========================================
POV của Nozomu
Tôi có một giấc mơ đẫm máu. Nó giống hệt giấc mơ lần trước
Thành phố Arcazam khắp mọi nơi ngập tràn bởi lửa và những tàn tích đổ nát. Mùi thịt cháy và chết chóc bao phủ khắp nơi
"Haa, haa, haa, haa..."
Tôi tuyệt vọng chạy xung quanh cố gắng thoát khỏi nó. Chẳng có một ai giúp đỡ tôi giữa thành phố hoang tàn, giống như lúc trước khi gặp được Sư phụ.
Tuy nhiên, dù thời gian trôi qua hay bao lâu đi chăng nữa thì giấc mơ đẫm máu vẫn sẽ không bao giờ kết thúc. Nơi nào đặt chân đến cũng chỉ còn là những tàn tích và ngọn lửa thiêu đốt da thịt tôi.
Chân như bị đông cứng và các cơ như gào thế “Mình không thể tiếp tục nữa!”, Nhưng tôi lại chẳng thể dừng được.
"Uaa !!!"
Tuy nhiên, tôi đã đến giới hạn của chính mình.
Tôi vấp phải những mảnh vỡ và ngã. Những viên gạch nung với sức nóng khủng khiếp thiêu đốt da thịt tôi
"Guuuu!"
Tôi cố gắng chịu đựng và đứng dậy. Nếu đã rơi xuống nơi này, tôi thực sự sẽ chết.
(Ngươi định đi đâu?)
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu tôi. Đây là giọng nói mà thứ nghe thấy khi lũ Triclopes bị tàn sát.
———
Tôi cố gắng di chuyển cơ thể đau nhức này, cố gắng di chuyển đôi chân nặng nề về phía trước cố gắng thoát khỏi giọng nói đó. Đôi chân đã đến giới hạn, tôi lê từng bước run rẩy.
Tuy nhiên, chúng chẳng thể không thể cầm cự lâu.
Chân tôi lúc này thậm chí còn không thể chống đỡ nổi cơ thể tiến về phía trước, và tôi lại ngã xuống đất.
Nếu nhìn kỹ, chân tôi đã cháy đen và không thể cử động được nữa.
(... Ngươi đang cố gắng trốn chạy khỏi cái gì chứ? ......)
Bỏ qua giọng nói vọng lại trong đầu, tôi cố gắng bò về phía trước.
"... Fu, fuu fuu......"
Tôi tuyệt vọng vươn tay về phía trước, nhưng sức nóng của mặt đất thiêu đốt toàn thân tôi một cách tàn nhẫn. Cái giọng điệu từ tốn thường ngày đã không còn nữa, chỉ có những tiếng rên rỉ không thành lời.
(Thật lãng phí thời gian ... Ngươi không thể trốn thoát ...)
Với giọng nói đó, da tay tôi, vốn đen như than, vỡ ra. Những chiếc vảy đen tuyền xuất hiện kèm theo một tiếng động lạch cạch.
"............ Ah ......"
Khoảnh khắc tiếp theo, da toàn thân tôi bị rách, và máu tràn ra. Có điều gì đó đang trỗi dậy bên trong tôi và cố gắng thoát ra ngoài.
"Hừ !!!!!! Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa !!!!"
Những gì phát ra từ miệng tôi là một tiếng hét dường như chạm đến bầu trời. Một thứ gì đó xuyên qua cơ thể tôi từ bên trong và cuối cùng nó được giải phóng ra bên ngoài.
Điều cuối cùng tôi nhìn thấy là một sinh vật khổng lồ đen tuyền với sáu cánh dường như vươn tới thiên đường.
Tầm nhìn của tôi trở nên trắng bệch, và cuối cùng, ý thức của tôi biến mất.
"Uaa !!!"
Tôi giất nảy mình choàng tỉnh giấc
Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là ánh nắng ban mai, đang chiếu qua ô cửa sổ.
