Chương 9: Hoàn cảnh của chính nghĩa
Việc khó dẫu sao thì vẫn nhiều
Việc dễ thì luôn luôn là ít
Và nó một lần nữa lại là lúc để suy nghĩ
*
Sayama có thể nói rằng thế giới đã nghiêng về bên trái của cậu, tức là về phía nam. Nếu giọng nói cậu đã nghe là chính xác, thì mọi thứ sẽ rơi về phía nam trong Không gian Khái niệm đã được tạo ra này.
Cậu nắm bắt tình hình của chính mình và của xung quanh cậu trong tích tắc.
Đằng trước cậu là phía tây, chỗ đứng duy nhất là những tảng đá quanh quảng trường rậm cỏ. Sau cậu, có bức tường của khu vực nghỉ cũng như con dốc phủ cây và đài quan sát sau khu vực nghỉ. Ở phía nam bên tay trái cậu, không có gì ngoài lối đi bộ và cây cỏ trong khu vườn.
Chỗ để chân hữu hiệu duy nhất là những cái cây phía sau cậu.
Sayama ngay lập tức bế Shinjou-kun lên.
"S-Sayama-kun!?"
Cậu không có thời gian để đáp lại. Sayama di chuyển sang trái và phóng vào đám cây ở phía nam.
Cơ thể cậu rơi xuống ngay lập tức.
Mặt đất đã thành một bức tường. Sayama tiếp đất lên trên một trong mấy thân cây và lao về phía con dốc bên trái, về phía đài quan sát.
Nhanh lên, cậu nghĩ.
Lí do cho suy nghĩ này sớm đến sau. Shinjou nhìn lên khu vực nghĩ từ trong vòng tay của cậu.
"Ah..."
Tiếng kính vỡ phát ra ngay từ phía trên đầu họ. Quầy tính tiền và mấy chiếc bàn ở khu vực nghĩ đã trượt xuống theo mặt đất nghiêng và đâm sầm vào cánh cổng.
Với mặt đất giờ đã là bức tường, bất cứ thứ gì không được dính chặt xuống sẽ rơi ngay.
Và chúng đến. Mấy chiếc bàn đã phá tan cánh cổng khu vực nghỉ và mấy băng ghế ở quảng trường đầy cỏ đồng loạt rơi xuống.
Nhưng nó còn hơn thế nữa. Thiên thủ đài ở phía bắc có một bức tường đá lớn. Nó sập xuống và tạo thành một cơn sóng thần toàn những tảng đá khổng lồ.
Khi mấy vật đang rơi xuống này đến gần, chúng tạo ra một tiếng ầm ầm đinh tai như những cơn sóng cuộn ngoài biển.
Sayama chạy. Khi đã đến gần con dốc phía đông, cậu nhảy. Cậu đang nhắm đến mấy cái cây phủ lấy con dốc. Như thế sẽ tạo được vài chỗ để đứng. Tay vịn trên đường lên đài quan sát sẽ tạo được chỗ đứng đặc biệt tốt.
Cậu phóng đi.
Cậu thầm xin lỗi và ném Shinjou ra trước về phía mấy cái cây.
Sau khi thấy Shinjou đáp xuống một trong mấy cái cây đó bằng lưng, Sayama đặt chân lên mặt đất, thứ đã biến thành một bức tường. Cậu đá nhẹ vào bức tường đất đó trong lúc giữ vững tư thế. Cậu lao vút lên phía trên đầu Shinjou, đáp lên một thân cây thông, và nhanh chóng xoay người lại.
Cùng lúc đó, ba người khác nhảy xuống mấy cái cây thấp hơn chỗ cậu.
Ooshiro Itaru được đưa tới một cái cây gần đó trong vòng tay của Sf.
Ooshiro Kazuo đã hụt hơi và cậu đột nhiên nhận ra mình vẫn còn cốc thức uống trên tay. Ngay sau đó, cơn sóng thần từ tạo ra bức tường đá bị đổ sập ở phía bắc càn qua khu vực nghỉ. Nó đã vượt qua quảng trường rậm cỏ.
"...!"
Khi Shinjou bám vào cái cây ở thấp hơn một mức, cô ấy nép người xuống thấy rõ lúc tiếng ồn như động đất tiếp cận.
Tất cả diễn ra trong một khoảnh khắc.
Sau khi tiếng ầm ầm và đám mây bụi đi qua khỏi, mọi thứ từng ở quanh họ trước đó đều đã biến mất. Băng ghế họ ngồi, cái cây phía sau họ, và cả khu vực nghỉ đều đã bị phá hủy hoàn toàn hoặc là đã biến mất.
Tiếng ầm ầm tiếp tục về phía nam bên dưới họ. Khi nó đâm vào những cái cây ở dưới, một vài phần của nó lướt qua và một vài phần của nó bị chặn lại.
Đây là một tình huống nguy hiểm, Sayama nghĩ.
Nhưng cậu ngay lập tức phủ nhận nó. Họ đã thoát khỏi được đòn tấn công mở đầu của kẻ địch. Nó không nguy hiểm như đã tưởng. Họ có thể lo liệu được.
Cậu gật đầu. Và khi làm thế, một hình bóng đen đứng lên phía trước cậu.
Đó là Sf. Cô ta đứng trên một thân cây và nhìn về phía quảng trường nơi phần lớn cỏ đã bị xới tung.
"Kẻ địch đang đến."
Sayama nhìn qua và thấy những người mặc áo choàng màu lục thẫm đang đứng vuông góc với mặt đất và bước về phía họ.
"Sf-kun, tại sao kẻ địch lại có thể đứng và bước đi trên mặt đất?"
