Chương 10: Sự vươn lên của ý chí
Do dự là lòng tốt ngụy tạo hay là dũng khí?
Nếu vậy thì quyết tâm là xấu xa ngụy tạo hay là sự bất cẩn?
Không có cái nào là xấu cả
*
Người hiệp sĩ vung tấm khiên và làm chệch hướng thứ chất lỏng đó.
Khi chất lỏng màu vàng nhạt trúng vào tấm khiên kim loại, khói bốc lên từ đó. Có một cái lỗ đã ăn mòn vào bề mặt tấm khiên.
"Đó quả là một chất độc chết người đấy!" người hiệp sĩ nhận xét.
"Cháu thật sự đã định sẽ đổ thứ đó vào tai ta sao!?" Ooshiro nói thêm vào.
Người hiệp sĩ làm lơ ông già và lặng lẽ siết cò khẩu súng trường.
Ánh sáng trắng xanh tỏa ra từ phía bên của cuốn sách được nạp vào súng.
Khẩu súng đang làm thành kệ sách đó mang ý nghĩa từ những câu từ ấy ra dưới dạng nhiệt.
Nó là một cách thức xưa cũ hơn với việc thêm khả năng mới vào bằng từ ngữ, nhưng nó rất mạnh.
Ông bắn.
Một quả cầu ánh sáng bắn ra từ nòng của khẩu súng. Nhưng, ông không nhắm vào bất cứ ai trong hai người đang nằm trên mặt đất phía dưới ông.
Ông nhắm vào con mèo đen.
Trong khoảng thời gian được gọi là tức khắc, viên đạn màu vàng rực to lên tới năm mét tính từ bên này sang bên kia, và di chuyển theo dạng một vòng cung nông về phía nam của khu vực được phủ cỏ.
Sự vang dội của tiếng phóng điện được kéo dài bởi âm thanh của sự phá hủy khi nó trúng đích.
Nó phát nổ.
"!"
Rìa nam của quảng trường cỏ trở nên méo mó đi, nát vụn, và rồi co vào trong, cả cây cối và đất cát.
Giây phút tiếp theo, mọi thứ trong phạm vi 20 mét vuông đều bị thổi tung lên trời.
Một tiếng rầm ghê rợn có thể nghe thấy.
Người hiệp sĩ nói, "Mình nghĩ thế là đủ rồi."
Rồi ông quay sang phía hai người phía dưới ông.
"Giờ thì! Ta sẽ xử lý cả hai. Kể cả nếu việc này làm hoen ố danh ta thì theo đuổi mục đích đến cùng chính là cách ta thể hiện niềm kiêu hãnh của mình!"
Cậu thiếu niên đang nằm trên đất sau đó lẩm bẩm gì đấy.
"Vậy là ông cũng đã quyết định con đường mình sẽ theo, phải không?"
"Cái gì?" người hiệp sĩ hỏi.
Nhưng, ông nhanh chóng nâng khẩu súng trường lên lần nữa và tập trung vào trận chiến.
Quyển sách nạp vào khẩu súng đã đang tỏa ra ánh sáng trắng xanh từ tất cả các trang của nó.
Nếu ông siết cò, ông có thể loại bỏ hai người đang bám vào con dốc dựng đứng.
"Ta xin lỗi," người hiệp sĩ nói.
Bất ngờ, cậu thiếu niên trả lời ông.
"Không cần phải xin lỗi."
Khi nói, cậu thiếu niên đột nhiên đứng lên.
Cậu ta đứng trên mặt đất mà lẽ ra phải là một dốc đứng đối với cậu ta. Cậu ta đặt chân lên mặt đất và đứng trong khi giữ thấp cơ thể.
"Cái gì...!?" Người hiệp sĩ lùi lại. Ông giơ khiên của mình lên lại và hét, "Tên khốn! Ngươi đã thêm vào cùng một khái niệm với chúng ta sao!?"
Không đáp lại, cậu thiếu niên chạy.
Đồng đội của người hiệp sĩ bắt đầu di chuyển và chuẩn bị tấn công, nhưng đã quá trễ.
Cậu thiếu niên vòng qua trái của người hiệp sĩ, tức là phía bắc. Người hiệp sĩ cố bắt kịp chuyển động của cậu thiếu niên với khẩu súng trường của mình, nhưng ông đã không làm kịp.
Với phần lưng quay lại, cậu thiếu niên nhảy nhẹ lên.
Cậu ta thực hiện một cú đá vòng hậu.
Một cú đánh trực diện
Gót chân cậu ta trúng vai trái của người hiệp sĩ với sức nặng lớn hơn dự tính.
Xương của người hiệp sĩ phát ra tiếng răng rắc và cơ thể ông bị nhấc bổng lên.
"Kh."
Ông chịu đựng cơn đau và hạ hông xuống để tiếp đất cho đàng hoàng. Ông cố nhắm khẩu súng trường vào cậu thiếu niên, nhưng cơ thể ông cảm thấy tê cứng và ông chỉ có thể nhắm về trước.
Trong khi vẫn duy trì cảnh giác với một cú đá nữa, người hiệp sĩ xoay cả người mình. Ông giơ khiên về phía cậu thiếu niên.
Ông thấy cậu thiếu niên tiếp đất sau cú đá bằng cả bốn chi.
Rồi cậu ta hơi nâng người lên một ít trước khi chạy. Cậu ta vòng qua phía bắc một lần nữa.
Khi người hiệp sĩ cố theo kịp cậu ta, một trong hai cấp dưới người khổng lồ của ông la lên từ đằng sau.
"Nhìn kìa!"
Người hiệp sĩ quay sang phía của giọng nói trầm đó và thấy ông già tên Ooshiro đang di chuyển về phía nam của khu vực phủ cỏ. Thế đứng của ông ta thấp, nhưng chắc chắn là ông ta đang chạy.
