Sức mạnh đang trào dâng khắp cơ thể tôi.
Cái Áo choàng Phượng Hoàng đã biến đổi có lẽ đang truyền sức mạnh của Hỏa Thần lan ra khắp cơ thể tôi.
Hay nói cách khác, là tôi cảm thấy mình như đã kiểm soát hoàn toàn cái Áo choàng Phượng Hoàng.
Nếu phải nói rõ hơn, nó đã trở thành như gì đó như là Hinokaguzuchi, nhưng mà là phiên bản áo giáp.
Bằng cách đổi dạng, Áo choàng Phượng Hoàng có thể phát triển thành chế độ chiến đấu, giúp tôi gia tăng rất nhiều sức mạnh.
Thế nên,〝Dạng Chu Tước〟đã ra đời.
Chế độ chiến đấu bao gồm một bộ giáp toàn thân, bốn cánh mọc ra ở sau lưng, cùng vầng hào quang tỏa sáng như ánh dương xung quanh những cái cánh.
「A-anh là...」
Magmell cứng đờ người cùng với vẻ mặt kinh ngạc.
Tôi thầm nghĩ trong khi nhìn cô ấy.
Không phải là Arca đã nói rằng sẽ tốt hơn nếu mình đối xử với cô ấy mạnh bạo hơn sao?
Mình thật sự không thích như thế, nhưng bây giờ cứ thử nó xem sao.
––Kéo!
「Cái-, này, anh nghĩ mình đang làm gì vậy hả?」
「Cứ im đi, và đi cùng tôi.」
Tôi bế Magmell theo kiểu công chúa.
Bỗng nhiên, cô ấy trừng mắt nhìn tôi và la lên.
「A-anh định làm gì vậy!? Tôi có thể tự đi!? H-hãy bỏ tôi xuống đi!?」
「Bình tĩnh nào. Và hãy kiểm tra tình trạng của bản thân đi.」
「Gì…?」
Sau một khoảng bàng hoàng, Magmell nhìn vào cơ thể mình và nói.
「Sự mệt mỏi của tôi… Đang dần biến mất…?」
「Đúng vậy. Cô thấy đấy, sức mạnh của tôi rất đặc biệt. Ban đầu nó chỉ chữa lành cho mỗi bản thân tôi, nhưng ở dạng này, những ai tiếp xúc với tôi cũng hưởng được hiệu ứng này.」
「Sao có thể như vậy… Thậm chí còn không dùng đến Kỹ thuật...」
Magmell thấy rất ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó, như thể vừa mới nhớ ra chuyện gì đó, cô ấy nói.
「Quan trọng hơn thì, tôi hồi phục đủ rồi. Thả tôi ra đi!? Anh định bế tôi đến khi nào hả!?」
「Không phải đã rõ rồi sao!? Cho đến khi tất cả bọn chúng bị loại bỏ.」
「Huh!? C-chuyện đó là không thể được!? Ý tôi là, hãy nhìn vào số lượng của chúng kìa! Đừng có giỡn nữa.」
「Tôi không có đùa. Tôi cần sự giúp đỡ của cô. Thế nên, hãy cho tôi mượn sức mạnh.」
「Đ-đừng có nói tào lao như thế nữa!? Anh nghĩ mình là ai mà đòi mượn sức mạnh của tôi–」
Rồi sau đó.
「–Cứ im miệng và nghe theo lời tôi đi! Tôi cần cô!」
「... V-vâng.」
Magmell ngoan ngoãn gật đầu.
Chết thật.
Tôi đã hét vào mặt cô ấy khá là to. Hy vọng sau này sẽ không có gì xảy ra cả…
Và nãy giờ tôi cũng cư xử rất thô lỗ với cô ấy.
Tôi lo cô ấy sẽ bị tổn thương sâu sắc vì tôi. Nhưng ngay sau đó, tôi nhận ra là lo lắng chỉ tỏ vô ích thôi.
「Vậy, ừmm, em phải làm gì...?」
… Ể?
B-bằng cách nào đó mà tính cách của cổ thay đổi rồi phải không!?
