Phá Vân 2: Thôn Hải

chương 112

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ ngày đó trở đi, Bộ Trọng Hoa như trâu đất xuống biển, hoàn toàn biến mất.

Một công văn đã được gửi đi trong cơn thịnh nộ của Bộ, đem nửa thành phố Tân Hải trên dưới tra gần một tháng, lục tung tất cả những chuyện liên quan đến Bộ Trọng Hoa từ trong ra ngoài, đem nửa chi đội Nam Thành kéo ra thẩm tra toàn bộ, lại tìm không ra tung tích hay mảy may manh mối nào của anh, cuối cùng chỉ có thể tổng hợp từ các phương diện tuyến báo miễn cưỡng đưa ra phỏng đoán khả năng anh đã rời khỏi Hoa Bắc.

(Hoa Bắc: viết tắt cho miền Bắc Trung Quốc)

Tầng mây màu xám trắng của mùa đông nặng nề bao phủ trên bầu trời thành phố, huy hiệu cảnh sát của cục công an Nam Thành đứng sừng sững trên đỉnh của toà nhà, trầm mặc ngày qua ngày đối lập với phố xá tấp nập ngày nối đêm.

Bộ Trọng Hoa anh đang ở đâu?

Anh bây giờ đang làm gì?

“Cảnh sát Ngô mặc dù đã khỏi hẳn, nhưng dù sao cũng đã từng xuất huyết quá nhiều, có thể đã tổn thương đến một bộ phận thần kinh, ở phương diện nào đó lưu lại di chứng, bởi vậy về sau còn cần duy trì quan sát cẩn thận, một khi phát hiện chỗ nào không ổn phải kịp thời điều trị ngay……”

“Dạ, dạ”. Liêu Cương vừa nghe vừa ký xong thủ tục xuất viện, “Cám ơn bác sĩ đã hao tâm tổn trí.”

Mùa đông là thời gian cao điểm nhập viện, trong bệnh viện tràn ngập mùi nước khử trùng, các hộ tá đẩy xe lăn hoặc hỗ trợ người cao tuổi đi lại chậm rãi trên hành lang khu khám bệnh. Liêu Cương bước lên bậc thang đi đến phòng ICU, xe nhẹ đường quen đứng trước cánh cửa đóng chặt của căn phòng cuối cùng, gõ gõ hai lần.

“Ngô Vu?” Hắn đẩy cửa ra: “Xe đậu dưới lầu, chúng ta đi nhé?”

Ngô Vu đứng trước cửa sổ trong phòng bệnh, cậu đã nằm hơn ba tháng, đưa lưng về phía Liêu Cương, thấy không rõ là thần sắc gì, nghe vậy xoay người, từ trên ghế dựa cầm lên áo khoác.

“Đi thôi.”

Liêu Cương nhìn thấy cậu, hơi ngây ngẩn cả người.

Ngô Vu đã cắt tóc rất ngắn, bởi vì gầy gò nên trông khá có tinh thần, nhưng khí chất lại càng thêm nghiêm nghị và trầm mặc. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi gọn gàng, cổ tay áo được cuộn quanh khuỷu tay, lộ ra cơ bắp rõ ràng ở cánh tay thon dài; Bên dưới là quần tây và giày da, do được cắt may phù hợp nên lộ ra đôi chân vốn đã dài, đi đường không phát ra bất kỳ thanh âm nào, nhưng quanh thân lại luôn ẩn ẩn không khí lạnh thấu xương.

“Thế nào?” Cậu thản nhiên nói.

…… Liêu Cương vội vàng thu hồi ánh mắt, trong lòng có chút chua xót phức tạp cùng khổ sở: “Không có gì”.

Hai người một trước một sau đi xuống lầu, xe chi đội Nam Thành đã đợi trước toà nhà khu nội trú, tài xế là Lão Âu thư ký của Tống Bình, ông nhìn thấy Ngô Vu cũng giật mình, nhưng không nhiều lời, tự tay mở ra cửa sau xe cho cậu.

“Vì sao hôm nay Liêu phó lại tự mình đến đón tôi?”

Liêu Cương đi qua một bên khác của chỗ ngồi phía sau, đóng lại cửa xe, muốn nói rồi lại thôi nhìn cậu một lát, “…… Chúng ta về cục trước rồi nói”.