"Bằng cách nào?" người hiệp sĩ lẩm bẩm.
Hướng nam đã được định là xuống, vậy nên mặt đất lẽ ra phải dốc thẳng đứng xuống.
Ông và đồng đội của ông chỉ có thể đứng được nhờ vào tác dụng của đá hiền triết họ giữ. Kẻ địch của họ lẽ ra không hề có bất kì một viên nào mới phải, nhưng chúng vẫn chạy trên mặt đất dựng đứng đó.
"Bằng cách nào chứ!?"
*
Phía bắc của quảng trường cỏ đó, có một hàng cây đã thoát được sự phá hủy của bức tường đá.
Nó giờ đang là chỗ đứng vươn ra vuông góc với mặt đất. Trên một trong mấy thân cây, trận chiến bắt đầu ở xa bên dưới có thể thấy được. Sf đứng đó mang theo một bộ dụng cụ cafe.
Cô cầm chiếc dù, thùng giữ lạnh di động, một cái bàn, và ghế. Cô khéo léo đặt chúng lên thân cây khi nghe người hiệp sĩ hỏi từ xa bên dưới: Bằng cách nào?
Sf gật nhẹ đầu.
Cô lấy ra một viên đạn duy nhất từ trong túi. Mặt bên của nó, chữ "đạn, thêm một phát trúng" được viết trên đó.
"Các người đã phạm một sai lầm trong nguyên lí rồi."
Cô đặt viên đạn lên trên chiếc bàn đang nằm trên hàng cây.
Lúc đầu viên đạn vẫn nằm yên, nhưng cuối cùng nó tăng tốc và bắt đầu lăn.
"Khu vực đó có lẽ trông như một bức tường, nhưng nó thật ra chỉ là một con dốc," Sf nói như để xác nhận lại. "Đặt hướng nam là xuống là một quyết định ngu ngốc nhưng không gì ngạc nhiên cả đối với cư dân của một thế giới phẳng như 1st-Gear. ...Bởi vì dù sao thì, trái đất cũng là hình cầu, còn Nhật Bản thì nằm ở bán cầu Bắc."
Sf nhìn khu vực rậm cỏ phía dưới mình. Sayama lao vào trung tâm hàng ngũ kẻ địch và đang chiến đấu trong khi tập trung né đòn. Cậu ấy đang chạy dọc một con dốc nghiêng khoảng 40 độ và lặp lại việc né tránh rồi tấn công.
Cách tấn công của Sayama rất đơn giản. Cậu ấy sẽ vòng qua phía bắc của kẻ địch, chọn những đòn tấn công có thể tận dụng tối đa khối lượng cơ thể cậu ấy như một cú đá thẳng hay đá vòng, và rồi hướng thẳng nó về phía kẻ địch của mình ở dưới con dốc về phía nam.
Sayama không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đứng trên con dốc.
Cậu ấy phải giữ tư thế thấp, nhưng nhờ thế mà nó dễ né đòn tấn công của kẻ địch hơn. Khi bị ép góc, cậu ấy có thể nhảy ra xa về phía nam, dùng con dốc để nới rộng khoảng cách. Sf gật đầu khi cô xem tiếp.
"Để chặn trước đòn tấn công phủ đầu của kẻ địch, cậu ấy đã ép mình sát xuống con dốc, giả vờ nó là một bức tường."
Khi nói, Sf choàng quai đeo của thùng giữ lạnh qua vai phải và cầm cây dù trong tay.
Cô đột nhiên nhìn lên để phát hiện ra rằng một cung thủ có cánh đã chú ý đến cô.
"Ôi trời," Sf nói khi cô mở thùng giữ lạnh ra.
Người cung thủ phía trên đưa tay lên dây cung. Phần chính giữa của sợi dây có một mảnh vải đính vào đó. Mảnh vải có chữ viết trên đó. Người cung thủ kéo dây cung và một mũi tên ánh sáng xuất hiện giữa mảnh vải và cây cung.
Thay vì bắn ngay, thì người cung thủ lại xoắn mảnh vải về bên phải.
Sợi dây trở nên căng hơn và cây cung phát ra tiếng răng rắc, nhưng mũi tên ánh sáng thì nhân lên làm ba.
Cuối cùng, người cung thủ bắn.
Âm thanh của ánh sáng được giải phóng nghe tương tự như tiếng sáo.
Khi tam tấu với âm cao đó trút xuống từ trên trời, Sf hơi cúi đầu xuống.
"Cảm ơn vì một đòn tấn công bình thường đến thế. Thay lời cảm ơn, tôi cũng sẽ trình diễn đòn tấn công bình thường của chính mình."
Cô lấy ra thứ trông như hai cây trượng dài từ thùng giữ lạnh.
Hai vật thể xuất hiện từ bên dưới mấy thức uống lon là một khẩu súng máy và nòng của nó.
Cô gắn phần nòng nặng nề lại bằng một tay và nạp băng đạn vào. Viên đạn đầu tiên ngay lập tức được đưa lên ổ đạn.
"Đã sản sinh được hơn 40 000. Có lẽ vậy là vừa đủ rồi."
Với bình luận đó, Sf nhắm lên trời và siết cò.
*
Sayama có thể nói rằng cậu đang bị bao vây. Kẻ địch của cậu lại một lần nữa đang giữ cậu trong tầm kiểm soát.
Mấy ông già đội mũ bê rê vuông trông như linh mục và mấy bà già đội mũ trùm trông như pháp sư rõ ràng đang giữ khoảng cách trong khi hai cấp dưới khổng lồ bắt đầu vòng qua phía bắc của cậu. Họ đang ngăn cậu giành được vị trí lợi thế cho mình.
Nhưng Sayama thấy rằng việc đó vẫn ổn khi mồ hôi chảy xuống từ chân mày cậu.
Ít nhất thì, cậu đã dụ được kẻ địch khỏi khu rừng nơi Shinjou đang có mặt và Ooshiro Kazuo đã có thể trốn thoát.
