Dịch: Mr_Hakase
Edit: Dankawa Minani
Beta: Mr_Hakase
Quốc Khánh 2/9 zui zẻ các tín đồ trung thành :)))
~~~*~~~
“Ở đây, Anh Hùng-dono.” (Ông Chú)
Tôi được ông chú Thủ Hộ Hiệp Sĩ dẫn tới một căn dinh thự rộng lớn.
Nơi này nằm trong khu biệt thự quý tộc ở rất gần Lâu đài Great Keith, dù vậy mà dinh thự này còn to hơn cả xung quanh, hệt như một lâu đài nhỏ luôn.
Đằng sau cánh cửa to tổ bố kia là cả khu vườn với một đài phun nước to không kém.
(Thủy Tinh Linh kìa.) (Makoto)
May quá, ít ra còn có thứ để phòng thân.
“Thật là vinh hạnh khi được diện kiến Anh Hùng Của Thủy Quốc. Chủ nhân của tôi đang đợi ngài ở phía trong, cho phép tôi được dẫn ngài đến nơi gặp mặt.”
Một người đàn ông, trông có vẻ là một quản gia bước ra.
“Vậy, chào nhé Anh Hùng-dono.” (Ông Chú)
“Cảm ơn nhé Ông Chú.” (Makoto)
Tôi cảm ơn Ông Chú rồi bước qua cánh cổng đó.
Có vẻ Tướng Quân chỉ muốn gặp riêng tôi thôi.
(...Cảm giác không ổn lắm.) (Makoto)
Thông thường khi nói chuyện với các tay to mặt lớn, tôi thường ở cùng Fuji-yan, Sa-san hay Lucy.
Đa phần tôi chỉ trò chuyện với người quen, cũng như không có nhiều cơ hội được một mình tiếp chuyện nữa.
Với Công Chúa Noel thì, cô ấy rất thân thiện, nhưng chắc là do Sakurai-kun thôi.
Tôi đẩy [Minh Mẫn] lên cao nhất, đi theo quản gia tiến vào bên trong.
Đại sảnh trang trí rất nhiều tượng và bức họa . Không rõ là đáng giá bao nhiêu, nhưng nhờ chúng mà tôi thấy rằng chủ nhân nơi này không hề tầm thường.
Cứ tưởng ông quản gia sẽ dẫn tôi đến một căn phòng, nhưng đích đến lại là sân trong dinh thự.
Bên dưới tiếng nhạc du dương là một cô vũ công Nilou trong trang phục mát mẻ với những điệu nhảy nóng bỏng trên sân khấu.
Bỗng dưng các ngọn đuốc xung quanh cháy trên, sân khấu giờ đây đã trở thành một màn trình diễn ma thuật.
“Ở đây thưa ngài.” (Quản Gia)
Ông Quản Gia đưa tay ra mời tôi bước đến, phía trước là Tướng Quân Tariska trong một bộ trang phục thường nhật, không giống như bộ áo giáp mà tôi thấy lần trước. Ông ta ngồi trên cái ghế cao hơn ba bậc thang so với các ghế khác như để thể hiện quyền uy của mình.
Xung quanh Tướng Quân toàn là sơn hào hải vị, không những thế ông ta còn hai tay hai hoa nữa chứ.
(Dân tai to mặt lớn kia rồi.) (Makoto)
Phản diện y như sách giáo khoa luôn.
Tướng Quân Gearhart Tariska.
Là phụ thân của Hỏa Anh Hùng Olga Sol Tariska cũng như giữ chức đại thống lĩnh của quân đội Great Keith.
Quyền lực có vẻ chỉ đứng sau Nhà Vua Great Keith.
Ở đất nước này, ông ta là người mà tôi không được làm phật lòng tí nào.
“...Cảm ơn ngài đã mời tôi đến—” (Makoto)
Tôi định quỳ trước bậc thềm chỗ Tướng Quân đang ngồi, Công Chúa Sofia đã dạy tôi lễ nghi như thế, thì…
“Anh Hùng-dono, không cần đâu.” (Tariska)
Tướng Quân đột ngột đứng dậy kéo tay tôi lên rồi dẫn tôi đến chỗ thềm cao ổng đang ngồi.
