Có lẽ là vào lúc đó
Khi thứ đã bị ngừng lại
Bắt đầu chuyển động một lần nữa
*
—Với tôi, cố tìm kiếm hay dỗ dành chính mình không gì hơn là một ảo tưởng.
Chương 1: Sự khởi đầu của Sayama
Đặc ân của những người biết rõ bản thân họ
Là có thể kìm chế bản thân mình
Không còn dựa dẫm vào người khác nữa
*
Bên dưới bầu trời xanh là hai hàng anh đào đang trổ hoa.
Con đường giữa hai hàng cây đó dẫn đến một bức tường xi-măng bao quanh một khu đất lớn. Cột cổng bằng đá ở lối vào phía tây được khắc dòng chữ "Học viện Taka-Akita".
Thời khóa biểu dán trên cánh cổng ghi "nghỉ xuân" và bản thân cánh cổng đang rộng mở nhưng không có ai bước qua cả.
Khi một người bước qua cánh cổng, con đường chính tiếp tục với hàng cây anh đào ở hai bên.
Những cái cây này cũng đang trong thời kì nở rộ. Đi tiếp xa hơn dẫn đến một sân thể thao tổng hợp rộng nửa hecta và một nhà thi đấu võ thuật lớn bằng đại sảnh bên trái.
Tiếp tục đi thẳng không dẫn đến tòa nhà lớp học mà đến một tòa nhà giáo viên.
Các tòa nhà lớp học xếp thành hàng ở bốn hướng của la bàn với tòa nhà giáo viên ở chính giữa. Tất cả đều thuộc một trường học, nhưng ngoại trừ sáu tòa nhà lớp học tổng hợp ra, nó được chia theo sự chuyên môn hóa. Để tạo một môi trường thích hợp, một vài tòa nhà lớp học được bao quanh bởi những hàng cây, nhưng những tòa nhà khác thì có một khu nghiên cứu được trang bị một hầm chứa hoặc một con đường nhựa để lái thử.
Những tòa nhà được xây rất gần với các tòa nhà lớp học chính là kí túc xá của học sinh.
Ngôi trường này chiếm diện tích bằng ba phần tư của thành phố. Nó có một vài khu phố mua sắm, trang trại, những nhà máy trên các khu đất và rất nhiều người dân trong thành phố sống ở đây.
Và mọi cơ sở bên trong đều sở hữu một kí hiệu nhất định.
Đó là kí hiệu của IAI, Học viện Hàng không Izumo. IAI tài trợ cho thành phố học viện này.
Tuy nhiên, học viện gần như bị bỏ hoang trong suốt kì nghỉ xuân.
Thậm chí điều này cũng đúng với tòa nhà lớp học tổng hợp gần cổng chính nhất.
Một bóng hình duy nhất có thể thấy ở tòa nhà lớp học tổng hợp của năm 2 nằm ngay phía bắc của tòa nhà giáo viên.
Một cậu con trai đứng trên đầu cầu thang khẩn cấp ở tầng 2.
*
Mặc cho đang là kì nghỉ xuân, cậu con trai mặc bộ đồng phục trường, blazer và toàn bộ, và mấy chiếc nút trên áo sơmi của cậu đều được cài lên tới tận cổ áo.
Tóc cậu được vuốt ra sau và có thể thấy một sọc trắng duy nhất ở mỗi bên. Bên dưới mái tóc đó là cặp mắt sắc và khuôn mặt nhọn.
Cậu đang nhìn lên bầu trời.
Nổi trên bầu trời xanh là các đám mây trắng mỏng và hình bóng của chiếc máy bay đang vẽ một đường cong lớn vào không khí.
"Vậy ra những người lính Mĩ ở Yokota cũng không nghỉ à. Bọn họ cũng thích chỗ cao như mình. Và họ cũng thế, không quay về nhà kể cả khi họ có cơ hội," cậu nói.
Cậu vung tay trái của mình lên và vạt áo trượt xuống. Một vết sẹo trắng có thể thấy được trên nắm tay trái của cậu và cậu đeo một chiếc nhẫn phụ nữ trên ngón giữa. Một chiếc đồng hồ đeo tay bằng bạc cũng lộ ra trên cổ tay trái của cậu. Những chiếc kim chỉ 2:30 chiều.
Cậu lấy ra một mảnh giấy từ túi của mình.
"Sayama Mikoto-sama. Để hoàn thành việc chuyển giao các quyền để lại cho cậu bởi ông của cậu, ông Sayama Kaoru-shi quá cố, chúng tôi phiền cậu đến Trụ sở chính Tokyo của IAI Okutama vào 30 tháng Ba lúc 6 giờ chiều."
Nó là một lời mời. Văn bản đơn giản đó có kèm theo một bản đồ IAI và tên của người mời Sayama.
"Trưởng chi nhánh IAI, Ooshiro Kazuo, hm?"
...Ông già, hm?
Khi ông của Sayama chết, người đàn ông lớn tuổi ấy đã là người đầu tiên chạy đến đám tang. Người đàn ông cao, tóc bạc luôn mặc một chiếc áo choàng trắng tại IAI. Cả hai người họ sẽ thỉnh thoảng lại trò chuyện một lần và người đàn ông có vẻ thích thú khi Sayama gọi ông ta là "ông già".
Nhưng khi Sayama nhìn vào lời mời, cậu lầm bầm, "Ông mình là một tên tống tiền[note16600], vậy thì ông có quyền gì ở IAI chứ?"
Cậu quay ra sau và thấy lối thoát khẩn cấp và bức tường. Cánh cửa nhôm được đánh bóng, nhưng bức tường thì đầy cát với đất. Do sự tò mò đột ngột, cậu đến gần bức tường và chạm vào nó. Cát rơi ra và dính lên ngón tay cậu.
"Hm..."
Ngay lúc cậu lau ngón tay mình thì lối thoát khẩn cấp di chuyển một ít.
Một phụ nữ trẻ trong bộ đồ cá nhân ló đầu ra qua khe hở nhỏ ấy. Khi mái tóc cắt ngang trán của bộ tóc ngắn màu nâu phất phơ, đôi mắt xanh của cô ấy hướng về phía Sayama vừa đứng trước đó không lâu. "Huh?" cô ấy nói và nghiêng đầu.
Sayama nói, "Ở đây nè, Ooki-sensei. Hẳn là cô có rất nhiều thời gian rảnh nên mới ở trường vào kì nghỉ xuân nhỉ."
Nghe thế, người phụ nữ tên Ooki nhăn mày và quay lại.
"Cô đang ngủ và—...đợi đã, em cũng thế mà. Em đang cố tận hưởng một cách đầy đủ tuổi trẻ của mình bằng cách nhìn chăm chú lên trời ở một nơi như chỗ này sao? Đồng thời, Sayama-kun."
"Chuyện gì thế? Nếu cô có câu hỏi thì cứ hỏi đi."
"Được rồi, câu hỏi đầu tiên của cô: Sao em lại nói kiểu đó với giáo viên của mình chứ?"
"Đó là phong cách của em. Cô thua ngay khi cô thắc mắc về nó rồi, Ooki-sensei. Giờ thì, còn câu hỏi nào không?"
"Được rồi, câu hỏi thứ hai của cô: Nếu cô đấm một học sinh trong kì nghỉ xuân thì nó có tính là bạo lực học đường không?"
