Dịch bởi Nhóm East Of Eden
----------------------------------
Bạn có bao giờ cảm giác như bị ai đó túm tóc rồi kéo lê bạn suốt một quãng đường chưa?
Vì đó là cách tôi cảm nhận mấy ngày vội vàng vừa qua đây.
Hễ ra khỏi công ty, chúng tôi phải đi nào là buổi chụp ảnh cho poster Siêu Sao Kpop Kế Nhiệm, nào là buổi quay video quảng cáo, rồi cùng lúc chuẩn bị video ngắn cho từng phần giới thiệu của từng thành viên nữa chứ.
Tất cả việc này là để chạy deadline đồ cho Neptune, thứ sẽ thay thế nhóm Lemon Girls, nên mấy ngày nay bận đến nỗi mà tôi lẫn dàn nhân sự đều tưởng sắp tèo tới nơi vậy.
Còn trong công ty ấy, các buổi phỏng vấn diễn ra liên tục, từ đội PR mà tôi đã biết đến giáo viên luyện thanh, người dạy vũ đạo và nhà tạo mẫu cho nhóm… Tưởng chừng trong nửa ngày, tôi đã gặp hơn nữa nhân viên ở đây đấy chứ, mà họ nhiều đến nỗi tôi đành từ bỏ nhớ tên ai với ai luôn.
Và vào mỗi buổi trưa và buổi tối tôi đều theo sếp tới các cuộc họp bên ngoài, có vẻ như nhiều nơi khác đã cắn câu từ khi vị trí của chúng tôi trên Siêu Sao Kpop Kế Nhiệm được xác nhận.
Thế là mỗi trưa chúng tôi sẽ ăn chung với một nhà sản xuất nào đó, còn tối thì gặp nhân viên tổ chức và nâng ly với các phóng viên…
Nhờ vậy tôi mới ngộ ra, cái chân tướng vì sao quản lí viên hay bị tai nạn xe cộ do ngủ gật, tại có con người nào chịu nổi cái sinh hoạt kiểu này đâu.
Mới có vài ngày trôi qua từ khi tôi vào làm mà tôi thấy bản thân như muốn ám luôn cái công ty này. Nhà thì không về nổi, còn bộ phim ưa thích vừa được chiếu rạp cũng không có thời gian xem luôn.
Trời ơi, thiên lý ở đâu?
Vậy mà họ còn nói nhiêu đây còn ít. Có người bảo: ‘Một khi Neptune trở nên nổi tiếng và có lịch trình toàn quốc và quốc tế ấy, tôi sẽ thương nhớ mấy ngày này’… bởi Sếp Hunjo.
Tên sếp chết tiệt mà thần chết chả thèm giải phóng kia, thứ này mà là lời động viên à!?
Nếu ông dám cho tôi đống việc này, tôi thách ông cho tôi cái bảo hiểm nhân thọ! Tôi chết cho ông xem!
“Ặc!”
Vừa nãy tôi đã kích động đến nỗi vừa nuốt kem đánh răng.
Bộ mới đây mình đã có vấn đề kiểm soát cơn giận à…
Tôi phun kem đánh ra rồi rửa sạch miệng mình, mệt chết tôi đi được. Mới qua vài ngày mà hình tôi phản chiếu trong gương đã lõm đi một nữa rồi.
Ai cũng được, giá như có ai đó nốc ao mình mộ cú để tôi có thể nhập viện nghỉ ngơi.
Tôi đã dựa trên bồn rửa tay nghỉ ngơi một chút cho đến khi tôi nghe tiếng ồn ở cửa nhà vệ sinh.
“Anh đi theo tôi đến khi nào? Bộ anh muốn cùng tôi vào trong toilet à?”
“Nhưng, khoang đã…!”
Hai người đàn ông vừa tiến vào nhà vệ sinh, một người có vẻ ngoài tầm trung còn người còn lại… lại nhìn rất bảnh trai dù đứng ở toilet, đó là Sung Dowon.
Người nam nhân kia lại lưỡng lự trước khi nói với Dowon.
“Làm ơn, anh hãy thử nhìn vào phần tóm tắt.”
“Hừ…Đừng làm phiền tôi.”
“Tôi đã đọc và thấy rằng phần kịch bản rất tốt. Danh tiếng bộ phim cũng vang xa và có rất nhiều người muốn đóng nó. Nếu anh không chụp lấy cơ hội này người khác sẽ giành mất! Đạo diễn phim cũng nói nếu ngài đồng ý, mỗi tập anh sẽ nhận được tận bảy nghìn đô.”
“Cứ cho là vậy thì tôi cũng sẽ không đóng phim drama nữa. Phim loại đó vắt cạn sức tôi và đã có quá nhiều bộ tình tiết lạc hướng rồi.”
“Dự án lần này 100% do người cao tay viết mà, cũng vì thế tôi mới dám xin anh tham gia đấy. Thậm chí họ còn có cảnh quay tại Thụy Sĩ nữa. Không phải anh luôn muốn đến Thụy Sĩ một lần à?”
“Haiz... Được rồi, đưa tôi phần tóm tắt đây, tôi sẽ đọc nó sau.”
Gato vãi, tôi ghen tỵ với quản lí Dowon quá.
“Xin chào”
Được Sung Dowon nhìn thẳng mặt và chào hỏi, làm tôi lo lắng đến nắm chặt tay cầm bàn chải đánh răng lại.
“Vâng, xin chào.”
“Anh bạn nhìn mệt mỏi nhỉ, anh nên chăm sóc sức khỏe khi đi làm hơn đi.”
“À… cảm ơn vì quan tâm.”
Người này còn có tính cách tốt đi đôi với vẻ bề ngoài điển trai nữa chứ, nam thần có hết, quá đỉnh luôn.
Trong lúc tôi còn bận ngưỡng mộ Sung Dowon thì quản lí anh ấy nhìn tôi với biểu cảm không mấy vui vẻ. Hiển nhiên, tôi cần phải ra khỏi đây trước khi bị người ta đuổi.
Giá mà tôi được gặp Sung Dowon nhiều hơn… Không, tui phải đi, vì nếu ở đây thêm tôi sẽ không nhịn được kéo Dowon lại và hỏi anh ta khi nào định hỏi tôi làm quản lí.
Vì trong mơ nam thần nói ‘Giá như Ngài Sunwoo trở thành quản lí của tôi’.
Vậy có nghĩa là tôi sẽ thay thế vị quản lí này à? Hay làm việc dưới trướng anh ta?
Mà thế nào chẳng được, chỉ thật mong ngày đó tới sớm thôi. Chuyện đó sẽ tới, vì tôi đã dự đoán, về chuyện tôi cứu Sung Dowon khi anh ta gặp rắc rối, đến nỗi có thể chấm dứt sự nghiệp kia mà.
Đúng là tôi có thấy tội cho Dowon đấy nhưng dù gì nó vẫn phải diễn ra nên tôi chỉ cầu cho nó diễn ra sớm chút thôi.
Đến lúc đó tôi sẽ giúp nam thần hết sức, nên làm ơn.
Thế mà tôi cứ tưởng có khả năng tiên tri ăn gian là ngon, nhưng do nó chỉ cho đáp án chứ không phải phương pháp, tôi lại thấy khó chịu.
Tuy nhiên, sau tất cả tôi vẫn sẽ trở thành quản lí tương lai của Sung Dowon, tin vậy tôi cảm thấy có thể chịu mọi thử thách dù có là cơn bão quét qua.
Cơ mà khi tôi bước vào văn phòng, tên phản bội đã chuẩn bị xong và nói chuyện với nhân viên khác với nụ cười trên môi.
“Ồ, cậu tới rồi à?”
Đừng cười với tôi, đồ khốn.
Dù thân thể tôi mệt lả nhưng mỗi lần tôi thấy tên phản bội, tinh thần tôi như được tiếp thêm nhiên liệu vậy.
“Năm phút nữa chúng ta sẽ đi, vì đây là buổi ghi hình đầu tiên, sếp nói mọi người phải đến sớm để gặp nhân viên nhân sự.”
“Sếp ở đâu vậy?”
“Ổng nói ổng cần gọi ai đó nên đi xuống hầm trước rồi.”
Khi tiến tới thang máy, tôi có thấy một cái bảng trắng treo trên tường. Nó là hàng loạt các hoạt động của nghệ sĩ W&U. Trong ô ngày hôm nay có ghi ‘Quay phim Neptune-SSKKN’, lúc ghi nó tôi còn vui nổi, giờ thì….
Chúng tôi gặp lại sếp Hyunjo và chạy xe tới chỗ ở nhóm Neptune, lần này tôi làm tài xế. Do chúng tôi phải đi nhiều lần trong ngày, nên tôi không thể vứt việc lái sẽ cho tên phản bội hết được. Thế là tôi đành phải lấy hết can đảm mà lái xe, rồi khi tôi làm được, tôi thấy việc này cũng không khó lắm.
“Helu cả nhà!”
“Chào em, mấy đứa tối qua ngủ ngon không?”
“Oppa biết không, chúng em đã dành cả đêm luyện tập đấy!”
Tuy mới sáng sớm, mà các thành viên Neptune đều tràn đầy năng lượng. Thật đáng yêu khi thấy các em ấy lộ rõ vẻ hào hứng trên mặt, dù đã cố giấu đi mà.
Hiển nhiên cả hai đều bận, nhưng tại sao mỗi tôi mệt mỏi, trong khi các em ấy lại càng tươi tỉnh vậy? Họ đã quen với thời gian biểu và khi biết màn đầu tiên là về ca hát, các em ấy càng cố gắng luyện thanh hơn.
Bí mật của các em ấy là gì vậy? Đây là sức mạnh của sự kỳ vọng à?
Sau khi được trang điểm và làm tóc xong tại tiệm salon thì chúng tôi đi tới trường quay. Trên đường đi, tôi nghe cuộc trò chuyện ở đằng sau xe, do sếp Hyunjo cho các cô gái lời khuyên.
“Khi mấy đứa phỏng vấn thì nghĩ kỹ trước khi nói. Không cần phải trả lời nhanh nên mấy đứa hãy chọn và dùng ngôn từ cẩn thận. Mọi người đều xem hết buổi phỏng vấn bởi Nhà sản xuất Joontae rồi chứ?”
“Vâng ạ.”
“Người ta không nói ngông về vụ edit xuất quỷ nhập thần. Một khi các Nhà sản xuất edit đoạn video, họ sẽ không quan tâm ý mấy đứa suốt buổi phỏng vấn đâu. Thứ họ cần là từ ngữ, thậm chí có lúc họ còn bỏ qua nội dung và tự xâu chuỗi từ với nhau nữa.”
“Tụi em biết, thế nên tụi này đã in ra các câu hỏi phỏng vấn và luyện tập với nhau rồi.”
“Tốt, anh tin tưởng Taehee. Còn
Seoyoung và Lj, hai em dễ mắc lỗi khi giận nên hai đứa nhớ giữ cái đầu lạnh. Và quang trong nhất… Songha, em là đứa anh lo nhất đấy.”
Qua gương chiếu hậu, tôi thấy sếp gật gù trong lúc Songha chớp mắt tỏ vẻ khó hiểu. Cơ mà kể cả tôi, người mới vô đây làm mấy ngày, cũng có thể hiểu ý tiền bối nhắc tới.
“Sao lại là em?”
“Em biểu lộ cảm xúc quá ít, đồng thời cách dùng từng thẳng thắng của em rất dễ bị hiểu nhầm. Kể cả cách em nói lúc nãy, dù em chỉ hỏi do tò mò nhưng nếu nó được edit vào sai lúc, nó có thể phá hỏng hình tượng của em.”
“...Em ư?”
“Đấy, nên em chỉ cần có mặt là đủ, hãy giữ kín miệng và đi theo các chị. Tuy anh sẽ canh chừng nhưng mấy đứa cũng phải cẩn thận. Nhớ khi phỏng vấn, mấy đứa phải cố gắng chuyển sự chú ý khỏi Songha nhất có thể.”
“Ok, oppa không cần lo quá đâu.”
“Còn cậu Sunwoo và Gunyoung nữa, hai cậu cũng cần để ý mấy em ấy nữa.”
“Vâng”
Hồi đó tôi không nhiều chương trình giải trí cho lắm, nên khi khám phá vụ edit ma quỷ tôi rất bất ngờ, nó dữ dằn hơn những gì tôi thấy trên màn ảnh nhiều.
Họ sẽ edit rất mạnh tay và cố tình tạo mâu thuẫn. Thậm chí có khi họ còn lên kế hoạch cho người tham gia hưởng trọn tiếng xấu để độ thu hút của chương trình tăng.
Cũng vì chuyện này, có một số người khóc suốt buổi phỏng vấn bảo rằng họ chỉ là con mồi hiến tế cho quá trình edit thôi. Ngoài ra, còn có một số còn phải lên mạng mắng chửi lại các Nhà sản xuất nữa.
Mà tôi cũng chẳng biết, sau đó, họ có nhận thêm gạch đá hay gì khác, do đăng bài quá khích hay không, tôi chỉ cầu trời cho thêm vài tiên tri gợi ý, nhưng chẳng có dấu hiệu gì cho lời cầu xin tôi cả.
Và chuyện này cứ dày vò tôi suốt, mãi văng vẳng trong đầu tôi.
Không lâu sau khi chúng tôi đến studio quay Siêu Sao Kpop Kế Nhiệm. Trên đài âm nhạc chiếm nửa cái trường quay, nhân viên đang bận bịu gắn máy ảnh, ánh sáng và đạo cụ sân khấu, đồng thời tấp nập kiểm tra hoạt động của các thiết bị.
Mà do chúng tôi đến sớm cho buổi phỏng vấn sơ bộ nên có mỗi nhóm tôi ở đây.
Chúng tôi chào hỏi một vòng rồi được dẫn thẳng tới phòng phỏng vấn. Bên trong, hai camera và đèn chiếu đã được gắn, dàn hậu cần bao gồm Nhà sản xuất Joontae và biên kịch gia đều đã ở đó.
Trong lúc chờ các thành viên chỉnh micro, chúng tôi trò chuyện với nhà soạn xuất và biên kịch, nói đúng hơn, Hyunjo là người nói còn tôi chỉ đứng cạnh hắn.
“Mong được ngài chiếu cố, Nhà sản xuất Joontae ạ.”
“Sao ai cũng nhờ tôi chiếu cố mỗi lần phỏng vấn vậy? Nếu so sánh chương trình của tôi với mấy cái khác thì mọi người thấy tôi hiền queo mà. Thứ này cứ như phim tài liệu vậy.”
Giống cái củ khoai mì ấy.
Rồi sau đó, Nhà sản xuất Joontae sẽ chứng minh mình nói dối, bằng cách đẩy các cô gái ra vực với mấy câu hỏi: ‘Suy nghĩ đầu tiên của mấy em là gì khi tham gia chương trình là gì?’, ‘Mọi người có tự tin giành điểm cao không?’, ‘Trong bảy đội, ai xứng làm đối thủ mấy đứa nhất?’, rồi anh ta bỗng đưa ra một tờ giấy.
“Nhóm Neptune các em nghĩ sao về đứng thứ mấy trong bảng? Từ hạng nhất đến chót, mấy em phải ghi vị trí các nhóm kia và lí do.”
“Quao… tụi em phải ghi lẫn lí do luôn ư?”
“Cứ ghi đơn giản thôi, mọi người sẽ được ẩn danh nên không sao đâu.”
“Thật sự giấu tên phải đúng chứ? Ngài sẽ không để là nhóm hải vương, hay nhóm dầu ăn đâu nhỉ?”
“Hahaha, đương nhiên mọi người sẽ bảo mật mà, anh sẽ gạch bỏ tên và chỉ công bố lí do. Nên cho mấy đứa biết trước nha, năm trong số bảy nhóm bầu cho Neptune hạng bét đấy.”
Nghe vậy, Seoyoung với phong thái quyến rũ cũng phải đứng hình, tuy em ấy đã nhanh chóng chấn chỉnh lại ngay khi Taehee huých vào tay em ấy, nhưng nó đã sớm bị ghi hình.
“Anh sẽ đọc trước cho mấy đứa vài cái ‘Neptune là nhóm túi da đẹp, ngoài ra chẳng có gì’, ‘Họ bất tài, chỉ vô được nhờ công ty tay to mặt bự thôi’, ‘Do họ đi cửa sau nhờ ăn may, hơn vì tài năng’, mấy lí do sau cũng vậy. Mấy em cảm thấy thế nào?”
Nghe vậy tôi liền lo là Neptune sẽ thuận theo, may thay, các em ấy mạnh mẽ hơn những gì tôi nghĩ.
Ngay lúc này, Taehee thay thế Seoyoung bình tĩnh trả lời.
“Đó chỉ là những gì nhóm khác nghĩ thôi, dẫu người xem cũng không có mấy ai trông đợi tụi em, nhưng theo hướng nào đó, đây là điều tốt. Vì chúng em sẽ có thể tạo ấn tượng mạnh thông qua nỗ lực không ngừng, nên em tin rằng đây sẽ cơ không không nhóm nào có ngoài Neptune, Dù sao, một câu chuyện hay là khi nó có một cú twist hay mà.”
Chà, do trước đây Taehee không nói nhiều lắm nên tôi cũng không biết, em bé ấy giỏi giao tiếp đến vậy.
Chắc nhờ hình tượng tự tin và trầm tỉnh tự nhiên, nên em ấy trông thật đáng tin trong buổi phỏng vấn, kiểu như một người quảng đại đi? Thảo nào tiền bối Hyunjo không cần lo cho Taehee.
Dù sao, thế này là quá đáng lắm rồi. Có thể do tên nhóm ẩn danh, nên từ ngữ họ dùng nặng hơn những gì tôi nghĩ.
Để giữ hình tượng idol, tôi tưởng bở các chương trình idol tranh tài sẽ dễ dãi hơn giữa người thường. Nhưng nếu mọi chuyện đi theo hướng này, ngược lại, Siêu Sao Kpop sẽ khó khăn lắm đây.
Khi tôi quay lại, biểu cảm của sếp Hyunjo không đẹp cho lắm.
“Cậu Jung Sunwoo.”
“Vâng?”
“Mời cậu vào nhà vệ sinh.”
Trời đất ơi, ổng vừa nói cái gì vậy?
“Vào nhà vệ sinh?”
“Hễ cậu vô nhà vệ sinh thứ gì đó tốt sẽ xảy ra. Hai lần thế rồi nên để phòng hờ, cậu vào nhà vệ sinh giùm tôi trước khi họ quay đi.”
“... sếp nghiêm túc à?”
“Cậu là phương án cuối của tôi rồi, đi mau.”
Tôi đành phải bị nửa vời ép chạy ra khỏi phòng phỏng vấn.
Chà, vì sếp yêu cầu tôi ra mặt thì tôi cũng sa mạc lời để chối rồi…
Tôi giả vờ như đang bận suy nghĩ rồi đi lòng vòng ở cửa nhà vệ sinh hai hay ba lần nhưng không có gì xảy ra, và khả năng tiên tri của tôi cũng không phản hồi.
Thôi vậy, bỏ cuộc nào.
Do tôi đã ở nhà vệ sinh rồi nên tôi thuận tiện làm một chút việc cá nhân luôn. Sau khi rửa tay, tôi quay lại phòng phỏng vấn.
“Ê.”
Lúc đầu, tôi cứ ngỡ từ đó không dành cho mình nhưng tôi phải ngừng đi ngay khi nghe câu sau.
“Này, tên quản lí Neptune kia!”
Tôi quay mặt lại với gã đàn ông mà tôi vừa gặp, đó là gã quản lí Lemon Girls, hắn đang nghênh ngang tiến lại chỗ tôi.
“Tao đã tới để xem cái mặt kinh khủng của lũ con gái mà W&U thả vào nhưng thay vào đó… tao lại gặp một khuôn mặt quen thuộc. Mày là thằng khốn lúc đó đúng chứ?”
Đến tận đây để gây hấn với tôi, bộ người này rảnh đến điên rồi à?
“Mày là thằng khốn đứng trước nhà vệ sinh hôm đó. Rồi mày tình cờ nhờ gặp Nhà sản xuất Joontae để mà kéo được nhóm mày vào chứ gì? Tao có xem bài báo hôm sau, tối hôm đó mày bận lắm ha? Chậc chậc, thằng ngu vô văn hóa này đâu ra vậy? Nhờ W&U dạy ra à?”
Tôi có hơi bất ngờ do đã lâu, hiếm khi có ai châm chọc tôi công khai thế này.
Mà nhìn lại xung quanh, tôi thấy ở đây có mỗi tôi với hắn.
Đánh đấm không phải ở trường của tôi, tuy vậy cũng không đồng nghĩa với việc tôi sẽ ngoan ngoãn lảnh mặt làm ngơ khi bị hắn ta chửi.
“Tôi không biết bản thân đã làm gì để bị anh chửi.”
“Cái gì hả, thằng chó?”
Tên quản Lemon Girls chỉ vào ngực tôi.
“Mày vừa nói cái gì? Giỏi nôn lại coi.”
“Tôi đâu có mua chuộc Nhà sản xuất Joontae để thay thế Lemon Girls của anh đâu, tôi chỉ chớp lấy thời cơ khi nó ở đó thôi… Nghĩ lại, tôi không thấy bản thân đã làm điều gì để anh chửi rủa tôi.”
“Thằng chó, mày lặp lại mau.”
Hơ, mày hỏi thì tao đáp, thứ rác rưởi.
“Sao anh lại trút giận lên người lạ?”
“Đệt, tao đã điên lắm rồi, mà mày còn chọc tao sôi máu hơn. Thằng khốn, mày muốn ăn đập chứ gì? Mày thèm ăn đấm đến phát điên chứ gì?”
Với thân hình nhìn càng đô hơn của hắn ta, tôi thấy tôi sắp gặp ông bà rồi. Chỉ một cú đấm bằng cánh tay đầy cơ và nấm đấm như đá của hắn, chắc đủ đau cho cháu tương lai tôi cảm nhận mất.
Và nếu có thể…giá như có thể, tôi sẽ nhập viên thành công…
“Vậy đánh tôi đi.”
“Sao cơ?”
“Đánh tôi để tôi nhập viện và làm một buổi phỏng vấn với phóng viên luôn.”
Sos phóng viên Park Yoojeong ơi, tôi vừa chọc chó rồi.
“Thằng khùng này, mày vừa trốn từ trại tâm thần nào vậy?”
--------------------------------------------------
Chương 18 đến đây là hết. Mừng ngày 30/4, 1/5 nha.