Bầu trời xanh thẳm không một gợn mây trải dài. Ánh nắng mùa xuân ấm áp buổi sáng nhẹ nhàng ôm lấy toàn bộ cảnh vật
"Ugh!!!"
Tuy nhiên, tôi không thể tập trung vào cảnh vật xung quanh. Một cảm giác buồn nôn mạnh mẽ chợt ập đến.
Tôi chạy vào phòng vệ sinh và nôn ra những thứ bên trong bụng mình.
Chỉ có dịch vị trào ra trong dạ dày vì từ hôm qua đến giờ tôi chưa ăn gì vì thế tôi chỉ uống nước nhiều lần rồi cũng lại nhổ ra ngay.
Sau khi lặp lại điều đó khoảng 3 lần, cuối cùng tôi có thể nghĩ xem liệu mình đã bình tĩnh lại chưa và những gì tôi đã trải qua sau đó.
Sau khi cô ấy chữa trị cho tôi, tôi rời khỏi phòng của cô ấy và trở về phòng ký túc xá của mình.
Có lẽ vì đã cạn kiệt Ki và vì sự mệt mỏi về tinh thần và thể chất đã tích tụ trong cơ thể nên tôi đã rơi vào giấc mơ đó.
Tuy nhiên, ngay cả sau khi tôi tỉnh dậy, tình trạng thể chất của tôi vẫn rất tệ. Trái tim vẫn còn ngập tràn hận thù, tồn thương và tủi nhục.
"Guh!"
Đầu tôi đau dữ dội. Đây là bằng chứng cho thấy bản thân mình vẫn đang bất ổn
Bởi sự thật và ý định thực sự mà Ken tiết lộ.
Sau đó, tôi chìm đắm trong việc giết chóc thảm sát chỉ để khiến bản thân mình không nghĩ đến việc đó nữa.
Vì lời hứa với Sư Phụ, đến cuối cùng để bản thân mình có thể tiếp tục tiến bước, tôi trực tiếp hỏi Ken. Nhưng sự thật được chỉ ra là thứ mà tôi không hề muốn tin, và nó chỉ khiến tôi căm ghét sự yếu đuối của bản thân mình hơn.
Trước mắt tôi lúc này, cuộc thảm sát mà chính tôi
đã gây ra trong rừng được tái hiện lại một cách sống động.
Những conchó hoang và người khổng lồ đã bị cắt làm đôi.
Tôi, kẻ đã tắm máu chúng bằng chính thức sức mạnh đó.
"......... Khốn kiếp….”
Tôi thốt ra một lời nguyền rủa giận dữ đối với bản thân, nhưng ngay cả
như vậy giọng nói của tôi cũng vẫn rất yếu ớt.
Tôi thu người lại và siết chặt lấy lồng ngực mình.
Mặc dù vậy, tôi đã sẵn sàng và lên đường đến trường khi đến giờ. Có lẽ tốt hơn là nên nghỉ ngơi một chút, nhưng khi ở trong phòng, tôi nghĩ mình có thể sẽ gặp giấc mơ đó lần nữa, tôi sợ việc phải ở một mình.
Tôi đến trường, nhưng ý thức của tôi vẫn còn rất mơ hồ.
Sự mệt mỏi còn sót lại đặt lên vai tôi một gánh nặng và gông cùm lên cả thể xác và tinh thần, đầu óc tôi chao đảo, và đôi mắt tôi như mờ đi.
"........... Oi, ...... mu ............"
Nhưng tôi phải làm thế nào? Tôi nên làm gì?
Những suy nghĩ như vậy không thể được giải đáp với một tâm trí yếu ớt, chúng cứ quanh quẩn trong đầu tôi một cách vô nghĩa.
"... Oi, ... No ... mu. Nghe .........oi ............"
Về Lisa, về Ken, về tôi, người luôn chạy trốn, về việc mình phải đối mặt với họ thế nào.
Những điều tôi mãi tránh né cứ lặp đi lặp lại không ngừng trong đầu.
Và cảnh tượng mà tôi đã gây ra ngày hôm qua được tại hiện lại
một cách sống động.