"Nó không sao hết miễn là không ai phát hiện ra. Vậy cô định đấm ai thế? Đó hẳn là một kẻ phiền phức lắm mới có thể làm cô giận được đấy."
"Và câu hỏi cuối cùng của cô: ...Em có bao giờ soi gương chưa?"
"Em dùng một cái trong khoảng thời gian dài đầy tuyệt vời mỗi ngày. Cô thật sự thích hỏi mấy câu rõ ràng thế nhỉ."
"Cô đúng là đồ ngốc khi cố hỏi một người đầy lập dị. Thật ra, em có chắc là cách cư xử ấy ổn không?"
Đáp lại lời nhận xét phiền toái ấy, Sayama dời tay ra khỏi bức tường và quét nó một cách mạnh bạo vào không khí. Vải nơi vạt áo phát ra một âm thanh.
"Đừng lo. Em cư xử kiểu này với mọi người mà. Dù sao thì, em cũng định đi theo con đường đó trong tương lai. Có thể là em ích kỉ, nhưng em không muốn người ta nói rằng em bỗng nhiên bắt đầu xem mình là trung tâm khi em lớn lên. ...Mặc dù việc này có thể gây chút phiền phức cho cô."
Cổ của Ooki thả lỏng và cô ấy nở một nụ cười cay đắng khi nghe câu cuối cùng ấy.
"Có lẽ em cũng nên nói phần cuối với các giáo viên khác nữa. Oh, nhưng hình như cô cũng sẽ là giáo viên chủ nhiệm của em vào năm sau luôn đấy."
"Vậy là cô đã xoay sở để có được một trong những học sinh giỏi nhất vào lớp mình rồi à. Rất xuất sắc đối với một giáo viên mới vào và có ít quyền hành."
"Liệu em sẽ cảm thương cho cô nếu cô nói với em là các giáo viên khác đang ép những học sinh xuất sắc nhưng cá biệt quá mức lên cô chứ?"
Sayama đặt một tay lên vai Ooki và gật đầu với một biểu hiện hoàn toàn nghiêm túc.
"Nếu cô tìm kiếm sự cảm thương thì mọi thứ chấm hết với cô cả rồi. Mặc dù có lẽ cô cũng sắp rồi."
"Xin lỗi, nhưng chuyện này đang chọc tức cô đấy, vậy nên sẽ rất tuyệt nếu em dừng lại đấy." Ooki bước ra khỏi cầu thang khẩn cấp với đôi mắt còn lim dim của mình. Cô gãi đầu và nói, "Nói chuyện với em thật sự làm cô kiệt sức đấy. Em tiếp nhận mọi chuyện một cách nghiêm túc quá."
Sayama nở một nụ cười mỉm với điều đó.
"Nghiêm túc? Em—..."
"Em không có sao? Nhưng em được bầu làm Phó Hội trưởng trong cuộc bầu cử Hội Học sinh và điểm của em cũng xuất sắc nữa."
"Thật vậy," Sayama nói với một cái gật đầu. Cậu khoanh tay lại và nghĩ một lúc. Ba giây sau, "Em chưa bao giờ nghiêm túc lấy một lần. ...Chỉ là em không thể khiến mình muốn nghiêm túc được."
"...Eh?"
Sayama phớt lờ giọng thắc mắc của Ooki và nhún vai.
"Rồi một lần nữa, mọi thứ em trải qua trong trường đều kết thúc trước cả khi em có lấy một cơ hội để nghiêm túc. Em từng một lần bị ông mắng. Ông bảo em không được an phận chuyện thằng chột làm vua xứ mù."
"Cô hiểu," Ooki nói với một cái gật đầu. Cô ấy dựa vào lan can ở đầu cầu thang khẩn cấp. "Ông của em là một người phi thường. So với ông ấy, cô có thể thấy em thừa hưởng từ ai rồi."
"Vâng. So với ông của em, người sẽ cho nền kinh tế Nhật Bản một cú hích tuyệt vời từ trong tối, thì vị trí Hội phó của thành phố học viện này không là gì cả."
"Có còn hơn không."
"Nhưng sự thật là em chưa bao giờ thực sự thử thách bản thân cả. Trong cuộc tranh cử chức Hội phó, đối thủ của em trở nên tuyệt vọng vào phút cuối đến nổi cậu ta thậm chí còn khỏa thân múa vòng quanh trong cố gắng để có thêm sự tín nhiệm nữa. Cậu ta đơn giản là không có cửa với em."
"Có phải em là người đã phóng một tên lửa chai vào mông của cậu ta khi cậu ta đang trình diễn màn múa lõa thể đó không?"
"Không, đó là Izumo lúc cậu ta nghiền nát mọi người khác trong cuộc tranh cử Hội trưởng. Cậu ta thậm chí còn dùng một ống kim loại làm nòng súng để tăng độ chính xác nữa. Không phải là thứ mà cô sẽ trông đợi ở một học sinh năm ba."
"Trong trường hợp đó, cô sẽ không hỏi xem ai đã thổi bay sân khấu sau đó..."
"Vậy là tốt nhất. Có phải cô đang dần học được cách để thuận theo cuộc sống rồi không, Ooki-sensei?"
"Phải, phải. Nhưng cô đang bắt đầu lo lắng về việc làm cố vấn tiếp theo cho Hội Học sinh..." Ooki nhăn mày và thở dài trước khi tiếp tục. "Trường học đối với em thật sự chán đến vậy sao?"
Sayama ngừng di chuyển khi nghe thấy điều đó.
Cậu hướng ánh nhìn sang để bắt gặp đôi mắt xanh của Ooki.
Sau một khoảng dừng ngắn, cậu khẽ lắc đầu.
"Em không có lời than phiền nào với trường học hết. Đúng thật là cuộc bầu cử Hội Học sinh và các bài kiểm tra đều là những thứ vặt vãnh đến nỗi em không cần phải trở nên nghiêm túc. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là trường học chán. Nó cũng tự nhiên thôi khi cảm thấy rằng trường học là một nơi nhỏ nhoi. Và em nghĩ rằng trường học cũng có những điều riêng biệt của nó để tận hưởng."
"Thật là một đứa trẻ phức tạp..."
Sau khi chìm vào im lặng trong một khoảng thời gian ngắn, Ooki ngửa lưng qua lan can mà cô ấy đang dựa và nhìn lên trời.
Trong khi đó, Sayama liếc nhìn đồng hồ của cậu. Là 2:50.
"Ooki-sensei, em nghĩ em nên sớm quay lại kí túc xá của mình."
"Em sẽ rời đi sớm à?"
"Vâng. Sau khi thay sang bộ vest, em cần nhận một vài thứ tương tự như di nguyện của ông."
Sayama mở lối thoát khẩn cấp ra. Ooki hoảng hồn chồm dậy khỏi lan can và lao qua cánh cửa đang mở. Sayama cũng bước vào tòa nhà lớp học khi cậu đóng cánh cửa lại.
*
Sayama bước dọc theo hành lang cùng với Ooki. Tờ báo trường cuối cùng của năm được đính trên bức tường bên dãy lớp học. Câu lạc bộ PR Đệ nhất cho ra báo hàng tuần. Nó đa số là chứa các bài báo liên quan tới IAI và vấn đề này gồm bản đánh giá việc làm của trường tới IAI cũng như một vài mẫu tin khác.
