Chương 8: Đuổi theo quá khứ
Nếu quá khứ trải ra trước mắt bạn
Thì bạn là gì khi quan sát nó?
Chắc chắn rằng, bạn thậm chí sẽ không phải là chính bạn
*
Sau hơn một tiếng rung lắc trên đoàn tàu từ Akigawa, Sayama đến được Ga Tokyo.
Sau khi ra khỏi nhà ga, chỉ còn lại một con đường thẳng dẫn đến Cung điện Hoàng gia.
"Mình được kêu đến...di tích của Honmaru ở vườn ngự uyển phía đông."
Đang mặc một bộ com lê xám, Sayama bước vào qua cổng chính, băng qua khe hở giữa một bức tường đá cao gần 10 mét, và tiến lên đỉnh một ngọn đồi.
Khu vực bên trong rất rộng. Không khí có cảm giác lạnh dưới bóng râm của bức tường đá và cậu tiếp tục bước lên con dốc.
Sau khi lên đến đỉnh của con dốc lót đường nhựa, một quảng trường rộng lớn được phủ cỏ mở ra trước mắt cậu.
Phía bắc của quảng trường là một thiên thủ đài [note16622]khổng lồ. Quảng trường rộng hai trăm mét vuông và được bao quanh bởi bởi rừng thông và bụi rậm. Thảm cỏ được chia làm hai bởi con đường nhựa cắt ngang ở giữa, nhưng nó không bị giới hạn người vào.
Âm thanh của thành phố có thể nghe được ở xa xa. Những âm thanh đó mờ nhạt đến mức mà có cảm giác như chúng đến từ trong giấc mơ vậy. Tất cả đều đến từ phía bên kia hàng cây bao quanh quảng trường.
Và khi Sayama bước vào quảng trường, cậu không thấy người nào khác tới tham quan cả.
Cậu dừng bước chân vội vã của mình lại và hít lấy một hơi.
Như mọi khi, Baku đang ngủ trong túi áo trái của cậu. Chiếc đồng hồ trên tay trái báo cho cậu giờ là 1:10 chiều. Cậu đã đến kịp giờ. Giờ cậu chỉ cần tìm họ.
...Shinjou-kun đâu rồi?
Khi Sayama nhìn quanh quảng trường vắng vẻ, cậu nhận ra vài điều.
Lẽ ra cậu phải tìm Ooshiro chứ không phải Shinjou.
Cậu nở nụ cười khổ. Nó làm phổi cậu khẽ rung lên và cậu có thể thấy sự rung động ấy trong cánh tay trái của mình.
Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng cỏ xào xạc.
Đó là cơn gió.
Cơn gió đang thổi đến từ phía đông. Cậu quay sang khu vực nghỉ ở hướng đó và cơn gió thổi từ chân đồi lên làm đung đưa lá cây và những bụi rậm trên con dốc có đài quan sát ấy.
Cơn gió làm cây cối lắc lư và không khí khuấy động.
Ai đó đang đi trước chiếc ghế dài đặt ở bức tường phía tây của khu vực nghĩ có tráng xi măng, làm lộ rõ chuyển động của cơn gió.
Nó như thể là cô ấy đang đùa giỡn với cơn gió mạnh vậy.
Cô ấy có mái tóc đen dài. Những lọn tóc bóng mượt của cô ấy tung bay và uốn lượn trong cơn gió đang thổi.
Chiếc áo sơ mi cam bên dưới mái tóc và chiếc quần ống màu trắng đang tô điểm dáng người mảnh khảnh của cô ấy cũng bị tốc lên một tí khi cơn gió thổi mạnh lên. Cậu thấy vai cô ấy, lưng cô ấy, và vai kia của cô ấy. Cô ấy từ từ ngẩng đầu lên khi tóc của cô ấy bị thổi tung.
Cậu thấy đôi mắt đen khép hờ và đôi môi lấp ló những chiếc răng trắng của cô ấy.
Ánh mắt của Sayama chạm với đôi mắt đang cười ấy.
Vào lúc đó, cô ấy ngừng di chuyển. Vẫn đang cười, cô ấy mở miệng.
"Sayama-kun."
Sayama cũng mở miệng mình.
"Shinjou-kun."
Cơn gió thổi giật một lần cuối. Tóc cô ấy phấp phới. Sayama ngắm nhìn những chuyển động đen óng mượt mà ấy.
"..."
Nó tung lên và rơi xuống lại.
Vào giây phút tiếp theo, Shinjou vuốt những lọn tóc trên vai cô ấy ra sau. Mái tóc cô ấy xõa ra khỏi vai và xuống lưng.
Khi Shinjou nhìn lại sang cậu, đầu cô ấy nghiêng nghiêng bối rối lúc cô ấy mỉm cười.
"Ngày tốt lành, tôi cho là vậy. Tôi nên nói gì vào những lúc thế này đây?"
Sayama gật đầu đáp lại. Cậu nhìn ra sau Shinjou và thấy Ooshiro đang giơ ngón cái lên từ chỗ băng ghế ông ta ngồi. Sayama làm lơ ông ta và nói với Shinjou.
"Thật tuyệt khi lại gặp cô, Shinjou-kun."
*
Họ bắt đầu cuộc nói chuyện tại băng ghế mà Ooshiro đang ngồi.
Sayama ngồi dưới ánh nắng chiều với Shinjou ở bên phải và Ooshiro ở bên trái.
Shinjou ngồi với hai chân nép lại và Sayama ngồi lùi sâu ra sau băng ghế với hai cùi chỏ đặt trên đùi. Mặt khác, Ooshiro ngồi với một chân gác lên ghế như thể đang ngồi bắt chéo chân một phần vậy.
Sayama nói trước tiên và nó phát ra dưới dạng một câu hỏi.
"Ông đã nói rằng ông sẽ giải thích chi tiết về Cuộc chiến Khái niệm và Leviathan Road, nhưng sao ông lại gọi cháu ra đây?"