Một thảm cỏ phủ đầy máu và thịt, tôi dính đầy máu và bùn của những ma thú mà mình đã giết.
“Thứ đó” đã chiếm lấy quyền kiểm soát. Tôi cảm thấy thật tốt khi bản thân mình sử dụng sức mạnh đó. Tôi đã cố gắng để giết kẻ khác. Tôi cảm thấy vui vẻ ngay cả khi chính mình bị tổn thương, và đó là lý do tại sao tôi ghét bản thân mình.
Thành thật mà nói, tôi đã muốn chạy trốn. Tôi muốn nhìn đi chỗ khác.
Tuy nhiên, không thể được.
Chính là lời hứa với Sư Phụ. Tôi đã hứa sẽ không quay lưng lại với sự thật.
Nhưng bây giờ, lời hứa đó càng khiến ngực tôi như thắt lại.
Tôi muốn chạy trốn, nhưng tôi không thể. Tôi muốn nhìn đi chỗ khác, nhưng tôi không thể.
Trái tim này giống như chiếc đồng hồ vậy, đầy gỉ sét, chúng ăn mòn các bánh răng đang cố gắng chuyển động tạo nên những âm thanh thật chói tai.
Bánh răng của trái tim vẫn cố quay. Lời hứa với Sư Phụ và cảm giác thiếu kiên nhẫn bên trong tôi.
Các bánh răng cố gắng di chuyển kim đồng hồ về phía trước, và vết gỉ sét cố gắng ngăn chặn nó.
Cả hai va chạm và tạo ra âm thanh chói tai hơn nữa.
Tuy nhiên, chiếc bánh răng sắp bị bẻ gãy đột ngột dừng chuyển động bằng một giọng nói lớn.
"Oi, Nozomu !!! Mày có nghe thấy tao nói không!!!"
Một giọng nói lớn đột nhiên vang lên. Nhìn vào nguồn phát ra giọng nói, tôi thấy bạn tôi với vẻ mặt ủ rũ.
"......Mars?"
“Chứ sao nữa. Sao mày bơ bọn tao! Tụi tao nói chuyện với mày từ nãy đến giờ!"
Phía sau Mars, tôi có thể nhìn thấy các thành viên khác, Iris và những người khác. Có vẻ như cậu ấy đã nói chuyện với tôi từ nãy đến giờ.
"A ... xin lỗi ... Mình hơi lơ đễnh."
"... Haa, được rồi, đi thôi"
Mars có vẻ hơi nghi ngờ đối với tôi, nhưng cậu ấy thúc giục tôi đi tiếp.
Tôi chỉ đi theo cậu ấy
"Nhân tiện, Nozomu. Mình nghe nói hôm qua cậu đã ở trong rừng ... hmm ... cậu có bị thương không?"
Tôi vừa nói chuyện vừa đi dạo với mọi người một lúc, nhưng Iris đột nhiên gọi tôi như thể đang lo lắng. Ánh mắt cô ấy chăm chăm nhìn vào chiếc băng quấn quanh cánh tay tôi.
"Eh ... ah! Không sao đâu. Nó chỉ hơi lộn xộn trong lúc tập luyện."
Tôi ngay lập tức giơ cánh tay bị băng bó của mình lên và làm như không có chuyện gì xảy ra.
"Vậy à ... vậy thì tốt rồi..."
Giọng điệu có chút ngập ngừng không giống cô ấy mọi khi. Nếu là bình thường, cô ấy sẽ hỏi rõ ràng, nhưng không hiểu sao, ánh mắt của cô ấy trông có chút mờ mịt.
“.....................”
“.....................”
Nhưng tôi cũng không thể nói với cô ấy bất cứ điều gì.
Rỉ sét tích tụ trong trái tim tôi. Tôi không biết mình phải nói gì nếu bây giờ tôi mở lời.
Một bầu không khí kỳ lạ giữa chúng tôi. Rồi Somia, người bên cạnh tôi, mở miệng định nói về điều gì đó.