Ooki đứng lại khi cô ấy nhìn sang một bài báo ở tầm mắt của cô, thấp hơn một mức so với của Sayama.
"Họ đã tìm ra một hệ sao siêu mặt trời với khả năng cao là có thể sinh sống được. ...Điều đó thật phi thường!"
"Nó chỉ được khám phá ra thôi. Cứ xem bài báo này thì cô sẽ biết vấn đề khó khăn đến cỡ nào với bất cứ điều gì xa hơn thế nữa."
Sayama chỉ vào một bài báo khác. Bức ảnh của bài báo chụp một núi máy móc khổng lồ nằm vương vãi khắp một khu vực lớn của con đường nhựa.
"Theo cái này thì họ đã tạo một con người máy hai chân cao 8 mét và nó đã thất bại một cách ngoạn mục. Các khớp được làm quá yếu nên chỉ cần đi cũng khiến đầu gối của nó bị gãy. ...Không quan trọng chúng ta có thể khám phá ra điều gì, nó đều vô nghĩa nếu chúng ta không có đủ công nghệ để sử dụng nó."
"Hm. Vậy là nó cũng giống như phát hiện thấy một cô gái đẹp nhưng lại không biết bắt chuyện với cô ấy như thế nào."
"Em mừng là cô thông minh đến thế. Đó có phải là điều mà cô tự nói với mình như là một lời biện minh không?"
"Thì, Giáng sinh trước, cô và vài người bạn... đợi đã, không phải."
Khi Ooki nói thế, Sayama nhận ra rằng cô ấy đang nhìn lên mặt mình.
Sao cô ấy lại nhìn chằm chằm? cậu thắc mắc.
"Chuyện em cười bộ hiếm đến vậy sao?"
"Không, không phải là nó hiếm. Nó thú vị."
Ooki bắt đầu bước đi lần nữa. Sayama theo sau.
Ooki hỏi, "Cô có thể hỏi em về ông của em không?"
"Dĩ nhiên," Sayama đáp lại.
Cậu không có gì phải giấu.
Và rồi cậu nói. Cậu nói về nhiều thứ khi họ bước đi.
Cậu nói cho cô ấy việc ông cậu đã rời khỏi cuộc chiến trong Thế chiến 2 và bắt đầu nghiên cứu thứ gì đó như thế nào.
"Và có vẻ như vào lúc đó, Học viện Hàng không Izumo cũng có liên quan. Sau chiến tranh, ông ấy dùng mối quan hệ và các phát hiện mà ông có được như là nền móng để dấn thân vào giới tài chính và trở thành một tên tống tiền."
"Một tên tống tiền, hm?"
"Ông ấy đã làm rất nhiều thứ khá là kinh khủng. ...Mỗi lần mà ông có mặt trên báo, ông sẽ nói câu sau."
Ooki gật đầu và chen vào.
" 'Cái họ Sayama ám chỉ một kẻ phản diện', phải không? Cô từng thấy nó một lần trên tạp chí tuần rồi."
"Đúng vậy. Ông của em là một kẻ phản diện từ trong ra ngoài. Khi ông xem một đối thủ khổng lồ nào đó là kẻ thù hay xấu xa, thì ông sẽ chiến đấu với chúng bằng cách trở thành một kẻ còn xấu xa hơn nữa. Và...đó là tại sao em không muốn trở nên nghiêm túc với bất cứ điều gì."
"Vậy sao?"
"Em vẫn còn thiếu kinh nghiệm. 'Cái họ Sayama ám chỉ một kẻ phản diện.' Ông em luôn nói rằng khả năng của mình là một phương tiện để thực hiện những sự xấu xa cần thiết. Tuy nhiên, em mất ông khi tất cả những gì ông đã dạy chỉ là làm như thế nào để thực hiện nó."
"Vậy... Em không biết khi nào thì sự xấu xa mình làm là thực sự cần thiết?"
"Vâng. Em không muốn chết, nên có lẽ sẽ có những lúc mà em trở nên nghiêm túc. Tuy nhiên, trở nên nghiêm túc khi em không thể nói liệu nó có thực sự cần thiết hay không là một điều rất đáng sợ."
Khi cậu nói, Sayama bỗng đưa tay phải mình lên phía ngực trái.
Khi cậu đưa tay mình vào áo khoác và ôm ngực, Ooki nói mà không quay về hướng cậu.
"Có vẻ như em cũng có khó khăn riêng nhỉ."
"Phải," cậu gật đầu.
"Vậy cô có thể hỏi về cha em được không?"
"Tại sao?"
"Cô chưa bao giờ hỏi về điều đó vào năm ngoái mặc dù là giáo viên chủ nhiệm của em, và..." Đuôi chân mày của cô rũ xuống. "Cô nghĩ đây là một phần trong công việc của giáo viên."
Sayama gật đầu khi cậu nắm nhẹ ngực trái của mình. Sau khi hít một hơi, cậu nói.
"Không có gì phải lo đâu ạ. Nó là một vấn đề đơn giản thôi. Quan trọng hơn là, cô biết được bao nhiêu rồi, Ooki-sensei? Em tò mò đấy."
Ooki ngước lên và khoanh tay lại.
"Cha em được nhận nuôi bởi ông của em và ông ấy vào IAI cùng lúc với mẹ em. Tuy nhiên, ông ấy đã chết trong trận đại động đất Kansai vào cuối năm 95. Mẹ em, um, thì, mang em theo với bà ấy và—..."
Giọng của Ooki lạc dần và Sayama cười khổ.
"Trước đó em nói cô không phải lo về nó, nhưng giờ thì em cần chỉnh lại vài điều rồi. Cha em chết trong đợt thương vong thứ hai của trận động đất khi ông được IAI gửi đi để cứu trợ động đất."
Sayama hít một hơi. Cậu giơ bàn tay trái trống không của mình lên. Nắm tay sẹo ấy có một chiếc nhẫn phụ nữ trên ngón giữa. Viên ngọc trai trang trí lấp lánh một chút trong hành lang được thắp sáng lờ mờ.
Ooki quay sang nhìn nó khi cô bước đi.
Tuy nhiên, Sayama cũng nhìn chiếc nhẫn thay vì nhìn cô ấy.
"Hãy đi tới nơi mà người con trân quí đang đợi, hm?"
Khi lời nói của cậu trầm xuống, Sayama cảm thấy như thể có thứ gì đó đang di chuyển bên trong ngực trái của mình.
Đó là cơn đau.
Và nó có cảm giác như ngực cậu đang rít lên vậy.
Nó đang đến.
Và rồi Sayama thấy Ooki nhìn lên cậu với khuôn mặt trắng bệch của cô ấy.
"Sayama-kun. E-Em ổn không vậy?"
Cậu cố trả lời "vâng", nhưng cậu nhận ra cậu không thở. Khi người cậu chúi về trước, cậu nhận thấy ai đó đã nhanh chóng đỡ lấy ngực cậu.
Ooki đã đỡ cậu từ bên dưới.
"Ah..."
Khi cậu nghe Ooki kêu thế, toàn bộ các giác quan trên cơ thể cậu trở lại.
