Ore no Shibou Flag ga Todomaru Tokoro wo Shiranai

chương 112

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Kdun

Chúc mọi người buổi tối vv ^^

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Khi được nghe tin rằng là Erica đã tỉnh lại, Liner và mọi người đã cảm thấy nhẹ lòng hơn.

Cuối cùng thì họ đã lại có thể mỉm cười một lần nữa.

Việc phải chiến đấu và thất bại trước Harold đã khiến cho cả nhóm bị bao trùm bởi một bầu không khí rất nặng nề.

Không chỉ là bởi vì họ bị tổn thương bởi sự phản bội của Harold, mà còn là bởi họ cảm thấy tự ti vì sức mạnh của chính bản thân nữa.

Sau khi tự thân mình trải nghiệm một thứ sức mạnh áp đảo như thế, họ đã băn khoăn rằng: Giả như nếu cậu ta lại một lần nữa đối đầu với cả nhóm, thì liệu họ có thể thắng được cậu ta không?

Nhưng đến cả niềm vui khi biết tin Erica đã tỉnh dậy cũng không kéo dài được lâu.

Đó là bởi nét mặt của Lifa; mặc dù đáng lẽ ra cô ấy phải đang thông báo một tin tốt, nhưng nét mặt của cô ấy lại rất nghiêm trọng.

Nó rõ ràng đến mức mà một người như Liner, một người được coi là khá ngốc khi nhắc đến sự tinh tế trong việc nhìn nhận cảm xúc của người khác, cũng nhận ra.

Khi Liner hỏi rằng là chuyện gì đã xảy ra, thì Lifa nhìn như thể là cô ấy đang suy nghĩ tới chuyện gì đó một lúc trước khi trả lời cậu vậy.

----(Erica muốn nói chuyện với cậu nên hãy đến bệnh xá vào ngày mai)

Ý ngầm hiểu là cô không muốn mọi người gặp cô ấy vào hôm nay.

Thông thường thì, Liner chắc chắn sẽ hỏi là tại sao cô ấy không muốn cậu đến đó, cậu ta chắc chắn sẽ khăng khăng đòi gặp cô ấy ngay lập tức sau khi cô ấy vừa tỉnh dậy, để xác nhận rằng cô ấy đã thật sự ổn bằng chính đôi mắt của mình.

Nhưng lí do mà cậu ta không làm vậy là bởi vì cậu đã đoán được phần nào qua nét mặt của Lifa rằng là chuyện đó sẽ không đem lại bất cứ kết quả tích cực nào hết.

Hơn nữa, cả Liner cũng đang phải vật lộn với cảm xúc của chính bản thân từ ngày hôm đó nữa.

Nói ngắn gọn, với tâm trạng hiện tại, thì cậu cũng không muốn phải nghe thêm bất kỳ một tin xấu nào nữa.

Liner cũng không phải là người duy nhât cảm thấy như vậy.

Tất cả những người khác dù ít hay nhiều cũng đều đang cảm thấy chán nản; chẳng ai trong số họ có ý định đào sâu hơn vào câu nói của Lifa cả.

Ngày tiếp theo, nhóm của Liner đã tới thăm bệnh xá, gần như đã sẵn sàng cho chuyện u ám có thể sắp xảy tới.

Vì một lí do nào đấy, khi mà họ tới nơi, thì Lifa lại không dẫn họ vào căn phòng mà Erica đang được điều trị.

Mà thay vào đó, cô lại dẫn họ tới một phòng gặp mặt tại bệnh xá.

Cốc! Cốc! Cốc!

Mỗi tiếng gõ của Lifa vào cánh cửa gỗ đều nghe nặng nề hơn tiếng trước.

Mặc dù chỉ nhìn thấy tấm lưng của cô, nhưng trong mắt của Liner cô trông chưa bao giờ nhỏ bé đến vậy. Những người khác cũng có cảm giác tương tự.

【”Mời vào.”】

Giọng nói của Erica vang đến từ bên trong.

Tông giọng của cô ấy thì vẫn vậy nhưng điều đó chỉ càng khiến cho nhóm Liner cảm thấy bứt rứt hơn.

【”Làm phiền rồi.”】

Khi nói vậy, Lifa liền chuẩn bị mở cửa, nhưng tay của cô ấy đã dừng lại ngay khi vừa chạm vào tay nắm cửa.

