"Trong ngọn núi lớn, quân đội bọn anh đã xuất phát, hiện tại đã đến gần trong rừng rậm."
Đường Mộ sửng sốt: "Nga." Trong lòng hắn mất mát không thể nói rõ, người này thật sự không hề bên cạnh, y đã quay về quân đội rồi.
"Em đã ăn cơm chưa? Trong tủ lạnh có anh làm đồ ăn cho em, trong ngăn đông lạnh, em lấy ra cho vào lò vi sóng là có thể ăn. Thân thể còn đau không? Chỗ kia có thoải mái hay không? Không thoải mái, anh bảo mẹ tới. Lúc anh đi có nói với mẹ, bảo mẹ thỉnh thoảng tới xem em, nếu không Thẩm Mặc tới đón em, về đại viện ở đi! Tổ tông, em một mình ở nhà, anh thật sự lo lắng a..." Nam nhân thì thầm lải nhải.
Đường Mộ cũng không ngắt lời hắn, nằm trên giường nghe điện thoại, nghe nam nhân lải nhải.
Thẩm Lãng nói nửa buổi cũng không phát hiện Đường Mộ phản ứng một tiếng: "Tổ tông, đang ngủ sao? Em đừng ngủ, mau thức dậy đi ăn chút gì đi! Bây giờ đã ba giờ chiều, mau thức dậy đi!" Đường dây không ngắt, Thẩm Lãng biết tổ tông của y vẫn còn.
"Em nhớ anh không?"
"Nhớ." Đường Mộ cũng không khác người, trong lòng nghĩ gì nói đó.
"Thật không? Nhớ bao nhiêu?" Thẩm Lãng mừng rỡ miệng đều ngoắt lên mang tai, tiểu tổ tông của y nói cũng nhớ y.
Đường Mộ không mở miệng, hắn cũng không biết định vị thế nào hắn nhớ bao nhiêu. Nói không rõ, chính là trong lòng trống vắng, có một nỗi khó chịu nói không nên lời.
"Anh cho người tới đón em nhé! Tổ tông, em tới bên cạnh anh có được không? Anh rất nhớ em!"
"Đừng lộn xộn! Lo làm việc của anh đi!" Đường Mộ đây rõ ràng là phủ quyết đề nghị của y. Người này không phân rõ bây giờ y đang làm việc sao? Còn đón hắn? Muốn bị đánh đi!
"Anh không lộn xộn! Tổ tông, anh phái trực thăng tới đón em nhé! Anh phải ở lại trong núi vài ngày, anh sợ anh sẽ nổi điên." Nhớ em muốn điên!
"Thẩm Lãng, anh đứng đắn một chút được không? Anh muốn tôi trở thành trò cười cho toàn quân của anh có phải hay không?" Hắn nếu thực sự đi, vậy hắn nhất định lên bảng vàng danh dự của quân khu bọn họ.
"Ai dám cười? Lão tử đánh hắn! Anh nhớ vợ, cái này có gì buồn cười!
"Tôi đi ngủ! Cứ như vậy đi!" Đường Mộ trực tiếp ngắt điện thoại. Cùng hỗn đản không mặt không mũi này trò chuyện chính là lãng phí nước miếng! Ném điện thoại đi, Đường Mộ kéo chăn qua đầu ngủ tiếp. Vừa tiếp điện thoại, đã bị hỗn đản này quậy cho lộn xộn hết rồi! Ngủ! Ngủ! Hắn buồn ngủ! Không có y bên cạnh, hắn vẫn sống! Hai mươi mấy năm qua không phải đều như vậy sao? Hắn cũng không tin không có tên hỗn đản này hắn sống không được!
Thẩm Lãng cầm điện thoại bị ngắt, có chút bất đắc, tiểu tổ tông này a! Nói hai câu đã cúp điện thoại, thật sự là không có một chút kiên nhẫn!
"Quân trưởng, còn kết nối chứ?" Nhìn Thẩm Lãng lưu luyến cầm ống nghe, binh sĩ thông tin không xác định hỏi.
Quân trưởng gọi vợ y là tổ tông! Thật là nhìn không ra a, quân trưởng uy vũ của bọn họ ở trước mặt vợ lại là một nam nhân tâm tính thiện lương như thế này a! Quân trưởng trước kia ở trong trường hợp này tuyệt đối không làm việc riêng. Hôm nay lúc hắn bảo kết nối điện thoại, hắn còn đang suy nghĩ quân trưởng làm gì? Kết quả sau khi chuyển được hắn mới biết nguyên lai thì ra là gọi cho vợ!
Đây còn không tính là kinh ngạc, kinh dị hơn còn ở phía sau, quân trưởng cư nhiên làm nũng với vợ ở bên kia điện thoại. Là làm nũng a! Quân trưởng uy vũ của bọn họ! Cư nhiên làm nũng với vợ! Ông trời, ngẫm lại chuyện này thật thần kỳ!
"Không tiếp." Thẩm Lãng buông ống nghe ra, lại nói tiểu tổ tông của y cũng sẽ không đáp ứng đến nơi này a! Y biết rõ hắn! Thật nhớ! Quân diễn chết tiệt! Y khi nào mới có thể về nhà? Khi nào mới có thể nhìn thấy bảo bối của y a?
"Quân trưởng! Có tình huống!"
Vừa nghe bộ hạ nói, Thẩm Lãng thần tình suy sụp một thoáng liền thay đổi! Sắc bén, bình tĩnh!
"Chặn được mật điện của bộ tư lệnh lam quân phát ra, đứa nhỏ a giải mã!"
