Loại cảm giác thiếu nợ này , một khi xuất hiện, liền nhanh chóng sôi trào mãnh liệt, không cách nào ức chế.
Linh Đế đột nhiên quên mất Hậu Thổ bị tức giận, hơn nữa đem những khuôn mặt đã từng ân ái ném ra sau ót.
Sau khi sinh con, dung mạo Tiêu Mạn nhi từ từ già đi, nàng đã giống như nữ tử bình thường , có nhiều nếp nhăn, khuôn mặt mỹ lệ, không ngăn được năm tháng tàn khốc, chỉ có ánh mắt, mấy chục năm không thay đổi, giống như Xuân Thủy, lạnh nhạt trong suốt, ấm áp chiếu rọi lòng người.
Ban đầu hấp dẫn hắn chính là điểm này.
Không ngờ, nàng thế nhưng có thể giữ vững cả đời không thay đổi.
Linh Đế học bộ dáng của con trai, bá đạo ôm thê tử vào lòng ngực, "Ta và mẫu thân ngươi còn có rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian tiếp tục gánh chịu trách nhiệm nước Mạc Thương, ngươi thân là nhi tử, tự nhiên phải vì cha mẹ phân ưu, thế nào? Có ý kiến? ?"
"Chỉ cùng mẫu hậu —— đơn độc ở chung một chỗ?" Đế Tuấn hỏi lại, giống như một thương nhân khôn khéo vậy, một phân một hào cũng không chịu nhượng bộ.
Nếu như là vì mẹ của hắn, hơi hy sinh chút, cũng không sao.
Giống như trước đây, hắn có thói quen nói rõ rang mọi chuyện trước.
"Dĩ nhiên như thế! Hỗn tiểu tử, ngươi hài lòng chưa!" trên mặt Linh Đế viết đầy tức giận, dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu là xấu hổ bị nhi tử nhìn thấu.
Hắn là lão tử, mà nó là nhi tử.
Tại sao mỗi lần đều là lão tử bị nhi tử áp chế gắt gao?
Này, đây là đạo lí gì chứ.
Tay Tiêu hoàng hậu khẽ run, tâm tình kích động cực độ, ngược lại khiến nàng không nói nên lời.
Linh Đế vừa rồi, cho nàng một cam kết vĩnh hằng, một đối một, chỉ có hắn và nàng, không còn những người không có nhiệm vụ cản trỏ giữa hai người.
Hắn từ trước đến giờ chính là nam nhân nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói, tuyệt không đổi ý.
Nói cách khác, hy vọng xa vời mong rất nhiều năm, chỉ tồn tại ở trong giấc mộng, dĩ nhiên cũng ở chỗ này, dễ dàng hoàn thành.