Điều đó có nghĩa là cậu không cần phải lo lắng về chiến trường này nữa. Và cậu có thêm một suy nghĩ.
...Mình đã đúng. Shinjou-kun đã không bắn.
Khi tấn công người hiệp sĩ, cậu đã ra tín hiệu, nhưng Shinjou đã không bắn. Cậu đã đoán được việc đó, nhưng vẫn có chút sốc nhẹ.
Cô ấy thật sự lại tiếp tục làm mình bất ngờ rồi, cậu nghĩ khi bước đi vòng lên.
"Shinjou-kun luôn nghiêm túc về mọi thứ," cậu lẩm bẩm. "Kể cả những khi cô ấy lưỡng lự."
Cũng vì cô ấy tiếp nhận mọi chuyện một cách nghiêm túc nên cả lần này cô ấy cũng không thể siết cò.
Sayama bỗng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra vào buổi sáng đó.
...Lúc mà những người hiếm khi nào nghiêm túc trở nên nghiêm túc, thì họ có thể tạo ra được một sức mạnh to lớn, à?
"Và nghĩ rằng mình không thể nghiêm túc nghĩa là đang liên tục nghĩ về việc trở nên nghiêm túc."
Sayama quyết định rằng Shinjou đã đến được mức độ đó.
...Nhưng còn mình?
"Liệu có bao giờ mình sẽ—..."
Liệu có bao giờ cậu sẽ trở nên nghiêm túc không?
Ánh nhìn thắc mắc của cậu bắt gặp hình ảnh phía chuôi cây trượng của người pháp sư đang tỏa sáng. Thay vì để lại dư ảnh của ánh sáng, nó trông giống như chữ viết đang bị đốt vào không trung hơn. Sayama không nhận ra chữ đó, nhưng cậu có thể đọc được nó.
Nó có nghĩa là lửa.
Cậu phóng đi ngay khi đọc nó. Cậu phóng xuống phía nam dưới con dốc.
Khoảnh khắc tiếp theo, một cột lửa bắn lên từ vị trí mà cậu vừa mới đứng đó.
Khi cậu nghe thấy không khí bốc cháy, những ngọn lửa đỏ thẫm bắn lên theo ba đường xoắn ốc. Phía cuối vòng xoắn nở bung và túa ra không khí khi cột lửa hung bao vỡ vụn ra và biến mất.
Sayama tiếp đất.
Cùng lúc đó, Sayama chú ý thấy đội hình của kẻ địch đã hoàn thành.
Mấy linh mục và pháp sư ở phía bắc tách sang trái phải. Hai người khổng lồ lao xuống giữa nhóm đó. Họ cao khoảng ba mét. Dưới lớp áo choàng màu xanh lá tối, mấy cấp dưới đó mặc giáp nhẹ và được trang bị thêm dao.
Họ không thể chuyển hướng gấp, nhưng họ có thể dùng mấy con dao cơ động để che lấp nhược điểm đó.
Họ đến.
Sayama chuẩn bị tinh thần. Cậu không thể đánh bại họ trực diện. Cậu cần chạy vòng qua họ. Cậu hạ thấp người và hít hơi vào. Cậu đột ngột liếc sang cánh tay trái khó di chuyển được của mình và bàn tay trái.
Cậu thấy mấy vết sẹo trên bàn tay và chiếc nhẫn trên ngón tay.
Cậu cố siết nắm tay đó lại, nhưng chỉ nhận lại cơn đau nhói.
Đó là một cơn đau không có thật, nhưng nó lại cảm thấy rất thật đối với cậu. Và cậu không thể bất chấp mà vung nắm tay được.
Một khắc sau, Sayama nhìn lên từ chỗ bàn tay trái và chạy.
Cậu co người xuống, duỗi ra, và lao người về trước.
Vào cùng giây phút đó, cậu phát hiện thấy một bóng đen đến từ bầu trời phía trên.
Đó là một cung thủ.
Không ổn, cậu khẽ lẩm bẩm.
Kẻ địch của cậu không định để cho mấy cấp dưới khổng lồ tấn công.
Họ sẽ bao vây cậu và cậu sẽ bị bắn tỉa từ trên trời.
"Kh."
Sayama hít vào một hơi và xoay cả người lại.
Để tránh đòn tấn công đang đến được nhiều nhất có thể, cậu lăn dọc trên mặt đất.
Nhưng thứ rơi xuống đất không phải là một mũi tên hay thậm chí là một cây cung.
Nó có cánh.
"!"
Với tiếng thịt bị dập, một hình dáng bốn cánh to lớn rơi xuống đất nơi Sayama đã đứng khoảnh khắc trước. Đó là cung thủ, người đã ở trên trời. Sayama có thể thấy máu đỏ túa ra từ gốc chiếc cánh trên của ông ta.
Sayama đứng dậy từ tư thế quì và nghe thấy một âm thanh nhất định trước cả khi cậu có thể thắc mắc xem chuyện gì đang diễn ra.
Cậu nghe thấy tiếng súng.
Cậu nhìn lên. Cậu nhìn về phía bắc, tức là phía trên cậu.
Trên bầu trời ở đó, một cặp cánh khác rơi xuống.
Cung thủ bốn cánh rơi xuống khu rừng phía đông trong khi đôi cánh đẫm máu đỏ.
Chỉ khi đó mọi người mới đều nhìn qua.
Một bóng hình mang màu trắng đen đang nhảy xuống từ hàng cây ở đằng xa về phía bắc.
"Sf-kun..."
Cô ta cầm một khẩu súng máy trong tay trái, một cây dù trong tay phải, và một thùng giữ lạnh lớn kẹp dưới cánh tay phải.
Mặc dù mang theo hai vật trông lớn quá mức so với cơ thể mình, cô ta vẫn đang chạy xuống con dốc. Cô ta phóng qua không trung.
