Chương 2: Cuộc gặp hai người
Tiếng thét của sự từ chối dẫn đến cuộc gặp gỡ của họ
Vậy thật sự là cô ấy muốn cái nào?
*
Khi Sayama bước ra con đường ở bên dưới, cậu một mình trên vỉa hè nghiêng đầu khó hiểu.
Chiếc di động trong tay cậu không chịu bật nguồn.
Cậu đã kiểm tra pin khi rời khỏi kí túc xá, nhưng giờ thì chiếc màn hình LCD tối đen. Cậu lắc nhẹ nó, nhưng không gì thay đổi. Cậu nghĩ có lẽ là do tín hiệu, nên cậu băng qua con đường hai làn để tới vỉa hè bên phía thung lũng, nhưng việc này cũng chẳng giúp gì. Cậu tháo ra và lắp lại cục pin đa chức năng dùng được cho mọi thiết bị cỡ nhỏ của IAI, nhưng cũng chẳng có kết quả gì.
"Chuyện gì đang xảy ra thế?" cậu lẩm bẩm.
Nhưng rồi cậu nhớ lại giọng nói kì lạ mà cậu đã nghe thấy không lâu trước đó.
Khi cậu đang đi xuống con dốc, cậu đã nghe được một giọng nói độc nhất.
—Kim loại quí sở hữu sức mạnh.
Đây không phải là một âm vang được khuếch đại bởi loa. Nó như một lời thì thầm đến từ tai nghe mà cậu đang đeo. Tuy nhiên, nhìn quanh một vòng không cho thấy bất kì thiết bị nào có thể tạo ra tiếng ồn đó.
Và giờ thì chiếc điện thoại của cậu không chịu hoạt động.
Cậu bỏ điện thoại vào túi lại trong sự khó hiểu. Theo trí nhớ của cậu, cậu sẽ đến được vài nhà hàng nằm dọc theo con đường nếu đi xa hơn tí nữa. Cậu định dùng điện thoại ở một trong mấy cửa hàng đó. Tự hỏi giờ là mấy giờ, cậu liếc xuống đồng hồ của mình.
"Nó đứng rồi..."
Đồng hồ cậu đã bị đứng. Kim giờ, kim phút và cả kim giây đều bất động.
Cậu cau mày và đưa một tay vào túi. Cậu lấy ra một máy ghi âm kĩ thuật số với nhãn hiệu IAI dán trên nó. Nó có dạng que và trên cùng có một nút khởi động màu đỏ.
Cậu nhấn nó.
Tuy nhiên, chiếc máy ghi âm không hồi đáp. Cậu nhớ là mình cũng đã sạc đầy cục pin đa chức năng của nó rồi.
Trong khi tự hỏi tất cả những chuyện này có nghĩa là sao, Sayama nhận thấy điều gì đó khác. Cậu nhìn quanh khu vực và rồi nhìn lên những cái cây trong rừng.
"Không có dấu hiệu của bất kì ai cả."
Không có nhiều xe dùng con đường này. Tuy nhiên, cũng chẳng có một ai đi ngang qua trong khoảng thời gian cậu leo xuống con dốc cả. Trên hết, cậu không thể thấy được lấy một con chim nào giữa tất cả những cái cây đó.
Bỗng nhiên, Sayama nhớ lại rằng đoàn tàu đã quay trở về Shiromaru. Cậu thắc mắc chuyện gì đã xảy ra.
Và rồi cậu nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó bị đập vào ở đằng xa.
Âm thanh đến từ con dốc bao phủ bởi cây dẫn từ con đường xuống tới một con sông.
"Một cái cây đang đổ."
Cậu quan sát và phát hiện thấy một cái cây ở xa trên con dốc đã bắt đầu nghiêng. Đó là một cây tuyết tùng. Hình dáng làm liên tưởng đến thân cây xanh phủ đầy lá ấy đổ tựa vào những cái cây gần đó và rồi ngã sầm xuống.
Sau khi thấy việc đó, Sayama di chuyển ánh nhìn về phía tây, nơi mặt trời khuất dạng sau Okutama.
Sau khi xác định rằng đó là đích đến của mình, cậu gật đầu.
Nhưng rồi cậu nghe thấy một tiếng ồn. Và lần này không phải là tiếng nứt của cái cây đang đổ.
Đó là một tiếng thét.
*
"..."
Sayama theo bản năng mà ngẩng đầu lên.
Cậu chắc chắn đã nghe thấy giọng nói cao và xa ấy. Trong một khoảnh khắc, sức mạnh tràn đầy cơ thể cậu, nhưng rồi cậu dừng lại.
Cậu hít một hơi, nhíu mày, và nghĩ.
Cậu không nghĩ quá lâu. Cậu chỉ cần nhớ về quá khứ của mình. Chỉ một kí ức duy nhất. Cậu nhớ về lúc mà mẹ cậu đã đưa cậu đến vùng núi này bằng xe hơi.
"Vậy ra mình mới chính là người luôn không thể giữ lời hứa gặp ai đó..."
Cậu hít một hơi nữa và đưa tay lên bên trái ngực. Một cơn đau nhẹ đến từ quá khứ nằm ở đó, nhưng cậu đè nén nó với nhịp thở của mình.
Cậu mở mắt ra.
Bầu trời nhuốm màu đỏ thẫm trải dài trước mắt cậu. Nhìn thấy màu sắc ấy, Sayama gật đầu và cất bước di chuyển.
"Được rồi."
Cậu quay về phía khu rừng phía thung lũng bên dưới. Tay phải cậu nới lỏng chiếc cà vạt ra trong khi vai trái cậu trượt ra khỏi chiếc áo khoác trong một khoảnh khắc. Vào lúc chiếc áo khoác rời khỏi vai phải cậu, cậu đã bước lên trên thanh rào chắn ở bên đường.
Cậu bước một bước.
