Kể từ ngày hôm đó, mỗi ngày tôi đều tới mượn Saito một cuốn sách mới và trả lại vào ngày hôm sau. Nhờ đó mà tôi có cơ hội được nói chuyện thường xuyên hơn với cô ấy.
Mọi thứ gần như không thay đổi, hay nếu có thì chỉ là tôi phải thức xuyên đêm đọc sách để kịp trả nó vào ngày mai. Ngày nào cũng vậy, đến mức mọi người phải khuyên tôi nên bỏ thói quen này.
Dù sao thì những câu mắng mỏ này cũng là muốn tốt cho tôi, vì thế mà tôi không thể cãi lại được, cứ lẳng lặng mà nghe và nghe nhiều rồi cũng thành quen.
“Trông cậu buồn ngủ lắm đấy.”
Quán hiện không có khách, đúng lúc tôi cất một hơi ngáp dài để xua đi cơn buồn ngủ và cảm giác nhàm chán thì Hiiragi-san xuất hiện. Cô ấy tiến về phía tôi, lúc này cổ vẫn chưa tới ca làm.
“Chắc vậy, cũng tại dạo này tớ có nghiện ngập vài thứ nên giờ mới bị thiếu ngủ.”
“Ra thế... Nhưng cậu cũng phải biết tự chăm lo cho bản thân đi chứ. Biết là cậu còn trẻ, nhưng vẫn dễ bị ốm lắm đấy, nhớ chưa?”
“Cũng có người nói với tớ như vậy.”
“Chắc chắn người đó cũng lo cho cậu lắm đấy.”
Cách nói của cô ấy như thể một người mẹ đang nói với con trai mình vậy.
Nói làm mẹ thì vẫn còn hơi sớm, vì cô ấy còn quá trẻ đẹp. Nhưng không vì thế mà tôi lờ đi lời trách mắng quan tâm của cổ được.
“Có lẽ vậy, đúng là tớ thấy hơi phiền nhưng vẫn lắng nghe đàng hoàng mà.”
“Nhưng cậu chỉ nghe chứ có làm theo đâu, đúng không nào?”
Tôi nhún vai khi bị cổ vặn lại, còn cổ cũng chỉ biết thở dài ngán ngẩm.
“Mà nhân tiện, quà cảm ơn thế nào rồi?”
Có lẽ tôi sẽ ăn mắng liên tục nếu cứ tiếp tục câu chuyện này, nên tôi quyết định lái sang một chủ đề khác, cũng là điều mà bản thân đang hiếu kỳ.
“Ừm, cảm ơn nhé, cậu đã giúp tớ rất nhiều. Người đó khen ngon nên tớ đoán là ổn rồi.”
“Oh, vậy tốt quá rồi.”
Hiiragi-san cúi đầu cảm ơn tôi. Dễ thấy cô ấy dường như gặp khó trong việc cúi đầu.
Nhìn cô ấy có hơi bối rối làm tôi cũng thấy lo, nhưng có vẻ cổ thành công rồi, nhờ đó mà bên trong tôi có thể vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
“Người nhặt đồ cho cậu là người như thế nào?”
“Cậu ấy là một người tốt, từ hôm đó thì tớ bọn tớ cũng có chút tương tác nữa…có thể nói cậu ấy thật thà và tốt bụng…mặc dù trông cậu ta có vẻ không quan tâm tới những điều tớ nói lắm.”
Hiiragi-san khẽ thở ra một tiếng thở dài có phần không cam tâm, như thể muốn nói “không tin nổi”.
Nhưng dù vậy thì xem ra cổ vẫn rất thích thú.
Đối mặt với phản ứng không ngờ này, tôi chỉ biết nhìn Hiiragi-san không rời mắt.
“....S-sao thế?”
“À không. Chỉ là tớ bất ngờ khi biết cậu tiếp xúc với con trai thôi, tớ còn tưởng cậu ghét nói chuyện với người khác chứ.”
Đúng là cổ có nói chuyện với tôi, nhưng đó chẳng qua cũng là vì công việc. Từ trước tới nay tôi chưa từng bắt gặp cổ nói chuyện thân thiện với người khác.
“Chà, tớ hiểu rồi. Cậu nói đúng, Tanaka-san. Đúng là tớ không giỏi giao tiếp với người khác giới và tớ cũng không có ý định làm điều đó. Nhưng mà cậu ấy có vẻ
không có ý định đen tối và cũng không có hứng thú gì với tớ, nên chúng tớ vẫn có thể yên bình nói chuyện với nhau.”
Khi nói ra những lời này, nét mặt của cô ấy không khó gần như mọi khi mà khóe miệng có hơi nhếch lên một chút.
(Quào, không ngờ Hiiragi-san cũng có biểu cảm này đấy)
Nụ cười mỉm mà hiếm lắm cô ấy mới show ra này mang đến đủ nét cuốn hút như để bù đắp cho ngoại hình tẻ nhạt của bản thân cổ. Bất chợt tôi nảy ra một ý nghĩ rằng hầu hết đàn ông đều phải đổ đứ đừ nếu như nhìn thấy cô của hiện tại.
Cũng không biết cô ấy đâu ra sức hấp dẫn đáng kinh ngạc như thế khi mà trang phục của cổ thuộc dạng kín cổng cao tường, nhưng giờ thì tôi dám chắc rằng nụ cười này chính là lý do.
“Nghe cậu nói vậy tớ mừng lắm, có vẻ cậu đã tìm được một người bạn tốt rồi ha.”
Cậu bạn đó chắc hẳn phải là một anh chàng rất tuyệt mới có thể khiến Hiiragi-san cười như vừa rồi. Khi mà tính cách của cô gái này khiến cho bất kỳ ai khi mới tiếp xúc lần đầu đều cảm thấy giữa họ có một bức tường ngăn cách.
Hiiragi-san sững người trước lời nói cũng như một lời chúc mừng của tôi, đôi mắt đảo liên hồi.
“Bạn bè…Vậy ra thứ cậu gọi bạn bè là thế này sao…”
Cổ thả lỏng miệng, thì thầm những lời này với đôi phần cao giọng.