*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giết!
Ba người cùng hét lớn, một người xông đến Đổng Kim Vĩ, một người đối phó với Hứa Chấn Nam, người còn lại chưa kịp đợi ông ta ra tay, người đàn ông bên cạnh Tô Linh Lung đã lập tức xông ra.
“Diệp Chấn Hà, bây giờ ông lại trở thanh kẻ cô độc rồi!”
Âu Dương Đạo Vĩ cười nói: “Tôi sẽ không giết ông ngay lập tức, tôi muốn ông tận mắt nhìn từng người nhà họ Diệp ông chết hết, để ông phải chịu đựng dằn vặt mà chết, tất thảy đều là tặng cho Diệp Phàm!”
“Với cả người phụ nữ này!”
Âu Dương Đạo Vĩ nhìn sang Chu Tình, cười lạnh lùng: “Cô là mẹ của Diệp Phàm, nếu như bị lột sạch và treo ngay trước cửa lớn, Diệp Phàm mà nhìn thấy thì có tức hộc máu không đây? Ha ha ha!”
Âu Dương Đạo Vĩ cười lớn, sắc mặt Chu Tình đỏ bừng: “Lão tặc vô sỉ, ông chết không toàn thây đâu!”
“Hừ, ông đây sẽ tấn công cô trước!”
Ầm!
Vừa dứt lời, Âu Dương Đạo Vĩ đã xông đến, năm ngón tay cong lại như móng vuốt xông đến tóm lấy Chu Tình.
“Vô liêm sỉ!”
Diệp Chấn Hà rống lớn, Chu Tình tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, nếu không Diệp Phù Sinh sẽ phát điên mất.
Nhưng thương thế ông cụ rất nặng, tốc độ chậm hơn rất nhiều, đợi đến khi ông xông qua chắc chắn sẽ không kịp.
“Lão tặc đừng mơ tưởng làm hại phu nhân!”
Lúc này, Diệp Trung nãy giờ ở bên cạnh giết địch gào thét, trực tiếp xông qua.
Sau khi gọi điện thoại nói chuyện với Diệp Phàm xong, ông ta liền bắt đầu gia nhập vào trận đấu, ngăn cản tất cả những kẻ đến chém giết Chu Tình.
Bây giờ, Diệp Trung cũng là tiểu tông sư, thực lực mạnh hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa cũng không còn ở thành phố Cảng mà lại trở về bên cạnh Chu Tình và còn nhận được dặn dò của Diệp Phù Sinh.
“Hừ, không biết tự lượng sức mình!”
Đối diện với Diệp Trung đang xông đến, Âu Dương Đạo Vĩ rất xem thường, chỉ là một tiểu tông sư bình thường mà thôi, còn muốn ngăn cản ông ta à!
A!
“Vì nhà họ Diệp!”
Diệp Trung rống lớn một tiếng, khí thế cả người dâng cao, cả người nhảy vọt lên cao.
“Tên điên, tên điên…”
Âu Dương Đạo Vĩ vốn dĩ rất bình tĩnh, muốn tiện tay trấn áp Diệp Trung, lúc này sắc mặt đã thay đổi, muốn lùi về sau nhưng lúc này đã muộn rồi.
Diệp Trung học theo Diệp hiền, nội lực nghịch dòng phá vỡ đan điền, trực tiếp bùng nổ.
Ầm!
Tiếng nổ đinh tai vang lên, Âu Dương Đạo Vĩ bị nổ bay văng ra.
Thực lực Diệp Trung so với Diệp Hiền thì còn thua xa, nhưng ông ta cũng không bị thương gì nghiêm trọng vì vậy mà sức mạnh tự nổ vô cùng mạnh mẽ.