Thẩm Lãng liều chết không muốn tiếp nhận vấn đề — hôn kì kết thúc! Vẫn là không chút do dự đối mặt!
Đường Mộ nhìn Thẩm Lãng biểu tình đáng thương giống như con chó lưu lạc thì kiềm chế không được muốn cười, cái người này không phải quảng cáo rùm beng mình yêu nước yêu quân đội sao? Như thế nào bây giờ bảo y quay về quân đội giống như là bảo y lên đoạn đầu đài a?
"Tổ tông, anh lại xin nghỉ phép một tháng nữa đi! Anh thật sự không muốn quay về quân đội a!" Thẩm Lãng ôm Đường Mộ không muốn buông tay.
"Anh không muốn làm quân trưởng nữa à?" Đường Mộ khiêu khiêu mi hỏi nam nhân thuần túy giở trò vô lại này.
Thẩm Lãng suy sụp mặt: "Vậy cả nhà nhất định sẽ phê bình anh đến chết!" Nếu y nói là y không làm lính, vậy chờ y chính là đại hình của người cả nhà hầu hạ.
"Như vậy không phải xong rồi? Anh cảm thấy ai trâu như vậy, kết hôn một cái nghỉ phép hai tháng?" Đường Mộ nhéo nhéo mặt Thẩm Lãng, chính mình cũng ngoài cười nhưng trong không cười.
Thẩm Lãng thuận tay ôm tay người yêu kéo mặt y, đem hắm ôm vào trong ngực: "Nhưng mà anh thật sự không muốn xa em, nếu không, em theo anh đi quân đội đi! Anh đại khái mười ngày nửa tháng không thể về nhà được, em theo anh cùng nhau về quân đội đi! Em theo anh cùng trở về, anh sẽ không náo loạn."
Đường Mộ không chú ý một cái liền bị nam nhân ôm vào ngực, muốn đứng lên, nhưng mà bị nam nhân lực lượng khủng bố đè nặng thắt lưng của hắn, giãy dụa một chút cũng không được: "Buông tay!" Người này bây giờ là càng ngày càng kỳ cục, thực khi hắn không phát huy là hổ giấy a!
"Anh ôm một cái a! Tổ tông a! Để cho anh ôm một cái đi! Anh lập tức sẽ về quân đội a, để cho anh ôm một chút đi!"
"Buông tay, đừng để cho tôi nói lần thứ hai!" Đường Mộ cũng không giãy dụa, mà thản nhiên nhìn y.
"Tổ tông..." Thẩm Lãng đáng thương hề hề nhìn phu nhân nhà mình.
"Kêu đại gia cũng vô dụng." MN! Chính là hắn nhất thời mềm lòng nói ra miệng, tiếp nhận chính là cả ngày không xuống giường được! Làm hại từ trên xuống dưới người Thẩm gia đều đến quan tâm! Sau đó nhìn thấy ánh mắt hiểu rõ kia của người Thẩm gia, làm hại hắn ngẫm lại muốn đem chính mình chôn vùi cho xong chuyện!
"Đại gia em theo anh đi!" Thẩm Lãng vẫn là không buông tay. Bây giờ bắt đầu trữ tồn, y phải rời khỏi bảo bối của y một đoạn thời gian dài, ngẫm lại khiến cho tâm can của y rúng động đau đớn a!
Đường Mộ một cái không nhịn được, khóe miệng nhảy lên, câu nói đầu tiên của hỗn đản này làm cho hắn phá công: "Lưu manh vô lại!" Hắn oán giận phỉ nhổ một câu.
"Tổ tông a! Bảo bối a! Theo anh về quân đội đi! Theo anh đi đi! Rời em anh không sống được!"
"Lăn! Hỗn đản! Càng ngày càng không đứng đắn!"
"Tổ tông! Tổ tông, đi đi! Đi đi! Theo anh đi đi!" Vẫn mãi không quên được muốn dụ dỗ người này đi đến quân đội.
"Không đi!" Đường Mộ lắc đầu.
"Đi xem bộ đội đặc chủng của anh, xem rừng rậm dã chiến của bọn anh, đi đi! Tổ tông, theo anh đi đi!" Thẩm Lãng tiếp tục cầu xin.
"Nói không đi –" Điện thoại cắt ngang lời nói của Đường Mộ, đẩy ra cánh tay của nam nhân, móc điện thoại trong túi ra, vừa thấy dãy số, lập tức nghe điện thoại.
Thẩm Lãng vừa định tiếp tục, đã bị ánh mắt của phu nhân nhà mình dọa sợ, ngoan ngoãn ôm phu nhân ngồi yên.
"Uy, ông nội, có chuyện gì không?"
Đường gia hiện tại nhàn rỗi nhất chính là Đường lão gia tử. Lần trước Đường Mộ phát tà hỏa thu thập một đám tử nhân kia của Đường gia. Bây giờ ngoại trừ Đường Bác Đường Qua mang theo bà xã đi nước ngoài nghỉ phép, mọi người Đường gia bận đến nỗi chân không tiếp đất!