"Yoo, Irisdina"
Một giọng nói mà tôi chưa bao giờ nghe thấy vang lên ngay tại chỗ tôi, và khi tôi nhìn vào nguồn gốc, một người thú với đôi tai và mái tóc bạch kim tuyệt đẹp đang đi lại đây.
========================================
Một thời gian ngắn trước khi Nozomu và những người bạn đến trường.
Tại cổng chính của trường, bình minh ló dạng chiếu sáng sự uy nghi tráng lệ của ngôi trường đồng thời lan toả tiết xuân êm dịu đến khắp mọi nơi.
Tuy nhiên, bất chấp tiết trời buổi sáng dễ chịu đó, cổng chính của ngôi trường lại bị bao phủ bởi một bầu không khí kì lạ.
Trong khi học sinh lần lượt đến trường thì gần cổng chính có một khoảng ít nhộn nhịp đông đúc hơn.
Không gian toát ra một cảm giác uy hiếp lạ lùng, tất cả học sinh đều không dám đến gần chỗ đó.
Có một vài học sinh ở giữa không gian đó, nhưng một cảm giác đáng sợ khiến các học sinh sợ hãi tỏa ra từ chỉ một học sinh ở trung tâm.
"Chi !! Mẹ kiếp! ..."
Đó là Kevin, con sói bạc, kẻ trung tâm mang lại vẻ đáng sợ đó. Những kẻ xung quanh là thành viên trong nhóm của cậu ta, những người đã vào rừng cùng Kevin ngày hôm trước.
Kevin trông khó chịu và cau có với tất cả
"Ke, Kevin. Bình tĩnh."
"Ồn ào quá !!!! Khỉ thật !!"
Một trong những thành viên trong nhóm của Kevin bảo cậu ta bình tĩnh, nhưng lúc này Kevin chả nghe lọt tai câu nào. Cậu ta đã rất thất vọng khi được Jihad cho biết ngày hôm qua khi họ trở về thành phố cùng với Đội Vệ Binh Arcazam.
"Các cậu, hãy trở về phòng riêng của mình trong ngày hôm nay. Phần còn lại sẽ do các Hiệp sĩ Silver Rainbow và Đội Vệ binh Arcazam của chúng tôi xử lí."
"Ha !!! Ý của thầy là sao!”
Kevin muốn
theo Jihad và cố gắng tìm ra sự thật về vấn đề này.
Anh tự tin rằng mình có đủ khả năng.
Do đó, Kevin đã tấn công Jihad, người rõ ràng đang có ý định loại họ khỏi chuyện này
Tuy nhiên, dù anh có thân thiết với Jihad đến đâu, anh cũng không thể lật ngược quyết định, và Jihad nhất quyết yêu cầu Kevin và những người khác không được nói về vấn đề này, ông ấy quay lưng lại và bắt đầu nói chuyện với Đội trưởng Mauzu.
Jhad quay lưng đi như thể dõng dạc tuyên bố rằng, “VIệc này không còn gì để bàn nữa.”, và Kevin không còn cách nào khác ngoài việc mím chặt môi và rời đi.
"Tại sao ... chết tiệt!"
Kevin quá bất mãn về việc này. Jihad đang thảo luận về các biện pháp trong tương lai với những lính canh kém năng lực hơn cậu ta.
Cậu là hạng A. Chưa kể cậu là một trong số ít những kẻ tài giỏi được chọn lọc tại Arcazam này.
Đó là lý do tại sao anh ấy coi đó là điều hiển nhiên rằng anh ấy nên ở đó, và Jihad sẽ cho phép điều đó.
Nhưng không phải vậy, Jihad nói rằng anh sẽ không dính dáng đến Kevin nữa.
Đối với Jihad, đó có thể là một hành động quan tâm đến học sinh của mình
Tuy nhiên, đối với Kevin, điều đó cũng giống như việc Jihad tự nói rằng: "Chúng bây thật vô dụng, cút hết về đi.”
