Solo: galoihhbg
___________
“Cùng tới nhà cậu nàoi.”
“Ừ…À mà chờ chút đã.”
Do đang nôn nóng được đọc sách nên tôi đã phóng như bay tới chỗ Saito để rồi bị cô ngăn lại.
“Ơ, sao đấy?”
“Chẳng là…Cho tôi xin thông tin liên lạc của cậu đi.”
Có lẽ cô vẫn chưa quen với việc xin thông tin của người khác nên trông hơi chần chừ một chút. Cơ mà cũng có thể là vì một lý do hoàn toàn khác
Chắc là Saito cũng hiểu việc xin thông tin liên lạc của một người khác giới có ẩn ý gì nên mới do dự như vậy.
Dĩ nhiên, không có chuyện tôi hiểu lầm mình đã lọt vào mắt xanh của cô ấy đâu.
“Sao cơ? Để làm gì vậy?”
“Thì cậu đâu thể ngày nào cũng tới nhà tôi được, đúng không? Bởi vậy nên là nhỡ hôm nào cậu có việc bận thì hãy gọi tôi để tôi còn biết đường mang sách đến trường cho cậu chứ.”
“Oh, ra là vậy.”
Quả thật là nhỡ chẳng may tôi có việc bận mà không thể báo cho cô ấy biết thì đúng là bất tiện quá. Nếu tôi có cách thức để liên lạc với Saito thì cô ấy sẽ không phải đến đây để đưa sách cho tôi dù bản thân có đang bị ốm như thế này nữa rồi.
Cho là vậy, tôi mở mã QR của một app nhắn tin ra để Saito quét bằng điện thoại của mình, và rồi bỗng nhiên cô ấy đơ người ra.
“Cảm ơn…Gì đây, Minato Tanaka?”
Cô mở mắt thật to và nhìn vào điện thoại những hai lần như thể muốn xác minh một điều gì đó.
“Hm? À, phải rồi, tớ chưa cho cậu biết mà nhỉ?”
“...Ừm, lần đầu tôi nghe đấy. Có thấy cậu giới thiệu gì về bản thân từ lúc quen nhau đến giờ đâu, với cả tôi cũng không đặc biệt để ý đến cậu cho lắm.”
Cô nàng liếc mắt sang nhìn tôi vài lần rồi lại nói với chất giọng lạnh nhạt như thường ngày.
“Oh, thật ư?”
Quả thực là cô ấy chẳng để tâm gì đến người khác ha. Vẫn như mọi khi, lối suy nghĩ rất Saito này làm tôi cười thầm.
“Mình làm lại nhé, tớ là Minato Tanaka. Rất vui được gặp cậu.”
“Ừ, rất vui được gặp cậu.”
Thế là chúng tôi giới thiệu bản thân cho nhau lần nữa.
Cũng lạ thật ha. Đáng lẽ ra tôi sẽ chẳng có chút dính líu nào đến cô nàng nổi tiếng trong trường này, ấy thế mà giờ lại còn đang trao đổi thông tin liên lạc cho nhau nữa chứ.
Vừa nhìn vào tài khoản của cô ấy, cảm xúc trong tôi vô cùng lẫn lộn: vừa hạnh phúc nhưng cũng đầy trăn trở.
“Sao thế?”
“À, chỉ là tớ không ngờ mình lại có thể có được thông tin liên lạc mà đám con trai trong trường luôn thèm khát một cách dễ dàng như vậy thôi.”
Sau khi trao đổi thông tin liên lạc xong, tôi mới nhớ ra là để có được info của đệ nhất mỹ nữ của trường thật không dễ dàng gì, nhất là khi cô ấy nổi tiếng lạnh lùng và kín đáo với hầu hết mọi người.
Tôi thở dài thườn thượt trong lòng, từ giờ có lẽ sẽ gặp nhiều rắc rối đây.
“Đừng có phát tán lung tung đấy, nhớ chưa?”
“Sẽ không có chuyện đó đâu. Bọn kia mà biết chắc chúng nó lườm tớ chết mất. Tớ chịu không nổi đâu”
Sao tôi có thể làm thế được khi mà bản thân biết rõ rằng mình sẽ trở thành kẻ thù của cả lớp nếu chuyện này lộ ra kia chứ.
Nhất là khi dù cho việc này là bất đắc dĩ, song cô ấy hẳn phải tin tưởng tôi đến một mức độ nào đó thì mới cho tôi thông tin liên lạc của bản thân, vì thế nên tôi chẳng có lý do gì để phản bội niềm tin ấy cả.
“Okay, giờ mình đi thôi nhỉ, tớ chờ hết nổi rồi này.”
Tôi thúc giục Saito, quyết định nhắm mắt làm ngơ phòng tránh rắc rối về sau và tĩnh tâm vào đọc sách.
“Sách có chạy mất đâu mà vội thế.”
Khóe miệng Saito giãn ra, cô nàng nhìn tôi và cười khúc khích.