Cô ta có vẻ không quan tâm rằng một trong hai cung thủ bốn cánh đã rơi xuống giữa những cái cây gần đó.
Cô ta đáp xuống.
Khoảnh khắc tiếp theo, một trong mấy pháp sư phản ứng lại. Bà ta viết vài chữ vào không khí, biến chúng thành mấy ngọn giáo ánh sáng, và ném chúng vào Sf.
Ánh sáng bay với một tiếng va chạm cao độ.
Sf làm một hành động duy nhất để đáp lại. Cô ta giơ cây dù trong tay phải lên và bung nó ra. Với tiếng gió vụt, cơ thể của Sf được nâng lên nhờ cây dù khi cô ta bắt đầu lơ lửng.
Mấy ngọn giáo ánh sáng bay qua dưới chân cô ta và đâm vào bãi cỏ ở đằng xa.
Ngay lúc nghe được tiếng mấy ngọn giáo nổ tung ở đằng xa, Sf buông dù ra.
Sau đó, cô rơi theo một đường thẳng.
Được dẫn dắt bởi gia tốc trọng trường, gót chân của Sf nghiền vào người khổng lồ ở bên trái tính theo góc nhìn của Sayama.
Va chạm gây ra một âm thanh lớn.
"...!"
Cô ta dồn toàn bộ khối lượng của mình vào hai chân khi chúng đạp trúng phần bên của người thuộc cấp và cơ thể ông ta bị đánh bay lên trời. Sayama lùi lại khi người cấp dưới xoay vòng trên không và đâm sầm đầu xuống đất.
Những âm thanh dữ dội lặp lại có thể nghe thấy khi bộ giáp và thịt của ông ta đâm trúng đất, nhưng cuối cùng ông ta cũng dừng lại.
Người cấp dưới không còn cử động nữa.
Thay vào đó, một phụ nữ mảnh khảnh, người mà bây giờ mới đến chỗ hiện trường, di chuyển.
Cô ta có mái tóc trắng ngắn và mặc một bộ đầm đen với chiếc tạp dề trắng. Bóng hình của cô ta trải dài ra với phần viền váy và cô ta cúi chào Sayama.
"Tôi mừng khi thấy cậu vẫn như mọi khi."
Đó là Sf.
*
Sayama liếc nhìn xung quanh. Khi Sf chào cậu, kẻ địch lại một lần nữa lập thành đội hình quanh họ.
Người hiệp sĩ vào cuộc để thay cho người cấp dưới đã mất và hai pháp sư di chuyển.
Khi bọn họ quan sát cô ta, Sf mở thùng giữ lạnh ra và thọc tay vào trong. Đội hình kẻ địch chuẩn bị sẵn sàng khi tiếng đá và nước vang ra từ thùng giữ lạnh.
Nhưng, Sf không nhìn bọn họ. Cô ta quì người xuống và đang nhìn về phía Sayama.
"Sayama-sama, xin hãy nhận lấy cái này. Nó là một sản phẩm mới, hoàn hảo cho những lúc nghỉ giải lao giữa các buổi tập."
Cô ta đưa cho cậu một chai nước uống thể thao bằng nhựa. Cậu nhận nó và cô ta cúi đầu trước khi lại cho tay vào trong thùng.
"Tất cả các người thì có thể nhận lấy thứ này," cô ta nói khi lấy ra một khẩu tiểu liên đen, bóng loáng.
Cô ta vừa xoay vòng vừa bắn.
"!"
Trước tiếng súng, người cấp dưới, người hiệp sĩ, và những kẻ địch khác đều hoảng hồn giơ khiên hay găng sắt của mình lên.
Nhưng bọn họ quá chậm.
Khi tiếng ồn kim loại vang lên, bọn họ hoặc là bị ép phải lùi lại hoặc là bị thổi văng đi.
Sayama đứng dậy. Khói trắng bao lấy cậu và Sf. Đội hình quanh họ đã nới rộng ra một chút và một pháp sư đang nằm gục trên đất. Sayama nhìn về phía người pháp sư trong khi mở nắp chai nước.
"Bà ta không chết. Đúng như đã đoán, bọn họ có một dạng sức mạnh phòng thủ nào đó. Thứ này không gây ra sát thương quá lớn."
Sayama để ý thấy ống tay áo phải của Sf đã bị rách. Điều đó cho thấy rằng cô ta đã nhận phải đòn tấn công nào đó. Và cánh tay mà cậu nhìn thấy phía dưới phần vải đen đã rách là...
"Một cỗ máy?" Sayama hỏi sau khi vị chanh tràn vào miệng cậu từ chai nước.
Cánh tay của Sf được làm từ thứ trông như bọc giáp màu ngà đầy tỉ mỉ. Phần cánh tay được làm tỉ mỉ cực kì ở khớp cùi chỏ giữa phần trên và dưới của cánh tay và chỉ có nhựa đen lấp đầy khoảng trống.
Không quay người lại, Sf quăng khẩu tiểu liên xuống đất.
"Automaton được UCAT Đức tạo ra bằng công nghệ của 3rd-Gear chính là tôi, Sein Frau đây. Cơ thể tôi được ráp nên chỉ dành riêng cho Itaru-sama sử dụng, nên tôi có thể đi mua sắm hoặc tiếp khách trong thời tiết xấu hay dưới những trường hợp bất tiện. Lớp vỏ ngoài được kết nối này của tôi có thể hoạt động trong 24 giờ nếu đá hiền triết được thay thế, nên cả những mệnh lệnh vô lí đột ngột nhất cũng có thể—..."
"Quá đủ với mấy lời nói như trong chương trình chào hàng buổi tối như vậy rồi," Sayama nói khi cậu đưa lại cái chai không cho Sf. Và sau đó, "Khả năng chiến đấu của cô ra sao?"
