Nàng nhìn về nhi tử, lòng đầy cảm kích, lại vẫn là nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt xa cách.
Ánh mắt của Đế Tuấn cùng với nàng va chạm nhanh chóng, chuyển chú ý thả lại trên người của Mộ Lăng Không, thỉnh thoảng thừa dịp không có người chú ý, liền nháy mắt ra hiệu làm mặt quỷ trêu chọc nàng cười.
Không kịp nghĩ nhiều hơn, một đôi bàn tay có lực cầm thật chặt tay mềm, Linh Đế sảng khoái tinh thần gầm nhẹ, "Được rồi, cứ như vậy đi, nên xuống núi."
Thật ghét cái chỗ lạnh lẽo quỷ quái này.
Quanh năm suốt tháng, tất cả đều là mùa đông, cả một chút hi vọng cũng không tìm tới.
Tiêu Mạn Nhi hớn hở gật đầu, thuận theo phục tùng.
Mặc dù là hắn đang cầm tay của nàng, nhưng bước đi thì cũng là nàng mang theo hắn.
Hết cách rồi, Linh Đế cái gì cũng tốt, chỉ có võ công kém thôi.
Hắn cả đời luôn tràn đầy hứng thú đối với đồ chơi mới mẻ, duy chỉ có võ học, không có kiên nhẫn nghiên cứu.
Chỉ là, điều này cũng chưa tính là khuyết điểm lớn gì, Tiêu Mạn nhi cũng không ngại.
. . . . . . . . . . . .
Đế Tuấn cùng Mộ Lăng Không rõ ràng là đi cuối cùng, người khác cũng nối đuôi thối lui khỏi mật đạo, hai người lại còn ở lại trong thôn làng của Đại Tuyết Sơn.
Giữa trời đất, giống như chỉ có lẫn nhau.
Nhìn về hắn, Mộ Lăng Không cười khẽ, mặc dù kế tiếp cũng không thiếu chuyện nhức đầu, nhưng là chỉ cần có hắn, nàng không lo lắng.
Đế Tuấn linh hoạt trừng mắt nhìn, bỗng nhiên, không hề báo động trước té xuống, vô cùng suy yếu ỷ vào nàng, "Nương tử, không xong, vi phu. . . Trúng độc."
Mộ Lăng Không bị sợ hết hồn, vội vàng bắt cổ tay của hắn, cẩn thận kiểm tra một hồi lâu, phát giác hắn mạch tượng vững vàng, nhảy lên có lực, lực lượng tích chứa trong cơ thể đã đến một cực hạn làm người ta trố mắt.
"Không cần kiểm tra, nàng không tra được, ta trúng kỳ độc ở Đại Tuyết Sơn, nếu không có thuốc giải, sẽ thất khiếu chảy máu, toàn thân nổ tung mà chết." Mỗi câu hắn nói ra, cũng có chút lao lực, hơi thở nóng rực phun tới, vách sắt thuận thế quấn chặt nàng.