Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Hình ảnh đầu tiên hiện lên trong tâm trí cô là một thứ gì đó chói sáng. Ánh sáng của nó chói đến mức đi qua cả đôi mắt đang nhắm của cô.
Ánh sáng đó khiến cho cô chợt tỉnh giấc.
Quay đầu nhìn ra khỏi một góc trần nhà không quen thuộc, có nhìn thấy những tấm rèm trắng đang lắc lư trong không khí. Sau nó là một khung cửa sổ được mở ra cho phép ánh mặt trời tiến vào trong căn phòng thông qua khoảng trống giữa những tán cây ngoài kia. Những tán cây chuyển động theo âm hưởng của cơn gió chậm rãi khiến cô gợi nhớ lại ký ức về trận chiến hôm đó.
【”Cậu tỉnh rồi à?”】
Người đột nhiên lên tiếng là một người đang đứng bên cạnh cánh cửa ra vào của căn phòng, đối diện với khung cửa sổ. Đó là Lifa.
Lifa vốn là một con người luôn để cho mọi cảm xúc của bản thân hiện lên trên bề mặt. Và trong khi cô ấy đang mang gương mặt có hơi chút tức giận, thì Erica cũng nhận thấy được rằng trong nét mặt đó vẫn còn có nét nhìn đang rất kinh ngạc.
Khi biết vậy, Erica liền trả lời lại, với một câu hỏi mập mờ khác.
【”…Tỉnh ư? Ý cậu muốn nói là theo nghĩa đen hay nghĩa bóng?”】
【”Cứ hiểu theo ý mà cậu thích đi. Thật tình, nếu như đằng nào cậu cũng hối hận, thì thà rằng ngay từ đầu đừng làm vậy còn hơn.”】
Không hề che giấu đi tâm trạng tồi tệ của mình, Lifa ngồi lên trên cạnh giường của Erica.
Erica đang muốn phủ nhận rằng là bản thân không hề hối hận, nhưng cô ấy đã nhận ra rằng cô sẽ không thể nào lừa dối được Lifa, người mà đã biết rõ cảm xúc của cô lúc này.
【”Tớ không có gì để nói với bản thân hết. Tớ thậm chí còn lôi kéo cậu vào chuyện này nữa…”】
【”Tớ ổn. Đúng là tớ đã ngăn cậu đánh nhau với cậu ta nhưng sau cùng thì đến cả tớ cũng đã tham gia. Đó là quyết định của riêng tớ.”】
Nhìn thấy Lifa nói chuyện cởi mở như vậy, mà không có một chút do dự, Erica lại càng nhận ra một sức mạnh ở bên trong cô ấy mà bản thân cô không có.
Nhận ra rằng mình lại sắp đang rơi vào vòng lặp địa ngục đó một lần nữa, Erica cố gắng kìm lại và nhanh chóng hỏi câu hỏi mà cô đang băn khoăn trong đầu.
【”Gạt chuyện đó qua một bên….Chuyện gì đã xảy ra với ngài Harold sau đó vậy?”】
Khi cô ấy hỏi câu hỏi đó, biểu cảm của Lifa liền trở nên tăm tối hơn.
【”Cậu nhớ được đến đâu vậy, Erica?”】
【”Tớ nhớ là tớ vừa thi triển một ma pháp phức hợp về phía ngài ấy…”】
Chỉ riêng việc nói điều này thôi cũng đã khiến cho cổ họng của cô cảm thấy ghê tởm.
Lúc đó, cô đã sử dụng tới cả câu chú mạnh nhất của bản thân. Dù cho bản thân Harold là người mong muốn điều đó đi chăng nữa, thì Erica vẫn cảm thấy một sự hối hận tột cùng. Mặc dù cô có cảm thấy bản thân thật ích kỷ khi hỏi câu này trong khi chính cô là người đã đả thương cậu, nhưng cô vẫn muốn biết rằng liệu cậu có ổn hay không.
