Dịch bởi nhóm East of Eden.
--------------------------------------
Nhập viện do bị ngất hay nhập viện sau khi bị đánh rồi gãy vài cái xương cũng như nhau. Nghĩ lại thì, nhập viện do bị đánh sẽ tốt hơn do tôi sẽ tận hưởng mà không nghĩ ngợi về người khác, quan trọng là còn có tiền đền bù.
“Fuck, mày nghĩ mày vẫn có thể đi làm sau chuyện này ư?”
“Ừ, tôi nghĩ thế đấy.”
Trả lời vậy tuy đã phết, nhưng có điều là người nói nó không phải tôi.
Quay đầu lại, tôi thấy sếp Hyunjo đi tới.
“Cậu ta vẫn sẽ làm việc ngon lành nên anh tự lo cho bản thân trước đi. Thân là người không làm nổi việc cậu ấy làm thì nghĩ sao mà dám gây sự với người ta? Bộ cậu ta chuốc say cô gái bên nhóm Lemon Girls rồi gọi cảnh sát à?”
“Không nhưng… đệt, thật đéo công bằng.”
“Trúa hề ghê, bất công chỗ nào? Vả lại nếu có cơ hội như vậy trước mắt thì có ai chịu bỏ qua không? Nếu có thì đó là tên ngốc. Thôi gây hấn với người làm đúng bổn phận họ và cút đi.”
Quao… Sao nhiêu đó có thể đi ra từ một người ốm yếu thế vậy?
Cơ thể tiền bối Hyunjo chỉ bằng một nửa tên quản lí Lemon Girls. Trông như chỉ cần tên điên này đập một cú là cả cơ thể lẫn tinh thần sếp tôi nát hết, đủ cho xe cứu thương free shipping ổng luôn đấy. Có điều, thay ì làm vậy tuy thì tên điên quản lí Lemon Girls lại bị áp lực bởi tinh thần của sếp tôi.
Tuy quản lí Lemon Girls đang thở hồng hộc để kiểm soát cơn giận, hắn vẫn không dám làm gì.
Vậy lời khuyên về phóng viên có tác dụng à?
Dù sao thì, khi chúng tôi quay về phòng phỏng vấn, tên điên đó vẫn lạnh lùng lườm phía sau lưng chúng tôi. Có phải tôi vừa bỏ thêm dầu vào lửa không… thật không ngờ mọi việc sẽ kết thúc êm đềm thế này.
“Em cảm thấy như hắn định nhìn thủng ra cái lổ trên đầu em vậy.”
“Làm ngơ hắn đi.”
“Sếp không nghĩ hắn sẽ dám tấn công chúng ta trên đường về nhà đâu nhỉ?”
“Khỏi lo, mấy ngày nay cậu bận đến nỗi mất ngủ chứ đừng nói đến việc đi về.”
Tạ ơn trời.
“Cơ mà cậu giỏi đánh đấm không?”
Tiền bối Hyunjo tự nhiên hỏi.
“Kiểu như giỏi môn thể thao nào đó như boxing chẳng hạn?”
“Không, em chơi thể thao dở lắm.”
“Vậy nhà cậu siêu giàu? Kiểu như bị đánh sẽ có mười tên luật sự ra trận liền?”
“Gì? Nhà em làm gì như vậy đâu?”
“Vậy cậu ăn giống gì mà dám chọc tức hắn thế? Cơ thể tên đó đô như con heo rừng vậy.”
“Tại em không để yên chuyện như vậy được, lòng tự trọng em không cho phép.”
“Cậu gan lì hơn tôi tưởng nhiều. Tuy nhiên, lần sau chọn đối thủ cho kỹ càng vào. Nếu cậu mãi lo cho danh dự thì trong tương lai, thứ gì đó của cậu phải hy sinh thay thế đấy.”
Rồi sếp tôi lại tiếp tục lảm nhảm trước khi thêm vào
“Cậu không thể nhập viện, cậu biết bản thân rất bận mà phải không?”
“Vâng… em biết rồi.”
Thế mà tôi cứ nghĩ sếp tôi là người tốt nãy giờ, thì ra ổng là quỷ dữ đội lớp người mới đúng.
Sau khi ngó sơ phía sau, sếp Hyunjo nói tiếp.
“Đặc biệt là đừng dính vào tên đó, bối cảnh của hắn rất xấu.”
“Vụ này em có nghe rồi. Tin đồn về người này cũng tệ…”
“Không chỉ hắn đâu, tiền bối hắn cũng vậy. Công ty giải trí Pure Star là một nơi chất chứa tin đồn dơ bẩn. Không có ích gì để cậu dây vào họ hết nên hãy tránh xa họ ra.”
Nghe vậy tôi liền dừng gật đầu.
“Tên quản lí đó là từ bên Pure Star ư?”
