Ngay bây giờ, tôi đang ở giữa tâm bão.
Đương nhiên là chẳng có ẩn ý hay gì ở đây hết á.
Đúng là kể từ khi tên Exa ngốc biến mất, mọi chuyện đều diễn ra theo hướng bất lợi cho tôi. Căng thẳng chồng chất, cuộc đời thì đầy rẫy khó khăn.
Nhưng!
Chúng chả là cái thá gì so với những chuyện đang xảy ra lúc này.
「「「「Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhh!!!」」」」
Cái cơn bão này là sao đây!?
Ông trời có nhầm lẫn mình với kẻ thù truyền kiếp không vậy!?
Mình chưa bao giờ nghe được chuyện này sẽ xảy ra!?
Tôi hét thầm trong lòng mình trong khi bám vào cái tường của con tàu đang rung lắc dữ dội này.
Ngoài ra, từ nãy đến giờ, những tiếng la hét không ngừng vang vọng lên từ những phòng khác. Khiến bên trong con tàu rất là hoảng loạn.
Một trong số họ còn yêu cầu tôi giúp đỡ như là 「Cứu tôi, Thánh Nữ-Sama」và 「Đã đến lúc dâng Thánh Nữ lên cho thần biển rồiiii!?」, hình như mấy người đang hiểu nhầm là Thánh Nữ có thể làm hết mọi chuyện đấy!?
Hơn nữa, liệu mà lo cho sự an nguy của tôi đi!?
Và lão già kia, ông ta thực sự muốn hi sinh tôi ư!?
Tôi muốn ném lão ta xuống biển lắm rồi!?
Dù sao thì, bỏ cơn bão qua một bên. Tại sao lại ghép phòng một thiếu nữ xinh đẹp như tôi với một gã trông như lợn này!?
Mọi thứ đã sai ngay từ đầu rồi!?
Cái câu 「... Thần xin lỗi. Vì hôm nay có rất nhiều hành khách lên tàu...」 là sao hả!?
Nếu như thế thì cứ nhường phòng cho tôi đi!?
Ông muốn đấm nhau với Thánh Nữ hả?
「......」 Trút hết nỗi thất vọng vào trong lòng, tôi hướng ánh mắt về phía con lợn, một trong những nguồn gây thất vọng cho tôi.
「Haah, haah… huph.」 Proco đang nằm trên giường với một khuôn mặt tái mét. Trông như có thể gây ra thảm họa bất cứ lúc nào.
May mắn thay, tôi chưa bao giờ say sóng cả.
Exa ngốc cũng thế, thế nên tôi chưa từng gặp khó khăn trong chuyến hành trình của mình.
Ngay bây giờ, tôi đang trong một tình huống hết sức khó khăn.
Nếu con lợn này giải phóng tất cả những thứ ở trong dạ dày của nó ngay trong căn phòng nhỏ này. Thì tôi sẽ chết đấy, theo nhiều nghĩa khác nhau.
Thế nên, tôi đành phải miễn cưỡng chăm sóc, để cho tình trạng của ông ta trở nên tốt hơn.
「T-thần xin lỗi, Thánh Nữ-sama… Thần đã làm phiền ngài rồi...」
「Không sao đâu, Proco. Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, chỉ cần gắng gượng để khỏe lên thôi.」
Tôi đưa cho ông ta chai nước cùng với một nụ cười.
「Giờ thì hãy uống cái này đi. Rồi sau đó, khi nằm xuống giường trở lại, cơn say sóng của ông sẽ biến mất thôi.」
「V-vâng, cảm ơn Ngà… huph!?」
「Ể!?」
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHH!?