Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lúc ấy chúng tôi đều mất nước nghiêm trọng, khát khô, bắt đầu xuất hiện giai đoạn hôn mê”.
“Tình trạng của Ngô Vu vô cùng khẩn cấp, cậu ấy đang xuất huyết, tôi biết nếu như chậm thêm chút nữa cậu ấy có thể sẽ chết, mà tôi lại không muốn nhìn thấy chuyện đó phát sinh.”
“Tôi vô cùng gấp gáp, đã không nhớ rõ hung khí xuất hiện trong tay lúc nào.”
“Đúng, tôi chỉ nhớ rõ cô ta kêu thảm, một mực kêu rất thảm, thanh âm vô cùng lớn…… Tôi không nhớ rõ về sau xảy ra chuyện gì.”
“……”
“Bộ Trọng Hoa!” Dải đèn sáng từ nóc phòng thẩm vấn đánh thẳng đứng xuống, phía sau chùm sáng là một bàn dài xét hỏi chen lấn đông đúc, từng lãnh đạo của Bộ và Uỷ ban kỷ luật thị ủy trong mờ tối giống như những cái bóng sừng sững của dãy núi, không biết là ai đang giật từng chữ: “Cha mẹ cậu là liệt sĩ hi sinh vinh quang, chính cậu cũng là một cảnh sát công an, sao cậu có thể làm ra việc như thế? Trước khi ra tay giết người lẽ nào cậu không cân nhắc qua hậu quả??!”
Bộ Trọng Hoa ngã về sau dựa vào ghế thẩm vấn, nửa bên mặt biến mất ở trong bóng tối, nửa bên mặt khác lại bị tia sáng chiếu ra một thần sắc cười chế nhạo: “Cân nhắc qua rồi.”
“Cân nhắc qua vậy mà cậu còn ——!
Bộ Trọng Hoa nở nụ cười, còng sắt trên cổ tay theo động tác của anh phát ra tiếng vang: “Tôi ngược lại thật hi vọng có thể tín nhiệm tổ chức, vậy tổ chức có tín nhiệm tôi không?”
“Cậu!”
“Cảnh sát là lúc nào tìm ra manh mối địa điểm giam giữ? Là sau khi bọn bắt cóc khởi động điện thoại di động của tôi. Cảnh sát là lúc nào xông vào bên trong mật thất cứu ra chúng tôi? Là sau khi bọn bắt cóc thỏa mãn được âm mưu giết người. Khi tôi bị ép không thể không trở thành tội phạm giết người lúc đó tổ chức ở nơi nào? Sau khi tôi trở thành tội phạm giết người tổ chức đã bắt lấy bọn bắt cóc hay chưa? Tôi không muốn giết Bành Uyển, nhưng nếu tôi không giết Bành Uyển, ai tới cứu chúng tôi?”
“Cậu nói như vậy quả thực……”
“Cha mẹ tôi là thế nào trở thành liệt sĩ, thời điểm bọn họ bị giết xe cảnh sát ở nơi đâu? Khi có ai đó đổ máu lên huy hiệu cảnh sát treo trên đỉnh đầu, thì lực lượng cảnh sát bảo vệ họ lại đang ở nơi đâu? Tổ chức lần lượt trễ nải nhiều lần như vậy, thì những người bị đặt vào hoàn cảnh sinh tử như chúng tôi còn có thể làm gì, nhất định phải ngồi chờ chết để thành toàn cho lòng trung thành?!”
Mỗi chữ mỗi câu vang vọng trên không trung phòng thẩm vấn, xung quanh mờ tối tràn ngập kiềm chế phẫn nộ, hoài nghi nghị luận, khó xử nói thầm, ánh mắt trốn tránh ngầm hiểu lẫn nhau…… Nhưng Bộ Trọng Hoa cũng không để ý đến, độ cong mỉa mai ở khóe miệng thậm chí ngày càng sâu hơn.
