Chương 3: Khúc ca của nàng
Một, hai, ba, những lời ấy được cất lên
Đó là những lời của một ca sĩ
Nhưng chỉ khi được lắng nghe thì những lời quí giá ấy mới trở thành một bài hát
*
Ooki thấy bức vẽ về một khu rừng.
Một khoảng trống đã được dọn ở ngay giữa phòng mĩ thuật. Giá vẽ nằm đó ôm ấp một tấm vải bố lớn tỏa ra mùi nhựa thông. In trên tấm vải bố là một bức vẽ khu rừng.
"Em đã tô màu lại cho cái này suốt chừng đó thời gian à?" Ooki hỏi.
Brunhild quay lại ở cạnh bồn rửa tay chỗ khung cửa sổ của phòng mĩ thuật.
Trong khi rửa cọ, cô ấy nói, "Em đã chỉnh lại vài phần và tô lên nhiều chỗ vô số lần. Nhưng em không 'tô màu lại' cho nó khi mà nó vẫn chưa hoàn thành."
"Một bức vẽ không hoàn thiện khi em tô màu nó một lần à?"
"Nó có thể thay đổi tùy vào chất liệu và phương pháp được dùng. Và còn phụ thuộc vào việc cô quyết định xem hình dáng lúc hoàn chỉnh của nó là như thế nào nữa."
"Hmm," Ooki đáp lại khi cô nhìn vào khu rừng nằm gói gọn trong cái khung hình chữ nhật. Đó là một tác phẩm đang dang dở, nên vẫn còn nhiều chỗ chưa được tô. Tuy nhiên, một khu rừng tối đen sâu không đáy trải dài ra bên trong tấm vải bố.
Trong một khắc, Ooki cảm thấy như mình đang bị hút vào trong, nên cô vội duỗi thẳng người lên.
"Nếu cô lại gần quá, cô sẽ bị dính màu lên người đấy."
Brunhild lau khô tay và mấy cây cọ bằng một chiếc khăn đã bị vấy màu tối.
"Các thành viên khác của câu lạc bộ đâu rồi?" Ooki hỏi về phía lưng của cô gái.
"Em là người duy nhất còn ở lại đây vào kì nghỉ xuân và có đủ mong muốn được vẽ để ghé qua phòng mĩ thuật này. Em đã tận dụng không gian này do khả năng cách âm tuyệt vời của nó."
"Hmm," Ooki đáp lại lần nữa khi Brunhild lấy ra một cái hộp tròn từ túi váy.
Đó là kem bôi tay.
Ooki buông ra tiếng thở dài lúc cô nhìn tấm lưng của cô gái đang xoa xoa kem lên mấy ngón tay đó.
Cô nhìn xuống và phát hiện thấy con mèo đen đang nhìn lên bức vẽ.
Thắc mắc liệu con mèo có thể hiểu được nó đang nhìn cái gì không, Ooki dõi theo ánh nhìn của nó. Một phần tách biệt của khu rừng rộng lớn, rậm rạp vẫn chưa được đụng đến. Nó không có màu sắc gì cả và chất liệu của lớp vải bố lộ ra.
"Em sẽ vẽ gì vào chỗ trống này?"
"Một cái cabin." Lưng vẫn quay về phía Ooki, Brunhild tự gật đầu với chính mình. "Phải, rừng không phải chỉ là một tập hợp của những cái cây. Rừng là rừng vì đó là nơi dành cho con người. Cũng chính vì những con người trong khu rừng ấy, mà những cái cây không phải chỉ là một tập hợp; chúng được đếm và được nhớ đến. Rừng—..." Giọng cô ấy lạc đi trong một lúc. "Chữ Hán của rừng là chữ đầu tiên mà em học được ở đất nước này. Em nghĩ đó là một cách biểu diễn xuất sắc."
"Cô hiểu. Vậy ra em là dạng người thích ở ngoài trời à... Cô cũng thích mấy thứ có màu xanh lục nữa. Cần tây chẳng hạn."
Mấy ngón tay của Brunhild ngừng cử động trước lời bình luận cuối đó, nhưng Ooki cẩn thận xem xét chỗ trống trên tấm vải bố mà không nhận ra ý nghĩa đằng sau nó. Một cái nhìn tỉ mỉ cho ta thấy một cabin nhỏ và bốn con người được vẽ bằng chì than. Ba người có thể nhìn thấy được. Một ông già đọc sách trong cabin, một bé gái và một người phụ nữ chơi với con chim ở trước cabin.
Người thứ tư có lẽ là một người đàn ông, nhưng khó mà xác định rõ được. Mấy nét vẽ phác họa đã bị gôm đi một cách thô bạo.
Tuy nhiên, hướng mà ánh mắt của bé gái và người phụ nữ đang nhìn chỉ ra rằng chắc chắn có ai đó đang ngồi ở đấy.
"Brunhild-san? Mấy người trong cabin này là ai thế?"
"Một khu rừng cần con người, nhưng những người sống trong rừng được biết đến như là ẩn sĩ, những người học việc của họ, và những người tìm kiếm sự bảo hộ của họ. ...Một ẩn sĩ cũng giống như là một nhà thông thái vậy. Những người xót thương cho thế giới sống ở đây."
"Vậy à," Ooki nói lúc cô đứng thẳng lên và suy ngẫm, trong khi vẫn cố định ánh nhìn vào bức vẽ. Rồi cô thì thầm, "Vậy ra em thích tạo nên những câu chuyện dựa theo mấy bức vẽ của mình à."
"Cô nói gì à?"
"Không, không. Không có gì hết."
Ooki nhìn qua và thấy Brunhild cũng đang nhìn về phía cô.
Cặp mắt của cô gái nhíu lại như thể đang nhìn chăm chú vào thứ gì đó vậy.
"Sensei, có vài chuyện làm em băn khoăn nãy giờ. Thứ gì trên trán cô thế?"
"Oh, cái này à? Đó là nhờ một học sinh cả đấy."
"Bạo lực học đường à? Thế là không tốt. Em sẽ chỉ cho cô một biện pháp kỉ luật mà chị em đã dạy. Đến cả tên ngốc đại nhất cũng sẽ vâng lời ngay trong một cú duy nhất.
Sao ngôi trường này đầy những người như thế vậy nhỉ? Ooki tự thì thầm trong tim.
"Không, không. Em ấy đã vâng lời quá mức rồi. Nếu em ấy mà đã nghiêm túc thì chuyện không chỉ dừng lại thế này đâu."
"Ngôi trường này có một học sinh bạo lực đến thế sao?"