"Chúng có đá hiền triết. Chúng là những kết tinh xúc tác một dao động dây của khái niệm. Bất kì ai giữ chúng đều có thể cộng thêm khái niệm mà không cần điều chỉnh dao động dây gốc của họ. Chúng còn được dùng làm nhiên liệu cho các vũ khí khái niệm. Kẻ địch hẳn là đang giữ đá hiền triết làm từ mô phỏng thứ yếu của khái niệm nào đó."
Ngay khi cô ta vừa nói xong, một thân cây thông gần đó bỗng nhiên phát nổ.
Sayama nhìn sang, cho rằng đó là do đạn nhưng cậu thấy vài kẻ địch đang đứng yên ở giữa quảng trường, hướng những vật như quyền trượng về phía họ.
Rồi cậu nghe thấy một giọng nói. Nó thuộc về người đàn ông trông có vẻ là thủ lĩnh của họ. Ông ta mặc giáp màu xanh lá sẫm dưới lớp áo choàng cũng màu xanh lá thẫm, nên trông ông ta như một hiệp sĩ.
"Các ngươi có đến đây không!?" ông ta gào lên.
Nhưng mà, Sayama nghe thấy một tiếng gào khác chồng lên cái đó. Tiếng gào còn lại này thuộc về thứ ngôn ngữ có phát âm na ná với tiếng Đức. Sayama hiểu rằng đây là thứ ngôn ngữ mà người đàn ông đang thật sự nói. Một khái niệm giúp thấu hiểu lẫn nhau nào đó đang phát huy chức năng.
"Một năng lực tiện lợi đấy."
"Miễn là nó không bị dùng sai cách," Sf đồng tình.
Ooshiro Itaru sau đó la lên từ bên dưới.
"Hey, Sf."
Ba mét dưới nơi mà Shinjou đang ngồi, thấp hơn họ một thân cây, Ooshiro Kazuo đang ngồi trên một thân cây. Kế bên ông già, người con trai trải chiếc áo vét đen của mình lên lan can dẫn đến đài quan sát. Hai chân ông ta bắt chéo và tay thì đan vào nhau sau đầu.
"Nhanh lên nào. Tôi sẽ giữ chân chúng trong ba phút."
"Tes. Vậy xin hãy nhận lấy cái này, Sayama-sama "
Sf lấy một vật màu đen bằng kim loại ra khỏi túi. Đó là một khẩu súng lục.
"Với tôi thì nó trông như một khẩu súng hoàn toàn bình thường vậy."
"Mấy viên đạn là loại chống 1st-Gear. Chúng sở hữu sức mạnh chữ viết mà khái niệm gốc của 1st-Gear tạo ra. Các vật thể được định nghĩa bởi chữ viết sở hữu một sự tồn tại mạnh mẽ hơn và được ban cho sức mạnh. Như đã nói trước đó..."
Sf lấy ra một chiếc khăn tay và cây viết máy từ trong túi và viết một chữ lên chiếc khăn tay. Cụ thể là chữ "lửa".
Và rồi...
"Nó đang...bốc cháy?"
Khu vực được viết lên hóa nâu, rồi đen đi, và cuối cùng là bốc cháy.
"Chữ viết tay càng có tính gợi tả nhiều, sức mạnh của các chữ đó sẽ càng được khắc sâu vào vật thể. Bất cứ hiện tượng nào có thể xảy ra dưới khái niệm của thế giới đó đều có thể biến thành hiện thực. Tuy nhiên, bất bại, bất tử, và phục sinh đều là bất khả thi dù là với Gear nào. ...Khi chiến đấu dưới các khái niệm của bọn chúng thì vũ khí của cậu sẽ không có được sức mạnh thực sự, trừ khi chúng có chữ viết khắc lên trên."
"Mấy viên đạn trong cây súng này nói gì?"
"Mọi viên đạn đều có "đạn, thêm một phát trúng" viết lên trên. Nếu cậu bắn trúng một lần, thì phát tiếp theo sẽ tự tìm đường đến mục tiêu. Xin hãy cố dùng nó một cách hiệu quả. Tôi phải lấy lại mấy trang bị mà tôi đã để ở quán cafe. Chúng có một Đồng hồ Dây trong đó, nên chúng cũng sẽ bị đưa vào trong Không gian Khái niệm thôi."
"Không phải chúng đã rơi xuống cùng với mấy hòn đá mới nãy rồi sao?"
"Không, tôi không quan sát thấy chúng trong đống đổ nát rơi xuống. Tôi tin rằng chúng đã bị cản bởi mấy cái cây còn sót lại trên con dốc phía bắc. ...Tôi sẽ lấy chúng trong ba phút."
"Vậy cô muốn tôi thu hút sự chú ý của kẻ địch cho tới lúc đó sao?"
"Tes. Cậu hiện không phải là ưu tiên hàng đầu của tôi, Sayama-sama. Tôi phải xin ngài nhận lấy công việc này. Sẵn tiện, thứ tự ưu tiên của tôi đi từ Itaru-sama, Shinjou-sama, Sayama-sama, và cách rất xa, ở vị trí cuối cùng là Kazuo-sama."
"Đợi đã. Sao cô phân biệt đối xử với tôi thế?" Ooshiro hỏi.
"Gia đình là sau cùng, ông già chết tiệt. Đi đi, Sf. Nếu ta chết thì đó là lỗi của cô đấy," Itaru nói.
"Tes. Nếu đó là những gì ngài mong ước, thì tôi sẽ đáp ứng nó sau."
Sf vòng ra sau Sayama và bắt đầu di chuyển lên trên. Cô ấy tiến lên bằng cách bám vào các thân cây mọc ra từ bức tường đất, kéo cơ thể mình lên trên chúng, và xoay người để giữ thăng bằng. Con dốc phủ cây vốn từ một ngọn đối thấp mà ra, nên nó trông như một phần nhô ra[note16635] khi nhìn lên trên. Sf chọn cách nấp trong bóng của ngọn đồi để che đi việc mình leo lên khỏi kẻ địch.