Đầu tiên cậu cảm thấy kiệt sức. Rồi cậu cảm thấy cậu đã có thể thở trở lại và mồ hôi túa ra từ lưng và chân cậu.
Cậu dồn sức vào chân để đứng lên, nhưng Ooki vẫn còn hơi với tay về phía cậu.
"E-Em có sao không vậy?"
"Em không sao."
"Thật sao? Ổn? Em ổn?"
"Em ổn, nhưng đó không phải là tiếng Anh chính xác đâu." Cơ thể cậu giờ rõ ràng là đã trở lại bình thường. Cậu gật đầu và nói, "Em ổn, nên cô đừng lo. Có vẻ em bị đau thắt ngực do stress vì chủ đề này."
"Vậy tại sao em lại đồng ý nói về nó?"
"Không phải cô đã nói là mình muốn biết sao? Cô thật sự là một giáo viên kinh khủng nếu quên mất việc đó đấy."
"Oh, nhưng, um..."
Khi Ooki bắt đầu quơ tay loạn xạ để phủ nhận, Sayama cười lần nữa.
"Cô đang cố phủ nhận cái gì thế? Hãy nghĩ về nó. Em được quyền tự do nói những gì em muốn. Và cô được quyền tự do đỡ lấy em khi em ngã. Em sẽ nói rằng cô đã thực hiện được kết quả tốt hơn trong trường hợp này. Cô không đồng tình sao? Nhưng hãy để em nói một điều." Sayama bỏ tay phải mình ra khỏi ngực. "Mẹ em sẽ thường hay nói với em rằng bà ấy mong em có thể làm được gì đó vào một ngày nào đó. Em phải tự hỏi liệu bà ấy đã từng làm bất kì điều gì chưa. Và giờ, đứa trẻ được nuôi lớn khi lắng nghe điều đó chẳng có chút ý tưởng nào về việc mà cậu ta có thể làm cả. Và vì thế nên em phải hỏi: em nên làm gì đây?"
"Cô hiểu... Vậy là em không biết em có thể làm được gì." Ooki gật đầu và vai cô ấy rũ xuống. Cô ấy nhìn lên Sayama và nói một cách chân thành, "Cuối cùng cô đã hiểu tại sao em lại quá khích về mọi chuyện đến vậy rồi."
"Em không thể bỏ qua cái đó. Cô đang gọi ai là quá khích thế?"
"Cái gì? Em không nghe thấy cô sao? Cô đã nói nó khá là rõ ràng mà. Có phải cái mũi gắn bên cạnh đầu em không thế?"
Tay trái Sayama làm một cú búng nhanh như chớp lên cái trán đã hỏi câu đó một cách quá nghiêm túc.
"Eeee," Ooki rên rỉ khi cô ấy ngồi thụp xuống.
Sayama đưa một tay lên cằm và nói, "Một vài giáo viên có thể nói những lời thật sự kinh khủng về học sinh của họ đấy nhỉ."
*
Cuối cùng thì, Sayama đã không rời khỏi kí túc xá cho đến hơn bốn giờ.
Nó tốn thời gian để mặc bộ com lê ba mảnh mà cậu thừa kế từ ông và chuẩn bị con dấu cũng như máy ghi âm kĩ thuật số cần cho những ghi chép chính thức. Cậu ghi lại thời gian xuất phát của mình tại bàn tiếp tân của kí túc xá và rời đi.
Mặt trời vẫn chưa lặn.
Cậu băng qua một bãi đất trống sỏi đá nằm giữa những tòa nhà lớp học tổng hợp và kí túc xá. Bình thường thì nó được dùng làm bãi xe cho giáo viên. Cậu đang hướng ra cổng chính.
Khi cậu đi tắt ra sau tòa nhà lớp học tổng hợp của năm hai, cậu nghe thấy tiếng những con chim non đang cất tiếng hót trên cây.
Khi cậu lắng nghe, Sayama nghe thấy hai âm thanh nữa ngoài tiếng ríu rít của những chú chim.
Cái đầu tiên là tiếng đàn organ đến từ phòng âm nhạc trên tầng hai của tòa nhà lớp học.
"Silent Night..."
Cậu nhớ rằng mình thỉnh thoảng có nghe thấy nó vào cuối tuần. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên cậu có thể chỉ chính xác nó đến từ đâu. Cậu tự hỏi ai đang chơi nó, nhưng nó được chơi hoàn hảo đến mức mà cậu cho rằng đó không phải là một học sinh.
Và khi khúc nhạc organ được chơi, có thể nghe thấy một âm thanh khác nữa đang đến gần.
Đó là âm thanh của động cơ mô-tô. Cụ thể là, âm trầm của một động cơ 4 thì.
Khi cậu lắng nghe âm thanh đang đến từ hướng cổng chính đó, Sayama lẩm bẩm, "Izumo và Kazami."
Sau đó cậu bước ra con đường nhựa ở phía tây tòa nhà lớp học.
Cậu nhìn ra phía tòa nhà giáo viên, sân thể thao rộng lớn, và cơ sở võ thuật. Cậu phát hiện thấy hai người đang cưỡi một chiếc mô-tô xuất hiện từ bên hông tòa nhà giáo viên. Mặc cho lượng lớn khói thoát ra, chiếc mô-tô du lịch màu đen di chuyển một cách êm ả dọc theo con đường.
Trên chiếc mô-tô là một thiếu niên lực lưỡng mặc chiếc áo khoác nâu mỏng và một cô gái với mái tóc hơi ngắn đang đeo một cái ba lô màu đen. Tấm lưng lộ ra bởi chiếc áo không tay của cô gái hướng về phía Sayama.
Cả hai đang trò chuyện khi cưỡi mô-tô.
Bỗng nhiên, cậu thiếu niên chú ý thấy Sayama. Một nụ cười thân thiện xuất hiện trên khuôn mặt khá dài của cậu ta.
"Hey," cậu ta nói với một tay giơ lên.
Rồi cậu ta dừng chiếc mô-tô kế bên Sayama.
Cậu thiếu niên cao hơn 180cm với bờ vai rộng, nên cậu ta đỡ lấy khối lượng của chiếc xe mô-tô nặng nề bằng chân mình.
Cô gái nhẹ nhàng chòm tới và dựa vào lưng của cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên cười với cô gái đang dựa vào mình.
Cậu ta nhìn lên và nói, "Cậu nghĩ cậu đang đi đâu thế hả, đồ ngốc Sayama? Đi phun mấy lời lăng mạ vào ai đó à?"
Sayama đưa một tay lên trán và thở dài.
Với giọng điệu khó chịu, cậu nói, "Izumo, không như anh, não tôi đang làm việc hoàn toàn bình thường. Và tôi chưa hề phun mấy lời lăng mạ vào ai hết, tên khốn buồn nôn."
"Rồi, rồi. Cảm ơn vì đã duy trì cái kiểu cư xử của cậu kể cả trong kì nghỉ xuân."
"Không cần cảm ơn tôi. Nhưng cả ba thành viên với chức vụ cao nhất của Hội Học sinh thật sự có nên có cuộc trò chuyện kiểu này không?"
Cậu thiếu niên, Izumo, cười gượng gạo với câu đó.
"Tất nhiên là không," cậu ta đồng tình.
Cô gái đang dựa vào lưng cậu ta quay về phía hai người.
"Sayama, cậu đang đi đến IAI, phải không?"