Sau đó, cô nhắc nhở cả nhóm trong khi vẫn không ngoảnh lại.

【”Mọi người…Tôi muốn tất cả phải giữ bình tĩnh khi bước vào phòng. Đặc biệt là cậu đấy, Liner.”】

【”…Ý cậu là sao?”】

【”Cậu sẽ hiểu một khi bước vào thôi.”】

Không trả lời lại thắc mắc của Liner, Lifa đã mở cửa.

Erica đang ngồi tại phòng gặp mặt, vẫn mặc bộ kimono, như thường lệ.

Vì Liner đã nghe rằng là Erica đã bị kiệt sức bởi vì sử dụng ma pháp quá mức, nên cậu không nghĩ rằng là cô sẽ trông khoẻ mạnh đến vậy.

Cậu đã cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Nhưng cảm giác đó chỉ kéo dài được một lúc.

Khi cậu vừa nhìn thấy người đàn ông và cô gái đứng đằng sau Erica, thì sự nhẹ nhõm trong trái tim của Liner đã ngay lập tức bị thay thế bởi sự phẫn nộ.

【”H-hai người…!”】

Đó chính là 2 người đã tấn công cha mẹ của cậu và cướp đi thanh kiếm gia truyền của họ.

Liner ngay lập tức với lấy thanh kiếm, nhưng sau đó cậu lại nhận ra rằng là bản thân hiện đang không mang theo nó.

Giây tiếp theo, ngay sau khi xác nhận rằng quanh căn phòng này không có một thứ gì mà cậu có thể sử dụng để làm vũ khí, thì cậu đã sẵn sàng đề lao về phía họ bằng tay không.

【”Làm ơn hãy đợi đã.”】

Erica nhẹ nhàng đứng lên và bước tới phía trước để bảo vệ hai người họ.

Đương nhiên, điều đó cũng không thể khuyên ngăn được Liner.

【”Sao tớ phải làm vậy chứ!?! Họ chính là lũ trộm đã làm đau cha mẹ của tớ!”】

Lời nói của Liner khiến cho đôi vai của cô gái đứng sau Erica run rẩy.

Cô ấy có vẻ như là đang sợ hãi, giật mình hay gì đấy, nhưng đó không phải là vấn đề của Liner.

Quan trọng hơn nữa là, Liner không hiểu tại sao Erica lại cố bảo vệ họ.

Cậu bắt đầu nghi ngờ cô.

Có lẽ cô ấy cũng đang đứng về phía họ.

【”Liner.”】

Giọng nói ấy không hề có chút hàm ý đe doạ, thế nhưng, khi mà Erica gọi tên của Liner, nó đã làm cho cậu trở nên nao núng.

Sau đó, cô nhìn thẳng vào mắt cậu và hỏi.

【”Cậu định làm gì với bọn họ?”】

【”Thì, tớ…!”】

Liner cố gắng trả lời nhưng cậu ta đã không thể nói được gì. Cậu chỉ biết được đúng một điều: Đó là cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho họ.

Nhưng nếu phải nói cụ thể thứ mà cậu muốn làm với bọn họ, thì cậu không thể nói được.

Nó không có nghĩa là cậu đã tha thứ cho họ hay gì, nhưng Erica đã khiến cho cậu nhận ra rằng là đến cả chính bản thân cậu cũng không biết là mình muốn làm gì.

【”Cậu đơn giản là chỉ muốn xả giận lên họ thôi sao? Hay là cậu sẽ thoả mãn nếu như họ phải chịu một hình phạt thích đáng?”】

【”T-tớ…”】

【”Nếu như đến cả chính bản thân cậu cũng không có câu trả lời rõ ràng, thì làm ơn hãy nghe tớ nói. Sau đó mới quyết định cũng chưa phải là quá trễ đâu.”】

Theo lời nói của Erica, hai người đang đứng đằng sau cô liền bước lên phía trước.

“Ý cô ấy là gì chứ, nghe họ giải thích ư?” Liner tràn đầy sự nghi ngờ khi nhìn vào người đàn ông và cô gái.

Cả hai chậm rãi tiếp cận cậu, nhưng ngay khoảnh khắc họ vừa đến trước mặt cậu, thì họ liền cúi người sâu nhất có thể.