Sự ngang ngược quanh năm suốt tháng bị che giấu dưới lớp mặt nạ tinh anh, rốt cục cũng lần đầu tiên lộ diện không chút che chắn nào trước mặt người ngoài, như một đầu quái thú trong thâm uyên tránh thoát khóa sắt, phát ra tiếng thét dài thống khoái.
“Loại trung thành này không có cũng được”. Anh liền mang theo nụ cười như thế nhìn qua vô số người, một bên đầu lông mày đã hơi bốc lên, đáy mắt mang theo một tia lương bạc thương xót: “Cảnh sát cái đồ chơi này, người nào thích thì người đó đi mà làm.”
“Tôi nghe nói lần trước hắn giết nữ buôn ma túy không chút do dự…… ” “…… Đúng vậy, trong lúc Ban Kỷ luật thẩm tra thái độ của hắn cực kỳ không tốt, không xin nghỉ không đi làm, còn náo một trận ở phân cục Ngũ Cao…… Hắn ở trước mặt tất cả mọi người trong phân cục Ngũ Cao sớm đã nói qua không muốn làm cảnh sát nữa! Nguyên lai hết thảy đều có dấu vết mà lần theo!……”
Tiếng nghị luận vang dần hội tụ thành dòng lũ, lão lãnh đạo vừa rồi phát ra tiếng vỗ bàn, gầm thét chấn đến phát run: “Giữ trật tự! Giữ trật tự!!”
“…… Băng dày ba thước không chỉ một ngày liền đông!” “Đúng vậy đúng vậy……”
Tiếng bàn luận xôn xao ngừng lại, người người kinh hồn táng đảm ngồi thẳng, phòng thẩm vấn rốt cục cũng khôi phục lại trầm ngưng. Lão lãnh đạo đứng người lên, từ trên cao nhìn xuống đối mặt với Bộ Trọng Hoa mang theo còng tay cách đó không xa:
“Bành Uyển bị giết đã có vật chứng, khẩu cung cũng có, nhưng vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ cần phải chờ phúc thẩm. Hiện đem nguyên chi đội trưởng đội hình sự trinh sát Bộ Trọng Hoa của phân cục Nam Thành tạm thời cách chức, chuyển đến trại tạm giam Truởng Nghĩa của thành phố Tân Hải, do Bộ công an cùng Cục công an thành phố Tân Hải……”
“Tôi phản đối.”
Ở góc hẻo lánh của bàn dài đột nhiên vang lên một âm thanh, mọi người nhao nhao nhìn lại, ngay cả đầu lông mày của Bộ Trọng Hoa cũng nhảy một cái.
—— Là Lâm Khoa.
Lão lãnh đạo nheo mắt lại, đôi mắt sau cặp kính lão ẩn ẩn bắn ra uy nghiêm: “Cậu phản đối cái gì?”
Chân ghế cùng mặt đất ma sát phát ra tiếng vang, Lâm Khoa đứng người lên, hắn luôn mang theo ôn hòa và nho nhã khi gặp người khác nhưng giờ phút này ngay cả một tia biểu cảm cũng không có: “Cục trưởng cục công an thành phố Tân Hải Tống Bình cùng nghi phạm Bộ Trọng Hoa có quan hệ cha nuôi, vì vậy cần phải thuận theo nguyên tắc né tránh, hộ tống Bộ Trọng Hoa ra khỏi Tân Hải để thẩm tra, hoặc đề nghị tổ chuyên án của Bộ Công An vào Tân Hải, nếu không không cách nào hoàn toàn đoạn tuyệt bao che, thiên vị trong khi điều tra bản án làm lộ khả năng tình báo.”
Chung quanh lại vang lên động tĩnh cực kỳ nhỏ, mọi người nhao nhao trao đổi ánh mắt kinh ngạc.
Tên Lâm Khoa này muốn làm gì, dốc hết sức đem Bộ Trọng Hoa đưa ra khỏi Tân Hải?
Hay là Hạng Trang múa kiếm, ý nhằm Bái Công, mượn cơ hội tra Bộ Trọng Hoa, triệt để điều tra rõ Tống Bình?