Ngô Vu gật đầu, không hỏi nhiều nữa, hơi khép mắt lại.

Xe dừng ở trước cổng chi đội Nam Thành, Liêu Cương ra hiệu Ngô Vu đi cùng mình, hai người không tới chi đội hình sự trinh sát trước, mà là đi theo Lão Âu thư ký đến văn phòng cục trưởng. Ngoài ý liệu là hôm nay mọi người đều đông đủ, Tống Bình, Hứa Tổ Tân cùng các lão lãnh đạo khác của tổ chức và Bộ cũng đang ngồi, tựa hồ đã đợi hồi lâu, lúc Ngô Vu đẩy cửa vào bọn họ đều đứng cả lên.

“Thế nào?” Ngô Vu đi vào văn phòng, ánh mắt thoáng nhìn bốn phía, bình thản hỏi: “Có tin tức đội trưởng Bộ?”

Tống Bình đứng đầu trong đám người, ngắn ngủi không đến một tháng vậy mà như già đi mười tuổi, thái dương đen nhánh mơ hồ sinh ra vài sợi tóc trắng, nếp nhăn nơi khoé mắt nặng nề rơi giao với huyệt Thái Dương, đường pháp lệnh ở khóe miệng như có thiên quân đè ép, chậm rãi nói: “Không có”.

Ngô Vu dừng lại bước chân, nói: “Vậy tôi đi trước”.

Tống Bình biết trong lúc cậu dọc theo con đường tới đây đã đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn không cho cậu cơ hội rời đi, tiến lên một tay đè xuống bả vai cậu: “Trải qua nghiên cứu và quyết định của Bộ cùng tổ chức, sẽ đem cậu bổ nhiệm thay thế Bộ Trọng Hoa, tân chi đội trưởng đội hình sự trinh sát phân cục Nam Thành thành phố Tân Hải, qua mấy ngày nữa văn kiện sẽ phát đến cục thành phố.”

“……”

Tất cả mọi người nhìn qua bóng lưng cao ngất gầy gò cùng mái tóc ngắn đen nhánh của cậu, nửa ngày sau Ngô Vu rốt cục xoay người. Sắc trời u ám mùa đông khiến cho gương mặt cậu phát ra khí chất lạnh lùng, đôi lông mày đen nhanh, thời điểm ngắm nhìn người khác như vậy, có loại yên lặng cùng bình tĩnh.

“Tôi nghĩ là khi không có chi đội trưởng hẳn là nên từ đội phó thay mặt đảm nhận chức vị.”

Tống Bình nói: “Liêu Cương là do Bộ Trọng Hoa một tay đề bạt, cấp trên không tín nhiệm cậu ta.”

“Vậy lại càng không nên tín nhiệm tôi”.

“Không ai trong chi đội Nam Thành hiện nay có đủ tư cách, thành tích và công huân như cậu, trừ phi là từ bên ngoài đưa vào”. Tống Bình hỏi lại: “Cậu muốn đem bản án bắt cóc của cậu và Bộ Trọng Hoa giao cho lính nhảy dù bên ngoài mới tới xử lý sao? Cậu không muốn điều tra rõ ràng đến cùng là ai nhốt các cậu vào mật thất?”

Ngô Vu không nói chuyện.

Tống Bình hơi tới gần, ghé vào lỗ tai cậu từng chữ từng chữ thấp giọng hỏi: “Cậu có còn muốn tự tay tra ra chân tướng, Bành Uyển đến cùng là chết như thế nào bên trong một mật thất phong bế cả hai mặt hay không?”

Ngô Vu bắt đầu không nói gì, dưới lầu xe cảnh sát ra vào cùng tiếng người ồn ào xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, mơ hồ chấn động không khí an tĩnh.

Cậu đã từng đứng trước toà nhà chi đội hình sự trinh sát màu xám này, ngước đầu nhìn lên huy hiệu cảnh sát nặng nề chìm dưới màn trời cùng những bộ chế phục xanh đậm lui đến lui đi, trên đỉnh đầu như có một thanh kiếm Damocles vô hình câu lên trái tim cậu, ngày đêm chờ đợi để quay người rời đi, hoàn toàn biến mất tại mênh mông biển người. Nhưng khi đó cậu vạn vạn cũng không nghĩ tới, vẻn vẹn không đến một năm này liền để thế sự điên cuồng thay đổi đến tận đây, trong nháy mắt hoán đổi nhân vật, cậu cũng mặc vào chế phục, trở thành một thành viên trong số bọn họ.