【”Tớ không nhớ những gì xảy ra sau đó nữa. Nhưng tớ vẫn nhớ là có một luồng sáng…”】
Sử dụng tổ hợp của 2 ma pháp cấp cao cùng một lúc đã tiêu hao của Erica một lượng mana khủng khiếp đến vô lí. Chính vì lẽ đó, cho nên cô mới bất tỉnh trước khi có thể thấy được kết quả của nó, nhưng đúng là cô có cảm giác rằng là bản thân đã nhìn thấy một loại ánh sáng nào đó trước khi bất tỉnh hoàn toàn.
【”Có thể cậu không tin đâu, nhưng luồng sáng đó chính là thứ mà Harold đã tạo ra để xé nát câu chú của cậu đấy.”】
【”Nhưng câu chú đó…Chẳng phải ngài ấy đang bị bất động bởi phép của cậu sao?”】
【”Đúng là câu chú của tớ đã ngăn cậu ta lại một lúc, nhưng nó đã hết tác dụng giữa chừng và cậu ta đã phản công lại câu chú của cậu ngay sau đó.”】
【”Nhưng làm thế nào mà…”】
Ma pháp phức hợp của Erica chính là ma pháp mạnh nhất mà cô có thể sử dụng. Cô biết là Harold có thể phòng thủ hay ít nhất là chịu đựng được nó, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng là cậu có thể phản công lại.
Nói cách khác, là cậu ấy cũng sở hữu một câu chú mạnh tương đương hay thậm chí
có lẽ là còn mạnh mẽ hơn ma pháp phức hợp của cô.
【”Có lẽ là cậu ta đã sử dụng một loại kỹ thuật nào đó được tạo nên từ ma pháp và kỹ năng kiếm thuật của cậu ta.”】
【”Chuyện đó có thể sao?”】
【”Tớ cũng không biết. Không phải là cậu ta sử dụng liên tục các ma pháp vô niệm hay gì, niệm chú thì lại càng không thể. Nhưng chắc chắn là cậu ta có sử dụng ma pháp. Và khi cậu ta phản lại ma pháp của cậu, thì tớ đã thấy cậu ta vung kiếm xuống như thể là cậu ta đang chém một thứ gì đó vậy.”】
【”Cậu không cần phải làm vậy nếu như chỉ sử dụng tới ma pháp.”】
【”Chà, dù ít hay nhiều, thì đúng vậy. Nhưng lần nữa, giống như cậu ta, thì tớ cũng bận phải bảo vệ bản thân sau dư âm từ câu chú của cậu rồi nên tớ cũng chẳng nhìn rõ lắm. Tớ chỉ có thể đoán mò thôi.”】
Sau cùng nó cũng chỉ là suy đoán. Erica lúc đó chắc chắn là đã sử dụng cùng một lúc 2 câu chú, nhưng mặc dù chúng nằm ở 2 nhánh ma pháp tách biệt, thì cả 2 vẫn chỉ đều là những câu chú, cô chỉ cần tách suy nghĩ của mình ra làm hai và sử dụng chúng là được. Mặc dù khó nhưng nó vẫn nằm ở trong ngưỡng khả thi.
Nhưng khi nói đến ma pháp và kỹ năng kiếm thuật, cứ cho là nó ở trong trường hợp cả hai đều nằm trong một nhánh ma pháp đi, thì hai kỹ thuật hoàn toàn khác nhau vẫn sẽ lấy đi mana của người sử dụng theo 2 cách hoàn toàn khác nhau. Theo góc nhìn của Erica mà nói, thì việc sử dụng cả hai thứ đó cùng một lúc giống như là cậu ta đang cố làm 2 việc trái ngược nhau hoàn toàn vậy, giống như là việc bước một bước lên và một bước xuống cùng một lúc ấy. [note40684]
Với cô ấy, thì chuyện này dường như là không khả thi một chút nào, đó là sự thật. Nhưng lần nữa, người đó lại là Harold.
Không chỉ sở hữu trí tuệ và sức mạnh khó có thể đo lường, cậu ta còn có thể coi là một tồn tại vượt xa khái niệm của con người. Erica cảm thấy rằng nếu là cậu ấy thì rất có thể làm được điều này. Đây có lẽ cũng chính là ý nghĩ đã khiến cho Lifa đưa ra giả thuyết hồi nãy.
