“Cám ơn cậu nhé, cuốn sách hay lắm.”
Tôi cảm ơn và trả cuốn sách lại cho Saito, cổ nhìn tôi thở dài.
“Biết là cậu rất thích, nhưng tôi cũng đã nói với cậu nhiều lần rồi mà, ngủ một giấc hẳn hoi cho tôi nhờ đi. Tôi không nhớ có bắt cậu phải trả lại trong một ngày, và hơn nữa, chẳng có lý do gì để cuốn sách trốn tránh chủ nhân của nó cả.”
Đúng là mắt tôi có quầng thâm do thiếu ngủ, nhưng có vẻ chúng đang hiện lên khá rõ.
Nét mặt của Saito lúc này có một nửa là giận dữ, một nửa còn lại là vì quan tâm lo lắng cho tôi.
“Rồi rồi, tớ biết rồi mà.”
“Haah…Nếu cậu không chịu ngủ nghỉ điều độ, thì đừng hòng tôi cho mượn sách nữa, nghe chưa?”
Biết tôi đáp lại cho qua chuyện, cổ khẽ nhíu mày và dọa sẽ không cho tôi mượn sách nữa.
Nếu vậy thì còn khó ngủ hơn vì tôi sẽ trằn trọc mà không thể ngủ được.
Cô ấy đã làm tới mức đó thì tôi cũng chỉ còn cách là phải nghe theo.
“...Tớ hiểu rồi. Từ giờ tớ hứa sẽ ngủ đủ giấc.”
“Rồi, vậy là được rồi.”
Saito gật đầu hài lòng trong khi tôi buông thõng hai vai.
Sau đó, như thường lệ, chúng tôi tạm biệt nhau và bắt đầu đọc sách.
Mới đọc được một lát nhưng đã đọc xong cuốn sách cầm theo, vậy nên tôi quyết định tìm xem còn cái gì nữa không.
“Ah.”
Trong lúc đang nhìn ngó khắp nơi thư viện, bỗng tôi chú ý đến Saito.
Cô ấy chưa nhận ra tôi, lúc này vẫn đang cố gắng lấy một cuốn sách ở hàng trên cùng của kệ. Nhưng vì cổ có chiều cao dưới trung bình nên chắc sẽ không thể với được.
Mà thay vì kiễng một chân lên, run rẩy với tay lên quyển sách, sao cậu không nhờ người khác tới giúp xem…
Chỉ cần cổ chịu nói một lời thôi thì kiểu gì cũng có anh chàng nào đó đồng ý ngay tắp lự thôi mà.
Nhưng có lẽ cổ làm như hiện tại là vì muốn tránh né bọn họ. Chà, nhìn ánh mắt của mấy gã đó thì cũng không có gì khó hiểu.
Nếu được thì tôi cũng tránh xa cô ấy.
Cô ấy gần lấy được nó rồi, nhưng vẫn là không thể. Cô ấy mới chỉ chạm được đầu ngón tay vào cuốn sách và cứ lặp đi lặp lại như vậy.
(Không còn cách nào khác)
Cứ để cô ấy làm rồi thất bại rồi lại làm như thế thì tôi không thể yên ổn đọc sách được..
Tôi không muốn dính líu tới cô ấy ngoài mức cần thiết, nhưng cũng không thể bỏ mặc cổ gặp rắc rối.
Với cả, tôi chưa có dịp đền đáp lại cô ấy vì không ít lần cho mình mượn sách, giờ mà không giúp được cổ thì tôi có khác gì một thằng lợi dụng,
Nói đoạn, tôi bước tới chỗ Saito, với lấy cuốn sách cổ muốn và đưa nó về phía cổ. Thấy vậy, hai mắt cổ chớp chớp ra chiều ngạc nhiên, nhìn tôi với vẻ cảm kích.
“...Tớ không có ý định cướp nó từ tay cậu đâu.”
“Tôi hiểu mà…nhưng tôi có thể tự làm được mà không cần cậu phải giúp.”
Cô ấy nói với tôi bằng giọng lạnh lùng, nhưng tôi biết cô ấy chỉ đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ mà thôi.
“Lẽ ra ở thời điểm như này thì cậu phải làm tớ vui vui một chút sẽ đáng yêu hơn đấy”
“Cậu làm như tôi không đủ đáng yêu vậy.”
“Đương nhiên là trông cậu rất xinh. Nhưng thái độ lạnh nhạt của cậu sẽ đuổi mọi người chạy đi hết đấy.”
Nghe tôi nói vậy, khóe môi cô khép lại và rơi vào trầm lặng.
Vẻ lạnh lùng thường thấy kết hợp với thái độ độc địa với đối với đàn ông là đủ để những tin đồn bắt đầu lan rộng.
Cô ấy thường phớt lờ bọn họ. Nhưng nếu họ cố chấp, cổ sẽ dứt khoát nói gì đó để đuổi họ tránh xa. Ngày trước có rất nhiều gã đàn ông thường hay lảng vảng bên cạnh cổ, nhưng sau sáu tháng chuyển sang thái độ lạnh nhạt như hiện tại thì gần như không còn ai có ý định bắt chuyện với Saito nữa.
Mọi người sẽ có hảo cảm với cổ hơn nếu có ai đó chiều chuộng cổ dù chỉ là một chút, nhưng cô ấy không bao giờ dựa dẫm vào bất kỳ ai vì cổ có khả năng để lúc nào cũng làm mọi thứ một mình.
Ngay cả thế thì chỉ cần cô ấy có thể đặt một chút lòng tin vào người nào đó thôi thì sẽ dễ thương hơn ít nhiều, nhưng xem ra điều đó là không thể.
Cơ mà, không cần phải như thế thì cô ấy vẫn có sức hấp dẫn riêng, và tôi thấy bản thân ổn với điều đó.
Nhân lúc Saito đang chết lặng, tôi dúi cuốn sách cho cô ấy rồi chuồn đi.
Ở đằng sau bắt đầu có dấu hiệu náo loạn, nhưng tôi mặc kệ và cứ thế bước tiếp.
Việc cần làm đã xong, giờ mà có ai trông thấy hai đứa ở cùng một chỗ thì kiểu gì bọn tôi cũng sẽ gặp rắc rối lớn.
Cả hai vốn dĩ ở hai “thế giới” khác nhau nên chúng tôi sẽ chẳng dính líu gì đến đối phương trừ khi có việc quan trọng. Bởi vậy cho nên, một khi đã hoàn thành “nhiệm vụ” xong rồi, điều duy nhất cần làm là rời đi sớm nhất có thể.
Trên đường rời đi, sau lưng tôi vọng tới hai tiếng [...Cảm ơn] yếu ớt.