"Phải, đúng vậy. Kazami, Izumo. Còn hai người thì sao?"
"Tôi chỉ vừa quay trở về kí túc xá để vui vẻ một chút với Chisato...kh!"
Khi cậu ta nói, đầu của Izumo vẹo lên trên. Cô gái tên Kazami đã nắm đầu và quai hàm của Izumo từ đằng sau. Một âm thanh tao nhã đến từ cổ của Izumo và cậu ta chầm chậm ngã ra sau.
"Kaku, đó không phải là những gì mà cậu ta hỏi. Sayama muốn biết chúng ta đã ở đâu."
Đầu của Izumo dựa trên đùi của Kazami và cậu ta ngừng cử động.
"Ngoan, ngoan," Kazami nói khi cô ta xoa đầu cậu ta. Rồi cô ta cho Sayama thấy chiếc ba lô đen kế bên mình và cười.
"Tụi tôi đi vào thành phố. Tụi tôi mua ít quần áo, đĩa nhạc mới, và vài thứ khác cho Lễ hội Toàn liên[note16601]. Ở vùng ven Tokyo thật sự làm cho người ta quên hết về văn minh."
"...Tôi hiểu rồi. Nhưng hai người là năm ba và cả hai sống chung, phải không?"
Cô gái, Kazami, nghĩ một lúc, trông bối rối, nhưng rồi cũng nói.
"Thì, mọi chuyện là thế đó. Bây giờ, khi tôi thử hòa hợp với những người khác, họ chú ý thái quá về cách đối xử với tôi. Vai trò của tôi trong kí túc xá đã trở thành một chị đại rồi. Một đàn em thậm chí còn xin lỗi chỉ vì vượt qua tôi ở đại sảnh."
"Mặt cô có vẻ đang hóa thành xi măng rồi kìa."
Kazami cúi đầu xuống, nói "Oh, xin lỗi", và thả lỏng vai. Cô ta thỉnh thoảng lại vỗ một tay vào Izumo, người đang nằm bất động trên đùi mình.
"Đừng biến thành một tên ngốc như cậu ta nhá, được không? Cậu ta quá lạm dụng quyền hành của mình với tư cách là con trai của chủ tịch IAI."
"Tôi thì thấy cô đang tận hưởng cái sự lạm quyền ấy khá nhiều đấy."
"Tôi biết điều đó, và đó là tại sao nó làm tôi tức nhiều đến thế. Cậu ta ít ra cũng nên làm công việc Hội Học sinh một cách nghiêm túc đi." Kazami ngẩng đầu lên để nhìn vào mắt Sayama. "Oh, phải rồi. Sayama, tôi đang nghĩ tới chuyện làm công việc Hội Học sinh đầu tiên cho học kì này của chúng ta ở Thư viện Kinugasa trong tòa nhà lớp học của năm hai. Cậu có thời gian không? Ba chúng ta có thể lập vài kế hoạch cho Lễ hội Toàn liên và Lễ hội Chào mừng vào mùa xuân."
"Tôi phải ra ngoài hôm nay và tôi không biết mình sẽ về trễ đến cỡ nào."
"Tụi tôi sẽ đi tới thành phố lần nữa vào chiều mai, vậy nên 9 giờ sáng ngày mai ở Thư viện Kinugasa thì thế nào?"
"Lúc đó thì tôi có thể," Sayama đồng ý. Cậu liếc sang tòa nhà lớp học kế bên họ. "Thư viện Kinugasa, hm?"
Ở phía tây tầng trệt của tòa nhà lớp học tổng hợp cho năm hai, một khu vực dài bằng bốn lớp học nhô ra. Nó nhô ra khoảng chiều rộng của một lớp học. Bên trong không gian này là một khu vực rộng bằng tám lớp học.
Nhìn qua cửa sổ sẽ thấy được phía sau lưng của những tấm gỗ. Những tấm gỗ dày này tạo thành hình dạng của những giá sách.
Căn phòng là một thư viện.
Gần như toàn bộ không gian bằng tám lớp học này đều được lấp kín bởi sách và hành lang với tầng hầm được dùng thêm để làm kho chứa sách. Đó là Thư viện Kinugasa.
Khi Sayama liếc về phía cửa sổ thư viện, cậu nghe Kazami nói.
"Thư viện được tạo ra bởi người thành lập trường không phải là một nơi tệ cho công việc đầu tiên của chúng ta đâu, phải không? Thủ thư, ông Siegfried, có thể khó gần, nhưng ông ấy có pha trà cho chúng ta. Tụi tôi cũng đã dùng nơi đó vài lần trong cuộc bầu cử rồi, nên tôi nghĩ là chúng ta có thể tiếp tục dùng nơi đó làm căn cứ."
"Thủ thư năm nay thật sự khác thường nhỉ."
"Tôi nghĩ Hội trưởng và Phó Hội trưởng cũng khá là khác thường đấy. Nhưng mà cậu nghĩ sao? Những senpai như tụi tôi có thích hợp với một người đầy kiêu hãnh như cậu không?"
"Tôi nghĩ chỉ riêng phát biểu đó cũng đã cho thấy cô có thể cạnh tranh với tôi khi nói đến niềm kiêu hãnh rồi. ...Nhưng ít nhất là, không có ai trong ngôi trường này thích hợp hơn cả. Izumo Kaku, con trai của chủ tịch IAI trợ cấp cho thành phố Akigawa này, và Kazami Chisato, cô gái cùng phòng với cậu ta, là những đứa trẻ rắc rối thực thụ."
"..."
"Không lí nào mà hai người không biết việc thế giới nói gì về mình. Tôi tôn trọng mấy người vì khả năng tiếp tục bất chấp mà hành xử như thế ."
Nghe vậy, Kazami hơi khoe hàm răng mình ra và nhìn xuống Izumo đang nằm trên chân mình.
"Thì, không quan trọng người ta nói gì. Kaku có thể gây rắc rối, nhưng cậu ta không phải là một người xấu."
"Cả cô cũng thế, Kazami."
"Vậy còn cậu thì sao, Quí ngài Gia đình của những kẻ phản diện?" Kazami ngẩng đầu lên để nhìn vào Sayama. Cô ta liếc lên liếc xuống bộ com lê của cậu. "Cậu trông đủ tốt rồi đấy, nhưng cậu làm mọi việc khó khăn lên."
"Theo cách nào?"
"Tôi đang gặp khó khăn trong việc tưởng tượng xem ai sẽ đứng cạnh cậu. Tôi không thể tưởng tượng ra việc ai đó làm cân bằng được sự ngu ngốc của cậu, giống như Kaku là dành cho tôi."
"Không có ai ngoài kia đủ sức mạnh để ứng phó với tôi ngang hàng đâu."
"Đó không phải là ý tôi." Kazami làm một nụ cười khổ. Cô ta thờ ơ quơ tay tới lui. "Tôi đang nói về sự cân bằng. Những người ngang hàng chỉ có thể đứng cùng một bên của chiếc cân, đúng không? Cậu cần một đối trọng."
Sayama nghĩ về ý nghĩa lời nói của Kazami.
Và, "Một người như thế sẽ là thế lực đối địch hoặc là một vật cản."
"Vậy tôi là thế lực đối địch hoặc là một vật cản với Kaku à?"