"Bạo lực? Không, em ấy không bạo lực đâu," Ooki nói. Một nụ cười mỉm nở trên môi cô. "Vào năm hai trung học của mình, em ấy tiến vào tới vòng chung kết hạng cân mở rộng của giải Karate dành cho học sinh, nhưng em ấy đã thua sau khi làm nứt xương nắm tay. Sau đó, người ông làm nghề tống tiền có tổ chức của em ấy dạy cho em ấy đủ mọi thứ và giờ thì em ấy liên tục đạt thành tích đầu trong trường. Nếu cô phải chỉ ra một vấn đề của em ấy," cô hít một hơi, "thì đó là sự nhận thức rõ về khả năng của em ấy, cũng như sự thấu hiểu về việc em ấy sẽ có lợi thế nào khi ngăn bản thân mình trở nên nghiêm túc về bất kì điều gì. Đây...không hẳn là bạo lực do nó chỉ là một lượng lớn sức mạnh không có chỗ nào để bộc phát thôi. Được chứ?"
*
Khi con mồi của hắn bay qua không trung, tên ma sói di chuyển để tấn công cô một lần nữa.
Cô gái đang co gập người lại trên không và tên ma sói bước một bước dũng mãnh.
Trong khoảnh khắc, một hình bóng thứ ba lao vào giữa cô gái và tên ma sói.
Tên ma sói nhớ người này. Đó là con mồi mà hắn đã đuổi theo trước khi mặt trời lặn. Hắn đã mất dấu con mồi này sau khi tông vào bức tường và ngã gục lên đất một cách thảm hại. Con mồi dang rộng hai cánh tay trống không của nó ra như thể để che chắn cho cô gái. Nó đang mặc một bộ com-lê tối màu, nhưng phần tay của chiếc áo sơ mi trắng nó đang mặc lại hiện rõ trong khu rừng tối tăm.
Tên ma sói chọn cách dùng tay phải mà hắn đã giơ lên để tấn công cô gái. Hắn chỉ cần đâm những chiếc vuốt vào sâu trong ruột của tên nhóc khi nó chạy tới và rồi hất tên nhóc sang bên. Chiếc áo sơ mi trắng của nó sẽ nhuốm máu, việc ấy sẽ tô điểm thêm vài màu sắc tuyệt vời cho khu rừng chỉ có độc vài màu.
Tên ma sói đưa ra quyết định ngay trong tích tắc, nhưng có chuyện gì khác đã xảy ra không lâu ngay trước lúc đó.
Nó đến từ bên dưới.
Thứ gì đó như một bức tường bay thẳng vào mặt hắn.
"...!?"
Tên ma sói nhận ra đó là một chiếc áo khoác.
Từ đâu? hắn nghĩ. Tên nhóc đã dang rộng cánh tay của nó, nhưng hai tay hắn hoàn toàn trống. Điều đó chừa lại một câu trả lời duy nhất.
Chân của nó. Bắt buộc phải là thế. Lúc mà tên ma sói phóng tới, sự tập trung của hắn đã bị thu hút bởi màu trắng từ chiếc áo sơ mi của tên nhóc khi nó dang tay ra. Tên nhóc đã để chiếc áo khoác trên bàn chân mình, và rồi đá nó lên.
Việc này làm chậm đi thời gian phản ứng của tên ma sói.
Chiếc áo khoác trùm lấy mặt hắn. Chiếc mũi nhọn của hắn bị cuốn vào hương hoa kì lạ vấy trên khắp chiếc áo của tên nhóc và hắn trở nên bối rối. Hắn lắc mạnh đầu trong cố gắng loại bỏ chiếc áo khoác, nhưng nó đã bọc lấy đầu hắn như thể đang ôm hắn vậy.
Tại sao? hắn tự hỏi ngay lúc hắn cảm thấy một chấn động chạy dọc ống quyển hắn.
Cơ thể hắn dường như đang lơ lửng giữa không trung.
*
Sau khi Sayama quét giò con ma sói từ phía dưới, cậu thấy con ma sói bắt đầu ngã xuống, trước tiên là phần đầu. Khi con ma sói quơ quào hai cánh tay của nó, nó sượt qua tay trái Sayama.
Cậu cảm thấy đau, nhưng vẫn quay lại mà không kiểm tra vết thương.
Cô gái mới là điều đáng quan tâm, không phải con ma sói. Với ý nghĩ đó trong đầu, Sayama bắt đầu chạy dọc theo con ma sói đang lăn.
...Hắn sẽ không thể dễ dàng lấy chiếc áo khoác ra khỏi đầu.
Sayama đã cột thắt hai đầu tay áo và đặt một hòn đá vào mỗi bên, cùng với túi dưới nữa. Nếu chiếc áo khoác trúng phải thứ gì đó khi đang trải rộng ra, sức nặng của mấy hòn đá sẽ khiến nó quấn lấy con mồi. Sayama đã dùng nguyên tắc cơ bản trong việc ném lưới.
...Nhưng việc này chỉ câu được cho chúng ta một ít thời gian thôi.
Cậu hiểu rõ điều đó.
Khi gật đầu, đôi mắt cậu nhìn ra phía khoảng không. Cô gái đã chuyển sang rơi xuống theo quĩ đạo hình parabol của mình.
Bên trái cậu, chân của con ma sói đã bị vướng vào một trong mấy chỗ đất trũng nằm ở khắp đó và đây. Tốc độ lăn của nó đã tăng lên đột ngột. Sayama lờ đi con ma sói khi tạng người khổng lồ của con quái thú đập thẳng xuống đất.
Thay vào đó, Sayama với tay ra về phía cô gái đang rơi.
Cậu sẽ không kịp mất. Nếu cô gái cứ tiếp tục rơi với động lượng như thế, thì gần như chắc chắn là cô ấy sẽ bị chấn thương.
Cậu đạp xuống mặt đất. Cậu duỗi bàn tay ra, cậu duỗi những ngón tay ra, và cậu chụp lấy chiếc váy của cô gái.
"...!"
Với một tiếng la làm động lực, cậu kéo cô ấy về phía mình.
Dáng vẻ mất ý thức của cô ấy rơi thẳng vào vòng tay cậu như thể cô đã sà vào vậy.
Cậu đã chụp được cô ấy.
Cậu để ý thấy cô gái vẫn giữ cây trượng dài ấy trong tay phải mình. Sayama cố ý giữ cho chân cậu trượt dọc theo mặt đất để nhanh chóng dừng lại. Khi làm thế, tay phải cậu, đang đỡ vai cô gái, lắc cơ thể mảnh khảnh của cô ấy.
