Owari no Chronicle

chương 5: thức tỉnh sự thờ ơ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 5: Thức tỉnh sự thờ ơ

Chính xác thì kẻ thù là gì?

Lịch sử? Con người? Lẽ thường?

Hay là toàn bộ những điều đó?

*

Mọi giác quan trong người cậu đều nói với cậu rằng cái cửa sổ hướng ra văn phòng dưới chân cậu mới là mặt đất. Cánh tay trái bị đau mỗi khi cử động của cậu giờ đang tự buông thõng xuống phía cửa sổ. Cậu dùng tay phải để chạm thử vào vạt áo, và nó cũng đang xòa xuống phía chân cậu.

"Chuyện gì đang diễn ra thế?" Sayama hỏi. "Cháu không biết là ông có kĩ thuật để điều khiển trọng lực hay không, nhưng chuyện này lạ thật. Tại sao chỉ những vật mà cháu chạm vào mới xem hướng của chân cháu là xuống?"

Cậu nhìn lên phía nhà xưởng trên đầu mình. Những mặt phẳng nghiêng đã được dựng lên ở chỗ nối giữa các bức tường và trần nhà. Bề mặt được xếp sao cho các máy móc lớn và xe đầu kéo có thể tự do di chuyển bên trên.

Sayama nhìn xuống lại. Ánh nhìn của Shinjou chạm với của cậu từ nơi mà cô ấy đang đứng vuông góc với cậu.

"Shinjou-kun, xin thứ lỗi, nhưng tôi muốn thử vài thứ."

"Eh?" Shinjou nói khi tiến một bước tới chỗ cậu.

Sayama gật đầu và nắm tay cô ấy.

Tuy nhiên, Shinjou vẫn đứng tại nơi được xem như là vách tường đối với Sayama.

"Vậy là cô sẽ không rơi về hướng này à."

"Đ-Đừng thử mấy thứ nguy hiểm thế chứ."

"Tôi đã chuẩn bị để đỡ cô rồi. Đừng lo."

"Tôi không chắc là mình có thể không nữa..."

Ooshiro cười khổ và nói, "Trừ khi cháu nhảy lên trên không, khi đó thì thứ được đặt làm mặt đất sẽ liên tục được cập nhật cho cháu. Nói cách khác, trong không gian này, thế giới sẽ luôn tồn tại dưới chân cháu. Khái niệm liên quan đến trọng lực đã bị điều chỉnh."

"Cháu hiểu," Sayama nói khi cậu buông tay Shinjou ra. Cậu nhìn sang Ooshiro và nói tiếp, "Chính xác thì năng lực này là gì?"

"Thay vào đó, để ta hỏi cháu vài điều, Mikoto-kun. Sao cháu lại nghĩ là mình có thể lí giải năng lực này? Sẽ thế nào nếu cháu gặp mặt giảng viên với học giả trên khắp thế giới và hỏi họ xem thứ năng lực gì có thể thay đổi thế giới một cách đầy tiện lợi như thế?"

"Họ sẽ nói đó là thủ thuật."

"Chính xác. Nhưng mà, đây là sự thật. Giờ, một câu hỏi khác. ...Cơ sở nào mà họ sẽ dùng để quyết định rằng đây là một thủ thuật?"

"Quá rõ rồi. Điều này phá vỡ các định luật vật lí."

"Phải, phải. Đúng là thế. Ánh sáng bị bẻ cong bởi lực hấp dẫn, nhưng với năng lực này, ánh sáng chỉ bị bẻ cong theo hướng được đặt làm mặt đất cho nó. Kể cả khi mặt đất thật sự nằm ở một hướng khác. Nhưng Mikoto-kun, khi cháu nói về các định luật vật lí, thì cháu muốn nói đến các định luật của thế giới nào?"

"Các định luật vật lí của thế giới này."

"Vậy để ta hỏi cháu thứ khác. Nếu các thế giới khác nhau có tồn tại, thì căn cứ vào đâu mà cháu quyết định rằng chúng khác với của chúng ta? Địa hình? Khí hậu? Các dạng sống? Hay là phong tục?"

Với câu hỏi đó, Sayama nhận ra câu trả lời cho tất cả.

Cuối cùng cậu nói, "Đây có phải là điều ông muốn nói không? Có một thế giới mà các định luật vật lí về bản chất là khác hẳn so với thế giới của chúng ta. Và năng lực mà chúng ta đang thấy đây tuân theo các định luật của thế giới đó!"