"Liệu nói rằng đó là để thuyết phục cháu có đủ cho một lời giải thích không? Thật ra ta có cũng khá khá sức ảnh hưởng, nên ta đã bao cả khu này cho chúng ta rồi."
"UCAT có thể làm thế sao?"
"Bọn ta đang làm đây. Nói chuyện bên trong chính Cung điện Hoàng gia sẽ là tuyệt nhất, nhưng ta không được phép vào trong sau vụ pháo hoa..."
Sayama làm lơ lời bình luận đó và nhìn quanh quảng trường. Đúng thật là không có người nào khác tới tham quan.
Tuy nhiên, có một quán cafe ngoài trời duy nhất ở rìa bắc của khu vực vắng người này. Một bộ bếp ăn di động màu trắng với ba chiếc bàn xếp quanh và mấy cây dù trắng có logo UCAT.
Không có ai đang làm việc ở quán cafe cả, nhưng có hai vị khách ngôi dưới một trong mấy cây dù.
"Ta cũng đã cho bảo vệ rời đi rồi. Dù sao đây cũng là việc quan trọng mà."
Khi ông ta nói, Ooshiro lấy ra một ví tiền màu đen từ túi. Ông ta ném nó sang chỗ Shinjou. Cô ấy trông khó hiểu khi chụp nó.
"Umm...Cái gì đây ạ?"
Sayama gật đầu và trả lời, "Nhiều người gọi đó là tiền trợ cấp."
"Wow. Tôi chưa từng được nhận nó trước đây."
"Vậy à. Hẳn là cô vui lắm. Nhưng hãy cẩn thận. Mấy lão già cô đơn như ông ta nghĩ rằng họ có thể mua được các mối quan hệ bằng tiền đấy."
"...Tôi nghĩ rằng nó khác với loại tiền trợ cấp mà tôi đã nghe."
"Cứ đi mua ít đồ uống đi," Ooshiro cắt ngang. "Cháu có thể tiêu 300 yên."
"Trong trường hợp đó, hãy lấy cho tôi một trà đá, Shinjou-kun. Cô có thể mua bất cứ thứ gì mình muốn."
"Um, Mikoto-kun. Sao cháu không nói gì về đồ uống của ta hết thế?"
"Biển hiệu của quán cafe đó nói đồ uống giá 150 yên."
"Cái gì? Từ khi nào mà giá cả ở Nhật Bản tăng cao thế! Ta bị sốc đó!"
"Ông già, ông nên quay lại vùng núi Okutama đi. Tokyo là một nơi nguy hiểm."
"Hai người thật sự thân thiết nhỉ..." Shinjou nói với một nụ cười khổ.
Cô ấy cầm chiếc ví chứa tiền xu trong tay lên, lấy ra chính xác 450 yên tiền lẻ, và trả ví lại cho Ooshiro. Ông ta nhận lấy nó và nói bằng một giọng hoàn toàn nghiêm túc.
"Ta muốn một phần canh đậu đỏ nóng."
"Cháu nghi ngờ việc họ có nó, nhưng cháu sẽ cố..."
Khi cậu lắng nghe tiếng bước chân của cô ấy băng qua con đường sỏi càng lúc càng xa dần, Sayama thở dài.
"Một khi đồ uống đến, cuối cùng chúng ta đã có thể bàn về Cuộc chiến Khái niệm được chưa?"
*
Brunhild quét cọ qua bức tranh sơn dầu lớn.
Sau khi lọc lại sắc xanh trên bảng màu, cô thêm lá cây cho khu rừng đã được tô đi tô lại vô số lần. Con mèo đen đang cuộn tròn dưới chân cô.
"Cô thật sự bỏ thời gian với cái này nhỉ. Và ai sẽ nghĩ rằng cô không dành chút thời gian nào cho việc trang điểm chứ."
"Ngươi có muốn bộ lông đen đáng tự hào của người biến thành màu xanh không?" cô hỏi với một nụ cười nhỏ trên môi.
Con mèo nhìn lên để thấy cặp chân mày Brunhild cũng như khóe miệng cô nâng lên một tí.
Một bài hát êm ả có thể nghe thấy trong làn hơi cô thở. Nhịp điệu mà Brunhild đang vô thức hát là bài thánh ca Silent Night. Con mèo nhúc nhích tai nó để lắng nghe theo bài hát.
"Vẽ vui đến thế sao?" nó hỏi.
Bài hát dừng lại, nhưng cây cọ thì không.
"Phải. Đó là thứ duy nhất Tiểu thư Gutrune đã dạy ta mà ta vẫn có thể tiếp tục làm. Sao ta lại không thích cho được?"
"Nhưng cô toàn vẽ những phong cảnh mà tôi chưa từng thấy không."
Con mèo gầm đầu xuống và tay của Brunhild cuối cùng cũng dừng lại. Cô nhìn xuống con mèo. Nhưng mà, con mèo chỉ ngáp một cái khi đầu nó vẫn cúi.
Đôi vai Brunhild rũ xuống khi cô cười cay đắng. Cô đặt bản màu và cây cọ lên chiếc bàn kế bên.
"Thế giới của 1st-Gear như thế nào, ngươi có biết không?"
Sau khi suy nghĩ một lúc, con mèo đen ngước lên và lắc đầu.
Brunhild gật đầu và nhấc con mèo lên. Cô giữ nó trước ngực và đứng lên lại.
Con mèo hốt hoảng hỏi, "Không phải cô nên vẽ tiếp sao?"
"Không phải ngươi nên sớm ra ngoài làm công việc của mình sao? Mới nãy, ta thấy mục tiêu giám sát của ngươi rời đi ở dưới đấy."
"Cô là người chịu trách nhiệm giám sát ông ta mà, vậy tại sao tôi lại luôn là người bám đuôi ông ta thế? Tôi được sinh ra ở đây. Tôi không phải là một sinh vật 1st-Gear."
"Đừng như thế. Nhưng nếu đó là cách mà ngươi nghĩ, thì có lẽ ta nên chỉ cho ngươi vài điều về 1st-Gear trước khi ngươi rời đi nhỉ."