Đối với Kevin thật sự là điều nhục nhã, một con Sói Bạc luôn tự hào vì đã bảo vệ bộ tộc của mình bằng sức mạnh.
"Hmm?"
Lúc đó, anh ta bất ngờ ngửi được mùi gì đó
Sự hiện diện của người mà anh ta nhận ra. Nhạy cảm với nó, anh ta ngay lập tức bắt đầu đi theo hướng của sự hiện diện.
Năm người, cả nam và nữ, đang cùng nhau đi đến trường.
"Yoo, Irisdina"
Có bóng dáng của Nozomu và những người bạn của cậu ấy vừa đến trường
=====================================
"... Vậy, sự thật rằng Triclopes đã bị tàn sát sẽ được che giấu trong một thời gian."
"Chà, đó dường như là quyết định của cấp trên. Việc vào rừng lúc này thật sự quá nguy hiểm. Nếu bọn chúng nghĩ rằng có bọn Triclopes thì không ai vào rừng, bọn họ sẽ đi đường vòng."
Văn phòng của Jihad Roundel tại Học viện Solminati.
Tại đây, Jihad và Đội trưởng Đội bảo vệ Arcazam, Mauzu, đã đối mặt với nhau và có một cuộc thảo luận.
Nội dung về xác chết của những người khổng lồ mà họ tìm thấy trong khu rừng ngày hôm qua và sự tồn tại của kẻ đã làm ra điều đó.
Họ trở về từ khu rừng ngày hôm qua và ngay lập tức được tổ chức một Hội đồng tối cao chịu trách nhiệm quản lý của thành phố. Anh ta đã có một buổi tiếp kiến với chủ tọa và báo cáo vấn đề.
Thông thường, các thủ tục khác nhau được yêu cầu và Mauzu, Đội trưởng Đội bảo vệ, nên báo cáo điều này với người giám sát trực tiếp của anh ấy, nhưng người này này đã được Jihad, người thuộc Đội Hiệp sĩ Silver Rainbow đa quốc gia cho phép và có quyền chỉ huy các Hiệp sĩ Silver Rainbow ở Arcazam. Và quyết định của vị chủ tọa trong thời điểm hiện tại là giấu kín thông tin này.
"Tuy nhiên, nếu chúng ta cứ để nó như vậy, thành phố sẽ phải gánh chịu thiệt hại ..."
"... Điều đó có thể xảy ra, nhưng tôi nghĩ khả năng xảy ra thấp hơn Mauzu-dono nghĩ."
"............Tại sao vậy"
"Kẻ đánh bại Triclopes đã sử dụng kiếm thuật, có nghĩa là đó là một con người hoặc thứ gì đó tương tự. Ít nhất thì có vẻ như nó sẽ không tấn công con người một cách bừa bãi như với ma thú."
Xác chết của những người khổng lồ mà họ nhìn thấy trong rừng. Một số xác chết không còn nguyên vẹn và cách thức chúng bị giết rất đa dạng, nhưng hầu hết đều bị chém bằng một lưỡi sắc như kiếm.
Tuy nhiên, cách họ bị giết rất khác thường, nhưng ...
“........... Jihad-dono. Theo tôi nghĩ, vấn đề này nên được thông báo ...... ”
Mauzu khuyên Jihad rằng nên tiết lộ thông tin, nhưng ý kiến của Jihad lại khác.
"Tôi cũng đã nghĩ đến điều đó. Chắc chắn, sự nguy hiểm khi đến gần khu rừng sẽ được người dân trong thành phố biết đến nhiều hơn. Tuy nhiên, đối phương đã chiến thắng dễ dàng trước Triclopes. Và xét về vị thế của thành phố này, tôi nghĩ rằng việc tiết lộ thông tin này là quá rủi ro, và có vẻ như cấp trên cũng đã quyết định như vậy ”.
Vị thế của Arcazam này. Nói rằng mỗi quốc gia bỏ tiền ra đầu tư và hợp tác để tạo ra nó, nhưng trên thực tế, đằng sau hậu trường luôn tồn tại sự tranh giành quyền lực giữa các quốc gia.