Bước chân cậu nghe nhẹ tênh khi cậu dùng thanh chắn làm điểm giậm để đẩy cậu lao vào không trung. Khi chiếc áo khoác vẫn còn trên cánh tay phải cậu bay phấp phới, nó tạo ra một tiếng ồn trầm đặc lúc vỗ vào lưng cậu. Cùng lúc đó, chân cậu đáp xuống một bụi rậm trên con dốc.
Cậu bắt đầu bước đi.
Tốc độ của cậu nhanh hơn hẳn so với khi di chuyển xuống con đường trước đó. Cậu hạ hông xuống đến mức gần như trượt xuống con dốc.
Mặt trời đã bắt đầu lặn ở bầu trời phía tây, vốn đang bị những cái cây che mất.
Một khi trời trở tối, khu rừng sẽ rất nguy hiểm.
Cậu phải nhanh lên. Cậu hạ hông thấp hơn nữa để lao xuống con dốc.
Cậu lao vào khu rừng và chạy giữa những hàng cây. Đích đến của cậu là cái cây đã đổ xuống trước đó.
Sayama chạy thẳng đến đó trong khi giẫm lên các nhánh cây già và khô.
Cậu không bị hết hơi do cậu có thói quen chạy bộ vào mỗi buổi sáng.
Tuy nhiên, chạy trên địa hình xấu như thế này cùng với sự căng thẳng nhẹ mà cậu cảm thấy thật sự làm cho thân nhiệt cậu tăng lên đáng kể. Dù là thế, có một phần trong cơ thể cậu không cảm thấy chút nhiệt nào cả.
Đó là nắm tay trái của cậu. Chỉ mỗi nó là cảm thấy lạnh.
"Ha," Sayama bỗng hít sâu vào, không hẳn là thở và cũng không hẳn là cười.
Cậu chỉ cách khoảng một chục mét so với đích đến của cậu. Cậu có thể nghe thấy một dòng sông đang chảy xuyên qua khu rừng.
Cậu có thể thấy một vài chỗ đất trũng, nơi từng là các dòng chảy nhỏ, nằm ở khắp mặt đất. Cậu nhảy qua chúng khi chạy và cậu ngước đầu lên.
Qua khoảng trống giữa những cái cây, Sayama thấy mặt trời đang lặn khuất bóng sau vùng vúi Okutama. Chạng vạng sẽ tới trong không đầy 10 phút nữa. Khu rừng sẽ trở nên cực kì tối.
Nhanh lên, Sayama tự nói với chính mình.
Rồi cậu phát hiện thấy vài tia sáng nhỏ. Chúng ở gần cái cây mà cậu đang chạy tới. Ánh sáng đang phản chiếu từ thứ gì đó nằm rải rác khắp mặt đất.
...Có phải người đi bộ nào đó bỏ rác lại không?
Nhưng cậu ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ đó. Một người đi bộ sẽ không đi xa đến cỡ này để quăng rác. Họ sẽ làm thế gần con đường mòn hoặc ở chỗ con sông.
Cậu đề cao cảnh giác. Cậu dừng lại cạnh chỗ sáng trên đất và nhìn xuống. Cậu thấy...
"Kim loại?"
Các mảnh kim loại đen chủ yếu nằm rải rác quanh mặt nam của một cái cây lớn.
Và cái cây bị đổ mà cậu đã thấy trước đó nằm cách nó khoảng năm cái cây về phía nam. Một cây tuyết tùng vừa đủ rộng để vươn ra xung quanh đã bị ngã rạp và vết nứt có thể thấy từ tận đây.
Sayama nhìn qua vết nứt, nơi mà tiếng ồn kinh khủng đó phát ra trước đó.
"Đó là..."
Cậu cau mày và chìm vào im lặng.
Cái cây đã bị cắt tại nơi cách mặt đất khoảng một mét.
Đó là một vết cắt xiên ngọt lịm. Khoảng bốn phần năm đường kính thân cây đã bị cắt xuyên qua với một cú duy nhất mà không để lại bất kì mảnh gỗ hay bụi cưa nào dưới gốc cây. Âm thanh răng rắc mà Sayama đã nghe thấy hẳn là tiếng một phần năm thân cây còn lại bị gãy.
Cậu ngửi thấy một mùi lạ. Nó bốc mùi của thứ gì đó bị cháy. Cậu nhìn lại và chú ý thấy một vùng cháy xém thành tro quanh vết cắt.
Sayama tiến một bước lại để kiểm tra vết cắt.
Nhưng chân phải cậu đạp lên thứ gì đó cứng.
Cậu nhìn xuống và nhấc chân lên.
Sayama nhận ra thứ mà cậu tìm thấy. Đó là một ống ngắn làm từ cùng một chất liệu với mấy mảnh kim loại rải rác khắp khu vực đó.
"Một nòng súng."
...Cái này dài hơn mấy cái mà mình thấy khi ở chỗ gia đình Tamiya. Có lẽ nó không phải là súng lục.
Với suy nghĩ đó, Sayama kiểm tra mặt đất thêm một lần nữa.
Cậu tìm thấy thêm vài thông tin mới ở đó.
Chúng là dấu chân. Và còn là ba loại khác nhau.
Cái đầu tiên đã có từ khá lâu. Chúng lớn và có kiểu giống một đôi bốt đi núi.
Cái thứ hai nhỏ hơn nhưng có cùng kiểu dáng như cái đầu.
Và cái thứ ba rất kì lạ và trông như là đã giẫm lên hai cái còn lại. Những dấu chân kì lạ này dễ dàng dài đến hơn 30 centimét và có những cái lỗ như thể là lỗ đinh ở nơi lẽ ra là ngón chân.
Thông tin cung cấp không chỉ dừng lại ở đó. Một vệt đứt quãng gồm những đốm đen ướt đến từ phía nam.
Những đốm ướt này tiếp tục tới cái cây phía sau Sayama.
Khi Sayama nín thở và không quay lại đằng sau, cậu cảm thấy một cảm giác nhẹ của thứ gì đó rớt lên vai trái cậu.
Nó cảm giác như ai đó vỗ vai cậu vậy, nên cậu nhìn qua.
Một đốm đen duy nhất có thể thấy trên lớp vải đã bị nhuộm màu đỏ nhạt bởi ánh chiều tà.
