Solo: galoihhbg.
_____
[Thấy bảo lớp bên cũng có tiết nghiên cứu à?]
[Thiệt á? Thế là Saito-san cũng tới đó luôn hả?]
[Đùa chú làm gì. Phải nói là Saito-san đó quá xinh đẹp đi, đến mức việc nói chuyện với cô ấy đáng sợ khiếp lên được, nhưng thế cũng chẳng sao, vì chỉ cần được ngắm nàng thôi cũng đủ làm tao mãn nguyện rồi.]
[Chí phải.]
Do bọn họ không hẳn là nói thầm nên tôi nghe được hết những gì tụi trong lớp đang bàn tán.
*
Ngay lúc này, tôi đang trên đường tới thư viện dù buổi học vẫn chưa kết thúc để học một môn gọi là "nghiên cứu tài liệu".
Cái tên nói lên tất cả, học sinh trong tiết này sẽ đến thư viện để tra cứu rồi thuyết trình về những phát hiện của mình, tuy nhiên ở trong một thời đại smartphone như hiện nay thì phương thức này nghe chừng khá vô dụng.
*
Cơ mà, có hậm hực thì cũng chẳng thay đổi được gì, nên tôi cứ thế mà di chuyển đến thư viện.
*
Đến nơi, tôi nhận thấy thư viện hôm nay có chút náo nhiệt: mọi người đi lại và bàn tán rôm rả hơn thường lệ, bất chấp việc bình thường nơi này không được yêu thích nhiều cho lắm.
Phỏng theo những gì tôi đã nghe, hình như còn một lớp nữa cũng tới đây nghiên cứu thì phải.
*
Cảm thấy có phần không thoải mái với bầu không khí khác thường, thế là tôi liền bắt tay vào tìm kiếm sách.
Bởi vì đề tài thuyết trình đã được tôi chuẩn bị từ trước, do vậy mà việc cần làm bây giờ chỉ là đi gom lại những cuốn sách liên quan sau đó mau mau kiếm chỗ đặt mông là xong.
Phần lớn mọi người đều đã ngồi xuống hết rồi, nếu không nhanh lên thì e rằng hết chỗ mất.
*
Vừa kịp trút ra một hơi nhẹ nhõm, đột nhiên tôi nhớ lại cuộc hội thoại của đám bạn cùng lớp.
(Cậu ấy có ở đây không nhỉ?)
Cẩn trọng đảo mắt nhìn quanh thư viện, tôi bắt gặp một bóng hình nổi bật đang ngồi ở chiếc bàn đặt ngay trước nơi tôi yên vị nhưng theo hướng chéo.
Và dù chỉ đang đọc sách thôi, thế nhưng sức hút của cô đến mọi người xung quanh vẫn là quá đỗi kinh ngạc.
Rất nhiều cậu trai đang hướng ánh nhìn của mình về phía Saito, người đang lặng lẽ ngồi đọc sách.
Cả tôi cũng thoáng liếc nhìn cô, nhưng đúng lúc đó thì cổ lại ngước lên và thế là ánh mắt cả hai chạm nhau.
Cho dù đã ngắm từ xa thế nhưng ánh mắt bọn tôi vẫn chạm nhau, để rồi khi tôi ngượng ngùng lảng mắt đi, trên khóe môi ấy lộ ra nụ cười mỉm.
[Ê, chờ đã, cậu ấy vừa cười kìa?! Ê này, có phải cổ vừa cười đúng không, Saito-san kia ấy?!]
[Xin lỗi nhé, tao không để ý. Nhưng khả năng cao là chú nhìn nhầm rồi. Saito-san là người nổi tiếng lạnh lùng tàn nhẫn kia mà, nào đã có ai trông thấy gì ngoài vẻ mặt vô cảm kia đâu, mày nghĩ vì cớ gì mà cô ấy lại cười ở nơi này hả?!]
[Nhầm sao được! Chắc chắn cô ấy vừa cười mà!]
Cậu bạn ngồi kế bên tôi cũng trông thấy nụ cười của Saito bèn kể cho bạn mình nghe, thế nhưng anh bạn kia chỉ cười khẩy mà không tin lời cậu ta nói.
Cũng dễ hiểu thôi. Bởi làm gì có ai nghĩ đến viễn cảnh Saito sẽ cười đâu. Đến cả tôi cũng phải bất ngờ khi lần đầu chứng kiến kia mà.
So với những ngày tháng trước đây, cô nàng bây giờ đã thể hiện cảm xúc nhiều hơn, liệu có phải cô ấy có cảm tình với tôi không nhỉ.
Quay lại nhìn Saito thêm lần nữa, sau cùng tôi vẫn chưa thể hình dung ra, rằng trở nên thân thiết với mỹ nữ đẹp nhất trường rốt cuộc là như thế nào.