Câu hỏi đó được phát ra với một nụ cười nhỏ. Sayama thả lỏng vai.
"Tôi không biết câu trả lời cho việc đó, nên tôi không thể tranh luận với ai đó như cô, một người biết câu trả lời."
"Ow, thật thà làm sao."
"Tôi là một con người thật thà mà, Kazami. Chỉ là, vì vài lí do kì lạ, mà có vẻ vào lúc cuối, tôi đều gặp rắc rối vì nó hết lần này đến lần khác. Đây có phải là ý của họ khi nói một người thật thà là một tên ngốc không? Phải, các tiền nhân của chúng ta đã nói những điều xuất sắc."
"Được rồi, chắc rồi. Nếu đó là những gì cậu muốn nhìn nhận trong vũ trụ của riêng cậu, thì tôi không cản đâu."
Sayama cười cay đắng trước điều đó. Cậu trao đổi ánh nhìn với Kazami và nói.
"Tốt thôi. Tôi sẽ thừa nhận những mối quan hệ như của cô và Izumo là có tồn tại. Tuy nhiên, tôi nghi ngờ điều tương tự có thể xảy ra với tôi. Tôi cũng nghĩ nó là một rắc rối, ngay cả việc nghĩ xem đặt ai như thế cạnh tôi."
"Một rắc rối?"
"Cái họ Sayama ám chỉ một kẻ phản diện. Cô đặt gì bên cạnh một kẻ phản diện?"
Kazami không có câu trả lời nào cho điều đó cả. Cô ta chỉ để vai mình rũ xuống và thở dài.
"Cậu thật sự là một con người phức tạp đấy."
"Ooki-sensei cũng đã nói điều tương tự mới nãy."
"Mọi người đều nghĩ thế. Tụi tôi cũng tự hỏi chính xác là khi nào thì cậu sẽ nghiêm túc về việc gì đó."
"Tôi chưa từng làm thế, nên tôi không thể nói. ...Và nếu tôi làm thế, thì tôi quá non nớt đến nỗi mà rất có thể là tôi sẽ sợ chính mình."
"...Cậu thật sự phức tạp đấy, Sayama."
"Cô không cần lặp lại đâu," Sayama nói với một nụ cười trước khi hờ hững vỗ lưng Izumo nơi cậu ta nằm bất động như thể đang ngủ. "Anh còn tỉnh, phải không? Nhanh quay trở lại và cắm đầu vào lối sống buông thả của mình đi."
"Eh?" Kazami thì thầm khi cô ta nhìn xuống.
Izumo mở mắt.
"Hey."
"Không, không phải 'hey'. Nếu anh đã tỉnh thì sao không dậy?"
"Em ngửi thật sự tuyệt vời đấy, Chisato."
Đôi mắt của Izumo cong lên một cách vui vẻ khi Kazami đỏ mặt.
"Ha," Sayama cười trước khi vỗ vai Kazami, quay lưng lại, và bỏ đi.
Cậu tiếp tục đi về phía cổng chính.
Khi cậu làm vậy, cậu chú ý thấy một bóng hình mới.
Ai đó đang đi xuống cầu thang từ tầng hai của tòa nhà lớp học tổng hợp cho năm hai.
Đó là một ông già cao. Ông ta mặc chiếc áo vest đen, quần đen, và găng tay đen. Ông ta trọc đầu và có một bộ râu.
"Siegfried Zonburg, thủ thư."
Sayama đã nói chuyện với ông ta vài lần trong lúc làm việc Hội Học sinh. Người đàn ông chỉ sử dụng tối thiểu lời nói.
"Không thường thấy ông ta ở bên ngoài Thư viện Kinugasa như vậy," cậu lẩm bẩm trước khi tiếp tục.
Cậu nhìn xung quanh một lần nữa và không thấy gì ngoài cảnh ngôi trường gần đến đỉnh điểm của mùa xuân.
"Thật là một nơi yên bình..."
Phía sau cậu, cậu nghe thấy âm thanh của thịt bị dần, theo sau bởi tiếng thét của Izumo.
*
Mặt trời đang lặn xuống ở phía tây.
Bên dưới ánh mặt trời đang lặn ấy, đến cả một khu rừng bao quanh bởi núi cũng có ánh sáng chiếu qua nó như một cơn gió.
Khu rừng chủ yếu được hình thành bởi những cây tuyết tùng. Một bóng hình duy nhất đang gục ngã dưới một trong những cái cây ấy.
Bóng hình ấy đang ngồi bệch trên đất.
Người đàn ông trung niên này ngồi như thế làm ánh mặt trời rọi qua ông ta từ bên hông. Mái tóc cắt sát rạt của ông bị ướt bởi thứ gì đó nên nó phản chiếu ánh mặt trời. Chất lỏng làm ướt tóc ông ta nhỏ xuống trán và nhuộm nửa trái mặt ông ta một màu tối.
Quần áo của ông ta làm liên tưởng đến một bộ quân phục trắng đen. Tuy nhiên, vai trái và chân trái của bộ đồng phục đó đã bị xé toạc và thứ gì đó tối màu có thể thấy đang chảy ra khi ông ta thở đứt quãng.
Ông ta duỗi tay trái ra và cào vào mặt đất. Với máu trong mắt mình, ông ta có lẽ cũng đã bị mù. Tay trái ông ta quơ quào khắp mặt đất.
Sau cùng, ông ta cũng xoay sở để nhặt được thứ gì đó nằm giữa những hòn đá và thảm lá rụng lên.
Đó là một khẩu súng trường làm bằng kim loại. Bên hông được khắc gì đó bằng tiếng Đức.
Ông ta ôm khẩu súng thật chặt và hít một hơi sâu. Ông ta nhét một ngón tay vào bao đạn bên hông phải của mình.
"Đây là Tsuurin Daiichi. Vị trí hiện tại của tôi là ở vùng núi gần Điểm 3 giữa Okutama và Shiromaru. Tôi đã thành công trong việc ngăn chặn kẻ địch duy nhất trốn thoát. Tôi đã ghi lại được dao động dây[note16602] của kẻ địch và gửi nó rồi. Hiện tại...tất cả mọi người trừ tôi đều đã bị hạ rồi. Xin hãy nhanh lên."
Một giọng rè rè đáp lại từ nơi gần cổ ông ta. Đó là một giọng phụ nữ.
"Testament. Phân đội đặc biệt đang trên đường tới. Chúng tôi cũng sẽ gửi tiếp viện tới cho ông, nên hãy rút lui đi."
"Tes. ...Hoặc đó là những gì tôi muốn nói. Nhưng không may là, chân tôi đã tiêu rồi. Với cả dụng cụ và thần chú chữa trị của tôi cũng đã bị phá hủy luôn rồi. Tôi chỉ còn lại món vũ khí yêu thích của mình để dựa vào thôi. ...Khi tôi nói nhanh lên, ý tôi là phân đội đặc biệt, không phải tiếp viện cho tôi." Ông ta hít sâu một hơi trong khi đang toát rất nhiều mồ hôi. "Kẻ địch đến từ một phe của quân cách mạng từ 1st-Gear. Phải, một người sói từ phe cung điện hoàng gia thứ hai. Có vẻ hắn ta đến để đàm phán với phe ôn hòa. Hắn ta hẳn là có đá hiền triết của 1st-Gear bởi vì hắn đã hóa thành sói ở thế giới thực này."
