[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

chương 286

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit + beta: Iris

Trong thông đạo chen chúc quá nhiều người, Ô Nhược đành dùng khinh công bay lên lôi đài.

Mọi người thấy có người lại lên đài thì kinh hô; "Lại có thuật sư cao giai lên đài, ấy, lại đeo mặt nạ nữa à, vì sao nhiều thuật sư cao giai thích đeo mặt nạ quá vậy?"

"Đeo mặt nạ ngoại trừ không muốn bị kẻ thù đuổi gϊếŧ, thì là không muốn nhiều người nhận ra mình, sợ là nếu thua sẽ mất mặt."

Ô Nhược làm lơ tiếng thảo luận dưới lôi đài, đi về phía Ô Thần Lưu, cậu còn chưa kịp mở miệng, Ô Thần Lưu đã lạnh mặt quay đầu rời đi.

Trưởng lão Lăng gia cả giận nói: "Chỉ có một mình hắn lên đài mà dám kiêu ngạo như vậy, lát nữa chúng ta đánh hắn hạ đài trước."

Trưởng lão Vân gia cười lạnh: "Người Ô gia trước giờ đều kiêu ngạo."

"Ô gia đã mất, hắn có tư cách gì mà kiêu ngạo? Uầy, đều do Đế Quân quá nhân từ, buông tha cho Ô Thần Lưu, ngài ấy không biết người này sẽ trở thành tai họa ngầm sao? Nói không chừng một ngày nào đó, Ô Thần Lưu sẽ giúp Ô gia đông sơn tái khởi, đến lúc đó..."

"Được rồi, thay vì cứ lo thảo luận chuyện của Ô Thần Lưu, không bằng nghĩ xem nên đối phó với mấy người trên lôi đài thế nào đi." Yến thiên sư cản bọn họ lại.

Ô Nhược nghe đến đó thì đi về phía Ô Thần Lưu còn chưa đi xa: "Thần Lưu tiền bối."

Ô Thần Lưu dừng bước, xoay người lại, thấy một người đeo mặt nạ đi tới, đáy mắt hiện lên nghi hoặc: "Ngươi là..."

Ô Nhược đi đến trước mặt hắn, nhấc mặt nạ lên một nửa, sau đó lại nhanh chóng đeo mặt nạ lại.

"Tiểu Nhược..." Sau khi kinh ngạc qua đi, Ô Thần Lưu bình tĩnh lại: "Ngươi quả nhiên đã lên đến cửu giai, Tiểu Hi đâu? Con bé có khỏe không?"

"Tiểu Hi ở dưới lôi đài, nàng mong sau khi kết thúc tỷ thí thì có thể hội tụ cùng ngài."

Ô Thần Lưu hơi mỉm cười: "Được, nếu ta bị đánh xuống đài, ta liền đến chỗ các ngươi đứng."

Ô Nhược hỏi: "Tiền bối đi một mình sao? Nếu là vậy thì có hứng thú liên thủ với ta, đối phó những người khác không?"

Ô Thần Lưu vẻ mặt kinh ngạc: "Ngươi muốn liên thủ với ta? Ngươi..."

Hắn nói được một nửa thì ngừng lại.

Ô Nhược hoang mang: "Ta làm sao cơ?"

Ô Thần Lưu nhìn đám Yến thiên sư: "Không phải ngươi nên đi theo bọn họ sao?"

Ô Nhược nhướng mày: "Vì sao ngài cho rằng ta nên đi theo bọn họ?"

Ô Thần Lưu trầm mặc không nói.

Ô Nhược đoán: "Có phải tiền bối đã nghe chuyện ta giúp Linh Mạch Hàn, rồi cho rằng ta đi theo liên thủ với bọn họ không?"

Ô Thần Lưu do dự một lát, gật đầu.

"Vậy tiền bối có trách ta đối phó với Ô gia không?"

Ô Thần Lưu thở dài: "Ta biết ngày đó tỷ thí mười đại gia tộc, là Ô Thần Tử phái người gϊếŧ Ô gia Cao Lăng Thành các ngươi, ngươi đối phó với hắn cũng là chuyện thường tình."

Ô Nhược: "..."

Xem ra Ô Thần Lưu hiểu lầm cậu làm vậy là vì báo thù cho thân nhân, nếu đã vậy thì cứ để hắn tiếp tục hiểu lầm đi.

"Với lại Ô gia cây to đón gió lớn, Ô Thần Tử dã tâm bừng bừng, sớm muộn cũng sẽ dẫn đến đại họa, ta đã dự đoán được ngày này từ lâu, chỉ là chuyện đoạt vị liên lụy quá nhiều người Ô gia vô tội. Bỏ đi, chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa." Ô Thần Lưu nhìn đám Yến thiên sư: "Nếu ta đã lên lôi đài thì cũng không muốn xuống đài nhanh như vậy. Trước khi lên đây, ta cũng nghĩ muốn tìm người liên thủ, nếu ngươi đã không đi theo mười đại gia tộc thì chúng ta có thể liên thủ, nhưng ngươi cũng sẽ lọt vào công kích của bọn họ, ngươi vẫn nguyện ý liên thủ với ta chứ?"