Vận mệnh vĩnh viễn luôn đến khi chia ly, đem cậu một mình đẩy lên con đường vặn vẹo đến hoang đường, chỉ có thể đi tiếp mà không thể quay đầu.

Ngô Vu rốt cục hít sâu một hơi, ngẩng đầu nói: “Có một ngày ngài sẽ hối hận vì đã lựa chọn tôi”.

“Như vậy tôi hi vọng khi ngày đó đến, cậu đã đem Bộ Trọng Hoa bắt trở lại”. Tống Bình mò lên áo khoác đồng phục cảnh sát để trên ghế dựa, tự tay choàng qua hai vai Ngô Vu, nhìn chăm chú vào đôi mắt sắc bén của cậu, thấp giọng nói:

“Hoan nghênh trở về, chi đội trưởng Ngô.”

Có lẽ đây chính là lễ nhậm chức chi đội trưởng hình sự trinh sát ở cục Nam Thành hoang đường nhất mà cũng là bi thương nhất—— Đại nạn không chết, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, không có văn kiện của Đảng, không có bạn học cũ gọi điện thoại đến chúc mừng, càng không có hoa tươi, rượu mời, chào hỏi cùng chúc phúc. Từ lúc Ngô Vu bước chân ra khỏi phòng nhân sự liền đã nhậm chức, cậu đẩy ra cửa lớn của đội hình sự trinh sát, mọi người đang bận rộn nhao nhao quay đầu nhìn về phía cửa, từng người một, từng người một đều ngừng tay, yên tĩnh dần dần bao phủ hơn nửa đầu hành lang.

Mạnh Chiêu, Thái Lân, Tống Hủy, Trương Tiểu Lịch, Tào ca xuống lầu lấy báo cáo của kỹ trinh thám, nơi xa đầu bậc thang Vương Cửu Linh cùng Tiểu Quế pháp y cũng dừng bước lại…… Từng đạo thân ảnh quen thuộc hoặc đứng hoặc ngồi, có người trong tay ôm văn kiện, có người còn cầm điện thoại. Không ai lên tiếng, không ai động đậy, tất cả ánh mắt đều khóa chặt trên bộ đồng phục cảnh sát của Ngô Vu, giống như đang chờ đợi điều gì.

Ngô Vu trở tay vỗ vỗ lưng của Liêu Cương, để hắn cùng mình bước vào văn phòng lớn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía từng khuôn mặt mang thần sắc khác nhau:

“Có chuyện này hôm nay tôi muốn nói với mọi người.”

“Tôi nghĩ mình nên đứng ở nơi đây, một lần nữa giới thiệu về chính bản thân tôi.”

“Tôi họ Giải, mười ba năm trước một mình xuôi Nam đi đến biên cảnh, chấp hành một nhiệm vụ tuyệt mật vượt cảnh ẩn núp dài hạn, mục đích là để triệt phá tập đoàn buôn ma túy của Tắc Da tại Tam Giác Vàng từ lâu đã thâm nhập vào biên giới Vân Điền của nước ta. Mười năm trước, tôi phát hiện ra sự tồn tại của nền tảng thương mại điện tử Darkweb Trà Mã Cổ Đạo và Rãnh Mariana, cũng đã tống giám đốc an ninh mạng của Rãnh Mariana, Arthur · Hoắc Kỳ Sâm vào ngục giam, sau đó lại ở trong từng bang phái của Tam Giác Vàng tiếp tục trằn trọc ẩn núp, trong thời gian này tôi phối hợp với cảnh sát truy quét qua nhiều tuyến đường biên giới và các tổ chức buôn lậu thuốc phiện, nhiều lần cận kề cái chết nhưng đều có thể biến nguy thành an. Một năm trước, tôi nhận lệnh hiệp trợ cảnh sát đem trùm buôn ma tuý Cá Mập bị truy nã gắt gao nhất thế giới vào lãnh thổ và tiến hành bao vây, nhưng tiếc là chiến dịch truy bắt không thành công. Cá Mập đã trốn ra nước ngoài, Rãnh Mariana offline tròn một năm, người của trùm buôn ma tuý tại Tam Giác Vàng treo thưởng đầu của tôi lên tới mấy trăm vạn, mà danh hiệu của tôi cũng trong vòng một đêm liền truyền khắp mạng lưới buôn lậu thuốc phiện toàn cầu.”