【”Chúng tôi thật sự rất xin lỗi!”】

【”Chúng tôi thật sự, thật sự vô cùng xin lỗi!”】

Một lời xin lỗi bất ngờ khiến cho những người còn lại trong căn phòng, bắt đầu từ Liner, trở nên rất bối rối.

Những người duy nhất không phản ứng gì là Lifa và Erica.

Trong một chốc, căn phòng đã hoàn toàn chìm trong im lặng.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Liner, cùng với hai con người vẫn đang cúi đầu đó nữa.

【”…Xin lỗi là sao chứ?! Hai người đã làm đau cha mẹ của tôi! Có lẽ hai người còn đã định giết họ nữa! Cứ xin lỗi đi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hai người đâu!”】

Liner là kiểu người thế nào?

Tất cả những người quen biết cậu chắc chắn sẽ trả lời rằng cậu ta là một chàng trai trẻ thẳng tính và trung thực.

Cậu ta có niềm tin mãnh liệt vào công lý, cậu ta không bao giờ nói dối, và cậu ta ghét những điều bất công.

Cha mẹ của cậu ấy không bao giờ làm chuyện gì xấu hết. Vậy thì làm sao mà cậu tha thứ được cho hai người này đây chứ?

【”Nếu tới lúc mọi chuyện đã xảy ra rồi hai người mới chịu xin lỗi, thì ngay từ đầu đừng có làm chuyện đó!”】

Cơn giận của Liner khiến cho bầu không khí rung lên một cách mãnh liệt.

Cơ thể mỏng manh của cô gái co rúm lại trước giọng nói giận dữ của Liner.

Cô ấy vẫn còn quá nhỏ.

Mặt khác thì, người đàn ông bên cạnh trưởng thành hơn cô nhiều.

Anh ta cúi người một cách điềm tĩnh, không lay chuyển.

Sau đó thì anh bắt đầu nói.

Lời nói của anh chậm rãi, như thể là đang cân nhắc kỹ từng câu mà bản thân sắp nói ra.

【”Đúng như cậu nói. Những gì mà chúng tôi đã làm là không thể tha thứ, và chúng tôi sẽ không bao che gì cho lỗi lầm của mình hết.”】

【”…Anh đang muốn ám chỉ cái gì?”】

【”Tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm…cho tội lỗi mà cả hai bọn tôi đã phạm phải. Vì thế nên, liệu cậu có thể bỏ qua cho cô bé này, bỏ qua cho Lilium, có được không?”】

【”Anh Ventos?”】

Cô gái, người vừa mới gọi tên của Ventos, ngẩng lên trong sự ngạc nhiên như thể là chuyện này cô chưa được nghe tới vậy. Sự bối rối của cô được viết rõ lên trên gương mặt.

Tuy nhiên, Ventos vẫn tiếp tục nói như thể là anh không bận tâm tới cô gái.

【”Chúng tôi thừa nhận tất cả tội lỗi mà mình đã gây nên, và tất cả mọi chuyện mà chúng tôi đã làm, dù cho đó là việc ăn trộm hay là gì đi chăng nữa. Nếu như sau chuyện này, cậu có cần “thảo luận” riêng với tôi ở trong phòng, thì xin hãy để cho Lilium tránh xa khỏi----"】

【”K-không! Anh Ventos không làm gì sai hết!”】

【”…Lời giải thích đó sẽ không làm thoả mãn cậu ấy cũng như cha mẹ của cậu ấy đâu. Dù lí do có là gì đi chăng nữa, thì anh vẫn cần phải chịu trách nhiệm cho việc làm của cả hai.”】

【”Nếu vậy thì em cũng sẽ chịu chung trách nhiệm với anh!”】

Hai người đó liên tục tranh luận với nhau.

Vì lí do nào đó, Liner không thể làm gì khác ngoài đứng yên nhìn.

Người đứng ra ngăn cuộc tranh luận là Hugo.

Anh ta đã im lặng được một hồi lâu, nhưng có vẻ như đến cả anh ta cũng không chịu nổi bầu không khí này nữa rồi.