(Hạng Trang múa kiếm, ý nhằm Bái Công: Dựa theo tích Lưu Bang đến Hồng Môn bái kiến Hạng Vũ. Hạng Vũ mở tiệc chiêu đãi, nhưng Phạm Tăng lại sai Hạng Trang chuẩn bị kiếm để mưu sát Lưu Bang. Mang ý nghĩa: bề ngoài thơn thớt nói cười, bề trong nham hiểm giết người không dao; bề ngoài niềm nở, nhưng trong lòng rắp tâm sát hại.)
“Tống Bình cùng nghi phạm không có thủ tục nuôi dưỡng hợp pháp, lại phân biệt nơi cư trú, không liên quan tài chính, không tồn quan hệ thân thuộc trên pháp luật”. Lão lãnh đạo trả lời rõ ràng quyết tuyệt, dừng một chút lại trầm giọng hỏi: “Cậu còn có gì muốn nói không?”
Lâm Khoa hít sâu một hơi, trong nháy mắt kia Bộ Trọng Hoa hơi nheo mắt lại, trong lòng bỗng nhiên nổi lên dự cảm có gì đó sắp phát sinh——
Quả nhiên, chỉ thấy Lâm Khoa cúi người lấy laptop ra, đặt lên trên bàn, đảo mắt nhìn quanh đám người, từng chữ đều rõ ràng đến lãnh khốc: “—— Có”.
“Tôi báo cáo Bộ Trọng Hoa lợi dụng chức vụ, thông qua Rãnh Mariana của darkweb, cấu kết với tội phạm truy nã toàn cầu Cá Mập bán lam kim, một hợp chất fentanyl mới trên thị trường chợ đen ở miền Bắc Trung Quốc.”
“Hoạt động buôn lậu ma túy trên Darkweb là trọng án mà Bộ Công An đã giao cho Sở Công An tỉnh Vân Điền giám sát và xử lý nhiều năm, việc này quyết không thể bị che tại Tân Hải, tôi yêu cầu thành lập tổ chuyên án nghiêm tra tới cùng!”
“Lâm Khoa báo cáo Bộ Trọng Hoa buôn lậu thuốc phiện?!”
“Đúng vậy”. Điện thoại đối diện truyền đến thanh âm kéo căng đến cực hạn của Nghiêm Tà, “Quá trình thẩm vấn được bảo mật rất cao, nhưng có người bí mật tiết lộ tin tức cho Tống Bình, nên Tống Bình đã đích thân chuyển lời lại cho anh.”
Ở cuối hành lang bên ngoài phòng bệnh, mặt kính cửa sổ chiếu ra nửa bên mặt của Giang Đình, trọn vẹn mấy giây sau hắn mới tiêu hóa hết tin tức phát nổ này: “Có chứng cứ không?”
“Có.”
“……”
“Đại khái từ sau khi Mã Ngân chết, Rãnh Mariana đột nhiên bắt đầu online, tung ra một loạt nhà bán lẻ lam kim có địa chỉ giao hàng tại Trung Quốc Đại lục. Mặc dù là lô hàng nhỏ nhưng ngay lập tức đã thu hút được sự chú ý của Cá Mập, tiếp đó được quảng bá rộng rãi trên nền tảng Darkweb. Lâm Khoa lần đầu tiên phát hiện ra tình huống này, sau khi điều tra nhận thấy lô hàng lam kim này dường như được chảy ra từ thị trường ma túy ngầm ở miền Bắc Trung Quốc, lại tra sâu hơn, hàng chục nhà bán lẻ lam kim ít nhiều đều liên quan đến những vụ án mà Bộ Trọng Hoa từng thụ lý trong nhiều năm qua.”
