Buổi chiều sáu giờ Đường Mộ và Thẩm Lãng mới về Đường gia, mỹ kỳ danh viết là cùng Thẩm Lãng bồi dưỡng tình cảm, không rảnh!
Người bận rộn của Đường gia cũng vừa tan ca về nhà, người Đường gia bình thường cũng không tham dự xã giao công sự gì đó, lúc chống đỡ không được, mới có thể dắt vợ yêu đi chơi một chuyến, cho nên người Đường gia tan tầm về nhà tương đối đầy đủ.
"Thẩm Lãng, Tiểu Mộ, đến lúc nào?" Bốn huynh đệ sau khi vào nhà, thấy người ngồi trên sofa hơi hơi sững sốt.
"Đại bá, nhị bá, tam bá, ba, bọn con vừa mới tới." Thẩm Lãng đứng dậy nhất nhất tiếp đón trưởng bối Đường gia.
"Ngồi ngồi, ngồi đi." Đường lão tứ phất tay, bảo Thẩm Lãng ngồi xuống: "Nghe nói ngày phép của con đã hết?"
"Ân, ngày mai quay về quân đội."
"Vậy trở về sẽ bận rộn đi?" Đường lão tứ cởi nút tây trang, ngồi xuống sofa, chân phải có chút hơi khập khiễng, đi đứng cũng không quá lưu loát, tai nạn lần đó vẫn chưa khôi phục.
"Ân, có một trận diễn tập quân sự chiến khu quy mô lớn, có lẽ phải bận rộn một đoạn thời gian. Chân ba còn chưa lành sao? Bác sĩ nói thế nào?" Thẩm Lãng chú ý tới chân của nhạc phụ đại nhân.
Đường lão tứ phất phất tay, không quá để ý: "Không có gì, bác sĩ nói chú ý đừng hoạt động quá mạnh là được, đợi một thời gian sẽ không khập khiễng nữa." Đường lão tứ đối với Thẩm Lãng quan tâm có chút cao hứng, ít nhất cái thằng nhóc ông sinh ra kia sẽ không chủ động hỏi thăm chân ông như thế nào.
"Thẩm Lãng, diễn tập chiến khu gì đó của các con con cũng sẽ tự mình tham gia cái gọi là chiến trường mô phỏng sao?!"
Đường lão tam nghe Thẩm Lãng nói diễn tập quân sự gì đó, lập tứ hăng hái lên, không có biện pháp, nam nhân chính là ham thích chuyện này! Tiểu tử Đường Mộ kia là ngoại lệ! Hắn là trường hợp đặc biệt trong trường hợp đặc biệt, quái thai trong quái thai!
"Con là quan chỉ huy tham chiến quân sự, đương nhiên là phải đi." Y nếu không cần đi, y còn dùng đến bộ dạng buồn rầu như vậy sao?
"Như vậy a! Vậy nhất định rất kích thích đi!" Nam nhân đều nhiệt huyết sôi trào! Đặc biệt là đối với chuyện như vậy a!
"Như vậy..."
Đường Mộ nghe được đề tài bọn họ nói chuyện, chỉ muốn ngủ gục, đối với cái gì quân sự gì gì đó, hắn đều chán ghét cực điểm. Hắn tình nguyện đem thời gian đó lấy để ngủ cũng không muốn lấy để nói chuyện này.
Ngẫm lại, hắn hiện tại cũng còn đang buồn bực, hắn làm sao lại cùng Thẩm Lãng kết hôn chứ? Quả thực là bất khả tư nghị!
"Các ngươi tán gẫu, ta vào trong viện ngồi một chút." Đường Mộ ngừng hai phút, không chút do dự đứng dậy rời khỏi đại sảnh!
"Ân, đi đi! Cẩn thận đừng ngủ quên, trời còn lạnh." Thẩm Lãng nhìn hắn, lo lắng dặn dò.
Đường Mộ đầu cũng không quay lại, đi ra ngưỡng cửa.
Thẩm Lãng nhìn hắn đi ra cửa, mới chậm rải thu hồi ánh mắt ngắm nhìn.
"Thẩm Lãng, tính cách của Đường Mộ kém, không quá tích cực!"
Thẩm Lãng đối đãi với Đường Mộ người Đường gia xem ở trong mắt. Bọn họ đều không nghĩ đến, Thẩm Lãng sẽ liều lĩnh như vậy hãm ở trên người hỗn tiểu tử này của bọn họ. Quan đến thiếu tướng quân trưởng tập đoàn quân a. Này đối nhân giống như bảo mẫu toàn chức, tận tâm hết sức.