"Theo UCAT Đức, người Đức có là những người xuất sắc nhất trên thế giới. Tôi được tạo ra bằng công nghệ của họ, nên khả năng chiến đấu của tôi cũng thuộc hàng đỉnh."
"Không phải đất nước thuộc phe cánh hữu 'xuất sắc nhất' đó đã thua Thế chiến Hai sao?"
"Những người thật sự xuất sắc không cần phải thèm khát chiến thắng. Chiến thắng là không cần thiết trong cuộc tìm kiếm vĩnh hằng để trở nên mạnh hơn."
"Ai nói thế?"
"Tôi không biết. Nhưng mà nó đã được khắc ghi vào tâm trí tôi rồi."
Khi cô ta nói, Sf chuyển khẩu súng máy trong phải sang tay trái và chúi họng súng xuống đất. Cô ta di chuyển họng súng sang bên sao cho nó vẽ thành một đường cong dưới lớp đất bụi.
"Tên tôi là Sein Frau, 'người phụ nữ có tồn tại'. Tôi là một thứ không phải người được sinh ra từ khát khao 'tồn tại'. Nào, hãy đến đây và mang theo lí do được sinh ra của các người. Nếu lí do đó yếu thế hơn của tôi, các người thậm chí sẽ không thể 'tồn tại'".
Với một cú xoay gót, cô ta biến đường cong trên đất thành một đường tròn.
"Tôi được tạo ra vì lợi ích của chủ nhân mình. Tôi hi sinh sắt thép trong tôi cho xương cốt trong ngài ấy, dây xích của tôi cho xác thịt của ngài ấy, dầu của tôi cho máu của ngài ấy, và quyết tâm của tôi cho trái tim của ngài ấy. Nhưng có một thứ ngài ấy có mà tôi lại chẳng có gì để hi sinh cho."
Khi vòng tròn được nối lại, cô ta đặt họng súng lên điểm nối.
"Nước mắt của ngài ấy. ...Khi mà tôi không có cảm xúc, tôi cũng chẳng có gì cho đi được để đáp lại thứ ấy. Vì vậy, tôi không khao khát nước mắt của chủ nhân mình. Tôi khao khát chỉ một kết quả mà không cần phải rơi lệ."
Cô ta giơ súng lên.
"Sắt thép cho xương cốt ngài ấy, dây xích cho xác thịt ngài ấy, dầu cho máu ngài ấy, quyết tâm cho trái tim ngài ấy, và..."
Cô ta hít một hơi.
"Sự ích kỉ cho nước mắt của ngài ấy."
Khi cô ta nói, Sf siết cò trong khi nhắm vào hàng ngũ kẻ địch.
*
Shinjou ngồi trên một thân cây.
Sự run rẩy nơi bàn tay cô đang bắt đầu giảm dần, nhưng sức lực vẫn không trở về với các ngón tay của cô.
"Mình..." cô lẩm bẩm.
...thiếu mất điều gì vào những lúc như thế này chứ? cô kết thúc câu hỏi trong suy nghĩ.
Cô nghe thấy một giọng nói từ bên dưới.
"Cô đạt điểm xuất sắc trong tập huấn và tài thiện xạ khi bắn yểm trợ từ phía sau cũng rất tốt. Nhưng có vẻ như cô không hề tốt khi ở vị trí tiên phong, nơi mà một trận chiến thật sự diễn ra ngay trước mắt cô. Cô có nghĩ tôi nên chuyển cô đi khỏi Đội Leviathan không, Shinjou?"
Shinjou ngừng thở trong giây lát.
Nhưng, khi thấy Shinjou như thế, giọng nói từ bên dưới bật cười.
"Hah. Gì mà mặt nghiêm trọng thế? Ta có thể là người giám sát, nhưng cô biết là ta không thể tự làm mọi chuyện theo ý thích mà, đúng không? Cô được thêm vào với tư cách là một thành viên theo lời giới thiệu của ông già ta. Ta không thể thuyên chuyển cô mà không có sự cho phép của ông ta và sự đồng ý của cô."
Shinjou nhíu mày trước tiếng cười đó và nghiến răng.
"Sao chú lúc nào cũng như thế này vậy!? Kể từ khi nhận cháu vào..."
"Cô thật sự muốn biết sao?" nói một giọng đang cười. "Đó là bởi vì ta biết mọi thứ nhưng lại không hiểu gì cả." Sau đó giọng nói ấy đổi chủ đề. "Nhìn đi, mấy tên ngốc đang gặp rắc rối kìa. Hãy làm những gì cô có thể đi."
Shinjou nhìn ra phía quảng trường cỏ và nhận ra ông ấy có ý gì.
Sayama và Sf di chuyển xung quanh giữa làn mưa đạn và kẻ địch đang đổ gục bởi những đòn tấn công.
Nhưng một vài người trong số bọn họ bắt đầu di chuyển lần nữa. Đầu tiên là người cấp dưới mà Sf đã đánh bại. Ông ấy đang cố đứng dậy. Và ông ấy đang nấp sau một kẻ địch khác, nên Sayama và Sf không thể thấy được.
Shinjou đứng lên trên thân cây.
"Sayama-kun!"
*
Khi người hiệp sĩ lao về phía cô từ trước mặt, Sf cũng lao vào với vai hướng ra trước.
Với thùng giữ lạnh vẫn kẹp dưới cánh tay phải, cô rút ngắn khoảng cách giữa mình và người hiệp sĩ trong tích tắc.
Người hiệp sĩ nhắm khẩu súng trường vào cô.
Sf hơi giơ khẩu súng máy trong tay trái lên trước khi vung nó.
Cô đập khẩu súng máy của mình vào nòng súng của kẻ địch.
Với tiếng kim loại ken két, Sf đẩy khẩu súng của người hiệp sĩ xuống và di chuyển về trước. Chân phải đang chạy của cô giẫm đất, nhưng chân trái giẫm lên nòng cây súng trường đã hạ xuống.