“Thêm một điểm càng đóng đinh chính là”, Nghiêm Tà dừng một chút, cơ hồ là ép buộc mình tiếp tục nói: “Cục điều tra mạng đã phát hiện ra có một lượng lớn các quỹ không xác định đã tham gia vào và ra từ các công ty có vỏ bọc và các tài khoản nước ngoài dưới tên của Bộ Trọng Hoa, trong số đó, tài khoản bitcoin đứng tên nó cũng có hàng trăm hồ sơ giao dịch rải rác. Cả thời gian và lượng tiền đều rất phù hợp với tình hình ra mắt lam kim trên Rãnh Mariana.”
…… Giang Đình cơ hồ là từ trong hàm răng cứng rắn phun ra mấy chữ: “Có khả năng bị người khác mưu hại hay không?”
“Nếu như là bị người mưu hại, như vậy người này nhất định phải cùng Bộ Trọng Hoa đặc biệt thân cận, thân cận đến nỗi có thể lấy đầy đủ danh nghĩa của nó đi tiếp xúc với tất cả hồ sơ vụ án ma tuý cùng quá trình điều tra và giải quyết thực tế; Mà một điểm càng đáng sợ hơn chính là”, Nghiêm Tà từng chữ đều mang theo hơi lạnh thấu xương: “Lưới trời lồng lộng này đặc biệt nhắm vào Bộ Trọng Hoa, ít nhất cũng đã mai phục trong bóng tối mấy năm rồi.”
Hành lang phòng bệnh trống rỗng, không có một tia thanh âm, an tĩnh khiến người ta không rét mà run.
Chẳng lẽ thật sự có một nhóm nội ứng đã mai phục mấy năm bên người Bộ Trọng Hoa mà không bị phát hiện?
Một kế hoạch độc hại, cấu trúc chết người, bố cục tinh vi, hoạt động thực tế đến hoàn hảo như này, thực sự là thứ mà con người có thể làm ra?
Thêm nữa——
Quả thực không ai có thể làm được, và cái gọi được là lưới trời lồng lộng cũng gần như không thể nào tồn tại trong thực tế.
Như vậy, tham dự buôn lậu thuốc phiện thật đúng là……
Giang Đình một tay chăm chú án lấy bệ cửa sổ. Năm đó phát nổ đã tạo thành ảnh hướng nhất định cho thính lực của hắn, thần kinh căng cứng khiến cho màng nhĩ ong ong tại chấn, hắn hít sâu một hơi mới đè xuống: “Bộ Trọng Hoa nhận?”
“Anh không biết”, Nghiêm Tà không lưu loát nói, “Nhưng anh biết nó nói gì trong phòng thẩm vấn.”
“Hắn nói gì?”
“——Tôi cứ nghĩ cái mặt nạ này có thể mang cả một đời, ai ngờ ngắn như vậy mới hơn mười năm liền bại lộ, xem ra xác thực đồ giả không dùng được lâu.”
Giang Đình nhắm mắt lại, cửa sổ pha lê mơ hồ chiếu ra khẩu hình im ắng của hắn, hình như là một tiếng chửi thề.
“Ngô Vu còn chưa kịp khôi phục, tin tức này không thể trực tiếp chọc cho cậu ấy chết, em nghĩ biện pháp chậm rãi nói”. Nghiêm Tà ở điện thoại đối diện thanh âm cũng rất ngột ngạt, giống như đang kiệt lực ức chế nôn nóng sắp bộc phát: “Tống Bình khả năng cũng sẽ bị liên luỵ, nhưng bây giờ còn chưa biết được động tĩnh kế tiếp, trước mắt cấp trên chỉ truyền xuống chỉ thị đưa Bộ Trọng Hoa từ trại tạm giam huyện Trưởng Nghĩa ra khỏi Tân Hải. Bộ sẽ dẫn đầu cuộc điều tra về nghi ngờ buôn lậu ma túy của nó cùng án giết chết Bành Uyển, chiều nay bắt đầu xuất phát.”
Giang Đình rốt cục cũng mở to mắt, thấp giọng nói: “Em biết rồi”.
Hắn nhấn tắt điện thoại, xoay người, một giây sau cứng đờ tại chỗ.
