Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + beta: Iris
Sau khi kết thúc tỷ thí bát giai, buổi tối ngày thứ hai chính là tỷ thí thuật sư cửu giai, nghênh đón trận đấu cao trào nhất từ trước đến nay, rất nhiều thuật sư muốn kết bằng hữu với thuật sư cửu giai hoặc là muốn tìm thuật sư cửu giai để bái làm sư phụ, hoặc là muốn xem trận đấu dũng mãnh của các thuật sư cửu giai đều rất mong chờ trận đấu tối nay.
Giờ Thân, Ô Tiền Thanh và những người khác đi đến hoàng cung, thấy bọn nhỏ đang nỗ lực huấn luyện trong viện thì đều mỉm cười.
Ô Hi hưng phấn hỏi Ô Nhược đang chuẩn bị cho trận đấu tối nay: "Nhị ca, muội nghe đại tẩu nói mấy đứa Đản Đản ngụy trang thành người lớn tham gia tỷ thí lục giai, lại còn tiến vào danh sách hạng , tụi nhỏ thật lợi hại nha, mạnh hơn tiểu cô cô là muội luôn rồi, chắc sau này phải để tiểu chất nhi bảo hộ tiểu cô cô quá."
Cức Hi cười lạnh: "Với tình hình của bọn nó, không gây thêm rắc rối cho ngươi là tốt lắm rồi, còn muốn bọn nó bảo hộ ngươi? Tối nay ngươi về nằm mơ thì có khi còn mơ thấy."
Ô Nhược cạn lời: "Nào có ai xem nhẹ con mình như vậy."
Ô Hi cười hì hì: "Hi Hi, ta nghe nói ngươi cũng lọt vào danh sách hạng ."
"May mắn thôi." Cức Hi nói thật, nếu không phải liên thủ với bằng hữu Ma tộc, chắc chắn hắn đã bị những người khác hợp lực đánh xuống lôi đài, Ô Nhược nhìn Ô Tiền Thanh đang xem bọn nhỏ huấn luyện ở bên ngoài, nhỏ giọng hỏi Ô Hi: "Tiểu Hi, tối hôm trước các muội nói chuyện với Tiểu Bách thế nào rồi?"
Ô Hi ngừng cười, hốc mắt đỏ lên, nức nở nói: "Nhị ca, đến bây giờ muội mới biết người Ô gia đã bị tân Đế Quân..."
Ô Nhược vỗ vai nàng: "Đừng buồn nữa."
Ô Hi hít hít mũi: "Không biết sư phụ có sao hay không."
"Hắn đã bị trục xuất Ô gia từ lâu, hẳn là sẽ không sao."
"Vậy thì tốt quá, hy vọng tối nay có thể gặp sư phụ." Ô Hi miễn cưỡng cười, đợi tâm tình đỡ hơn chút mới nói: "Tiểu Bách nghe xong thì bị đả kích rất nặng, bật khóc ngay tại chỗ, sau đó nói là muốn bình tĩnh nên đã rời đi."
Ô Nhược hỏi: "Các muội có nói với hắn hiện giờ chúng ta đang ở đâu không?"
"Cha nói với hắn, nếu có chuyện gì thì có thể đến vương phủ tìm chúng ta."
"Ừm, hắn nhất thời không chấp nhận được cũng là chuyện bình thường, để hắn bình tĩnh một thời gian đi." Ô Nhược nhìn người bên ngoài, lại hỏi: "Sao Quỷ Bà không đến cung cùng mọi người, chẳng lẽ lại đi nhận nhiệm vụ rồi?"
Ô Hi nói: "Bà nói bà chỉ là người ngoài, không tiện đi cùng chúng ta, đợi tỷ thí bắt đầu thì sẽ đứng xem tỷ thí."
Ô Nhược khẽ cau mày: "Xem tỷ thí? Bà không định tham gia thi đấu cửu giai sao?"
"Bà nói không tham gia, không có hứng thú thi đấu." Ô Hi cảm thấy rất đáng tiếc: "Nếu Quỷ Bà cũng tham gia tỷ thí thì hay rồi, có thể liên thủ cùng nhị ca đối phó với những người khác."
Ô Nhược mỉm cười: "Bà không muốn tham gia chắc chắn là có lý do riêng."
Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng của Hắc Tuyển Đường: "Ông thông gia, bà thông gia, chúng ta trở lại rồi."
Ô Nhược nghe tiếng, không khỏi cười: "Mỗi lần tứ đệ tới đều nghe tiếng trước xong mới thấy người."
Ô Hi cười hì hì.
Ô Nhược đứng dậy, ra cửa đón Hắc Tuyển Dực: "Hôm nay sao các ngươi trở lại sớm vậy?"
Hắc Tuyển Đường nhìn Ô Hi đang đứng ở đằng sau, cười nói: "Tối nay là đại tẩu tỷ thí, làm sao đại ca bỏ lỡ được."
Ô Nhược nhìn về phía Hắc Tuyển Dực, cười đến mắt híp lại thành trăng lưỡi liềm, cậu rất vui vì Hắc Tuyển Dực trở lại ăn cơm cùng cậu.