Khẩu súng trường của người hiệp sĩ giờ đã bị đâm phần đầu xuống vuông góc mặt đất.
Sf dùng khẩu súng máy như một cây gậy và tiếp tục tiến tới.
Cô đâm khẩu súng máy vào đất và buông nó ra. Cô bước một bước dọc theo khẩu súng trường của người hiệp sĩ bằng chân trái và vung chân phải lên để leo lên khẩu súng.
Cù vung hướng lên của chân phải cô tiếp tục thành một cú đá.
Chân cô bay về phía mặt của người hiệp sĩ. Đó là một cú đá thẳng và nhanh.
Người hiệp sĩ đưa ra quyết định ngay tức khắc.
Ông ta buông khẩu súng ra.
Với chỉ phần quai súng còn trong tay, ông phóng về sau.
"!"
Người hiệp sĩ kéo theo quai súng khi di chuyển ra sau. Khẩu súng trường để cắm xuống đất bị giật mạnh về sau kể cả khi Sf đang đứng đá giữa chừng trên nó.
Ông ta cảm thấy chút lực cản, nhưng khẩu súng trường vẫn rút ra khỏi mặt đất.
"!?"
Sf để chân trái trụ trên khẩu súng trường, nên chỗ đứng của cô bị kéo ra từ bên dưới cô. Cô bắt đầu ngã ra sau.
Kể cả thế, cô vẫn xoay xở để đá khẩu súng trường và nhảy cao vào bầu trời sau lưng.
Nhưng đã quá trễ.
Người hiệp sĩ đã kéo được khẩu súng về lại tay mình bằng quai súng.
Ông ta thu hẹp tầm nhìn lên Sf khi cô chới với trên không.
Ngay khi ông ta chuẩn bị siết cò, có chuyện xảy ra.
Cơ thể Sf co lại trên không trung và cô lộn một vòng.
Sau khi nhảy lùi lại, Sf đã vào thế đang cúi mình giữa không trung. Thứ gì đó đang đỡ cô từ bên dưới.
Đó là khẩu súng máy mà cô đã đâm xuống đất như một cây gậy trước đó.
Chân phải của Sf đặt trên báng súng đang chĩa lên trời.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô duỗi người ra và nhảy.
Váy của cô bay lật phật trong không khí và viên đạn ánh sáng tạo ra từ khẩu súng của người hiệp sĩ bay vút qua dưới chân cô.
Sf bay.
Cô vung thùng giữ lạnh qua phần không khí trên đầu mình và lộn nhào, dùng nó làm trục quay.
Cô đáp ra phía sau người hiệp sĩ.
Người hiệp sĩ hướng khiên về phía cô ngay khi cô lấy ra một vật từ thùng giữ lạnh và ném nó về phía ông ta với lưng vẫn hướng về ông ta.
Thứ cô đã ném ra từ dưới cánh tay chỉ với cú quật cổ tay là một vật hình trụ lớn.
Người hiệp sĩ theo phản xạ mà vung khiên để đánh vào vật thể đang bay đó từ phía bên.
Với một âm thanh nặng nề nhưng êm, tấm khiên đánh văng vật đó đi. Nó bay trở lại chính xác chỗ của Sf.
Người hiệp sĩ tiếp tục lực xoay để nhắm khẩu súng vào Sf.
Khi làm thế, ông ta nhận ra vật mà cô đã ném là gì.
Đó là một chai nước nhựa 500ml.
"Cái—...?"
Người hiệp sĩ đang ngớ người thấy Sf đứng dậy.
Cô đang đối mặt với ông ta. Tay trái cô đặt trong thùng giữ lạnh. Ánh nhìn của cô đang tập trung nhìn thẳng vào ngay giữa phần cơ thể đang đầy sơ hở của người hiệp sĩ.
Với tiếng của những viên đá va vào nhau, cô lấy ra một vật kim loại dài từ thùng giữ lạnh.
Đó là một khẩu súng săn.
Sf vung nòng súng về trước, dùng hành động đó để lên cò.
Cô dùng chuyển động ngược lại của việc nó trượt về vị trí cũ để kéo cò.
Một tiếng súng nổ lên.
Cú bắn đầu tiên phá hủy chai nước đang bay giữa người hiệp sĩ và Sf.
Ngay sau đó, nó đâm vào giáp ngực của người hiệp sĩ.
Tiếng va chạm vang lên.
Người hiệp sĩ bật ngược ra sau như thể ông ta đã lãnh phải một cú đấm múc.
Vào lúc đó, một giọng nói vang lên dọc quảng trường.
"Sayama-kun!"
Sf quay sang phía giọng nói và thấy một bóng đen to lớn.
Đó là người cấp dưới mà cô lẽ ra đã đánh bại mới nãy. Thân hình khổng lồ của ông ta đã đứng dậy và giờ đang lao vào cô.
Sau khi cô vừa mới bắn, việc tránh đòn là đòi hỏi quá khó cho Sf.
Và người cấp dưới cầm một con dao trong tay phải. Nó sẽ đâm cô trong giây lát nữa thôi.
"Thất bại hoàn toàn đã dự đoán được," Sf vô cảm kết luận.
Cơ thể cô lả đi khi cô chuẩn bị cho chấn động.
Nhưng rồi một đòn tấn công bay về phía người cấp dưới đang lao tới từ bên hông.
"...!?"
Đó là Sayama.
Từ vị trí phía sau về tay phải của Sf, cậu ấy dùng đà từ con dốc và toàn bộ sức lực để tung ra một cú đá vòng ngược. Gót chân cậu ấy chém qua không khí theo một đường cong nhọn trước khi đập thẳng vào bên hông người cấp dưới.
Nó nghe như tiếng của một cú đâm hơn là một cú đập.
Người cấp dưới mất đà lao tới.
