[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

chương 284: phụ thân thật tốt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit + beta: Iris

Đản Đản đi đến trước Linh Quang Kính, truyền nội lực vào đó, tiếp theo, Linh Quang Kính hiện lên số .

Mọi người khiếp sợ nhìn con số hiện trên Linh Quang Kính, không biết là nên khiếp sợ vì đứa lớn nhất mới có hai tuổi đã là thuật sư tam giai, hay là nên khiếp sợ đứa nhỏ tam giai lại chạy đi so đấu với thuật sư lục giai, chẳng phải là đi tìm chết sao?

Trọng tài nói với mọi người dưới đài: "Mọi người thấy rõ rồi chứ, đứa nhỏ chỉ mới tam giai."

Có người kêu lên: "Kiểm tra đứa tiếp theo đi."

Trọng tài ý bảo Tiểu Ô U đi đến.

Tiểu Ô U học Đản Đản, đưa linh lực vào Linh Quang Kính, sau đó Linh Quang Kính hiện lên số .

Mọi người càng chấn kinh.

Cuối cùng là đến Tiểu Dạ Cức, linh giai của bé cũng chỉ có nhất giai.

"Mọi người thấy rồi đi." Trọng tài nói: "Trong ba đứa nhỏ, không có đứa nào trên lục giai, cho dù có cộng linh giai lại cũng không đến lục giai được, nên bọn nó vẫn có thể tiếp tục tham gia tỷ thí."

Có người ở đây không tin đứa nhỏ linh giai thấp lại có thể tiến vào hạng của thuật sư lục giai, có người đoán Linh Quang Kính có vấn đề, trọng tài liền cho những người này đi lên nghiệm chứng Linh Quang Kính, có người nói bọn Đản Đản dùng pháp khí, nhưng có sử dụng pháp khí hay không, chỉ cần là người có linh giai cao đều cảm ứng được, nên nếu bọn Đản Đản sử dụng pháp khí thì đã bị người khác tố giác từ lâu, nào còn ở lại đến cuối cùng.

Trọng tài liền hỏi bọn Đản Đản: "Tiểu oa nhi, các con có thể nói cho chúng ta biết, làm sao các con báo danh dự thi được, hơn nữa còn vào được hạng không? Nếu các con nói không rõ, thì các thúc thúc bá bá dưới đài sẽ không phục đâu."

Đản Đản đã chuẩn bị sớm giải thích cho trường hợp này: "Đây là bí thuật của tộc bọn con, không thể nói được, nhưng bọn con có thể kiểm tra linh lực trên Linh Quang Kính."

"Kiểm tra thế nào?"

Đản Đản đi đến trước Linh Quang Kính, Tiểu Ô U và Tiểu Dạ Cức đứng bên trái và phải dựa vào bé, bé lại truyền linh lực vào Linh Quang Kính, sau đó Linh Quang Kính liền hiện ra số .

Trọng tài và Lục tổng quản đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Làm sao làm được?"

Đản Đản lắc đầu.

Trọng tài đứng lên nhìn vẻ mặt khó tin của người: "Mọi người thấy rõ rồi đi, linh giai của bọn nhỏ đạt tới lục giai, tuy rằng không biết bọn nhỏ làm thế nào, nhưng mắt thấy là thật, các vị đừng chấp nhặt với ba đứa nhỏ nữa."

Nếu bọn Đản Đản không có gian lận, mọi người lại ý kiến ý cò thì không hay, thấy cũng đã muộn, mọi người đều rời khỏi sân tỷ thí.

"Cha, phụ thân."

Đám Đản Đản hưng phấn nhào vào lòng mấy người Ô Nhược.

Ô Nhược vỗ mông Đản Đản: "Dám gạt chúng ta tham gia tỷ thí lục giai."

Đản Đản vẻ mặt vô tội: "Chúng con muốn tặng mọi người kinh hỉ a."

"Kinh hỉ? Ta thấy là kinh hách thì có." Ô Nhược nhìn thanh niên dưới đất hỏi: "Xử trí hắn thế nào đây?"

Thanh niên tức giận nói: "Là các ngươi ra tay trước."

Trước đó hắn tức quá, hơn nữa nghĩ tới nghĩ lui không biết mình đã trêu chọc bọn Ô Nhược cái gì, nên lén lộn trở lại chỗ bọn Ô Nhược ngồi, nghe lén bọn họ nói chuyện, thế mới biết là vì hắn nói thuật sư áo trùm đen không được nên mới chọc bọn Ô Nhược, đồng thời phát hiện bí mật của thuật sư áo trùm đen, nên mới thừa dịp bọn nhỏ xuống đài, vạch trần bọn nhỏ để bọn nhỏ bị tước quyền tham gia tỷ thí.

Trọng tài mặc kệ ân oán cá nhân, nói một câu tối mai tỷ thí thất giai, thuật sư thất giai đừng đến trễ liền rời đi cùng Lục tổng quản.