Ô Nhược cười nói: "Đối phó với bọn họ càng nhanh càng tốt."

"Một khi đã như vậy, chúng ta liên thủ thôi." Ô Thần Lưu nhìn các thuật sư xung quanh: "Đội của những người khác đều có ba bốn thuật sư, chúng ta có nên tìm thêm vài đồng bạn nữa không?"

"Không cần, lát nữa sẽ có hai bằng hữu của ta lên đài." Ô Nhược trầm mặc một lát, lại nói: "Tiền bối gần đây có khỏe không? Ngươi có ở Hoàng Đô Thành Thiên Hành quốc không?"

Ô Thần Lưu lắc đầu: "Từ khi Ô gia bị tru di, ta liền phong tỏa phủ đệ, đi du ngoạn khắp nơi, tính ra cũng đã mấy năm rời quê hương rồi. Đúng rồi, có phải ngươi nói giúp ta trước mặt tân đế nên tân đế mới không phái người đuổi bắt ta không?"

"Dạ."

"Đa tạ."

Không lâu sau, trọng tài gọi các thuật sư cửu giai lên đài.

U Diệp và Dạ Ký bay lên đài, đi đến chỗ Ô Nhược.

Ô Nhược giới thiệu đơn giản bọn họ làm quen nhau, sau đó an tĩnh chờ tỷ thí.

Người dưới lôi đài hô hào dậy trời, nhóm thuật sư cửu giai trên lôi đài dường như đã quen với việc được các linh giai thấp hơn ngước nhìn, đồng thời cũng hưởng thụ sự sùng bái của bọn họ.

Nửa nén hương sau, tất cả thuật sư cửu giai đều có mặt trên lôi đài.

Ô Nhược liếc mắt một cái đã thấy Tuyển Hành, bên cạnh hắn là tám thuật sư cửu giai, rất cung kính với hắn.

Tuyển Hành cũng đang tìm kiếm bóng dáng Ô Nhược, sau đó thấy U Diệp, rồi mới nhận ra người đeo mặt nạ là Ô Nhược, hắn định đi qua chào hỏi thuận tiện hỏi xem Ô Nhược có muốn liên thủ với hắn hay không, nhưng một đám người bên cạnh làm hắn đánh mất chủ ý.

Trong lúc mọi người đang thảo luận, U Diệp cũng nhỏ giọng nói: "Chúng ta chỉ có bốn người, rất có thể sẽ bị đội ngũ đông người vây công." Ô Nhược nói: "Đợi lát nữa chúng ta đi giúp đội ít người đánh đuổi đội nhiều người."

"Được."

Qua một chén trà nhỏ, thấy hầu hết mọi người đã thương thảo xong, trọng tài tuyên bố tỷ thí bắt đầu, người dưới đài hô hào, bầu không khí cực kỳ sôi động.

Đội ngũ Yến thiên sư lập tức vọt qua chỗ mấy người Ô Nhược, không ngờ nửa đường lại bị chặn lại, mà người chặn bọn họ chính là đội của Tuyển Hành.

Đội của Ô Nhược nhân cơ hội này giúp đội ba người kia đối phó với đội năm người, sau khi loại bỏ đội năm người kia thì liên thủ với đội ba người ăn ý đánh những người khác.

Bọn họ liên tiếp thành công loại ba đội, đến khi công kích đội thứ tư thì đột nhiên có người đánh về phía Ô Nhược, linh lực cường đại bức cậu lui vài bước.

Ô Nhược kinh ngạc nhìn đối phương, người này chính là nam nhân tuấn lãng nói chuyện với nam pháp sư vào đêm hiến tế.

"Tiểu tử, đừng phân tâm." Nam nhân tuấn lãng đá bay Ô Nhược ra xa hai trượng.

"Tiểu Nhược." U Diệp tiến lên muốn hỗ trợ nhưng bị Ô Nhược ngăn lại.

Dưới lôi đài, Ô Hi cũng lo lắng nói: "Nhị ca bị người ta đá mạnh như vậy, ngực chắc chắn rất đau."

Hắc Tuyển Dực đen mặt không nói lời nào.

Ô Trúc cũng cực kỳ lo lắng: "Tiểu Nhược sẽ không bị người ta đánh hạ lôi đài bằng cách này chứ?"

"Sẽ không đâu." Quản Đồng cười nói.

Ô Hi quay đầu nhìn nàng: "Sao mẹ lại nói một cách chắc chắn vậy?"

Ô Tiền Thanh cười khẽ, nhưng trong nụ cười có chút chua xót, không ngờ tới lại gặp được người kia trong tình huống này.

Quản Đồng nhìn nam nhân trên lôi đài, khuôn mặt ôn nhu hiện lên vẻ phấn khích: "Bởi vì người đá Tiểu Nhược là ông ngoại các con, Quản Châm."

"A?!?" Ô Hi và Ô Trúc khiếp sợ nhìn Quản Đồng: "Ông ấy là ông ngoại của tụi con á?"

Hắc Tuyển Dực bình tĩnh nhìn vẻ mặt thất thần của Quỷ Bà.

Quản Đồng mỉm cười gật đầu.

