Chương 4: Vực sâu bí ẩn
Kể cả khi được dâng cho
Một người cũng không thể tin trọn nó trong một lần
Sự thật chỉ có thể được thấm nhuần dần dần
*
Một người tỉnh giấc khi ý thức người đó nổi lên khỏi bóng tối và về phía ánh sáng.
Sayama giờ đang cảm thấy cái cảm giác lâng lâng của sự nổi lên ấy. Rồi cậu cảm thấy một cảm giác mơ hồ của việc bản thân mình nhanh chóng quay trở lại một vật thể. Cậu lại một lần nữa có thể cảm thấy sức nặng của cơ thể mình.
"...Kh."
Khi cậu nghe thấy giọng của chính mình, cậu mở mắt ra.
Màu sắc duy nhất mà tầm nhìn lờ mờ của cậu nắm bắt được là một màu sáng chói mắt. Phần trên cơ thể cậu đang cởi trần và cậu có thể cảm thấy sự thô ráp của tấm nệm trải giường dưới lưng mình.
Cậu có thể thấy một bóng đèn huỳnh quang treo trên một trần nhà trắng được lót thạch cao ngay ngắn.
"Mình đang ở—...?"
Một giọng nữ cắt lời cậu.
"Đây là phòng y tế, nên cứ nằm yên đi."
Một ngón trỏ bỗng xuất hiện trong tầm nhìn của cậu từ bên phải và ấn vào trán cậu. Chỉ nhiêu đó là đủ để ngăn cậu ngồi dậy. Vậy nên Sayama chỉ dời ánh mắt mình để nhìn chủ nhân của ngón tay.
Đó là một người phụ nữ Trung Quốc thấp người. Tóc bà ta được cột ra sau thành một búi và mặt bà ta có vẻ sắc bén của tuổi trẻ. Một chiếc áo sơ mi đen đơn giản và chiếc quần dài che lấy toàn bộ cơ thể bà ta bên dưới lớp áo choàng trắng.
Sau khi thấy Sayama không cử động nữa, bà ta mới bỏ ngón tay ra và nhìn sang bên.
"Nijun, gọi Shinjou vào."
"Tes."
Sayama nhìn về phía giọng nói thứ hai và thấy một ông già trong chiếc áo khoác trắng đang quay lưng lại. Ông ta đã đứng kế người phụ nữ nãy giờ. Ông ta lặng lẽ băng qua căn phòng.
Khi Sayama dõi theo ông ta qua khắp căn phòng, cậu tự thấy rằng đây thật sự là một phòng y tế.
Ngoài hai chiếc giường ra, căn phòng chỉ có một cái bàn, một cái ghế, và mấy cái kệ chắn mất bức tường. Chiếc đồng hồ treo tường báo cho Sayama rằng lúc này là 8:30 chiều.
...Vậy là mới chỉ hai giờ trôi qua kể từ lúc đó.
Ông già tên Nijun mở cánh cửa phòng y tế ra trong khi mái tóc bạc dài của ông ta hơi phất phơ.
Và một cô gái bước vào từ bên ngoài.
Đó là Shinjou.
Cô ấy mặc một chiếc đầm nâu và chiếc áo thun trắng dài. Cô ấy cúi chào Nijun, rồi nhanh chân đi vào phòng y tế, và nhìn vào Sayama. Khi làm thế, nét mặt của cô ấy tươi tỉnh lên.
"Ah."
Cô ấy đỏ mặt và dùng hai tay che mặt lại.
Rồi Sayama nhớ lại rằng phần cơ thể trên của cậu đang cởi trần.
Trong khi cô ấy quay đầu đi nhưng vẫn nhìn về hướng cậu, thì người phụ nữ trong chiếc áo khoác trắng nói với cô ấy mà còn không quay về phía cô ấy
"Shinjou, xin hãy đem chiếc áo sơ mi trên ghế đến cho cậu ta."
"Nhưng mà Bác sĩ Chao..."
"Cứ làm đi. Nếu cô chậm chạp quá, thì ta sẽ phải đánh cho cô tươi tỉnh lên đấy."
Người phụ nữ tên Chao sau đó quay sang đối diện Sayama và hơi cong mấy ngón tay phải lên.
Cho rằng bà ta muốn nói rằng cậu có thể ngồi dậy, nên Sayama làm vậy.
Khi làm thế, cậu cảm thấy một cơn đau từ cánh tay và vai trái của mình, như thể có ai đang siết chặt nó vậy. Tay trái cậu được quấn bằng băng cứu thương cả phía trên và dưới cùi chỏ, được cố định bởi một miếng vải mỏng nhưng chắc. Cậu có thể cử động cùi chỏ, nhưng nó cảm thấy rất nặng nề.
Chao nhìn xuống cậu và nói, "Có vẻ là cậu bị chấn thương khi tay đang cong thành hình chữ L. Cả phần tay trên và dưới đều bị xé toạc theo một đường chéo."
"Nó cần phải khâu mấy mũi? Tôi muốn tránh bị càng nhiều sẹo càng tốt."
"Đừng có ngu ngốc. Không có điều trị nào từ ta là không dính dáng đến khâu vết thương đâu. Nhưng... đừng cử động nó trong một thời gian. Ta đã cố định nó đàng hoàng rồi, nhưng ép nó cử động sẽ làm hỏng hết đấy."
Shinjou giờ đang đứng kế bên cậu. Cô ấy cầm một chiếc áo sơ mi. Khi cô ấy cố đưa nó ra cho cậu, Chao vỗ mông cô ấy. Shinjou la lên "Wah!" còn Chao thì nhíu mày.
"Đừng có chỉ đưa ra không. Cô phải mặc nó cho cậu ta nữa chứ, phải không?"
"...Testament," Shinjou đáp lại trước khi ngồi xuống giường. Cô ấy nhìn Sayama và nói, "Cậu có thể quay sang hướng đó không?"
Sayama quay lưng lại phía cô. Sau lưng mình, cậu có thể nghe thấy tiếng cô ấy dang chiếc áo sơ mi ra cùng vớigiọng nghiêm nghị của Chao.
"Shinjou, nói đi. Cô phải làm thế. Hãy nói với cậu ta rằng cô sẽ kì lưng cho cậu ta."
"Phòng y tế này cung cấp dịch vụ kiểu gì thế?"
"Hah. Đây là phòng y tế trong một tổ chức được biết đến là UCAT. Ta là bác sĩ trưởng, Chao Sei."
"Bác sĩ!?" Shinjou la lên và cảm giác của chiếc áo sơ mi bị kéo ra khỏi lưng của Sayama.
Nghe như đang cười, Chao nói, "Có ích gì khi che giấu điều đó không? Dù gì thì cậu ta cũng ở đây để gặp mặt UCAT mà. ...Phải không, Sayama Mikoto?"
"Tôi tin rằng mình được hẹn gặp bởi IAI."
"UCAT Nhật Bản là mặt khuất của IAI. Nó nằm sâu trong khu vực của IAI và những phần quan trọng đều nằm dưới lòng đất. Các nhân viên IAI bình thường không hề biết gì về khu vực đặc biệt này cả."