Sayama đầy thắc mắc về việc Sf di chuyển chính xác và nhanh đến cỡ nào, nhưng cậu bỗng chú ý đến sức nặng của khẩu súng trong tay. Cậu nhún vai và nhìn xuống dưới để thấy rằng Shinjou đang đỏ mặt khi theo dõi chuyển động của Sf ở bên trên.
"Sao thế? Sao cô lại đỏ mặt?"
"Eh? Oh, um, cô ấy đang đứng ở cái cây ngay trên tôi, nhớ không? Và, thì, c-cô ấy người lớn đến bất ngờ?"
"Ý cô người lớn là sao?"
Sayama gượng gạo cười khi cậu nhìn xuống. Shinjou không có vũ khí, Ooshiro Itaru không có chút chiến ý nào, và Ooshiro Kazuo thì lại quá già để chiến đấu.
Shinjou nhìn về phía quảng trường và hét lên, "Ah, bọn họ đến kìa!"
Vậy là chúng đã đến, Sayama nghĩ khi cậu đặt tay đang cầm súng lên bức tường kế bên cậu. Cậu gật đầu và quyết định rằng mình cần có kế hoạch gì đó. Cậu cần một cách chiến đấu mặc cho chỗ đứng tồi tệ.
Cậu đột ngột nhìn sang phải. Cậu đang giơ thẳng tay phải về phía bức tường tạo thành từ mặt đất.
Rồi cậu nhìn xuống chân mình. Cậu đang đứng trên một gốc cây mọc cạnh bức tường.
"Vậy ra xuống được quyết định bởi hướng nam của hành tinh."
"...Eh? Có chuyện gì với nó? Không phải nó chỉ có nghĩa là mặt đất dốc đứng như thế này sao?"
"Có một lỗ hổng trong nguyên lý," Sayama nói với một cái nhếch mép.
Cậu nhìn xuống và cả Itaru lẫn Ooshiro đều đang nhếch miệng cười.
"Thì ra là vậy. Có vẻ như kẻ ác của chúng ta đã nhận ra. Nhưng kẻ thù của chúng ta thì không. Và cả ông cũng đang nhận định sai đấy. —Nếu có thể dụ kẻ địch và lợi dụng điều này, chúng ta có thể làm được gì đó ở đây."
*
Nhóm từ phe Cung điện Hoàng gia của 1st-Gear tạo thành từ mười một người. Họ trải rộng ra thành hình quạt quanh rừng cây mà mục tiêu của họ đang trốn. Người hiệp sĩ, thủ lĩnh của họ, đang ở đằng đầu. Ông được bảo vệ ở bên sườn bởi hai cấp dưới cao hơn ba mét. Họ là thành viên thuộc một chủng tộc sinh vật khổng lồ nào đó. Xa hơn hai người đó là hai phụ nữ ẩn mình dưới chiếc áo choàng và cầm một cây trượng gỗ. Phía sau mỗi người họ là hai người đàn ông đội mũ bê rê vuông vức, tức bốn người cả thảy.
Và sau cùng của mỗi hàng là một cung thủ. Cả hai bọn họ đã cởi bỏ áo choàng, để lộ ra bốn chiếc cánh trên lưng họ. Cánh họ rung lên, hút không khí vào từ trước và thổi ra sau họ. Cả hai nghiêng người về sau vào gần như cùng lúc. Nó như thể là họ đang ngã mình lên đất hay đang nằm xuống vậy. Và ngay khi bốn chiếc cánh họ ngang với mặt đất...
"!"
Âm thanh của gió nổ bung ra từ lưng họ.
Bốn cái cánh đập một cú. Và họ bay vút lên bầu trời xanh phía trên.
Khi tới độ cao 15 mét, họ giữ tư thế chỉ hơi ngửa về sau. Họ nghiêng mấy chiếc cánh sau lưng để lơ lửng tại chỗ, nhắm cung vào rừng cây, và kéo căn dây cung mà không hề lên tên[note16636].
Người hiệp sĩ ở đằng đầu của nhóm đó, phía dưới mấy cung thủ, tung phần trước của chiếc áo choàng ra để lộ hai cánh tay.
Ông cầm một cây súng trường trong tay phải và một tấm khiên bên trái. Cây súng làm bằng gỗ và kim loại. Không phải một băng đạn, mà lại là một cuốn sách bìa cứng đang đính lên trên cây súng. Cuốn sách làm từ vải bố thay vì giấy.
Bộ râu trắng lung lay dưới chiếc nón sắt của người hiệp sĩ khi ông nói.
"Nếu các ngươi không trả lời thì ta sẽ tiếp tục tiếp cận các ngươi!"
Ông bắt đầu tiến bước với đôi bốt cao của mình.
Nhưng rồi hai bóng hình xuất hiện, đứng vuông góc với phần bên của một thân cây trước khu rừng.
Phía trước là một ông già trong bộ com lê nâu. Sau ông ta là một cậu thiếu niên trong bộ com lê xám.
Cậu thiếu niên nhẹ nhàng đẩy ông già ra trước.
Dáng người nhào tới của ông ta bị ép phải nhảy xuống khỏi rừng cây và vào khoảng không.
Người hiệp sĩ như bị hóa đá mất một khắc. Quảng trường chỉ là một dốc đứng đối với kẻ địch của ông.
Trong một lúc, ông đã xém nhìn lên những cung thủ ở trên trời. Nhưng ông đã tự ngăn mình lại.
Ông già đứng như thể đang bám lấy mặt đất.
Ông ta đang đứng sát ngoài rìa của bãi cỏ. Một bờ đá hơi nhô ra tại đó.