"Ba, em ấy chỉ là không biết biểu đạt cảm xúc của mình như thế nào mà thôi." Rõ ràng không phải tính tình như vậy, chỉ vì không biết biểu đạt như thế nào, cho nên càng trở nên tùy tâm sở dục, liền tạo nên tính cách không được tự nhiên tự bế hiện tại này.
"Ha ha, vậy chỉ có mình con cho là như vậy." Đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đi! Mặc kệ người kia không tốt như thế nào, một khi yêu, liền cảm thấy người kia cái gì cũng tốt.
Thẩm Lãng cũng không biện giải, thản nhiên cười, ánh mắt không khống chế được phiêu tới trong viện. Người kia ở trong mắt y chính là cái gì cũng tốt y khống chế không được muốn đem hắn nhào nặn vào trong xương cốt.
"Đừng nhìn nữa, đi đi!" Đường lão tứ cười lắc đầu, người kia, thật sự là yêu thảm thằng nhãi Đường Mộ kia đi! Người ở chỗ này, tâm đã sớm bay đến bên người người kia đi!
Thẩm Lãng cũng không kiểu cách, đứng dậy hướng các thúc bá cười cười, lập tức đi vào trong viện.
"Mộ tiểu tử của nhà con đời này xem như lấy được mỏ vàng." Đường lão tam ý vị sâu xa nói.
"Đúng a! Còn là một mỏ vàng hiếm thấy nữa chứ!"
"Ngừng, nó lấy được liên quan gì đến em..."
"Còn không liên quan em..."
Đường Mộ đi đến trong viện, cũng mặc kệ đây là thời tiết gì, lập tức nằm lên ghế nằm ở bể bơi, nhắm mắt dưỡng thần.
Thẩm Lãng đuổi theo ra đến liền nhìn thấy tổ tông y ngàn dặn vạn dò, vẫn làm theo ý mình ngủ thẳng ở trên ghế.
Thẩm Lãng lắc đầu, bất đắc dĩ đi đến không nói tiếng nào. Người này a, khi nào ngoan ngoãn nghe lời, y mới cảm thấy kỳ quái.
Nhẹ nhàng ôm lấy tiểu tổ tông của mình, Thẩm Lãng chuyển ngồi thành nằm dài trên ghế, đem người trong lòng, ôm vào trong ngực gắt gao che chở, sợ hắn bị cảm lạnh:
"Không phải đã nói rồi sao? Không được ngủ ở đây, cảm lạnh của em vừa mới khỏi, nếu lại bị nữa thì làm sao? Anh lại quay về quân đội ngay, em nếu như không thoải mái, ai tới chiếu cố em a?" Y thật sự lo lắng vô cùng a! Y nếu mười ngày nửa tháng cũng chưa về, hắn có thể chiếu cố bản thân thật tốt hay không?
Đường Mộ nhắm mắt lại không muốn để ý đến y, người này chính là một lão mụ tử. Dựa vào trong ngực ấm áp của y, hắn có chút buồn ngủ, người này nếu thật sự đi rồi, vậy hắn có khả năng thật đúng là sẽ không quen đâu. Ngủ không có người ôm...
"Ở trong đại viện đi nha! Bằng không về Đường gia ở đi! Hai bên đều có người, ít nhất có người thuận đường chiếu cố em." Cái tên lười đến thương tâm này, sẽ không nấu cơm, cũng sẽ không đúng giờ thức dậy ăn cơm. Như vậy y phải yên tâm thế nào đây?
"Trước kia không có anh, tôi cũng sống như vậy."
Đường Mộ chịu không nổi Người này thật sự nghĩ hắn rời khỏi y sẽ sống không được, có phải hay không? Hắn không phải ngu ngốc, biết tự gánh vác cuộc sống! Cũng không phải nhược trí, cần người chiếu cố!
"Anh lo lắng." Bọn họ sống cùng nhau cũng một thời gian dài, hắn sinh hoạt như thế nào, y chính là rõ ràng trong mắt! Muốn y thả lỏng để tiểu tổ tông này còn sinh hoạt như vậy, ngượng ngùng, y làm không được!
Đường Mộ lại lần nữa im miệng. Cùng người này biện luận chính là ăn no rửng mỡ.
"Em nếu như ngủ ở trong bồn tắm bị cảm lạnh thì làm sao? Bị đói đau dạ dày làm sao bây giờ?" Đây là điều y lo lắng nhất, không yên tâm nhất.