Cái gì thế?
Như thể là để đáp lại, một đốm nữa rớt lên vai cậu.
Nó đến từ bên trên.
Và trong khoảnh khắc tiếp theo...
"...!"
Sayama chạy tới trước không chút do dự, tới phía tây, và về phía con sông đang chảy mà cậu có thể nghe thấy.
*
Cậu không kiểm tra xem thứ gì đang ở phía trên cậu. Cậu đã biết đó là gì rồi.
Nếu cậu đã nhìn lên, thì chân trụ của cậu sẽ không chắc chắn và cậu sẽ không thể di chuyển. Khoảnh khắc ấy sẽ đặt cậu vào nguy hiểm.
Cậu chưa bao giờ gặp nguy hiểm trước đây. Và đó là tại sao Sayama bắt đầu chạy.
...Có gì đang ở trên cái cây đó!
Giây phút mà cậu chắc chắn về điều đó, cậu nghe thấy thứ gì đó rơi xuống mặt đất phía sau cậu. Đó là âm thanh của hai chân tiếp đất. Hai chân đang chống đỡ thứ gì đó to lớn. Cậu có thể nghe thấy tiếng chân lún xuống đất.
Ngay sau đó, một tiếng kêu bắn qua Sayama và đâm xuyên cả khu rừng. Đó là một tiếng gầm của quái thú. Một tiếng tru.
...Có phải là gấu không?
Nhưng cậu phủ nhận khả năng đó. Con quái thú này đã giết con mồi của nó, mang con mồi vào cái cây đó, rồi đợi cho Sayama chú ý thấy cái xác trước khi tấn công từ bên trên. Dấu chân thứ nhất thuộc về nạn nhận đang ở trong cây. Dấu chân chứ hai có lẽ là đã rơi vào cái bẫy đó.
Sayama sẽ đã là nạn nhân thứ ba, nhưng chỉ người thứ hai mới rơi vào chiến thuật đó.
...Thú dữ không dùng chiến thuật như thế này. Chỉ có người thôi.
Tiếng tru phía sau cậu là tiếng của một con quái thú, nhưng...
"Nếu thứ này có trí khôn con người, thì mình sẽ đối xử với nó như một con người."
Như thể đang đuổi theo những lời nói hướng xuống đất ấy, những bước chân áp sát Sayama từ đằng sau.
Chúng rất nhanh.
Những bước chân đó trầm như tiếng trống bass và mỗi bước chân bằng đến năm bước chân của Sayama. Tuy nhiên, Sayama không quay ra sau. Cậu chỉ tập trung vào làm sao để không giảm tốc độ lại.
Cậu từ chối việc quay lại. Thứ cậu cần là khoảng cách, không phải sự tò mò.
Âm thanh của dòng sông ở đằng trước đang trở nên lớn hơn.
Cậu có thể thấy ánh sáng. Mặt đất dốc thẳng đứng xuống. Phía trước, cậu có thể thấy một bờ sông đầy sỏi đá được bao trùm trong ánh sáng mờ mờ lúc chạng vạng.
Một khi cậu ấy đến được đó, cậu sẽ có thể nhìn thấy đối thủ của mình. Có lẽ cậu cũng sẽ phát hiện thấy ai đó ở đấy.
Ngay khi Sayama bắt đầu tự hỏi liệu cậu có thể kêu gọi sự giúp đỡ hay không, thì cậu chú ý thấy có thứ gì đó kì lạ ở phía trước.
Cậu để ý đến chuyển động của không khí đang trải rộng ra trước cậu và một màn sáng nhàn nhạt.
Một vật cản duy nhất đang bao quanh toàn bộ rìa của khu rừng chỗ con dốc ngay phía trên dòng sông. Đó là...
"Một bức tường!?"
Phía trước cậu đang đứng gió. Và ánh sáng lúc chập tối cũng đã trở nên hơi mờ đi.
Cậu sẽ đến thứ được cho là bức tường này trong ba giây nữa.
Tiếng bước chân nặng nề vẫn đang tiếp cận từ đằng sau.
Cậu có nên chạy thẳng vào bức tường hay không? Sự thật là, cái bức tường này thậm chí có tồn tại không?
Làm sao để cậu kiểm tra?
Một ý tưởng độc nhất đến với Sayama. Cậu hơi giảm tốc lại.
Một khi cậu đến được bức tường giả định ấy, cậu quay lưng lại. Nó như thể là cậu đã bị dồn vào chân tường vậy.
Cậu có thể thấy một bóng đen đang lao về cậu.
Bóng đen đó giống như một con người. Hình bóng to lớn ấy cao hơn hai mét. Toàn bộ cơ thể nó được phủ trong lớp lông động vật đen, nhưng bộ đồ đen tả tơi cũng có thể thấy ở hông và ngực nó.
Khuôn mặt của nó hiện rõ phía trên bộ ngực dày.
Mặt nó làm liên tưởng đến một con chó. Bên dưới đôi tai nhọn là hai con mắt vàng và một vết rạch đỏ của chiếc mõm.
...Đây có phải thứ được gọi là ma sói không?
Cậu nghĩ rằng ý tưởng đó là điên rồ, nhưng chỉ được trong một khắc. Sự thật phơi bày ra trước mắt cậu.
Và vì vậy, cậu cần phải di chuyển. Giữa ánh sáng mờ mờ, Sayama vung cả hai tay xuống và hông của mình ra sau. Đối thủ của cậu có lẽ nghĩ rằng cậu đang hụp xuống né. Tuy nhiên, Sayama đang dùng tay phải được che bởi chiếc áo khoác của mình để mò mẫm phía sau mình.
Ở nơi lẽ ra là khoảng trống, cậu cảm thấy lực cản.
Đó là một bức tường. Cảm giác mà cậu sờ thấy được qua chiếc áo khoác làm cậu liên tưởng đến một vỏ trứng thô ráp. Chiếc áo khoác uốn theo hình dạng của bức tường, nên cậu có thể nói là nó không có khoảng trống.
