Người gia tộc họ Tô chỉ vỏn vẹn có mấy người thuộc dòng chính, không giống như bọn họ, trực hệ và chi thứ cộng lại cũng hơn trăm người, lại thêm một vài “đội quân riêng” mà gia tộc nuôi dưỡng, số người ở một gia tộc cần nuôi cũng xem như vô cùng nhiều.
Thế nhưng, ông cụ nhà họ Tô - Tô Diệu Quốc đã từng là quan chức ở Quân uỷ số hai. Mặc dù đã lui về hậu trường nhưng sức ảnh hưởng trong quân đội vẫn còn rất lớn, còn là tầng lớp cốt lõi cao nhất.
Đừng nói năm gia tộc lớn bọn họ, ngay cả nhà Âu Dương biết rõ thân phận Tô Linh Lung thì cũng sẽ có kiêng dè.
“Đây là hành động cá nhân của tôi, không liên quan đến nhà họ Tô!”, Tô Linh Lung lạnh giọng nói.
Cô ta cũng không quá thích nhà họ Lâm, nguyên nhân khiến nhà họ Lâm và nhà họ Diệp ầm ĩ đến như vậy, chính cô ta cũng hiểu rõ tường tận.
Tất cả đều bởi vì Lâm Thanh Đế nên mới dẫn đến nông nỗi này. Nếu không thì dù hai nhà họ Diệp, họ Lâm có quan hệ không quá tốt, họ cũng sẽ không có thù oán đến tình cảnh như thế này.
Đương nhiên Triệu Dũng Mãnh cũng biết cô lớn nhà họ Tô này, cười lớn nói: “Cô Tô, xin ông cụ Tô cho người lái xe tăng đến đàn áp mấy thứ hỗn tạp này đi. Đến thủ đô này gây chuyện, bọn họ cũng không soi gương xem bản thân mình ở vị trí nào nữa!”
Triệu Dũng Mãnh điên cuồng, Tô Linh Lung trợn mắt khinh thường, không quan tâm đến hắn ta, hơn nữa cô ta cũng chẳng có thời gian để ý hắn ta. Ngay lập tức một nhóm bảy người tạo thành đội hình Tứ Tượng La Môn xông đến chém giết Tô Linh Lung.
Đội hình chiến đấu này đều là truyền lại từ Hoa Hạ cổ đại, có rất nhiều thứ đã bị thất truyền. Nhà Âu Dương có được trận hình chiến đấu này quả thực khiến mấy người Diệp Chấn Hà, Triệu Dũng Mãnh cũng đều trở tay không kịp.
“Giết!”
Sau lưng Tô Linh Lung lại có một người nhảy lên, xông lên chém giết nhóm bảy người này.
“Hừ, lại thêm ba người đến, vậy thì có làm sao, cũng chỉ là vật hi sinh mà thôi!”, Âu Dương Đạo Vĩ liên tục nuốt vào hai viên thuốc chữa thương, khí thế trên người phát ra càng mạnh mẽ hơn.
Ông ta là bán bộ tông sư, gần như là người mạnh nhất ở đây, không ai có thể giết được ông ta.
Âu Dương Đạo Vĩ lại xông qua khiến không khí lại càng khẩn trương hơn.
“Ông Diệp, nhà họ Đổng tôi đến giúp ông đây!”
Lúc này, ngoài cửa lớn nhà họ Diệp truyền đến tiếng thét vang vọng.
Đổng Kim Vĩ dẫn theo mười mấy đệ tử nhà họ Đổng từ ngoài cửa đi vào. Sau khi đệ tử nhà họ Đổng xông vào, không nói nhiều lời lập tức xông về đám người nhà Âu Dương chém giết.
“Ha ha ha…”
Diệp Chấn Hà cười lớn, sự bi thương trong lòng được xua đi phần nào, trong lòng lại có hy vọng phản sát.
Diệp Chấn Hà cười rống lớn: “Lão Đổng, ân tình nhà họ Đổng, nhà họ Diệp tôi khắc ghi!”
“Lại đến thêm một người, năm gia tộc lớn muốn tụ họp sao?”, Âu Dương Đạo Vĩ lạnh giọng khẽ quát.
Sắc mặt Lâm Hồng Dương khó coi, bởi vì quan hệ nhà họ Đổng và nhà họ Lâm bọn họ cũng không tệ nhưng đối phương lại đến vào lúc này, mà còn đến giúp nhà họ Diệp, đây là chuyện gì vậy chứ?
“Đổng trưởng lão, quan hệ hai nhà chúng ta gần gũi như vậy, ông đây là…”, Lâm Hồng Dương không vui mở lời nói.
“Hồng Dương, ông đừng hiểu lầm, năm gia tộc lớn như anh em trong nhà, sao có thể để người khác ức hiếp được?”, Đổng Kim Vĩ cười nói.