Một tiếng súng nổ vang trong xe hộ tống, “ĐÙNG!”
Cả mặt cửa sổ phía sau xe xôn xao vỡ nát, vừa lúc chiếc môtô trước mặt đã lao vùn vụt tới, bên trong tiếng vang sắc nhọn nó vung đuôi dừng lại. Cùng lúc đó, Bộ Trọng Hoa đỉnh lấy mảnh thủy tinh đầy trời nhảy ra ngoài, vững vàng ngồi lên ghế sau, quát: “Đi!”
Không cần anh phân phó tiếng thứ hai, xe máy đã phát động, đột nhiên cách đó không xa truyền đến hai tiếng sắc nhọn “—— Tất! Tất!”
Bộ Trọng Hoa quay đầu lại, con ngươi bỗng nhiên định trụ.
Ven đường là một chiếc Brabus G màu bạc hết sức quen thuộc, xuyên qua cửa sổ xe chỉ thấy Giang Đình mặt trầm như nước ngồi trên ghế điều khiển, trên ghế lái phụ rõ ràng là gương mặt hoàn toàn không có huyết sắc của Ngô Vu!
“Em còn có thể kiên trì được không?” Giang Đình trầm giọng hỏi.
Ngô Vu trên thân mặc quần áo bệnh nhân của bệnh viện, trên vai dựng lấy áo khoác mỏng của Giang Đình, khàn khàn nói: “Có thể.”
Giang Đình nói: “Tốt”.
Sau một khắc hắn kéo cần xe, một cước đạp chân ga, G như mãnh thú rít gào trầm trầm, cùng thời khắc đó chiếc môtô mục tiêu cũng phát động như thiểm điện xông ra ngoài!
“Trung tâm chỉ huy báo cáo cục thành phố, trung tâm chỉ huy báo cáo cục thành phố, xe cảnh sát TH o va chạm ở lối vào phía Nam của đường hầm Trường Nghĩa, lặp lại lần nữa xe cảnh sát TH o va chạm ở lối vào phía Nam của đường hầm Trường Nghĩa!”
“Báo cáo! Tù nhân bị bắn và bị cướp ngay tại hiện trường vụ tai nạn! Bốn xe gắn máy bắn vào xe cảnh sát để cướp tù nhân!”
“Hiện trường cảnh sát giao thông không có hỏa lực, thỉnh cầu khẩn cấp chi viện!! Thỉnh cầu khẩn cấp chi viện!!”
“……”
Cục công an thành phố Tân Hải hỗn loạn tưng bừng, máy bộ đàm cùng điện thoại vang lên liên tiếp, đại sảnh lầu một người người đều đang chạy kêu to, những chiếc ô tô với nhiều nhãn hiệu khác nhau lao ra khỏi cổng sắt, giữa tiếng còi xe tụ tập cùng những chiếc xe cảnh sát từ mọi khu vực pháp lý, lao đến huyện Trường Nghĩa ở phía Bắc thành phố.
Tống Bình lẳng lặng ngồi sau bàn gỗ trong văn phòng cục trưởng, như một pho tượng màu xám.
Ông không lên tiếng, cũng không động đậy, thậm chí ngay cả hô hấp chập trùng cũng không có, nửa người như không đặt vào trong không khí, nếp nhăn ở khóe mắt kéo dài, tan rã trong quang ảnh ảm đạm.
Một bóng người từ phía trước cửa sổ xoay người lại, là lão bí thư trong phòng thẩm vấn, ngữ điệu trấn an chầm chậm: “Lão Tống.”
Tống Bình nhắm mắt lại.
Hai người đều không tiếp tục lên tiếng, hồi lâu Tống Bình mới vô cùng nhẹ giọng, chậm rãi mở miệng, nói: “Có khi tôi thật hi vọng mình không già như thế này, còn có thể trở lại ba mươi năm trước, dù chỉ là hai mươi năm thôi……”
Lão bí thư vỗ vỗ vai của ông, một tiếng thở dài chậm rãi biến mất trong không khí lặng im:
“…… Haiz không phải đâu.”
Cùng lúc đó, đường hầm cao tốc Trường Nghĩa.
Môtô nhanh như điện chớp lao ra, đụng bay ầm ầm các chướng ngại vật trên đường, thoáng qua liền đi xa. Một giây sau G cũng theo sát xông ra đường hầm, tựa như tia chớp màu bạc như bóng với hình, cắn chặt đuôi xe gắn máy lao xuống cầu vượt!
“Tất tất! Tất tất tất ——” Trên con đường này cơ hồ tất cả đều là xe công trình, một cỗ tiếp lấy một cỗ liều mạng thổi còi né tránh, chỉ có thể ngoặt vào làn xe khẩn cấp liên tiếp dừng lại. Bộ Trọng Hoa ngồi sau xe cắn răng quay đầu lại, chỉ thấy G với mã lực dưới sự cầm lái của Giang Đình phát huy đến cực hạn, thật sự rõ ràng như quỷ ảnh, trong chớp mắt liền thoát khỏi ba chiếc xe máy phía sau, bọc lấy khí lãng vọt tới trước mắt!