"Cô ổn không?"
Khi cậu dừng lại bằng cách xới tung đất lên, cô ấy đáp lại bằng một hành động thay vì lời nói.
Mi mắt cô hé mở và ánh nhìn của cô hướng về phía Sayama.
Trong tình trạng mồ hôi đầm đìa khắp mặt và mái tóc rối tung, đôi mắt rưng rưng nước mắt của cô ấy nhìn thẳng vào cậu. Và rồi...
"Eh?"
Đôi mắt cô mở to.
*
Khi bắt gặp ánh mắt của cô ấy, Sayama xoay người lại, việc đó giúp cô ấy có một cái nhìn tốt hơn. Phía sau cậu, con ma sói đã xé toạc chiếc áo khoác khỏi mặt và đang bắt đầu đứng lên. Khi thấy kẻ địch, cô ấy nhìn lên Sayama lại.
"C-Cậu..." cô ấy bắt đầu mở lời trước khi đột ngột nhìn xuống bản thân mình.
Chỉ khi này cô ấy mới nhận ra rằng mình đang được bế.
"Kyah!" cô ấy la lên.
Sayama liếc xuống để thấy rằng chất liệu màu trắng đen của bộ đồ bó mà cô ấy đang mặc đã bị rách dọc một đường. Mọi thứ từ ngực cô ấy xuống tới ngay bên dưới rốn đều lộ ra qua vết rách lớn này.
Mồ hôi vây lấy rốn và cặp ngực tròn khi chúng nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở nặng nhọc của cô ấy. Cô ấy hốt hoảng lấy tay che người lại.
Sayama loạng choạng lui bước khi cậu nhìn vào cô ấy.
...Không ổn. Lẽ ra mình nên kiểm tra trước.
"Được rồi," cậu gật đầu trước khi hỏi về thứ thật sự quan trọng lúc bấy giờ. "Làm sao để tôi có thể đánh bại kẻ địch đó?"
"Eh? U-Um... Cậu đang làm—...?"
"Giờ không phải là lúc cho mấy câu hỏi triết lí. Tôi hỏi một câu hỏi duy nhất và tôi tìm kiếm một câu trả lời duy nhất. Làm sao để tôi có thể đánh bại kẻ địch đó?"
Cô ấy nuốt khan một cái. Tuy nhiên, cô ấy đưa ra một câu trả lời vì con ma sói đang đứng lên.
"Kim loại quí. Chỉ có vũ khí sử dụng chúng mới hiệu quả."
Sayama có vài nghi ngờ về điều mà cô ấy nói, nhưng cậu bỏ chúng qua một bên.
Cậu quyết định sẽ tin cô ấy. Cô ấy hiểu tình hình. Đó là tất cả những nguyên do mà cậu cần.
Cậu tin cô ấy.
Và như thế, Sayama đặt cô gái xuống đất. Cậu đặt chân cô gái lên đất, đỡ tấm lưng chao đảo của cô ấy, và giữ cho ánh nhìn tập trung vào kẻ địch.
"Tên cô là gì?"
"...Shinjou."
Sayama lẩm bẩm trong miệng cái họ được nói ra một cách do dự ấy.
Con ma sói đứng dậy và chồm tới trước. Nó đang chuẩn bị để chạy hết tốc lực tới chỗ họ. Trong một khắc tiếp theo, sức mạnh khủng khiếp sẽ lao thẳng vào họ.
Ngay khi cậu thấy được điều đó, Sayama liền di chuyển lên trước. Shinjou gọi với từ phía sau cậu.
"Đ-Đợi chút đã! Đợi cho đến khi đồng đội của tôi tới đã!"
Lời đáp lại duy nhất của Sayama là một cái vẫy tay trái. Một vệt đỏ chảy từ mấy ngón tay của cậu xuống đất. Cô gái tên Shinjou hẳn là đã thấy điều đó, bởi vì cậu nghe thấy cô ấy nín thở đằng sau mình.
Sự căng thẳng của cô ấy một lần nữa báo cho Sayama biết thời gian còn lại của cậu ngắn cỡ nào.
Cú đánh sượt qua trước đây hóa ra lại sâu đến bất ngờ.
Nhưng cậu không nao núng. Kể cả khi tay trái cậu cảm thấy nặng trịch, cậu vẫn tiến thêm một bước về trước.
Cậu chỉnh lại phần tay áo trái đã đẫm máu, cài nút ở cổ tay lại, và rồi nhẹ nhàng giơ tay phải giờ đã dính máu của mình lên.
Cậu búng tay và một màn sương máu phún ra.
"Nghe đây."
Cậu nhìn xuống túi áo ngực của bộ com-lê. Có hai cây bút bi đang mắc ở đó.
"Những thứ này là đồ Thụy Sĩ. Đầu của chúng làm bằng bạc. Đó là một kim loại quí. ...Ngươi sẽ sớm có được một trải nghiệm đầy đau đớn đấy."
Khi cậu nói, Sayama đạp xuống đất và bắt đầu chạy.
Cậu chạy thẳng tới trước.
Cậu cần phải rút ngắn khoảng cách trước khi kẻ thù bắt đầu lao tới. Đây là do sự khác nhau về khối lượng giữa cả hai. Nếu kẻ địch bắt đầu lao tới, thì nó thậm chí sẽ không cần phải dừng lại để nghiền nát Sayama. Và cô gái tên Shinjou lại đang ở đằng sau cậu.
Sayama tự hỏi liệu cô ấy có thể chiến đấu hay không. Cây trượng mà cô đang cầm, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là thứ vũ khí đã đốn ngã cái cái cây đó. Tuy nhiên, cô ấy chỉ dùng nó đúng một lần đó. Cô ấy đã đốn ngã cái cây và không làm gì thêm nữa.
Lí do cho việc này nằm ở thứ vũ khí hay ở cô ấy?
Sayama nhớ lại đôi mắt mà cậu đã thấy khi bế Shinjou. Cậu nhớ lại đôi mắt đen với hai hàng nước mắt chảy dài đó.
...Nó là cái sau.
Cậu chắc chắn điều đó. Có lẽ cô ấy là một con người ngây thơ, và chính vì thế nên cô ấy tránh phải tấn công.
Nhưng Sayama cần phải tập trung vào cụm từ "kim loại quí".
Cậu cách con ma sói khoảng chừng ba mét. Cậu vẫn chưa đủ gần để đòn tấn công có thể với tới được.
Tuy nhiên, con ma sói vung tay trái lên khi chồm tới trước. Nó đang chuẩn bị để đánh văng Sayama ra khỏi đường đi và rồi sẽ lao thẳng vào Shinjou.
"Hmph," Sayama khịt mũi lúc cậu đưa tay vào túi áo ngực trên bộ com-lê của mình. Hai cây bút bi mà trước đó cậu đã cho thấy đang nằm bên trong. Cậu lấy một cây trong chúng ra.
"...!"
Và cậu ném nó.
Cậu tạo cho món đồ được phóng đi ấy nhiều tốc độ nhất mà cậu có thể làm được ở khoảng cách không tới hai mét.
Cậu nhắm vào trán con ma sói, nhưng con ma sói dùng tay trái đang giơ lên của nó để chụp lấy cây bút bi từ phía bên. Những ngọn lửa trắng xanh và rồi tới khói bùng lên từ trong lòng bàn tay đó.
Con ma sói giũ tay trái và ném cây bút đi.
Phần thân trái của nó giờ đang rộng mở.
Sayama lao vào. Cậu tháo nút ở cổ áo tay phải một cách điêu luyện và lấy cây bút còn lại ra khỏi bộ com-lê. Rồi cậu đâm cây bút vào ngực con ma sói như thể đang tông sầm vào con quái thú vậy.
Tất cả diễn ra trong tích tắc.
Con ma sói bỗng làm một hành động mà về cơ bản là khác hẳn với những lần trước của nó.
Nó ngừng chồm tới và đứng thẳng lên.
"...!?"
Đó chỉ là đòn nhử. Con ma sói đã giả vờ là chuẩn bị chạy để dụ Sayama.
Cú nhắm của Sayama bị hụt khi con ma sói thẳng người lên.
Tay phải cậu đâm vào khoảng không.
Tuy nhiên, tay trái của con ma sói vẫn ở chỗ lúc nó giũ cây bút đi và tay phải thì vẫn ở chỗ lúc nó đứng thẳng dậy. Con quái thú vẫn chưa vào thế tấn công. Nó có thể đã né được đòn tấn công của Sayama, nhưng tự nó cũng bị mất đi cơ hội tấn công.
Tình thế của bọn họ là như nhau. Hoặc ít ra thì lúc đầu có vẻ là vậy. Nhưng, đối thủ của Sayama không phải con người.
Sayama thấy con ma sói chọn phương án tấn công thứ ba thay vì chỉ dựa vào hai tay của nó.
Là nanh của nó.
Con ma sói há mõm.
Kể cả trong đêm tối, Sayama vẫn có thể nhìn thấy màu đỏ từ mõm của nó và màu vàng ngà của mấy chiếc nanh.
Tất cả đều đi đến kết thúc trong một khoảnh khắc.
Sayama vung tay phải lên như thể đang đâm vào không khí còn con ma sói hạ chiếc mõm đang há ra của nó.
*
Trong khoảnh khắc đó, tên ma sói thấy một vật thể duy nhất.
Tay phải đang cầm cây bút của con mồi rút xuống lại như thể đang điều chỉnh tầm nhắm vậy.
Vô ích, tên ma sói nghĩ. Những chiếc nanh của hắn sẽ cắm vào mặt con mồi trước khi cây bút có thể tới được chỗ hắn.
Nhưng có thứ gì đó kì lạ lọt vào tầm mắt hắn.
Thứ gì đó như một hòn đá ướt sẫm màu bay vào giữa cây bút và hàm răng của hắn.
Khi con mồi vung cánh tay phải của nó lên, vật đó đã vụt ra khỏi tay áo và bay lên theo.
Thứ gì thế?
Trước khi hắn có thể xác định điều đó, nó đã bay vào mõm hắn.
Nó có vị máu. Máu người.
Thật là một mùi vị đầy hoài niệm, hắn nghĩ vậy ngay lúc hắn nhận ra là thứ gì đã bay vào mõm hắn.
Một chiếc đồng hồ đeo tay. Nó là cái mà tên nhóc đã đeo trên tay trái.
"...!?"
Trí nhớ của hắn cảnh báo cho hắn biết tại sao tên nhóc lại làm thế.
Chiếc đồng hồ đã được trang trí bằng bạc. Và chỉ ngay trước khi xông tới, con mồi này đã dùng tay phải để chỉnh lại ống tay áo trái bị nhuộm bởi máu.
Đó hẳn là lúc mà tên nhóc đã giấu nó vào tay áo phải. Và nó đã lợi dụng hành động đâm cây bút lên để ném chiếc đồng hồ đi.
Nó đã làm tất cả những việc đó sau khi dự đoán rằng tên ma sói sẽ tấn công bằng những chiếc nanh của hắn.
Tên ma sói nhìn về trước khi hắn cắn gặm chiếc đồng hồ lại, thứ có thể gọi là một quả bom bạc.
Hắn bắt lấy chuyển động của tên nhóc trong tầm nhìn.
Tên nhóc xoay tay phải lại để vào tư thế chiến đấu.
Nó đã bắt đầu giơ gối lên rồi.
Nó ấn chân trái xuống để nhảy lên.
Đà từ cú nhảy đưa đầu gối nó lao thẳng lên và hường về phía quai hàm của tên ma sói.
Tên ma sói không thể tránh được.
Cú đá giáng xuống.
Cơn đau và nhiệt cùng phát nổ trong miệng hắn, tầm nhìn của hắn bị bao trùm trong ngọn lửa trắng xanh.
"!"
Ngay khi hắn định cất tiếng rú lên, thì một cơn đau kịch liệt nữa lại đâm thẳng vào ngực hắn nhờ cây bút thứ hai. Cả người hắn còn bị ngọn lửa bao trùm thêm nữa.
Hắn có thể nghe thấy tên nhóc hỏi.
"Trải nghiệm đó đã đủ đau đớn chưa?"
*
Cô gái tên Shinjou thốt lên một lời ngắn gọn duy nhất nhưng chứa đầy sự kinh ngạc sau khi thấy chuyện gì đã xảy ra.
"Không thể nào... Và còn là với một kẻ địch như thế sao?"
Dù là thế, cô vẫn ngay lập tức cầm cây trượng lên. Cô không hướng đầu nhọn về kẻ địch; thay vào đó cô nhắm phần có thứ giống bóng đèn huỳnh quang vào hắn ta như thể nó là một cây cung vậy.
Đằng trước cô, chàng trai loạng choạng lùi lại vài bước trước khi té xuống. Xa hơn chỗ cậu ấy một chút, phần đầu và ngực của tên ma sói đang bị lửa bao trùm. Chàng trai cố đứng thẳng lên, nhưng đầu gối cậu ấy rệu đi và cậu ấy ngã gục xuống đất.
Trong khi đó, con ma sói vẫn còn có thể di chuyển.
"...!"
Kể cả khi đã hóa thành một ngọn đuốc sống màu trắng xanh, tên quái thú vẫn rú lên bầu trời và tiến tới một bước.
Chàng trai xoay sở để đứng dậy được, nhưng cậu ấy trông như đang vặn xoắn cả cơ thể mình để làm thế. Đồng thời, tay trái cậu ấy vẫn đang buông thõng, trụi lơ ở bên hông, lưng cậu ấy cong lại, và có thể thấy rằng hơi thở của cậu ấy đang hỗn loạn.
Shinjou siết chặt nắm tay đang cầm cây trượng. Cô phải nhanh lên. Nếu không thì cô có thể sẽ phải đánh mất chàng trai đó mãi mãi.
Cô nhìn vào ngay giữa tay cầm. Một sợi xích nhỏ có gắn mỏ neo thòng xuống từ cái lỗ ở đó.
Nếu cô nắm và kéo cái mỏ neo đó, hệ thống phát điện dynamo bên trong sẽ cấp năng lượng cho cây đèn huỳnh quang. Khái niệm kim loại quí sở hữu sức mạnh đã được thêm vào với mấy điều kiện khác của không gian này. Đó là tại sao mà hệ thống phát điện dynamo bên trong cây trượng lại được làm từ lõi bạc đã thánh hóa và cuộn dây vàng. Và ánh sáng tỏa ra bởi bóng đèn huỳnh quang lấy năng lượng từ dynamo sẽ là...
"Thánh quang tạo nên từ thủy ngân."
Nó khá là yếu do kim loại quí chỉ là vật gián tiếp, nhưng các tấm gương phản xạ được dùng để hội tụ ánh sáng lại. Việc đó tạo cho nó đủ sức mạnh để có thể dùng như một lưỡi kiếm ở trong chiều dài tiêu cự.
Với những chuyển động nhanh lẹ, Shinjou nắm lấy mỏ neo và nhìn chăm chăm về trước.
Chàng trai đã vào tư thế chiến đấu và tên ma sói đã vung tay phải của hắn lên. Cảnh đó làm Shinjou phải thét lên theo phản xạ.
"Không!!"
Tên ma sói quay sang phía cô.
Và cô đã nhìn thấy cảm xúc.
Cô thấy một cảm xúc hiện trên mặt tên ma sói.
*
Sayama thấy con ma sói di chuyển.
...Nó vẫn còn có thể di chuyển sao!?
Một nụ cười cay đắng xuất hiện trên mặt cậu khi cậu nhận ra suy nghĩ của mình đến từ sự thán phục thay vì nỗi sợ hay bất ngờ.
Vậy sao, cậu nghĩ. Cậu đang thở dốc để hít lấy hơi, nhưng suy nghĩ của cậu thì nhanh nhạy hơn.
Cậu có thể làm việc này. Cậu vẫn còn có thể làm việc này.
Làm việc gì? cậu nghĩ, nhưng câu trả lời đã có sẵn trong cậu rồi.
Cậu sẽ trở nên nghiêm túc.
Cậu vẫn chưa đạt tới mức độ ấy. Tất cả những gì cậu đã làm cho tới thời điểm này là thực hiện một đòn nhử đơn giản và gây ra cũng như nhận lại những thương tích.
Nó bắt đầu tại đây. Cậu cảm thấy đây là nơi mà nó thật sự khởi đầu.
Khoảnh khắc cậu trở nên nghiêm túc, câu trả lời đến với cậu. Cậu chỉ đơn giản là phải đánh gục kẻ địch trước mình và là người trụ lại sau cùng. Cậu có thể sử dụng bất cứ cách thức nào cần thiết. Dù sao thì, con quái thú trước mặt cậu cũng là kẻ địch của cậu mà.
Cậu sẽ thật sự thử nghiền nát kẻ địch này. Đó là bài học mà người ông phản diện của cậu đã nhồi vào cậu hết lần này đến lần khác.
Cậu bắt đầu di chuyển. Để thực hiện điều ác này, cậu dùng một khắc để kiểm tra cây bút bi mà cậu vừa đâm vào ngực con ma sói.
Hành động tiếp theo của cậu có thể bắt đầu một khi cậu đá nó lên hoặc lấy nó về tay của mình lại.
Hoặc ít ra là cậu định như thế.
Nhưng trước khi có thể, cậu nghe thấy một âm thanh của kim loại khi cây trượng được giơ lên. Không lâu sau đó, cậu nghe thấy giọng của Shinjou.
"Không!!"
Cùng lúc cậu nghe thấy từ đó, Sayama nhìn thấy một cảm xúc duy nhất.
Khi con ma sói nhìn qua đầu Sayama, khuôn mặt của con quái thú chắc chắn đã trở nên méo mó đi.
Cự tuyệt, căm phẫn, nhẫn nhục, đau khổ, tức giận, và thương hại.
Khuôn mặt của con ma sói vặn vẹo thành một cảm xúc mà đồng thời là toàn bộ những điều đó và cũng không phải điều nào trong số đó cả.
Khi Sayama thấy nét mặt này, cậu dừng lại trong một lúc.
...Có thật sự cần thiết phải nghiền nát những cảm xúc của con quái thú này không?
Ý nghĩ đó đến với cậu. Cậu tự hỏi liệu cái ác của cậu là đúng hay sai.
Cậu vẫn còn thiếu kinh nghiệm.
Tuy nhiên, Sayama nghiến chặt răng và di chuyển.
*
Shinjou cũng đã thấy nét mặt của tên ma sói.
Khi nhận ra rằng nét mặt ấy là từ cô và thứ vũ khí trong tay cô mà ra, một tiếng "ah" ngắn bật ra khỏi môi cô và cái tay đang kéo mỏ neo bỗng chốc ngừng lại.
Cô thấy chàng trai di chuyển. Cậu ấy cố để giáng một cú đá phải.
Nhưng mà, đã quá trễ. Cô không chắc là cậu ấy có làm kịp hay không.
Nếu tên ma sói di chuyển với toàn bộ sức mạnh thì chàng trai và đòn tấn công của cậu đều sẽ bị nghiền nát.
Nếu cô không kéo cái mỏ neo, cô có thể sẽ đánh mất chàng trai.
Cô phải bắn.
Nhưng cô lại lưỡng lự.