"Đừng nói nữa. Không gian khái niệm sẽ được triển khai trong năm phút nữa."
"Ha ha. Làm nó sao cho một viên đạn bạc sẽ có hiệu quả ấy. Đồng thời, cô gái trẻ à... hay là một quí cô trẻ tuổi? Dù sao đi nữa, cô không nghĩ đây là lỗi của chúng tôi, phải không?"
Ông nhận được sự im lặng. Ông ta hướng ánh nhìn xuống trước khi tiếp tục.
"Tốt thôi. Đó là sai lầm của chúng tôi khi quyết định đi. Ở phân đội tiêu chuẩn, chúng tôi có quyền lựa chọn...đúng chứ?"
Một lần nữa, ông chỉ nhận được sự im lặng. Dù thế nhưng ông ta vẫn không ngừng lại.
"Cô đến từ đội nào? Kể cả phân đội đặc biệt cũng không có bao nhiêu đơn vị là có phụ nữ trong đó. Nhưng tôi nghĩ là có một đội được lập gần đây. Một đội toàn những cô gái và phụ nữ xinh đẹp được UCAT nuôi dạy. Tôi nghĩ đó là IAI—..."
Ông ta dừng nói. Đôi mắt ông ta mở to và ông ta đứng dậy bằng cách dùng cái cây đằng sau để đỡ mình.
"Hey, khi tôi trở về, hãy tới thăm tôi với những bông hoa nhá. Đó sẽ là một sự trở về huy hoàng. Hoa gì nở vào mùa này nhỉ?"
"Testament. Tôi nghĩ đó là Chi xuân thảo và những cây giống vậy."
"Không, cô phải nói là cô sẽ tới chứ."
Ông ta cười và bỏ tay phải ra khỏi bao đạn. Ông chuyển cây súng trường từ tay trái sang tay phải. Ông ta cắn vào dây đeo, dùng báng súng và tay cầm trong tay phải để tạo thành ba điểm chống, rồi hướng mặt thẳng về trước.
Ông ta nghe thấy tiếng gió ở phía trước mình.
Có thể thấy một cái bóng lớn dưới ánh mặt trời đang lặn chiếu qua núi. Nó đang từ từ áp sát trong khi loạng choạng tới lui.
Không có dấu hiệu nào. Ông ta chỉ đơn giản là theo âm thanh của gió mà bóp cò.
Một tiếng súng vang vọng khắp khu rừng cùng với ánh sáng của mặt trời đang lặn.
*
Sayama mở mắt mình ra trong con tàu hỏa đang chạy qua vùng núi trên đường đến Okutama.
Cậu đã thiếp đi do ánh mặt trời lặn chiếu vào phía sau chỗ ngồi của cậu. Và cậu đã tỉnh dậy do...
"Con tàu đã dừng lại?"
Cậu liếc nhìn quanh tàu. Những hành khách duy nhất ngoài cậu ra là hai người ngồi cách đó một khoảng ngắn.
Một là người đàn ông tóc bạc mặc bộ com lê đen. Người còn lại là một cô gái tóc trắng mặc đồ đen và ngồi kế bên ông ta. Họ có lẽ là cha con và họ đang nhìn ra ngoài cửa sổ đối diện.
Sayama dõi theo ánh nhìn của họ ra ngoài cửa sổ.
Ở đó cậu thấy vùng núi Okutama. Chúng đều được tạo nên từ hình dạng tròn và không thể thấy ngọn đồi nhỏ nào.
"Vậy là chúng ta đang ở quanh chỗ đường hầm thứ hai gần Shiromaru à. Chỉ còn một trạm dừng nữa là tới Okutama."
Cậu đã quá quen với địa hình ở đây. Cậu tiếp tục nói trong khi nhìn ra những ngọn núi na ná nhau đằng xa.
"Tất cả là nhờ Hiba-sensei đã ép mình phải chạy qua vùng núi này."
...Nếu mà mình không học thuộc địa hình, thì mình đã chẳng được ai tìm thấy cho đến tận mùa xuân rồi.
Sayama gật đầu và nhìn xuống bàn tay trái của mình. Vùng da quanh xương nắm tay trắng như thể có thứ gì đó vươn vãi khắp nó vậy. Đôi mắt cậu hướng xuống chiếc nhẫn trên ngón giữa của bàn tay có sẹo ấy.
"Cũng ở quanh đây, chúng ta đã ra khỏi xe khi mẹ đưa mình theo bà ấy hồi đó..." cậu thì thầm.
Theo đồng hồ của cậu, giờ là 5:30 chiều. Cậu sẽ tới IAI lúc 6:00 chiều.
Khi cậu tính toán thời gian, tim cậu như đông cứng lại. Cậu đứng dậy, bẻ cổ áo của bộ com lê lên để sửa lại nó với một tiếng tách, và đến gần hai người hành khách còn lại. Người đàn ông tóc bạc ngẩng đầu lên. Người đàn ông đang đeo kính mát, nhưng Sayama có thể nói rằng ông ta đang nhìn cậu. Sayama cuối chào nhanh một cái.
"Xin thứ lỗi. Tại sao con tàu dừng lại thế?"
"Nó nhận được tín hiệu dừng. Một khi được cho đi, nó sẽ quay về lại Shiromaru."
Giọng của người đàn ông có lẫn chút thích thú và Sayama nhận thấy ông ta trẻ hơn vẻ bề ngoài của mình. Lúc đầu Sayama đã cho rằng ông ta là một người lớn tuổi, nhưng nhìn kĩ hơn thì thấy ông ta chỉ mới vừa bước vào độ tuổi trung niên.
Cô gái kế bên mặc một chiếc đầm đen và tạp dề trắng của một hầu gái. Cô ta không phải là con gái của người đàn ông.
...Mình có nghe là quyền sở hữu nhiều ngọn núi quanh đây đã có từ lâu về trước rồi.
Sayama để ý thấy cô gái đang cầm một cây gậy. Đó là một cây ba-toong kim loại có thể gắn vào cổ tay. Nó rõ ràng là quá dài để cô ta sử dụng. Tuy nhiên, Sayama kết thúc cuộc điều tra của mình về họ tại đó. Cậu cần biết một thứ khác.
"Tại sao con tàu này lại quay trở lại?"
"Có lẽ là có tai nạn."
"Vậy à," Sayama gật đầu, nhận ra rằng người đàn ông này hẳn là cũng không biết rõ chi tiết.
Đột nhiên, cô gái đang ngồi kế người đàn ông nhìn lên Sayama. Với cặp chân mày nằm ngang và không biểu hiện nào có thể thấy rõ được trên khuôn mặt, đôi mắt có màu đen gần ngả tím của cô ta nhìn chăm chú vào sâu trong đôi mắt của Sayama.
Cô ta hít một hơi và rồi mở miệng.
"Xin thứ lỗi," cô ta nói bằng một giọng thấp, một giọng khá là trưởng thành.
"Đừng để ý về chuyện đó," Sayama nói trước khi quay lưng về hai người họ.
Cậu mở cánh cửa sổ đối diện và nghe thấy cùng một giọng nói như lúc trước đến từ đằng sau cậu.
"Cậu xuống tàu à?"