Nhưng, Sayama đã bị đánh bật lại một phần và bị ném vào không trung do sự khác biệt to lớn về quán tính.
Cậu ấy không nhìn Sf. Cậu ấy đang nhìn về phía khu rừng.
Shinjou đứng trên con dốc ở đó.
Sau khi thấy nơi cậu ấy đang nhìn, Sf chỉnh lại kết luận của mình.
"Thiệt hại một phần đã dự đoán được."
Ngay lập tức sau đó, người cấp dưới đang lao tới và Sf cắt qua nhau.
Tiếng các thớ cơ bị xé toạc có thể nghe thấy.
Mọi thứ từ vai phải của Sf trở đi bay qua không trung.
Với nơi giữ nó đã biến mất, thùng giữ lạnh rơi xuống đất.
Sayama quay lại và hỏi, "Có đau không?"
"Không ạ, tôi không có cảm giác đau đớn. Nỗi đau duy nhất mà tôi cảm thấy là khi không thể ở bên Itaru-sama."
Khi cô đáp lại, cánh tay phải của cô rơi lên trên lớp đất cát và lăn hai ba vòng xuống con dốc.
Và Sf thấy một thứ khác.
Sau cô, người cấp dưới đang chuẩn bị cho đòn tấn công tiếp theo với máu đang ứa ra từ miệng ông ta.
Sf xoay một vòng lại và chuẩn bị để chặn ông ta, nhưng rồi mắt cô hơi nheo lại.
Phía sau người cấp dưới đang lao tới, người hiệp sĩ đang nhắm khẩu súng trường về phía cô sau khi ông ta đã hồi phục nhờ vào thứ gì đó được viết bởi người linh mục. Vả phía sau ông ta, người pháp sư còn lại viết gì đó vào không khí bằng ánh sáng.
Người pháp sư không nhìn Sf và Sayama. Bà ta đang nhìn về phía khu rừng nơi Shinjou vừa ló mình ra.
Sf cảm nhận được Sayama đang di chuyển phía sau cô. Cô cũng di chuyển. Tuy nhiên...
"...!"
Cuộc tấn công của người cấp dưới, cú bắn của người hiệp sĩ, và vụ nổ của người pháp sư đều đến trước khi Sf kịp nhắm khẩu súng săn trong tay trái và trước khi Sayama có thể thực hiện bất cứ hành động gì.
Cả ba đòn tấn công nhanh chóng nối đuôi nhau mà bắn ra.
*
Sayama thấy đòn tấn công lao đến.
Nhưng nó không đến từ trước mặt cậu. Nó đến từ bên trên. Nó đến từ phía trên người cấp dưới đang lao đến.
"Cậu đang làm gì thế hả!?"
Đó là một cô gái.
Cô gái mặc trang phục nhẹ màu trắng và hai tay cầm thứ gì đó có hình dáng dài. Gót chân cô đập vào lưng người hiệp sĩ. Nó không giống một cú hạ cánh mà giống một cái máy đóng cọc dộng người cấp dưới xuống đất hơn.
Vào lúc mà Sayama nhận ra cô gái cầm một ngọn giáo một lưỡi dài và một tấm khiên, cậu đã nghe được tiếng cơ thể khổng lồ của người cấp dưới đâm sầm xuống đất rồi.
Người cấp dưới bị đập xuống đất mà không hề nảy lên, như thể ông ta đã bị đánh bởi một cây búa hợp với kích thước cơ thể ông ta vậy.
Con dao mà ông ta cầm đâm xuống đất. Nó chỉ cách chân Sf 15 xentimét.
Tuy nhiên, cô ta đã tránh được thương tích nghiêm trọng hơn. Cũng không có gì xảy đến với Sayama.
Chuyện gì đang diễn ra thế? Sayama thắc mắc, nhưng rồi cậu nhớ lại hai thứ khác.
Cụ thể là, người hiệp sĩ và người pháp sư ở phía sau người cấp dưới.
Người hiệp sĩ đã bắn khẩu súng trường.
Viên đạn ánh sáng đó lẽ ra đã phải phá hủy mọi thừ trong vòng 20 mét vuông tính từ điểm nó bắn trúng, nhưng nó đã không bao giờ đến được.
Sayama cau mày và nhìn kĩ hơn.
Ở xa hơn người hiệp sĩ đã gục và người đang đứng trên lưng ông ta là một hình dáng khác nữa.
Người này là một cậu thanh niên.
Cậu ta mặc một chiếc áo khoác trắng và cầm một cây kiếm một lưỡi khổng lồ trong cả hai tay.
Để che chắn cơ thể, cậu ta cầm thanh kiếm sao cho phần cuối tay cầm chĩa lên và lưỡi kiếm chúi xuống. Tia lửa điện màu trắng xanh phát ra từ lưỡi kiếm.
Sayama nhận ra cả hai kẻ mới đến này.
Sf nói với họ như tể để xác thực lại trí nhớ của Sayama.
"Hai người đến trễ đấy, Izumo-sama, Kazami-sama."
"Đừng nói vậy chứ... Nhưng tôi thật sự xin lỗi vì đã không đến kịp để cứu lấy cánh tay của cô."
Người đang xin lỗi và cầm một ngọn giáo cong, dài với tấm khiên là Kazami.
Cô ta mặc cùng một kiểu áo khoác với bộ đồ màu trắng mà Shinjou đã mặc đêm hôm trước, nhưng phần hông cô ta quấn trong vải. Cô ta còn có một cái ba lô kiểu gấp nếp ở sau lưng.
Cô ta quay về phía Sayama với cùng một kiểu cười như mọi khi ở trường.
"Oh? Trông cậu không ngạc nhiên lắm nhỉ."
"Tất nhiên là không. Sau tất cả mấy việc quái gở mà hai người làm thì chuyện này cũng dễ chấp nhận thôi."
"Chà, tiếc thật," Izumo nói.
