[Cô ấy chưa tới à…]
Thư viện hôm nay thật trống trải, khi tới nơi, tôi không nhìn thấy Saito đâu, người mà đáng lẽ ra đã phải ngồi ở đây từ trước khi tôi đến.
Trong lúc chờ cô ấy, tôi sẽ đọc cuốn sách mình mang theo.
[Để cậu đợi lâu rồi. Sách hôm nay đây]
Một lát sau, tôi nghe tiếng có người gọi mình và ngẩng lên.
[Oh, cảm ơn cậu…?]
Bộ dạng của Saito làm tôi có chút khó chịu.
Nói ra có thể hơi khó, nhưng trông cô ấy khác đi rõ rệt, dường như bớt phòng bị hơn bình thường.
[...Sao thế này?]
Giọng nói thì vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng cường độ lại yếu hẳn đi.
Ngay lập tức tôi nhận ra có gì đó không ổn.
[Cậu bị sao thế?]
[...Không có gì.]
Có thể nói cô ấy đang cố trả lời tôi giống như thường ngày, nhưng rõ ràng đó chỉ là nói dối.
Tôi phân vân không biết có nên hỏi chi tiết hơn không, bởi trong suy nghĩ của tôi, Saito vì không muốn dính dáng đến mình quá nhiều nên từ đầu đến giờ luôn buông những câu nặng lời để hai đứa giữ khoảng cách.
Cậu không muốn cho tớ biết cũng được thôi, tớ không trách cậu đâu. Tôi nghĩ vậy và không gặng hỏi thêm gì nữa.
Song, tôi vẫn rất lo cho tình trạng của Saito, nên đã quan sát lại lần nữa và thử đoán xem tại sao trông cô ấy lại khác hẳn thường ngày như thế.
[Cậu thấy không khỏe à?]
[Gì cơ? Sao cậu…]
Saito lộ rõ vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt khi nghe được những lời tôi vừa nói. Bị đoán trúng tim đen rồi chứ gì.
Đôi mắt thì ẩm ướt, lại cộng thêm sắc mặt nhợt nhạt và giọng nói yếu ớt khàn khàn kia nữa, nguyên combo như thế thật quá dễ để đoán ra.
[Qua ánh mắt cậu là tớ nhận ra ngay. Nếu không khỏe thì cậu nên nghỉ ngơi chứ.]
[Nhưng tôi đã hứa sẽ mang sách đến cho cậu….]
Có lẽ cô ấy tới đây vì muốn hoàn thành lời hứa. Quả thực đó là một đức tính tốt, song tôi lại muốn cổ hãy để mắt tới bản thân mình nhiều hơn.
Còn chưa để tôi ngừng lo lắng, bỗng dưng cô ấy cúi gằm xuống, sắc mặt toát ra vẻ tiều tụy.
Cho dù thứ khiến đôi mắt đó ẩm ướt là cơn sốt, nhưng nếu có người nhìn tôi với ánh mắt như vậy, lương tâm tôi vẫn thấy dằn vặt.
Mọi khi, cô ấy hay buông ra những câu tàn nhẫn, nhưng lần này thì không, có lẽ do hiện giờ không được khỏe.
Thấy vậy, tôi vội trấn an.
[Ồ, không, tớ vẫn cảm ơn cậu mà. Chỉ là, đáng lẽ cậu nên lo cho sức khỏe của mình thì hơn.]
[...tôi hiểu. Thế nên tôi về đây]
[Cậu ổn chứ? Cần tớ giúp không?]
[Không cần đâu. Tôi vẫn ổn]
Tôi mở lời khi thấy cô ấy loạng choạng bước đi không vững nhưng bị từ chối.
Cô ấy đã nói như thế nhưng tôi vẫn rất lo, vì vậy đã dõi theo đến khi cô rời khỏi thư viện – cũng chính là lúc cô kêu lên một tiếng và ngã xuống.
[Cậu không ổn chút nào đâu. Lại đây, tớ sẽ dìu cậu đến phòng y tế]
[...Xin lỗi]
[Không có gì đâu. Chỉ là tớ không thích bỏ người ốm lại một mình thôi. Với cả, lần sau cậu hãy thành thật mà nhờ giúp đỡ nhé. Tớ sẽ không đưa ra bất cứ yêu cầu kỳ lạ hay buộc cậu phải cảm mến mình đâu]
Cô ấy vẫn chưa giỏi trong việc dựa dẫm vào người khác. Sẽ tốt hơn nếu cổ có thể làm vậy dù chỉ là một chút.