“Với mục đích bảo vệ, tổ chức đã chuyển tôi đến Cục công an thành phố Tân Hải, miền Bắc Trung Quốc, để tôi dùng tên giả Ngô Vu, tại đây tôi gặp được đội trưởng Bộ cùng mọi người, tôi đã trải qua khoảng thời gian yên bình nhất chưa từng có trong đời mình.”

Chung quanh mọi người đều chấn kinh ngay cả một thanh âm cũng không có, ngoại trừ vài người đã được nghe phong phanh từ các chủ nhiệm ra, thì số còn lại đều mở to hai mắt, quả thực không thể tin vào tai của mình.

Nhưng ngữ điệu Ngô Vu lại không cao, ngược lại rất bình thản chậm rãi:

“Trong vòng ba tháng qua, chi đội Nam Thành đã trải qua quá trình kiểm duyệt và thanh lọc nghiêm ngặt nhất trong lịch sử, từ bộ phận nghiệp vụ lưu lạc số một số hai tại thành phố Tân Hải giờ đây lại bị tất cả mọi người hoài nghi, trở thành đối tượng bị bắt bẻ, vinh quang ngày xưa nay rơi xuống ngàn trượng. Mọi người có lẽ đã nghe đủ loại tin đồn về đội trưởng Bộ, nhưng hôm nay tôi ở đây chính là để muốn nói, tôi không tin đội trưởng Bộ làm ra những chuyện kia.”

“Tôi không tin anh ấy vì mạng sống mà giết con gái của Vạn Trưởng Văn – Bành Uyển, cũng không tin số lam kim kia là do anh ấy bán cho Cá Mập.”

“Chi đội Nam Thành là đội ngũ hình sự ưu tú nhất trên toàn thành phố Tân Hải thậm chí trên toàn miền Bắc Trung Quốc, trước kia là vậy, sau này vẫn như vậy. Tôi sẽ dùng hết toàn lực đem chân tướng của đội trưởng Bộ tra ra rõ ràng, kết thúc cục diện chuột chạy qua đường cũng hoảng sợ, một ngày cũng không chịu nổi nữa này, đem tất cả trở về đúng quỹ đạo của nó.”

Xung quanh một mảnh lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy thanh âm ổn định của Ngô Vu quanh quẩn trên không trung: “Tôi sẽ dẫn dắt mọi người rửa sạch ô danh, khôi phục uy danh cùng vinh quang của toàn chi đội Nam Thành chúng ta”.

Liêu Cương trầm giọng nói: “Đội trưởng Ngô”.

Tất cả mọi người như trong mộng mới tỉnh, Mạnh Chiêu từ mép bàn nhảy xuống đất: “Đội trưởng Ngô”.

“Ngô chi đội trưởng.” “Anh Tiểu Ngô.” “Đội trưởng Tiểu Ngô”.

“……”

Thanh âm ghế ma sát cùng mặt đất vang lên liên tiếp, mọi người đều đứng người lên, nghiêm túc xoay thành nửa vòng.

“Từ nay về sau mọi người việc ngoài hỏi Liêu phó, việc trong hỏi Mạnh tỷ, ra mặt làm việc đắc tội với người khác cứ gọi cho tôi”. Ngô Vu đưa tay nhấn bả vai Liêu Cương một cái, lời ít ý nhiều: “Mưa gió qua đi, đồng tâm hiệp lực, chi đội Nam Thành vĩnh viễn là một chỉnh thể.”

