Phá Đảo Dị Giới Cùng Nữ Thần Không Tín Đồ

chương 163: takatsuki makoto không thể xem giải đấu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Mr_Hakase

Edit: Dankawa Minani

Beta: Mr_Hakase

Chap kia mừng 2/9 nhưng đây thì theo lịch nhé :)))

~~~*~~~

“Kính thưa các vị quan khách~! Đã để mọi người chờ lâu! Và bây giờ giải đấu Võ Thuật của Great Keith xin được phép bắt đầu!”

Người dẫn chương trình dùng Phong Ma Pháp khuếch đại giọng nói của mình lên.

“Ôôôôôooooo!!”

Đám đông ngồi trên khán đài thích thú hò reo.

Người xem ngồi chật kín chỗ.

“Wow.” (Sa-san)

“Uwaah, đông vậy.” (Makoto)

Sa-san và tôi chứng kiến cả khán đài sôi nổi.

“Này Aya, bà ổn chứ? Đối thủ trông có vẻ mạnh đó.” (Lucy)

Lucy kéo tay áo của Sa-san lại không cho nhỏ đi, còn Sa-san không bận tâm lắm.

Người tham dự giải đấu ai nấy cũng to lớn và cơ bắp cuồn cuộn luôn. Trông mà sợ thay mẹ trẻ.

Giải đấu Võ Thuật năm nay thi đấu theo tiêu chí không phân hạng mục; tức kiếm sĩ, pháp sư, đều sẽ thi đấu chung với nhau, không phân biệt nam nữ, phân cân nặng hay hạng mục gì cả.

Phần thưởng cuối cùng cho người chiến thắng chính là danh hiệu Anh Hùng Chứng Chỉ Hỏa Quốc.

Mọi thí sinh tham gia đều có cơ hội nhận được vinh dự này.

Giải đấu không có giới hạn cho người dân Hỏa Quốc, có rất nhiều thí sinh đến từ các quốc gia khác, mong muốn được đăng quang và tìm kiếm danh vọng.

Trên đấu trường, người dẫn chương trình đọc danh sách tên các thí sinh.

Mỗi khi đến tên một chiến binh nổi tiếng, khán giả hò hét thích thú, cổ vũ.

“Giải đấu lớn như này mà chỉ có tổng cộng 32 thí sinh tham gia thôi à.” (Fuji)

“Danna-sama, không phải vậy đâu anh. Đã có vòng loại sơ tuyển rồi, trước đó có hơn 10,000 người tham gia đấy.” (Nina)

“Woah.” (Fuji)

“Ồ, thật á?” (Makoto)

Tôi ngạc nhiên trước lời giải thích của Nina-san.

“Cậu có đi vòng loại sơ tuyển không vậy, Sa-san?”(Makoto)

“Không, làm gì có. Tớ chỉ đơn giản là điền tên vào danh sách tham dự thôi.” (Aya)

Ây dà, vậy thì hơi rắc rối.

“Anh Hùng Makoto, sở dĩ cô ấy không phải trải qua vòng tuyển chọn nào là vì hội đồng thi đấu đặc cách cho vào vòng trong, trên danh nghĩa là đồng đội của Anh Hùng Thủy Quốc nên được ưu tiên.” (Sofia)

Công Chúa Sofia lạnh lùng giải thích.

“Hừm, vậy có nghĩa là…” (Makoto)

“Hỏa Quốc rõ là đang toan tính một kế hoạch nào đó. Nếu Aya-san từ chối không tham gia thì họ vẫn sẽ tìm cách kéo cậu vào giải đấu thôi…” (Sofia)

“Đánh bại Anh Hùng Thủy Quốc trước đông đảo đám đông, thể hiện sức mạnh chiến đấu của Hỏa Quốc nhỉ?” (Makoto)

Hỏa Quốc ‘chăm sóc’ tôi tận tình quá.

*Thở dài*

“Tiếp theo, chiến binh đại diện cho Thủy Quốc - Sasaki Ayaaa!!”

Tên của Sa-san đã được gọi.

Tôi định la lên cổ vũ, nhưng…. Khán giả trên khán đài bắt đầu đổi thái độ.

“Cút đi!” “Đồ gian lận!” “Cút!” “Biến đi!” “Được đặc cách vào thi đấu chứ tài cán gì!” “Đồ không biết nhục!”

Khán giả hò hét phản đối kịch liệt.

“C-Chuyện gì thế này!?”(Lucy)

Lucy tức lên rồi.

“Thông tin Aya-san được đặc cách thi đấu không phải qua vòng loại đã được cố tình để lộ ra. Khả năng cao là do mấy tay quý tộc của Hỏa Quốc nhúng tay vào.” (Sofia)

“Được đứng trên võ đài của Giải Đấu Võ Thuật là niềm vinh hạnh của mọi chiến binh ở Great Keith. Các chiến binh đều phải tranh tài trước ở vòng loại để chọn ra, và… Bọn họ phẫn nộ vì cô ấy được đặc cách chứ không đã bị loại từ trước rồi.” (Nina)

Một cựu chiến binh từng sống ở Hỏa Quốc như Nina-san nói vậy thì đáng lo quá.

“N-Này… Sa-san, khán giả đã như thế rồi… Bỏ cuộc sớm đi?” (Makoto)

Tôi lo lắng cho Sa-san vì phải chịu áp lực, nhưng cô ấy không để tâm mà hướng mắt lên hàng ghế cao nhất, hàng ghế VIP.

Trên đó có nhà vua của Great Keith, quanh đó là các quý tộc và khách mời ngoại quốc.

Trong đó có một khuôn mặt quen thuộc hình như thuộc Tứ Đại Quý Tộc ở Thái Dương Quốc.

Geralt-san… Không có ở đây (quá khỏe).

Nhưng mắt của Sa-san vẫn hướng thẳng đến cô gái da rám nắm, tóc đen. Anh Hùng Hỏa Quốc, Olga Sol Tariska, người đang ngồi vắt chéo hai chân, ngáp dài chán nản.

“Không sao đâu Takatsuki-kun. Mục tiêu của tớ là đối đầu với cô ta.” (Aya)

Tôi quay sang, Sa-san nở một nụ cười với tôi.

Cô ấy thật sự

không có ý định bỏ cuộc hay rút lui luôn.

“Được rồi. Nhưng đừng cố quá, nhé?” (Makoto)

“Được!” (Aya)

Thôi thì cứ cổ vũ cho cô ấy vậy.

Tôi trở về chỗ Công Chúa Sofia và Lucy, tôi nói với họ “Sofia, Lucy, nhờ hai người cổ vũ cô ấy đấy.” (Makoto)

“Để cho em!” (Lucy)

“Yên tâm đi Anh Hùng Makoto. Nếu Aya-san có bị thương, tôi sẽ cử Hồi Phục Sư Thủy Quốc chữa trị cho cô ấy. Giải đấu cũng có các Hồi Phục Sư, nhưng không biết họ sẽ bị sai bảo như thế nào, chúng ta nên đề phòng trước.” (Sofia)

Tôi chắc chắn một điều rằng bọn họ đang làm gì đó mờ ám.

Tôi cảm ơn lời đề nghị của Công Chúa.

“Cậu cũng sẽ đi dọn dẹp hang ổ của Xà Giáo Đoàn, đúng chứ? Cậu mới là người phải cẩn thận đấy.” (Aya)

Thay vào đó Sa-san lại lo lắng cho tôi.

Phải, Xà Giáo Đoàn sẽ tụ họp vào ngày Giải Đấu Võ Thuật diễn ra.

Liệu đó chỉ đơn thuần là trùng hợp?

(Không, chắc chắn là có chủ ý…) (Makoto)

Người của Xà Giáo Đoàn cũng lên kế hoạch vào ngày Quang Dũng Giả nhậm chức ở Thái Dương Quốc.

Đám đông tụ họp thế này quả là thời cơ thích hợp cho Xà Giáo Đoàn hành động.

Không biết Tổng Giám Mục Issac có nhúng tay vào không đây?

“Vậy, tớ đi đây!” (Aya)

Sa-san chạy đến võ đài.

Tôi nhìn sang Fuji-yan, Nina-san, Công Chúa Sofia, và Lucy… Rồi gọi Furiae-san đang buồn bực ngậm ống hút.

“Công Chúa, người hãy cổ vũ cho cô ấy nhé. Nếu mệt quá thì người có thể ra trước cả bọn cũng được.” (Makoto)

Từ lúc tiên tri thấy kinh đô Hỏa Quốc thất thủ, Furiae-san đã không muốn ra ngoài.

Tinh thần không ổn định của cô ấy khiến tôi lo lắng, tôi cũng đề xuất Furiae-san trở về Makkaren trước.

Nhưng cuối cùng thì cô ấy vẫn lựa chọn ở lại.

“Ta không muốn phải bỏ chạy một mình, cả cậu - Hiệp Sĩ Của Ta và những người khác vẫn còn ở đây mà. Cậu phải thay đổi tương lai rõ chưa?” (Furiae)

“Vâng, tôi hiểu rồi.” (Makoto)

Tôi nhận được lời động viên theo phong cách Furiae-san, tôi cũng gật đầu cho cô ấy vui.

“Đi nào, Anh Hùng Makoto-dono.” (Ông Chú)

Ông Chú Thủ Hộ Hiệp Sĩ gọi tôi.

Trong nhiệm vụ dọn sào huyệt Xà Giáo Đoàn này, Ông Chú Thủ Hộ Hiệp Sĩ sẽ đi cùng tôi cùng với một vài Thủy Hiệp Sĩ nữa.

Anh Hùng quả nhiên không được hành động đơn lẻ mà.[note53506]

(...Phải cố lên đấy, Sa-san.) (Makoto)

Tôi bước ra khỏi khán đài vẫn đang phản đối kịch liệt, đến điểm hẹn với các Hiệp Sĩ Thủy Quốc.

◇◇

“Chúng tôi đang đợi cậu. Đây là tổ đội của Anh Hùng Thủy Quốc-dono đúng chứ?”

“Đúng vậy. Mọi người là đội tinh nhuệ của Tướng Quân Tariska nhắc đến đúng không?”

Một Hiệp Sĩ Hỏa Quốc và Ông Chú Thủ Hộ Hiệp Sĩ đứng lên chào nhau.

Cả hai người họ cũng như cả hội đều không mặc những bộ áo giáp cồng kềnh, mà chỉ ở mức tối thiểu. Tôi cũng chỉ được trang bị một bộ giáp nhẹ.

Nhìn sơ qua, cứ ngỡ chúng tôi chỉ là mạo hiểm giả hoặc thương nhân.

Đương nhiên là chúng tôi phải cải trang để không bị Xà Giáo Đoàn phát hiện.

Vì vậy chúng tôi đã lập nên một đội đặc biệt, chỉ có một vài người tham gia nhiệm vụ.

Anh Hiệp Sĩ Hỏa Quốc này sẽ là người dẫn đường.

Chúng tôi đi một lúc, thành phố tấp nập cứ thế xa dần.

“Chỗ này là khu ổ chuột. Nơi đây có an ninh tệ nhất kinh đô Gamuran.” (Hiệp Sĩ)

Anh Hiệp Sĩ nói.

Tôi không biết phải trả lời sao, nên chỉ gật đầu.

Nhìn vào những cư dân, người mặc quần áo tơi tả, trẻ em phải đi bằng chân trần.

Mặt trời lên cao mà đã có người say rượu, đánh bạc khắp nơi.

Giống như một khu ổ chuột trong tưởng tượng vậy.

(Sao mà… trông như họ đang rất tận hưởng vậy.) (Makoto)

Khác hẳn các quận thấp kém ở kinh đô Thái Dương Quốc, nơi này lại tràn ngập sức sống.

Rất nhiều chủng tộc cùng sinh sốc: con người, thú nhân, người lùn, elf.

Liệu có bán ma tộc không nhỉ?

Từ nãy đến giờ không có chuyện gì xấu xảy ra.

Chỉ có một vài đứa trẻ ăn xin trên đường đến vòi, nhưng vị Hiệp Sĩ dẫn đường kia liền đưa ra một cái huy hiệu, thế là họ xanh mặt rồi bỏ đi chỗ khác.

“Có chuyện gì vậy?” (Makoto)

Tôi tò mò hỏi thử, anh Hiệp Sĩ trẻ tuổi ấy trả lời lại.

“Anh Hùng-dono, đó là huy hiệu Kỷ Cương Hiệp Sĩ.” (Hiệp Sĩ)

Anh ta đưa ra huy hiệu của mình, biểu tượng là một Nữ Thần đang cầm một thanh kiếm và một quyển sách.

“Ồ, mới từng tuổi này mà đã đạt được thành tựu như này, thật đáng nể.” (Ông chú)

“Không không, tôi chỉ cố gắng làm theo ông mình mà thôi.” (Hiệp Sĩ)

Khi được Ông chú Thủ Hộ Hiệp Sĩ khen ngợi, anh Hiệp Sĩ chỉ ngại ngùng cười trừ.

Kỉ Cương Hiệp Sĩ… Kiểu như lực lượng cảnh sát thi hành pháp luật nhỉ.

Nghe nói chức quyền của họ rất cao, được phép trấn áp tội phạm và được thi hành hình phạt mà không cần phải qua xét xử.

Nói cách khác, nếu đã xác định một người là tội phạm thì Kỉ Cương Hiệp Sĩ có thể rút kiếm ra và chém chết tại chỗ.

Thế nên đám trẻ ăn xin lúc nãy mới bỏ chạy.

Không chỉ có Hỏa Quốc mới có Kỉ Cương Hiệp Sĩ.

Mọi quốc gia đều có một vài người như vậy.

Đông nhất vẫn là ở Thái Dương Quốc, đương nhiên là Thủy Quốc cũng có rồi.

Những Hiệp Sĩ này đều được tuyển chọn từ những người có chúc phúc của Thái Dương Nữ Thần Althena-sama, Nữ Thần đại diện cho công lý và chiến thắng. Sau đó họ phải vượt qua bài kiểm tra về sức chịu đựng và phẩm chất khắc nghiệt.

Nói cách khác, vị Hiệp Sĩ trẻ tuổi đang đi đằng trước kia là một trong những người ưu tú nhất rồi.

“Anh Hùng-dono, chúng ta đã đến lối vào.” (Hiệp Sĩ)

Sau khi đi một đoạn, vượt qua một con hẻm vắng, chúng tôi đến một nơi trông như bãi rác.

Tại nơi anh Hiệp Sĩ chỉ tôi, có một cái cổng bằng đá và cầu thang dẫn xuống lòng đất.

“Anh Hùng-dono, đây là lối vào nghĩa trang dưới lòng đất của Hỏa Quốc.” (Hiệp Sĩ)

“Ban ngày ở Hỏa Quốc rất nóng. Vậy nên người dân ở đây có tập tục chôn cất người chết ở dưới lòng đất cho họ an nghỉ, tránh cái nóng trên mặt đất.” (Ông Chú)

“Ra vậy…” (Makoto)

Ông chú Thủ Hộ Hiệp Sĩ và anh chàng Kỷ Cương Hiệp Sĩ-san giải thích cho tôi như thế.

“Bên trong rất tối, hãy cẩn thận.” (Hiệp Sĩ)

Chúng tôi từ từ bước xuống cầu thang.

Bên ngoài khi nãy rất nóng, nhưng chỉ vừa bước xuống vào bậc, không khí nóng rát đã không còn nữa.

Nơi này có sẵn một vài ngọn đuốc được thắp cho những người tảo mộ đến, nhưng nhìn chung không gian phía dưới vẫn rất tối tăm.

Chúng tôi bắt đầu sử dụng [Ám Thị] để nhìn trong bóng tối.

Hai bên hành lang là các ngôi mộ được đề tên, sếp san sát nhau thành hàng dài như vô tận.

Bây giờ là trời sáng nên tôi không sợ mấy. Nhưng nếu bây giờ là trời tối, có cho tiền tôi cũng sẽ nhất quyết KHÔNG đi.

“Chúng ta phải đi bao xa nữa mới hết đường vậy?” (Makoto)

Chúng tôi đã đi qua một hàng dài các ngôi mộ rồi nhưng vẫn chưa hết, tôi bất giác hỏi vị Hiệp Sĩ.

“Lối nghĩa trang sẽ kéo dài đến tận ngoại thành của kinh đô. Chính vì vậy nơi này có thể được dùng làm lối thoát hiểm khi có trường hợp bất trắc. Vi vậy có rất nhiều lối đi như mê cung, nếu Anh Hùng-dono có đi một mình thì tôi khuyên là không nên đâu.”

Ừ ừ, tôi cũng không bao giờ đến đây một mình đâu.

“Tất cả Hỏa Hiệp Sĩ đều phải học thuộc các con đường ở đây. Bởi vì mọi hành vi vẽ bản đồ khu vực này đều bị cấm…. Ngài hiểu lý do mà nhỉ?”

Anh chàng Hiệp Sĩ trẻ mỉm cười, gợi ý cho tôi.

“Sẽ có nguy cơ tấm bản đồ rơi vào tay kẻ thù và gây nguy hiểm lớn cho kinh đô.” (Makoto)

Bởi vì đây là con đường dẫn từ ngoài vào trong thành.

“Đúng vậy. Nếu có người bị phát hiện ghi nhớ đường đi, họ sẽ bị trừng phạt. Hình phạt cũng rất đặc biệt, nếu kẻ phạm tội bị bắt quả tang đang vẽ thì sẽ bị ném vào nơi sâu nhất của nghĩa trang, mặc kệ kẻ đó tự mình tìm đường lên mặt đất. Đáng sợ, nhỉ?”

“““…….”””

Chuyện đấy không vui tí nào đâu.

Ông chú Hiệp Sĩ, các Hiệp Sĩ Thủy Quốc và tôi nhìn nhau.

“N-Nếu người đó không lên được mặt đất thì sao?” (Makoto)

Tôi cảm thấy lo lắng thay cho những người đó.

Vị Hiệp Sĩ nhìn sang hướng kia.

“Ngài thấy ngôi mộ đó chứ? Đó là phần của một Hiệp Sĩ xấu số mới vào nghề của chúng tôi. Mỗi năm đều có các chiến binh không thể trở lên mặt đất… Và các Hiệp Sĩ mới vào nghề sẽ nhận nhiệm vụ an táng để răn đe cho họ nhớ. Ngày xưa tôi cũng ngán công việc ấy lắm.”

“““…”””

Mọi người từ Thủy Quốc đều im bặt.

Chiến binh Hỏa Quốc được đào tạo như người Sparta à![note53507]

“Không. Tôi đùa đấy.” (Hiệp Sĩ)

“Hả?”

Thấy chúng tôi bắt đầu sợ xanh mặt, anh Hiệp Sĩ kia nhún vai.

Đ-Đùa thế hơi quá rồi đấy?

Vậy ngôi mộ đó không phải của Hiệp Sĩ mới vào nghề… nhỉ?

Kể cả hình phạt bị ném xuống nơi sâu nhất?

(Tốt nhất là không nên hỏi thêm…) (Makoto)

Chúng tôi im lặng đi tiếp.

◇◇

Con đường dưới lòng đất này không khác gì một mê cung.

Đến khúc này không còn ngôi mộ nào nữa, chúng tôi cứ rẽ trái, qua phải, đi lên, đi xuống.

Từ nãy đến giờ không biết đã có bao nhiêu ngã ba, ngã tư. Một người mới đến đây chắc chắn sẽ bị lạc ngay lập tức.

Mà với [Định Vị] của [Người Chơi RPG] của tôi thì mọi thứ sẽ ổn thôi .

Nếu đây có là một cái bẫy và đi dẹp hang ổ Xà Giáo Đoàn chỉ là cái cớ để chúng tôi bị thủ tiêu trong mê cung thì sẽ còn có đường mà lên… “Nếu” thôi.

Vị Kỷ Cương Hiệp Sĩ bỗng im lặng ra hiệu cho chúng tôi.

Mọi người đều đứng lại.

Tại ngã rẽ tít phía trước. Dựa vào [Ám Thị], tôi có thể thấy một thứ gì đó.

Tôi nghĩ đấy là undead, nhưng với lời của anh chàng Hiệp Sĩ, có vẻ là không phải…

“Là người của Xà Giáo Đoàn. Có thể là lính canh.” (Hiệp Sĩ)

Anh chàng Hiệp Sĩ trẻ này có một đôi mắt rất tinh tường nhỉ.

Tên lính gác phía trước có tai thú, có thể là thú nhân. Mà thú nhân vốn có tầm nhìn ban đêm rất tốt.

À, ở Hỏa Quốc thì sức mạnh là tất cả, không có sự phân biệt giữa người hay thú nhân, miễn bạn mạnh là sẽ không bị kinh thường.

“Phiền phức thật. Ở đây chỉ có con đường phía trước thôi, đi đường vòng sẽ tốn rất nhiều thời gian.” (Hiệp Sĩ)

Ông Chú đứng khoanh tay nhìn anh Hiệp Sĩ.

Anh Kỷ Cương Hiệp Sĩ bỗng lấy ra một công cụ ma pháp.

Trông giống một cái đồng hồ cát nhỉ.

“Chúng tôi biết sẽ có kẻ đứng gác. Nhưng vì nơi đây là một mê cung thế nên bọn chúng sẽ không rành vị trí như Hiệp Sĩ chúng ta. Nếu tên lính gác có ở gần vị trí tập họp của Xà Giáo Đoàn, khi cát trong đồng hồ chảy hết, mọi người sẽ lập tức tấn công. Mặc kệ tên lính gác có phát hiện hay không.” (Hiệp Sĩ)

“Tôi hiểu rồi.” (Ông chú)

Ông chú gật đầu với anh Hiệp Sĩ.

Vậy bây giờ chỉ đơn giản là ngồi đợi, nhưng…

“Tôi thử đánh gục mấy tên lính gác đó được không?” (Makoto)

Tôi nãy giờ chỉ có đi theo thôi, đợi thêm nữa tôi không chịu nổi mất.

Nhưng anh Hiệp Sĩ và ông chú không có vẻ gì là ủng hộ.

“Anh Hùng-dono, bọn chúng sẽ phát hiện cậu đấy.” (Ông chú)

“Từ đây đến đó cũng phải tầm 100 mét. Bọn chúng sẽ để ý ngay.” (Hiệp Sĩ)

Bọn họ dĩ nhiên là từ chối rồi.

“Vậy, chúng ta chỉ cần chúng không thấy là được chứ gì.” (Makoto)

Tôi điềm tĩnh trả lời.

◇◇

“Tất cả đều đang ngủ…” (Ông Chú)

“Dễ dàng vậy sao…” (Hiệp Sĩ)

Khi chúng tôi đi đến chỗ bọn lính gác, nhưng tất cả đều đã lăn ra ngủ.

Tất cả chỉ có hai tên, và cả hai thì ngủ say như chết.

“Anh Hùng Thủy Quốc-dono, ma pháp sương mù đó là Thủy Ma Pháp Sơ Cấp đúng không?”

Vị Kỉ Cương Hiệp Sĩ nhìn vào chai lọ tôi cầm trên tay.

“Đúng vậy, tôi biến nước trong lọ thành sương mù để đám lính canh hít thở. Còn về thành phần bên trong có gì, vị thương nhân đó bán không nói với tôi.” (Makoto)

Thật ra đó là ma pháp ru ngủ của Furiae-san.[note53508]

“Có thể hạ gục lính canh mà không gây tiếng động! Thật là tuyệt vời!” (Ông Chú)

Ông chú Thủ Hộ Hiệp Sĩ nhảy lên vì hào hứng.

“...Rất ấn tượng. Tôi sẽ học hỏi từ ngài.” (Hiệp Sĩ)

Dẫu nói vậy, nhưng ánh mắt của vị Hiệp Sĩ còn bén hơn cả trước.

Tôi không biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng ưu tiên của tôi lúc này phải thay đổi được cái tương lai kia.

Khuôn mặt anh Hiệp Sĩ sớm thân thiện trở lại.

“Cảm ơn Anh Hùng Makoto-dono, chúng ta tiếp tục nhiệm vụ nào. Hãy cử một người ở lại đây canh gác, còn lại sẽ đến sào huyệt của Xà Giáo Đoàn. Gần đến rồi.” (Hiệp Sĩ)

Chúng tôi gật đầu.

Sau đó, không ai còn hỏi nhau gì cả, chúng tôi cứ đi trên hành lang tối om.

Mặt anh chàng Kỉ Cương Hiệp Sĩ bắt đầu lộ rõ sự lo lắng kìa.

Chúng tôi đang đến rất gần mục tiêu rồi.

Đi được một đoạn nữa, tôi thấy một ánh sáng màu đỏ.

Dùng [Thiên Lý Nhãn], ánh sáng đó từ một ngọn lửa.

“Là ở đây.” (Makoto)

“Đúng rồi, không còn nghi ngờ nữa, đây là sào huyệt của Xà Giáo Đoàn.” (Hiệp Sĩ)

Chúng tôi cẩn thận giữ khoảng cách.

Phải đợi một lúc nữa đồng hồ cát mới chảy hết.

Đôi mắt của anh chàng Hiệp Sĩ mở to ra vì sốc.

“K-Không thể nào!” (Hiệp Sĩ)

Anh ta tự nhiên chạy đi.

À rế? Tôi tưởng phải đợi?

“Anh Hùng-dono, chúng ta nên làm gì đây?” (Ông Chú)

“Đuổi theo anh ta.” (Makoto)

Ông Chú và tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, theo anh Hiệp Sĩ là phương án khả dĩ

nhất.

Ở phía trước, có một cái bệ tròn khổng lồ như sân khấu, chắc chắn là do con người dựng nên.

Xung quanh có đuốc thắp sáng, tạo nên một cảnh tượng màu đỏ rực cháy như địa ngục.

Ban đầu tôi không biết do ánh sáng màu đỏ mờ ảo.

Cứ tưởng có cái gì đó đang ở dưới sàn.

Nhưng khi nhìn kĩ lại… có hơn trăm người đang nằm bên dưới.

Truyện Chữ Hay