Khi lắng nghe Chao, Sayama cảm thấy một cơn đau đột ngột nằm sâu trong phần ngực trái của mình.
Cậu hít một hơi sâu để đè nén cơn đau. Và rồi chiếc áo sơ mi được quàng qua vai cậu.
Cậu quay lại để thấy rằng Shinjou đang hơi cau mày.
"Lẽ ra chúng ta thật sự không nên trả lời bất kì câu hỏi nào về nó," cô ấy khẽ nói.
"Tôi hiểu. Vậy ra bà già đó đang phá luật."
"Phải," cô ấy gật đầu, nhưng ngay sau đó, mắt cô ấy ngạc nhiên mở to. "S-Sao cậu lại biết rằng Bác sĩ Chao là một bà già!?"
"Chỉ là cách mà bà ta nói chuyện thôi. Không quan trọng cô làm mình trẻ ra bao nhiêu tuổi, nhưng cô không thể nào che giấu số tuổi trong từ ngữ của mình cả. Bà ta dùng kiểu nói chuyện của người già giống như Già Tome ở căn tin, người sinh năm 1945 vậy."
"Vậy à. Điều đó thật tuyệt. Cậu là người đầu tiên tôi biết có thể nhận ra bà ấy là một bà già đấy."
"Thì, cách nói chuyện của Già Tome khá là đặc trưng mà. Bà ấy thỉnh thoảng sẽ đưa sai món cô gọi hoặc chỉ đứng đó như thể có ai đã bấm tắt bà ấy vậy, nhưng chính phần già cả lẩn thẩn đầy thú vị đấy mới là bí mật đằng sau sự nổi tiếng của bà ấy."
"Ta thấy là cả hai đều muốn bị xát muối vào vết thương khi bị chấn thương lần sau nhỉ," Chao nói.
Shinjou hốt hoảng nhìn qua và nói, "Eh? Ah! C-Cháu xin biện hộ, cháu chỉ gọi cô là bà già để đáp lại cái từ mà cậu ấy dùng thôi. Cháu không hề xem cô là một bà già đâu. Được không ạ?"
"Hm," Sayama nói trước khi quay sang Shinjou. "Với tôi thì nó nghe như thể là cô khá là hứng thú khi gọi bà ta như thế."
"Eh? Eh? T-Tôi có sao?"
Để trả lời câu hỏi đó, Chao mỉm cười từ chỗ mà bà ta đã đột ngột xuất hiện cạnh cô gái.
"Shinjou, nếu cô mà bị thương ở đây, thì cô sẽ được chữa trị ngay. Thế, cô sẽ làm gì đây?"
Shinjou vội chỉnh chiếc áo sơ mi lại cho nó quàng qua vai của Sayama.
*
Sau khi họ bị đá ra khỏi phòng y tế, Shinjou ngồi cùng Sayama trên chiếc sofa ở hành lang bên ngoài.
Cô hít một hơi sâu, đối diện với Sayama, và nói.
"Tôi được báo rằng Ooshiro-san sẽ sớm tới đây thôi. ...Cậu có việc với IAI, phải không?" Cô hơi lảng ánh mắt đi. "Um, Sayama...-kun?"
Sau khi xác nhận tên của cậu ấy, Shinjou nhận thấy một nụ cười bối rối đã xuất hiện trên môi mình.
"Nghĩ lại mới thấy, đây là lần đầu tiên tôi gọi cậu bằng tên nhỉ."
"Bà già đó cũng biết tên tôi. Từ đâu mà cô biết nó thế?"
"Hm... Tôi chỉ nghe nó từ Bác sĩ Chao thôi, nhưng có vẻ như cô ấy đã biết trước rồi. Nhưng," đuôi chân mày của Shinjou rũ xuống khi cô nhìn vào cánh tay trái của Sayama, "nó sẽ để lại sẹo, phải không?"
"Phải," Sayama đồng tình. Rốt cuộc, cậu ấy hỏi một câu khi cẩn thận lựa chọn từ ngữ. "Cô có...không, con ma sói đó là gì thế? Có phải những người trong UCAT luôn làm mấy việc như thế không?"
"Um...Tôi không thể thật sự nói."
"Vậy là cô không thể trả lời mà không được phép à. Được thôi. Nhưng có khả năng là cô cũng sẽ bị một vết thương như vậy, đúng chứ? Nếu cô lo lắng cho vết thương của tôi như thế, thì sao cô lại làm những thứ kiểu này?"
"Có vài thứ mà tôi muốn biết. Đó là lí do tôi làm thế."
Cô trả lời gần như là theo phản xạ, nhưng rồi nhận ra mình đã nói gì.
Cô không chắc mình có thể nói cho cậu ấy chuyện gì, nhưng cô phải nói gì đó để giải thích mình có ý gì khi nói thế.
Vài giây im lặng theo sau khi Shinjou nghĩ ngợi. Cô cố làm rõ những chuyện mình có thể và không thể nói.
"Um," cô mở lời. "Tôi được chọn để đổi từ vị trí mọi khi của mình tới nơi mà cậu có thể gọi là một đội mới. Tôi từng có vai trò phòng thủ ởhậu quân, nhưng đội mới này được lập ra từ một nhóm nhỏ những người tinh nhuệ. Nó hoạt động khác một chút."
"Đội này làm gì thế?"
"Chúng tôi vẫn chưa thực sự biết. Toàn đội vẫn chưa được tập hợp đủ nữa. Có vẻ mấy thành viên được triệu tập trước biết vài điều, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên của tôi."
"Liệu cô sẽ biết được thứ cô muốn biết nếu gia nhập đội này chứ?"
"Tôi không biết," cô nghiêng đầu nói. Cô thật sự không biết. "Nhưng người đã giới thiệu tôi cho đơn vị... à không, ý tôi là đội này. Dù gì thì, người này nói rằng nó sẽ cho phép tôi được cuốn vào quá khứ của thế giới. Và tôi," cô dựa lưng vào ghế, "không biết gì về ba mẹ mình cả. Tôi không có chút kí ức nào trước lúc sáu tuổi hết."
"Biết được về ba mẹ mình có thật sự là một điều tuyệt vời đến thế không?"
"C-Cậu chỉ nói được thế vì với cậu, chuyện đó đã quá hiển nhiên."
Shinjou lườm cậu ấy. Cả cô cũng có thể nói rằng nét mặt mình đang thể hiện chút sự không hài lòng.
Nghĩ rằng mình cần phải nói gì đó, Shinjou định mở miệng khi cô nhìn cậu ấy.
Nhưng rồi cô thấy Sayama đặt tay phải lên ngực trái của cậu ấy.
Trong một lúc, cô nghĩ cậu ấy đang chuẩn bị tư thế gì đó.
Cô không hiểu tại sao, nhưng Shinjou có cảm giác rằng việc này không ổn.
Cô ném những lời mình định nói sang bên, và thay vào đó quyết định đổi chủ đề. Ít nhất thì, cô muốn nói gì đó khác ngoài việc về ba mẹ mình.