Với lưng quay về phía Sayama, cậu ta hạ cây kiếm khổng lồ xuống chỉ bằng tay phải và liếc qua vai mình.
"Đội đầu tiên của Đội Leviathan, Izumo Kaku. ...Nghe ngầu không? Thấy sao?"
Sayama lơ cậu ta.
Có thứ khác làm cậu bận tâm: thần chú của người pháp sư. Không thể nào nhầm được chuyện nó đã bắn về phía Shinjou.
Cô ấy ổn không? cậu tự hỏi khi quay lại.
Cậu thấy một bóng hình đang đứng trước khu rừng với mái tóc dài tung bay trong gió. Đó là Shinjou.
Nhưng cô ấy không ở một mình.
Một hình dáng quen thuộc khác đứng cạnh Shinjou. Đó là một ông già cao ráo mặc áo sơ mi trắng, vét đen, và quần tây đen. Khi Sayama thấy ông ta đang tay không, trừ đôi găng tay ra, đứng đó, cậu lẩm nhẩm tên của người đàn ông.
"Thủ thư của Thư viện Kinugasa, Siegfried Zonburg..."
Người đàn ông gật đầu, quay lại, và đón lấy ánh mắt của Sayama bằng đôi mắt xanh của mình. Bộ râu trắng của ông ta di chuyển khi ông ta nói.
"Cậu cần phải thêm vào hai danh hiệu nữa: cựu cố vấn cho Cục Quốc phòng và pháp sư."
"Không phải ông quên mất một cái nữa sao!?" người hiệp sĩ la lên.
Mọi người quay về phía ông ta. Người hiệp sĩ vung mạnh khẩu súng trường của mình về phía Siegfried.
"Ngươi là một đại tội nhân đã phá hủy 1st-Gear của bọn ta!!"
Izumo ở gần người hiệp sĩ nhất, nên cậu ta phản ứng đầu tiên.
"Hay là ông ngưng lại đi!?" cậu ta la lên trong khi vung ngang thanh cự kiếm.
Thanh kiếm một lưỡi bay vút qua không khí một cách nhẹ nhàng và dễ dàng.
Tuy nhiên, âm thanh nó tạo ra không phải là tiếng va chạm với bộ giáp của người hiệp sĩ.
Người pháp sư can thiệp vào.
"Cái gì!?"
Bà già đó dùng cây trượng của mình như một tấm khiên để đón lấy lưỡi kiếm của Izumo trước người hiệp sĩ.
Cây trượng bị cong rồi gãy và bà ta bị đánh văng vào không trung.
Đổi lại, người hiệp sĩ xoay xở để kéo được cò cây súng trường của mình.
Nó tạo ra một tiếng ồn kim loại và ánh sáng tỏa ra từ cuốn sách nạp trên khẩu súng.
Nó khai hỏa.
Ánh sáng bay đi theo một đường cong lài lài về phía Siegfried.
Như thể là nó đã được ném xuống ông ta từ phía trên vậy.
Đáp lại, Siegfried nhẹ nhàng vung tay phải.
Có thứ gì đó rơi xuống từ lòng bàn tay ông ta.
Đó là một mảnh giấy.
Siegfried bước tới một bước.
Ông ta vung tay phải lên phía ánh sáng đang bắn tới mình.
Khối năng lượng đó đã lớn lên năm mét theo hai phía.
Ông ta đánh đại thẳng vào nó với mảnh giấy trong tay phải.
Giây phút tiếp theo, ánh sáng mạnh mẽ đó biến mất.
Khi mọi người đều mở to mắt, Siegfried tiến thêm bước nữa.
"!"
Ông ta bắt đầu chạy.
Mảnh giấy trong tay mà ông đang giơ lên phía trên đầu có chữ viết trên nó.
Mảnh giấy đó còn trắng chỉ vừa trước đó giờ đã có một bản báo cáo về sự hủy diệt viết trên đó bằng nét chữ viết tay cứng rắn.
Sayama không thể đọc được chữ viết, nhưng những hình ảnh được truyền vào tâm trí cậu.
Đó là một danh sách người chết của một quận nào đó trong thành phố.
Siegfried giữ mảnh giấy trong tay khi ông ta chạy.
Khi ông ta siết nắm tay lại thành hình trụ, một lưỡi kiếm ánh sáng xuất hiện từ đó.
"...Vậy ra đây là sức mạnh của hận thù sao."
Ông ta lẩm bẩm những lời đó vả di chuyển hết cả quãng đường trong tích tắc.
Siegfried lao thẳng vào người hiệp sĩ.
Người hiệp sĩ nhắm khẩu súng trường và bắn.
Nhưng, đòn tấn công sượt qua dưới tay của Siegfried.
Siegfried đã di chuyển như thể đang lún xuống đất vậy, nhưng thay vào đó, ông ta đã giơ thanh kiếm ánh sáng lên quá đầu và chém xuống.
Đòn đánh của ông ta nhắm vào khẩu súng trường của người hiệp sĩ.
Quĩ đạo của lưỡi gươm để lại dư ảnh ánh sáng phía sau và tiếng khẩu súng bị chém qua nghe như tiếng một hòn đá bị tách đôi.
Phần trước của khẩu súng đã bị phá hủy, nơi mà cuốn sách được nạp vào, tách đôi ra trước khi rơi hẳn ra. Thấy thế, Siegfried đứng dậy và vung tay trái của mình.
Người hiệp sĩ ném khẩu súng trường của mình sang bên và vào thế thủ.
Nhưng, tay trái của Siegfried không lao vào ông ta.
Tay trái của ông ta chụp lấy quyển sách khi nó rơi xuống đất.
Rồi Siegfried giơ nó ra về phía người hiệp sĩ và nói.
"Đừng đánh rơi nó. Hãy giữ sách của mình cho cẩn thận. Kể cả khi lợi dụng nó."