Kẻ địch đến ngay sau đó.
Sayama ngửa đầu ra sau để khoe phần cổ của mình ra.
Những móng vuốt phải của kẻ địch vung xuống. Chúng đang cố cắt lìa đầu cậu khi chúng đi ngang qua. Nó mở chiếc miệng của mình và giương nanh ra.
Nó phát ra một tiếng hú, nhưng...
"Im lặng," Sayama nói khi cậu hạ hông xuống dọc theo bức tường.
Mấy chiếc móng vuốt của con ma sói cắt qua không khí.
Cơ thể khổng lồ của nó sau đó ngã đập mặt vào bức tường vô hình.
Việc này tạo ra một âm thanh chấn động kinh hoàng.
Nó nghe không giống như tiếng thịt bị đánh trúng mà giống tiếng của một vụ tông xe hơn. Toàn bộ cơ thể của con ma sói bị đánh bật lại bởi phản lực. Nó bay xuyên qua không khí, quay một vòng, và làm rung chuyển mặt đất nơi nó rớt xuống. Sau đó nó lăn.
Âm thanh từ những hơi thở của con quái thú trộn lẫn với âm thanh nó lăn đi.
Sayama gần như nằm rạp xuống đất, và cậu nhận ra phần ngực của chiếc áo vest đã bị xé toạc.
"Nó đắt lắm đấy," cậu phàn nàn khi đứng dậy và lấp đầy phổi mình với không khí.
Không cỏ vẻ là con ma sói đã mất ý thức. Tuy nhiên, nó đang nằm trên đất với phần ngực phập phồng lên xuống khi nó thở hổn hển. Trông nó không có vẻ là biết chuyện gì đã xảy ra. Bức tường có lẽ cũng đã là một bất ngờ với nó.
...Hoặc chỉ đơn giản là hắn không biết rằng nó đang nằm đâu.
Sayama bắt đầu chạy một lần nữa. Cậu phải tìm một phương sách để đánh bại con ma sói trước khi nó tỉnh táo lại. Để ở trong điểm mù của con ma sói càng nhiều càng tốt, cậu chạy dọc theo rìa của bức tường vô hình. Cậu chạy về phía tây. Hướng này là hướng ngược dòng với con sông bên trái cậu. Sau khi chạy qua vài con dốc thoải, cậu không còn thấy con ma sói nữa.
"Có lẽ cũng chẳng bao lâu nữa là quá giờ hẹn rồi," Sayama lẩm nhẩm khi cậu nhìn xuống chiếc đồng hồ của mình.
Mấy cây kim đồng hồ bằng bạc vẫn không di chuyển.
Chuyện gì đang diễn ra thế? cậu nghĩ.
Và rồi cậu để ý thấy ánh sáng nhàn nhạt bên kia bức tường.
*
Đó là ánh đèn pha của một chiếc xe.
Một chiếc RV đỏ đậu cách bờ sông đầy sỏi đá khoảng 20 mét ở phía trước. Có thể là một gia đình đang trong chuyến đi chơi vào kì nghỉ xuân. Cậu có thể thấy gia đình đó đang gấp dù và mấy chiếc bàn xếp lại. Gia đình đó gồm một cặp đôi trung niên, một bé gái, và một người em trai còn nhỏ hơn cô bé. Ánh đèn pha đang chiếu lên con dốc về hướng của Sayama.
"Hey! Mấy người cần phải rời đi ngay! Nó—..."
Cậu lạc giọng đi trước khi có thể nói "nguy hiểm đấy."
Có gì đó rất lạ.
Gia đình mà cậu đã lớn tiếng kêu tiếp tục việc chuẩn bị rời đi mà không để ý chút nào đến lời của cậu.
...Họ không nghe thấy mình sao?
"Hey!!" cậu la lên trong khi đang đứng giữa ánh đèn pha, nơi mà họ có thể thấy cậu. Tuy nhiên họ không để ý thấy cậu.
...Họ không thể thấy hay nghe được mình nói gì hết sao?
Sayama hít một hơi sâu vào rồi thở ra. Cậu đặt một tay lên bức tường vô hình trước cậu và tự lẩm bẩm một lần nữa, "Việc này đã trở nên rất là kì lạ rồi đấy" Và khi Sayama tiếp tục đứng xem, gia đình đó đã leo lên chiếc RV.
Sau một quãng tạm dừng ngắn, nó đi khỏi bờ sông đầy sỏi đá. Nó đang hướng...
"Lên ngọn đồi này."
Sayama chạy. Nếu cậu nhớ đúng, thì con đường chính ở phía trên cậu có vài nhánh đường núi dẫn xuống dòng sông. Nếu bức tường vô hình phía tay trái cậu trải dài hết con đường mà gia đình đó đang đi, thì chiếc RV sẽ tông vào bức tường từ bên ngoài.
Vậy sau đó, chuyện gì sẽ ra?
Cậu leo lên con dốc và tìm thấy con đường.
Cành của những cái cây ở trên trông như đang tạo ra một đường hầm tự nhiên phía trên con đường núi. Con đường đất dài khoảng ba mét. Sayama đứng trên mô đất ngay giữa đường, thứ được tạo ra bởi mấy vết bánh xe ở hai bên.
Khi cậu quệt mồ hôi khỏi chân mày, ánh đén pha của chiếc RV chạm tới cậu.
Sayama lùi lại một bước trong khi vẫn ở giữa luồng sáng ấy.
Tuy nhiên, gia đình đó không có dấu hiệu nào là đã chú ý thấy cậu. Chiếc RV tiếp tục tiến đến gần vời cùng tốc độ.
...Bức tường.
Họ đi xuyên thẳng qua nó. Tuy nhiên, chiếc RV biến đổi.
Nó trở thành một cái bóng mờ.
Nó mỏng đến nỗi mà cảnh vật phía sau nó có thể dễ dàng nhìn được xuyên qua nó. Những người bên trong cũng thế.
"...!?"