Ông già đang đứng nhón chân trên bờ đá hẹp đó trong khi bám vào mặt đất.
Tiếp đến, cậu thiếu niên trong bộ com lê nhảy xuống. Cậu ta cầm một cốc giấy với ống hút cắm vào trong.
Khi mà cả hai người họ đều bám vào mặt đất, họ di chuyển lại gần ba mét dọc theo bờ đá.
Ở khoảng cách cỡ năm mét, cả hai dừng lại.
Ông già hơi giơ tay lên. Ông ta nhìn lên người hiệp sĩ và những người khác khi đứng ở vị trí tương tự như đang nằm trên con đường nhựa. Ông ta có một nụ cười bối rối trên mặt.
"Chào đằng đó. Xin lỗi về việc này, nhưng ông có thể rời đi một lát được không?"
"Không, bọn ta không thể," người hiệp sĩ lặng lẽ đáp lại ngay.
Cậu thiếu niên đang đứng cạnh ông già đáp lời.
"Oh, tôi nghĩ là ông có thể đấy."
*
Sayama nhìn lên người hiệp sĩ đang đứng trên bức tường phía bên trái cậu. Cậu không thể thấy được cặp mắt của ông ta qua phần mặt của chiếc nón sắt, nhưng cậu có thể thấy được miệng của ông ta. Trong khi đang cố đoán vẻ mặt của ông ta, Sayama thầm thở phào.
...Vậy ra ông ta cũng là một người đủ hiểu lí lẽ để nói chuyện.
Dựa vào thời gian đáp lại và giọng nói bình tĩnh của ông ta, Sayama kết luận rằng người đàn ông đó khá là có kinh nghiệm.
Với chút căng thẳng trên nét mặt, Sayama nói, "Nếu ông không có ý định để chúng ta thảo luận điều gì đó thì ông đã không chuẩn bị sẵn một khái niệm giúp chúng ta hiểu nhau. Theo tôi thấy thì ông còn có mục đích khác ngoài việc giết bọn tôi."
Đáp lại, gã hiệp sĩ nhắm khẩu súng trường vào cậu.
"Sẽ thế nào nếu mục địch khác đó là làm ngươi phải xin tha mạng?"
"Vậy thì tôi sẽ rất choáng trước sự khác nhau thật ít ỏi giữa hiệp sĩ và kẻ cướp ngày nay đấy."
"Bọn ta đang chiến đấu để trả thù. ...Bọn ta chỉ đơn giản là muốn những kẻ phải bị trừng phạt nhận ra giá trị của sinh mạng. Ngươi nghĩ kẻ cướp sẽ nhân từ thế sao?"
"Ông có phải là người có quyền quyết định việc gì là nhân từ không? Nếu không thì ông nghĩ ai có quyền?"
Người hiệp sĩ cứng miệng trước câu đó. Sayama chú ý thấy, nhưng cậu tiếp tục nói với cùng nét mặt như trước.
"Ông có biết ông đang đứng ở đâu không? Nó là hiện trường của sự phục thù hay là một vũ đài của sự chuyển hoán lịch sử? Nếu là cái sau thì ông nghĩ thứ gì quyết định mọi thứ ở đây? Nếu ông nghĩ đó là ông thì ông nên đốt hết mọi cuốn sách lịch sử mà ông thấy đi. Sẽ chẳng còn nghĩa lí gì cho bất kì ai đọc nó nữa."
Người hiệp sĩ giữ khẩu súng nhắm vào Sayama và không di chuyển.
Sayama có thể thấy ngón tay ông ta đặt trên thứ có thể là cò súng.
Sayama hỏi, "Một người hiệp sĩ nhân từ chính xác là sao? Tôi nghĩ đó là người mà thật sự thực hiện những hành động nhân từ thay vì người chỉ đơn giản hiểu về thứ được hầu hết mọi người xem là nhân từ. Tôi nói có sai không?"
"..."
Với nụ cười chua chát, người hiệp sĩ dời ngón tay khỏi cò súng. Sayama cúi người.
"Tôi cảm ơn vì sự nhân từ của ông."
"Cũng tự nhiên thôi. Nhưng mà, ngươi hi vọng điều gì trước tình hình này?"
Sayama di chuyển cánh tay trái đang đau của mình và đặt cốc giấy trong tay trái mình lên vai Ooshiro.
"Ông có đang nghe không?" cậu nói với người hiệp sĩ. "Ooshiro Kazuo đây chính là người đứng đầu UCAT Nhật Bản. Não ông ta chứa đầy mọi loại thông tin quí giá. Và ông ta đã già, sức chịu đựng đã yếu, khiến nó dễ để moi thông tin từ ông ta hơn."
"Hmph," Ooshiro thì thầm khi ông ta liếc qua Sayama.
Sayama chỉ làm lơ ông ta.
"Ooshiro Kazuo đã không xuất hiện nhiều trước công chúng dạo gần đây, nhưng hôm nay ông ta đích thân có mặt ở đây, tại Cung điện Hoàng gia, và còn mặc đồ bình thường nữa. Như là một dịch vụ đặc biệt, giờ tôi sẽ—..."
"Ngươi đang cố dùng ông ta làm con tin sao?" người hiệp sĩ hỏi.
"Không," Sayama đáp lại.
Sayama giơ cốc thức uống lên với cánh tay trái đang đau. Cậu giơ nó lên kế bên mặt của Ooshiro. Chiếc cốc có chữ "thuốc độc" viết trên nó bằng bút máy và ống hút đã cắm vào tai phải của Ooshiro.
Người hiệp sĩ nghiến răng khi thấy việc đó. Sayama nhìn thẳng vào phần mặt nón sắt của người hiệp sĩ và nói.
"Giờ tôi sẽ tặng cho vật phẩm quí giá này một buổi hành hình công khai. Có lẽ."
*
Sayama thấy người hiệp sĩ tiến một bước tới gần cậu mà không hề suy nghĩ.
Nhưng người hiệp sĩ dừng lại tại đó.
Sau khi liếc nhìn lại các đồng đội phía sau mình, ông ta nói.
"Thật ngu ngốc." Ông ta cười chua chát. "Cứ giết ông ta nếu ngươi muốn. Nó chỉ đơn giản là giúp bọn ta đỡ tốn sức thôi."
"Kể cả khi Ooshiro Kazuo đây nhìn lại cái tính kiên trì bần hàn của mình và hi vọng vào việc tị nạn đến 1st-Gear sao?"
"Nói nhảm thế là đủ rồi!" người hiệp sĩ hét lên và Ooshiro bắt đầu.
Ông ta lớn giọng kêu, "Cứu tôi vớiiiii! Tôi không muốn chếttttt! Tôi phải làm gì đây!? Ow ow ow ow ow!"
Sayama nhấc cái chân mà cậu đã dùng để giẫm chân Ooshiro lên.
Rồi cậu thì thào, "Ông già, ông đang diễn sâu quá rồi đấy."
Người hiệp sĩ đang chồm tới để lườm họ kĩ hơn.
Không tốt. Mình chọn sai người rồi, Sayama nghĩ. Có lẽ là Shinjou sẽ tốt hơn.
Cậu tự hỏi cô ấy sẽ hét lên kiểu gì. Nó sẽ nghe giống cái gì? Cậu hối hận vì đã bỏ lỡ điều đó.
...Giờ đã quá trễ để quay lại rồi sao!? Mà, mình có thể để dành điều đó vào một lúc khác.
Với suy nghĩ cuối cùng đó, Sayama nhanh chóng tập trung sự chú ý của mình lại.
Cậu đảm bảo người hiệp sĩ có thể thấy cậu đang bóp nhẹ cái cốc trong tay trái.
"Ông sẽ làm gì đây? Tôi đã sẵn sàng để tiếp tục với việc này rồi đấy," cậu nói để không cho người hiệp sĩ có thêm thời gian suy nghĩ.
Sayama đã xác định rằng người hiệp sĩ không thật sự theo đuổi một cuộc chiến.
Rất có thể là bọn họ đã biết được người đứng đầu của UCAT sẽ ở đây nên đã đến Cung điện Hoàng gia này. Điều đó có nghĩa là bọn họ đang theo đuổi Ooshiro Kazuo. Sayama quyết định là bọn họ đã chủ ý tạo ra một tình huống mà Ooshiro không thể di chuyển để có thể nói chuyện với ông ta và khiến ông ta làm gì đó.
...Khả năng cao là chúng muốn bắt cóc ông ta hoặc ép ông ta kí vào thỏa thuận gì đó.
Khi Sayama tự gật đầu trong lòng, cậu nói với người hiệp sĩ.
"Hãy lắng nghe cho kĩ đây. Nếu ông cố làm hại bất cứ ai trong số chúng tôi, thì tôi sẽ đặt dấu chấm hết cho ông già này. Điều đó có nghĩa đây là trách nhiệm của ông nếu cái mạng quèn của ông ta bị lấy đi."
"...Nhưng ngươi mới là người cố giết ông ta mà."
"Nhưng ông vẫn không ngăn tôi làm thế, Ngài Hiệp sĩ à." Sayama nói lời cuối cùng đó với đủ uy lực để làm người hiệp sĩ phải nghiến răng. Cậu tiếp tục nói, "Ông đã tuyên bố là mình nhân từ, vậy thì ông sẽ thật sự không làm gì cả khi thuốc độc được chế vào tai của ông già tội nghiệp này, khi ông ta nhảy vòng vòng trong đau đớn, và khi ông ta cuối cùng cũng chết sao? Nếu chuyện đó xảy ra thì UCAT sẽ bắt đầu bằng việc trừng phạt tôi. Tuy nhiên, họ cũng sẽ trách cả ông nữa. Và lời trách cứ đó sẽ lan rộng ra cho đến khi nó tác động đến toàn bộ những người sống sót của 1st-Gear." Cậu hít một hơi. "Việc đó thì nhân từ thế nào được? Ông chỉ là một hiệp sĩ trên danh nghĩa. ...Ông có thể đánh mất toàn bộ niềm tin và sống một cuộc sống bị quở trách nếu ông muốn. Và tất cả đều là để cho chiến thắng của ông ở tại đây đấy, Ngài Hiệp sĩ."
"Mh," người hiệp sĩ rên rĩ. "Thuốc độc đó là thật sao?"
"Ông không tin tưởng vào sức mạnh từ chính Gear của mình sao? Nó thậm chí còn có một ít thành phần chính để đảm bảo thứ chứa bên trong sẽ 100% hiệu quả nữa."
"Ngươi nói 100% hiệu quả?"
"Phải", Sayama gật đầu.
Cậu lấy một cây bút máy ra khỏi túi và viết thêm một chữ khác lên chiếc cốc. Phía dưới chữ "thuốc độc" cậu viết chữ "phi thường".[note16637]
"Ông nghĩ gì về thứ thuốc độc phi thường này? Nó có nhiều sắt, nên sẽ hoàn hảo cho những lúc sau khi ông tập thể dục xong. Ông sẽ làm gì đây?"
Nhưng sau khi lui lại trước những lời của Sayama trong một khắc, người hiệp sĩ nói, "Chờ đã."
Ông ta hạ thấp thế đứng xuống, hít một hơi, và nói.