"Tôi không thể quay lại. Hơn nữa, có người đang đợi tôi."
"Cậu đang vội vàng quá đấy. Con tàu có lẽ sẽ sớm đi tiếp thôi. Một khi cậu hối tiếc về quyết định của mình thì đã quá trễ để quay lại rồi."
"Tôi không biết cô là vị thần khuyên bảo nào, nhưng để tôi nói cho cô một điều. Một quyết định có thể dẫn đến sự vui thú cũng dễ dàng như khi nó làm ta hối tiếc vậy. Tôi cảm kích sự lo lắng của cô, nhưng tôi biết vùng này. Và có thứ gì là thật sự nguy hiểm trong thế giới này chứ?"
"Đúng... Điều đó rất đúng. Không có gì nguy hiểm trong thế giới này cả," người đàn ông nói trước khi khép miệng lại thành một nụ cười bên dưới cặp kính mát.
Ngay khi người đàn ông duỗi chân mình ra từ chỗ ngồi, Sayama đút chân ra khỏi cửa sổ và nhảy ra.
Cậu tiếp đất trên nền đất sỏi dùng để chống đỡ cho đường ray. Cậu chạy vào vùng không gian rộng mở và xuống sườn núi đang tắm mình trong ánh tà dương.
"..."
Sayama không quay về phía con tàu trên triền dốc sau cậu nữa. Cậu tiếp tục chạy xuyên qua khu rừng trải ra phía trước cậu.
Cậu đạp lên những bụi cây bên dưới khi cậu hướng thẳng xuống núi.
Chỉ sau vài nhịp thở, cậu chìm vào bóng đêm do khu rừng tạo ra. Ánh mặt trời lặn đến từ phía bên và cành của những cái cây vẽ thành một chấn song tạo từ bóng dọc theo hai bên cậu. Ánh sáng và bầu không khí này đã quen thuộc với cậu.
"Đã hai năm kể từ khi mình ngưng đến Okutama rồi. Mình cho là Võ đường Hiba vẫn ở quanh đây."
Khi cậu thì thầm lời bình luận ấy, cậu nghe thấy một tiếng ồn như tiếng kim loại từ đằng sau mình.
Một tiếng còi và đoàn tàu bắt đầu lăn bánh. Cậu nghe thấy nó đi lên về phía Shiromaru. Âm thanh của những bánh xe đi xa dần bảo cậu rằng cậu đã đưa ra lựa chọn đúng.
"Tốt," cậu nói với một cái gật đầu khi cậu tăng tốc lên.
*
Ga Shiromaru là một nhà ga không người điều hành.
Khi con tàu dừng lại, một vài hành khách vô tư bước lên sân ga dài, hẹp.
Một khoảng ngắn cách khỏi những cá nhân nhàm chán đó là hai người mà Sayama đã nói chuyện vừa mới nãy.
Người đàn ông tóc bạc cầm cây ba-toong bằng một tay khi ông ta đứng cạnh một chiếc điện thoại công cộng chỉ dùng thẻ nằm dưới bóng râm của một ngôi nhà riêng nằm ngoài nhà ga.
Cô gái mặc như một hầu gái đứng trước mặt ông ta đang cầm ống nghe của chiếc điện thoại màu xanh lá.
Cô ta lấy ra một mớ thẻ điện thoại từ tạp dề của mình giống như đó là một cỗ bài Tây vậy.
Cô ta nhanh chóng xếp mấy tấm thẻ thành hàng trước chiếc điện thoại màu xanh lá và quay về phía người đàn ông.
"Itaru-sama. Sao ngài lại không mang theo một chiếc điện thoại di động?"
"Bởi vì ta là một tên nhát gan, Sf. Hãy nhớ điều đó. Nếu điện thoại reng, có thể nó sẽ làm ta đau tim đấy."
"Vậy nếu tôi mang theo nó cho ngài thì sao?"
"Không. Cô chưa đạt được kĩ năng để nhận tin nhắn. Nếu cô không thể lúc nào cũng trả lời như thể là ta đã đi mất kể cả khi ta đang ở với cô, thì không có lí do gì để có điện thoại cả. Cô có hiểu không?"
"Tes. Tôi hiểu rằng sở hữu một cái về cơ bản sẽ là vô nghĩa."
Cô gái được gọi là Sf dừng việc xếp các tấm thẻ lên trong khi đang nhìn ông ta. Cô ta đang xếp các thẻ được dùng nhiều theo số lần sử dụng. Những lỗ đục thể hiện số lần dùng được xếp theo hàng một cách hoàn hảo mà không có bất kì sự chênh lệch nào.
Sf lấy bừa một tấm thẻ với ít lần sử dụng còn lại lên và đút nó vào chiếc điện thoại màu xanh.
Cô ta dùng những ngón tay phải của mình để bấm số ngay lập tức.
Vài giây sau, "Đây là Sf. Số đăng kí 9609812B. Kết nối tôi với đường dây #0013."
Rồi Sf đưa ống nghe cho người đàn ông kế bên cô. Ông ta lấy nó và nói.
"Đây là Ooshiro Itaru. Đội Leviathan đã rời đi chưa, Sibyl? ...Tôi hiểu. Tôi vừa mới gặp một tên ngốc thú vị. Chuyện gì đó ngu ngốc sắp diễn ra. Một thế giới của cái tốt và cái xấu giả dối đầy ngu ngốc chuẩn bị được mở ra. ...Cô không hiểu à? Không, một người như cô hay Sf, những người vẫn chưa thức tỉnh, sẽ không biết."
Khi Itaru nói, Sf đút một tấm thẻ mới vào chiếc điện thoại xanh. Khi âm thanh nhỏ của việc kết nối báo rằng ba phút đã được cộng thêm đến từ ống nghe, Itaru gật đầu với Sf. Ông ta tiếp tục nói khi thấy Sf gật đầu lại.
"Sf đã xác nhận dao động dây của tên ngốc này. Tôi sẽ để Sf gửi nó cho cô, vậy nên hãy thêm dao động của tên ngốc này vào dao động dây của không gian khái niệm. Nó là loại thông thường, nên thay đổi này sẽ dễ dàng và sẽ thấy được thế giới bên ngoài thôi, phải không? Lôi nó vào từ thực tại. ...Cái gì? Cô muốn biết tên ngốc này là ai à? Cô sẽ sớm biết thôi."
Nghe thấy thế, Sf hỏi, "Itaru-sama, có thật sự ổn khi làm cậu ta bị liên luỵu như thế này không?"
"Tên nhóc ấy đã ngu ngốc quyết định rằng thế giới này là một nơi an toàn. Chúng ta cần dạy cho nó một bài học và một bài học từ trải nghiệm sẽ là tốt nhất. Từ giờ trở đi, nó chắc chắn sẽ bị đánh ngã hết lần này đến lần khác. Từ đây trở đi, nó sẽ phủ nhận mọi thứ vì mọi thứ đều tồn tại. Nó sẽ phủ nhận sự vui thú vì nó biết vui thú. Và...Phải, chuyện đó sẽ tiếp tục cho đến khi nào thế giới thỏa mãn."
Itaru nở một nụ cười nhỏ và đưa Sf ống nghe.
"Sf, hãy nói cho họ dao động dây của nó. Và chúng ta sẽ dạy cho nó biết hiện thực là như thế nào."