【”Hmm, nghe này, liệu hai người có thể nói ngắn gọn về chuyện đang xảy ra cho chúng tôi nghe được không?”】

【”…Tớ xin phép được lấy một chút thời gian của mọi người. Nếu mọi người không phiền, thì làm ơn chỉ một lúc thôi, mong mọi người hãy ngồi xuống. Đứng đó nói cũng chẳng có ích gì.”】

Ghế ở trong phòng cũng đủ cho tất cả mọi người có mặt ở đây.

Erica có lẽ là đã chuẩn bị trước rồi.

Erica ngồi ở ghế trung tâm, Liner và những người còn lại thì ngồi ở phía bên trái cô ấy, trong khi Lifa, Ventos và Lilium thì ngồi ở phía bên phải.

Mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi, Erica lịch sự rót trà đen cho bọn họ.

Lúc mà mọi người đều nhận được trà, thì bầu không khí cũng đã dịu đi phần nào.

【”Giờ thì, liệu anh có thể kể lại câu chuyện của hai người không, anh Ventos?”】

【”…Vâng. Đầu tiên thì, Lilium và tôi đều là thành viên của Bộ tộc . Cả hai chúng tôi đều được sinh ra và lớn lên tại rừng Bertis.”】

【”Huh? Nhưng nơi đó chẳng phải…”】

Collete có hơi giật mình khi nghe anh ta nhắc tới rừng Bertis.

Nhưng không giống như cô, thì Liner vẫn chỉ yên lặng, nhưng đến cả cậu cũng đang có một linh cảm xấu.

【”Chúng tôi từng chỉ là một bộ tộc nhỏ. Làng của chúng tôi xung quanh không có gì khác ngoài thiên nhiên, dù theo nghĩa tốt hay xấu, nhưng ít nhất thì chúng tôi cũng có một cuộc sống bình yên ở trong rừng.”】

“Tuy nhiên, 5 năm trước, sự bình yên đó bỗng chốc bị phá huỷ”. Ventos bắt đầu kể lại những chuyện xảy ra lúc ấy.

Liner đã nghe chuyện này từ Harold rồi. Sự cố tại rừng Bertis chính là âm mưu của Justus. Lúc đó, gã ta đã bắt cóc rất nhiều người của bộ tộc với mục đích là làm thí nghiệm lên cơ thể họ.

【”Lilium và tôi cũng nằm trong số những người bị bắt cóc đó. Có rất nhiều người trong bộ tộc của tôi cũng đã ở đó, nhưng mà…”】

Tưởng rằng là anh ta đang lảng tránh, nhưng mọi người cũng hiểu ý mà Ventos đang muốn nói là gi.

Chắc hẳn là không ai trong số những người bị bắt đó ngoài bọn họ là còn sống sót.

Nếu không phải là nhờ Harold, thì có lẽ hai người này cũng đã phải chịu chung số phận cùng với những người đó rồi.

【”Tôi cũng đã được nghe một chút về việc làm của tiến sĩ Freund rồi. Nếu không phiền, thì liệu anh có thể nói rõ hơn về nó không?”】

【”Ông ta đưa cho chúng tôi đủ loại chất lỏng kỳ lạ, và đặt lên đầu chúng tôi những cỗ máy khiến cho chúng tôi cảm thấy mệt mỏi và đau đớn, liên tục sốc điện chúng tôi cho tới khi chúng tôi ngất đi…Tôi không thể nhớ được những gì mà ông ta đã làm với chúng tôi sau đó, nhưng tôi nghĩ có lẽ là ông ta đã thực hiện một cuộc phẫu thuật nào đó lên não của chúng tôi.”】

Ventos trả lời đầy đủ câu hỏi của Francis, nhưng những thứ mà anh đang miêu tả thật sự rất vô nhân tính.

Mặt của Collete trở nên tái nhợt đi khi cô tưởng tượng ra những điều đó.

【”Những cuộc thí nghiệm cứ thế tiếp diễn, cho tới khi chúng tôi không còn có thể cảm thấy bất cứ thứ gì nữa. Dù là đau đớn, tuyệt vọng hay thậm chí là cả nỗi sợ.”】

【”Anh đang nói là não của anh đã hoàn toàn bị tê liệt trước đau đớn ư?”】

【”Không hề…Mục đích duy nhất của cuộc thí nghiệm chỉ là đè nén hoàn toàn cảm xúc và vứt bỏ ý thức của bọn tôi thôi.”】

Câu trả lời của Ventos thật sự rất khó tin ở một điểm nào đấy.