Hắc Tuyển Dực lạnh lùng nói: "Phế bỏ linh giai của hắn."

Thanh niên hoảng hốt: "Rõ ràng là các ngươi sai trước, vì cái gì lại phế linh giai của ta, các ngươi biết ta tu luyện có bao nhiêu khó khăn không?"

U Diệp nhìn hắn như nhìn người chết: "Ngươi nên cảm thấy may mắn là chúng ta sai trước đi, nếu không thì không chỉ phế linh giai thôi đâu."

Thanh niên sắc mặt trắng bệch.

Hắc Tuyển Đường nói: "Dẫn người đi."

Thanh niên nôn nóng la lớn: "Lúc ấy ta không có ý làm bị thương con của các ngươi, cũng không có đả thương bọn nó, các ngươi không thể làm như vậy, không thể phế linh giai của ta..."

Thị vệ kéo hắn rời khỏi sân tỷ thí.

Hắc Tuyển Dực ôm Tiểu Tiểu lại, xác định bé không sao mới nói: "Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ phái người nghiêm khắc huấn luyện các con."

Mắt bọn nhỏ sáng lên, Đản Đản hưng phấn nói: "Phụ thân đồng ý cho chúng con tham gia tỷ thí?"

"Ừ, nếu các con không lấy được hạng nhất, thì phải bị phạt."

"A!?" Đản Đản đáng thương hề hề bò vào lòng Ô Nhược: "Cha, phụ thân không thương con."

Ô Nhược vừa bực vừa buồn cười nắn mặt bé: "Nếu không lấy được hạng nhất, vậy thì hạng hai đi."

"Cha cũng không thương con."

U Diệp cười khẽ: "Phải nghiêm khắc huấn luyện một phen mới được, bây giờ mọi người đều biết thân phận con nít của đám Đản Đản, nếu lại tiến hành hỗn chiến nữa, các thuật lục giai khác rất có thể sẽ liên thủ đánh các con xuống lôi đài trước, còn nếu không phải là hỗn chiến, thì danh sách mười người kia cũng rất khó đối phó, nên các con không huấn luyện nghiêm túc, thì sẽ bị đánh xuống đài rất nhanh."

Tiểu Tiểu nói: "Phụ thân, chúng con sẽ cố gắng lấy hạng nhất."

Hắc Tuyển Dực vuốt tóc Tiểu Tiểu: "Con chỉ cần cố gắng là được rồi."

Dạ Ký hỏi Tiểu Dạ Cức: "Có phải các con dung hợp linh lực không?"

Tiểu Dạ Cức gật đầu.

Cức Hi nói: "Quả nhiên là thế."

U Diệp ôm Tiểu Ô U lên vai: "Sau này có chuyện gì cũng phải thương lượng với chúng ta biết không, nếu các con có lý do chính đáng thì chúng ta cũng sẽ không cản các con làm."

Tiểu Ô U vui vẻ cọ lên đỉnh đầu U Diệp: "Phụ thân thật tốt."

U Diệp nhìn ngốc tử nhà mình, cũng vui vẻ nhếch miệng cười.

Hắc Tuyển Đường đi đến bên cạnh, hỏi Đản Đản: "Lúc tỷ thí, phương pháp dùng Truyền Tống Trận tiễn người ta đi là ai nghĩ ra."

Đản Đản và Tiểu Ô U, Tiểu Dạ Cức đều nhìn Tiểu Tiểu.

"Là Tiểu Tiểu nghĩ ra sao?" Hắc Tuyển Đường cười ha ha: "Tiểu Tiểu thật sự rất thông minh, cư nhiên nghĩ ra chiêu này, tuyệt vời, con truyền tống bọn họ đến đâu vậy?"

Tiểu Tiểu lắc đầu: "Con không biết."

"Không biết?" Hắc Tuyển Đường không tin: "Sao con lại không biết được, nếu không bày địa điểm trận pháp truyền tống thì sẽ không thể truyền tống được."

"Chúng con bố trí tới mấy cái truyền tống lận, nên cũng không biết bọn hắn bị truyền tống đến đâu."

"Ra là vậy."

Ô Nhược hỏi: "Tuyển Đường, sao đệ lại tò mò bọn họ bị đưa đến nơi nào vậy?"

Hắc Tuyển Đường cười hắc hắc: "Đệ chỉ cảm thấy mấy đứa Tiểu Tiểu không những truyền tống bọn họ đi mà còn chơi bọn họ một vố nữa, nên mới hỏi xem bị truyền đi đâu."

Tiểu Tiểu và đám Đản Đản nhìn nhau, đáy mắt hiện lên tia chột dạ.

U Diệp nhéo chân Tiểu Ô U: "Có phải các con truyền bọn họ đến nơi nguy hiểm không?"

"Không đâu."

"Thật sao?"

