Sau ngày hôm đó, tôi đều đặn ghé thăm nhà Saito, và cho đến nay thì mọi thứ vẫn đang diễn ra suôn sẻ.
Cũng đúng thôi. Bởi vì bọn tôi đâu có đi cặp kè với nhau, đồng thời cũng không để lộ ra bất cứ dấu hiệu nào cho thấy cả hai đang ở trong một mối quan hệ cả.
Cơ mà nếu như phải nói về một thứ đã thay đổi, thì đó là những cuộc trò chuyện trước nhà bắt đầu dài hơn một chút do tôi không còn lo sợ sẽ bị người ngoài trông thấy nữa.
Thời gian cứ thế trôi đi khi hai đứa tôi – bộ đôi yêu sách – trao cho nhau ấn tượng của bản thân về những tựa sách mình đã đọc.
Thêm một thứ nữa cũng thay đổi là giấc ngủ của tôi mỗi ngày một ngắn, hậu quả là bị ăn mắng nhiều hơn, song đó cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Tôi chuẩn bị rời trường và đến nhà Saito để mượn thêm sách.
“A, mưa rồi…”
Vừa mới bước ra từ khu chứa giày, đập vào mắt tôi là cảnh ngoài trời đang mưa như trút nước.
Tiếng mưa rơi rào rạt vang vọng trong không trung.
Sáng nay vẫn còn nắng đẹp, vậy mà chẳng biết từ bao giờ đã chuyển thành mưa. Dù tôi không hẳn là thích trời nắng thế nhưng phải công nhận trời mưa như này nản thật.
Vừa lấy ra chiếc ô gấp, tôi bắt gặp Saito đang đứng trước lối ra.
Cô ấy dõi lên bầu trời, nom có vẻ đang gặp rắc rối lắm.
“Cậu quên ô à?”
“...Ừ.”
Chỉ có thể nghĩ ra lý do này, tôi hỏi thử và có vẻ như suy đoán là chính xác.
Thông thường tôi sẽ không bắt chuyện với đối phương ở chốn công cộng như trường học, có điều khi trông thấy Saito chau mày một cách khó xử thì tôi không thể làm ngơ được.
Thật khó để bỏ mặc người khác trong hoạn nạn, nhất là đối với người quen.
Tôi đang cân nhắc phương án mua thêm ô, nhưng rồi sực nhớ ra quanh đây không có lấy một cửa hàng tiện lợi.
Giải pháp duy nhất mà hiện giờ tôi có thể nghĩ ra - tuy không hẳn là vẹn toàn - nhưng đúng là không còn lựa chọn nào khác nữa.
“Thế...muốn về với tớ không?”
“Cảm ơn cậu, nhưng tôi không cần đâu.”
Tôi đã đưa ra lựa chọn duy nhất, nhưng lại bị cô nàng thẳng thừng cự tuyệt.
“Vậy cậu tính về nhà kiểu gì đây.”
“Chuyện đó…”
Saito ấp úng đáp. Nếu được thì cô ấy đã về từ đời nào rồi, chứ vẫn còn ở lại đây tức là chẳng có cách nào cả.
Chắc hẳn là cô nàng này vẫn chưa biết cách dựa dẫm vào người khác đây mà. Tớ thật ước gì cậu có thể dựa vào mình dù chỉ là một chút, bằng không thì phải làm thế nào tớ mới đền ơn cậu được đây?.
“Thôi nào, vào đây đi.”
“Nhưng mà…”
Tôi bung chiếc ô ra và thôi thúc cô ấy bước vào, nhưng cô vẫn do dự.
Cô dường như đang ái ngại cho tôi, sợ rằng nếu tin đồn lan ra thì tôi sẽ gặp rắc rối.
“Để tớ nói rõ nhé. Không phải tớ đang cố ý dàn cảnh ‘đi chung ô’ với cậu đâu. Mọi thứ tớ làm suy cho cùng cũng chỉ vì bản thân mình thôi, cậu mà không về chung thì làm sao tớ mượn sách được, đúng không nào?”