Ai mà lại có thể tước đi cảm xúc và lí trí của một con người cơ chứ?

Tuy nhiên, Liner đã gợi lại một điều.

Vào đêm hôm đó, khi mà cậu lần đầu tiên đụng mặt với Ventos và Lilium, thì cậu đã nhìn thấy một ánh nhìn lạnh lẽo, máy móc toát lên qua ánh mắt của họ rồi, và cả biểu cảm hờ hững được che giấu đằng sau chiếc mũ trùm đó nữa.

Theo những gì cậu thấy, thì đúng là lúc đó bọn họ trông không giống như một con người.

【”Khi mà Lilium và tôi đã hoàn toàn mất đi lí trí, thì chúng tôi sẽ trở thành một con tốt tiện lợi cho Justus.”】

Họ đã trở thành những con rối chỉ biết răm rắp nghe theo lệnh của Justus.

Khi đã trở thành như vậy, thì họ đã không còn có thể nghĩ được bất cứ thứ gì nữa, chỉ còn lại cảm giác tội lỗi mà thôi.

Ventos, anh ta đang nói chuyện với một giọng điệu rất bình thản, trái lại thì Lilium lại đang cúi mặt xuống với một đôi mắt đẫm lệ.

Nếu tất cả chuyện này là thật, thì chắc hẳn đó phải là một trải nghiệm vô cùng kinh khủng cho một cô gái mới lớn như Lilium.

Liner hoàn toàn có thể cảm thông với cô ấy, kể cả khi đó là một kẻ thù mà cậu không thể tha thứ đi chăng nữa.

【”Tôi có một câu hỏi. Dựa theo những gì mà anh vừa kể khi nãy, thì liệu tôi có thể tin được việc là anh vẫn luôn giữ ký ức về những gì đã xảy ra từ cái ngày mà anh bị mất đi lí trí không?”】

【”Thay vì nói là tôi vẫn giữ được ký ức, thì gọi nó là nhớ lại sẽ đúng hơn. Tới tận bây giờ tôi mới nhớ lại được hết tất cả mọi chuyện.”】

【”Vậy rốt cuộc làm thế nào mà anh nhớ lại được?”】

【”Tôi phải cảm ơn ngài Harold vì chuyện này.”】

Ngay giây phút tên của Harold được nhắc tới, thì cơ thể của Liner liền đông cứng lại.

Tâm trí của cậu giờ đây là hỗn tạp của sự tức giận, bất mãn và cả nỗi buồn.

Tuy nhiên, cậu vẫn chịu đựng và tiếp tục lắng nghe câu chuyện của Ventos.

【”Tôi nghĩ là mọi người cũng đều đã thấy rồi. Còn nhớ trận chiến ở dinh thự Harrison chứ? Lúc đó, cậu Harold đã đánh cả tôi và Lilium bằng phần tay cầm của thanh kiếm. Ngay lúc mà ngài ấy vừa làm vậy, thì tôi liền có lại hình ảnh của mọi thứ diễn ra từ lúc đó cho đến tận bây giờ, tôi đã nhớ lại hết tất cả.”】

【”Nói ngắn gọn thì, Harold đã cứu anh.”】

【”Đúng vậy. Mặc dù cả hai chúng tôi đều không thể giao tiếp, nhưng ngài ấy vẫn đối xử với chúng tôi như những con người và luôn cố gắng tìm cách để giúp đỡ cho chúng tôi. Quan trọng hơn nữa là, chính nhờ ngài ấy cho nên Lilium và tôi mới không vượt qua ranh giới cuối cùng.”】

【”Hmm, ý anh ranh giới đó là…”】

【”…Có lẽ cậu cũng đã đoán được rồi. Justus đã đưa cho chúng tôi rất nhiều mệnh lệnh, mà không phải màng tới việc sống chết của mục tiêu.”】

Nói cách khác, thì họ đã có thể sẽ phải giết người để hoàn thành nhiệm vụ.

【”Liner, cha mẹ của cậu rất mạnh. Mặc dù cơ thể của chúng tôi đã được cải biến để phục vụ cho việc chiến đấu, nhưng bọn họ vẫn chiến đấu công bằng với chúng tôi. Nếu như chúng tôi thật sự chỉ nghe theo mệnh lệnh của Justus, thì có lẽ chúng tôi sẽ không còn có thể toàn vẹn mà ra khỏi đó đâu.”】

【”…Chờ đã, Harold đã ở cùng 2 người trong suốt quãng thời gian đó sao?”】

【”À phải, đúng vậy. Đêm hôm đó, cả 3 người chúng tôi đều thực hiện nhiệm vụ cùng nhau.”】

Liner cảm thấy có gì đó sai sai.

Nếu như Harold thật sự ở đó, thì liệu cậu ta có chỉ đứng nhìn mà không can thiệp hay không?

Đối với Liner, thì câu trả lời chắc chắn là “Không”, Harold không phải kiểu người như vậy.

Nếu Harold mà là người chiến đấu với cha mẹ của Liner, thì chắc chắn cậu ta sẽ kiểm soát mọi thứ một cách trôi chảy. Cậu ta sẽ không bị dính phải bất kỳ một vết xước nào đâu.

Harold rất ghét phí thời gian vào những việc vô bổ. Tại sao cậu ta lại đi đứng nhìn một trận chiến mà cậu ta có thể dễ dàng chiến thắng chứ?

【”Thế thì, Harold đã làm gì trong suốt khoảng thời gian đó vậy?”】

【”…Tôi không biết. Ngài ấy giao cha mẹ của cậu cho chúng tôi đối phó, nhưng ngài ấy cũng đã dặn chúng tôi là không được làm đau họ quá nhiều.”】

Lời căn dặn ấy có lẽ chính là thứ mà Ventos đã nhắc tới trước đó khi mà anh ta nói rằng là Harold đã giúp cho anh không bị đi quá giới hạn

Tuy nhiên, chuyện này lại chỉ tạo ra thêm một điều đáng lo nữa.

Ventos và Lilium đã hành động theo chỉ dẫn của Harold.

Chỉ cần nghĩ về nó một chút thôi, thì ai cũng thấy rằng là Harold lúc đó đang bận lấy trộm thanh kiếm trong khi hai người họ đang đánh nhau.

Tuy nhiên, Liner biết sự thật không phải là như vậy. Bởi vì chính cậu là người đã nhìn thấy Ventos mới là người đang giữ chiếc hộp đựng thanh kiếm.

【”Thế tại sao hai người lại phải đánh nhau cơ chứ? Sao anh cùng Harold không bí mật trộm thanh kiếm đi luôn cho rồi?”】

【”Ngài ấy không nói cho chúng tôi biết lí do, nhưng ngài ấy có kể rằng là ngài ấy đã vô tình bị phát hiện.”】

Câu nói đó nghe như là một câu đùa nhạt nhẽo với Liner vậy. Cậu phải tin rằng một người như Harold mà lại có thể bị bắt quả tang bởi hai mạo hiểm giả đã nghỉ hưu ư?

Nhưng nếu như việc khiến cho Ventos và Lilium phải chiến đấu với cha mẹ của cậu mới là mục đích thật sự của Harold thì sao? Nếu như cậu ta cố tình để bản thân bị phát hiện thì sao?

Nếu là như vậy, thì Liner cần phải suy nghĩ lại về hậu quả của trận đánh đó, và làm cách nào mà hai người bọn họ lại dẫn cậu tới gặp mặt Harold một lần nữa.

Liner có thể nghe thấy tiếng tim đập ở trong tai. Cậu bắt đầu đổ mồ hôi.

Kể cả là như vậy, thì cậu cũng cần phải hỏi câu hỏi mà cậu đang băn khoăn trong đầu.

【”Sau khi hai người lấy trộm thanh kiếm, thì làm cách nào mà tôi lại có thể bắt kịp hai người?”】

Nếu như những gì Liner nhớ là đúng, thì sau khi chạy liên tục không ngừng nghỉ, cậu đã tới Thung Lũng Sương Mù vào nửa đêm.

Tầm nhìn khi đó rất tệ, chuyện đó khiến cho cơ thể mệt mỏi của Liner giờ đây lại càng trở nên khó khăn hơn trong việc đi tiếp.

