“Cho tớ trả lại nhé, cuốn sách hay lắm đó.”
Giờ tan học ngày hôm sau, tôi mang theo cuốn sách vừa mượn hôm qua cùng tới thư viện.
Để mà nói thì nó hay tới mức khiến tôi mê mẩn, cứ cắm đầu vào đọc mà không màng đi ngủ.
Hậu quả là bây giờ tôi có chút buồn ngủ, nhưng dù vậy thì cảm giác phấn khích sau khi đọc xong cuốn sách vẫn dâng trào qua đôi mắt sáng rực.
Nghe thấy tiếng của tôi, Saito chậm rãi ngẩng đầu lên và nhìn về phía chủ nhân của nó với đôi mắt mở to ra chiều kinh ngạc.
“Này, chuyện gì xảy ra thế? Cậu có quầng thâm ở dưới mắt kìa.”
Tôi chưa soi gương, nhưng có vẻ trông tôi khá nhợt nhạt.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ sầu muộn, dường như đang lo lắng.
“À, chẳng là, tại cuốn sách hay quá nên tớ đã thức đêm để đọc.”
“...Tôi mừng là cậu thích nó, nhưng không được mải đọc mà buông thả bản thân đâu, nhớ chưa? .”
“Ừm, tớ biết rồi.”
Tôi cũng biết điều này là không nên, nhưng khi đối diện với vẻ mặt lo lắng của Saito thì tôi cũng chẳng muốn tranh luận, thay vào đó là nghe theo cô ấy.
“Oh, cảm ơn vì trả tôi cuốn sách nhé.”
Saito cúi đầu nói lời cảm ơn với tôi vì đã trả lại cuốn sách cho cổ..
“Không, lẽ ra tớ mới phải là người làm thế chứ. Dù sao thì, cảm ơn nhé, giờ thì tạm biệt..”
Nói thật thì tôi muốn kể rõ hơn cảm nhận của tôi về cuốn sách. Nhưng nghĩ lại thì, cô ấy vẫn đang đọc sách, với lại nói chuyện với tôi hẳn sẽ nhàm chán lắm, nên cuối cùng tôi đã chọn cách là rời đi thật nhanh.
“A, đợi đã.”
Thế nhưng, ngay khi tôi quay gót rời đi, cổ đã nhẹ nhàng giữ tay áo tôi lại.
“Có chuyện gì à?”
“Thực ra đây mới chỉ là một phần của series thôi, vẫn còn một tập thứ hai nữa. Nếu cậu muốn, tôi sẽ lại cho cậu mượn...”
Cô ấy lấy ra và đưa cho tôi một cuốn sách giống cuốn mà tôi đã mượn.
“Vậy ra tập sách đó mới chỉ là một phần của series ư. Cơ mà tớ không thể cứ mượn của cậu hết lần này đến lần khác thế được, dù là mình rất muốn…”
Đúng vậy, làm sao chúng ta có thể mượn đồ của người khác cả hai ngày liên tiếp được?
Với lại, nếu để ai đó bắt gặp chúng tôi thì cả hai sẽ gặp rắc rối. Một thằng nhân vật nền như tôi lại ở được ở chung với mỹ nữ xinh đẹp nhất của trường, chuyện này lộ ra sẽ khiến cho cuộc sống sau này cũng như cuộc sống học đường của tôi bị đe dọa.
Tất nhiên là vẫn có khả năng cô ấy không hề bận tâm đến việc tôi chỉ là một nhân vật nền, nhưng kể cả vậy thì tôi vẫn có chút chần chừ khi nghĩ tới việc tạo dựng quan hệ.
“Cuốn này tôi đọc xong rồi, vậy nên tôi nghĩ thà có ai đó đọc còn hơn là để nó bám bụi trong nhà.”
“...Nếu vậy thì tớ xin cảm kích mượn nó. Nhưng nếu cậu cứ đối tốt với tớ như thế có thể sẽ làm tớ hiểu nhầm đấy.”
“Vậy, cậu có hiểu nhầm không?”
“À, tất nhiên là không.”
Đứng trước cái nhìn lạnh lùng kia thì làm sao mà tôi có thể ảo tưởng được, ánh mắt ấy hướng về tôi như thể muốn nói ‘cậu có bị làm sao không vậy?’
Ngay từ đầu, việc một kẻ vô vị không có gì nổi trội như tôi lại được nhận đặc ân của mỹ nữ xinh đẹp nhất của trường đã là một điều không tưởng.
Chuyện này thực sự chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi, nơi mà tên nhân vật chính kiệm lời u ám lại có thể kết thân và hẹn hò với một cô gái đứng top trong trường, còn ngoài đời thì đương nhiên tiến triển đó không hề tồn tại.[note45179]
Đối với Saito mà nói, cùng lắm thì tôi cũng chỉ là một người bạn có cùng sở thích đọc sách mà thôi, hay có khi cũng chỉ đơn thuần một người quen của cô ấy.
“Vậy thì tốt. Tiện đây, tôi cũng có đủ bộ sách này được khá lâu rồi, đợi cậu đọc xong thì tôi sẽ cho mượn.”
“Ừm, cảm ơn cậu nhé.”
Như thể nhiệm vụ đã xong, cô ấy quay trở lại quyển sách đang đọc, còn tôi thì tạm biệt cổ rồi hướng thẳng đến chỗ làm thêm.
♦♦♦
Sau khi từ chỗ làm thêm trở về, tôi nhanh chóng lấy cuốn sách ra đọc.
“Vẫn bánh cuốn như mọi khi.”
Đọc tập một đã thấy hay lắm rồi, vậy mà tập hai thậm chí còn hấp dẫn hơn khiến tôi đọc mãi không ngừng nghỉ.
Cứ như vậy, tôi lại có thêm một đêm mất ngủ.