Lại là câu này, nhà họ Lâm bọn họ tự nhận là rất cổ hủ. Phát triển qua bao nhiêu năm, thực lực nhà họ Lâm bọn họ đã vượt qua nhà họ Diệp từ lâu, nhất là khi nhà họ Diệp phải đối mặt với tình hình chia rẽ trước đó.
Thật ra nhà họ Lâm bọn họ không xem trọng nhà họ Diệp, thậm chí còn muốn cắn xuống một miếng thịt từ nhà họ Diệp, thế nhưng đột nhiên Diệp Phù Sinh lại xuất hiện thay đổi mọi thứ.
“Đổng trưởng lão, nhà họ Lâm chúng tôi không hề cấu kết với người bên ngoài. Đây chỉ là giải quyết ân oán cá nhân với nhà họ Diệp mà thôi!”, Lâm Hồng Dương quát lớn.
“Hồng Dương, ông yên tâm. Người nhà họ Đổng chúng tôi cũng chỉ là đối phó với người ngoài là nhà Âu Dương mà thôi!”, Đổng Kim Vĩ lớn tiếng đáp lời, sau đó đi về phía Diệp Chấn Hà.
Âu Dương Đạo Vĩ đứng ở đó, trong lòng tức giận không thôi, lửa giận đã không còn khống chế nổi rồi. Thế nhưng ông ta vẫn đang cố hết sức kiểm soát bản thân.
Ông ta quát giận nói: “Còn ai nữa hay không, chẳng lẽ chỉ có bốn gia tộc các người sao?”
“Ha ha ha, lão Diệp, Hứa Chấn Nam tôi đến giúp ông!”, Âu Dương Đạo Vĩ vừa dứt lời, ngoài cửa đã truyền vào một giọng nói.
Hứa Chấn Nam dẫn theo mười mấy đệ tử nhà họ Hứa xông vào. Đệ tử nhà họ Hứa cũng giống như bên nhà họ Đổng, vừa vào đã trực tiếp xông thẳng vào đám người nhà Âu Dương.
Rất rõ ràng, hai nhà họ Đổng, Hứa đều đã điều tra tỉ mỉ cả trước để tránh tấn công nhầm người. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ đến chậm hơn mấy người Triệu Dũng Mãnh.
Mặc dù đến có hơi muộn nhưng chung quy lại, Diệp Chấn Hà vẫn cao giọng nói tiếng cảm tạ.
Âu Dương Đạo Vĩ lạnh giọng cười: “Cuối cùng cũng đến đủ rồi, nếu đã như vậy, ông đây cũng không phải giấu giếm nữa!”
Giấu giếm?
Lời này vừa nói ra mọi người đều nhướng mày, nhìn Âu Dương Đạo Vĩ quay ra phía sau hét lớn: “Những người bạn cũ, tiêu diệt nhà họ Diệp, chúng ta ăn ngon uống say!”
“Ha ha ha, lần này phải lấy rượu hoa đào ông quý nhất mới được…”
Ba người mặc áo choàng dài xuất hiện ở phía tường nhà họ Diệp cười lớn.
Ba người đàn ông mặc áo choàng dài xuất hiện, khiến Diệp Chấn Hà vừa rồi mới nhen nhóm hy vọng phản sát lại run mạnh.
Mấy người bạn cũ của Âu Dương Đạo Vĩ mặc dù không phải bán bộ tông Sư nhưng cũng không kém bao xa.
Nếu như đều là bán bộ tông sư thì trận này không cần đánh nữa, trực tiếp khoanh tay đầu hàng tự dâng tặng đầu người cho xong.
Ba người xuất hiện khiến sắc mặt Đổng Kim Vĩ, Hứa Chấn Nam biến sắc, hai người nhìn nhau, âm thầm kêu khổ.
Bọn họ đến muộn, thứ nhất là điều tra người bên phía nhà Âu Dương, thứ hai là đợi bọn họ đánh cũng khá lâu rồi thì lại xông vào, giảm bớt nguy hiểm cho bản thân.
Nhưng ai ngờ Âu Dương Đạo Vĩ còn chiêu bọc hậu thế này…
“Thế nào, có phải các người rất kinh ngạc không?”
Âu Dương Đạo Vĩ rất thích vẻ mặt kinh hãi của mấy người Diệp Chấn Hà. Nói thế nào đi nữa thì nhà họ Diệp cũng là một trong năm gia tộc lớn ở thủ đô, sao ông ta có thể xem thường được?
Ba người bạn cũ được ông ta mời đến trấn thủ, chỉ là để đề phòng chuyện nhỡ đâu!
Vù vù vù!
Ba người từ trên tường nhảy xuống, khí thế kinh người xông đến bên cạnh Âu Dương Đạo Vĩ.
“Bạn cũ, phải nhờ mọi người rồi!”, Âu Dương Đạo Vĩ ôm quyền cám ơn một tiếng, ba người cười lớn nhìn nhau, lập tức mỗi người một mục tiêu.