Solo: galoihhbg
---------
“Cám ơn nhé, hôm qua may mà có cậu.”
Saito cúi đầu cảm ơn khi tôi trả lại cô cuốn sách tại thư viện.
“Ừ, mà giờ cậu thấy sao rồi?”
“Nhờ cậu nên tôi có thể trở lại sinh hoạt bình thường rồi, mặc dù vẫn chưa hồi phục hẳn.”
“Ồ, thế thì tốt quá.”
Sắc mặt cô đã khá hơn hẳn so với hôm qua, điều này cho thấy cô cũng đã hồi phục được phần nào. Song, đúng là vẫn chưa hoàn toàn thật vì giọng còn chưa được trong lắm.
“Phải rồi. Sách của cậu này.”
Cô chìa ra một cuốn sách nằm trong series yêu thích của tôi.
Đó là một tác phẩm rất lôi cuốn, mặc cho tôi nghiền ngẫm bao nhiêu thì về sau những cốt truyện bất ngờ vẫn không ngừng xuất hiện, cùng với đó là vô số những tình tiết dự báo đan xen.
Chúng hay đến mức tôi đọc không sao dứt ra được. Bởi vậy mà tốc độ đọc của tôi ngày một tăng lên, cho tới lúc này thì là chưa đầy một ngày mỗi quyển.
Có khi nào nguồn cơn bứt rứt trong người tôi gần đây là vì thiếu sách để đọc không nhỉ…
“Cám ơn cậu…Mà mỗi ngày một cuốn đúng là nhanh thật ha.”
Vốn tôi không định nói điều này với Saito. Song, tôi đã nói ra, thậm chí là nói lớn ra giống như đang bất mãn, và dường như cô đã nghe thấy.
“Cậu muốn tôi cho mượn hai quyển thay vì một à?”
Saito đã nghe thấy, cô khẽ nhíu mày.
“Tớ không có ý định ép cậu phải làm thế đâu. Chỉ xét riêng những đặc ân cậu ban cho tớ từ trước tới nay đã đủ làm tớ mang ơn cậu lắm rồi. Giờ mà còn để cậu ngày nào cũng phải mang vác nặng nhọc hơn trước, có lẽ tớ sẽ chết vì áy náy mất.”
Sau khi tôi phủ nhận kết luận bất ngờ của Saito, cô ấy vẫn khoanh tay lại và đăm chiêu suy nghĩ.
Rồi mắt cô cụp xuống, ra chiều khó xử.
“...Hay là, cậu ghé qua nhà tôi nhé?”
“...Hả?”
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cô ấy cũng đã hé môi, chỉ có điều lời nói ra lại vượt ngoài sức tưởng tượng.
Trong phút chốc tôi vẫn chưa hiểu được tình hình, chỉ kịp thốt ra một tiếng chết lặng.
Đáp lại câu buột miệng của tôi là một đề nghị bất ngờ.
“Nếu cậu qua nhà tôi, tôi sẽ cho cậu mượn liền hai cuốn.”
“Chuyện đó…”
Một đề nghị tuyệt vời, phải nói là cực kỳ tuyệt vời…
Song, liệu sẽ thế nào khi phải về nhà cùng một người mà mình gần như chẳng biết mô tê gì chứ?
Cô ấy trước giờ đã cho tôi mượn rất nhiều sách, nhưng dù sao thì tôi vẫn là con trai, là một người khác giới cô chỉ mới tiếp xúc gần đây thôi mà. Chẳng lẽ Saito không thấy khó chịu ư?
Chưa kể, giờ mà tôi cùng cô ấy về nhà, những lời đồn nhảm sớm muộn sẽ hình thành. Cho dù có cẩn trọng đến đâu thì việc này vẫn quá đáng ngờ…Chắc chắn rồi sẽ có người trông thấy và tung tin mà thôi.
Do đó, nếu vẫn còn muốn tránh cho bản thân quá nổi bật, tôi sẽ chẳng thể nào cùng cô ấy về nhà được.
“Cậu đã chắc chưa? Cơ hội để cậu đọc được nhiều hơn trước đấy?”
Giống như một bé tiểu yêu đang dụ dỗ con người, Saito khiến tôi không tài nào từ chối được.
Có lẽ việc này chỉ đơn thuần là từ lòng tốt thôi, nhưng dù vậy thì cũng đừng dẫn tôi vào con đường sai trái chứ.
Dẫu biết làm thế là không nên, song lúc nghe cô nói vậy, tôi dường như đã muốn gật đầu.
“Không…kể cả thế thì…”
“Vậy thế này đi. Chúng ta không nhất thiết phải đi cùng nhau đâu, cậu chỉ cần theo sau tôi là được.”
Có lẽ đã nhận ra băn khoăn của tôi, đề xuất này Saito đưa ra đã giải quyết tất cả.
Cô ấy đã có lời như thế thì làm sao tôi từ chối được.
Đứng trước đề xuất béo bở như thế này, hết cách, tôi đành gật đầu đồng ý. Dù sao tôi cũng muốn được đọc nhiều sách nhất có thể mà.
“...là vì tớ đòi hỏi ha.”
“Ừ, nhưng không sao.”
“Đừng coi tớ là stalker chỉ vì tớ theo sau cậu nhé.”
“Không có chuyện đó đâu.”
Đứng trước câu đùa của tôi, ánh mắt Saito nhìn tôi như thể muốn nói “Cậu đang nói gì thế”
“Mà cậu có chắc không đấy? Có chắc là muốn một tên đực rựa như tớ biết nhà mình không? Nhỡ hắn ta làm gì bậy bạ với cậu thì biết làm sao đây?”
“Nếu cậu dám, tôi khác có biện pháp đối phó.”
“Oh, tớ hiểu rồi.”
Cô ấy cứ nheo mắt lại và lườm tôi bằng ánh mắt sắc lạnh như thế thì sao tôi dám làm gì chứ. Đúng hơn là, vốn dĩ tôi đã chẳng có ý đồ gì rồi.
“Quan trọng hơn, cậu không phải loại người sẽ làm ra thứ chuyện đó.”
“Cậu tin tưởng tớ vậy à? Cảm ơn nhé.”
“Đúng là tôi có chút tin tưởng cậu, nhưng dù sao thì cậu cũng đâu có hứng thú gì với tôi ha? Đây mới là lý do chính này.”
“À, chuẩn rồi đấy.”
Cũng chẳng có gì phải bất ngờ nếu cô ấy đã nhận ra, chỉ là cái cách cô thẳng thừng nói ra trước mặt tôi khiến tôi không nhịn nổi mà bật cười mà thôi.
“Giả như cậu lợi dụng việc giúp tôi để cố làm thân thì giữa chúng ta đã chẳng còn gì nữa rồi.”
“Được là một người đáng để cậu tin tưởng, tớ vui lắm.”
“Cậu xứng đáng mà.”
Cứ như vậy, tôi vừa được đọc nhiều sách hơn, lại còn được cùng mỹ nữ đẹp nhất trường về nhà của nàng.