"Hmm," con mèo suy nghĩ, rồi cuối cùng cũng gật đầu.
Brunhild cười mỉm và nói, "Tốt, tốt. Nhắc mới nhớ, ngươi chưa hề được kể về bất cứ thứ gì kể từ nghi lễ cả. Mặc dù ngươi có lẽ đã hiểu đại khái từ những gì Hagen Đáng kính kể cho ngươi."
"Phần lớn chỉ toàn là những thông tin rời rạc. Những người biết toàn bộ câu chuyện đều có khuynh hướng bỏ qua những phần mà họ cho là mọi người đều biết."
"Thật vậy. Xin lỗi."
Cô đi đến chỗ cái bảng đen ở phía cuối lớp học.
Chiếc bảng bị nhuộm màu trắng nhạt. Brunhild đặt một ngón tay phải lên đó và chậm rãi vẽ một đường e-líp chữ nhật[note16623]. Cô vẽ trùm lấy phần trên của hình e-líp bằng một hình bán nguyệt.
"Đây là 1st-Gear. Cái ở dưới cùng này là mặt đất và cái ở trên cùng này là không gian."
"Wow, lười biếng thật[note16624]...Ow ow ow ow! Ahh! M-Mẹ ơi!!"
"Ngươi vốn chỉ là một con mèo bị bỏ rơi, nên ngươi không có nhớ mẹ mình đâu."
"Đ-Đừng thô lỗ thế. Tất nhiên là tôi nhớ bà ấy rồi."
"Vậy hãy kể cho ta về bà ấy. Nếu thông tin của ngươi chính xác, thì ta có thể tìm bà ấy cho ngươi."
"Chà, để xem nào... Tôi nghĩ bà ấy là một phụ nữ lớn tuổi hơn tôi...ow ow ow! Tôi thua, tôi thua!"
Brunhild thở dài và búng nhẹ lên đường e-líp trên tấm bảng đen bằng ngón tay mình.
"Nghe này. Đây là 1st-Gear."
Trước khi con mèo có thể nói gì, cô dùng móng tay cào chiếc bảng đen. Con mèo co rúm lại run rảy trước âm thanh cao thé đó, rồi cô tiếp tục phần giải thích.
"Về bản chất, nó là một mặt phẳng đất trôi nổi trên hư vô. Mặt trời đi một vòng qua bầu trời vào ban ngày, rồi đi ngủ và khiến trời tối vào ban đêm, rồi lại trở về vị trí ban đầu của nó. ...Bọn ta không có thứ mà Low-Gear gọi là mặt trăng."
"Nó nghe như đặt một chiếc pizza chỉ toàn bánh vậy. Không phải sẽ rất chán nếu không có thứ tô điểm trên trời như mặt trăng sao?"
"Hãy nghĩ tới nó như là đang sở hữu vẻ đẹp của sự giản dị đi. Ngươi không để tâm vào mấy thứ mà ngay từ đầu đã chưa từng có ở đó. ...Mặc dù đúng là đất đai có hạn thật. Nhưng kể cả thế, con người và động vật vẫn xoay sở để sống được khi mà tất cả đều ở cạnh bên nhau."
"Nó có yên bình không?"
"Có. Cuộc chiến Khái niệm có thể đã kéo dài rất lâu, nhưng nhà vua chỉ chuẩn bị hai cánh cổng mà kẻ địch có thể dễ dàng đi qua. ...Các kị sĩ và những con rồng máy đã tham gia vào chiến tranh, nhưng bọn ta hiếm khi xâm lược ai. Bọn ta có niềm kiêu hãnh. Bọn ta sẽ sống sót đến thời khắc hủy diệt và rồi thế giới sẽ phán xét bọn ta."
"Thời khắc hủy diệt, hửm? ...Đó là thứ mà thế giới này gọi là năm 1999, khi toàn bộ các Gear sẽ va chạm nhau. Chỉ có Gear với nhiều khái niệm dương nhất sẽ sống sót. Cá nhân tôi thì không thấy rằng phương pháp duy trì ở thế phòng thủ của 1st-Gear có thể giúp cô sống sót."
"Đó là vấn đề về niềm kiêu hãnh. Bọn ta chiến đấu để bảo vệ bản thân, rồi bọn ta sẽ có thể tự hào về lí do mà bọn ta chiến đấu. ...Nhà vua không thích ý tưởng chiến đấu để hủy diệt đối thủ của mình. Đặc biệt là sau khi hoàng hậu chết trong Cuộc chiến Khái niệm."
"Vậy là nhà vua đã để công chúa ở với Regin Đáng kính vì cô ấy làm ngài ấy nhớ đến hoàng hậu sao?"
"Phải. Chính sau lúc đó, Tiểu thư Gutrune đã nhận nuôi ta trong rừng. ...Và một thời gian sau, gã đàn ông Low-Gear đó đã vào đây thông qua một cánh cổng tạm thời."
Brunhild nhìn ra sau cô. Trên bức tranh sơn dầu lớn ở đó, một khu vực duy nhất vẫn chưa được vẽ.
"..."
Brunhild im lặng bước tới phía sau phòng mĩ thuật. Có một chiếc tủ nằm ở đó.
Nhãn dán trên cửa tủ nói rằng nó là dành cho trưởng câu lạc bộ. Cô đặt một tay lên cánh cửa và nói.
"Nhìn thấy thế giới co lại và bị phá hủy quả là một cảnh tượng kinh hãi. Bọn ta dõi theo nó tới tận khoảnh khắc cuối cùng qua cánh cổng, biết rằng thế giới đã đi theo chiều hướng âm quá nhiều để có thể cứu vãn kể cả khi bọn ta lấy lại được thánh kiếm Gram. Bọn ta thấy toàn bộ nó biến mất vào hư vô."
"..."