Khi Sayama đứng ngay giữa con đường núi, cái bóng mờ của chiếc RV chạy xuyên qua cậu. Cậu chỉ cảm thấy một cái bóng cực mỏng. Nó không tạo ra gió hay âm thanh nào cả.
Sayama buông ra một tiếng thở dài mà thậm chí còn không quay lại.
"Chuyện gì đang xảy ra thế?"
...Chiếc RV đó rất có thể sẽ chạy lên con đường chính và sau cùng là chạy qua bên kia của bức tường vô hình một lần nữa.
Và thứ nằm phía bên kia bức tường đó tất nhiên chính là thế giới của mọi ngày.
Chỉ có vùng không gian này là bị bóp méo
Sayama cúi người xuống một cách bất thình lình. Cậu phát hiện thấy một hòn đá nằm trên mặt đất ở gần đó.
Cậu nhặt nó lên.
Rồi Sayama nhìn vào nơi mà hòn đá đã ở đó. Một cái bóng mờ nhạt có chính xác hình dáng với hòn đá đang nằm đó.
Nó mờ đến nỗi mà cậu không thể thấy nó nếu không quan sát cực kì kĩ.
Sayama đặt hòn đá lại chỗ cũ và lẩm bẩm, "Có phải mấy vật thể trong không gian này là vật thật không? Hay chúng chỉ là những cái bóng?"
Cậu không biết.
Sayama lắc nhẹ đầu và ngưng việc tranh luận về nó trong đầu. Ưu tiên của cậu hiện giờ đặt ở chỗ khác.
Cậu hít một hơi. Nhưng rồi cậu đứng như đóng băng tại chỗ.
Cậu nghe thấy một tiếng ồn. Cậu đã nghe thấy tiếng những bước chân nặng nề và một tiếng la ở đằng xa.
Tiếng la cũng cùng một giọng với tiếng thét từ lúc nãy.
"Người đó vẫn còn sống," Sayama lẩm nhẩm khi cậu nhìn về trước.
Cậu nhìn thấy một con dốc. Đó là con dốc mà cậu đã leo lên để nới rộng khoảng cách giữa cậu và kẻ địch.
Tuy nhiên, cậu hít một hơi sâu và bắt đầu chạy xuống cùng một con dốc đó.
Chạng vạng đã nhường chỗ cho đêm tối.
*
Màn đêm cũng buông xuống trên ngôi trường gần như bỏ hoang.
Trong tòa nhà lớp học tổng hợp năm hai của Học viện Taka-Akita, Ooki chịu trách nhiệm khóa cửa vào buổi tối. Cô đang ở ngoài cùng phía tây của hành lang tầng một. Cụ thể là, ở trước lối thoát khẩn cấp.
Thư viện Kinugasa nằm trên cùng một lầu. Chiều dài khoảng bốn phòng học ở hành lang đã bị biến thành khu vực chứa đồ.
"Cái gì đây, vùng hỗn chiến à?"
Thư viện Kinugasa chiếm chiều dài bốn phòng học và hành lang cũng không thoát được khỏi ảnh hưởng từ mấy cuốn sách của nó. Các giá sách cùng những loại kệ khác xếp thành hàng dọc theo mấy bức tường và từng núi từng túi sách nằm chồng chất ở khắp đây và đó. Để đi được xa như thế, Ooki đã bị ép phải luồn lách và nhảy qua mấy đống sách. Hành lang đã bị biến thành một dạng mê cung.
Không có cuốn sách hay cái kệ nào đặt gần lối thoát khẩn cấp ở sau cả, nhưng đó chỉ là vì sách và kệ thường được mang vào đây thông qua nó.
Ooki vặn chìa khóa của lối thoát khẩn cấp để khóa nó lại. Trong một khắc, cô thoáng thấy quang cảnh ở phía đông qua khung cửa sổ trên cánh cửa của lối thoát khẩn cấp. Những ngọn núi ở phía đông được viền màu đỏ thẫm, nhưng bầu trời bên trên lại tạo ra một sự tối dần trong màu sắc, từ tím đến đen.
"Mình mong việc này sẽ ổn..." cô tự thì thầm trước khi quay lưng về chiếc cửa sổ.
Cô không muốn nán lại lâu trong cái mê cung sách không người đó. Trong khi đá vài cuốn sách ra khỏi đường đi, Ooki đi qua khu vực dài bốn phòng học nằm trên đường tới tiền sảnh trung tâm của cô.
Chiếc váy bó làm mình khó di chuyển vào mấy lúc như thế này quá, cô nghĩ.
Những chiếc đèn huỳnh quang trong hành lang có cảm giác sáng quá mức do bóng đêm mịt mờ mà cô nhìn thấy bên ngoài chiếc cửa sổ phía bắc, giữa hai giá sách. Hình ảnh phản chiếu của cô trong cửa sổ cho thấy một miếng băng cá nhân ở trên trán. Đó là nơi mà Sayama đã búng cô.
"Tên nhóc đó chả nương tay gì cả. ...Sẽ tốt nhất nếu mình cho rằng nó yêu mến mình nhiều đến cỡ đó đấy."
Ngay khi cô thì thầm mấy lời đó, cánh cửa mở sang một bên.
"!"
Cô nhảy dựng lên và quay lại. Khi làm thế, gót chân cô vướng vào một chồng sách và cô ngã ngửa ra sau.
"...Ah!"
Chân cô chổng lên và đầu cô đập xuống đất...hay lẽ ra là như thế. Nhưng...
"Lỗi của tôi," nói một giọng nam trầm và từ tốn khi một bàn tay đeo găng đen đỡ lấy phần lưng đang ngã của cô.
Ngay khi nhận ra mình đang được đỡ, tầm nhìn của cô quay thẳng lên trên.
Chân cô hạ xuống đất lại và cô tự đứng thẳng dậy.
"..."
Ooki không hiểu lắm chuyện gì đã xảy ra. Chỉ có chữ "quay vòng" hiện lên trong đầu cô.
"Um..." cô nói lí nhí khi nhìn lên chủ nhân của bàn tay đang đỡ eo cô. "Siegfried-san?"