—— Ngô Vu không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau hắn, ngay tại mấy mét bên ngoài cửa phòng bệnh, trời đầy mây quang chiếu ra gương mặt trắng bệch như tờ giấy của cậu, đôi mắt lại u ám khiếp người.
Dường như hết thảy thanh âm chung quanh đều biến mất, lặng im nuốt sống đỉnh đầu như náo động ồn ào kinh khủng. Bên cửa sổ chỉ có hai người bọn họ đứng đối mặt nhau, không biết qua bao lâu, Ngô Vu mới rốt cục từng chữ chậm chạp mà phí sức mở miệng:
“…… Em không tin Bành Uyển là do Bộ Trọng Hoa giết, càng không tin anh ấy sẽ buôn lậu thuốc phiện.”
Giang Đình khó nhọc nói: “Anh biết, nhưng……”
Ngô Vu nhìn chằm chằm hắn, khàn giọng nói: “Xe áp giải buổi trưa mấy giờ đi?”
Trại tạm giam Trưởng Nghĩa.
Nơi xa vang lên tiếng khóa sắt va chạm cùng chìa khoá nương theo tiếng bước chân xuyên qua hành lang, gần mà xa, dần dần biến mất. Cuối thu trời lạnh đã nổi lên bốn phía, nguồn sáng ảm đạm bị song sắt chia cắt thành bốn khối, chiếu ra bụi bặm nho nhỏ trong không khí, như những điểm sáng mơ hồ nhẹ nhàng trôi nổi trong hư không.
Phương xa bên dưới vòm trời âm tro xẹt qua mấy chấm đen nho nhỏ, là những cánh chim xông phá tầng mây, rất nhanh liền biến mất tại một phương trời xa xôi phía sau song sắt, đã không thể nhìn thấy nữa.
Thì ra ngồi tù là tư vị như này, Bộ Trọng Hoa ngồi trên nền đất cứng rắn lẳng lặng nghĩ.
Lúc này thanh âm lại tiếp tục vang lên, tiếng bước chân lộn xộn dừng trước cửa tù, ngay sau đó cửa sắt được mở ra, một thanh âm quen thuộc run rẩy nói: “……Đội trưởng Bộ!”
Bộ Trọng Hoa vừa nghiêng đầu, hai tên giám ngục mang theo Dương Thành Đống phụ trách áp giải tiến vào nhà tù, thần sắc mọi người đều rất phức tạp, bên cạnh đi theo rõ ràng là Liêu Cương!
“Cậu dùng bao nhiêu tiền để hối lộ Dương Thành Đống dẫn cậu tới chỗ này?” Bộ Trọng Hoa nheo mắt lại.
Dương Thành Đống cười lạnh một tiếng, một lời còn chưa phát, Liêu Cương đã kích động đi lên trước nhưng bị giám ngục giữ chắc: “Đội trưởng Bộ anh nói cho em, là bọn họ vu oan cho anh đúng không? Bành Uyển không phải anh giết đúng không? Việc bán lam kim trên Darkweb cũng không liên quan gì đến anh, đều là có người vu oan cho anh có phải không?! Chỉ cần anh nói một câu, mặc kệ phát sinh chuyện gì các huynh đệ đều có thể giúp anh điều tra, lên núi đao xuống biển lửa đều sẽ trả lại sự trong sạch cho anh! Quyết không để anh bị người khác hắt một giọt nước bẩn nào!……”
Bộ Trọng Hoa nói: “Không ai vu oan tôi cả, lời Lâm Khoa nói đều là thật.”
“Anh ——”
“Đầu năm nay trinh thám mạng vẫn rất lợi hại, nếu như không nhờ có Lâm Khoa, lão Tào bọn hắn không biết còn phải dây dưa dài dòng đến chừng nào”. Bộ Trọng Hoa cười cười: “Thị ủy bọn họ thật nên cám ơn anh ta.”