"Anh có thể cút!" Đường Mộ đột nhiên mở mắt ra, từ trong lòng Thẩm Lãng nhảy dựng lên. Người này càng nói càng đã ghiền có phải hay không?
"Tiểu tổ tông, anh ngày mai mới đi, đêm nay ở nhà bồi em."
"Lão tử không muốn sống cùng lão mụ tử!"
Thẩm Lãng không phải quân nhân sao? Như vậy quân nhân là phải dùng cái miệng ra chiến trường giết người sao? Giống như Đường Tam Tạng, trực tiếp dùng miệng nói đã làm cho địch nhân hỏng mất!
"Anh đây là quan tâm em! Làm sao là lão mụ tử?!"
"Họ Thẩm! Anh có thể cút đi ngay!"
"Không cần! Ngày mai anh đi rồi!"
"Cút!"
"Thật sự không cút!"
"..."
Đường Mộ ngủ mơ mơ màng màng, xoay người muốn đưa tay ôm người bên cạnh, nhưng mà tay ôm cũng chỉ là chăn lạnh lẽo. Đường Mộ sửng sốt, lập tức từ trên giường ngồi dậy, lâng lâng nhìn giường trống rỗng, đột nhiên nhớ lại, người kia đi rồi, sáng sớm nay đã được cảnh vệ viên của y đón về quân đội. Ngày nghỉ phép kết hôn của y đã hết, đã về quân đội phục chức. Hắn phải lập tức tham gia chiến khu diễn tập quân sự, đại khái mười ngày nửa tháng cũng không về nhà được, hơn nữa trên núi tin tức không tốt, muốn liên hệ với hắn cũng khó...
Đường Mộ nhắm mắt lại, một lần nữa nằm lại trong ổ chăn, thân thể vẫn còn ẩn ẩn đau, người kia tối hôm qua tựa như điên rồi, cuồng mãnh đòi lấy, một mạch duy trì liên tục, hắn trong lúc vựng vựng mê mê, hắn nhớ rõ lần cuối cùng mở mắt trời đã sáng...
Buổi sáng lúc y đi, còn ở bên tai hắn nói thức ăn ở trong tủ lạnh, nếu thật sự không muốn động, trong ngăn tủ nhỏ bên giường có lương khô.
Nhưng mà hắn quá mệt mỏi, sáng nay khi y còn ở nhà uy cho hắn ăn, sau đó hắn liền ngủ thẳng cho đến bây giờ, hiện tại hắn vẫn không muốn động, nằm thôi! Lại nằm nằm, hắn thật sự không muốn xuống giường...
Đường Mộ co cuộn người, lại là tư thế kia, cái tư thế kia ngủ trong lòng người yêu thì ấm áp vạn phần, một mình ngủ thì cô đơn chiếc bóng. Dùng chăn bọc lấy thân thể mình, thân thể mệt mỏi cực kỳ làm cho hắn nằm dài như vậy, Thẩm Lãng nói đúng, hắn tình nguyện nằm ở trên giường cũng không xuống giường tìm cái ăn, ngẫm lại, người kia thật là hiểu hắn!
Lúc Đường Mộ bọc chăn ngủ, điện thoại đột ngột vang lên, Đường Mộ sửng sốt nửa ngày mới đưa tay sờ soạng điện thoại trên tủ đầu giường, tay run run rẩy rẩy, lung tung bắt điện thoại vừa thông suốt, thiếu chút nữa đã đem điện thoại quơ xuống đất, nửa ngày mới bắt được điện thoại, vừa nhìn thấy dãy số, Đường Mộ suy nghĩ một chút vẫn là nghe điện thoại: "Uy." Thanh âm tuyệt đối là cái loại trung khí không đủ.
"Tổ tông..." Thanh âm trong điện thoại khiến cho Đường Mộ chợt mở mắt! Đây là —
"Thẩm Lãng!" Đây không phải hỏi, mà là khẳng định, chỉ có Thẩm Lãng mới có thể gọi hắn tổ tông...
"Anh nhớ em, nhớ đến tâm đều đau!" Thanh âm gợi cảm của Thẩm Lãng từ trong điện thoại truyền đến, làm cho Đường Mộ có chút giật mình, người này gọi điện thoại đến đây?
"Anh ở đâu?" Mặt nhăn mày nhíu, Đường Mộ lấy điện thoại ra không thấy hiển thị dãy số, hắn lập tức nghi ngờ. Người này không phải nói y có khả năng không thể liên hệ với hắn sao?
"Trong núi lớn, quân đội của anh đã xuất phát, anh bây giờ đang diễn tập trong rừng rậm."