【”Vậy…ngài ấy có sao không?”】
【”…Hiển nhiên, cậu ta vẫn bị thương. Cậu ta chảy rất nhiều máu và việc hít thở cũng rất khó khăn.”】
Mặc dù Erica cũng đã đoán được điều đó, nhưng nghe những lời đó vẫn khiến cho cô cảm thấy như là có một mũi tên đang găm sâu vào tim mình vậy.
【”Cơ mà, cậu ta vẫn không gục. Đáng lẽ ra đống vết thương đó phải rất nặng mới phải, nhưng cậu ta vẫn di chuyển tốt đến mức nhìn như thể là cậu ta đã tan biến vào hư vô khi rời đi vậy.”】
【”Liệu ngài ấy có tới bệnh xá không hay là…”】
【”Tất cả những gì tớ biết chỉ là cậu ta ít nhất cũng không đi tới bệnh xá này. Còn về việc cậu ta tới đâu hay đang ở đâu, thì tớ cũng chịu thôi.”】
Lifa nhún vai như thể là cô ấy đã bỏ cuộc trong việc tìm kiếm nơi ở của Harold.
Erica không biết là cô nên cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng cậu ấy còn sống hay là lo lắng cho vết thương nghiêm trọng của cậu ấy nữa. Harold là kiểu người sẽ làm những chuyện liều lĩnh một cách điềm tĩnh, vậy nên, có thể cậu ta sẽ để nguyên đống vết thương đó để chăm lo cho những chuyện khác quan trọng hơn.
Tâm trí của Erica chìm trong những suy nghĩ như vậy.
(Đáng lẽ mình phải mạnh lên để chữa lành cho ngài ấy, chứ không phải là làm đau ngài ấy…)
Dù cho đó có là điều mà Harold muốn, vậy thì sao chứ? Chính cô là người đã thề rằng là sẽ trở thành người có thể ở bên cạnh Harold vào 8 năm trước. Nếu bản thân cô vào ngày đó mà nhìn thấy cô ở hiện tại, thì chắc hẳn là cô ấy sẽ vô cùng thất vọng cho mà xem.
【”Thôi thì, hãy tập trung vào điều mà tớ có biết đi. Để tớ giải thích cho cậu tình cảnh hiện tại.”】
Lifa đập 2 tay vào nhau để làm dịu đi bầu không khí nặng nề và chuyển chủ đề.
【”Trước hết, thì cậu đã ngủ li bì trong suốt hai ngày rồi. Cậu ngất đi là bởi vì cậu đã đốt sạch toàn bộ số mana, nhưng cũng là bởi vì cậu đã sử dụng quá nhiều trong một khoảng thời gian ngắn nữa.”】
【”Tớ cũng biết rằng nó sẽ là một con dao hai lưỡi, nhưng cậu đang nói là tớ đã thiếp đi trong suốt 2 ngày rồi ư?”】
【”Cậu nghĩ như vậy mà là nhiều á? Tớ cảm thấy nếu như mà tớ phải sử dụng đống ma pháp giống y như cậu lúc ấy, thì chỉ bị bất tỉnh thôi đã là tốt lắm rồi. Dù sao thì, mọi người sớm đã tỉnh dậy ngay trong ngày diễn ra trận chiến, và họ hiện đang ở trong một nhà trọ ở gần đây.”】
【”Có vẻ như là tớ đã để các cậu phải đợi lâu rồi. Họ không sao chứ?”】
【”Bọn họ còn sống khoẻ lắm. Nếu tớ phải kể ra thì, Hugo đã từng phàn nàn về cái cằm bị đau của anh ta, nhưng chỉ có vậy thôi.”】
Cũng là điều dễ hiểu khi mà cằm của anh ta bị đau khi phải hứng một cú đánh hoàn mỹ như vậy. Nhưng may thay, thì anh ta cũng không bị thương quá nặng.
Tuy nhiên, việc không ai trong số bọn họ bị thương đã chứng minh một điều: Đó là Harold đã nhẹ tay với họ.
Không phải là Erica đang tự tin thái quá hay gì, nhưng cô không hề cảm thấy rằng cô hay những người bạn đồng hành của cô yếu. Hơn nữa, sự phối hợp ăn ý giữa cả đội cũng là một điểm sáng vô cùng lớn. Tất cả đều biết rất rõ điểm mạnh và điểm yếu của nhau.