"Cô ổn không?"
Trả lời lại bằng câu hỏi đó là một người đàn ông lớn tuổi to cao. Bờ vai rộng của ông ấy được che phủ bởi một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc áo vét đen, kết hợp với chiếc quần đen phía dưới. Ông ấy có cái đầu trọc, một bộ râu bạc, và đôi mắt xanh của ông đang nhìn xuống cô.
Siegfried im lặng dời tay phải khỏi eo của cô và đưa chiếc cốc màu trắng trong tay trái ông ấy lên miệng. Mùi thơm lan tỏa đến chỗ Ooki cho cô biết đó là cà phê.
Ooki cúi chào trong khi cố để không bị phân tâm bởi mùi hương đó.
"C-Cảm ơn ông rất nhiều. Mà đó là gì thế, cái thứ làm tôi quay cả vòng ấy?"
"Nó giống với thứ mà cô gọi là Aikido ở Nhật đấy. Quan trọng hơn, tôi mừng là cô không sao. Cô đang khóa cửa sao?" Siegfried hỏi trước khi ánh nhìn của ông ấy hướng lên trán của Ooki. "Tôi xin lỗi vì hỏi nhiều quá, nhưng cái băng keo cá nhân đó là sao thế?"
"Oh, chỉ là thứ mà lúc nãy tôi nhận từ một đứa học trò thôi."
"Bạo lực học đường à? Chúng ta không thể để thế được. Tôi sẽ dạy cho em học sinh này một dạng trừng phạt đã được truyền qua bao thế hệ. Không quan trọng chúng cứng đầu thế nào, chỉ cần một cú thì chúng đều sẽ phải thú nhận mình là một mụ phù thủy gớm ghiếc ngay."
"Sao mọi người quanh mình ai cũng như vậy hết thế?" Ooki tự thì thầm trước khi lắc đầu nguầy nguậy. "Không, không. Cậu nhóc này đã luyện Karate lên trình độ khá cao, nên tôi nghĩ việc này là vô tình thôi. Vả lại," cô gãi đầu, "nó được thực hiện với sự thấu hiểu lẫn nhau giữa cô và trò. Nên tôi hoàn toàn ổn với việc này."
"Tôi hiểu. Vậy thì tôi không có quyền gì để phản đối nó. ...Tôi cho là mỗi người đều có một tiêu chuẩn riêng của họ."
"Oh, um... Tôi không chắc là tôi sẽ nghĩ như vậy, nhưng sao cũng được. Mà ông đang làm gì ở đây thế, Siegfried-san?"
Siegfried lấy một mảnh giấy duy nhất ra khỏi túi áo. Ông ấy hớp một ngụm nữa từ chiếc cốc và rồi lên tiếng.
"Có vài người cần giúp tìm kiếm một số dữ liệu. Một phần trong công việc của tôi là cung cấp sự giúp đỡ cho những người cần tra cứu dữ liệu mà. Liệu cô có thể phụ tôi không? Có một cuốn sách mang tựa đề 'Hạt Plutonium Đầu tiên' đang nằm đâu đó trong hành lang này."
"Không, không, không, không, không," Ooki nói trong khi cô lùi lại một bước.
Với lời tạm biệt, cô cúi chào và bước ra khỏi tiền sảnh trung tâm, nơi thực ra là khá nhỏ. Cô leo lên những bậc thang để khóa cửa ở tầng hai và ba.
Từ tiền sảnh trung tâm, ta mới thấy rõ được ngôi trường tối đến cỡ nào, kể cả khi có đèn huỳnh quang. Công trình này được thiết kế chỉ để sử dụng vào ban ngày.
"Thật đáng sợ," Ooki thở dài khi cô bật đèn cầu thang lên.
Các bậc cầu thang màu xanh lá nhạt được thắp sáng, nhưng ánh đèn huỳnh quang trắng thì không hiểu sao lại có cảm giác lạnh lẽo.
Rồi cô nghe thấy Siegfried nói, "Tôi đã khóa cửa trên tầng hai rồi. Nếu cô tin tôi, cô có thể bỏ qua nó."
"Tôi tin ông mà!" cô đáp lại một cách biết ơn với người đàn ông bị che khuất khỏi tầm nhìn bởi một góc hành lang.
Sau đó cô hướng thẳng lên.
Cô biết rằng sáu tòa nhà lớp học giáo dục tổng hợp và tòa nhà giáo viên đã được xây từ trước chiến tranh.
"Thư viện được xây như thế bởi người sáng lập, Kinugasa Tenkyou."
Nó vốn được chuẩn bị để làm kho chứa tài liệu nghiên cứu cho Tổng Cơ sở Tokyo của Học viện Hàng không Izumo, nơi đang được xây vào lúc đó. Tuy nhiên, Học viện Taka-Akita đã được sinh ra như một phương tiện để đào tạo các nhân viên lành nghề cho tương lai.
Ooki nghĩ về những bậc thang mà cô đang bước lên.
"Thứ này được xây cách đây hơn 70 năm..."
Tiếng bước chân cô vang vọng khi cô tiến lên tầng hai. Cô rời khỏi tiền sảnh trung tâm và nhìn xuống hành lang.
Cô chỉ thấy mỗi bóng tối. Và bên kia của bóng tối là phòng âm nhạc ở phía tây, cùng với lối thoát khẩn cấp ở phía đông. Nhưng mà...
"Mình tin ông ấy..."
Cô đi ngược lại về phía cầu thang.
Vai của Ooki rũ xuống khi cô thở dài và bật đèn của cầu thang dẫn lên tầng ba. Cô nhanh chóng đi lên.
Khi đã lên tới tầng ba, cô lại thấy bóng tối một lần nữa.
Như thể đang nhấn chìm cả đầu mình trong bóng tối, Ooki đứng ở tiền sảnh trung tâm và nhìn sang phòng mĩ thuật bên phía tây, rồi đến lối thoát khẩn cấp bên phía đông. Cô có thể thấy ánh đèn của lối thoát khẩn cấp ở đằng xa.