Ô Hi hưng phấn che miệng: "Trời ạ, người này là ông ngoại của chúng ta, đây là lần đầu tiên chúng con thấy ông ngoại đó."

Hắc Tuyển Đường cũng hào hứng nói: "Ông ấy chính là thị... Khụ..., ông ấy thế mà là ông ngoại của chúng ta."

Ô Hi tức giận trừng hắn một cái: "Ông ngoại của chúng ta từ bao giờ thành công ngoại của huynh luôn rồi thế?"

"Sớm muộn gì cũng sẽ thành ông ngoại của ta thôi." Hắc Tuyển Đường cười hắc hắc: "Trông ông ngoại còn trẻ hơn ông thông gia."

Ô Tiền Thanh cười khổ: "Đúng vậy, không nghĩ tới đã hơn hai mươi năm, ông ấy vẫn trẻ như xưa."

Ô Hi trừng Hắc Tuyển Đường: "Ý huynh là cha ta rất già hả."

Hắc Tuyển Đường vội phủ nhận: "Sao có thể chứ? Ông thông gia trông còn trẻ hơn ta đây này."

"Nói vậy còn nghe được."

Ô Tiền Thanh bật cười.

Hắc Tuyển Dực lại yên lặng nhìn Quỷ Bà đã hồi thần.

Quỷ Bà nghe được lời Hắc Tuyển Đường nói, không khỏi đưa tay vỗ nhẹ lên mặt mình, nếu bà tháo khăn che mặt xuống đi trên đường cái, dù có nói là bà đã hơn tuổi thì chắc chắn người ta tin ngay.

Hắc Tuyển Đường lấy khuỷu tay đẩy đẩy Hắc Tuyển Dực: "Đại ca, đó là ông ngoại, ca không kinh ngạc sao?"

Hắc Tuyển Dực đạm thanh nói: "Ta chỉ biết hắn đã đá Ô Nhược."

Hắc Tuyển Đường cười hắc hắc: "Có phải đau lòng đại tẩu không?"

Hắc Tuyển Dực ừ một tiếng.

"Nếu biết trước như vậy cũng đi theo lên bảo hộ đại tẩu rồi nhỉ, với dáng vẻ bây giờ của ca thì có ai nhận ra ca đâu."

Hắc Tuyển Dực lười trả lời.

Hắc Tuyển Đường nói với Đản Đản ở trong ngực: "Đó là ngoại tằng tổ phụ của các con, con và Đản Đản phải nhớ rõ."

Đản Đản cười khúc khích: "Con đã gặp ông ấy từ lâu rồi."

"A?" Mọi người sửng sốt: "Gặp khi nào vậy?"

Đản Đản trưng ra đôi mắt vô tội: "Chính là lúc đi chợ đen a, ông ấy cho con thật nhiều đồ ăn ngon, còn kêu con gọi là ngoại tằng tổ phụ."

Hắc Tuyển Đường nhéo mặt bé: "Vậy sao con không nói cho chúng ta biết?"

Đản Đản chu môi: "Ông ấy không cho con nói với mọi người mà, ông ấy nói đây là bí mật của chúng ta, nếu con không bảo vệ bí mật thì sau này sẽ không cho con ăn ngon."

"Con a, chỉ quan tâm đến mỗi chuyện ăn uống."

Đản Đản lập tức phản bác: "Ai nói chứ, cha, phụ thân và Tiểu Tiểu quan trọng hơn đồ ăn nha."

Hắc Tuyển Dực cực kỳ hài lòng về câu trả lời này, giơ tay xoa nhẹ đầu bé.

Hắc Tuyển Đường cười nhạo: "Biết cách vuốt mông ngựa thế."

Đản Đản hất bay cánh tay trên đầu, tiếp tục xem tỷ thí.

Ô Trúc kỳ quái hỏi: "Mẹ, người kia thật sự là ông ngoại sao?"

Quản Đồng nói: "Đương nhiên là ông ngoại của các con rồi, ta không thể nào nhận lầm được."

"Vậy vì sao ông ấy đánh Tiểu Nhược?" Ô Trúc khó hiểu: "Chẳng lẽ ông ấy không muốn Tiểu Nhược thắng sao?"

Ô Hi cũng tò mò: "Đúng vậy, nếu ông ấy là ông ngoại thì phải giúp nhị ca đối phó với người khác mới đúng, sao lại đánh ngược lại người nhà, có phải người khác dịch dung thành ông ngoại không? Con nghe nói có vài người có thuật dịch dung rất cao minh, có thể lừa gạt được ánh mắt của mọi người."

"Không thể nào đi?" Ô Trúc nghi ngờ.

Quản Đồng trấn an bọn họ: "Các con đừng gấp, từ từ xem sẽ biết."

Ô Trúc và Ô Hi đành phải nhẫn nại, tiếp tục xem tỷ thí.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Ngày chủ nhật a, sáng thức rồi ăn sáng, xong dịch được nửa chương rồi ngủ tiếp, ngủ dậy vừa ăn trưa vừa dịch tiếp ước gì tăng lên kg theo cách này

Đăng: //

Truyện Chữ Hay