"Ngươi có biết tại sao nhà vua chỉ chuẩn bị hai cánh cổng cần để tấn công các Gear khác và tạo ra những con rồng máy dựa theo công nghệ của 5th-Gear mặc cho các rủi ro không? Sau khi mất đi hoàng hậu trong Cuộc chiến Khái niệm, ngài ấy đã làm mọi thứ có thể để bảo vệ 1st-Gear. Đó là tất cả những gì tối thiểu cần cho tấn công và phòng thủ. Đó là niềm kiêu hãnh của 1st-Gear. Bọn ta sẽ làm bất cứ chuyện gì để sống sót đến thời khắc hủy diệt."
"Rồi cô định sẽ làm gì sau đó?"
"Nếu 1st-Gear biến mất, bọn ta sẽ đầu hàng trước Gear chiến thắng. ...Kể cả khi bọn ta đầu hàng, thì nó đã được phỏng đoán rằng Gear đó cũng sẽ tán đồng với phương pháp chiến đấu của bọn ta."
Cô cười cay đắng. Và nụ cười cay đắng đó tiếp tục thành một nụ cười trọn vẹn.
"1st-Gear biết nó là một Gear yếu. ...Và nó đã lợi dụng điều đó. Khi đã bị phá hủy, rõ ràng là bọn ta đã không làm gì ngoài trốn chạy khỏi cuộc chiến. Không hề có chút kiêu hãnh nào trong đó cả."
Khi Brunhild nói, cô gõ lên cánh cửa tủ.
Âm thanh vang lên từ bản lề, và cánh cửa tự mở ra. Và bên trong của cái tủ cao, hẹp là...
"Vũ khí khái niệm[note16625] của 1st-Gear, Requiem Sense[note16626]."
Đó là một lưỡi hái khổng lồ với phần lưỡi gập lại. Một tay cầm phụ nằm nhô ra vuông góc với cái cán dài để nó có thể dùng trong nhiều trường hợp. Phần lưỡi, là tinh túy thật sự của một lưỡi hái, được gập xuống theo cả hai hướng từ phần trang trí đính trên đỉnh, nhưng chỉ phần nằm ngoài cùng của lưỡi hái đã dài hơn một mét rồi.
Và khả năng của chiếc lưỡi hái này còn vượt xa dáng vẻ của nó nữa.
Những đốm sáng nhỏ bắt đầu tập trung lại quanh chiếc tủ đang mở. Chúng là những ánh sáng trắng xanh tương tự như đom đóm. Những ánh sáng đó để lại vệt sáng sau chúng khi chúng tập trung quanh tủ và dần dần lớn lên.
Brunhild nhìn chăm chú vào phần lưỡi có dạng chữ viết nào đó khắc bên trên.
"Lưỡi hái này chứa những linh hồn mà nó nhận được. Bản thân nó chính là âm giới. Hagen đáng kính từng sở hữu nó với tư cách là người cai quản âm giới, nhưng..."
Con mèo đen giơ một chân ra về phía ánh sáng. Nó cố chạm vào một trong số đó, nhưng chân nó xuyên thẳng qua. Brunhild cười khúc khích.
"Vô ích thôi. Nhưng vào khoảng mười năm trước thì chỉ với nhiêu đây ánh sáng đã có thể nhìn thấy được ở Low-Gear này rồi. Trước đó nữa thì không thấy được gì cả nếu không chuẩn bị một Không gian Khái niệm. ...Gear này đang dần bị hủy hoại bởi những khái niệm âm và các Hạt nhân Khái niệm của mỗi Gear đang phản ứng lại."
"Linh hồn của Tiểu thư Gutrune và những người khác có ở trong phần lưỡi đó không?"
"Rất có thể. Nhưng với nhiều linh hồn ở trong đến vậy, thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể thấy rõ được họ. Không bao giờ trừ khi có gì đó khiến họ tách ra khỏi tất cả những người còn lại."
Brunhild búng ngón tay phải.
Chiếc tủ từ từ đóng lại và ánh sáng xung quanh biến mất.
Brunhild sau đó đặt con mèo xuống sàn.
"Giờ, đã tới lúc cho công việc của ngươi. ...Ngươi biết mục tiêu giám sát của ngươi đi đến đâu, phải không? Hãy dùng năng lực được trao cho ngươi với tư cách là một ma thú để theo hắn vào Không gian Khái niệm hay bất cứ đâu mà có thể hắn sẽ đến."
*
Shinjou sớm quay lại với ba chiếc cốc trên tay.
Cô ấy liếc ra quán cafe ở đằng sau mình với ánh mắt có hơi chút ngạc nhiên.
"Quả đúng là quán cafe của UCAT. Chúng trông thật nhàm chán."
"Hay là cháu hãy nói rằng họ đang cố để làm cho nó hút khách hơn?" Ooshiro chịu thua.
Kế bên ông ta, Sayama nhận lấy chiếc cốc có ống hút trong đó. Mùi hương tỏa ra từ đó nói cho cậu biết rằng đó là trà đen nguyên chất. Của Shinjou có vẻ là nước cam.
"Ooshiro-san, họ không có canh đậu đỏ nóng...nên thay vào đó cháu lấy cho ông nước ép 100%."
"Vậy à. Đó là một lựa chọn lành mạnh đấy. Cảm ơn cháu."
Ooshiro giơ ngón cái lên và uống thành tiếng bằng ống hút.
Ngay khi ông ta uống, Shinjou thêm vào, "Đó là nước ép lưỡi bò ướp muối."
Ooshiro bắt đầu ho sặc sụa, nhưng Sayama làm lơ ông ta và cười với Shinjou.
"Đó quả thật là một lựa chọn thú vị đấy. Và chính xác thì đó không phải là nước ép."
"Nhưng đây là quán cafe UCAT mà. Họ nói nó còn có thêm mấy miếng lưỡi bò trong đó để thật sự đem lại hương vị cho các nguyên liệu nữa. Oh, và chính người đàn ông ở đằng kia đã đề xuất nó đó."
Sayama nhìn qua. Dưới cây dù có hai người đang ngồi, khó mà phân biệt được họ là ai trong bóng râm. Một người trong họ đang giơ tay lên.
Khi Ooshiro khuỵu xuống trên đất trước băng ghế, ông ta bình luận, "Vậy ra đây là việc làm của thằng nhóc đó."
"Ông biết ông ta à?"
"Ta chắc rằng rồi cháu cũng sẽ được giới thiệu với cậu ta thôi. Quan trọng hơn, chúng ta hãy đến với lí do tại sao ta chọn nơi này cho ngày hôm nay."
Ooshiro ngồi lại lên băng ghế và nhìn về phía ngực của Sayama. Baku ló đầu ra từ túi áo ngực trên bộ com lê của cậu.
Ooshiro giơ tay ra và Baku im lặng để cho người đàn ông vuốt đầu mình.
"Nó đã cho cháu thấy quá khứ chưa?"
"Nó đã cho cháu thấy một giấc mơ kì lạ."
"Eh? Về chuyện gì?"
"Thì," Sayama gật đầu. "Trên cánh đồng cỏ bao quanh bởi rừng, một ông già một tay đang đến gần trong khi hụt hơi. Khi cháu quay lại thì thấy một tòa tháp khổng lồ."
"Nếu chúng ta xem đó như một giấc mơ, thì ông già một tay sẽ tượng trưng cho tính cách thật sự của cháu, còn tòa tháp sẽ tượng trưng cho độ biến thái của cháu. Cháu nghĩ sao?"
"Cháu biến thái đến nỗi chính bản thân mình nhìn lên cũng không thấy đỉnh sao? ...Đó thật sự là vấn đề đấy."
"Không, đó không phải là ý của ta... Miêu tả của cháu về giấc mơ thiếu nhiều thông tin lắm đấy, biết không?"
"Thật vậy. Tất cả mọi thứ mà người đàn ông mặc trong giấc mơ đều đã cũ. Cháu đoán rằng nó là từ những ngày trước chiến tranh. Và người đàn ông gọi tòa tháp là Babel. Nó là gì thế?"
Một nụ cười xuất hiện trên môi Ooshiro và ông giơ ngón cái lên.
"Xuất sắc. Có vẻ Baku đã chấp nhận cháu. Baku sẽ cho chủ của nó thấy bất cứ sự thật nào mà trong vô thức người đó muốn thấy. Nếu cháu nói cho nó biết ý định hiện tại của cháu bằng lời, thì nó có thể cho cháu thấy quá khứ của các Gear khác. Tuy nhiên, cháu không thể thấy được nếu cháu không mong muốn điều đó. Hãy nhớ lấy." Ooshiro đứng lên và đút hai tay vào túi áo. "Tất cả mọi thứ đều được quyết định ở đây trước Thế chiến 2. Vào lúc bắt đầu của thời kì Showa, một học giả đã chú ý đến Babel và hành động."
"...Và ông ta là?"
"Một giáo sư làm ở Trường Cao đẳng Đệ nhất-giờ được biết đến là Đại học Tokyo-với vai trò cố vấn công nghệ cho Thép Izumo, tiền thân của IAI. Ông ấy đã lập nên trường của cháu và là người khởi đầu cho Cục Quốc phòng Izumo. Người đó là Kinugasa Tenkyou," Ooshiro nói. "Ông ấy đã phát hiện ra tàn tích trong chuyến đi qua vùng Kinki. Đó chính là Babel. Sau sự kiện trong giấc mơ mà cháu thấy, ông ấy đã vào bên trong Babel. Ông ấy miêu tả Babel là một tàn tích kì lạ. Không ai hoàn toàn tin lời ông ấy. Vì dù sao thì, ông ấy là người duy nhất có thể vào trong Babel mà."
"Cháu thấy nó hơi khó tin, nhưng mà tàn tích đó có cơ chế bảo vệ nào không?"
"Có. Vì vài lí do mà chỉ có ông ấy, người khám phá ra đầu tiên, là có thể đi qua cơ chế đó. Vào lúc đó, người ta kết tội ông ấy đã giữ bí mật về nó để có thể chiếm độc quyền kiến thức bên trong. Tuy nhiên, ông ấy không yêu cầu bất cứ bồi thường nào từ phía Izumo cả và đã tiết lộ mọi thứ mà ông ấy biết được ở trong đó, nên những nghi ngờ rồi cũng biến mất. Izumo nhanh chóng bước sang lĩnh vực hàng không và điện tử, nên nó đã có được chỗ đứng với tư cách là một cơ sở nghiên cứu đặc biệt cho quân đội. Và sau cùng, " ông ta vỗ xuống con đường nhựa bằng mũi chân, "một đề án nhất định đã được lập ra ngay tại đây. Đó là năm 1933. Khi Nhật Bản đang chuẩn bị quân đội của nó, người quyền lực nhất trong nước đã trăn trở một điều: đất nước này có thật sự đồng tình với ông ta không?"
"..."
"Vậy nên con người quyền lực này đã tín nhiệm một người lính từng làm thủ quỹ cho mình trong quá khứ. Ông ta muốn làm mọi thứ có thể để bảo vệ đất nước trước toàn bộ thế giới, nên ông ta muốn biết liệu đất nước này có thể làm được gì với vị thế là vùng đất của các vị thần không."
Ooshiro hướng ánh mắt xuống.
Sayama cảm thấy ánh mắt họ như chạm nhau.
Và rồi cậu cảm thấy một chuyển động nhỏ trong túi áo ngực trái của mình.
Đó là Baku.
Baku ló lên khỏi túi.
Và rồi Sayama nhìn thấy quá khứ.
*
Sayama tồn tại với không gì ngoài thị giác. Cậu đang ở cùng một khoảng không với lần trước.
Tuy nhiên, nó trông khác. Cây cối bao quanh nó thấp hơn và con đường được làm tự đất cát thay vì đường nhựa.
Khác biệt lớn nhất là sự thiếu vắng tiếng ồn xa xa của thành phố.
Đây là quá khứ, Sayama nhận ra.
Một chiếc bàn duy nhất được đặt ở nơi từng là quán cafe vài giây trước.
Hai bóng người ngồi dưới cây dù trắng lớn.
Sayama di chuyển về phía họ.
Người đầu tiên là một quí ông trung niên đang mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần nâu.
Người thứ hai là một người lính già mặc bộ quân phục trắng.
Người lính có hai tấm bản đồ trải ra trên bàn.
Chúng hợp thành một bản đồ thế giới với Nhật Bản là trung tâm.
Người lính mở lời. Sayama nghe thấy hai giọng nói khác nhau. Thêm vào với những lời thật sự được nói trong quá khứ, cậu còn nghe được ý nghĩa của những lời đó trong chính ngôn ngữ của cậu.
"Ở Học viện Hàng không Izumo có một giáo sư già được gọi là Giáo sư Tenkyou. Ông ấy đã phát triển cái thuyết kì lạ được biết đến là Thuyết Đối ứng Thần châu-Thế giới[note16627] này. Theo thuyết này, thì sự phân bố của leyline[note16628] tạo cho Nhật Bản một địa thế giống hệt với toàn thế giới."
"Oh?" Quí ông trung niên gật đầu và đẩy kính lên. "Chính xác thì ông ấy đã đề xuất điều gì?"
"Hình dạng của Nhật Bản làm cho các Thần châu đối ứng với các châu lục trên thế giới. Tất cả các châu lục này sở hữu leyline và toàn bộ các leyline này đều vô tình chạy ngang qua Nhật. Hay ít nhất thì đó là những gì được nói trong thuyết của ông ấy." Người lính già lấy một cây bút máy từ túi áo ngực ra và dùng tay đè tấm bản đồ xuống. "Giờ tôi sẽ chỉ ra những nơi mà các leyline kết nối."
Quí ông trung niên gật đầu và người lính đưa cây bút máy đến Nhật.
Ông ta khoanh một vòng bằng mực từ vùng Tohoku đến vùng Chubu của đảo Honshu. Rồi ông ta vẽ một hình tròn quanh Đông Á. Phần trên cùng của hình tròn bao lấy Liên bang Soviet và Trung Quốc, còn phần dưới chạm tới Miến Điện. Cuối cùng, ông ta nối hai hình tròn lại bằng một đường thẳng.
"Tohoku tới Chubu đối ứng với Đông Á. Bờ biển bắt đầu ở hướng đông bắc là bờ biển dọc theo Liên bang Soviet, Vịnh Tokyo là Biển Vàng[note16629], Bán đảo Izu là Thái Lan, Shizuoka là Ấn Độ, Vịnh Ise là Vịnh Ba Tư, và Bán đảo Kii là Bán đảo Ả Rập."
"Phần nào của Nhật đối ứng với Nhật Bản như là một phần của thế giới?"
"Nhật Bản và Philippine là các đảo Izu. Khi nhìn vào tấm bản đồ thế giới này, thì vị trí núi Phú Sĩ kiêu hãnh của Nhật Bản vừa khích với vị trí núi Everest phía trên Ấn Độ."
Người lính vẽ một hình tròn quanh vùng Kinki của Honshu đến vùng Chugoku của nó, rồi vẽ một vòng quanh Châu Âu, và nối chúng lại bằng một đường thẳng.
"Hồ Biwa là Biển Caspi[note16630] và Vịnh Osaka gần như khép kín là Biển Đen[note16631]. Bán đảo Kojima là Hy Lạp và khu vực quanh Kure là Bán đảo Italy. Tsushima là Anh quốc, Bán đảo Shimane là Nauy, và Sado là các đảo ở Bắc Cực."
Người lính tạm ngưng lại một lát.
Nhưng, quí ông kia không nói gì. Ông ta vẫn giữ im lặng.
Sau vài giây, tay người lính di chuyển một lần nữa. Ông ta vẽ các hình tròn quanh Kyushu và châu Phi trước khi nối chúng bằng một đường thẳng.
"Ngoài việc có Madagascar đối ứng với khu vực quanh Tanegashima, có thể thấy sự tương đồng về hình dáng."
"Vậy Shikoku đối ứng với Úc, phải không?"
"Chính xác."
Người lính vẽ các đường tròn quanh Shikoku và Úc rồi nối chúng lại. Rồi ông ta vẽ các đường tròn quanh Hokkaido và châu Mĩ rồi nối chúng lại.
"Bán đảo Oshima của Hokkaido là Alaska. Phần trung tâm là Bắc Mĩ. Nemuro và bốn đảo phía bắc có thể xem như Nam Mĩ. Nam Cực bị băng đá bao trùm và phần lớn diện tích thấp hơn mực nước biển, nên phần địa lí Nhật Bản ló ra ở dưới đáy biển bên phía Thái Bình Dương sẽ đối ứng với nó."
"Tôi hiểu. Và đó gọi là Sự Đối ứng Thần châu-Thế giới? Cái ý tưởng ngớ ngẩn này có gì hay?"
"Theo Giáo sư Tenkyou, toàn thể tác động tới bộ phận và bộ phận tác động tới toàn thể. Nếu Nhật Bản sở hữu địa thế của thế giới do các leyline chạy qua, thì ông ấy đề xuất rằng chúng ta có thể tác động tới thế giới từ đây."
"Chính xác thì làm sao?"
"Mọi vật đều được tạo ra từ sóng, cũng như âm thanh, và các leyline theo thuật phong thủy là các dao động—hoặc là sóng—của đất. Trong trường hợp đó, nếu chúng ta có thể mở rộng biên độ của các dao động đó, chúng ta có thể khuấy động các leyline khi chúng chạy qua Nhật. Điều đó có thể cho phép Nhật Bản lấy năng lượng đất từ những bộ phận khác của thế giới đó để bảo vệ quốc gia."
Khi người lính đã nói đến đó, quí ông trung niên gật đầu và giục ông ta nói tiếp.
Người lính cúi đầu và nói, "Học viện Hàng không Izumo sẽ lập ra Cục Quốc phòng và cơ sở để khuấy động các leyline nằm quanh Nhật. Học viện Hàng không Izumo đã tài trợ đầy đủ cho các cơ sở này rồi và có thể hành động bất cứ lúc nào. Họ nói rằng mình có thể nắm bắt dòng chảy của các leyline trên khắp thế giới nhờ vào dòng chảy ngang qua các leyline ở đây và rằng họ có thể nâng mức năng lượng đất của Nhật lên."
"Vậy nói cách khác, họ có thể đọc được trước chuyện gì sẽ xảy ra trên thế giới, đồng thời làm cho Nhật Bản mạnh hơn. Có lẽ là làm mạnh lên đến nỗi nó vẫn có thể phục hồi kể cả khi sắp bị chìm xuống đại dương."
Người lính nuốt khan trước lời nhận xét cuối đó. Nhưng mà, sau đó ông ta gật đầu.
Dấu hiệu nhỏ của sự thấu hiểu đó làm cho quí ông kia phải hỏi thêm một câu nữa.
"Họ nói gì?"
"Chỉ đơn giản là họ mong ước Cục Quốc phòng không bị chỉ trích."
"Vậy thì tốt hơn là họ nên cho thấy thành quả đi."
"Tôi sẽ để cho họ đọc thử điều gì đó từ dòng chảy của thế giới nội trong tuần. ...Thế giới đang trên đà biến chuyển vào lúc này. Nếu họ có thể dự đoán việc này một cách chính xác, thì sẽ tin được họ thôi."
"Nếu họ làm được, thì tôi sẽ chấp thuận việc thành lập Cục Quốc phòng của Học viện Hàng không Izumo."
"Đã hiểu. Tuy là một việc chưa từng có, nhưng họ yêu cầu được xem như một điện thờ thuộc Cung Nội Tỉnh. Bằng cách đó, việc biến đổi leyline có thể thực hiện theo các nghi thức Thần Đạo. Họ sẽ nộp báo cáo một tháng một lần dưới một dạng của bói toán."
Người lính gấp bản đồ lại.
Với âm thanh của giấy, quá khứ cũng gấp lại.
Ý thức của Sayama chậm rãi quay trở về thực tại và cậu tỉnh dậy.
*
"Oh."
Điều tiếp theo mà cậu biết được, là mình đang ngồi trên băng ghế. Có vẻ như Shinjou đã thấy điều tương tự khi ngồi bên phải cậu. Mặt cô ấy xanh xao và cô ấy đang nhìn về trước với ánh mắt vô định.
"Ah..."
Vai của Shinjou giật nảy lên và cô ấy quay sang Sayama. Cậu gật đầu để làm cô ấy bình tĩnh lại.
Bên trái cậu, Ooshiro cười híp mắt nhưng vẫn nói với giọng không đổi.
"Có vẻ là nền văn minh đã xây nên Babel hoàn toàn hiểu rõ các thuyết về khái niệm. Giáo sư Kinugasa đã dùng các kiến thức mình có được từ đó để thực hiện những thử nghiệm trên không gian bị tác động bởi các dao động dây. Ông ấy chọn các leyline cho thử nghiệm này. Tất cả những việc về bảo vệ đất nước đó phần lớn là chỉ là cái cớ dựng lên cho con người quan trọng này. Cuối cùng thì, vẫn không biết là họ đã thật sự đọc được các leyline hay chỉ đơn thuần là suy đoán theo nghiên cứu, nhưng Học viện Hàng không Izumo đã dự đoán chính xác việc Đảng Quốc xã nắm kiểm soát mặt chính trị ở Đức và Nhật Bản rút ra khỏi phe Đồng minh. Sau đó, Cục Quốc phòng đã được thành lập."
"Vậy thì đó là—...?"
Trước khi Sayama có thể nói tiếp, cậu đã bị cắt ngang bởi một giọng khác đến từ trước mặt mình
"Đó là sự khởi đầu."
"!?"
Cậu theo phản xạ mà bắn cái nhìn sắc lẹm về trước và thấy có hai người đang đứng đó.
Cậu nhận ra họ.
Đó là người đàn ông tóc bạc và cô hầu gái từ chuyến tàu đến Okutama ngày hôm trước.
Điều khác biệt duy nhất so với trước là người đàn ông mặc áo đen đang đỡ mình bằng cây gậy trong tay phải. Cũng như lúc trên tàu, người đàn ông nở một nụ cười trên môi.
"Nghe cứ như là họ chẳng suy nghĩ gì hết, phải không? Đúng thật là thế giới và Nhật Bản được gắn kết bởi leyline. Nhưng họ đã không biết việc đó phải đánh đổi lấy điều gì. Vào lúc đó, không một ai biết về Cuộc chiến Khái niệm. Giá như mà họ thông minh hơn một chút."
"Thật là một người thô lỗ," Sayama lẩm bẩm khi cậu đứng lên. "Ông là ai? Mặc đồ đen hết như thế và không thèm chào hỏi thể hiện sự thiếu hụt hoàn toàn gu thẩm mĩ và phép lịch sự đấy."
Cậu cảm thấy tay áo phải của mình bị kéo. Cậu quay sang để thấy Shinjou đang giữ vạt áo cậu.
Đuôi chân mày của cô ấy đang cụp xuống và cô ấy đang lắc đầu.
"Đó là người giám sát của Đội Leviathan đấy. Chú ấy là Ooshiro Itaru-san, con của Ooshiro-san."
"Cái gì? Cái gã với gu thẩm mĩ kinh khủng này sao?"
Sayama nhìn qua người bố đang mặc bộ com lê nâu và cầm nước ép lưỡi bò ướp muối. Khi ánh mắt họ chạm nhau, người đàn ông giơ ngón cái phải lên. Sayama bơ ông ta và quay lại nhìn Itaru trong bộ com lê đen.
"Tôi cho là ông không thể chống lại được cái gu tệ hại chảy trong máu mình..."
"Sayama-kun, việc đó không liên quan gì đến việc này cả," Shinjou nói khi cô ấy vỗ nhẹ lên vai cậu.