"Nnn," cô rên rỉ khi cô bật đèn hành lang lên. Những bóng đèn huỳnh quang lần lượt cháy lên và thắp sáng cả khu vực. Tuy nhiên, mấy chiếc cửa sổ và kính trên cửa phòng học lại trở nên tối hơn.
Ooki đứng ngay giữa hành lang gãi đầu.
"Mà, mình cũng chẳng còn lựa chọn nào..."
Vai cô rũ xuống, còn đầu thì gục xuống, và cô thở dài.
Cô hướng đến phía đông trong khi bước đi nhẹ nhất có thể dù chẳng có ích lợi gì.
Nhưng rồi cô nhảy dựng lên do tiếng ồn bất chợt từ đằng sau.
Đó là một con mèo. Một tiếng meo duy nhất đã vang lên từ phòng mĩ thuật ở phía tây.
*
"Nyah...?" Ooki hỏi như thể cô sắp khóc tới nơi rồi.
Cô quay về phía phòng mĩ thuật với một điệu bộ nhát gan.
Cô dồn sức mạnh vào vai và chầm chậm tung ra hai cú đấm, một thẳng, và một là cú đấm múc vào không khí.
"Đ-Được rồi, đến đây đi."
Cô nín thở vài giây. Sau hồi im ắng đó, cô nói lí nhí một lần nữa cùng với hai nắm tay vẫn thủ thế.
"Nếu ngươi không muốn đến, thì ngươi không cần phải đến đâu..."
Cô chỉ nhận được sự tĩnh lặng thay cho lời đáp. Sau một lúc, Ooki hạ tay xuống và ép hai bàn tay vào chân mình. Cơn run rẩy của cô vẫn không dứt, nhưng nó đã bớt lại.
"C-Có lẽ là có một con mèo ở bên ngoài," cô lẩm bẩm trong khi nghiêng đầu và nhìn vào phòng mĩ thuật.
Vào cùng lúc đó, ánh sáng cắt qua bóng tối trên lớp kính mờ của phòng mĩ thuật. Nó xảy ra hai lần. Đây không phải là phản chiếu từ ánh đèn pha của xe hơi. Ánh sáng cắt ngang từ trái sang phải rồi biến mất.
"!"
Ooki vòng tay quanh người mình và co rúm lại. Sau một khắc, cô lấy tay bịt tai theo phản xạ.
"Ổ-ổn mà, ổn mà. Đ-Đó chỉ là một hiện tượng kì bí thôi."
Sau khi nhận ra những gì mình đã nói, Ooki la lên một tiếng và rụt người lại hơn nữa.
Cô quyết định quay trở lại chỗ cầu thang. Nó chỉ cách khoảng bốn mét. Cô bỏ tay ra khỏi tai rồi bắt đầu bỏ bằng cả hai tay và đầu gối. Cô giữ cho ánh nhìn hướng xuống để không phải nhìn vào phòng mĩ thuật khi cô bò một bước rồi hai bước.
Khi cô bò đi, cô nhận thấy cô đang hành động như một con mèo vậy. Cô vẫn còn run, nhưng cô cụp mắt xuống trong cơn sốc rằng cô đang làm việc này ngay trong chính chỗ làm của mình. Cô giơ tay phải ra trước thay cho chân trước và không kìm chế được.
"Nyah," cô nói.
Nhưng cô nhận được một sự đáp trả bất ngờ từ sau lưng cô.
"!"
Cô hốt hoảng phỏng tới trước.
Cô quay ra sau như thể đang lau sàn bằng mông mình. Với sự cảnh giác tăng lên tối đa, cô giơ gối lên để tạo thành một bức tường chắn.
Và rồi cô nhìn thấy thứ đã đáp lại cô.
Đó là một con mèo đen. Nó đang ngồi ở chỗ mà cô đã ở vài giây trước đó và nó đang gãi đầu bằng chân sau. Trong lúc đó, Ooki đang thở một cách nặng nhọc khi nhìn con mèo với hai tay của cô đặt trên sàn nhà phía sau mình.
Con mèo đen chỉ đơn giản là trông rất thư giãn, nhưng cô khá chắc rằng nó đã không có ở trong hành lang trước lúc đó.
Cô định nói "nó vào đây từ khi nào?", nhưng giọng của cô thoát ra khỏi miệng cô dưới dạng một hơi thở hơn là lời nói. Cô bỗng nhận ra nước mắt cô đã lưng tròng rồi. Và...
"Cô ổn không, sensei?"
Lần này, cô nghe thấy một giọng nói từ đằng sau mình trong phòng mĩ thuật.
Ooki nhảy dựng lên và quay lại. Cô từ từ nhìn lên.
Một cô gái duy nhất đang đứng đó.
Cô gái mặc đồng phục của mình như một tấm gương sáng đang thể hiện sự ngăn nắp tuyệt hảo. Mái tóc màu bạch kim của cô ấy gần ngả sang xám và nó được xõa xuống sau lưng cô ấy và dài tới tận chân.
Cô ấy nhìn xuống Ooki với một cái nhìn sắc nhọn trong cặp mắt tím của mình và cất tiếng với không chút biểu hiện nào trên khuôn mặt.
"Em xin lỗi. Cô đang đi tuần, phải không ạ? Em tập trung vào công việc của mình quá nên không để ý thấy màn đêm đã buông xuống. Cách âm trong này khá là tốt đấy ạ."
"Em là..."
"Brunhild Schild ạ, học sinh năm ba. Em sẽ là trưởng câu lạc bộ mĩ thuật đại cương vào năm tới đây."
Ooki ngừng thở trong chốc lát khi cô nghe thấy từ "mĩ thuật". Cô chầm chậm dời ánh nhìn đang hướng lên của mình sang phía tây.
Phòng mĩ thuật ở đó.
Cánh cửa của nó đang mở.
Ooki xác nhận rằng bóng tối nằm phía bên kia cánh cửa đang mở. Và rồi ai đó nắm lấy vai cô.
Brunhild đã vòng ra sau lưng cô.
Cô ấy chống xuống như thể đang ghì Ooki xuống vậy.