“Ừ, cậu không biết thiệt à? Vụ Lemon Girls là nhóm của PS ấy?”
“Có phải công ty trước đó Sung Dowon hợp tác là họ phải không sếp?”
“Đúng rồi, Dowon đã chịu đủ từ cái đám đó nên anh ta liều bỏ trốn ngay khi hợp đồng hết hạn. Thời đó, Dowon gần như là con ngỗng đẻ trứng vàng của Pure Star, nên họ níu kéo anh ấy để được gia hạn… cũng vì thế cũng có một số lục đục khi Dowon chuyển qua công ty chúng ta.”
Lục đục gì thế?
Tôi không ngờ được nhưng nhờ vậy mà mọi thứ đã được liên kết.
Ngay khi nghĩ ra, tầm nhìn tôi tối đen.
Cuối cùng!
Nếu mà tôi di chuyển lúc này thì tôi đã tung hô ba lần rồi.
Hiện tại, phong cảnh xung quanh là văn phòng quen thuộc đến nổi tôi có thể nhấm một mắt vẽ lại, đây là văn phòng của tôi hai mươi năm sau chứ đâu nữa.
Lần cuối tôi mơ về tương lai là khi đang mặt đối mặt với Dowon, xung quanh thì mờ căm nhưng lần này lại thật rõ ràng. Tình huống cũ, tôi tương lai vẫn đang ngồi trên chiếc ghế êm ái còn Giám Đốc Park và Phóng viên Song thì ngồi đối diện tôi.
Chà, giờ nhìn kỹ lại Giám Đốc Park, tôi có thể chắc chắn đây chính là Phóng viên Park Yoojeong của hiện tại.
Mặc dù dấu vết của thời gian tồn động và thay đổi kiểu tóc, khuôn mặt cô ấy vẫn như cũ. Có điều thú vị là tuy mặt là của Phóng viên Park Yoojeong nhưng khí tràng khác hẳn.
Có phải do tuổi tác của cô ấy hay không? Ai nào biết được thời gian có thể thay đổi con người thế nào đâu?
“Tuy nhiên, ngài đã từng nói,i ngài muốn hợp tác với một diễn viên đúng chứ?”
Phóng viên Song mở miệng hỏi.
Lúc này cả ba giác quan nghe, nhìn, cảm nhận đều được tôi khởi động hết công xuất để quan sát nội dung, biểu cảm lẫn giọng nói những ai ở đây.
“Không lẽ trong lúc chăm lo cho Neptune, ngài không hề yêu cầu đổi qua diễn viên ư?”
“Khoảng thời gian đó không thích hợp, do sau khi ta vào làm, một tai nạn lớn xảy ra với bên diễn viên.”
Sắp được rồi, chỉ cần chi tiết chút xíu nữa…
Đến khúc này tôi hồi hộp lắng nghe.
“Một tai nạn ư?”
“Vụ scandal tình dục của Sung Dowon.”
Háhá, tôi như vừa hay tin trúng số vậy!
Ngay khi cái tên Sung Dowon được nhắc tới, sự phấn khích trong tôi tuôn trào, thì ra, thứ có thể xóa sổ sự nghiệp diễn xuất của Dowon chính là vụ bê bối tình dục!
Mà khoan, nếu muốn cho bay màu liền sự nghiệp ai đó thì phải là cờ bạc hay đập đá chứ? DUI cũng được nhưng tình dục đâu phải là tội, cùng lắm Dowon sẽ chỉ như trâu mất vài sợi lông, chứ nào đến nỗi bỏ nghề.
Mà với một người với khuôn mặt, cơ thể lẫn gia cảnh như thế thì có gì phải giữ thân mình trong trắng đâu?
Hay cái này không phải scandal tình dục thường? Kiểu như bị phát hành video lúc lên giường à?
“Vụ đó rắc rối lắm.”
Giám đốc Park bỗng tham gia cuộc đối thoại.
“Một minh tinh mới tuổi đôi mươi, người chưa từng hẹn hò ai, lại mở một bữa tiệc thác loạn. Và trong số người tham gia, lại bao gồm cả phụ nữ có chồng… Tin vừa đăng thì dân mạng như quả bom phát nổ vậy, vậy mà đây còn loại scandal hot nhất thời đó nữa chứ.”
Trời đất ơi.
“Không biết thật hay giả, nhưng báo cứ lũ lượt đưa tin rằng người phụ nữ Dowon quan hệ, là vợ chủ tịch công ty, người tài trợ anh ta từ hồi mới vào nghề. Hoặc Sung Dowon là tên biến thái nghiện tình dục, thú thật, hồi đó tôi cũng có tham gia viết cái đống đó luôn.”
“Vậy Giám đốc Park chắc nhớ vụ đảo thế nhỉ?”