Hắc Tuyển Dực nắm tay Ô Nhược, nói với đạo sư đang huấn luyện bọn Đản Đản: "Cư đại nhân, hôm nay huấn luyện đến đây thôi."
"Vâng." Cư đại nhân rời đi.
Hắc Tuyển Dực kêu Hắc Tín dọn đồ ăn lên.
Sau khi ăn xong, Hắc Tuyển Dực liền dẫn Ô Nhược về phòng: "Ta thay y phục tối nay cho ngươi."
Ô Nhược sửng sốt, giang hai tay cười nói: "Được."
Hắc Tuyển Dực đi đến cởi cổ áo của Ô Nhược, lộ ra cái cổ trắng ngần, ánh mắt y chuyển từ trên mặt Ô Nhược xuống cổ, ánh mắt sâu dần.
Ô Nhược cong môi cười ghẹo: "Phu quân, tiếng hít thở của ngươi hình như nặng nề hơn thì phải."
Sau đó cậu liền cảm thấy đầu ngón tay ôn nhuận lướt qua cổ cậu, hầu kết không khỏi di chuyển lên xuống, khàn giọng nói: "Đừng nhân cơ hội chơi xấu."
Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên ý cười, ôm người vào lòng, giọng nói từ tính vang lên bên tai cậu: "Muốn thả lỏng một chút trước tỷ thí không?"
Lỗ tai Ô Nhược ngưa ngứa, dưới thân cũng nổi lên phản ứng, hô hấp càng nóng thêm: "Thả lỏng thế nào?"
Hắc Tuyển Dực siết chặt cánh tay, quay đầu ngậm lấy môi cậu, bàn tay to dời đến hông cậu, cởi đi đai lưng, sau đó mò vào trong y phục, giải phóng du͙ƈ vọиɠ cho cậu.
Hai chân Ô Nhược mềm nhũn, nằm trong ngực Hắc Tuyển Dực.
Khoảng nửa canh giờ sau, hai người thần thanh khí sảng đi ra ngoài.
Những người biết bọn họ làm chuyện tốt gì trong phòng đều nhìn chằm chằm bọn họ, cười mờ ám.
Ô Hi kinh diễm nhìn một thân màu lam của Ô Nhược: "Nhị ca, ca mặc kính trang này đặc biệt có khí khái nam tử nha, oai hùng hiên ngang như giang hồ hào hiệp vậy."Ô Nhược không nhịn được ý cười: "Lần đầu tiên mặc kính trang, cảm giác khá tốt, rất thoải mái, không gò bó như những y phục rườm rà kia, tối nay ta chắc chắn có thể tự do chiến đấu."
Hắc Tuyển Đường cười nói: "Đại tẩu đừng khinh địch, mỗi quốc gia đều sẽ có một, hai cao thủ, muốn đánh hạ bọn họ tốn rất nhiều sức..."
"Đúng vậy, vạn sự phải cẩn thận." Hắc Tuyển Dực lấy mặt nạ hoa lệ bậc nhất trong tay áo ra, đeo lên cho Ô Nhược.
Ô Nhược sờ sờ mặt nạ trên mặt: "Vì sao phải mang mặt nạ?"
"Thân phận Thái Tử Phi bại lộ, chắc chắn trên lôi đài có người muốn lấy mạng ngươi."
Ô Nhược thở dài: "Làm Thái Tử Phi thật khó a."
"Đại tẩu, hiện giờ tẩu là Thái Tử Phi nhàn hạ nhất đó, nếu là Thái Tử Phi ở nước khác thì phải học cái này học cái nọ, nói năng lễ nghi không thể thiếu, còn phải lấy lòng các đại thần hậu viện, chưởng quản thê thiếp nữa."
Ô Nhược cười nói: "Có phải ta nên cảm thấy may mắn vì mình là nam nhân không, nếu không đại thần nhìn ta không vừa mắt chắc chắn sẽ ép ta học thêu thùa, cắm hoa rồi."
Hắc Tuyển Dực cười khẽ: "Rất có thể là vậy."
Ô Hi cười hì hì: "Nhị ca đeo mặt nạ lên, trông vừa thần bí vừa đẹp trai."
Ô Tiền Thanh tò mò hỏi: "Nếu Tiểu Nhược lọt vào danh sách hạng , có khi nào có người làm một cái mặt nạ giống Tiểu Nhược rồi giả dạng Tiểu Nhược giành vị trí không?"
Hắc Tuyển Đường nói: "Ông thông gia đừng lo, nếu đại tẩu lọt vào hạng thì có thể ngầm để chợ đen nhìn chân dung đại tẩu, vậy thì sẽ không có ai dám giả mạo."
Ô Tiền Thanh cười nói: "Thế thì được."
"Đã trễ rồi, chúng ta đến biên thành thôi." Hắc Tuyển Dực đeo mặt nạ lại giúp Ô Nhược, kéo tay cậu ra ngoài cung điện.
"Ừm, đi sớm một chút, có thể tìm xem có sư phụ hay không."
Hắc Tuyển Dực nắm tay cậu: "Nỗ Mộc không tới tham gia tỷ thí đâu."
"A?" Ô Nhược kinh ngạc nhìn y: "Sao ngươi biết?"
"Ta nhìn thấy người Vu tộc nên phái người đi theo hỏi thăm, nghe nói chuyện ở Vu tộc đặc biệt nhiều, hắn thân là đại vu sư nên phải làm gương, cần bồi dưỡng nhiều thanh niên Vu sư để giúp Vu tộc càng thêm lớn mạnh."
Ô Nhược hơi mất mát: "Chỉ có thể đợi sau này rảnh lại đến Vu tộc thăm vậy."
"Cảnh sắc Nam Cương rất đẹp, có thể ở lại đó một đoạn thời gian."
"Được."
Ban đêm ở biên thành là một dịp hoành tráng chưa từng có, thậm chí còn đông hơn cả đêm tỷ thí đầu tiên, cứ như thể mọi người từ khắp các quốc gia đều đổ xô về biên thành Tử Linh quốc vậy, chật như nêm cối, ngay cả trên trời cũng một đống người bay qua bay lại.
"Trời ạ, sao nhiều người vậy, làm thế nào tìm sư phụ đây?" Ô Hi líu lưỡi.
Hắc Tuyển Đường giúp nàng chặn lại mấy người chen lấn, nói: "Sư phụ muội là thuật sư cửu giai, nếu hắn tới hẳn sẽ lên đài tỷ thí, đến lúc đó đại tẩu gặp được hắn, chắc chắn sẽ giúp muội giữ người lại, hơn nữa thuật sư cửu giai không nhiều lắm, hơn năm mươi quốc gia cũng chỉ có khoảng một ngàn người, liếc mắt là thấy ngay mà."
Ô Hi vội nói với Ô Nhược: "Nhị ca, nếu ca thấy sư phụ thì phải giữ người lại nha."
"Ta biết rồi."
Hắc Tuyển Dực lấy mặt nạ chỉ có một nửa đưa cho Quản Đồng: "Mẹ, đây là pháp khí con vừa luyện chế, đeo lên có thể nhìn rõ trên đài."
"Thật không?" Quản Đồng vui mừng nhận mặt nạ rồi đeo lên, lập tức có thể thấy rõ đằng xa.
Ô Tiền Thanh hỏi: "Thế nào."
"Giống như lúc chưa bị mất linh lực vậy, có thể thấy được rất xa." Quản Đồng mỉm cười: "Nói thật là trước đó không thấy được người trên lôi đài, ta đã rất buồn, nhưng giờ thì tốt rồi, có thể xem các ngươi tỷ thí."
Mấy người Ô Trúc cũng cao hứng giùm mẹ mình.
Đi vào cổng lớn sân tỷ thí, bọn họ liền thấy Quỷ Bà đứng cạnh cửa.
Ô Hi vội vàng hô: "Quỷ Bà, chúng ta ở đây."
Quỷ Bà đi về phía bọn họ, cùng bọn họ đi vào sân thi đấu, từ xa đã nhìn thấy rất nhiều thuật sư đứng trên lôi đài.
Ô Trúc tò mò: "Có phải sắp bắt đầu tỷ thí rồi không?"
U Diệp nói: "Còn nửa canh giờ nữa mới bắt đầu."
"Vậy sao nhiều người đứng trên lôi đài vậy?"
"Dưới đài quá nhiều người, còn không bằng đứng trên đó."
"Đúng là đông thật, chen đến nỗi hít thở không thông."
Ô Hi sốt ruột kéo ống tay áo Ô Nhược: "Nhị ca, ca có thấy sư phụ muội đâu không?"
Ô Nhược nhìn một vòng trên đài: "Ách, ta thấy Yến thiên sư của Yến gia và người của các gia tộc khác..."
Ngay sau đó, cậu nhìn thấy người bị đám Yến thiên sư vây quanh chính là Ô Thần Lưu mà Ô Hi muốn tìm, mắt sáng lên: "Ta thấy rồi."
"Ở đâu? Ở đâu?" Ô Hi vui vẻ nhảy nhảy lên nhìn.
"Hắn bị người chặn lại rồi, muội phải đứng ở chỗ này mới thấy." Ô Nhược kéo nàng đến bên chỗ cậu, chỉ ngón tay về phía kia: "Thấy không? Hắn đứng chung với đám Yến thiên sư."
Ô Hi nhìn kỹ lại, mừng như điên: "Thấy rồi thấy rồi, đúng là sư phụ a."
Ô Trúc tò mò hỏi: "Ta chưa gặp sư phụ của Tiểu Hi lần nào, ai là sư phụ của Tiểu Hi vậy?"
"Là người kia..." Ô Hi buồn bực: "Bị người khác chặn mất rồi, đợi lát nữa nhị ca lên đài, nhị ca nói chuyện với ai thì là người đấy."
Ô Nhược híp mắt nhìn lên đài, dường như Yến gia và những người khác đều bài xích Ô Thần Lưu.
Cậu quay đầu nói với Hắc Tuyển Dực: "Ta lên đài đây."
Hắc Tuyển Dực gật đầu.
°°°°°°°°°°
Đăng: //