“...Vậy thì, xin làm phiền cậu.”
Tuy rằng hơi miễn cưỡng, nhưng sau khi biết lý lẽ của tôi thì cô ấy đã từ tốn bước vào chung chiếc ô.
Khoảng cách đôi bên lúc này gần hơn tôi tưởng. Đôi vai của Saito đang ngay sát bên cạnh tôi, chỉ cần một cử động nhỏ nữa thôi là hai đứa sẽ đụng chạm.
Giống như khi tôi đỡ cô tới phòng y tế bữa trước, lần này hương thơm dễ chịu một lần nữa lại ùa vào mũi tôi.
Để rồi khi ý thức được cô là người khác giới, tôi ngượng ngùng cất những bước chân mau mắn.
“Giờ thì, cho tớ, mượn sách đi.”
“....Đợi tôi một chút.”
Trước cửa hay đúng hơn là căn hộ nhà Saito, cô ấy liếc nhìn tôi đôi chút rồi chạy vô nhà lấy sách.
Chả biết có phải cô ấy đang sống một mình hay không mà trông căn hộ có vẻ hơi trống vắng và phảng phất nỗi cô đơn.
Sau một hồi, cánh cửa mở ra và trong tay cô ấy là một cuốn sách cùng với xấp gì đó như là quần áo.
“Cầm lấy này.”
“...Chỗ quần áo này là sao thế?”
“Thì tại tôi nên cậu mới bị ướt mà, thế nên hãy thay đồ đi.”
Quả nhiên, cô ấy đã nhận ra rằng chiếc ô luôn được nghiêng về phía mình trong suốt chặng đường đã qua.
Một chiếc ô gấp đơn giản không thể đủ chỗ chứa cho hai người.
Nên để giữ cho Saito không bị ướt, tôi đã âm thầm nghiêng ô sang bên, nhưng không ngờ lại bị cô ấy phát hiện.
“Không cần đâu, tớ cứ vậy mà đi được rồi…”
“Không được. Nhớ cậu bị cảm thì biết làm sao đây? Tôi nói không phải vì riêng cậu đâu. Chỉ là tôi ghét vì mình mà người khác bị cảm thôi.”
Cô ấy nói hệt như cái cách tôi nói hôm trước, lại cộng thêm cái ánh mắt toát lên đầy vẻ áy náy nên thành ra tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải gật đầu đồng ý.
“...Hiểu rồi.”
Nhưng khi tôi toan cởi áo, cô ấy liền cuống quýt quay đi.
“Chờ tôi đi cái đã!”
Cô nàng mắc cỡ nói, hai má đỏ đỏ bừng bừng.
Mặc dù con trai không ngại để lộ ngực như con gái, nhưng có vẻ như Saito thuộc dạng ‘mẫn cảm’ với da trần nên nên không khó hiểu khi cô ấy xấu hổ.
Sắc đỏ trên má đã vơi, cô thẹn thuồng quay gót vào nhà, với đôi tai đỏ ửng mà tôi thấy từ phía sau là minh chứng.
Tôi trước nhìn theo bóng lưng cô ấy, sau nhìn xấp quần áo cô đưa.
Size của chúng rộng hơn một chút so với Saito nên có lẽ tôi sẽ mặc vừa.
“...Cậu xong chưa?”
Có lẽ thấy tiếng sột soạt đã ngừng lại, cô ấy hỏi vọng ra từ bên kia cánh cửa.
“Ừm, tớ xong rồi.”
Khi đã xác nhận rồi thì cô ấy bước ra, vẻ bình tâm trở lại.
Chắc là bởi tôi đã thay đồ xong.
“Vậy tớ mượn nhé, cảm ơn cậu.”
“Ừ, nhớ cẩn thận đấy.”
“Đã phiền cậu rồi.”
Phải đến lúc đã rời đi, tôi mới ngửi thấy từ bộ đồ có mùi hương của Saito. Và khi đã ý thức được rồi thì chẳng hiểu tại sao mà nội tâm tôi vô cùng bấn loạn.