G sánh vai cùng môtô, cửa sổ xe hạ xuống, Ngô Vu trong cuồng phong quát lớn: “Bộ Trọng Hoa!”
Bộ Trọng Hoa tay trái nắm chặt súng, trong chốc lát đôi mắt anh không động tí nào, chỉ thấy gương mặt quen thuộc ở cửa sổ xe tái nhợt, cùng đôi mắt phá lệ đen nhánh tĩnh mịch.
“Dừng lại, Bộ Trọng Hoa”. Ngô Vu nhìn qua anh, thanh âm trầm mỏi mệt tràn ngập khẩn cầu: “Quá nguy hiểm.”
Đằng sau cầu vượt xe cảnh sát đang nhanh chóng tụ tập, ánh đèn đỏ xanh lấp lóe thành một mảnh, tiếng còi gấp gáp cuốn gió lao đến. Bộ Trọng Hoa rốt cục cũng cưỡng ép dịch chuyển ánh mắt, thoáng nhìn về sau, lập tức lại chuyển hướng đến Ngô Vu, khóe miệng lạnh lùng câu lên: “Dừng lại tôi còn có thể đi chỗ nào, quay về ngục giam?”
“Anh……”
“Trở về một bên ngồi tù một bên trông cậy vào đám phế vật kia có thể nhân lúc tôi còn sống giúp tôi báo mối thù năm à, hay là mỗi ngày ngồi cạnh song sắt hối hận vì đã giết chết Bành Uyển, mà không mang theo cậu cùng một chỗ oanh liệt hi sinh trong mật thất?”
Ngô Vu nhìn chằm chằm anh không phát ra được thanh âm nào, một tay gắt gao nắm chặt cửa sổ xe, khớp xương phát tím.
Cậu khả năng chưa bao giờ nằm trên giường bệnh mất đi tri giác lâu như vậy, hốc mắt đã hoàn toàn hõm sâu vào, lộ ra mí mắt cực kỳ rõ ràng, xương lông mày lại sắc bén đến đột ngột. Môtô cùng G kề sát phi nhanh, có chốc khoảng cách hai người chỉ gần trong gang tấc, Bộ Trọng Hoa thậm chí có thể từ sâu trong con ngươi kia nhìn thấy cái bóng của chính mình.
Tay trái của anh nâng súng lên, trong cơn gió dữ dằn dùng miệng súng đem tóc mai Ngô Vu vuốt về sau tai, trong nháy mắt đó ngữ điệu cơ hồ có thể xưng là ôn nhu:
“Cậu bây giờ còn cảm thấy, tôi là người hoàn mỹ nhất mà cậu từng gặp qua sao?”
Đôi mắt của Ngô Vu dần mở to.
“…… Tôi chưa từng nhận qua mình là giai cấp tinh anh hoàn mỹ, không khuyết thiếu đạo đức, phẩm chất giáo dục……”
“Bộ Trọng Hoa là người tốt nhất đời này cháu gặp qua, cũng là người có chủ nghĩa lý tưởng hoàn mỹ nhất…….”
“Ra khỏi cánh cửa kia, mặt trời ngày mai như thường dâng lên, anh vẫn là người hoàn mỹ, ưu tú, vinh quang loá mắt Bộ Trọng Hoa, em vốn không nên gặp anh!”
……
Những thanh âm tự giễu, không lưu loát, thì thầm, cẩn thận từng li từng tí lại ẩn hàm hi vọng từ trong quá khứ vang lên khắp bốn phương tám hướng, rồi bị xé rách thành vô số mảnh vỡ trong cơn gió, một mạch xôn xao đi xa.
Bộ Trọng Hoa nhìn cậu, mỉm cười.
“—— Ngô Vu!” Lúc này tiếng gầm của G bỗng nhiên tăng cao, Giang Đình quả quyết quát: “Nắm chặt! Anh sắp lao về phía trước!”
Giang Đình thao túng chiếc xe này rất quen tay trình độ ngang bằng với khả năng của Nghiêm Tà, một mạch các động tác phanh lại, hộp số, giẫm chân ga, cây kim trên đồng hồ đo đã dần ép về phía km/h, trong vận tốc sinh tử từng tấc từng tấc vượt qua, hắn muốn dùng thân xe bằng sắt thép đã được gia cố cải tiến này cản lại đường đi của môtô——
Nhưng vào lúc này, Bộ Trọng Hoa nâng lên họng súng bóp cò, “Đùng!”