"Được, dùng thời gian ngắn nhất giải mã đi! Trong thời gian ngắn nhất đánh vỡ đạo phòng tuyến thứ nhất của bọn họ! MN! Cho các ngươi nhàn rỗi! Chỉnh cho các ngươi tê liệt!"
MN! Đang tốt đẹp quân diễn làm gì! Còn quy mô lớn như vậy! Hại y cùng với tổ tông của y tách ra thời gian dài như vậy! Chọc lão tử, lão tử đánh cho các ngươi tàn phế! Đánh cho các ngươi tàn phế, cho các ngươi thiếu đánh!
"Vâng." Chỉ thích bộ dáng này của quân trưởng bọn họ.
"Liên hệ hậu phương tiểu đội hành động đặc biệt cho tôi!"
"Vâng! Quân trưởng!"
Rời khỏi Đường Mộ, Thẩm Lãng hoàn toàn thay đổi thành bộ dạng khác. Từ đó đến giờ Đường Mộ chưa từng nhìn thấy một mặt này.
Bình tĩnh, chỉ huy quả quyết, uy nghiêm, cường hãn đến nỗi người ta gặp qua không quên.
Đây là ấn tượng đầu tiên cho người từng tiếp xúc với Thẩm Lãng. Người này ba mươi hai tuổi đã lăn lộn tới quân hàm thiếu tướng cũng không phải dựa vào ô dù, hơn mười tuổi y đã vào quân doanh, từng bước một tiêu sái đến địa vị hôm nay, không có chút tài năng làm sao có thể chứ? Hiện tại toàn bộ chiến khu đông nam, e là không ai không biết Thẩm quân trưởng có thể nói là truyền kỳ này!
"Quân trưởng! Chuyển được rồi!"
"Rắn hổ mang! Rắn hổ mang! Nhận được xin trả lời!"
"Rắn hổ mang nhận được! Rắn hổ mang nhận được!"
"Tôi lệnh cho các cậu toàn lực hướng bộ chỉ huy lam quân tiến vào, nhiệm vụ duy nhất, phá hủy trung tâm chỉ huy của lam quân! Bất cứ giá nào!" Đem các ngươi thu thập sạch sẽ, lão tử liền trở về bồi tiểu tổ tông! Hừ!
"Vâng! Quân trưởng! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!" Bên kia truyền đến trả lời trảm đinh chặt sắt.
"Đi đi! Hoàn thành nhiệm vụ, tôi đổi cho các cậu một bộ trang bị mới!"
"Vâng." Lần này trả lời càng thêm dốc sức. Một bộ trang bị mới a! Kia khẳng định là muốn chắc rồi! Vì trang bị kiểu mới bọn họ hy vọng đã lâu, các ngươi những tên xui xẻo này liền nhận mệnh đi! Làm gì cũng phải đem những tên ngáng đường này thu thập sạch sẽ! Thường hay nói: Cản tài lộ của ta, giết không tha!
"Quân trưởng, giải mã ra rồi, đây là bộ chỉ huy của bọn họ hình như trung tâm chỉ huy không quân hạ mệnh lệnh tác chiến!"
"Trung tâm chỉ huy không quân? Nội dung là cái gì?"
Ngón tay xoa xoa cằm, Thẩm Lãng hơi hơi híp mắt, không quân nha! Muốn chơi không kích? Còn là hình như quân đội hồng quân vẫn không có mở ra chiến thắng để cho bọn họ bị loại rồi hãy nói sau!
"Quân trưởng, hạ mệnh lệnh là trực tiếp phá hủy không gian của hồng quân!"
"Ha ha, muốn chơi chúng ta, nghĩ cũng thật tốt đẹp! Kết nối tổ Trầm Mặc số A. Thông tri trung tâm chỉ huy không quân, bảo bọn họ chấp hành phương án thứ hai!" Muốn chơi với tôi? Đi núi luyện tập nhiều hơn đi!
"Vâng."
"Trầm Mặc số một! Trầm Mặc số một! Đây là trung tâm chỉ huy quân khu, nhận được xin trả lời!"
"Nhận được!"
"..."
.....................
Đường Mộ không biết, Thẩm Lãng ở trong rừng núi mênh mông vội vàng thu thập những tên khiến y không về nhà được, hắn chỉ là cảm thấy bên cạnh thiếu một người, khiến hắn cảm thấy cô độc gấp bội.
Phòng ở to như vậy, trống rỗng, trong nhận thức trước kia của hắn, hắn cảm thấy một mình rất tốt, còn chán ghét nhiều người, chỉ thích ở một mình, thói quen này đã kéo dài mấy chục năm, nhưng mà bây giờ, người này mới rời đi một ngày, hắn liền cảm thấy trong phòng trống vắng mà lạnh lẽo.
Thói quen con người thật sự không phải thứ gì tốt. Hơn nữa rất nhiều đều là ở trong vô ý mắc phải, vốn nghĩ là đã quen với cô độc, không cảm thấy khổ sở, nhưng mà bây giờ đã từng xua đuổi một lần, ngay khi nó lại tụ lại, bản thân không còn quen cô độc.
Đường Mộ vừa ngủ một cái là đến sáu giờ tối, lúc tỉnh lại, hắn đã bụng đói kêu vang, vừa mở mắt, theo thói quen đi ôm người bên cạnh, nhưng mà chăn giường trống rỗng. Đường Mộ nhịn không được cười khổ, hắn thật sự là trúng độc của người kia quá nặng! Rõ ràng đã biết người kia đi rồi, nhưng mà vừa tỉnh ngủ, vẫn là theo thói quen đi tìm. Thật sự là...