Liêu Cương như bị rút mất một điểm khí lực cuối cùng, không nhúc nhích đứng ở nơi đó, nửa ngày sau mới mờ mịt lóe ra mấy chữ: “…… Em không tin”.
Bộ Trọng Hoa trào phúng bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đi đến trước mặt hắn, vỗ vỗ vai của hắn.
“Còn nhớ một năm trước tôi đi công tác vào dịp lễ Thanh Minh, đã nhờ cậu giúp tôi đến nghĩa trang liệt sĩ tảo mộ không, Liêu Cương?”
“……”
“Tôi lừa cậu thôi”. Bộ Trọng Hoa nói, “Lần đó, lúc đầu tôi có thể kịp chạy về Tân Hải, nhưng tôi lại cố ý trì hoãn mấy ngày, chính là vì không muốn đi tảo mộ.”
Bờ môi Liêu Cương run rẩy, hồi lâu mới hỏi: “Vì cái gì?”
“Bởi vì kỳ thật tôi rất chán ghét tiết Thanh Minh hàng năm đều phải gặp các lãnh đạo trong cục đến nghĩa trang liệt sĩ làm cái gì mà cúi đầu, tế điện, còn tặng hoa. Ngẫu nhiên gặp truyền thông phỏng vấn còn phải phối hợp với ống kính, nói cái gì mà kế thừa di nguyện cha mẹ, bỏ thù nhà vì nhân dân, tinh thần của bọn họ vĩnh viễn ủng hộ cổ vũ bồi bạn cùng tôi trưởng thành. Cậu có biết mỗi khi tôi nói những lời như thế trong lòng tôi đang nghĩ cái gì không? Tôi là đang suy nghĩ cái lời quỷ này mẹ nó vậy mà cũng có người tin, lúc nào thì tôi mới có thể thoát khỏi cái lớp ngụy trang này, thoát khỏi cái bọn ngu xuẩn này?”
Bên trong tia sáng lờ mờ vẫn có thể trông thấy sắc mặt trắng bệch của Liêu Cương, đôi mắt hắn căng chặt.
“Hiện tại rốt cục cũng có thể rồi, chỉ là lấy loại phương thức này bại lộ xác thực vận khí không tốt cho lắm, tôi cứ tưởng mọi việc đều sẽ thuận lợi tối thiểu còn có thể duy trì thêm mấy năm nữa.”
“…… Anh…… không……”
Bộ Trọng Hoa giống như không nghe thấy Liêu Cương gian nan lúng túng, hơi cúi người ghé vào lỗ tai hắn, mỉm cười nói: “Bất quá vẫn còn rất nhẹ nhàng. Bởi vì rốt cục cũng không cần mỗi ngày đều giả bộ trước mặt một đám ngu xuẩn.”
Ầm một tiếng vang thật lớn, Dương Thành Đống đột nhiên quay người bắt lấy cổ áo Bộ Trọng Hoa, một quyền đụng anh đổ nhào vào tường!
“Dương phó dừng tay!”
“Đừng kích động mau dừng tay!”
“Liêu phó đừng! Kéo anh ấy ra kéo anh ấy ra!”
Một cảnh sát giám ngục lôi Dương Thành Đống, một người khác thì lôi Liêu Cương đang muốn nhào tới đánh Dương Thành Đống, tiếng vang triệt để phá nát phòng giam, nơi xa có người vội vã chạy tới: “Thế nào chuyện gì xảy ra? Đã đến giờ nhanh chấp hành áp giải!”
Dương Thành Đống không ngừng thở hổn hển, chỉ thấy Bộ Trọng Hoa đứng người lên, dùng mu bàn tay lau vết máu ở khoé miệng, giương mắt nở nụ cười với hắn: “Anh thực sự rất giống một đứa con nít khổng lồ không thể làm gì khác ngoài việc khóc rống lên.”
Dương Thành Đống trơ mắt nhìn chằm chằm gương mặt lạ lẫm kia, tất cả rống giận gào thét đều bị ngăn ở yết hầu —— Cho đến giờ phút này, hắn mới nhìn thấy được một tia hung lệ tà ác khiến người không rét mà run từ sâu trong con ngươi của Bộ Trọng Hoa.