Tuy là vậy, thì dù cho đến bây giờ, sức mạnh của Harold vẫn vượt xa tầm với của họ. Kể cả là với bất lợi trong một trận chiến 6v1, thì cậu vẫn dễ dàng vô hiệu hoá 4 người tiên phong trong nháy mắt, và cả Lifa và Erica đều đã phải sử dụng tới con bài tẩy của họ thì mới chạm được vào cậu.
Nếu Harold thật sự nghiêm túc, thì họ sẽ không chỉ dừng lại ở vài vết thương thôi đâu, tất cả bọn họ chắc chắn sẽ chết.
Cậu ta quá mạnh. Đó chính là ấn tượng lớn nhất của cô về Harold.
【”Và còn nữa, chuyện chính mà tớ muốn nói với cậu là chuyện này…”】
【”Chuyện gì thế?”】
【”Bên cạnh cậu, thì vẫn còn 2 người nữa đang được điều trị tại bệnh xá này.”】
【”…Ý cậu là, hai người đó ư?”】
Khi cô ấy nói là còn “2 người nữa”, thì Erica ngay lập tức liên tưởng tới 2 cơ thể của một người đàn ông và một cô gái mà cả nhóm đã chiến đấu ở trên sân thượng tại dinh thự của Harrison. Cô nhớ là cả hai người bọn họ đã bị Harold làm cho bất tỉnh.
Mặc dù cô có một cảm xúc hơi phức tạp với họ vì bọn họ đã phải chiến đấu với nhau, nhưng cô vẫn tin rằng việc đưa bọn họ tới bệnh xá vẫn là một chuyện đúng đắn.
【”Thì, đúng vậy, nhưng chuyện tớ muốn nói với cậu không chỉ có thể…”】
Tuy nhiên, xét theo giọng điệu của Lifa, thì có vẻ như vấn đề không chỉ dừng lại ở việc bọn họ nằm chung bệnh xá. Dường như là vẫn còn một vấn đề khác nào đó.
【”Có chuyện gì xảy ra với hai người đó à?”】
【”…Lúc mà cậu chiến đấu với họ ấy, cậu có cảm thấy điều gì đó khác thường ở bọn họ không?”】
Erica không hiểu chủ ý của câu hỏi này, nhưng cô cũng không nghĩ rằng là Lifa sẽ đưa ra một câu hỏi vô nghĩa.
Trận chiến với Harold căng thẳng đến mức khiến cho ký ức của Erica về lúc đó rất mơ hồ, nhưng khi cô nghĩ lại, thì cô đã ngay lập tức tìm ra câu trả lời cho câu hỏi của Lifa, đến cả cô cũng ngạc nhiên.
Hai người đó đáng lẽ ra phải ở đó với chủ đích là để tiêu diệt cả nhóm, nhưng cô lại không hề cảm thấy một chút sát ý nào từ bọn họ cả.
【”Họ giống như là những con-…À không, giống như những con người không có cảm xúc hơn hơn.”】
Erica do dự khi gọi họ là những con rối, nhưng cô thật sự không cảm thấy bất kỳ thứ gì từ họ hết.
Lúc mà họ chiến đấu, thì trong mắt của cô, họ trông giống như là những cỗ máy vậy.
【”Thật lòng thì, đến cả tớ cũng không nhận thấy bất kỳ dấu hiệu đáng ngờ nào trong suốt trận chiến, nhưng vì cậu chính là người đã trực tiếp chiến đấu với họ và nhận ra điều tương tự, vậy nên rất có thể chuyện đó là sự thật. Thôi thì, tớ biết là cậu cũng chỉ vừa mới tỉnh dậy thôi, nhưng hãy xem thử cái này đi.”】
Khi nói vậy, thì Lifa liền lấy ra một vài tờ giấy da. Erica lấy một tờ giấy và bắt đầu đọc qua nó.