"Ta suýt nữa thì bị thuyết phục bởi các qui luật từ chính Gear của ta. Hãy nghĩ đi." Ông ta giơ khẩu súng trường lên lần nữa. Sau khi nhắm nó vào Sayama, ông ta lên tiếng, "Ngươi đang viết trên vật chứa. Ta rất nghi ngờ chuyện Low-Gear đã phát triển được một phương thức để truyền tác dụng của chữ viết vào chất lỏng bên trong. Thứ chứa bên trong không hơn gì một chất lỏng bình thường."
"Ông có muốn kiểm tra thử không?"
Sayama cười và người hiệp sĩ lại ngừng di chuyển một lần nữa.
Sau khi để cho một khoảng lặng dài xảy ra, Sayama hỏi thêm một câu.
"Ông có thể chịu trách nhiệm nếu ông kiểm tra thử việc này và khỏi trắng bắt đầu bốc ra từ tai ông ta không? Làm phân hủy não, và bất kì con người nào cũng sẽ chết. Điều tương tự cũng xảy đến với bất cứ con chó hay con khỉ nào, tất nhiên rồi."
Người hiệp sĩ hơi ngửa người ra sau khi nghe thấy thế. Chiếc miệng dưới bộ râu của ông ta tạo thành một nụ cười.
"Heh," người hiệp sĩ cười khì. "Hmph. Cứ làm đi. Và ngay khi lời đe dọa của ngươi bị chứng minh là xạo sự, ta sẽ bắn ngươi."
Nụ cười mà người hiệp sĩ đang nở trên mặt theo từng lời nói của ông ta cho Sayama biết vài điều.
Họ đã diễn lố quá rồi. Và vì vậy nên cậu hành động.
"Vậy tôi sẽ làm."
Với một cử động nhanh lẹ của cây viết máy trong tay phải cậu, Sayama thêm "vật chứa của" lên phía trên "thuốc độc phi thường". Khi Ooshiro thấy thế, mắt ông ta thật sự mở to ra.
"Ah," ông ta bắt đầu. "Ahhhhh! Dừng lại!! Chuyện này không phải là một phần trong kế hoạch!!"
"Ngậm miệng lại. Im lặng. Ông xong rồi. Cứ làm như được bảo và la hét đi. Oh, và khóc lóc nữa."
Ngay khi Sayama ép chiếc cốc bằng tay trái để đổ chất lỏng ra, ai đó phản ứng với điều cuối cùng mà Ooshiro đã nói.
Đó là người hiệp sĩ.
*
Nụ cười trước đó đã hoàn toàn biến mất khỏi đôi môi của người hiệp sĩ.
"Dừng lại!" ông ta la.
Ông ta rút ngắn khoảng cách giữa họ trong tích tắc.
Nó chỉ tốn hai bước chân của ông ta. Sau khi rút ngắn khoảng cách năm mét nhanh chóng đến thế, ông ta trượt người để dừng lại dọc theo mặt đất xốp.
Có thể nghe tiếng giày ông ta xới đất lên, chiếc áo khoác phất tung, và ông ta tạo ra một luồng gió mạnh.
Chiếc áo khoác màu xanh thẫm của ông ta bay lật phật, giáp và trang bị ở bên dưới tạo ra những tiếng ồn kim loại lặp đi. Nhưng ông ta dừng lại tại đó.
Ông ta đã ở ngay trước mặt Sayama. Ông ta giơ khẩu súng trường về phía cậu con trai.
Sayama ngẩng đầu lên và nhìn từ vị trí đang bám vào mặt đất, thứ mà giờ đã là một bức tường.
Người hiệp sĩ nhắm khẩu súng từ khoảng cách gần đến nỗi cậu có thể với tay ra và chụp lấy nó. Ông ta nhắm vào Sayama, không phải Ooshiro.
Việc đó mách bảo cậu rằng mục tiêu theo đuổi của người hiệp sĩ đích thực là Ooshiro.
Cậu có thể nhìn thấy chữ viết ngoài bìa cuốn sách được nạp vào phần trên của khẩu súng. Chữ viết tương tự như bảng chữ cái alphabet, nhưng lại là một ngôn ngữ khác. Cậu không thể đọc được nó, nhưng cậu có thể hiểu được nghĩa của nó. Nó nói "Báo cáo Điều tra về Sự hủy diệt của Vương quốc Wotan."
Đó là báo cáo về sự phá hủy của 1st-Gear sao? Sayama thầm hỏi. Mình nhớ là đã từng đọc một câu chuyện về vị vua với cái tên đó.
Cậu đã gần nhớ ra tựa đề của câu chuyện đó rồi, nhưng đây không phải là tình huống mà cậu có thể cố để nhớ nó.
Cậu có thể thấy một ánh sáng trắng xanh lóe lên giữa các trang sách. Ánh sáng trông như đang dao động.
Khi cậu quan sát ánh sáng đó, Sayama hỏi, "Có vấn đề gì thế, Ngài Hiệp sĩ? Tôi nghĩ là mình đang giúp ông đỡ tốn sức giết ông ta chứ?"
"...Ngươi muốn gì?"
"Hiện tại thì tôi muốn rót cái thứ thuốc độc phi thường này vào tai của ông già đây. Có vấn đề sao?"
"Ta đang bảo ngươi ngừng lại."
"Và tôi đang bảo ông là tôi không muốn."
"Tại sao?"
Ooshiro gật đầu đồng tình với câu hỏi của người hiệp sĩ.
"Đ-Đúng đó, sao cháu lại muốn làm việc này chứ, Mikoto-kun?"
"Im đi, ông già. ...Ngài Hiệp sĩ, vậy thay vào đó hãy để tôi hỏi ông: ông muốn gì?"
Sau một khoảng dừng, người hiệp sĩ đáp lại, "Trả thù."
Sayama thầm gật đầu trong tim mình và nghĩ.
...Đó có lẽ là sự thật, nhưng ông ta biết chuyện đó sẽ không bao giờ thật sự xảy ra.