“Đã đến giờ! Nhanh lên đừng dây dưa! Nhanh áp tải lên xe!”
Bên ngoài trại tạm giam bầu trời mang vẻ u ám màu chì tro, nặng nề đặt trên bên đường cao tốc. Một chiếc xe áp vận màu xanh trắng đỗ ở ngoài cổng lớn, trên xe có một tài xế, bốn nhân viên cầm giới cùng phó xử cấp Dương Thành Đống tự mình phụ trách cả đội áp giải.
Liêu Cương không đi ra cùng, bởi vì đã bị lãnh đạo trại tạm giam sống chết kéo lại, sợ hắn trơ mắt nhìn xem Bộ Trọng Hoa bị áp lên xe chở tù nhân sẽ nhịn không được nháo ra chuyện gì.
Xe áp vận chậm rãi phát động, trên đất trống trước cổng quay đầu, lái về đường cao tốc ở phía Bắc. Toà nhà tạm giam màu xám dần dần biến mất trên đường xi măng thẳng tắp, ánh mắt cố định của Bộ Trọng Hoa cuối cùng cũng từ lưới sắt ngoài cửa sổ xe thu hồi lại, thần sắc bình thản không chút gợn sóng, dựa vào ghế.
Ngoại trừ tiếng động cơ, trong xe buồn bực đến nỗi ngay cả không khí cũng nặng nề rơi lấy bất động.
“Xe đã đổ đầy xăng chưa?” Dương Thành Đống thấp giọng hỏi.
Tài xế hơi co quắp: “Báo cáo Dương phó, đã đầy.”
Dương Thành Đống gật gật đầu, thân thể hơi rung nhẹ theo cỗ xe, ánh mắt âm trầm trừng về phía trước, hàm răng cạnh má lộ ra hai khối cơ bắp.
Bộ Trọng Hoa đánh giá hắn, tựa hồ cảm giác rất có ý tứ, đột nhiên mở miệng hỏi: “Có chuyện này tôi một mực rất hiếu kì, Dương Thành Đống”.
Dương Thành Đống ngay cả ánh mắt cũng mảy may không lệch.
“Anh chán ghét tôi như vậy, đến cùng là bởi vì những việc vụn vặt vô dụng kia, hay là năm đó chồng của Mạnh Chiêu đi nơi khác xảy ra chuyện mất liên lạc, anh đánh báo cáo xin đem Mạnh Chiêu điều đến phân cục Ngũ Cao, mà tôi lại không lập tức đáp ứng?”
Mấy đạo ánh mắt ở trong bóng tối đồng thời đưa tới, sắc mặt Dương Thành Đống hơi đen lại: “Anh đừng nói bậy……”
“Tôi không cố ý”. Bộ Trọng Hoa thản nhiên nói: “Năm đó tôi chỉ là muốn để Mạnh Chiêu ở lại chi đội Nam Thành thêm nửa năm, bình phục lại tâm tình, cũng là cho chính những người trong đội chúng tôi thêm một cơ hội. Tôi cũng không nghĩ tới người yêu của chị ấy lại trở về sau ba tháng.”
Bàn tay của Dương Thành Đống đặt trong túi quần siết thành nắm đấm, hai vai căng đến phát run. Nhân viên áp tải thậm chí còn sợ hắn đột nhiên nổi giận nhảy dựng lên ra tay đánh Bộ Trọng Hoa, nhưng không nghĩ tới một lát sau hắn vậy mà khống chế được, khuôn mặt đỏ ngầu từng điểm từng điểm rút đi, cắn răng lạnh lùng nói: “Tôi nếu là anh, hiện tại liền sẽ không nhắc đến tên của những người trong đội mình, không cảm thấy xấu hổ à? Anh cho rằng hôm nay vì sao không có lấy một người đứng bên ngoài chờ đưa anh đi?”