Chi đội Nam Thành vĩnh viễn là một chỉnh thể, câu nói này, bình thường chỉ là lời nói khách sáo, Bộ Trọng Hoa làm người đứng đầu nhiều năm như vậy cũng chưa nói qua mấy lần. Nhưng lúc này từ trong miệng Ngô Vu nói ra, tất cả mọi người đều hiểu rằng nó vượt qua cả phân lượng nặng nề: “Trước khi ô danh cùng hiềm nghi được triệt để rửa sạch, mỗi một người trong chi đội từng được Bộ Trọng Hoa đề bạt, hoặc sử dụng đều sẽ vấp phải đủ loại trình độ ảnh hướng trái chiều khác nhau, dù cho rời khỏi phân cục Nam Thành cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi ghi chép ‘xám’ trên lý lịch, mà bên trong thể chế ảnh hưởng này lại đặc biệt sâu xa.”

“Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, giờ phút này tất cả mọi người chân chính là một cộng đồng bị buộc trên cùng một con thuyền cùng hứng chịu mưa gió”.

“Rõ!”

“Rõ!”

“Đã rõ đội trưởng Ngô!”

“……”

Thái Lân bởi vì vừa rồi nhắc đến ba chữ đội trưởng Bộ mà mũi chua xót phát nhiệt, ồm ồm nhỏ giọng nói: “Em, em cảm giác cả người của Tiểu Ngô đều không giống như trước kia……”

“Không, thật ra là rất giống trước kia”. Mạnh tỷ thở dài nói, “Chính là chân chính…… chân chính trước kia.”

Góc cạnh bẩm sinh được mài mòn vì kinh lịch, rốt cục cũng xông phá gông xiềng do cậu tự mình đeo lên, vì bị bức ép đến cùng đường mạt lộ nên phải bày ra, là một ‘chân chính’ xa xưa, một ‘chân chính’ đã từng trải qua biết bao tinh phong huyết vũ.

“Cậu không đến xem văn phòng của chi đội trưởng sao?” Liêu Chương thấp giọng hỏi.

Ngô Vu lay động đầu, đi ra khỏi cửa lớn phòng làm việc: “Không.”

“Hả? Vậy cậu đi đâu?”

Liêu Cương không tự chủ được đi theo mấy bước, thuận theo ánh mắt Ngô Vu từ hành lang ngoài cửa sổ nhìn xuống ——trước cửa toà nhà trên đất trống đỗ một chiếc G màu bạc, một người mặc áo khoác màu xanh đậm, mặt bên tựa ở trước cửa xe vừa nhìn điện thoại vừa hút thuốc, đột nhiên cảm giác được cái gì cũng ngẩng đầu trông lại, cùng Ngô Vu đứng sau cửa sổ trên lầu đối mắt, rõ ràng là Giang Đình.

“Khám nghiệm hiện trường”. Ngô Vu đem ống tay áo sơ mi đã hơi trượt xuống xắn lại lên khuỷu tay, đơn giản nói: “Tôi không tin trên đời này có mật thất tuyệt đối”.

Thế nhưng điều tra viên đã đem mật thất cầm tù lặp đi lặp lại sờ qua hơn trăm lần, ngay cả mỗi một cục gạch mỗi một xà nhà đều chụp hình đặt ở trên bàn công tác của tổ chuyên án cục thành phố, ngoại trừ ống thoát nước thì ngay cả một khe hở cho con chuột chui vào cũng không có……Liêu Cương muốn nói lại thôi, câu ‘Nếu không tôi đi chung với cậu’ còn chưa kịp phát ra, chỉ thấy Ngô Vu đi thẳng về hướng thang máy, trong nháy mắt khi cậu xoay người, ánh mắt cậu xuyên qua đám người bận rộn rơi vào cánh cửa đóng chặt cách đó không xa của văn phòng chi đội trưởng.

Ván cửa được phết một màu nâu đậm, bảng tên màu vàng còn chưa kịp gỡ xuống, ba chữ Bộ Trọng Hoa rơi vào đáy mắt lạnh lẽo của Ngô Vu.

Sau đó cậu thu hồi ánh mắt đi xuống tầng dưới.

Liêu Cương sững sờ tại chỗ, chốc lát chỉ thấy thân ảnh Ngô Vu xuất hiện dưới lầu, hất lên áo khoác sải bước ra khỏi bậc thang, tiếp nhận lấy găng tay khám nghiệm Giang Đình ném đến. Hai người gật đầu một cái với nhau, bước lên xe, đèn xe G sáng lên rất nhanh liền biến mất trên đường phố trước cổng cục công an.

Cùng lúc ấy, tại một bến cảng nào đó ở Hoa Bắc.