Ánh mắt cô hướng xuống đến khi cô nhìn thấy tay trái mình. Rồi cô phát hiện ra thứ cô có thể dùng làm chủ đề mới.
"U-Um." Shinjou giơ tay phải lên để cậu ấy có thể thấy. Cô đeo một chiếc nhẫn dành cho nam giới trên ngón giữa của mình. "Cậu có biết đây là gì không?"
"Không. Nó giống với của tôi, nhưng tôi chưa từng thấy nó trước đây. Sao cô hỏi thế?"
"Nó là vật sở hữu của riêng tôi. Ngoài tên mình ra, tôi chỉ có chiếc nhẫn này và một bài hát. Cậu đã nghe bài hát rồi, đúng không? Đó là bài Silent Night. Vì lí do nào đó mà tôi biết được bài hát ấy. Nó và cái nhẫn này là tất cả những gì tôi có. Cậu cũng đeo một chiếc, nên tôi nghĩ có thể là có sự liên quan nào đó."
"Sẽ rất tuyệt nếu có, nhưng xác suất khá là thấp đấy. Một trong những lí do là có rất nhiều người đeo nhẫn như là một món đồ trang sức ở thời buổi này. Xin lỗi, nhưng..." Sayama hơi liếc mắt đi với nét mặt chán nản. "Cô có bao giờ rời khỏi nơi này chưa?"
"C-Có chứ. Tôi biết hết mọi nơi ở Okutama. Tôi thậm chí còn đi tới tận Oume. Đó là một thành phố lớn, nên tàu sẽ đến vào mỗi 12 phút! Có nghĩa là năm chuyến trong một giờ!"
"Để giúp cô giữ mặt, tôi sẽ bỏ qua hết mấy lời nhận xét chi tiết, nhưng cô cần phải ra ngoài nhiều hơn đi."
"T-Thật sao...?"
Shinjou trở nên lúng túng. Nhưng rồi cô phát hiện thấy ai đó đang đi về phía họ từ hành lang bên phải.
"Ah," cô nói trước khi đứng lên.
Cô đã nhìn thấy một ông già với mái tóc bạc mỏng được vuốt ngược.
Cơ thể cao gầy của ông ấy khoác chiếc áo thí nghiệm với đôi giày sandal mang dưới chân. Cặp mắt sau chiếc kính của ông ấy cong lên như một cây cung.
Ông ấy giơ tay lên và mở chiếc miệng dưới hàng râu mép của mình.
"Chào đằng đó. Lâu rồi không gặp, Shinjou-kun, Mikoto-kun. ...Cháu có nhớ ta không? Ooshiro Kazuo đây."
*
Sayama theo Ooshiro xuống hành lang ở UCAT.
Shinjou hẳn là xem ông ta như cấp trên bởi vì cô ấy cứ chắp tay trước phần thắt lưng và không nói gì nhiều.
Họ băng qua vài cánh cửa và một số người. Bốn trong số những người đó đều đang mặc áo choàng trắng và một người đàn ông khác thì mặc trang phục trắng đen như Shinjou lúc trong rừng.
Ooshiro thỉnh thoảng sẽ liếc qua vai ông ta mà nói.
Họ thảo luận về ông của Sayama, đám tang của ông ấy, trường học, và vài chủ đề khác.
Nhưng sau khi đi được vài phút, Ooshiro bỗng dừng lại và quay về phía Sayama.
Sau lưng ông ta là một ngõ cụt với cánh cửa lớn đóng kín.
Một tờ thông báo treo chỗ bức tường phía trên cánh cửa ghi "Hành lang Trung tâm".
"Ta nghĩ rằng chúng ta nên thảo thuận về những thứ thật sự quan trọng ở sau chỗ này."
Nghe thế, Shinjou tiến lên một bước.
"Cháu có nên đi với ông không?"
"Ta không thấy tại sao lại không cả. Đây cũng là một chủ đề quan trọng với cháu mà."
"Oh, vâng...Testament."
Đó cũng giống với từ mà Sayama đã nghe ở phòng y tế.
Cậu hỏi Shinjou, "Cô nói testament là có ý gì?"
"Oh, đó là một dấu hiệu đặc trưng của UCAT. Từ những gì tôi nghe được, thì có vài từ dùng ở đây là lấy từ Kinh Thánh để làm trò đùa. Testament hoặc chỉ Tes không thôi là một dấu hiệu của sự đồng thuận, tương tự như 'đã hiểu' vậy. Từ gốc có thể dùng để chỉ một sự đồng thuận hoặc là một phần của Kinh Thánh."
"Vậy à," Sayama nói với một cái gật đầu.
Ooshiro sau đó lấy ra một vật thể từ túi của chiếc áo thí nghiệm.
Đó là một cái đồng hồ đeo tay. Màu đen làm chủ đạo, nhưng những chiếc kim thì tỏa ra ánh sáng lục nhạt của sơn dạ quang.
"Gu thẩm mĩ tệ thật."
"Tôi cũng có một cái. Nè, trên tay trái đó," Shinjou nói khi cô ấy cho cậu xem tay trái mình.
Khi Sayama thấy ở đó cũng có một cái đồng hồ đen, cậu nói, "Thôi được rồi. Tôi tin là mình nên rút lại những lời đã nói khi bị chứng minh là sai, vậy tôi có nên làm thế ngay bây giờ không?"
"Cậu nói 'thôi được rồi' là ý gì hả? Và không phải là cậu nên cân nhắc hơn nữa khi đưa ra mấy lời nhận xét hấp tấp đó sao?"
Lời đáp trả khó chịu của Shinjou làm một nụ cười khổ xuất hiện trên mặt của Ooshiro.
"Cháu có thể xem nó như vật kỉ niệm cho ngày hôm nay. Nó có thể thay thế cho cái đã bị hư trong cuộc chiến."
Sayama nhận lấy cái đồng hồ và đeo nó vào. Cậu để ý thấy Ooshiro cũng đang đeo một cái giống hệt.
Sau khi Ooshiro thấy Sayama đã đeo xong đồng hồ vào cổ tay trái, ông ta mở cánh cửa sau lưng mình ra.
Cánh cửa kim loại mở vào trong.
Bên kia của khoảng không giờ đã trống trải này là một hành lang với mấy cánh cửa sập đang đóng ở hai bên.
"Hành lang này chạy dọc qua trung tâm của UCAT. Nhưng ngay lúc này..."
Ooshiro bước vào dãy hành lang. Sayama đứng trước cánh cửa kế bên Shinjou trước khi đặt chân vào trong.
Khi đã bước vào, cậu nghe thấy một giọng nói.
—Chân bạn đặt trên mặt đất.
"?"
Sayama nghiêng đầu khó hiểu. Cậu có cảm giác là mình đã nghe thấy thêm vài giọng nói khác sau giọng đầu tiên đó, nhưng cậu không thể xác định được chúng. Cậu chỉ nhớ rằng mình đã nghe thấy một giọng nói.
Nhưng Sayama nhận ra giọng nói này.
Nó là cùng một giọng mà cậu đã nghe thấy khi bước vào khu rừng buổi tối đó. Tuy nhiên, cậu không biết nó có ý nghĩa gì.
...Việc mình nghe thấy giọng nói này có ý nghĩa gì nhỉ?
Ngay lúc nghĩ thế, cậu cảm thấy một sự rung động nhỏ trên tay trái.
Nó đến từ cái đồng hồ đeo tay mà cậu được đưa cho. Cậu cảm thấy như thể nó đang rung.
Cậu nhìn xuống và chỉ trong một thoáng, thấy thứ gì đó như một dòng chữ đỏ cuộn ngang mặt đồng hồ.
Dòng chữ biến mất trước khi cậu kịp đọc nó.
"Đây là đồng hồ đồ chơi à?"
Hiện giờ là chín giờ kém mười, nên không thể là nó đang chỉ giờ được. Hơn nữa, Sayama cũng không thể xác định dòng chữ viết cuộn ngang ấy là gì.
Khi mà hết câu hỏi này đến câu hỏi khác xuất hiện trong đầu cậu, Sayama đột ngột với tay ra sau lưng.
Tuy nhiên, cậu không thấy bức tường vô hình nào cả. Và kim giây của đồng hồ vẫn đang chạy khi cậu nhìn lại nó.
"Thế này có ổn không...?"
"Hm? Cái gì ổn?" Shinjou hỏi trong khi quay lại.
"Không có gì," Sayama trả lời trước khi bước lên kế Shinjou.
Cậu nhìn thẳng đằng trước và thấy Ooshiro đang đứng giữa hành lang nhìn về phía cậu. Ông ta đang cười.
"Giọng nói đó thật sự làm cháu bận tâm đến vậy sao?"
"Tối nay, sau khi cháu nghe thấy giọng nói đó thì thế giới bắt đầu hóa điên. ...Nhưng trước đó, cháu muốn nói về chuyện của ông mình. Tài liệu mà ông đã gửi cho cháu có nhắc đến việc chuyển các quyền để lại bởi ông ta. Các quyền đó là gì thế?"
"Ta cho là nó sẽ nhanh hơn nếu bắt đầu từ đó. Mikoto-kun, cháu có biết ông của mình làm gì trong suốt chiến tranh không?"
Sayama cảm thấy nhói ở ngực trước cậu hỏi đó, nhưng cậu hít một hơi sâu và trả lời.
"Cháu nghe rằng ông ta làm nghiên cứu và phát triển gì đó ở IAI này, Học viện Hàng không Izumo."
"Phải. Vậy thì, Mikoto-kun, cháu có biết ông ấy chiến đấu chống lại gì không?"
"Không phải là Mĩ sao?"
"Chính xác," Ooshiro nói với một cái gật đầu. "Rất nhiều tập đoàn lớn đã chế tạo vũ khí chống Mĩ vẫn đang phát triển lớn mạnh tới ngày nay. Izumo giờ cũng vẫn đang mở rộng như Isuzu, Mitsubishi và Nittetsu. Nhưng mà, chỉ có Izumo là không nhận lấy bất cứ sự can thiệp nào từ Trung tâm Hành chính sau chiến tranh cả. Và nó đã mở rộng ra khỏi cả lĩnh vực hàng không lúc đầu của nó và vào một vùng rộng rãi các lĩnh vực như hóa chất và điện tử. Cháu nghĩ tại sao lại như thế?"
"Có những tin đồn rằng Izumo có dính dáng với Nội các của Hoàng tộc vào lúc đó. Trung tâm Hành chính đang có khó khăn trong việc quyết định xem phải lo liệu hệ thống Vua chúa như thế nào, nên cháu cho rằng bọn họ không thể đụng đến họ được. Các chuyên viên thiết kế từ những tập đoàn khác xem Izumo như một vùng an toàn và đã trốn sang đó. Việc đó đã tạo ra nền tảng cho sự phát triển hiện giờ. Cháu có sai không?"
"Cháu biết khá nhiều về việc này đấy. Làm tốt lắm, Mikoto-kun."
Ooshiro cười vui vẻ và giơ ngón cái của tay phải lên.
Sayama thì giơ ngón cái của mình về phía Shinjou.
"Cô thấy sở thích của ông ta như thế nào?"
"Eh? U-Um..."
"Hãy nói cho tôi cô thật sự nghĩ gì."
"T-Tôi không thể. Chức vụ của ông ấy trong tổ chức cao hơn tôi nhiều, nhiều lắm. Tôi không thể nói được."
"Một câu trả lời xuất sắc. Rất là tao nhã."
Sayama quay lại về phía Ooshiro để thấy rằng người đàn ông vẫn đang cười nhưng ngón cái của ông ta thì đang chĩa xuống. Khi Shinjou chú ý thấy, cô chọt vào bên hông Sayama bằng cùi chỏ.
"Việc đó có nghĩa gì thế?" cô hỏi.
"Ông ta đang chỉ vào bàn chân mình. Ông ta chỉ đang cố khoe khoang về bàn chân hôi hám của mình thôi." Sayama làm lơ sự thay đổi trên nét mặt của Ooshiro và nói với người đàn ông. "Cháu biết cháu là người đã lạc đề vừa nãy, nhưng khi nào thì chúng ta sẽ đến chủ đề chính?"
"Sự thiếu kiên nhẫn của cháu hệt như ông mình vậy. Tuy nhiên, ta phải cho cháu biết rằng có một lỗ hổng trong lập luận của cháu, Mikoto-kun."
Sayama nhăn mày và định khoanh tay lại, nhưng nhận ra rằng cậu không thể giơ tay trái của mình lên. Cảm thấy khó xử với chỉ tay phải của mình giơ lên, cậu đưa nó lên trên nữa để chuyển sang gãi đầu.
Rồi cậu hỏi, "Một lỗ hổng?"
"Phải," Ooshiro nói khi ông ta hơi dang tay mình ra. "Cháu biết khá rõ về lịch sử của IAI. Tuy nhiên, vậy còn lịch sử của UCAT thì sao? Cháu có biết tại sao tổ chức được biết đến là UCAT lại được che giấu ở đây không?" Và rồi, "Và cháu nghĩ gì về con quái vật mà mình đã chiến đấu vào tối nay?"
"Làm sao mà cháu biết? Đây là lần đầu tiên cháu thấy UCAT hay là con quái thú đó. Cháu muốn có thêm thông tin để đưa ra bất kì suy đoán nào dựa vào đó."
Sayama đã trả lời theo phản xạ, nhưng rồi cậu nhận thấy cơn đau bên trong ngực trái của mình đã trở nên dữ dội hơn.
Như thể được thúc đẩy bởi cơn đau đó, đôi mắt của Ooshiro nheo lại.
Trong khi đó, Sayama hạ tay phải của mình xuống khỏi mái tóc.
"Tổ chức này đã tồn tại bao lâu rồi? Ông cháu có dính líu đến nó không?" cậu hỏi.
"Ta sẽ bắt đầu với câu hỏi đầu tiên của cháu. UCAT Nhật Bản được thành lập vào tháng Chín năm 1945. Chỉ ngay sau khi chiến tranh ở Văn phòng Izumo Chi nhánh Nhật Bản cũ này kết thúc. Còn về câu hỏi tiếp theo của cháu," Ooshiro gật đầu, "Ông của cháu gia nhập UCAT Nhật Bản với tư cách là một thành viên chủ chốt của Cục Quốc phòng Izumo, tiền thân của nó."
Tim Sayama đập một nhịp trầm trong lồng ngực. Cậu thụt lại nửa bước như thể bị đẩy lùi bởi những lời của Ooshiro.
Mồ hôi lấm tấm trên chân mày, nhưng cậu mặc kệ nó và hỏi, "Ông ta đã chiến đấu với cái gì? Có phải là mấy thứ như con quái vật đó không?"
Sau khi suy nghĩ một hồi, Ooshiro lắc đầu.
Ông ta tiến lên một bước và nói, "Mikoto-kun, ông của cháu và những người khác không chiến đấu với quái vật. Họ chiến đấu với mười thế giới khác nhau xếp thành hàng sát bên thế giới này. Các thế giới đó và chúng ta đã chiến đấu để hủy diệt lẫn nhau."
*
Sayama bắt đầu nghĩ về những lời của Ooshiro. Cậu nghiền ngẫm xem chúng có nghĩa gì.
"Ông già."
"Chuyện gì thế?"
Ooshiro ngước nhìn mặt Sayama từ phía dưới.
"Cháu xin lỗi vì phải nói điều này sau khi đã không gặp ông kể từ đám tang của ông mình, nhưng ông cho cháu ít lựa chọn quá. Ông thật sự nghĩ có ai đó sẽ bị dụ vì điều vô lí rành rành như thế à? Loại người nào mà lại làm thế ở độ tuổi của ông chứ?"
"Oh, ta đã chưa được thấy một phản ứng quá trầm trọng đến phi thường như thế kể từ đám tang rồi!" Ooshiro nửa vui mừng la lên khi ông ta giơ ngón cái tay phải mình lên.
Sayama nghiêng đầu hỏi, "Sao trông ông không có tí chút hối lỗi nào thế? Phải từ hối lỗi không có trong từ điển của ông không?"
"Không phải thế. Đây là sự thật, nên ta không thể thật sự hối lỗi vì đã kể cho cháu."
"Không phải việc này có hơi gượng ép quá rồi sao? Ý cháu là, các thế giới khác nhau sao?"
"Phải, nhưng... Đợi đã, ta đang bị lên lớp đấy à?"
Sayama có thể thấy Shinjou trông đang bối rối và Ooshiro đang gục đầu xuống trong khi dùng tay gãi nó.
"Đúng thế đấy."
Nghe thấy thế, Ooshiro nhìn lên.
"Khổ thật. Dù sao đi nữa, đó là kết luận đã được rút ra. ...Ta sẽ giải thích lí do sau. Cháu có sẵn lòng nghe kết luận này và việc nó đã được rút ra như thế nào không?"
Sayama nhăn mày trước câu hỏi của ông già.
Cậu đã nhìn thấy hiện tượng lạ và gặp một con quái thú. Nhưng đây là hai việc khác nhau. Cả một thế giới khác là chuyện ở mức độ hoàn toàn cao hơn so với hiện tượng lạ và mấy con quái thú tồn tại riêng lẻ.
Hiện tượng bí ẩn và quái vật có thể được lí giải theo cách nào đó hoặc chúng có thể làm giả bằng thủ thuật hay mô hình.
Tuy nhiên, điều tương tự không thể áp dụng cho thế giới khác. Qui mô đơn giản là quá lớn. Nhưng mà...
...Kể cả nếu nó có gượng ép, thì trông như là cuộc nói chuyện sẽ không tiếp tục nếu mình không nghe hết.
Sayama không hiểu tại sao Ooshiro lại làm việc này, nhưng cậu chỉ cần tìm ra một cách để chứng minh rằng mấy lời của ông già là sai.
Sayama cũng muốn biết ông già có mục đích gì khi khiến cậu phải lắng nghe điều này.
Trong khi cảm thấy nó không hơn gì là một thứ phiền phức, cậu giục ông già nói.
"Cháu sẽ lắng nghe mấy điều vô lí của ông. Vậy là có mười thế giới khác nhau này. ...Tại sao bọn họ lại đánh nhau?"
Ooshiro buông một tiếng thở dài.
Rõ ràng là Sayama đang nghi ngờ.
Ooshiro nhún vai và đút hai tay vào túi áo thí nghiệm.
Ông ta nói như thể đang đọc thuộc lòng những lời đã học trước.
"Mười thế giới khác và của chúng ta không tồn tại song song với nhau. Chúng sẽ giao nhau và tác động lên nhau theo một vòng tuần hoàn cố định. Tuy thế, nó đã được chứng minh rằng tất cả các thế giới sẽ cùng giao nhau tại một điểm trong vòng tuần hoàn. Khi điều đó xảy ra, thế giới với sức mạnh lớn nhất sẽ sống sót và mấy cái còn lại sẽ bị phá hủy bởi chấn động của va chạm."
"Khi nào thì việc ấy sẽ xảy ra? Ngày mai?"
"Sự va chạm—hay nói cách khác, thời khắc của sự hủy diệt—đã được tính là vào lúc mà thế giới này gọi là năm 1999."
Sayama nhíu mày.
"Nhưng việc đó đã không thật sự xảy ra."
"Cháu có đang nghe không thế? Ông của cháu và những người mà ông ấy làm việc cùng đã phá hủy mười thế giới khác rồi." Ooshiro nở một nụ cười chua chát. "Phải. Các thế giới khác nhau lẽ ra sẽ va chạm đều bị phá hủy lâu rồi, chừa lại duy nhất thế giới này. Ông của cháu đã giúp phá hủy các thế giới khác đó. Chúng ta gọi cuộc chiến đó," ông ta hít một hơi, "là Cuộc chiến Khái niệm.[note16612]"
*
Shinjou liếc nhìn qua Sayama khi cô lắng nghe Ooshiro. Điều mà Ooshiro đang giải thích là điều đầu tiên được giải thích cho bất kì thành viên nào của UCAT.
Trong khi một số người đã biết trước điều này khi tham gia UCAT, thì nó lại cần phải giải thích cho những ai bị cuốn vào cuộc chiến như Sayama.
Và trong phần lớn trường hợp, họ đều cho ra cùng một phản ứng.
Họ sẽ chối bỏ nó. Họ sẽ gọi nó là nực cười.
Shinjou thắc mắc không biết Sayama sẽ làm gì.
Cậu ấy đã chìm vào im lặng. Shinjou đợi trong khoảng vài hơi thở, nhưng chàng trai vẫn tiếp tục đứng tuyệt đối yên lặng với tay phải đặt trên ngực trái cậu ấy. Đầu cậu ấy cúi gầm xuống và sau một quãng kha khá thời gian, cậu ấy mới mở miệng ra nói.
Cậu ấy tạo ra một tiếng thở dài nghe gần như là đang cáu tiết và đôi vai đang trĩu xuống của cậu ấy căngcứng lại, nhưng cậu ấy nói những điều sau.
"Đó là một câu chuyện hoàn toàn nhảm nhí, nhưng cháu sẵn lòng tin nó dưới vài điều kiện nhất định."
"Eh?" Shinjou nói mà chẳng hề suy nghĩ.
Sayama và Ooshiro cùng quay sang cô.
Cô hoảng hốt xua tay và nói, "K-Không, không có gì cả. Hoàn toàn không có gì hết."
"Đừng nói với tôi rằng cô nghĩ tôi sẽ dễ dàng phủ nhận nó chứ."
"Nhưng cậu vừa làm thế... Cậu đã hỏi loại người nào mà lại có thể làm việc này và gọi nó là gượng ép."
Sayama quay lưng về phía Ooshiro, nghiêng đầu, và hỏi, "Giờ thì, ông già. Cháu có bao giờ nói mấy điều đó không?"
"Thì... Khi mà cháu đã bắt đầu thể hiện sự thích thú thì ta khó lòng mà có thể làm mất hứng được. Nên là không, cháu không hề nói. Cháu không nên nói dối chứ, Shinjou-kun."
"N-Người lớn không công bằng gì cả!"
"Đây là cách mà chính trị hoạt động đấy."
"Phải," Sayama đồng tình khi cậu ấy đưa tay phải của mình lên cằm.
Shinjou phát ra một tiếng thở phào và hỏi, "Điều gì khiến cậu tin ông ấy? Cậu không thể phủ nhận rằng nó nghe không giống như gì khác ngoài một chuyện vô lí cả."
"Đúng thế. ...Và không giống một người bình thường như tôi, có rất nhiều thứ kì dị về ông già này. Cô có thể nói rằng nó là không tránh khỏi khi thỉnh thoảng ông ta lại đột ngột không kiềm chế được nữa và sẽ nói hoặc làm mấy trò kì lạ."
"Cậu không thể nói thế. Và cậu định nghĩa 'người bình thường' ở đây là sao thế?"
"Hãy bỏ qua chuyện đó. Giờ thì, ta có cuộc nói chuyện điên khùng của một ông già thảm hại và sự thật. Tuy nhiên, để tranh luận lại điều này, tôi cần bằng chứng chứ không phải cảm xúc. Hiện tại, phần phản đối trong tôi không có bằng chứng. Và..."
"Và?"
"Để làm khó việc này hơn nữa, phần đồng tình trong tôi lại có đủ chứng cứ để gián tiếp tin điều này. Shinjou-kun, là cô đó."
"T-Tôi?"
"Phải. Tôi đã nghe thấy một giọng nói kì lạ trong khu rừng gần Shiromaru. Giọng nói đó mách bảo tôi cái ý tưởng điên khùng là kim loại quí sở hữu sức mạnh. Và sau khi nghe thấy giọng nói đó, tôi đã nghe thấy tiếng cô thét và thấy một cái cây đổ."
Shinjou đặt mấy ngón tay phải lên môi mình.
"Sayama-kun, cậu đến vì đã nghe thấy tiếng tôi thét à...?"
"Tôi sẽ để nó lại cho trí tưởng tượng của cô. Khu rừng mà tôi đã bước vào bị bao quanh bởi một bức tường kì lạ. Một loại quái vật nào đó, có thể là một giống gấu, đã ở bên trong. Và cả cô cũng thế. Và cô đã nói với tôi rằng kim loại quí sở hữu sức mạnh ở nơi đó."
Shinjou gật đầu. Cô thật sự đã nói thế.
Khi Sayama thấy cô gật đầu, cậu ấy cuối đầu đáp lại.
"Tôi không biết vũ khí của cô hoạt động như thế nào, nhưng mấy cây bút bi và đồng hồ của tôi đã sở hữu sức mạnh từ kim loại quí. Nếu tất cả mấy cái đó chỉ là một trò chơi khăm, thì nó thật sự là rất xuất sắc đấy. Cô sẽ phải rải thuốc súng hoặc một loại hóa chất nào đó lên con quái vật. Nhưng mà..."
"Nhưng mà?"
Sayama nắm chặt bàn tay phải đặt chỗ cằm lại và biểu hiện của cậu ấy trở nên nghiên túc.
"Shinjou-kun, biểu hiện của cô là thật. Nỗi sợ và sự căng thẳng đó không phải là một hành động được sắp đặt trước."
"Thật không? Sẽ thế nào nếu nỗi sợ đó và mọi thứ khác cho đến giờ đều chỉ là diễn?"
"Tôi xin lỗi trước vì nói điều này, nhưng cô có phải là dạng diễn viên có thể làm da tiết mồ hôi hay tăng nhịp tim theo ý thích không? Và đây lại còn là mồ hôi lạnh không thể tạo ra được kể cả có cố gắng. Cô có thể tự do tạo ra những giọt nước mắt của ai đó đang sợ thay vì đang đau khổ không?"
"T-Thì..."
Đôi gò má của Shinjou đỏ lên và cô ôm hờ lấy cơ thể mình. Cậu ấy đã thấy tất cả việc đó.
Dù có nhận ra cô đang cảm thấy gì hay không, Sayama vẫn nhìn xuống khi cậu gật đầu một cái mạnh.
"Phải. Mồ hôi trên cặp ngực trần và bụng cô là thật."
"Eh?"
"Và khi tôi gối đầu lên đùi cô, phần rốn tròn trịa của cô phập phồng theo nhịp thở ngắt quãng của cô. Đó không phải là thứ có thể giả vờ được. Đặc biệt là sự căng thẳng hiện rõ trên cặp ngực thấp thoáng qua khe hỡ cánh tay mà cô không thể che hết—...! Ahh! Ahh!!"
"Đừng có nói!!"
Sayama lùi lại khi bị một đầu gối thúc thẳng vào mình.
"C-Cô làm gì thế? Cô thật sự là một con người thất thường đấy."
"Đó là câu của tôi mới đúng. Sao tự nhiên cậu lại nói cái đó...?"
"Tôi chỉ đơn giản là đang đưa ra dẫn chứng cho điều ngược lại mà cô nói, rằng cô có thể đã giả vờ thôi."
"Oh? Vậy ra quan hệ của cả hai đã tới mức đó rồi sao. Việc đó đẩy nhanh mọi thứ quá đấy," Ooshiro chen vào.
"Giờ thì, Shinjou-kun. Tôi tin đây là lúc mà lẽ ra cô nên nói Testament."
"Tôi thậm chí còn không chắc là nên bắt đầu sửa lại lời cậu từ đâu nữa..."
Sayama làm lơ cô ấy và quay sang Ooshiro.