“À”, Bộ Trọng Hoa nói, “Đó là đương nhiên, bởi vì trước đó tôi đã chào hỏi với Hứa cục, bọn họ đều cho rằng ngày mai tôi mới đi”.
Xe áp vận bình ổn chạy lên cầu vượt, các toà nhà cư dân ở hai bên đường phi tốc lui về phía sau. Dương Thành Đống từ trong lỗ mũi phát ra cười lạnh, nghe vào có mấy phần cắn răng nghiến lợi: “Vốn đang lo lắng anh đến Bắc Kinh chết cũng không mở miệng, hiện tại xem ra là tôi lo thừa. Anh đã nói nhiều như vậy, tiếp nhận thẩm vấn cũng rất dứt khoát, giết người buôn lậu thuốc phiện dám làm dám chịu, vậy thì đừng đem hình tượng của mình trong lòng các huynh đệ chi đội phủi sạch sẽ, có thể chứ?”
Bộ Trọng Hoa lại không trả lời mà hỏi lại: “Anh đoán tôi hiện tại vì sao lại nói nhiều?”
Phía trước đường hầm càng ngày càng gần, ánh mắt của Dương Thành Đống thoáng nhìn anh.
Bộ Trọng Hoa mỉm cười nói: “Tại thời điểm thần kinh cực độ khẩn trương, có người sẽ dùng nói nhiều để che giấu cảm xúc, có người thì sẽ không nói một lời, mà tôi lại thuộc về……”
Anh ngừng nói.
Đúng lúc này, “Ầm” một tiếng săm lốp phát nổ, đầu xe áp vận bỗng nhiên lệch một cái!
Quán tính đem mấy nhân viên áp tải đồng thời quăng về phía bên phải: “Chuyện gì xảy ra?! Lái xe cẩn thận! Ổn định!”
Hai tay tài xế nắm chặt tay lái, tia chớp quay đầu xe nghiêng về phía vành đai xanh còn chưa hoàn toàn ổn định, viên đạn súng trường thứ hai đã xuyên qua bầu trời lao tới, lốp bánh trái trước xe nổ tung đáp trả!
“Cẩn thận!” Dương Thành Đống một tay đè xuống thân và đầu của cảnh sát bên cạnh, nghẹn ngào quát chói tai: “Có lính bắn tỉa!!”
—— Đã không còn kịp cẩn thận.
Xe áp vận mất khống chế trượt, phong cảnh bên ngoài cửa sổ cạnh hông xe quay nhanh, sau đó bắn về phía lan can của đường cao tốc, toàn bộ chiếc xe đều chấn động!
Kính chắn gió chia năm xẻ bảy, tất cả mọi người bị trọng lực vung đến lách cách đụng ngã, Dương Thành Đống một đầu đánh lên lưới sắt. Máu tươi thuận mi tâm che lại con mắt, đúng lúc này hắn nghe thấy cửa sổ bằng dây kẽm soạt vang động, thoáng chốc da đầu sắp vỡ ——
Lồng giam vậy mà mở!
Hắn theo phản xạ có điều kiện sờ lấy súng, nhưng sau một khắc lại bị Bộ Trọng Hoa xách vạt áo lên, mỉm cười nói: “Tôi đương nhiên không thuộc về loại thứ nhất.”
Đồng tử của Dương Thành Đống thít chặt, chốc lát hắn nhìn thấy bên ngoài kính chắn gió vỡ nát, có mấy chiếc môtô ầm vang lao ra khỏi đường hầm, như mũi tên nhọn phóng tới xe bọn hắn; Mà trong tay Bộ Trọng Hoa không biết tự lúc nào đã có thêm một khẩu súng, họng súng đen ngòm chỉa vào cổ họng hắn!
Bộ Trọng Hoa tiếc nuối nhìn xem hắn: “Hẹn gặp lại, Dương Thành Đống”.
Tui xin tuyên bố Bộ-phản diện-Hoa chính thức lên sàn!!!!!