Tiếng động cơ hòa cùng sóng biển từ xa đến gần, một lúc sau, một chiếc ca nô dần dần xuất hiện trong làn nước sâu, phá vỡ sóng biển lao vùn vụt đến.

Cá Mập đứng trên bờ bên cạnh cửa xe ô tô, chỉ thấy một góc áo tung bay của bóng người từ đầu thuyền đứng lên, tay trái cắm ở trong túi quần, tay phải mang theo va-li, trước khi ca nô cập bờ đã một chân nhảy ra ngoài, thình lình chính là Bộ Trọng Hoa!

Bảo tiêu đem bàn tay để trong túi áo đè lại chuôi súng, thấp giọng xin chỉ thị: “Ông chủ?”

Cặp mắt màu xanh của Cá Mập rơi vào trên vali trong tay đối phương, động tác lắc đầu rất nhỏ. Hai tên thủ hạ đành phải đứng thẳng trở về, chỉ thấy quả nhiên là Bộ Trọng Hoa một thân một mình xuống thuyền, giẫm lên bãi cát bước đến đây, mỉm cười nói: “Thật là trăm nghe không bằng một thấy, Cá Mập tiên sinh.”

Đây đúng là lần đầu tiên hai người mặt đối mặt, Cá Mập không chút nào che giấu trên dưới đánh giá Bộ Trọng Hoa. Vị chi đội trưởng hình sự trinh sát này không hề giống trên giấy chứng nhận, bên trên nhìn còn trẻ như vậy lại lạnh lẽo cứng rắn, nhưng ở ngoài góc cạnh lại càng thêm khắc sâu, dáng người cũng càng tinh kiện rắn chắc, ánh mắt không chút lấp lóe cũng không có bất kỳ động tác dư thừa nào, giơ tay nhấc chân đều rất gọn gàng.

Từ sau khi gặp được Hoạ Sư, Cá Mập đã chẳng còn tin tưởng vững chắc vào phán đoán lần đầu gặp mặt của mình nữa—— Nhưng dù vậy hắn vẫn có thể từ tác phong của Bộ Trọng Hoa cảm nhận ra, đối phương là người có mục tiêu rõ ràng, ý chí kiên định, là người mang khí chất mãnh liệt của loài sói.

Loại khí chất này hắn đã nhìn thấy trên người của rất nhiều trùm buôn thuốc phiện, nhưng cùng lý giải của hắn về quan chức Trung Quốc xác thực khác rất xa.

“Chi đội trưởng Bộ”. Cá Mập rất có nhiều hứng thú khi phun ra xưng hô thế này, hỏi: “Là cái gì để anh muốn tới đây gặp tôi?”

Ánh mắt của Bộ Trọng Hoa hướng nhìn hai tên súng ống đầy đủ bên cạnh cùng chiếc xe Jeep đơn mặt, cũng không để ý tới, mở ra mật mã vali trong tay, trong chốc lát ngay cả Cá Mập cũng phải nhướng mày, chỉ thấy trong rương rõ ràng chất đầy từng túi tinh thể màu lam, là lam kim!

“Anh muốn bán nó cho tôi?”

Một rương này tối thiểu phải sáu bảy kg, bắt được cả nhà xử bắn mười tám lần vừa đi vừa về còn thừa ấy chứ. Chốc lát trong lòng Cá Mập đã tính sẵn giá cả, nhưng ngoài ý liệu là Bộ Trọng Hoa khép lại vali xách tay, hững hờ quăng vào trong ngực bảo tiêu của Cá Mập, nói: “Không, tôi muốn tặng nó cho anh”.

“Tặng cho tôi?”

“Đúng, để cảm tạ anh tuân thủ lời hứa, đem tôi từ trong nhà tù Tân Hải cướp ra.”

Bảo tiêu thuần thục nhanh chóng mở ra một túi lam kim, đeo lên găng tay được bôi dung dịch kết tủa vê thành một điểm rồi chà xát, ngửi ngửi hương vị, ngạc nhiên nói: “Hàng thật!”

Biểu cảm của Cá Mập rốt cục cũng có chút biến hóa.