"Dù sao đi nữa, cháu cũng đã trải nghiệm sự thật một lần rồi. Nếu mấy hiện tượng bí ẩn hay con quái vật kì lạ đó là một trò chơi khăm, thì cháu đã có thể dùng chúng để phản biện lại lời của ông, nhưng hiện giờ cháu đang nghiêng về phần nói rằng chúng là thật. Tuy nhiên." Sayama duỗi cánh tay phải ra. Cậu ấy chỉ vào Ooshiro khi lớp vải ở tay áo cậu ấy phát ra âm thanh. "Cháu sẽ thừa nhận rằng thứ gì đó kì quái đã xảy ra, nhưng điều đó không có nghĩa là cháu đã có thể chấp nhận những gì ông nói. Cả mấy hiện tượng kì lạ lẫn con quái vật đó đều không trực tiếp liên quan tới các thế giới khác. Không hề dù cho chúng có được khắc lên chữ 'làm ra tại một thế giới khác'. Chúng ta có thể chứng minh sự tồn tại của thế giới này vì nó tồn tại. ...Ông có thể chứng minh sự tồn tại của mười thế giới khác này không?"
"Về lý mà nói thì không. Các thế giới khác đó đã không còn tồn tại rồi," Ooshiro trả lời. "Nhưng ta chắc rằng cháu hiểu một điều: không quan trọng đó là hiện tượng gì, chỉ có một điểm mà ở đó, nó là hoàn toàn tự nhiên khi cho rằng đó không phải là thủ thuật. Điều tương tự cũng có thể áp dụng cho giả thiết về các thế giới khác nhau. Khi chúng ta vượt qua một điểm nhất định, cháu sẽ biết đây là thứ khác so với thế giới của chúng ta. ...Và ta sẽ cho cháu thấy điều đó."
Khi Ooshiro nói, cửa sập ở hai bên hành lang mở lên.
Nó không tạo ra tiếng ồn nào. Khi các cánh cửa sập lặng im đó nâng lên, một phòng làm việc có thể thấy ở bên phải và một xưởng sửa chữa ba tầng rộng lớncó thể thấy ở bên trái.
Shinjou quan sát khi Sayama nhìn ra khung cảnh ở bên trái và bên phải.
Sẽ như thế nào đây? cô thắc mắc. Cậu ấy sẽ quyết định điều gì về thế giới này?
*
Thứ trải ra trước mắt Sayama là một thế giới không có sự phân biệt giữa lên và xuống.
Cả phòng làm việc bên phải lẫn khu nhà xưởng rộng lớn bên trái đều có bàn, thiết bị, và những công nhân trên sàn nhà. Tuy nhiên, còn hơn thế nữa.
"Trần nhà và tường nữa..."
Con người và thiết bị đều có ở đó. Công việc đang được tiến hành.
Cả hai bên trái phải, trần nhà đang được dùng như một sàn nhà thứ hai.
Như thể đó là một ảnh phản chiếu của sàn nhà, bàn được xếp thành hàng trên trần của văn phòng, thỉnh thoảng còn có thể thấy mấy cây cảnh nữa.
Điểm khác biệt duy nhất của một trong hai nơi đó với văn phòng bình thường là trung tâm lối đi được bao phủ bởi ánh đèn soi sáng cho bên còn lại. Trần nhà thắp sáng cho sàn nhà và sàn nhà thắp sáng cho trần nhà.
Trên trần nhà, những người mặc đồng phục chăm chú vào màn hình trên bàn và gõ phím liên tục, đi đó đi đây với giấy tờ trong tay, hoặc đẩy những xe đẩy chất đầy tài liệu.
Sayama quan sát những người trên trần nhà đó.
Nhưng dù đang đứng trút ngược xuống trên trần nhà, tóc của họ vẫn không dựng lên và chân họ cũng không hề bị dính vào sàn nhà.
Thình lình, một người phụ nữ đang cầm tài liệu trên trần nhà bất ngờ va hông vào một góc bàn. Với cái nhìn ngạc nhiên, vài tờ giấy rải rác ra khắp không trung. Chúng căng ra và "rơi" xuống trần nhà.
Cô ta vội vàng gom chúng lại và một người đàn ông ở sàn nhà ngay bên dưới cô ta gọi lên để hỏi xem cô ta có ổn không.
Sayama theo dõi từ đầu đến cuối.
Cậu vẫn giữ im lặng khi Ooshiro đến gần một trong mấy cái cửa sổ hướng ra phòng làm việc và mở nó. Mọi người ở cả dưới sàn nhà lẫn trên trần nhà quay về phía ông ta.
"Ooshiro-san!" một giọng nói la lên.
Ông ta gật đầu chào đáp lại và nói, "Mọi người đều đang làm việc tốt chứ?"
"Testament!"
Nghe thế, Ooshiro đi khỏi cửa sổ. Khi các công nhân viên đều quay trở lại công việc của họ, Sayama cuối cùng cũng mở miệng nói.
"Cái gì đây?"
"Nó hệt như những gì cháu thấy đấy. ...Giờ thì, nhìn sang bên trái cháu đi."
Sayama làm lơ ngón cái giơ lên của Ooshiro và nhìn sang bên phải như đã được bảo.
Đó là xưởng sửa chữa ba tầng. Hành lang mà cậu đang đứng nằm ở khu vực tầng hai, nên nhà xưởng trải dài một tầng ra cả trên và dưới.
Căn phòng rộng lớn bao quanh bởi tường bê tông. Trong đó, mọi người không chỉ làm việc trên trần nhà mà còn trên tường nữa. Toàn bộ bốn bức tường, sàn nhà và trần nhà đều được thắp sáng bởi những bóng đén lớn có thanh che, nằm ở góc của các bề mặt và dọc lối đi.
Một vật thể to lớn hiện đang nằm ở giữa trần nhà. Nó là một cỗ máy dạng người trông như bộ giáp cao khoảng tám mét.
Trên tất cả, nó đang hơi giơ hai tay lên, nhón chân phải, và xoay.
Ooshiro mở cửa sổ và nói át tiếng ồn của máy móc đến từ xưởng làm.
"Oh, nhìn nó kìa. Một bài kiểm tra thăng bằng."
Cỗ máy dạng người dừng lại sau khi quay 15 vòng quanh trục và quì lên một gối như thể bị choáng vậy. Các công nhân gần đó tập trung lại quanh nó và nhìn chăm chăm vào khu vực tương tự như khuôn mặt.
Cảnh tượng này mang đến tâm trí Sayama một ý nghĩ không lời.
Thật kì lạ.
Cậu gật gù, giờ đã bị thuyết phục, và cậu đột ngột mở cánh cửa sổ trước mặt.
Cậu nghe thấy tiếng ồn lớn từ máy móc, ngửi thấy mùi cháy do hàn, và nhìn thấy ánh sáng chói lóa từ nơi cao hơn nữa.
Cậu đã thấy một bóng đen nhỏ ở cạnh trên của cánh cửa sổ mà cậu đã mở. Nhìn kĩ hơn cho thấy nó là một cái mỏ lết đã rơi xuống sàn ở phía ngược lại. Phần lớn tay cầm đang ló ra ngoài cửa sổ, nên Sayama chỉ có thể nghĩ rằng nó đang dính vào tường bằng cách bỏ qua trọng lực.
"Chuyện gì đang diễn ra thế?"
Sayama đặt một tay lên thành cửa sổ, đặt thêm một chân lên đó nữa, và chuẩn bị nhảy ra phía bên kia. Nhưng rồi có ai đó nắm lấy thắt lưng cậu từ đằng sau.
"C-Cậu không thể làm thế, Sayama-kun! Nếu rơi xuống, cậu sẽ chết đấy!"
Sayama ló đầu ra khỏi cửa sổ và nhìn xung quanh.
Mặc dù đã ló đầu mình ra ngoài dọc theo bức tường, con người và thiết bị vẫn đang đứng thẳng trên đó mà làm việc.
Sau khi quan sát mấy công nhân đang đứng và đi dọc theo bức tường đó, cậu nói với Shinjou ở sau lưng mình.
"Xin lỗi, nhưng hãy để tôi đi."
"C-Cậu không thể hấp tấp trong chuyện này được!"
"Tôi đã quyết định rồi. Tôi phải sang phía bên kia!"
"Cậu không thể! Vẫn còn quá sớm! Xin hãy nghĩ lại đi!"
"Cháu nghĩ đây là sân tập cho trò nhảy tới chỗ chết à? Đây có lẽ chỉ là tầng hai, nhưng cháu có thể sẽ bị thương nếu rơi xuống đấy."
Nghe Ooshiro nói thế, một câu hỏi hiện lên trong đầu Sayama. Cậu ngừng di chuyển và hỏi về nó.
"Sao ông nghĩ là cháu sẽ rơi xuống? Họ đang đứng ở phía bên kia của bức tường này, nên—..."
Cậu lạc giọng đi.
Một chiếc xe đầu kéo chạy dọc theo sàn nhà thẳng đứng phía bên trái.
Nó chạy tương đối nhanh so với khu vực nhỏ thế này.
Tiếng ầm ầm, gió, và bóng của nó làm Sayama rụt vô lại một tí khi nó chạy ngang qua trên đầu cậu.
Rung chấn làm cái mỏ lết đang nằm trên rìa cửa sổ lắc lư và rơi xuống phía cậu. Khi cậu thấy cái mỏ lết sớt ngang mặt và rơi ra sau lưng mình, Sayama vội lùi vô lại phía trong cửa sổ.
Cậu leo xuống khỏi khung cửa sổ và đặt chân trở lại sàn nhà của hành lang khi gió từ chiếc xe đầu kéo thổi vào qua cửa sổ. Cơn gió bốc mùi của khí thải, nhưng nó cũng mang theo một mùi thơm nhè nhẹ của chanh.
Sayama hít một hơi. Rồi cậu nhìn cỗ máy dạng người đang loạng choạng đứng trên đôi chân qua cửa sổ.
"Nhưng..." Cậu nhớ lại bài báo trường đính trên bức tường trong tòa nhà lớp học. "Cháu đã nghĩ rằng mấy thứ đó không thể đi đàng hoàng được chứ? Kĩ thuật thời nay đã tới mức này rồi sao?"
"Cháu nghĩ rằng bọn ta chủ ý cử mấy con người máy đã yếu ra để bị phá hủy, giúp cho không ai biết được IAI đạt tới trình độ kĩ thuật nào à? Tại sao chúng ta lại phải làm trò màu mè thế? Mikoto-kun, cỗ máy mà cháu thấy trong bài báo mà trường cháu phát hành là một con Thần Chiến tranh có cùng thiết kế với con này. Tuy nhiên, nó được điều khiển từ xa."
"Cỗ máy đó không thể nào không bị hư hỏng khi bước đi cả, vậy thì làm sao mà con này lại có thể di chuyển như thế? Có phải là độ bền của kim loại hay trọng lực đã bị thay đổi không?"
"Ta mừng là cháu có ý nghĩ như thế. ...Sẽ thế nào nếu chúng ta có thể điều khiển trọng lực?"
Sayama nhíu mày. Nó nghe thật nực cười, nhưng một hiện tượng tương tự có thể thấy ngay trước mắt cậu. Con người đang đứng và làm việc trên trần nhà và tường. Cậu nhìn họ rồi nhìn lại chính mình, nhưng rồi cậu nhận ra có điều gì đó không hợp lí.
"Đợi chút... Trước đó, ông đã nói rằng cháu sẽ rơi xuống khi cháu đặt chân lên thành cửa sổ. Nếu ông có thể điều khiển trọng lực, thì cháu sẽ đứng được trên tường thay vì rơi xuống khi cháu bước ra ngoài cửa sổ chứ."
"Lỡ như chúng ta chỉ là đang lầm tưởng thì sao?"
"Vậy hãy nói cho cháu điều này: đó là gì?"
Sayama chỉ vào chỗ cửa sổ hướng ra văn phòng. Một vật thể nằm trên cửa sổ ở ngay phía đối diện với cái hướng ra nhà xưởng mà Sayama đã mở.
Đó là một cái mỏ lết.
Nó nằm trên cửa sổ như thể cái cửa sổ đó là sàn nhà vậy.
Sayama đến gần cái cửa sổ và chạm vào nó. Một vài người đang làm việc bên kia cửa sổ chú ý thấy cậu, Sayama lơ họ và nói.
"Chúng ta không cảm thấy lực hút nào từ cái cửa sổ này cả. Nhưng chiếc mỏ lết này thì có. ...Có phải trọng lực đang được điều khiển riêng cho duy nhất cái mỏ lết này thôi sao? Nó có tiếp tục như thế cho đến khi ra khỏi tầm ảnh hưởng không?"
Sayama đến chỗ cái mỏ lết và dùng tay chạm vào nó.
Cái mỏ lết ngay lập tức rơi xuống sàn nhà. Trước đó nó đã rơi xuống phía cái cửa sổ, nhưng hướng rơi của nó đã thay đổi. Và thay đổi diễn ra ngay khi Sayama chạm vào nó.
Cậu nhìn xuống cái mỏ lết trên sàn.
"Đây không phải là điều khiển trọng lực."
Cậu nghĩ về lí do tại sao Shinjou lại cản cậu bước ra khỏi cửa sổ và về những gì Ooshiro đã nói với cậu. Và rồi cậu nghĩ về ý nghĩa của những lời mà cậu nghe thấy khi bước vào hành lang.
"Nó nói chân cháu đặt trên mặt đất."
Khi cậu nói, Sayama giơ chân trái về phía cửa sổ phòng làm việc ở trước mặt mình. Cậu đặt đế giày lên cửa sổ.
Cậu hít một hơi khi có chút lưỡng lự.
Và rồi cậu đạp mình khỏi mặt đất bằng chân phải.
Khi cậu đưa chân phải mình lên chỗ chân trái, cơ thể cậu nằm vuông góc với cửa sổ.
Nếu cậu không làm gì đó, thì gáy của cậu sẽ đập xuống sàn.
Nhưng...
"Vậy ra đây là cách nó hoạt động."
Sayama đặt chân phải lên cửa sổ. Cậu đặt nó ngay kế bên chân trái đã nằm sẵn trên cửa sổ văn phòng.
Cậu đứng.
Cậu nhìn xung quanh. Shinjou và Ooshiro đứng trên bức tường về bên trái cậu, nơi mà thực ra là sàn nhà.
Sayama hiện đang đứng trên cửa sổ.