Khi cậu nghĩ, Sayama nhìn những người đứng sau lưng người hiệp sĩ. Tính cả người hiệp sĩ thì có tổng cộng là mười một. Bao quanh họ đều có một bầu không khí căng thẳng, nhưng họ cũng đã khá già.
Họ rõ ràng không còn ai trẻ hơn để lựa chọn.
Kể cả khi bọn họ chiến đấu ở đây và thắng, thì bọn họ cũng không có đủ sức mạnh của một tổ chức cần thiết cho một chiến thắng cuối cùng. Đó là tại sao họ lại định bắt một con tin từ trận chiến này trước khi bước lên vũ đài thật sự: bàn đàm phán.
"..."
Sayama nhìn bộ râu trắng của người hiệp sĩ. Sự phá hủy của 1st-Gear hình như là đã xảy ra vào khoảng cùng lúc với Thế chiến Hai. Đó là 60 năm về trước.
Khát vọng của họ vào lúc đó là trả thù. Nhưng hiện tại thì sao?
Chữ "tàn dư" lóe lên trong tâm trí Sayama.
Nhưng điều đó khiến cậu phải chuẩn bị sẵn tinh thần. Những kẻ với không còn gì để mất có thể khá là đáng sợ.
Và vì thế nên cậu cẩn thận chọn lựa từ ngữ khi cậu nói tiếp.
"Chúng tôi sẽ tổ chức đàm phàn sơ bộ với phe ôn hòa của 1st-Gear vào ngày mai. Hành động của ông cũng sẽ được tính vào đó, vậy nên liệu ông có thể rút lui vào lúc này được không?"
"Ngươi muốn bọn ta rút lui?"
"Thanh kiếm của một hiệp sĩ không rút ra không được sao? Nếu ông rút kiếm thì một mối thù sẽ được giành cho toàn bộ cư dân của 1st-Gear trong bất kì cuộc đàm phán nào tổ chức về sau. Và đó là gồm có cả những người mà ông chiến đấu vì họ đấy."
"Có những lúc mà một người không thể rút kiếm ra chỉ vì lòng kiêu hãnh. Ta nói có sai không?"
Sau khi nghe câu hỏi bình tĩnh để xác nhận lại đó, Sayama buông ra một hơi thở.
...Đây là giây phút quyết định.
Cậu suy nghĩ và cuối cùng nói, "Lòng kiêu hãnh của ông chỉ tồn tại vì lợi ích của riêng ông thôi sao? Hay đó là cho lợi ích của toàn bộ những người đang chờ đợi ông?"
*
Người hiệp sĩ mím môi trước câu hỏi của Sayama.
Ông ta không nói, nhưng tiếng nghiến răng của ông ta thoát ra khỏi miệng. Tuy nhiên...
"..."
Nòng súng của người hiệp sĩ rung nhẹ lên. Bộ râu trắng của ông ta di chuyển khi ông ta mở miệng nói.
"Một tên nhóc từ cái Gear thấp kém này thì biết gì về lòng kiêu hãnh của một hiệp sĩ 1st-Gear chứ?"
Không có lấy một nụ cười, Sayama lắc đầu.
"Tôi chỉ hỏi ông một câu liên quan đến lòng kiêu hãnh của ông thôi mà. Tôi đang nhờ ông bù đắp cho sự thiếu hiểu biết về chủ đề này của tôi." Cậu hít một hơi. "Giờ hãy nói cho tôi. Lòng kiêu hãnh của ông là gì? Hãy bình tĩnh nhất có thể và nói cho tôi biết."
Bộ râu của người hiệp sĩ hình thành một nụ cười trước điều đó.
Và ông ta bắt đầu hạ khẩu súng trường của mình xuống.
Ngay khi làm thế, ông ta đột nhiên nhìn lên và căng thẳng lấp đầy lấy cả cơ thể ông ta.
"...!"
Người hiệp sĩ lùi lại một bước và chuyển ánh nhìn căng thẳng sang hướng của Sayama.
Nhưng mà, cặp mặt dưới chiếc nón sắt không nhìn vào mật Sayama. Chúng đang hướng đến nơi xa hơn cậu, đến phía nam của quảng trường rộng lớn.
Sayama quay lại để nhìn sang cùng một hướng.
Giữa những cái cây ở phía nam đã nhận phải nhiều thiệt hại từ việc bức tường đá rơi xuống, một hình dáng nhỏ màu đen duy nhất có thể thấy.
Đó là một con mèo đen.
Con mèo ngồi trên một thân cây thông đúng hệt như bên phía UCAT đã làm. Nó đang chăm chú nhìn lên họ. Nhưng mà Sayama chắc chắn rằng người hiệp sĩ đã phản ứng lại với con mèo đen đó.
Sayama cảm thấy mình đã nhìn thấy con mèo ở đâu đó lúc trước rồi, nhưng cậu lắc đầu.
...Giờ không phải là lúc cho việc đó.
Cậu quay lại phía người hiệp sĩ để phát hiện rằng mọi thứ đều bị căng thẳng bao trùm. Toàn bộ mười một người đã dàn ra trước cậu đều đang nhìn chằm chằm vào con mèo đen và nín thở.
Sự im lặng của họ cảm giác như nó có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Và cuối cùng nó cũng bị phá vỡ bởi một lời từ người hiệp sĩ.
"Xin lỗi."
Ông ta nói với cặp mặt cụp xuống, nhưng ông ta không nói với Sayama.
Song, ông ta nhanh chóng giơ khẩu súng trường lên, nhắm, và bóp cò.
Cùng khoảnh khắc đó, Sayama hành động.
*
Shinjou thấy rõ căng thẳng lan khắp cả nhóm người từ nơi cô đang đứng giữa những cây thông.