Giống như nhân vật nữ chính, lam kim có thể phân biệt bằng mắt thường về độ tinh khiết. Lam kim với độ bóng tốt và độ tinh khiết cao như này có thể được xem là khan hiếm từ sau khi Văn Thiệu chết. Không ai trong giới kinh doanh ma túy lại không bị cám dỗ. Bộ Trọng Hoa dù bận vẫn ung dung chờ đợi phản ứng của Cá Mập, nhưng tên da trắng trước mắt này sau khi trầm ngâm một hồi, vẫn là tiếc nuối lắc đầu.

“Không cần, chi đội trưởng Bộ. Tôi cứu anh chỉ đơn giản vì anh đã giật dây các nhà cung ứng lam kim cho Rãnh Mariana, mà tôi lại là người luôn xem trọng chữ tín trong kinh doanh. Giao dịch giữa chúng ta đã hoàn thành, không cần phải sinh thêm nhiều chi tiết.”

—— Hắn không tín nhiệm Bộ Trọng Hoa.

Hắn càng không tín nhiệm vị cảnh sát hình sự trước mắt đã trải qua đủ loại biến cố đột ngột xuất hiện ở đây.

Bộ Trọng Hoa không biểu cảm gật đầu, trên mặt không có bất kỳ bất mãn hay biểu tình thất vọng nào, chỉ hỏi: “Nếu như tôi còn có thể cung cấp rất nhiều rất nhiều lam kim, còn nhiều hơn so với tưởng tượng của anh thì sao?”

Cá Mập nho nhã lễ độ nói: “Khả năng là anh có chút hiểu lầm về tôi. Tôi mặc dù rất xem trọng ma tuý kiểu mới, nhưng cũng không phải là dạng thương nhân hám tiền như mạng……”

“Vậy nếu như, tôi có thể để cho hoạt động của anh ở Hoa Bắc trở nên đặc biệt thuận tiện, thậm chí có thể để cho anh thành lập một căn cứ cố định trung chuyển thì sao?”

Cá Mập dừng lại cự tuyệt, nheo mắt lại hỏi: “Có ý gì?”

“Rãnh Mariana offline một năm nay, doanh nghiệp của các anh thua lỗ nặng, nhưng lượng giao dịch trên trang web nhỏ ‘Trà Mã Cổ Đạo’ vốn không rõ nguồn gốc đã tăng vọt gấp mấy chục lần. Thậm chí còn có động lực cạnh tranh với các anh trong khu vực Đông Nam Á. Nếu anh không có một điểm trung chuyển ổn định để xây dựng các kênh hậu cần, anh sớm sẽ đánh mất phần lớn thị trường vào tay nhân tài mới nổi này, rất khó để giành chiến thắng trở lại.” Bộ Trọng Hoa nhìn qua con ngươi màu xanh đang đè nén kia, mỉm cười nói: “Thời đại khác rồi, Cá Mập tiên sinh. Họa Sư khiến cho anh mất hoàn toàn vị thế, đối thủ cạnh tranh lại đang phát triển nhanh với mong muốn chiếm được thị trường còn lại. Nếu như Trà Mã Cổ Đạo vượt lên trước một bước tìm tới Vạn Trưởng Văn đạt thành hợp tác thì làm sao đây? Điều gì xảy ra nếu giá lam kim toàn cầu tiếp tục giảm và thậm chí xuyên sàn? Sự trỗi dậy và sụp đổ của thời đại Internet thường chỉ xảy ra trong một sớm một chiều, chẳng lẽ anh thực sự có lòng tin rằng đế chế kinh doanh của mình so với Ross · Ulbricht càng thêm kiên cố không gì có thể phá được?”

—— Anh dám so sánh Cá Mập với Ross Ulbricht, nhưng Ross Ulbricht đã bị tóm nhốt vào ngục giam!

Bên cạnh xe Jeep sắc mặt của hai tên thủ hạ đều thay đổi, chỉ thấy lông mày Cá Mập giương lên, như cười chế nhạo nói: “Không nghĩ tới anh vì sự nghiệp của tôi mà suy tính rất nhiều đó?”

Bộ Trọng Hoa nói: “Chúng tôi là người Trung Quốc, lùi ba đi bốn là bình thường.”