Cô ấy đưa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình qua vai Ooki và nói.
"Cô có muốn xem bức tranh của em không?"
"Tranh của em?"
"Vâng," Brunhild đáp lại.
Ooki nghe thấy một sự dao động nhỏ trong giọng nói của cô gái. Và sự dao động đó vẫn còn khi Brunhild tiếp tục.
"Một bức tranh về một khu rừng. Một khu rừng rậm rạp, tối tăm, sâu không đáy, nhưng lại là một khu rừng đầy phong phú."
*
Sayama chạy băng qua khu rừng buổi đêm. Cậu chạy như thể đang đâm đế giày của mình xuống mặt đất. Chân cậu vung ra trước, xuyên qua không khí và bàn chân cậu sẽ đạp xuống để nghiền nát bất cứ vật cản nào ở dưới. Đó là qui luật tuyệt đối khi chạy trong vùng núi tối.
"Ai mà lại nghĩ rằng mấy buổi huấn luyện khắc nghiệt ở Võ đường Hiba lại có ích ở đây chứ!?"
Cậu có thể nghe thấy tiềng xào xạc từ những hàng cây và tiếng răng rắc của ai đó đang hối hả giẫm lên những cành cây ở phía trước.
Ai đó đang bị truy đuổi. Bị truy đuổi bởi con ma sói đó.
Nhanh lên, Sayama nghĩ. Mình không biết ai đã phát ra tiếng thét đó, nhưng... tôi đã đến vì cậu đây.
Khi cậu giục mình phải nhanh lên, cậu tiếp cận tiếng bước chân ồn ã đó. Cần năm bước chân của cậu mới bằng được một bước của bọn họ. Tuy nhiên, con ma sói chỉ có thể chạy theo một đường thẳng. Cậu tập trung vào việc luồn lách qua những cái cây sao cho hiệu quả để có được nhiều khoảng cách nhất có thể.
Sayama ngẫm nghĩ. Dù là ai đang bị truy đuổi bởi con ma sói thì hẳn là họ đều có cách riêng của mình để thoát khỏi tình huống này. Vết cắt đã đốn ngã cây tuyết tùng quá sắc để có thể tạo ra được bởi móng vuốt của con ma sói. Người này hẳn là phải sở hữu một loại vũ khí nào đó.
"Một thứ vũ khí?" Sayama hỏi với một nụ cười cay đắng.
Đây là Nhật Bản. Một thứ vũ khí có sức tàn phá sẽ không được cho phép ở bất kì đâu. Dù là thế...
"Nhưng đây là thật. Mình cho là mình đã bước vào một thế giới, nơi mà mình không có lựa chọn nào khác ngoài việc tin vào hiện thực ở ngay trước mắt."
Nguồn gốc của tiếng bước chân lọt vào tầm nhìn của cậu. Cậu thấy một tấm lưng lớn. Nó đang chạy băng qua những cái cây ở trước mặt.
Sayama xác nhận lần nữa rằng tiếng bước chân và tấm lưng ở trước cậu là thuộc về kẻ địch.
Cậu phải nhanh lên. Cậu lách qua những cái cây trong khi lướt thấp xuống gần sát những gốc cây nhất có thể. Khi làm thế, cậu nhặt hai hòn đá lên ở mỗi tay. Rồi cậu giơ tay phải lên để chiếc áo khoác của cậu trải ra.
"Mình cho là hôm nay mình sẽ phải nói lời tạm biệt với bộ com lê này rồi..."
Khi nói, cậu giờ đã có thể thấy cả con ma sói lẫn người đang chạy trốn nó.
...Một cô gái?
Cậu thấy một cô gái duy nhất đang chạy.
Cô ấy có vẻ cũng cỡ bằng tuổi với cậu. Mái tóc đen dài, mượt tung bay khi cô ấy chạy. Cô ấy mặc một bộ trang phục đen và trắng trông như một chiếc đầm, và trong tay phải cô ấy là...
"Một cây đèn huỳnh quang?"
Cô ấy cầm một cây trượng dài gần hai mét. Phần đỉnh phía trên có một ống hình trụ dài gắn vào làm nó trông như một cây đèn huỳnh quang. Nó phát ra ánh sáng màu trắng xanh yếu ớt còn sót lại giúp soi sáng cô gái.
Khi con ma sói chạy, nó vươn cánh tay nó ra về phía cô gái. Cô ấy vung cây trượng như thể để chiếu những tia sáng còn lại vào con ma sói.
Sayama nghe được một âm thanh tương tự như tiếng phun nước và thấy cánh tay con ma sói bị bật lại.
Cậu không biết nó hoạt động như thế nào.
Tuy nhiên, cây trượng mà cô gái cầm chắc chắn là thứ vũ khí mà Sayama đã cho rằng cô ấy có.
Khi cậu chạy, Sayama đột nhiên thì thầm, "Không tốt."
Cậu nhớ về việc chạy băng qua khu vực này.
Vài chỗ trũng đã từng là các dòng chảy nhỏ đan xen lẫn nhau như một tấm lưới.
Sayama dồn lực vào đôi chân mình khi cậu chạy tới trước.
Cùng lúc đó, cô gái nhìn xuống dưới khi cô chạy.
"...!"
Cô ấy thở hắt ra một cách vô nghĩa và cơ thể mảnh khảnh của cô bay lên như thể nó đã bị đánh trúng.
Cô không bị trượt; cô đã cố ý nhảy lên.
Tuy vậy, kẻ địch không bỏ qua cơ hội này. Nó phóng ra một đòn tấn công từ bên trái như thể đang hất mấy chiếc móng vuốt của nó lên, về phía mục tiêu đã bị mất thăng bằng trên không trung.
Cô gái vung cây trượng để giữ cho ánh sáng chiếu lên.
Nhưng đã quá trễ.
Với âm thanh của vải bị xé toạc, cơ thể cô bị đánh văng đi.
Vào cùng lúc đó, một cơn gió thổi qua, làm những chiếc lá của khu rừng đung đưa xạc xào.