Cô hướng mắt về phía mà nhóm 1st-Gear đang nhìn và phát hiện thấy một con mèo đen.
"Nó là cái gì thế?"
Itaru nói từ bên dưới, nơi ông ấy đang ngồi trên lan can dẫn lên đài quan sát.
"Một ma vật dùng bởi một pháp sư 1st-Gear. Chúng được dùng để liên lạc với người khác. Nói cách khác, mấy tên ngốc này đang bị theo dõi và chúng chỉ vừa mới nhận ra điều đó. Có nghĩa là chúng sẽ không còn có thể rút lui nữa." Ông ấy cười cay đắng. "Sau sự phá hủy của 1st-Gear, cư dân của nó chia thành ba phe ở Low-Gear. Phe ôn hòa của Fasolt, phe Cung điện Hoàng gia đã tách ra với công nghệ Không gian Khái niệm, và phe Thành phố có con rồng máy tên Fafnir Custom. Đây là phe Cung điện Hoàng gia, phe không thật sự có đặc trưng riêng nào cả. ...Gần khiến ta cảm thấy tội nghiệp cho ông già của mình. Ông ta bị ép phải diễn trong tuyệt vọng đến thế trước những kẻ tầm thường này."
"Sao những người quanh mình toàn nói mấy điều kinh khủng như thế về ba mẹ của họ vậy...?"
Shinjou nhăn mày và thở dài ở nơi Itaru không thể thấy cô. Cô cầm khẩu súng lục Sayama đã để lại cho mình. Sức nặng và sự lạnh lẽo của kim loại đen không hề ấm lên kể cả khi cô đang siết chặt tay. Cô chỉ đơn giản là không thể quen với cái cảm giác của nó. Nhưng...
"Cậu ấy đã để thứ này lại cho mình."
Sayama đã nhờ cô cứ để người hiệp sĩ tiến lại chỗ cậu ấy. Và nếu đàm phán thất bại, cậu ấy nói là sẽ giơ tay phải lên. Và cô sẽ bắn.
Hiện tại, người hiệp sĩ đứng ở đầu đội hình cánh quạt của kẻ địch và đang đối mặt với Sayama. Nếu đàm phán thất bại, kế hoạch của Sayama là để cho cô bắn ông ấy.
Từ nơi Shinjou đang đứng, Sayama đang cách khoảng 15 mét về trước và 5 mét xuống dưới. Đó là vào khoảng giới hạn mà một người nghiệp dư có thể hi vọng sẽ bắn trúng bằng một khẩu súng lục.
Quĩ đạo bắn sẽ rơi xuống. Với lực xoay yếu của súng lục, một lỗi sai lệch nhỏ chắc chắn sẽ xảy ra.
Và người hiệp sĩ giữ một tấm khiên trong tay trái. Tấm khiên đó đang cản trở cô. Tuy nhiên...
"Nếu đàm phán thất bại, cậu ấy sẽ làm người hiệp sĩ phải di chuyển khiên và khiến ông ấy để lộ sơ hở về phía này."
Cô có thể làm được không? Shinjou nghiêng đầu, nhưng rồi cũng bỏ mặc câu hỏi.
Tình huống tuyệt vọng. Người hiệp sĩ lùi một bước và hơi cúi đầu xuống.
"—"
Ông ấy nói gì đó mà cô không thể nghe thấy và giơ khẩu súng trường của mình lên.
Vào cùng lúc, Sayama di chuyển.
Cậu ấy vung cánh tay trái về phía người hiệp sĩ. Cốc giấy trong tay đó bay về phía người hiệp sĩ trong khi tóe thứ bên trong ra. Người hiệp sĩ giơ khiên lên để đánh văng chiếc cốc.
Shinjou nhìn chăm chú vào nửa phần thân của người hiệp sĩ giờ đã đầy sơ hở.
Sayama giơ tay phải lên. Đó là tín hiệu.
"Ngay bây giờ!"
Shinjou nhắm và siết cò. Cô nhắm vào cơ thể ông ấy. Đó là giới hạn của cô.
Nhưng một giọng nói bất thình lình đến từ bên dưới.
"Sao cô không nhắm vào đầu? ...Cô luôn mềm yếu."
Đó là Itaru. Và ông ấy không ngừng nói chỉ với nhiêu đó.
"Nếu cô bắn vào người hắn ta, giáp của hắn sẽ đánh bật nó ra. Nếu cô không giết gã hiệp sĩ, thì cậu ta có thể sẽ chết đấy."
Hai tay đang giữ súng của cô run run trước chữ "cậu ta".
Shinjou nhớ rõ lại những gì đã xảy ra tối hôm trước. Cô nhớ lại giây phút mà mình đã không thể làm được bất cứ thứ gì.
Và vì thế nên cô siết chặt tay đặt trên cò súng hơn. Cô cố bắn ngay khi có thể.
Cô siết nó. Và cùng lúc đó, Itaru la lên với cô. Giọng mạnh mẽ của ông ấy thiếu đi bất kì dấu hiệu nào cho thấy một nụ cười.
"Giết hắn!"
Vai Shinjou rung lên và cô bóp cò. Nhưng hành động đó không gây ra gì cả.
Không có tiếng súng, không độ giật, và không viên đạn nào bay ra.
Khi cô cố bóp cò, tay súng đã rớt khỏi tay cô. Lực siết của cô không hề có sức mạnh. Khẩu súng lục bị treo ngược ở đầu ngón tay cô chỗ chốt an toàn, khi đôi tay đang mở ra của cô run rẩy.
Cô không thể bắn. Và ngay khi cô nhận ra điều đó...
"Ah!"
Sự run rẩy ở tay cô lan sang hai vai cô.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô nghe thấy một tiếng súng không đến từ khẩu súng của mình.