“…… Lùi ba đi bốn”. Cá Mập lặp lại câu nói này, cười vang lên, hơn nửa ngày sau mới thỏa mãn lắc đầu, nói: “Anh cẩn thận như vậy, cũng làm cho tôi đột nhiên sinh ra một nghi vấn.”

“Nghi vấn gì?”

Sóng biển xô vào đá ngầm, từng đợt từng đợt vẩy ra thuỷ triều âm thanh. Nụ cười của Cá Mập dần dần thu lại, hai người bọn họ cách xa nhau bất quá nửa bước, Bộ Trọng Hoa có thể nhìn rõ mặt nước và bầu trời phản chiếu trong đôi đồng tử xanh của hắn, rồi dần ngưng tụ thành màu xanh lạnh:

“Anh cũng biết Trà Mã Cổ Đạo lượng giao dịch tăng mạnh, đủ sức cạnh tranh với Rãnh Mariana ở khu vực Đông Nam Á, vậy tại sao anh lại chọn tôi? Vẻn vẹn chỉ là sau khi cân nhắc các ưu và khuyết điểm thôi sao?”

Lời này hỏi được kỳ thật rất cổ quái —— Người ăn được bát cơm này đều là muốn trục lợi, không cân nhắc lợi hại vì chính mình dự định, chứ chẳng lẽ lại bởi vì thiết kế web của Rãnh Mariana đẹp mắt hơn so với Trà Mã Cổ Đạo à?

“Đúng”. Bộ Trọng Hoa cười lên nói: “Tôi mặc dù có chút tiền, nhưng nào có ai lại ngại tiền nhiều phỏng tay đâu?”

Cá Mập không nói một lời nhìn chằm chằm anh.

“Tôi sẽ cho anh đầy đủ thời gian để cân nhắc đề nghị của tôi, cả rương lam kim độ tinh khiết cao này chỉ là quà gặp mặt mà thôi”. Bộ Trọng Hoa hất lên áo khoác tung bay trong gió biển, gật đầu hỏi han, vô cùng có phong độ: “Suy nghĩ kỹ rồi hãy liên lạc lại với tôi”.

Anh quay người đi về phía ca nô đậu cạnh bờ, thình lình ngay lúc này, Cá Mập đột nhiên rút súng răng rắc lên đạn, “Đùng” một tiếng đạn kề sát gót giày da của Bộ Trọng Hoa đánh vào mặt đất, tóe lên một đám núm cát vàng!

Tình thế đột nhiên thay đổi, hai tên bảo tiêu không chút do dự rút súng ra: “Đứng lại!”

Bước chân của Bộ Trọng Hoa dừng lại, không đợi anh quay đầu, cái ót đã chống đỡ lấy một nòng súng lạnh băng, sau lưng là giọng nói lãnh đạm của Cá Mập: “Có chuyện này tôi vẫn muốn hỏi anh”.

…… Bộ Trọng Hoa nhìn qua mặt biển mênh mông vô bờ phía trước, “Nếu như anh muốn nói đến Mã Ngân, thì vô cùng xin lỗi, là tôi giết bạn gái của anh……”

Cá Mập quả quyết nói: “Mặc dù tôi vì cô ấy đã bỏ ra rất nhiều tiền nhưng cô ấy không phải bạn gái của tôi, mà cũng là do cô ấy tự tìm đường chết trách không được người khác.”

Bộ Trọng Hoa hỏi: “Vậy xin hỏi anh cụ thể chỉ chính là?”

Bộ Trọng Hoa thân cao hơn m, cho dù là từ mặt sau thì vẫn có thể nhìn ra vai rộng eo hẹp chân dài, tướng mạo đặc biệt anh tuấn, ngay cả giọng nói cũng toát ra sự giàu có, bất luận là xét từ phương diện nào thì đều là đối tượng cực kỳ có sức hấp dẫn.

Cá Mập nhìn chằm chằm anh, họng súng không nhúc nhích, rốt cục mở miệng chậm rãi nói: “Tôi nghe được vài tin đồn của Hoạ Sư và anh……”

“…… Những tin đồn này làm cho tôi đặc biệt, đặc biệt không thoải mái.”

Nam phụ chính thức tuyên bố muốn giật bồ nam chính

Bộ Trọng Hoa sau khi nghe thấy Cá Mập có ý đồ cướp vợ mình =)))))))

Truyện Chữ Hay