Dù gì thì cũng là tôi đang làm phiền Saito vì mượn sách của cô ấy, chí ít tôi cũng phải làm được việc này.
Tôi đỡ tay Saito đứng dậy, và chỉnh sửa tư thế sao cho vai cả hai sàn sàn nhau.
Tuy nhiên, cô ấy cứ đứng đó mà không chịu khoác vai tôi.
[Sao thế]
[Chẳng phải sẽ rất đáng ngờ nếu cậu đi cùng tôi sao?]
Quả nhiên, cô ấy đã nhận ra trước giờ tôi luôn tìm cách tránh né nơi đông người vì không muốn ai trông thấy hai đứa đi cùng nhau.
Saito là người tinh tế mà, không có gì bất ngờ cả.
[Chỉ loanh quanh ngay đây thôi mà, hơn nữa lương tâm tớ cũng không cho phép để cậu lại một mình. Đi thôi]
Thực ra đường đi không gần thế đâu. Nếu chúng tôi mà bị trông thấy thì chắc chắn sẽ dính phải những tin đồn vô căn cứ.
Và mặc dù không muốn điều đó xảy ra, nhưng sẽ thật chẳng ra gì nếu bỏ mặc một người luôn luôn giúp đỡ mình như cô ấy.
Tôi tự nhủ sẽ vừa hay để không bị chú ý.
Vì không muốn Saito tệ hơn nữa, tôi hối cô hãy mau lên, cô ấy thấy vậy thì ngoan ngoãn bám lấy vai tôi mà dựa vào.
Trông cô ấy lúc này thật nhỏ bé và mong manh.
Cô không còn giữ được tỉnh táo nữa, nên thỉnh thoảng cánh tay đang vòng qua cổ tôi lại siết vào thật chặt.
Sao con gái lại mềm mại thế nhỉ, đến mức mà bạn sẽ cho rằng họ thật mong manh dễ vỡ, cơ mà không phải thế đâu nhé.
Tôi cảm nhận được một mùi hương ngọt ngào. Khi bạn đã gần gũi với một cô gái đến mức có thể ngửi thấy mùi hương thiếu nữ trên người cô ấy, thì dù cho bạn không có hứng thú với giới tính bên kia thì vẫn chắc chắn một điều là bạn đang chú ý đến người con gái ấy.
Cẩn thận không để lộ ra vẻ rung động, tôi dìu cô đến phòng y tế.
Thật may vì trên đường đi chúng tôi không gặp phải bất kỳ ai, giờ thì tôi đã có thể thở phào nhẹ nhõm khi lo lắng của mình đã được giải quyết.
Sau đó tôi báo cáo cho giáo viên y tế về tình trạng của Saito và đặt cô ấy nằm xuống giường.
[Đến nơi rồi. Nhớ chăm sóc bản thân nhé]
Có vẻ như cổ đang bị sốt, nhưng sốt vào thời điểm này thì không giống bị cúm lắm.
Chắc chỉ là kiệt sức thôi nhỉ? Còn nếu bị cảm lạnh, trong vòng ba ngày mọi thứ sẽ ổn thôi, mong là cô ấy sẽ dùng thời gian đó nghỉ ngơi cho thật tốt.
[Cám ơn…]
[Gì thế?]
Cho rằng bản thân đã xong việc, tôi chuẩn bị rời đi thì gấu áo bị túm lại.
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, cô ấy kéo chiếc mền phủ lên chóp mũi, che lấy miệng.
Để ý, tôi thấy đôi mắt lung linh lúc bị sốt của cô đang đảo lia lịa như đang gặp rắc rối.
Biết rằng cô ấy có điều muốn nói với mình nên tôi đã nhẫn nại đứng chờ, và rồi như vừa hạ quyết tâm, cô nhìn thẳng vào tôi.
[...Hôm nay cám ơn cậu. Cám ơn vì đã giúp tôi.]
[Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt.]
Tôi biết cô ấy sẽ nghiêm túc nghỉ ngơi nên cứ thế rời khỏi phòng y tế.
Mặc dù có thể chỉ là do cơn sốt thôi, nhưng được một cô gái xinh đẹp nhìn mình không rời với đôi gò má ửng đỏ thật hại tim quá mà.