Nói cách khác, Arcazam là hình ảnh thu nhỏ của của cuộc cạnh tranh đa quốc gia và rất có thể những gì đã xảy ra bên trong thành phố này sẽ phát triển thành vấn đề giữa các quốc gia với nhau.
Và vấn đề này là đủ đẩy mọi thứ vào hỗn loạn.
Đã 10 năm kể từ khi cuộc đại xâm lược xảy ra.
Chính vì vậy, ký ức của người dân nhạt dần, và xung đột bắt đầu xuất hiện giữa đất nước bị ma thú xâm lược và đất nước không thiệt hại gì.
Một người mạnh mẽ có thể giết một nhóm Triclopes đã xuất hiện trong tình huống như vậy.
Hơn nữa, không ai hiểu được ý định của kẻ đó. Đặc biệt, điều này làm dấy lên sự lo lắng ở những người quan tâm đến lợi ích của chính họ và của những quốc gia đồng hương đang dần gia tăng.
Nếu đưa không xử lý một cách ổn thoả, nó có thể dẫn đến sự nghi ngờ
có thể bao trùm lên mối quan hệ hiện đang rất căng thẳng giữa các quốc gia.
"Tất nhiên, chừng nào chúng ta còn chưa biết đối phương là người như thế nào, chúng ta không thể thả lỏng cảnh giác vì lo lắng cho sự an toàn của người dân. Tuy nhiên, vẫn có một số người kiếm sống trong khu rừng đó, chúng ta không thể cấm tiệt họ vào rừng. "
Nhiều người sống dựa vào tài nguyên của rừng.
Thịt và lông của các loài động vật trong rừng, cây cỏ làm thuốc, cây làm củi đốt.
Việc cung cấp những thứ này không thể bị dừng lại. Ít nhất thì nguồn cung cấp từ bên ngoài thành phố không thể trang trải tất cả các nguồn lực cần thiết cho thành phố này.
"Nếu đúng như vậy, điều chúng ta cần bây giờ là một người có thể phán đoán thông tin một cách chính xác và người có thể chia sẻ thông tin một cách đúng đắn."
Đây là lý do tại sao Jihad không muốn lôi
Kevin vào việc này.
Dù sao đi nữa, những gì chúng ta cần bây giờ là thông tin về sự tồn tại của kẻ đã đánh bại bọn Triclopes và nguồn nhân lực có thể phán đoán chính xác nó.
Tất nhiên lúc đó họ chỉ đạo Kevin quay lại vì lo lắng, nhưng xét về nhân lực cần thiết thì Kevin dù mạnh cũng đủ tiêu chuẩn trong vụ này.
Nếu đó là Irisdina, Jihad có thể đã đưa ra quyết định khác. Tuy nhiên, ông sẽ áp đặt nghĩa vụ bảo mật, chẳng hạn như giữ bí mật nội dung ...
"Chúng tôi cũng đang yêu cầu sự hợp tác của các đơn vị của Mauzu. Tuy nhiên, chúng tôi, các Hiệp sĩ Silver Rainbow và các đơn vị của Mauzu là những người duy nhất tham gia vào vấn đề này lúc này. Dù sao, chúng ta hãy thu thập thông tin và hành động thật cẩn trọng."
==========================================
Trans: Shadoww.
Edit: CrossKazuto
==========================================
Sau 1 tháng hít mai thuý nhựa Gunpla và cắm mặt vào bể muối có tên Arcueid Brunestud ( aka Bạch Công Chúa) bên FGO thì tôi đã trở lại….xong lại lặn tiếp :))
Hổm rài có mở group cho bộ này trên facebook…mà thấy hog ai chia sẻ gì nhiều toàn như blog cá nhân tự biên tự diễn, nay úp link cho anh em ai có hứng thú tham gia muốn chia sẻ thêm này nọ có thể join group ( Group tui có đặc biệt up 1 món "cẩu lương" thơm phức ) =]]]
Link: