Buổi sáng ngày hôm sau.
Bỏ qua cái vụ lúc mà tôi tỉnh dậy lại thấy mình được Arca xoa đầu.
Tôi cùng Arca hướng thẳng đến công hội [note42055] sau khi ăn sáng.
「Uoh! Cái quái gì vậy!?」
Tôi đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy đống nhiệm vụ được đăng ở chỗ bảng cáo thị.
Những tờ nhiệm vụ được dán sát nhau đến nỗi không có nổi khoảng trống.
Hơn thế nữa, có lẽ là vì không còn chỗ trống, nên những tờ nhiệm vụ ở phía dưới bảng cáo thị được xếp chồng lên nhau một cách rất lộn xộn.
「Fumu, em nghe được rằng chỉ có một số ít mạo hiểm giả dám nhận nhiệm vụ ở nơi đây. Nhưng không ngờ nó lại tệ đến mức này.」
「Đúng vậy, chuẩn luôn. Nhưng giờ, vấn đề là chúng ta nên chọn cái nào. Anh không nghĩ chỉ cần đánh bại vài con quái vật là có thể giải quyết được tình hình hiện giờ đâu.」
「Umu, em đồng ý. Nếu như vậy, lựa chọn tốt nhất chính là quẩy nát〝hang ổ〟của chúng. Không phải họ nói rằng lũ quái vật tràn xuống từ vùng núi phía bắc sao?」
「Ừm. Nghĩa là, tổ của chúng ở đâu đó trên núi. Nhưng nếu muốn biết rõ hơn, hỏi trực tiếp Freyr-sama có lẽ là nhanh hơn hỏi công hội đấy.」
「Ưm. Không còn cách nào khác. Đành phải nghe tiếng lải nhải của người phụ nữ đó lần nữa vậy.」
Arca nhún vai, khẽ nhếch khóe miệng lên.
Và rồi, bọn tôi lại hướng đến lâu đài Algren.
◇◇
「Tôi vô cùng xin lỗi về những chuyện đã xảy ra vào hôm qua...」
Freyr-sama mở lời cùng với một lời xin lỗi khi cúi người thật thấp.
Cô ấy chắc hẳn cảm thấy có lỗi vì không gì làm gì cả vào hôm qua, dù cho bản thân là thành chủ.
Thực ra, sau khi bọn tôi về đến nhà trọ, một người đưa tin đã đến, và mời chúng tôi vào ở trong phòng dành cho khách ở lâu đài. Nhưng bọn tôi đã lịch sự mà từ chối rồi.
Tất nhiên là không phải là vì những chuyện hôm qua mà từ chối.
Trong lúc tôi đang còn cảm thấy tiếc cho người đưa tin vì đã đến tận nơi mà mời chúng tôi, thì Arca nói.
「Không, ý tôi là, chúng tôi không tâm tiếng ồn ở quán trọ đâu, đúng chứ?」
Tôi không hiểu ý cô ấy là gì. Nhưng ở nhà trọ chắc hẳn sẽ thoải mái hơn là trong lâu đài.
Có lẽ đó là những gì mà cô ấy muốn nói.
「Không, đừng lo. Arca nói rằng cô ấy không bận tâm về nó đâu.」
「Umu, đúng vậy.」
Dường như cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghe bọn tôi nói.
「Cảm ơn.」
Màu sắc trở lại trên khuôn mặt của Freyr-sama.
「Nhân tiện thì, hôm nay trong lâu đài ồn ào kinh nhỉ...」
Tôi hỏi điều mà mình thắc mắc.
Tôi không nhìn thấy Magmell xung quanh đây, nên tôi tự hỏi là có chuyện gì xảy ra vậy.
「Ừm, thực ra, đợt tấn công của lũ quái vật đã trở nên dữ dội hơn. Nên tôi đã huy động toàn bộ binh lính để phòng thủ, bao gồm cả Magmell.」
「Ra vậy. Thế, tình hình sao rồi.」
「Không khả quan cho lắm. Vì vậy, tôi muốn Exa-sama và Arcadia-sama cho chúng tôi mượn sức mạnh của hai người.」
Bỗng nhiên, tôi ngay lập tức trả lời luôn.
「Tôi hiểu rồi. Arca, em cũng vậy, đúng chứ?」
「Ahh, tất nhiên rồi. Ngay từ đầu, đây là mục đích của chúng ta khi tới đây mà.」
Sau khi chúng tôi gật đầu với nhau, thì tôi nói với Freyr-sama.
「Vậy thì, bọn tôi sẽ đến tiền tuyến ngay lập tức đây.」
「Cảm ơn nhiều. Thay mặt người dân toàn thành phố này, tôi xin gửi lòng biết ơn sâu sắc nhất. Cầu mong vận may sẽ đứng về phía cậu.」
「Vâng.」
「Umu.」
Bọn tôi gật đầu rồi hối hả chạy đến Đại Bắc Bích.
◇◇
「Ora!」
… Đâm!
「Gigeh!?」
Tôi đâm thanh kiếm của mình vao lưng của một con rồng đi bằng bốn chân… Vritra, rồi tiếp tục chém con quái vật kế tiếp.
Tình hình chiến trận ở Đại Bắc Bích nghiêm trọng hơn tôi tưởng tượng. Phần lớn quái vật tấn công có hình dáng của loài sói… Garm. Còn một trong số chúng là những con rồng lớn như là Vritra.
Nhân tiện thì, trước đây tôi đã từng ăn thịt một con rồng to như Vritra. Dù đã quên mất tên rồi, nhưng nó vẫn ngon đến mức kinh ngạc.
「Haaaaaaaaaaaaaaaaa!」
… Bam!
Arca thổi bay một con Garm.
Thương Thánh Nữ đấy… Dường như cô ấy vẫn còn nhiều sức lắm.
Còn Thánh Nữ khác, Magmell.
「Xuyên thủng đi! Thanh Tịnh Quang Nha -- Sunlight Vermillion! [note42056]」
… BAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAANG!
Cô đang càn quét lũ quái vật từ đỉnh của Đại Bắc Bích với một chiêu thức có sức mạnh cực kỳ khủng khiếp.
Với sức mạnh như thế, mình cô ấy có thể phòng thủ được mà không cần đến bọn tôi.
「Haah, haah…」
Nhưng lũ quái vật vẫn còn rất nhiều.
Không cần biết chiêu thức của cô ấy mạnh cỡ nào. Không giống như tôi, sức của cổ cũng chỉ có hạn mà thôi.
Ngay từ đằng xa, tôi có thể thấy Magmell đang thở gấp rồi.
「Tệ thật rồi, Exa! Có một con Wyvern!」
「Gì cơ?」
Không biết từ đâu, một con phi long cỡ trung… Wyvern băng qua chiến trường và lao thẳng tới Đại Bắc Bích.
Mục tiêu của nó là… Magmell.
「Chết tiệt!」
Tôi đạp lên mặt đất, vội vã chạy về phía của Magmell.
Bởi vì, Magmell đã kiệt sức đến mức đứng còn không nổi. Phải dùng cây trượng để làm chỗ dựa.
Trong tình trạng như vậy, cô ấy sẽ không thể nào mà bắn hạ con Wyvern được.
Mặt khác, cô ấy cũng không có đủ sức mà chạy trốn.
「Chó chết!」
Tôi chạy hết sức mình, nhưng vì con Wyvern đang bay. Với tốc độ này, tôi sẽ không thể nào theo kịp được.
Cách duy nhất là bay đến đó bằng cách biến thành phượng hoàng.
Tuy nhiên, vì kích thước lớn, nên tốc độ bay của tôi khá là chậm.
Vậy thì làm gì bây giờ?
Để có thể đến kịp lúc trong tình huống này,
Tôi cần phải,
… Bay nhanh hơn!
「Uooooooooooooooooooooooooooooooo !!」
… Cháy rực!
Vào lúc đó, ngọn lửa quấn lấy thân người tôi. Và Áo choàng Phượng Hoàng bỗng biến đổi.
Nó trở nên cứng như là một bộ giáp, nó biến đổi… Không, là tiến hóa như thể một con chim đang dang cánh trên bầu trời.
「Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!?」
… Slash!
「Gugyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!?」
「...... Eh?」
Đó là lý do mà tôi có thể đến kịp lúc.
Bây giờ, tôi đang bay trên trời… Với hình dáng con người.
Đó là thời điểm mà hình dạng thứ hai của Áo choàng Phượng Hoàng -〝Dạng Chu Tước〟ra đời.