Cho tới tận lúc này, thì cậu đã từng nghĩ rằng là bản thân đã gặp may và bắt kịp họ bởi vì cậu tưởng rằng là bọn họ cũng cần phải nghỉ ngơi.

Nhưng theo những gì mà cậu nghe được ngày hôm nay, thì Lilium và Ventos lúc đó chắc hẳn vẫn chỉ là những con rối. Thế thì liệu họ có cần phải nghỉ ngơi trong lúc đang chạy trốn khỏi khu rừng không? Không, chắc chắn là họ sẽ phải chạy cho tới khi có người ra lệnh cho họ dừng lại.

【”Đó là bởi vì ngài Harold đã dặn chúng tôi ở yên trong Thung Lũng Sương Mù cho tới khi ngài ấy quay lại.”】

Câu nói này đã giúp cho Liner liên kết được tất cả mọi thứ.

Chính bởi vì Harold không can thiệp vào trận chiến, cho nên cha mẹ của Liner mới bị thương, điều đó đã khiến cho Liner quyết định đuổi theo bọn cướp.

Thêm nữa, lí do duy nhất mà Liner có thể bắt kịp bọn họ là bởi Harold đã bảo bọn họ phải ở lại. Nếu không thì, chắc chắn là họ đã có thể trốn thoát mà không cần phải nghỉ ngơi rồi.

Sau đó, Collete đã chạy ra khỏi làng để giúp đỡ, nhưng có lẽ đó cũng chỉ là bởi vì Harold đã khiến cô làm vậy.

Và cuối cùng, Harold cũng đến để giúp đỡ, nhưng thời điểm dường như là quá hoàn hảo.

Ngay trước khi cậu ấy đến, thì cả Liner và Collete đều đang phải chiến đấu với một đối thủ với sức mạnh áp đảo. Họ có thể bằng cách nào đó đối mặt được với Ventos và Lilium, nhưng khi đấu lại người tới sau đó, thì nó hoàn toàn là vô vọng.

Mặc dù người đàn ông đó đã che giấu danh tính của bản thân bằng một loại áo choàng giống với của Ventos và Lilium, nhưng lúc đó, Liner chắc chắn đã có một loại linh cảm…Đó là sức mạnh và tốc độ của người đó rất giống với những gì mà cậu đã từng trải qua trong trận chiến với Harold ở quá khứ.

Nếu như chuyện đó không phải là do cậu đang hiểu lầm thì sao? Nếu như người đó thật sự là Harold thì sao?

Với tầm nhìn hạn chế ở Thung Lũng Sương Mù, thì chẳng phải cậu ta sẽ rất dễ dàng để có thể ngay lập tức cởi bỏ áo choàng và xuất hiện với danh tính thực sự của mình sao?

Không rõ tại sao chuyện đó lại là điều cần thiết cho mục đích cuối cùng của Harold.

Tuy nhiên, bằng hành động lộ liễu đó của Harold và cái cách mà cậu ta đã khiến Liner đi tới quyết định của chính bản thân mình, thì Liner không thể ngăn bản thân nghĩ rằng là cậu chỉ đang bị chi phối bởi Harold.

Như thể Harold mới chính là người giật dây và đẩy Liner tới tình cảnh hiện tại vậy.

Nếu tất cả chuyện đó là sự thật, vậy thì…

(----Vậy ra mình là người duy nhất tưởng rằng 2 đứa là bạn.)

Liner nuốt lại suy nghĩ cay đắng đó.

Ở đâu đó trong trái tim, cậu vẫn đặt niềm tin vào Harold. Cậu muốn được tin cậu ta.

Cậu vẫn níu giữ một hi vọng mỏng manh rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, và rằng là lần tới khi mà họ gặp nhau, thì họ sẽ lại một lần nữa được đứng bên cạnh nhau và lại là bạn đồng hành của nhau một lần nữa.

Liệu cảm xúc hiện giờ của cậu đang là nỗi buồn hay là hối hận? Chính cậu cũng chẳng biết.

Cậu chỉ có thể tự thủ thỉ với bản thân một câu.

【”Chết tiệt…”】

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Mind Break Liner thành công ( ̄▽ ̄) Có thể là sau này thanh niên cũng sẽ giống như Erica cũng nên.

Hẹn gặp mọi người vào ngày mai.

Chúc ngủ ngon…

Truyện Chữ Hay