Cô không biết tại sao mình lại lưỡng lự. Cô chỉ biết rằng sự lưỡng lự này đã tồn tại trong trái tim cô suốt bấy lâu rồi.
Không còn cách nào tốt hơn sao? Còn phương án nào khác ngoài việc chiến đấu như cậu ấy đang làm sao?
Có phương cách nào mà không yêu cầu một trong hai người họ phải biến mất không?
Cô không thể nghĩ ra được gì cả. Khi cô tự ý thức được về sự bất lực của chính bản thân mình, cô thấy chàng trai thực hiện một hành động muộn màng.
Khi cô thấy hành động của cậu ấy, Shinjou so sánh cậu ấy với chính mình.
...Cậu ấy khác.
Và rồi cơ thể tên ma sói run rẩy nhẹ. Đây là khởi đầu của một hành động. Cô không thể nói liệu đây là dấu hiệu báo trước của việc tên ma sói vung cánh tay phải xuống hay của hành động nào khác.
"K-Không!" Shinjou la lên.
Dù là thế cô vẫn không thể kéo cái mỏ neo. Cô có thể thấy những ngón tay giữ chiếc mỏ neo đang run run. Cô không thể đè nén cơn run. Nó trở nên tồi tệ đến nỗi mà cả sợi dây xích cũng rung lên và kêu lẻng xẻng.
"...!"
Với một hơi thở không lời, Shinjou thử kéo chiếc mỏ neo.
Khoảnh khắc kế tiếp, ngón tay cô trượt khỏi mỏ neo.
Sợi xích kêu leng keng khi nó chùng xuống.
"Ah..." cô nói trong khi mắt cô mở to và nước mắt trào ra.
Và bất ngờ, tên ma sói bị một tia sáng trắng đâm xuyên qua từ bên sườn.
*
Shinjou nhìn thấy nó. Một tia sáng trắng rộng chừng mười centimét bắn xuyên qua ngay giữa thân mình của tên ma sói từ trái sang phải.
Đó là một cú bắn tỉa.
Khi âm thanh nhẹ êm của tiếng thịt bị đâm xuyên vang lên thinh không, tên ma sói ngừng di chuyển.
Cuối cùng, cả người tên ma sói nhào về trước.
Và tên ma sói nhìn lên bầu trời. Lên bầu trời đêm của khu rừng tối tăm.
"..."
Một tiếng tru thoát ra qua những kẽ nanh trong cái mõm đang há ra của hắn và tan vào không trung. Tiếng tru này có thể xem như là một dạng cự tuyệt, hoặc cũng có thể là một cảm xúc mãnh liệt.
Và rồi tên ma sói cử động. Hắn di chuyển những chiếc vuốt sắc bén. Hắn đưa tay phải lên cổ và bất chợt giật tay ngang một đường.
Âm thanh của da thịt bị xé toạc cũng tương tự như tiếng một thớ vải bị cắt.
Âm thanh của máu bắn ra cũng tương tự như tiếng bong bóng được thổi lên.
Sau khi hai âm thanh đó và một dòng máu đỏ túa ra, tên ma sói đổ gục xuống.
Một âm thanh không chút kìm nén của tiếng thịt đập xuống đất vang lên.
Hình dáng khổng lồ của tên quái thú nằm sõng soài trên mặt đất trong khi vẫn bị ngọn lửa trắng xanh nuốt lấy.
Khi cậu ấy thấy điều đó, chàng trai hạ cái chân đã giơ lên để đá xuống.
*
Chuyến tàu tới Okutama bắt đầu lăn bánh.
Ngoài trời đã trở tối và màu đen của những ngọn núi cùng màu xanh của bầu trời đêm đều có thể thấy được qua chiếc cửa sổ phản chiếu phía trong của đoàn tàu.
Đoàn tàu gần như không có một ai. Chỉ có hai dáng người có thể thấy được qua ảnh phản chiếu trên cửa sổ. Một là người đàn ông tóc bạc mặc bộ com-lê đen, người còn lại là một cô gái tóc trắng mặc trang phục hầu gái. Người đàn ông tên Itaru và cô gái tên là Sf.
Cô gái giữ một cây ba toong kim loại trên đùi.
"Ngài có nghĩ là tình hình giờ đã lắng xuống rồi không?"
"Có lẽ. Ông già của ta nói rằng mấy cuộc đàm phán sơ bộ với 1st-Gear sẽ diễn ra vào ngày mốt, nhưng..."
"Đã có rất nhiều người chết."
"Phải. Cô nghĩ sao?"
"Việc này có thể dùng làm lợi thế cho chúng ta trong mấy cuộc đàm phán."
Itaru nở nụ cười khổ.
"Lẽ ra cô phải nói là chúng ta sẽ không để sự hi sinh của họ lãng phí chứ, đần. Hãy cố mà nhớ diễn đạt như thế khi nói chuyện với người khác."
"Tes. Nhưng lời diễn tả đó làm tôi khó mà suy ra nghĩa gốc được."
"Đó được cho là toàn bộ vấn đề rồi đấy. Nhưng mà ta cũng đã từng như thế."
"Vậy tôi sẽ nói chuyện một cách hết sức trung thực khi người đó là ngài, Itaru-sama. Tôi đã hiểu điều đó là lệnh của ngài rồi."
"...Cô thật sự giỏi với mấy việc mà mình làm đấy, Sf," Itaru nói khi ông ta liếc ra ngoài cửa sổ. "Nhìn này, chúng ta tới Okutama rồi. Đưa cây ba toong của ta đây. ...Đó là mệnh lệnh hiện tại của ta."
*
Vị trí mà Sayama và Shinjou chọn để nghỉ là ở gốc của cái cây mà cô ấy đã đốn ngã trước đó.
Sayama đi đến đó trong khi Shinjou đỡ cậu từ bên phải.
"Tôi nghĩ đó là một cú bắn tỉa từ mấy đồng đội của tôi... Cứu viện sẽ tới sớm thôi."
Kể từ sau lời nhận xét đó, cô ấy chỉ cúi gầm đầu xuống. Tuy nhiên, một khi Sayama ngồi xuống lúc vẫn đang dựa vào thân cây, có thứ mà cậu phải làm. Đầu tiên, cậu cần phải cầm máu cho cánh tay trái của mình.
Cậu làm thế khi nhờ vào ánh sáng còn sót lại từ cây đèn huỳnh quang của Shinjou.
Cậu cắn mạnh vào lớp vải chỗ vai trái của chiếc áo sơ mi và xé nó. Cậu đặt phần tay áo đã xé lên đất và nâng tay trái lên. Cậu không thể cảm nhận được gì từ phần cùi chỏ trở xuống và vai cậu có cảm giác nặng trĩu. Kiểm tra kĩ cho thấy cậu đang bị chảy máu ở một chỗ trên cùi chỏ và một chỗ ở dưới.
Cậu liền nắm lấy tay áo ở dưới đất. Cậu cắn vào một đầu của tay áo và quấn quanh đầu còn lại từ nách đến vai. Cậu nhả phần đầu cậu cắn ra, thắt một gút trên động mạch, đặt một ngón tay dưới gút thắt, và siết chặt nó.
Cậu bỗng nhận ra là Shinjou đang nhìn cậu. Miệng cô hơi há ra.
"Việc này ngạc nhiên đến thế sao?"
"Không, um, chỉ là cậu có vẻ như đã quen với việc này."
"Tôi từng tham gia Võ đường Hiba, một võ đường ở xa hơn chút từ đây đi lên. Tôi học được điều này khi luyện tập ở đó."
"Hmm," Shinjou nói với một cái gật đầu.
Rồi Sayama nhận ra cô ấy đang ôm lấy cơ thể của chính cô ấy và khẽ run run.
Shinjou nhanh chóng tránh ánh mắt đi và nói với giọng thì thầm.
"Xin lỗi."
Cô ấy vòng tay quanh gối mình. Bộ trang phục dạng bó của cô ấy được làm sao cho phần vai và những phần phòng thủ được nối với nhau qua các điểm cứng. Nó cũng tương tự như một bộ giáp hiện đại vậy. Ôm lấy gối mình theo cách cô ấy đang làm khiến cho đôi vớ màu sẫm che lấy bắp đùi cô ấy lộ ra. Nó có vài hình vẽ và chữ viết in trên đó.
Cái cách mà Shinjou đang ôm chặt lấy đầu gối mình trông không giống như cô ấy đang cố che đi phần cơ thể lộ ra của mình mà giống như cô ấy đang cố làm cho bản thân cô ấy nhỏ nhất có thể. Khi nhón chân lên để khép sát đầu gối hơn nữa, cô ấy nói.
"Lẽ ra tôi nên bắn, phải không?"
Tiếng nói của cô ấy có một nửa là mang giọng điệu một câu hỏi, nhưng Sayama đáp lại bằng cách ngả đầu ra sau dựa vào cây và nhìn lên. Những cái bóng của khu rừng chỉ làm cho màn đêm trở nên tối hơn. Cậu không thể nhìn thấy các ngôi sao.
"Cô nghĩ vậy à?" cậu đáp lại.
Shinjou quay sang cậu và đuôi chân mày cụp xuống.
"Nếu là cậu...thì cuối cùng cậu có chọn bắn không?"
"Đây chỉ là căn cứ vào giả thuyết thôi, nhưng tôi nghĩ là tôi sẽ chọn bắn. ...Sao cô lại không bắn?"
"Không phải là tôi không bắn. Mà là tôi không thể bắn."
"Cô không thể?"
"Không," Shinjou trả lời. "Cuối cùng cậu đã hành động, phải không? ...Nhưng tôi không biết phải làm gì khi tôi nhìn thấy cái nhìn trên khuôn mặt của kẻ địch. Tôi bắt đầu tự hỏi là liệu có cách nào tốt hơn không."
"Vậy là cô đã cố đưa ra một quyết định khác với tôi à."
Nhưng cô ấy không thể nghĩ ra bất kì điều gì và kết quả, chẳng có gì khác so với đơn giản là chọn không làm gì cả, Sayama nghĩ.
Cuối cùng, kẻ địch đã tự sát sau khi bị bắn tỉa từ xa.
Sayama thầm thở dài trong lòng.
Cô ấy đã quá ngây thơ. Và điều đó đã dẫn đến kết quả tồi tệ nhất có thể.
Nhưng đó là một cách nghĩ mà mình không thể bắt chước, cậu nghĩ. Và bởi vì một kẻ phản diện như mình không thể nghĩ như thế...
"Trong thực tế, tôi có lẽ đã sai và có lẽ cô đã đúng."
"Tôi đã... đúng? Nhưng tôi đã có thể gây nguy hiểm—..."
Sayama nhìn thẳng vào mắt Shinjou. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Shinjou ngừng nói.
"Nghe này. Cô do dự bởi vì cô đã cân nhắc giữa mạng sống tôi và của kẻ địch đó. Đó là việc làm đúng đắn."
"Đ-Đó không thể là sự thật được. Tất cả những gì tôi làm là đứng chôn chân tại chỗ bởi vì tôi đã không thể quyết định xem bên nào quan trọng hơn."
"Bất cứ ai phán xét giá trị của sinh mạng con người đều ở phía sai cả." Cậu cười chua chát. "Cô đã làm điều đúng. Đừng cố xin lỗi. Tôi sẽ đòi bồi thường nếu cô làm thế đấy."
"N-Nhưng nó làm tôi áy náy..."
Sayama nhíu mắt lại. Cậu quan sát kĩ lưỡng nét mặt của cô ấy.
"Sao cô lúc nào cũng trông không chắc chắn thế? Có lẽ sẽ khó để một người như cô có thể sinh tồn, nhưng cô nên tự tin rằng mình đã sống lâu được đến thế bởi vì đã làm điều đúng đắn."
Shinjou mở miệng ra như thể định nói gì đó đáp lại.
Sayama chắc rằng dù bất cứ lời nào phát ra từ miệng cô ấy thì đều sẽ là sự phủ nhận của những gì mà cậu đã nói.
Và đó là tại sao cậu lại cất tiếng trước khi cô ấy có thể.
"Cô có thể cho tôi mượn đùi không? Đó sẽ là sự bồi thường dành cho tôi vì lời xin lỗi đầu tiên đó."
"Eh?" Shinjou ngạc nhiên nói.
Cuối cùng, cô ấy bỏ tay ra khỏi gối mình. Cô ấy che ngực mình bằng đôi tay đó và đặt đầu gối xuống một cách ngại ngùng. Cô ấy ngồi với hai chân co về sau ở hai bên.
"V-Vậy được chưa?"
Đã nhận được sự chấp thuận dưới dạng một câu hỏi, Sayama di chuyển người xuống trong khi hơi trượt dọc theo thân cây.
Khi cậu đặt đầu mình lên đùi cô ấy, Shinjou run nhẹ lên. Cậu nhìn lên để thấy rằng Shinjou đang nhìn xuống với một nét mặt không chắc chắn.
"...Vậy được chưa? Nếu nó không thoải mái thì cứ nói tôi. Có việc gì khác tôi có thể làm không?"
Shinjou bỏ một tay ra khỏi ngực và vén tóc mái của cậu.
Sayama nhìn lên và nói, "Để xem nào. Một bài ru thì sao? Tôi mệt lã rồi."
"Cậu đừng có mà chết khi đang trông như cậu chỉ ngủ đấy."
"Điều đó chỉ xảy ra trong phim thôi."
Cậu cười khổ và Shinjou cười lại. Rồi cô ấy nhìn đi chỗ khác.
"Um..." cô bắt đầu trước khi lại vuốt tóc cậu và mở miệng.
Cô bắt đầu hát. Giọng cô ngập ngừng một tí vào lúc đầu, nhưng dần dần ổn định lại.
Sayama nhận ra bài hát. Đó là bài thánh ca Silent Night.
"Silent night, holy night (Đêm yên lành, đêm thần thánh)
All's asleep, one sole light, (Vạn vật đều ngủ, chỉ một ánh sáng lẻ loi)
Just the faithful and holy pair, (Chỉ có một cặp vợ chồng thánh thiện và thành thật)
Lovely boy-child with curly hair, (Bé trai đáng yêu với mái tóc xoăn)
Sleep in heavenly peace (Ngủ trong sự yên bình của thiên đàng)
Sleep in heavenly peace." (Ngủ trong sự yên bình của thiên đàng)
Khi cậu lắng nghe giọng của cô ấy, Sayama nhìn qua và chú ý thấy vùng da kế bên mặt cậu mà tay cô ấy đã không thể che được. Bụng và chiếc rốn tròn trịa của cô ấy nhấp nhô nhè nhẹ theo nhịp bài hát và nhịp thở của cô ấy.
Chuyển động đó, cảm giác của nhịp thở và nhịp tim mà cậu có thể cảm nhận được qua cặp đùi của cô ấy tạo cho cậu một cảm giác yên bình lạ kì.
Cậu bỗng nhớ lại cuộc nói chuyện với Izumo và Kazami ở trường.
Cô ấy thật sự thơm.
Như thể bị cuốn hút bởi mùi hương ấy, Sayama dựa đầu vào và áp má với tai lên vùng ướt mồ hôi dưới ngực cô ấy.
Cậu nghe cô ấy nói "ah" và chân cô ấy hơi rụt lại, nhưng cậu cũng có thể nghe thấy hơi thở và nhịp tim của cô ấy truyền qua tai mình. Cậu không thể làm gì khác ngoài việc chỉnh cho nhịp thở của chính cậu hòa với của cô ấy. Sayama mỉm cười trong lòng.
...Cô đã làm điều đúng rồi.
Cậu muốn nói điều đó thêm một lần nữa. Họ vẫn chưa lạc mất hơi thở hay nhịp đập của chính con tim họ. Cũng như thế, cô ấy đã không muốn mất cậu hay kẻ địch của họ.
Nhưng những lời của cậu không phát ra. Cậu không còn đủ năng lượng thừa để cử động nữa.
Khi ý thức của cậu mờ nhạt dần, Sayama cố xác định xem sự yên bình này là gì mà cậu đã được trao cho qua hơi ấm và giai điệu của cơ thể Shinjou. Đó là thứ gì đó rất hoài niệm nhưng cậu không thể nhớ rõ lắm. Đó là gì nhỉ?
*
Khi chàng trai nhắm mắt lại, Shinjou đã có chút hoảng loạn.
Nhưng khi di chuyển, cô để ý thấy chân mày của cậu ấy có hạ xuống một tí.
Cậu ấy vẫn còn sống. Cậu ấy chỉ đang ngủ. Khi nhận ra điều đó, cô thầm tự trách mình vì nghĩ đến một điều xui xẻo như thế. Khi cậu ấy ngủ với tai và má áp vào cơ thể cô, cô lấy tay vuốt phần tóc mái của cậu.
Nét mặt cậu ấy thay đổi. Cô nghĩ mình có thể cảm thấy sự yên bình tỏa ra từ đó.
"Có lẽ mình đã nghĩ cho bản thân quá nhiều..."
Shinjou bỏ cái tay đang che ngực ra. Cô dùng cả hai tay để vòng ra sau đầu với vai cậu ấy và nhẹ nhàng ôm lấy cậu ấy. Một khi cô đã thực sự chạm vào cậu ấy, cô có thể nhận ra cậu ấy đang lạnh.
Ổn mà, cô tự nhủ với mình khi cô nhìn xuống cánh tay trái của cậu ấy. Bởi vì cậu ấy đã cột cả tay phải vào nách, nên vết thương đã gần như ngừng chảy máu hoàn toàn.
Ánh nhìn của Shinjou dừng lại chỗ bàn tay trái của cậu ấy. Ngón tay giữa dính đầy máu có một chiếc nhẫn phụ nữ nằm trên đó.
"...Eh?"
Bị bất ngờ, Shinjou nhìn vào chính bàn tay phải đang ôm vai cậu ấy. Cô cởi chiếc găng tay, để lộ ra một chiếc nhẫn đàn ông trên ngón giữa của cô. Nghĩ rằng trông chúng như cùng một kiểu dáng, Shinjou cười. Cậu ấy khát khao chiến đấu còn cô thì cố tránh nó. Họ trông như hoàn toàn đối lập, nhưng họ lại rất giống nhau ở nhiều điểm.
Khi cười, Shinjou muộn màng nhận ra một sự thật nhất định: cô chưa hề hỏi tên cậu ấy.
"Cậu..."
Ngay khi cô nhìn vào khuôn mặt yên lành đang say ngủ ấy, cô nghe thấy hai tiếng bước chân ở phần đất xốp sau cô.
"..."
Shinjou che chắn cho cậu ấy bằng chính cơ thể mình như thể đang cố giấu cậu ấy đi vậy. Sau khi đã đề phòng trước như thế, cô quay đầu nhìn ra sau.
Hai dáng người đang đứng trong bóng tối chỉ cách đó vài bước chân.
Một hình bóng mảnh khảnh cầm thứ trông như một cây giáo dài và một hình bóng to cao cầm thứ trông như một tấm ván dài, rộng.
Bóng người to cao nói với cô. Đó là một giọng nam.
"Chuyện gì với ánh nhìn đó thế? Cậu ta bị thương mà, phải không? Vậy thì nhanh lên và mang cậu ta theo nào."
Hình bóng ấy hít một hơi.
"Miễn là cậu ta không chết, thì chắc chắn sẽ có thể làm được gì đó. ...Ít nhất là, trong thế giới này."