Kính chiếu hậu soạt giòn biến mất, săm lốp G phản xạ có điều kiện xuất ra một đường chữ S mạo hiểm!
Một câu chửi thề của Giang Đình còn chưa kịp ra khỏi miệng, trong khoảng điện quang hỏa thạch phát lực vặn ngược tay lái, chỉ thấy Bộ Trọng Hoa không chút do dự đem họng súng còn đang bốc khói nhắm thẳng vào trán Ngô Vu: “Dừng xe! Nếu không một súng kế tiếp của tôi không phải là nhắm vào xe đâu!”
Đầu lông mày của Giang Đình giật mạnh, chiếc xe đang lao vùn vụt bỗng nhiên buông lỏng chân ga, nhưng ngay lúc này Ngô Vu lại đưa tay gắt gao cầm chặt nòng súng nóng hổi: “Anh bắn đi!”
“Ngô Vu buông tay!” Giang Đình gầm thét.
“Không sao cả, cứ để anh ấy nổ súng!” Ngô Vu rống to mang theo huyết khí nóng hổi: “Em chết rồi anh lập tức đụng lên, đừng giảm tốc độ!”
Em chết rồi anh lập tức đụng lên.
Bộ Trọng Hoa nhìn chằm chằm vào đôi mắt lăng lệ của Ngô Vu rất lâu, cậu xác thực đã rất gầy, nhưng gương mặt kia lại tràn đầy vẻ khó nói nên lời bộc phát sức kéo; Giống như giờ phút này đủ loại tuyệt cảnh nhất đao lưỡng đoạn của quá khứ, đem linh hồn bị ẩn tàng ở nơi sâu nhất, một mặt cường hãn nhất lại chân thực nhất, hèn mọn cùng tự hạ mình bị giấu sâu dưới đáy bức hết cả ra.
Phong mang tất lộ, hung ác quả quyết.
…… Bộ Trọng Hoa run rẩy thở ra một hơi, thấp giọng ra lệnh tên lái xe: “Giữ vững thăng bằng, chuẩn bị xuống cao tốc.” Ngay sau đó đột nhiên khẩu súng phát lực từ lòng bàn tay của Ngô Vu đoạt lại, ngón cái của anh bật chốt an toàn, xoạt xoạt lên đạn, lãnh đạm nói:
“Cậu cứ xem như Bộ Trọng Hoa của cậu đã chết ở trong mật thất rồi đi.”
Giang Đình: “Ngô Vu!”
Sau một khắc, họng súng của Bộ Trọng Hoa lệch đi, “Đùng” một tiếng bắn nát kính chắn gió phía sau, Giang Đình trong tiếng vang gắt gao đạp xuống phanh!
Lốp xe G cùng mặt đất cọ sát cực mạnh vạch ra hai đường đen ngấn, đuôi xe vung đi dừng lại, đầu xe chuyển o, trong xe hai người đồng thời bị dây an toàn thắt lại đập ngược về thành ghế.
Bốn chiếc môtô gào thét đi xa, mặt bên của Bộ Trọng Hoa biến mất tại trong bụi mù cuồn cuộn, anh tựa hồ một mực bình tĩnh nhìn qua chiếc xe này, cuối cùng hóa thành một chấm đen không rõ ràng.
“Ầm” một tiếng vang trầm, là Giang Đình cắn răng nện một quyền lên cửa, hít vào một hơi mới miễn cưỡng đè xuống cảm xúc, quay đầu hỏi Ngô Vu: “Em thế nào rồi?”
Nơi xa xe cảnh sát đang thổi còi chạy đến, kính chiếu hậu chiếu ra ánh đèn đỏ xanh lấp lóe hắt vào đôi mắt đè nén đến cực hạn của Ngô Vu, giống như đao cung vừa rời khỏi vỏ còn bừng bừng tinh hồng.
“…… Em đã từng nghĩ tới có một ngày anh ấy sẽ rời xa em.” Cậu từng chữ khàn giọng nói, “Nhưng lại không nghĩ tới là lấy loại phương thức này.”
Giang Đình vươn tay, dùng sức kéo cậu qua, thấp giọng nói: “Không sao, không sao cả……”
Những chiếc xe cảnh sát dọc theo hướng xe môtô biến mất lao vùn vụt về phía trước, số còn lại thì liên tiếp dừng lại, Dương Thành Đống máu me đầy mặt được người khác đỡ xuống xe, các cảnh sát hình sự lo lắng tiến lên gõ cửa G, tiếng người huyên tạp hỏi thăm vang lên liên tiếp.
“Một ngày nào đó”, một bên khóe mắt sắc bén của Ngô Vu chiếu ra con đường vô tận ở phía trước, từ trong hàm răng nhẹ nhàng nói ra: “Một ngày nào đó, em muốn để anh ấy đi như thế nào, thì liền phải trở về như thế đó……”