Tôi tương lai nhếch mép cười.
“Đương nhiên rồi. Chậc… hồi đó loạn như đi đánh trận vậy.”
Rốt cuộc cô ấy hồi tưởng cái gì và ý cô ấy đánh trận là sao?
“Ý ngày đảo thế là sao?”
Lúc này tôi đã giận đến nổi muốn nổi gân xanh trên mặt, may thay đã có Phóng viên Song hỏi giùm.
“Nó cũng là về vụ scandal đó. Một người đàn ông vô danh nhờ một công ty truyền thông khác yêu cầu tiền giữ miệng với W&U và Song Dowon. Việc quan hệ với phụ nữ có chồng, thác loạn, gã ta bảo dư luận sẽ điên cuồng cắn xé vụ này nên nếu muốn hắn giữ kín miệng, họ sẽ phải đúc hắn bằng tiền.”
“À…”
“Quan trọng là gã ta có một bức ảnh.”
Ảnh ư?
“Một bức ảnh sao?”
“Bằng chứng hình, nên W&U đành phải trả tiền hối lộ nhưng bài báo vẫn được đăng. Tệ hơn là việc W&U đã cố gắng che giấu nó bằng tiền và thêm cả bằng chứng hình… Thế nên hình tượng của Dowon liền rơi xuống đáy xã hội.
“Chậc, nếu loại scandal diễn ra vào hai mươi năm trước chắc sẽ lớn lắm đây.”
“Đúng vậy, tuy nhiên, không lâu sau tình huống đổi chiều.”
“Là sao?”
“Vụ đổi chiều bắt đầu từ…”
“Jung Sunwoo!”
Đầu óc tôi liền quay về thực tại nhờ sếp Hyunjo, người đứng cách tôi mấy bước gọi.
Rốt cuộc là gì? Đây đâu phải phim K-drama éo le đâu mà kết thúc như vậy?
Ít nhất drama éo le còn cho người xem biết thời gian chiếu tập tiếp theo, còn tôi còn chả biết bao giờ mới có thể nhìn thấy tương lai tiếp.
Thế giới này định cho tôi tức chết à?
“Cậu có đi vào không?”
“Vâng, chút em vào.”
“Được thôi, khi nào ổn thì cứ vào.”
Tôi rời khỏi trường quay với biểu cảnh ngơ ngác.
Phải mất một hồi lâu đứng trước trường quay tôi mới có thể an ổn bản thân lại.
Tốt, hãy tư duy lạc quan lên.
Nếu tôi không có khả năng dự đoán cũng đồng nghĩa tôi sẽ chẳng biết gì hết. Tuy nhiên, giờ tôi biết rằng Sung Dowon sẽ bị dính vào vụ scandal tệ nhất đến nỗi hình tượng đổ vỡ. Đồng thời, dù chưa biết nguyên nhân nhưng sẽ có sự đảo thế.
Khi họ nói có sự thay đổi, nó cũng đồng nghĩa là các trường hợp khác cũng có thể diễn ra, nghĩa là có thứ gì đó có thể đảo ngược tình huống của Sung Dowon.
Và quan trọng là có phải gã đàn ông vô danh đã hợp tác với…
Tại sao tôi lại có cảm giác nghi ngờ Pure Star thế này?
Và Dowon chắc chắn đã nói ‘tôi đã bị họ đánh lừa’.
Dù chỉ là chút xíu linh cảm thôi, thử nghĩ lại nào.
Vì Sung Dowon gần như là con ngỗng vàng cho Công ty Giải Trí Pure Star, anh ta từ chối gia hạn hợp đồng nên nó đã rất tức giận. Trong suốt thời gian họ còn đang ghim W&U và Sung Dowon thì một nhóm nhạc của họ, Lemon Girls bị đánh mất cơ hội do dính DUI.
Điểm nhấn quan trọng là Neptune, nhóm idol W&U lại bắt được cơ hội đó nên bên Pure Star càng điên máu hơn.
Nên để trả đũa, họ giăng bẫy Sung Dowon…
Hay gì đó đại loại như vậy?
Và do Sung Dowon đã ở chung với Công ty Giải Trí Pure Star từ hồi mới bước vào nghề, sẽ có cơ khả năng cao là họ biết một số bí mật thầm kín của Sung Dowon và lợi dụng nó. Cơ mà tôi không rõ vụ scandal là thật hay không nữa, họ có thể bí mật giữ tấm hình này từ lâu rồi.
Có phải người vô danh cố tình liên lạc với W&U thay vì gọi thẳng Dowon để bảo toàn danh tính không?
Hay họ sợ Dowon sẽ lôi họ theo vào vũng nước bùn chăng?
------------------------------------
Chương 19 đến đây là hết. Cảm ơn vì đã đọc và chúc các bạn một ngày vui vẻ.