"Ta nghe nói Thẩm Lãng hôn kỳ đã hết, có muốn về nhà ăn một bữa cơm hay không? Thuận tiện tụ họp, các con từ Hà Lan trở về vẫn chưa có về ăn một bữa cơm đâu."
Hôn sự xong rồi, nhưng mà ông không thấy người, Đường lão gia tử hận a! Ông còn cho rằng có thể bảo hai tiểu tử này ở lại đại viện Đường gia. Nhưng sau đó người ta bây giờ ở trong quân khu đại viện Thẩm gia rồi!
"Khi nào?" Đường Mộ mặt nhăn mày nhíu, về nhà? Trong nhà bây giờ ai lại nhàn rỗi? Ân, hình như không ai, chỉ có lão lư (con lừa già) này.
"Đêm nay! Chúng ta ở trong nhà ăn bữa cơm." Người đến rồi, người trong nhà dường như vây quần bên nhau, con cháu quanh gối xem ra thật đúng là tập quán thâm căn cố đế của người Trung Quốc a!
Đường Mộ quay đầu nhìn Thẩm Lãng: "Ông nội bảo tối về nhà ăn cơm, đi không?" Bọn họ hình như trở về thật đúng là chưa có về thăm nhà một chuyến, lễ vật vẫn là Thẩm Lãng cho người đưa qua Đường gia.
"Được." Thẩm Lãng gật gật đầu, thì nên trở về thăm.
Đường Mộ quay đầu lại tiếp điện thoại: "Được, buổi tối chúng ta trở về."
"Tốt lắm, ta bảo người đi chuẩn bị tốt cơm chiều, các con mau qua đây đi!" Đường lão gia tử rất là cao hứng nói.
"Lúc này?" Đường Mộ vừa nhìn đồng hồ: "Bây giờ mới ba giờ, ăn cơm chiều có phải quá sớm hay không?" Bây giờ mà ăn cơm thì chừng nào trời tối?
"Lại đây bồi ta câu cá a! Đến đây đi! Ta một mình rất là buồn!"
"Không đi! Muốn câu ông tự câu một mình đi! Con không có hứng thú!" Đường Mộ cơ hồ là không có suy nghĩ thì đã từ chối ngay.
"Ai kêu con đi? Ta kêu Thẩm Lãng đi! Con không đi không ai khóc cầu con đi! Con bảo Thẩm Lãng tới đây là được!" Đường lão gia tử đối với cháu trai cười lạnh.
"Hắn không rảnh!" Đường Mộ không nói hai lời thẳng thừng chặn lại.
Đường lão gia tử vừa nghe, phát hỏa: "Tiểu tử, con là cố ý có phải hay không? Lão tử không tìm con, ngươi trừu cái gì phong? (trừu phong: từ chỉ trạng thái tin thần không ổn định, bấn loạn) Chẳng lẽ Thẩm Lãng chút tự do đó cũng không có? Nó là kết hôn với con, không phải bán cho con làm nô lệ!"
Cái tên tiểu hỗn cầu này! Thật sự là thế nào thấy thiếu đánh như thế! Thẩm Lãng rốt cuộc là coi trọng hắn ở điểm nào?! Còn vội vàng yêu cầu muốn kết hôn?!
Đường Mộ nhìn người ôm mình, tà mị câu lên khóe miệng, Thẩm Lãng thấy không hiểu sao tâm can loạn đập. Thẩm Lãng chống đỡ không được, nhích đầu lại gần hôn lên khóe mắt phong tình vạn phần của Đường Mộ. Ai nha! Mẹ ta ơi! Có thể đừng mê hoặc y như vậy không? Tự chủ của y ở trước mặt tiểu tổ tông này tiến tới con số không a! Y sắp về quân đội không muốn làm ra chút chuyện gì đó không có biện pháp khống chế. Bằng không tổ tông này không xuống giường được, ai tới chiếu cố hắn a!
"Hắn có phải là nô lệ của con hay không con không biết, nhưng mà bây giờ y với ta là hợp pháp, hắn muốn làm cái gì phải qua sự đồng ý của con, hôm nay con không đồng ý cho hắn đi câu cá."
Đường Mộ lạnh lùng khẽ động khóe miệng, Thẩm Lãng nhìn một trận ớn lạnh! Đừng ép buộc y được không? Tâm can của y không kiên cường a!
"Tiểu hỗn đản! Đừng có quá phận!" Đường lão gia tử tức giận tới mặt đỏ lên.
"Con có sao? Hắn sắp về quân đội, hai nam nhân bọn con phải họp mặt, như thế nào ông nội người lại muốn quấy rầy thời gian nghỉ kết hôn cuối cùng của hai nam nhân chúng con họp mặt? Có người làm ông nội như vậy sao? Ông là nhìn không được hai bọn con dính như keo à?"
"Ngừng! Coi như ta chưa nói!" Ông không nói được không? Như vậy cũng chụp mũ lên được! Ông còn dám nói cái gì?! Người ta là quân hôn được chính phủ quốc gia duy trì và bảo hộ! Quấy rầy vợ chồng người ta họp mặt trước khi phân ly, ông vác không nổi gánh nặng này!
"Ông đã nói rồi! Ông nội, nam nhân một ngụm nước miếng một cây đinh! Người dạy con là lời nói ra miệmg như thế nào có thể thu hồi lại chứ?" Cái này trở thành thương côn cắn chết không nhả ra! Ông hận a! Tốt nhất là không nên chọc cái thằng nhóc hỗn đản này!
Thẩm Lãng cảm thấy tiểu tổ tông này của y đối với y là khoang hồng độ lượng đi, nếu tương đương giống như vậy, đừng nói y cưới hắn về nhà, mà là muốn yêu cầu hắn gật đầu đồng ý cùng y làm đối tượng, có lẽ so với tìm người ngoài hành tinh còn khó hơn! Về sau vẫn là biết điều một chút, không thể để tiểu tông khó khăn lắm mới lừa tới tay này tạc mao!
"Cứ như vậy, lão đầu nhi ta không rãnh! Tối về ăn cơm, cúp!" Đường lão gia tử cũng cùng hắn nói chuyện phiếm, trực tiếp thuần thục ngắt điện thoại.
Được một lần, ông tuy rằng thoát được, nhưng xem ra tư thế này, tiểu hỗn đản mang thù này còn nhớ ông 'kỹ' đây! A, Đường gia như thế nào mà sinh ra loại người như thế a! Người Đường gia không có làm ra cái gì thiếu đạo đức a! Như thế nào lại sinh ra một tiểu nhân nhỏ nhen độc mồm như vậy chứ?
Bỏ điện thoại xuống, Đường Mộ quay đầu lại nhìn Thẩm Lãng: "Thế nào? Đối với lời nói của tôi có nghi ngờ?" Anh dám nói một câu có nghi ngờ, lão tử liền làm thịt anh ngay!
Thẩm Lãng vội vàng lắc đầu, tư thế kia muốn đem câu nghi ngờ của phu nhân phủ định tới cùng. Y không có nghi ngờ! Một chút cũng không có! Phu nhân lớn nhất! Phu nhân nói cái gì chính là cái đó! Y hết thảy nghe theo mọi chỉ thị của phu nhân!
"Buổi tối ăn cơm ở Đường gia." Đường Mộ đẩy ra Thẩm Lãng đang sững sờ, đứng dậy nhét tay vào trong túi quần, dương dương tự đắc, mở cửa rời khỏi phòng.
"Được." Thẩm Lãng ngây ngẩn một chút. Ông trời! Phu nhân của y là người hung hãn a! Cả đời này của y chính là một tên thê quản nghiêm!
Trong khi mọi người Đường gia bận rộn, không có một ai rãnh rỗi. Lâm Mạt Tuyết sau khi hôn lễ qua đi tự mình đi châu Phi, chính là bà phải đi khai thác thị trường, hay là đi nghỉ phép chỉ có bản thân bà rõ ràng.
Mấy đại đầu sỏ Đường gia bởi vì chọc phải người không nên chọc, đều bận rộn cả ngày mệt giống như một con chó. Việc công ty vừa nhiều lại phải tự tay giải quyết, còn phải giống nhau qua tay, mỗi ngày bận đến nỗi về nhà ngã đầu liền ngủ ngay. Ngay cả thời gian thân thiết với vợ yêu cũng không có.
Nhưng Đường gia đáng thương nhấy chính là Đường Ngạo, bốn huynh đệ Đường gia, ba người khác, hai người dẫn theo bà xã đi nước ngoài nghỉ phép, một người đang cùng người yêu hưởng thụ kỳ nghỉ tân hôn. Chỉ có một mình hắn bận rộn muốn chết thì coi như xong đi! Đáng hận nhất chính là việc bận rộn cũng không phải việc bản thân hắn thích, Đường Mộ bảo hắn làm hạng mục mới, cái này cũng sẽ không nói đi, vì cái gì phải chọn ẩm thực??! Hắn một người làm xưởng công binh cư nhiên lại bị cắt đi làm ẩm thực?! Ngẫm lại thì không phải là bi đát bình thường!
Hơn nữa Đường Mộ nói không cho thua lỗ! Hắn vốn là nói làm thua lỗ cho xong chuyện, nhưng tiểu tử kia nói thua lỗ thì toàn bộ tài sản của Đường gia cho một mình hắn, sợ tới mức hắn toàn lực ứng phó. Hắn năm đó làm xưởng công binh cũng không có liều mạng như vậy đâu!