"Hoàn toàn chính xác. Các định luật vật lí của thế giới này không thể áp dụng cho các thế giới khác. Một thế giới với các định luật vật lí khác sẽ tự nhiên đánh đổ những điều rất cơ bản về các định luật vật lí mà chúng ta biết."

"Nhưng chắc hẳn phải có những điều nào đó là tuyệt đối, đúng không? Như chuyển động của ánh sáng vậy."

"Không, không. Cả điều đó cũng là dựa trên các định luật vật lí của thế giới này. Khi ánh sáng phát ra, nó trải rộng và tiếp tục di chuyển về trước. Nhưng sao nó lại như thế? Sao không thể có ánh sáng mà không như thế?"

"Đó là..."

"Đó đơn giản là do ánh sáng nó như thế trong thế giới này, đúng chứ? Nhưng," Ooshiro bước tới một bước để ánh nhìn của họ sẽ hợp với nhau theo một góc vuông, "sẽ thế nào nếu ánh sáng kiểu đó thật ra là khá hiếm?"

"..."

"Chúng ta chỉ biết mọi thứ vận hành ra sao trong thế giới này. Chúng ta cho rằng sự vận hành của thế giới này là tuyệt đối. Nhưng sẽ thế nào nếu có một lượng lớn các thế giới khác và hóa ra những qui luật của thế giới này là những ngoại lệ đặc biệt so với các thế giới khác?"

"Nhưng chúng ta không biết về thế giới nào khác cả, nên chúng ta chỉ có thể cho rằng chúng cũng giống như của chúng ta."

Một nụ cười cay đắng xuất hiện trên môi của Ooshiro khi ông ta nghe câu trả lời đó.

"Thật vậy," ông già nói. "Nhưng thế giới khác là thế giới khác. Chúng về cơ bản là khác nhau. Điều mà chúng ta nghĩ rằng đơn giản là 'do nó như thế' và điều mà thế giới khác nghĩ rằng đơn giản là 'do nó như thế' hoàn toàn khác nhau."

"Ông đang nói rằng," Sayama nhìn xuống chân, "có một thế giới mà đây mới là cách trọng lực tác dụng sao?"

Ooshiro gật đầu, bước tới chỗ cửa sổ đối diện, và đứng lên nó. Ông ta nhìn thẳng lên phía Sayama.

"Mười thế giới khác và thế giới này được xem như những bánh răng[note16613] riêng biệt cho nên bọn ta gọi chúng theo như thế. 1st-Gear tới 10th-Gear đều có những đặc tính độc nhất của chúng. Và cháu có biết chúng ta gọi năng lực 'do nó như thế' này là gì không?" Không đợi câu trả lời, Ooshiro nói, "Khái niệm[note16614]. Bọn ta gọi chúng là những khái niệm! Chúng là năng lực có thể kiểm soát cả các định luật vật lí. Chúng là nguyên nhân cơ bản đằng sau mọi thứ. Đó chính là khái niệm!"

*

Sayama nuốt khan một cái trước những lời của Ooshiro và nhìn xuống chân cậu rồi nhìn một vòng toàn bộ quanh cậu.

"Nói cách khác, khái niệm 'chân bạn đặt trên mặt đất' đang được dùng để tận dụng không gian nhỏ hẹp dưới lòng đất này sao? ...Có phải cháu nghe thấy giọng nói đó khi bước vào một khái niệm không?"

"Đó là Văn bản Khái niệm[note16615]. Nó được tạo ra bằng cách tập hợp các sao chép thứ cấp của một khái niệm được trích ra. Mỗi khái niệm riêng biệt đều rất yếu, nhưng nó có thể nghe thấy dưới dạng một giọng nói khi đạt tới mức độ của một Văn bản Khái niệm. Không gian này cũng có vài khái niệm yếu hơn được thêm vào nữa, nhưng chúng không thể nghe thấy như một giọng nói được." Ông ta tiếp tục. "Khi một không gian không đồng bộ được chèn thêm khái niệm vào, nó được gọi là Không gian Khái niệm. Bọn ta nghĩ về danh tính của một khái niệm như một sóng dao động thay đổi theo chu kì cố định mà bọn ta gọi là một dao động dây."

"Mọi chuyện vừa mới trở nên phức tạp hơn nhiều rồi đấy. Ông nói là một dao động dây?"

Sayama nghĩ.

Ooshiro đã nói rằng một thế giới khác là một thế giới với các khái niệm khác. Trong trường hợp đó...

"Vậy các thế giới khác nhau là các thế giới với tầng số dao động dây khác nhau sao?"

"Phải. Và mọi thứ trong bất kì thế giới nào đều có một dao động dây cho thế giới của chúng và một dao động dây cho chính vật thể đó. Cái dành cho thế giới được bọn ta gọi là dao động dây gốc và dành cho cá thể thì là dao động dây con."

Sayama gật đầu và nói, "Vậy nó có giống như tử số và mẫu số không? Mẫu số cho biết nó thuộc về Gear nào và tử số cho biết đó là cá thể gì."

"Đúng. Nếu tử số thay đổi, thì đó là một cá thể khác. Nếu mẫu số thay đổi, thì nó có thể là cùng một sự tồn tại nhưng đến từ thế giới khác. Các thế giới khác nhau này không song song. Chúng tồn tại thành nhiều pha chồng lên nhau. Theo các ghi chép, một 'cánh cổng' điều chỉnh dao động dây gốc của một người là cần thiết để có thể di chuyển tới lui giữa các Gear khác nhau."

Sayama sau đó nhớ lại bức tường vô hình bao quanh khu rừng.

"Tối này...đó có phải là một không gian mà dao động dây gốc đã bị điều chỉnh hoàn toàn không?"

"Không hẳn. Nếu dao động dây gốc của nó đã bị điều chỉnh hoàn toàn, thì không gian đó sẽ biến mất không còn dấu vết khỏi thế giới này. Nhưng," Ooshiro giơ ngón trỏ lên, "sẽ thế nào nếu chỉ một phần dao động dây gốc của nó là bị điều chỉnh?"

"Trong trường hợp đó, liệu thế giới của các vật thể bị điều chỉnh có tách ra làm hai sự tồn tại không? Một cái thật và một cái từ thế giới khác sẽ tồn tại chồng lên nhau trong cùng một thời gian. ...Và điều đó có nghĩa là các vật thể sẽ không biến mất khỏi thực tại."

Cậu nhớ đến hòn đá mà mình đã nhặt lên ở trong rừng. Cậu nhớ nó đã để lại một bóng đen nhạt như thế nào.

"Vậy hai phiên bản của khu rừng đó tồn tại chồng lên nhau sao? Cháu đang đoán rằng một phần nhỏ có dao động dây của thế giới khác nhiều hơn là dao động dây thực tại. Có thể nào cháu không thể thoát ra bởi vì sự khác nhau về mật độ dao động dây không?"

"Chính xác. Cháu thông minh đấy. Đó là thứ mà chúng ta gọi là Không gian Khái niệm. Đó chỉ là một thế giới khác giả hiệu được tạo ra bằng cách vay mượn một phần trong dao động dây của khu vực đó. Do nó vẫn còn kết nối với thế giới thật, nên nó cũng dễ tạo ra và đưa nó về bình thường hơn." Khi ông ta nói, Ooshiro để lộ chiếc đồng hồ trên cánh tay trái ra. "Ta đã đưa cho cháu một trong mấy thứ này trước khi chúng ta bước vào Không gian Khái niệm ở đây. Mấy cái đồng hộ này được biết đến là Đồng hồ Dây[note16616]. Chúng phát hiện ra bức tường của một Không gian Khái niệm và điều chỉnh dao động dây gốc của người đeo dựa theo đó. Chúng là một phiên bản thu nhỏ của 'cánh cổng' mà ta đề cập trước đó."

"Nhưng làm sao mà cháu lại vào được Không gian Khái niệm trong rừng khi không có cái nào chứ?"

"Ai đó đã bí mật ghi lại dao động dây con của cháu. Khi khu rừng bị biến thành một Không gian Khái niệm, dao động dây của cháu được đăng kí để cháu sẽ được phép vào. Đó là một chuyện có thể làm được khi tạo ra một Không gian Khái niệm. Và ta xin lỗi," Ooshiro nói khi ông ta nhìn về phía tay trái của Sayama. "Có vẻ như bọn ta đã đẩy quá nhanh mọi việc rồi. Ta chỉ muốn để cho cháu tự mình trải nghiệm nó, nhưng cuối cùng cháu lại bị thương do sự thiếu kinh nghiệm từ các đơn vị của bọn ta."

"Nhưng nhờ trải nghiệm đó mà cháu đã gặp Shinjou-kun và bây giờ đang có cuộc nói chuyện này đây."

Khi cậu nói thế, Shinjou nhìn qua từ vị trí vuông góc của cô với một nét mặt bối rối.

Sayama đáp lại bằng một nụ cười cay đắng.

"Giờ thì xuống đi nào," Ooshiro bảo.

Sayama gật đầu và bước xuống lại hành lang nơi Shinjou đứng.

Ooshiro cũng làm thế và nhìn lên trần nhà.

"Chúng ta có thể trở về lại ngay bên trong hành lang không?"

Đồng hồ trên tay trái Sayama rung lên.

Vào giây phút tiếp theo, cảnh vật xung quanh thay đổi. Các căn phòng ở hai bên đã trở thành những khoảng không.

Không chỉ những chiếc bàn làm việc và thiết bị sửa chữa biến mất, mà cả chất liệu làm nên các bức tường và trần nhà cũng biến mất theo.

Chúng chỉ đơn giản là những khu vực rộng lớn, tối đen, không có lấy một tia sáng.

"Đây là hình dạng thông thường của không gian dưới lòng đất này. Mọi người làm việc trong Không gian Khái niệm."

*

Sayama đặt một chân lên cửa sổ.

Tuy nhiên, cậu không còn cảm thấy bất kì lực hút nào dưới lòng bàn chân đặt trên cửa sổ của mình cả.

Cậu cũng nhận ra chiếc mỏ lết rơi xuống đất khi nãy đã biến mất.

Họ đã quay trở về thực tại.

Sayama thở ra một hơi và nhìn quanh khoảng không.

Nếu cậu chú ý thật kĩ, cậu có nhìn ra những bóng đen mờ mờ của con người, bàn, và máy móc.

Rồi Sayama nhớ lại trận chiến trong khu rừng.

"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu có thứ gì đó bị phá hủy khi đang ở bên trong một Không gian Khái niệm?"

"Dao động dây của một vật chính là khái niệm về sự tồn tại của nó. Nếu một phần của khái niệm đó bị phá hủy, thì không phần nào của bản thân nó bị phá hủy theo cả. Nhưng mà, phần trăm sự tồn tại của nó sẽ giảm. Nếu chỉ một chục phần trăm hay cỡ đó bị dùng hết, thì có bị phá hủy một lần cũng không dẫn đến sự phá hủy của vật thể thật. Tuy nhiên..."

"Nếu một vật bị phá hủy hết lần này đến lần khác, liệu thiệt hại rồi cũng sẽ chạm tới nguyên bản chứ? Nhưng cháu cho rằng nó vẫn tốt hơn chút ít so với đơn giản là phá hủy một phần của thế giới. Liệu con người có thể tách làm đôi để chỉ một phần là được gửi vào Không gian Khái niệm không? Việc đó sẽ giúp tránh bị chết trong một lần."

"Nó có thể, nhưng bọn ta không làm. Do nó chỉ là một phần, nên thứ gì trong Không gian Khái niệm cũng đều là phiên bản thứ cấp của vật thật. Vật thể phải dựa vào thông tin từ khoảnh khắc bị đưa vào không gian đó, nên sinh lực của nó yếu và nó không có khả năng chỉnh sửa tương lai. ...Cháu có thể nói các vật thể không hề có khả năng phát triển và chỉ đơn giản là 'hành động' trước khi bị phá hủy. Đó là tại sao nó khó để duy trì một Không gian Khái niệm trong lâu dài. Nếu nó không được nhanh chóng giải phóng, mọi thứ bên trong sẽ tự hủy hết."

"Đó có phải là lí do mà không hề có động vật trong Không gian Khái niệm?"

"Khi chọn lựa các nhân tố cấu tạo của một Không gian Khái niệm, bọn ta làm hết sức để chỉ dùng những địa hình mà không tự biến đổi. Điều đó cũng giảm bớt lượng dữ liệu cần thiết. ...Mặc dù nếu cháu cố chấp rằng cây cũng là những vật sống thì ta không có gì để bàn cãi với cháu." Ooshiro cười khổ. "Và bất cứ thứ gì thật sự đóng vai trò chủ đạo trong đó sẽ có 100% bản thể của nó gửi vào trong để nó không tự hủy. Đó là những gì bọn ta đã làm với Không gian Khái niệm của UCAT mà ta vừa cho cháu xem. Một khu vực trống được biến thành một Không gian Khái niệm và toàn bộ các thiết bị đều được mang từ ngoài vào. Máy điều hòa, ống nước, và những thứ khác có thể luân chuyển khác đều đòi hỏi phải kĩ lưỡng hơn."

Nghe thế, Sayama nhìn vào những khoảng không ở bên kia của cửa sổ nằm hai bên. Một bầu không khí u ám như trùm xuống người cậu.

"Cháu hiểu. Vậy ra đổ máu là không thể tránh khỏi. Chỉ tò mò thôi, nhưng phần trăm sự tồn tại của một vật phải bị phá hủy bao nhiêu trước khi bản thân vật thể không tồn tại được nữa?"

"Ít nhất là 50%. Nếu hơn 50% sự tồn tại của một vật bị phá hủy thì nó sẽ bị xóa sổ. Không gian Khái niệm trong rừng được tạo ra bằng cách tác động vào khoảng 20% dao động dây của nó. Nếu một Không gian Khái niệm tương tự được tạo ra ba lần và mỗi lần khu rừng đều bị phá hủy, thì sự phá hủy đối với sự tồn tại của nó sẽ đạt tới 60%. Điều đó sẽ dẫn đến khu rừng thật bị phá hủy theo một cách tự nhiên nào đó. Ta không thể nói liệu nó sẽ là lỡ đất, cháy rừng, hay đơn giản là biến mất, nhưng đó sẽ là số mệnh của nó."

Sayama nghĩ về những lời của Ooshiro.

Và rồi cậu nhăn mày.

"Ông đang cố nói rằng chuyện kiểu này thật sự từng xảy ra trước đây rồi sao?"

"Ta sẽ để đó cho cháu tưởng tượng xem cái gì có thể là nguyên nhân gây ra các thảm họa tự nhiên thi thoảng vẫn diễn ra trên khắp thế giới. Nhưng cháu có thể đoán xem những qui tắc ấy dẫn ta tới đâu không?"

Sayama nhớ lại một trong những cụm từ mà cậu đã được nói cho biết tại đây.

"Lúc trước ông có nhắc đến Cuộc chiến Khái niệm. Có phải là nó không?"

Ooshiro gật đầu.

"Nếu một Gear mất hơn 50% khái niệm của nó, nó sẽ bị hủy diệt. Cuộc chiến Khái niệm có dạng là một cuộc tranh đoạt các khái niệm của nhau."

"Vậy là các khái niệm được trích ra và lấy cắp từ mỗi Gear... Đó có phải là những ông đang nói không?"

"Phải. Và các khái niệm của mỗi Gear được đưa đến thế giới này dưới dạng một Hạt nhân Khái niệm[note16617], thứ có mật độ còn dày đặc hơn cả một Văn bản Khái niệm nữa. Nói cách khác, toàn bộ các Gear khác có khái niệm của chúng bị lấy đi dẫn đến sự hủy diệt của chúng."

"Cháu hiểu," Sayama đáp lại. "Việc tạo ra một khái niệm mới có khả thi không?"

"Hãy cứ để ta nói rằng nó từng được nghiên cứu một thời gian. Nó đã...không thành công. Tất cả những gì bọn ta có thể làm là tạo ra những sao chép thứ cấp. Đó là tại sao Hạt nhân Khái niệm là cần thiết với vai trò là một bản gốc để tạo ra các Văn bản Khái niệm." Ooshiro cười, dang rộng hai tay, và nhìn dọc ra ngoài những căn phòng ở hai bên trái phải. "Giờ cháu đã hiểu chưa? Ông của cháu là một phần của UCAT khi nó được thành lập sau chiến tranh. UCAT đã chiến đấu cùng cả mười Gear với các khái niệm khác biệt và phá hủy tất cả chúng bằng cách lấy đi các khái niệm. Và hiện tại, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là bảo vệ, đàm phán, ngăn các cuộc tấn công khủng bố, và giấu kín sự tồn tại của các người tị nạn từ những Gear khác. Nhưng..."

"Nhưng?"

Ooshiro cười mỉm trước câu hỏi đó. Ông ta dừng lại vài giây trước khi đáp lời. Cuộc trò chuyện cuối cùng cũng đến với thứ mà ông nội của Sayama đã để lại cho cậu.