Rồi ông ta dí tôi ngồi ngay cái ghế bên cạnh.
“Tối nay, Anh Hùng Makoto-dono là khách quý của ta. Ta đã để dành một ghế vinh dự cho cậu đấy.” (Tariska)
Ông ta nói bằng một giọng thân thiện hơn hôm trước.
Tuy vậy đôi mắt của ông ta lại không cười tí nào, chúng nhìn tôi như thể cặp mắt của một con đại bàng đang quan sát con mồi.
“Cảm ơn ngài rất nhiều…” (Makoto)
Tôi ngại ngùng ngồi chỗ ông ta chỉ tôi.
“Mang thức uống và đồ ăn cho Anh Hùng-dono. Nổi nhạc lên nào!” (Tariska)
Khi vị Tướng Quân ra lệnh, âm nhạc cứ thế mà nâng cao tông nhạc lên, cô vũ công kia cũng theo thế mà nhảy múa nhiệt tình.
Các cô hầu bắt đầu bước ra rót đồ uống, và mang thức ăn cho tôi, ai cũng ăn mặc ‘mát mẻ’ không kém.
K-Kích thích quá!
Thứ đồ uống mà họ rót cho tôi là một loại rượu trái cây, chỉ có ít cồn. Mà tôi cũng xin kiếu để tôi tự ăn, ngụ ý họ không cần phải phục vụ gì thêm.
Rồi Tướng Quân bắt đầu thao thao với tôi về các món ăn được phục vụ trên bàn và điệu nhảy, tôi cũng tỏ ra cuốn theo cuộc trò chuyện, thi thoảng tỏ ra thích thú, bất ngờ trước điệu nhảy.
“Anh Hùng Makoto-dono, ta muốn bày tỏ lòng biết ơn với việc cậu chinh phạt tổ Sa Long.” (Tariska)
Sau một lúc, Tướng Quân Tariska cuối cùng cũng nhắc đến chủ đề Sa Long.
Có vẻ đây sẽ là nội dung chính của ngày hôm nay.
“À không, chỉ là tình cờ thôi mà…” (Makoto)
Tôi chỉ đơn giản là đứng nhìn Sa-san đấm chết cả lũ thôi.
“Mà nhân tiện thì, ta nghe nói Anh Hùng Makoto-dono là một pháp sư. Nhưng theo ta thấy thì, cậu cũng là một chiến binh hạng nhất nữa. Bởi vì Sa Long không thể bị đánh bại bởi ma pháp, mà phải nhờ đòn đánh vật lý cơ mà.” (Tariska)
“…”
Đấy là do Sa-san hết…
Nhưng tôi không thể phủ nhận hết được.
“Ngoài ra, ta cũng để ý cậu lúc nào chỉ mang theo một cây dao găm, quả nhiên vũ khí thật sự của cậu là thứ gì đó khác sao?” (Tariska)
Vị Tướng Quân phủ nhận lời của mình nói, tỏ ra thuyết phục với công trạng diệt rồng của tôi.[note53496]
“Có lẽ thế…” (Makoto)
Tôi thật sự không thể cầm thứ gì nặng hơn một cây dao.
Tôi không thể nói thẳng với ông ta như vậy được.
Im lặng là vàng.
Tướng Quân Tariska cũng có vẻ không quan tâm đến chuyện tôi có trả lời hay không.
Ông ta hẳn đang nghĩ rằng tôi đang giấu diếm chuyện gì đó.
Chắc tôi nên phủ nhận hết mọi công trạng và nói do Sa-san cho xong.
“Anh Hùng-sama… Anh có thể đánh bại loài quái vật hung bạo như vậy… Thật là một người đáng tin cậy.”
“Ngày còn nhỏ, em thật sự rất sợ Sa Long. Nhưng anh có thể can đảm đánh bại chúng như vậy… Liệu anh có thể cho phép em đền ơn anh được không?”
Các cô gái đứng hầu cạnh tôi bắt đầu tiếp cận tôi.
Bọn họ mặc trang phục rất ít vải, nên tôi có thể cảm nhận rõ làn da của từng người.
Tình thế ‘bánh mì kẹp thịt’ từ hai phía, tôi dù không muốn nhưng cũng không thể nào thoát ra được.[note53497]
“Ồ? Hai người kia có vẻ quý cậu quá nhỉ. Nếu cậu thích, ta cho phép cậu ‘mượn’ cả hai đến sáng.” (Tariska)
Tướng Quân đề xuất cho tôi được ở cùng hai cô gái kia như ‘món tráng miệng’ buổi tối…
“Em sẽ làm mọi thứ mà Anh Hùng-sama muốn.”[note53498]
“Ôi trời, vậy thì em cũng sẽ chiều anh nữa. Makoto-sama, anh thích ‘tư thế’ gì?”
Hả? Tôi có nghe nhầm không—không không, nhầm là cái chắc!
(Makoto~ Ổn hông đó?) (Noah)[note53499]
Giọng trêu trọc của Noah-sama vang lên.
Vâng vâng, không ổn tí nào hết![note53505]
[Bạn có chấp nhận rơi vào ‘cái bẫy ngọt ngào’ của Tướng Quân Tariska?][note53500]
Có
No ←
Đến cả [Người chơi RPG] cũng đang cảnh báo tôi!
“Tôi rất cảm kích, nhưng thưa Tướng Quân, hôm nay tôi xin cáo lui trước.” (Makoto)
[note53501]
Liệu có thoát được không đây?
“ Không hợp gu cậu à. Hai đứa đó đang đua nhau xem ai là người có sắc đẹp nhất nhì kinh đô đấy. Thôi, nếu cậu thích kiểu phụ nữ chủ động, thì xem cô vũ công ở kia thử đi.” (Tariska)
Không, không phải vấn đề gu của tôi!
Vừa nhắc xong, tôi nhìn theo ánh mắt của ông ta đến cô vũ nữ, cô ấy nhìn tôi và mỉm cười.
Có thể cô ta đã được ra lệnh mê hoặc Anh Hùng Thủy Quốc.
Tôi nhìn lại hai cô gái khi nãy, ừ, phải công nhận bọn họ đẹp thật đấy. [note53502]
(Nhưng…) (Makoto)
Tôi vốn không thể từ chối với cánh phụ nữ từ lúc chuyển sinh sang đây.
Lúc Fuji-yan và Sakurai-kun nghe xong, họ phản ứng kiểu “Hả?”
Nhưng không, tôi nói thật đấy.
Có hơi nhầm lẫn tí.
À không, không phải nhầm lẫn. Tôi thật sự không thể tự chủ trong một cuộc trò chuyện với người lạ, gặp mấy cô gái xinh đẹp còn khiến tôi lo lắng hơn á.
Riêng Sa-san thì là người bạn tôi quen từ lâu, Lucy là đồng đội của tôi nên với họ tôi quen rồi.
Với Công Chúa Sofia, tôi chỉ mới thật sự mở lòng vào gần đây.
Furiae-san?
Tôi còn chẳng thể nhìn vào cô ấy nếu không dùng góc nhìn [Người chơi RPG].
Thế nên lúc này đây tôi đang phải dùng [Minh mẫn] ở mức 99%
Tôi chuyển sang góc nhìn thứ ba để kiểm tra mọi thứ xung quanh.
Tướng quân Tariska đã sắp đặt rất nhiều cô gái đẹp ở ngoài sân.
Bọn họ thật sự rất đẹp, rất đẹp, mà chính vì đẹp nên tôi mới cảm thấy hồi hộp khi trò chuyện với họ.[note53503]
Thật sự bọn họ đẹp thật…. Đến lúc nghĩ về Nữ Thần đẹp nhất, Noah-sama….
(Phẳng lì…) (Makoto)[note53504]
Chết! Lỡ vô lễ với ngài ấy mất rồi…
Nhưng Tướng quân có lẽ cũng đang nghĩ mỹ nhân kế không có tác dụng vớ tôi…
“Anh Hùng-dono, ly của cậu còn đầy quá vậy. Mang rượu nho ủ 30 năm ra đây.” (Tariska)
Ông ta đã chuyển sang chiến thuật nhử tôi bằng rượu và đồ ăn.
Mà phải công nhận loại rượu 30 năm này ngon thật.
“Xin phép em được tiếp cận hai người nhé, Tariska-ojisama, Anh Hùng Thủy Quốc-sama?”
Lúc bữa tiệc đang diễn ra sôi nổi nhất, bỗng một cô gái đến tiếp cận chúng tôi.
Thoạt nhìn vẻ bề ngoài, cô gái có vẻ đẹp tuyệt trần, mặc bộ trang phục ít vải. Nhưng tác phong của cô ấy hoàn toàn khác so với mấy cô hầu xung quanh.
Tôi đã từng gặp người này trước đây.
“Dahlia-dono, việc triều chính của cô đã xong rồi chứ?” (Tariska)
Tôi nhớ cái tên này.
Hỏa Vu Nữ, Dahlia Sol Great Keith.
Người nói chuyện với Công Chúa Sofia vào hôm trước.
“Hôm nay tôi đến đây vì công việc. Là một lời căn dặn từ Hỏa Nữ Thần-sama.” (Dahlia)
Khuôn mặt của cô ấy vẫn tươi tắn, song đôi mắt vẫn toát lên một nỗi sầu muộn.
“Các cô, ra ngoài.” (Tariska)
Tướng quân ra lệnh cho các cô gái đứng hầu ra ngoài.
Vậy chỉ còn tôi, Hỏa Vu Nữ, và tướng quân Tariska.
Nhạc vẫn nổi và vũ công trên sân khấu vẫn múa, nên không có ai có thể nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Hỏa Nữ Thần nói như thế nào?” (Tariska)
“Xà Giáo Đoàn ẩn náu ở kinh đô Gamuran đang âm mưu làm một chuyện tày trời.” (Dahlia)
“Ta cũng biết về chuyện này. Nếu tiến hành bắt bớ một tên thì chưa chắc tên đó đã biết chính xác kế hoạch. Chỉ có kẻ đứng đầu mới biết ngọn ngành, nhưng cho đến nay vẫn chưa rõ tung tích của hắn.” (Tariska)
Tướng Quân ôn tồn đáp lại Hỏa Vu Nữ.
Khoảnh khắc vui tươi của bữa tiệc khi nãy đã tan biến, nhường chỗ cho một bầu không khí nguy hiểm bao trùm.
“Quả đúng là vậy… Tuy chưa biết hành tung của kẻ chủ mưu ra sao nhưng tôi đã có một vài thông tin.” (Dahlia)
Hỏa Vu Nữ mỉm cười dịu dàng.
“Kẻ nắm quyền hành càng cao của Xà Giáo Đoàn thì miệng của chúng càng chặt. Những kẻ bên ngoài thì không hề biết gì đâu, thậm chí còn có cả tin giả nữa. Thông tin đó cô chắc chứ?” (Tariska)
“Các Thánh Kỵ Sĩ đã dò la tin tức Xà Giáo Đoàn từ nhiều năm trước. Có rất nhiều người bị bắt và bị xử tử, nhưng… Đổi lại là một nguồn tin vô cùng quý giá.” (Dahlia)
Thâm nhập vào hang ổ của Xà Giáo Đoàn!?
Cô Vu Nữ này thật sự rất biết bày mưu tính kế.
Hỏa Vu Nữ đã để ý khuôn mặt sửng sốt của tôi, quay sang và mỉm cười.
“Tất cả đều vì hòa bình của Hỏa Quốc mà thôi.” (Dahlia)
“Vậy sao…” (Makoto)
Có lẽ với người của Thủy Quốc Rozes, không ai muốn sử dụng mưu kế nguy hiểm như vậy cả.
Tôi không thể tưởng tượng nổi nếu Công Chúa Sofia cũng ‘máu lạnh’ như thế…
“Vậy, giờ tính sao?” (Tariska)
Vị Tướng Quân tiếp tục dò hỏi Hỏa Vu Nữ.
“Trong vòng ba ngày nữa, sẽ có một nghi lễ được cử hành dưới lòng đất, bên dưới khu nghĩa trang ngoài kinh đô, dạo gần đây nơi đó đã trở thành điện thờ của Xà Giáo Đoàn. Gián điệp của chúng ta cũng được lệnh tập hợp ở đó, chúng ta sẽ đợi thời cơ thích hợp… và tàn sát hết bọn chúng.”
(Dahlia)
“Được. Ta cũng sẽ âm thầm chuẩn bị kế hoạch.” (Tariska)
Tướng Quân gật đầu tán thưởng cho kế hoạch của Hỏa Vu Nữ.
Điệu bộ điềm tĩnh như thể đang đánh cờ của ông ta làm tôi ớn lạnh.
“Vậy, xin lỗi vì đã làm phiền, Anh Hùng Thủy Quốc-sama.” (Dahlia)
“Không sao đâu…” (Makoto)
Nếu đã biết trước cuộc trò chuyện thì tôi đã đi chỗ khác nhường chỗ hai người họ nói chuyện…
Vừa rồi là một kế hoạch bí mật ngang bí mật quốc gia, mà họ vẫn vô tư bàn luận trước mặt tôi?
Có lẽ tôi nên chào tạm biệt rồi ra về lẹ lẹ.
Nói xong, Tướng Quân quay sang tôi với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Anh Hùng-dono, nếu có thể, kế hoạch dọn dẹp hang ổ Xà Giáo Đoàn trong ba ngày kế tiếp, xin nhờ cậu giúp đỡ.” (Tariska)
“Ôi, đúng vậy, rất mong Anh Hùng Thủy Quốc giúp đỡ chúng tôi!” (Dahlia)
“?!”
Bọn họ đã đánh đòn tâm lý lúc tôi không để ý.
Tướng Quân Tariska đã biết ‘công trạng’ đánh bại tổ Sa Long của tôi, Hỏa Vu Nữ tỏ ra vui mừng vì được tôi giúp đỡ.
Nhưng mọi chuyện chắc chắn không hề đơn giản.
Ông ta và Hỏa Vu Nữ nhìn tôi, chờ câu trả lời.
[Bạn có muốn tham gia truy quét hang ổ Xà Giáo Đoàn?]
Có
Không←
[Người chơi RPG] đã đưa lựa chọn.
(Hừm, lựa chọn cơ à…?) (Makoto)
Nếu có thể ngăn chặn cảnh tượng kinh hoàng như Furiae-san tiên tri, thì tôi sẽ tham gia.
Nhưng vào lúc này, mọi kế hoạch, công tác đã được họ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Vậy thì tại sao họ vẫn muốn tôi tham gia cùng?
Tôi là Anh Hùng Chứng Chỉ Quốc Gia của Thủy Quốc.
Thủy Quốc và Hỏa Quốc là hai quốc gia láng giềng, không có bất cứ vấn đề nào về ngoại giao lẫn giao thương.
Nếu tôi
từ chối lời đề nghị này sẽ gây ảnh hưởng không tốt với chính trị.
Tôi thật sự phải tự mình lựa chọn sao…?
‘Anh Hùng Makoto, nếu Tướng Quân Tariska có yêu cầu gì đó, cậu có thể tự mình quyết định.’ - Công chúa Sofia đã bảo tôi như thế.
‘Có được không?’ (Makoto)
Chuyện ngoại giao và chính trị, tôi thật sự mù tịt.
‘Được mà. Tôi luôn tin tưởng lựa chọn của cậu.’ (Sofia)
‘Sao vậy Công Chúa Sofia? Makoto hay hành động thiếu suy nghĩ lắm đó.’ (Lucy)
‘Sofi-chan, Takatsuki-kun hay làm mấy hành động kì lạ lắm đó. Để cậu ta tự quyết định thì nguy hiểm quá~’ (Aya)
Công Chúa Sofia có thể tin tưởng, nhưng hai người đồng đội của tôi lại rất nghi ngờ bản thân tôi.
Nhưng họ cũng có thể đúng.
Lúc đó, Công Chúa Sofia chỉ cười.
‘Bởi vì em đã lựa chọn sẽ tin tưởng anh, Anh Hùng Makoto.’ (Sofia)
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với mấy con vợ mọi người lúc trước.
Nếu như tôi tự mình lựa chọn…
“Được. Tôi cũng sẽ tham gia.” (Makoto)