Mộ Lăng Không hồ nghi đánh giá trên dưới, không tin tưởng lời hắn giải thích.
Đế Tuấn định đưa đầu qua, cọ qua cọ lại ở bộ ngực ʘʘ no đủ của nàng, từng ngụm từng ngụm hút vào mùi thơm cơ thể ngọt ngào, mặc dù còn cách một tầng quần áo, lại giống như đã loã lồ gặp nhau.
"Bọn họ vẫn còn ở gần đây, chàng đừng náo, ngộ nhỡ có người đến, không tốt." Đẩy hắn ra một cái, mới tách ra một chút, còn không đợi nàng lấy hơi, hắn lại dính vào.
Còn bế nàng, lại chạy như điên về phía Thần điện, bước chân nhẹ nhàng, làm sao giống như là thân trúng kịch độc.
"Còn phải làm phiền nương tử, giải độc cho ta." Môi nóng của hắn hoạt động qua lại trên gáy tuyết trắng của nàng.
"Độc? Cái gì độc?" Một cỗ nóng bỏng quen thuộc từ từ quanh quẩn ở bụng, đốt lên ngọn lửa trong cơ thể, Mộ Lăng Không cảm giác động tác biểu hiện ra ngoài chậm hơn hẳn suy nghĩ trong đầu, "Chàng có vẻ rất tốt nha, chỗ nào giống như là trúng độc."
"Nương tử không tin?" Nhướng đôi mày rậm, Đế Tuấn cười thần bí, bàn tay dùng sức tháo đai quần áo của nàng, lòng bàn tay thành công công chiếm điểm cao, xoa nắn nặng nhẹ vừa phải.
"Ta tin, thật tin, chàng có thể bỏ tay ra ngoài trước không." Mộ Lăng Không cứng ngắc như một băng, đầu óc choáng váng mặc cho hắn lôi đi, nơi đây lúc này, ở đâu là chỗ tốt để làm chuyện như vậy.
Đại Tuyết Sơn ư, Hậu Thổ Thần Điện ư, trời ạ, nếu Đế Tuấn không điên, thì nhất định là nàng điên rồi.
Mộ Lăng Không cắn môi dưới, muốn đè nén tiếng thở.
Người ôm nàng cũng không để ý tình trạng quẫn bách này , tiếp tục lôi kéo thân thể mềm mại, ý đồ kéo thân thể nàng tới chỗ sâu nhất trong Thần điện . . .
Ở nơi nào, một chiếc giường lớn xuất hiện như kỳ tích, đầu giường như dùng toàn bộ thuý ngọc điêu khắc thành, long phượng tề vũ.
Tấm phủ bằng sa tanh đen tuyền , xốp thật dầy, vừa nhìn liền vô cùng ấm áp, nhưng cũng lộ ra chút diêm dúa lẳng lơ khó nói lên lời .