"Xin thứ lỗi," cô hầu gái đứng kế Itaru lên tiếng. Cô ta chen giữa Itaru và Sayama trước khi nhìn quanh khu vực. "Chuyện này có thể hơi phiền phức, nhưng mọi người sẽ lắng nghe chứ? Tôi đã phát hiện ra vài dao động dây con lạ từ nãy giờ rồi. Chúng không được đăng kí với tôi. ...Chúng đang đến từ hướng đó."
Cô ta chỉ về phía tây bắc, tức là bên phải của Sayama.
Quảng trường rậm cỏ nằm ở hướng đó. Mọi người ngoại trừ họ lẽ ra đều đã bị giữ tránh xa khu vực đó.
Tuy nhiên, vài bóng đen đã xuất hiện ở một số chỗ.
Đó là một những bóng người màu xanh lá thẫm.
Màu sắc đến từ những chiếc áo choàng của bọn họ.
Có cả thảy mười một người. Và khó mà có thể đơn giản nói rằng bọn họ chỉ là một nhóm người. Sayama thấy vài bóng đen mà cậu nghi ngờ chuyện họ là con người.
...Chúng là đồng đội của tên ma sói từ hôm qua sau?
Cô hầu gái giữ ánh nhìn cố định lên bọn họ nhưng hỏi nhóm đến từ UCAT một câu hỏi.
"Mọi người không hề có vũ khí khái niệm hay các trang bị khác, đúng chứ?"
Ooshiro Kazuo gật đầu.
"Mang theo mấy thứ đó là việc của cô."
"Tes. Kẻ địch đang phân tích dao động dây con của chúng ta và không gian xung quanh... Chúng đã hoàn thành rồi. Quân tiếp viện của chúng ta đợi ở phía dưới đang nhanh chóng đến đây. Họ sẽ đến trong khoảng năm phút nữa. Có lẽ sẽ phiền phức, nhưng làm ơn chống chịu lại bất cứ cuộc tấn công nào mà kẻ địch có thể đánh đến đây."
"Trong năm phút?"
"Không ạ, chỉ ba thôi. ...Sau đó, tôi sẽ sử dụng vũ khí mà tôi đã chuẩn bị."
"Cô quả là một hầu gái dũng cảm đấy. Tên cô là gì?"
"Tôi là Sf."
Sf cúi chào vô cảm và Sayama gật đầu.
"Có thể cái tên và chủ của cô đều có gu thẩm mĩ dở tệ, nhưng lựa chọn hành động của cô lại là chuyện khác. Tôi cần phải thay đổi vài chỗ trong đánh giá về cô."
"Cảm ơn cậu nhiều. ...Không gian Khái niệm đến đấy. Đó là một loại tiêu chuẩn dùng hệ thống chữ viết," cô ta khẽ nói.
Họ đều quay sang nhóm kẻ địch.
Một phụ nữ ở ngay đầu nhóm người xanh thẫm giơ một vật kim loại có dạng hình ống lên trong mỗi tay. Chúng dài khoảng 30 xentimet.
"Chúng là tập hợp các Văn bản Khái niệm dùng bởi 1st-Gear," Itaru nói với nụ cười nhạt vẫn giữ trên mặt.
Người phụ nữ buông ống kim loại ra. Chúng rơi xuyên qua không khí và đập thẳng xuống mặt đất phủ cỏ.
Ngay khi chúng tiếp đất, những ống đó bung ra như những bông hoa đang nở.
Thứ xuất hiện từ bên trong là...
...Các tấm kim loại?
Chúng là những bó các tấm kim loại trong như tanzaku[note16632] .
Vài kiểu chữ viết gì đó được khắc trên mặt của các tấm kim loại và các tấm đó túa ra không khí khi những ống đó nở bung. Có đến hơn hàng trăm cái và chúng bay qua không khí như một cơn bão tuyết.
Các tấm kim loại bay ra từ hai ống đó va vào nhau, phát sáng, tạo tiếng ồn, và biến mất.
Một tiếng ồn đinh tai sau đó có thể nghe thấy.
Nó nghe như tiếng một cây thiết cầm được chơi hay một chiếc chuông rung vào mỗi canh giờ. Chuỗi tiếng ồn ngắn của kim loại đó chuyển thành một tiếng ồn trầm rõ ràng.
Sayama nhận thấy tiếng ồn đang lao qua họ.
Và cùng lúc đó, cậu nghe thấy một giọng nói. Đó là giọng nói báo hiệu cho cậu thế giới đang thay đổi. Cậu đã nghe thấy tiếng ồn này đêm hôm trước khi cậu bước vào khu rừng đó và vào dãy hành làng dưới lòng đất bên trong UCAT. Cậu nhận ra giọng nói.
Nó là của chính cậu.
Cậu chưa hề nói lấy một lời, nhưng cậu vẫn nghe thấy một giọng nói tương tự như của chính mình trong tai.
Sayama ngộ ra. Thế giới vận hành qua cậu để báo cho cậu biết về thay đổi.
Cậu phát hiện ra những người khác hẳn là được kết nối với thế giới thông qua chính bản thân họ theo cùng cách đó. Cậu lắng nghe cẩn thận và thật sự có thể nghe thấy thế giới nói, "Tôi đang thay đổi."
Vài giọng nói mà cậu không thể nghe rõ lặp lại để xây dựng nền tảng cho không gian này.
Và rồi một tuyên bố với ý nghĩa rõ ràng đến. Đây là nguyên lí phi lí được tạo ra bằng cách tập hợp vô số khái niệm lại. Đây là Văn bản Khái niệm áp dụng cho Không gian Khái niệm này.
—Trên hành tinh này, phía nam là xuống.
—Chữ viết sở hữu sức mạnh.
Hai giọng nói. Đây là một sự kết hợp của nhiều hơn một Văn bản Khái niệm duy nhất.
Đáp lại điều đó, đồng hồ trên cổ tay trái Sayama rung lên. Cậu nhìn xuống và thấy những lời cậu đã nghe đang cuộn ngang qua phần mặt màu đen của đồng hồ dưới dạng một văn bản màu đỏ. Và khoảnh khắc sau khi cậu đọc được những chữ đó...
Thế giới nghiêng về một phía theo đúng nghĩa đen.