"Gear còn sót lại cuối cùng này được biết đến là Low-Gear bởi vì nó không có gì cả. Và nó hiện đang đối mặt với một cơn khủng hoảng. Với từ cách là người chiến thắng của Cuộc chiến Khái niệm, chúng ta phải vượt qua cơn khủng hoảng này bằng cách đàm phán với những người sống sót của mười Gear khác và khiến họ hợp tác với chúng ta." Ông ta hít một hơi. "Đó là Leviathan Road. ...Và ông của cháu đã nói là để lại cho cháu quyền làm người đại diện của Low-Gear."

*

Một cầu thang nào đó có thể thấy dưới màn đêm.

Bức tường sơn màu lục và những bậc thang trắng được thắp sáng bởi ánh đèn nằm trên lối thoát khẩn cấp ở đầu cầu thang.

Chiếc cầu thang nằm ở tòa nhà lớp học tổng hợp năm hai của Học viện Taka-Akita. Nó dẫn lên sân thượng.

Hai tiếng bước chân có thể nghe thấy đang bước lên những bậc thang.

Hai bóng hình tiến lên không chút lưỡng lự gồm một con người và một con vật.

Con người là một cô gái với mái tóc bạc đung đưa và đang mặc một chiếc blazer. Con vật là một con mèo đen.

Đó là Brunhild, hội trưởng câu lạc bộ mĩ thuật, và con mèo đen của cô.

Những bước chân nhanh chóng lên tới đầu cầu thang. Cánh cửa không khóa và rồi nó mở ra.

Với tiếng gió quét qua tòa nhà, hai bóng hình lao ra ngoài.

Họ không bị đón chào bởi bóng tối của màn đêm.

Họ thấy ánh sáng.

"...!"

Brunhild ngừng di chuyển. Cô vô cảm nhìn lên bầu trời.

Nó sáng rực. Sau khi ra khỏi cầu thang tối tăm, cô đứng trước mặt trăng màu trắng xanh lơ lửng trên trời.

Khi cô đứng trên sân thượng, bầu trời đêm bao la và mặt trăng có thể nhìn thấy ngay trên đầu.

Và cơn gió đêm thổi ngang.

Cảm giác của cơn gió hiu hiu khiến Brunhild dang hai tay ra và hít một hơi sâu.

Không khí lạnh thật, cô nghĩ khi đưa làn khí ấy vào phổi mình.

"Gear này đầy rẫy mấy thứ không cần thiết," cô nhận xét.

Cô đặt tay phải vào túi bộ đồng phục và lấy ra một vật duy nhất.

Cô cầm một hòn đá xanh nhỏ cỡ đầu ngón tay giữa ngón trỏ và ngón giữa tay phải.

Trong khi cầm hòn đá, cô xoay cánh tay mình. Cô giơ tay trái ra trước và tay phải ra sau.

Con mèo đen dưới chân cô nhảy lên tay trái cô.

Brunhild di chuyển bàn tay phải. Cô tạo thành một nắm đấm và viết gì đó vào không khí bằng ngón cái. Và rồi...

"Chúng ta đang bị trì hoãn bởi thỏa thuận đó, nhưng ngươi có việc phải làm," cô vô cảm nói trước khi búng tay phải một cái.

Với một lời chú rõ ràng, hình dạng của con mèo thay đổi. Nó cong lại và vỡ ra như thể làm từ chỉ.

"Giờ thì đi đi. Báo cáo cho bọn ta về tình trạng của kẻ thù đáng căm hận ấy và thông báo cho đồng đội của bọn ta về tình hình. Ngươi là cơn thủy triều được mang đi bởi cơn gió đen."

Sau khi vỡ ra, con mèo thành một cơn gió.

Một cơn gió đen.

Bỏ lại ống tay áo trái đã đùn lại của cô, cơn gió đen chớp nhoáng khiêu vũ qua làn gió đêm và bắn về phía tây. Nó uốn lượn, vươn ra, thỉnh thoảng tăng tốc, làm thành hình cung, và rồi cong ngược lại khi nó vút qua bầu trời đêm.

Brunhild nhìn cơn gió rời đi trước khi hạ tay xuống. Cô mở chiếc miệng không chút biểu cảm của mình và nói.

"Chúng đã bắt đầu hành động rồi, nên thời gian để chúng ta đáp trả cũng đã tới... Chúng ta là kẻ đầu tiên trong các Gear bị phá hủy. Đã tới lúc chúng ta ngừng lẩn trốn." Cô gật đầu. "Những người sống sót của 1st-Gear phải ngừng lẩn trốn!"

Truyện Chữ Hay