Tiểu Ô U gật đầu: "Dạ, chúng con chỉ biết sẽ đưa bọn họ đến nơi vui vẻ thôi."

Bé và đám Đản Đản nghe lén thị vệ nói chuyện, là nơi đó có thể khiến các nam nhân cảm thấy vui sướng.

Mọi người đều nhìn về phía Tiểu Ô U.

"Nơi vui vẻ? Nơi nào?"

"Không nói cho phụ thân biết."

Ô Nhược không rối rắm vấn đề này giống mấy người U Diệp, chỉ hỏi Đản Đản: "Các con đói chưa?"

Bốn đứa nhỏ đồng thanh nói: "Đói ạ."

"Bây giờ chúng ta đi khu mỹ thực nhé."

"Dạ." Bọn nhỏ cười vui vẻ.

Lúc này, ở một thanh lâu nào đó ở tầng chín Tử Linh quốc, đột nhiên xuất hiện ba nam nhân, trong tay bọn họ không phải là linh phù thì cũng là trường kiếm.

Các cô nương trong phòng không những không kinh hoảng thất thố vì đám nam tử bỗng dưng xuất hiện này, ngược lại còn đi lên ôm lấy ba nam tử: "Khách quan, các ngươi tới a."

Ba nam tử kinh ngạc nhìn, rõ ràng bọn họ đang ở sân tỷ thí mà, sao lại xuất hiện trong phòng cô nương gia?

Bọn họ lại đánh giá sáu cô nương mặc như không mặc trước mắt, trên người chỉ mặc cái yếm, phía dưới là váy lụa trong suốt, lộ ra cánh tay ngó sen trắng nõn và đôi chân, trang điểm đậm và cả người toát ra mùi như hồ ly, dùng bầu ngực to đỉnh vào người bọn họ.

"Đồi phong bại tục." Một nam nhân trong đó đẩy hai nữ tử ra, ngó trái ngó phải: "Chắc chắn là chúng ta đang ở trong ảo cảnh."

"Nhất định là vậy, chúng ta cần phải rời khỏi ảo cảnh này mới được."

Hai nam tử khác cũng đẩy nữ nhân bên cạnh ra.

Cô nương hồng y bị đẩy ngã, nhanh chóng ngồi dậy, lại vồ tới, nũng nịu nói: "Khách quan, sao các ngươi lại có thể thô lỗ như thế."

"Chúng ta không muốn thượng ngươi." Nam nhân cầm kiếm vẻ mặt chính nghĩa giơ kiếm đâm về phía cô nương hồng y.

Cô nương hồng y hét lên một tiếng, nhanh chóng tránh ra.

Các cô nương khác mặt trắng bệch, cuống quít mở cửa phòng ra gào to: "Gϊếŧ người, gϊếŧ người."

Ba nam tử sững sờ tại chỗ.

Một lát sau, tất cả hộ vệ trong thanh lâu vọt vào phòng, phí sức chín trâu hai hổ mới bắt được ba người, sau đó — — đưa lên quan phủ.

Đáng thương ba thuật sư lục giai cứ vậy bị nhốt vào nhà lao, đến giờ vẫn nghĩ rằng mình bị trúng ảo cảnh, mà đầu sỏ gây tội lại đang ăn uống thả cửa ở khu mỹ thực, đến khi mặt trời lên, mới ăn uống no nê được các người lớn ôm về cung nghỉ ngơi.

Trải qua chuyện đám Đản Đản lén tham gia tỷ thí và Hắc Tuyển Dực phái người lên đài bảo hộ bọn nhỏ, đã để Ô Nhược có một ý tưởng mới, đó là trước khi tỷ thí cửu giai, cậu có thể trộn lẫn vào trận tỷ thí của thất giai và bát giai để lén hấp thu linh lực của bọn họ, đợi đến khi hấp thu xong thì xuống lôi đài quan sát bọn họ tỷ thí, học huyền thuật của bọn họ, quả thực là một công đôi việc.

Ban đêm cùng ngày, mọi người ăn chiều xong thì Hắc Tuyển Dực liền tìm đạo sư có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đến hỗ trợ huấn luyện bốn đứa nhỏ.

Tuy đám Đản Đản rất khổ sở khi không thể đi khu mỹ thực nữa, nhưng có thể học được kỹ xảo đánh nhau thì lại vui vẻ trở lại, ngay cả khi mấy người Ô Nhược muốn đi xem tỷ thí, bọn nhỏ cũng không nháo nhào đòi đi theo.

Ô Nhược đi vào sân tỷ thí liền sử dụng bí thuật Tàng Ảnh, trốn dưới bóng của một thuật sư thất giai nào đó, bắt đầu hút linh lực của người khác, lúc tỷ thí bát giai thì cậu liền trốn dưới bóng của Cức Hi.

°°°°°°°°°°

Đăng: //

Truyện Chữ Hay