Magmell đột nhiên trở nên nhu mì, khác xa so với cái thái độ gai góc khi trước. Cô ấy nhìn tôi với cặp má đỏ lựng cùng đôi mắt ươn ướt.
Eh? Chuyện gì đang xảy ra với con người này thế!?
Tôi hoang mang nghĩ. Nhưng lúc này thì không dừng lại được nữa rồi, nên tôi tiếp tục nói.
「Tôi sẽ hỗ trợ cho cô, nên hãy dốc hết sức mình mà tiêu diệt bọn chúng đi. Cô làm được mà, đúng chứ?」
「V-vâng… Như anh mong muốn...」
Magmell gật đầu, giơ Thánh Trượng lên trong khi vẫn đang ở trong vòng tay của tôi.
「Xuyên thủng đi! Thanh Tịnh Quang Nha -- Sunlight Vermillion!」
――BAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAANG!
Chiêu thức của mạnh mẽ của Magmell một lần nữa xóa sổ một loạt quái vật.
「Thể lực của em không giảm...」
「Đúng vậy. Miễn là còn tôi hỗ trợ, cô có thể dùng sức mạnh của mình bao nhiêu cũng được. Cô đúng là Thánh Nữ, nhưng vẫn chỉ là một cô gái. Quá mảnh mai để gánh vác hết thảy gánh nặng. Thế nên, tôi sẽ giúp cô. Đổi lại, cô phải dựa dẫm vào tôi. Đừng một thân một mình gánh hết mọi chuyện chứ. Hiểu không?」
「... Vâng. Em hiểu rồi...」
Magmell gật đầu cùng một ánh nhìn mê đắm.
Hình như tôi chơi hơi quá rồi thì phải.
Đến phút chót, tôi bạo dạn nói với cô ấy.
「Yosh. Vậy thì… Từ giờ trở đi, em là của anh.」
◇◇
Và thế, bọn tôi đã ngăn chặn được cuộc tấn công. Rồi bọn tôi quyết định quay trở lại lâu đài Algren, nhưng.
「Ra vậy, em hiểu hết rồi. Em bảo anh nên mạnh bạo hơn khi đối xử với cô ấy và thật sự thì, em thấy nó hiệu quả đấy chứ.」
「Nhưng.」
Arca nói, cùng gân xanh nổi trên trán.
「Dẫu vậy, em không có bảo anh đi mà thân mật với cô ta như này…?」
「K-không, e-em đang nói quá thôi...」
「Nào, Exa-sama. Nói ah đi.」
「Ể, à … Om nom nom…. 」
「Thế nào? Nó ngon chứ?」
「Ư-ừm...」
「Em vui lắm.」
Và tất nhiên, người mà đang nở một nụ cười duyên dáng chính là Magmell.
Có lẽ, nhưng cảm xúc mà cô ấy dồn nén bấy lâu nay đã được giải phóng.
Rồi khiến cho cổ trở về tính cách sơ khai của mình. Bây giờ Magmell là một onee-san cực kỳ tốt bụng.
「Kh, điều này nằm ngoài dự đoán của em rồi… Em phải rút lại tuyên bố lúc trước thôi. Anh không cần phải cứu giúp cô gái này nữa, hãy để cô ta yên đi.」
「Không, dù em có nói vậy...」
「Đúng thế. Tấm thân này đã thuộc về Exa-sama rồi. Nếu cô không thích, sao không bỏ đi đến nơi nào đó cách xa khỏi chúng tôi đi.」
「... Hở? Một ứng cử viên vợ lẽ bảo tôi, vợ cả, hãy rời đi á?」
「Đúng thế. Và rồi, tôi sẽ trở thành vợ cả. Hay đúng hơn thì, cô chim cút được rồi đấy.」
Ngay tại thời điểm đó, snap.
「Được rồi. Exa. Từ giờ, anh có thể chiêm ngưỡng vài thứ thú vị đấy.」
「Đ-đợi một chút! Cái〝vài thứ thú vị〟khác hoàn toàn với lúc trước, đúng chứ?」
「Hahaha, rồi anh sẽ thấy. Thế nên, chỉ cần ngồi yên và thưởng thức sô diễn.」
Arca nói cùng một nụ cười, nhưng đôi mắt thì lại không.