Trên bản giấy da này hình như là một bản ghi chép về việc phỏng vấn với hai người đó thì phải. Dù Erica có hơi thắc mắc về cách mà Lifa có được thứ này, nhưng cô ấy vẫn giữ lại câu hỏi đó cho bản thân và bắt đầu đọc tờ giấy như được yêu cầu.
Theo bản ghi, thì tên của hai người bọn họ là Lilum và Ventos. Họ có vẻ như là thành viên của Bộ Tộc Chiêm Tinh sống ở trong khu rừng Bertis. Khi vừa đọc đến đây, Erica liền có linh cảm xấu về thứ mà bản ghi này đang đề cập. Linh cảm đó được xác nhận ngay khi mà cô ấy tiếp tục đọc.
Theo như hai người đó kể lại, thì vài năm trước, ngôi làng mà họ đang sống bỗng nhiên bị tấn công. Ở giữa cuộc hỗn loạn. bỗng nhiên 2 người bọn họ đã bị bắt cóc và bị nhốt trong một phòng thí nghiệm. Rất nhiều người trong bộ tộc của họ cũng bị nhốt ở đây, và cơ thể của họ đã phải trải qua đủ mọi loại thí nghiệm trong suốt nhiều ngày liền.
Ventos và Lilium cũng không ngoại lệ. Với sự giúp sức của những lọ thuộc và những cỗ máy kỳ lạ, cả cơ thể lẫn tâm trí của họ đã dần dần bị cải tạo. Trong suốt quá trình, ý thức của họ đã dần trở nên mơ hồ và họ đã không còn có thể làm hay nói chuyện theo ý muốn của bản thân ở ngoài mặt nữa. Kết cục là, họ đã trở thành những con rối vô tri chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của kẻ khác.
Nếu chuyện này là thật, thì rốt cuộc cảm giác bị cải tạo liên tục trong suốt quá trình trong khi tâm trí vẫn còn tỉnh táo sẽ như thế nào?
Vậy thì sự can thiệp của Harold đã có thể được giải thích. Dựa theo những gì mà tuỳ tùng của cô, Yuno đã chứng kiến và báo cáo trong quá khứ, thì cô chắc chắn rằng là chuyện này sẽ để lại cho Harold một vết thương rất lớn.
Mặc dù Harold vẫn còn rất trẻ tại thời điểm khi mà sự cố tại rừng Bertis diễn ra, nhưng điều đó cũng không thể phủ nhận được sức mạnh của cậu, tuy vậy cậu vẫn nhận phải rất nhiều những vết thương nặng nề sau trận chiến đó. Kể cả khi đã có nhiều người chết và bị bắt cóc, thì chắc chắn việc tìm kiếm họ sẽ là vô cùng khó khăn khi họ được cho rằng là đã bị mất tích trong một trận chiến với quy mô lớn như vậy.
Ngay từ đầu, thì Harold đã nói rằng là tên tội nhân đó----Justus Freund, đã dàn xếp mọi chuyện với quân đội và Hội Đồng rồi, vậy nên chắc chắn là hắn sẽ không thể nào bị bắt dù cho lí do có là gì đi chăng nữa. Vậy nên kể cả khi họ điều tra ra được chân tướng của những vụ bắt cóc, thì nó vẫn sẽ là vô dụng.
(Thật là một gã đàn ông đáng khinh.)
Kìm lại cơn giận; Erica đã đọc xong bản ghi.
【”Vậy ra đó là lí do mà tớ không cảm nhận được bất kỳ sát ý nào từ họ.”】
【”Tớ đã nói chuyện với từng người bọn họ rồi và câu trả lời của cả hai người đó đều giống y hệt nhau. Giờ tớ còn có cả xác nhận từ cậu nữa, nên giờ tớ đã chắc chắn rằng chuyện này là sự thật.”】
Trong quá khứ, Harold đã từng nói rằng là gã đó đã bắt cóc hai người đến từ bộ tộc và làm thí nghiệm lên họ.
Có vẻ như là cậu đã ám chỉ tới Ventos và Lilium. Xét theo con người của cậu ta, thì có lẽ là cậu đã có ý muốn cứu lấy bọn họ, và bằng một cách nào đó, thì có vẻ như cậu ấy đã giúp cho họ có lại nhận thức
Dù cho điều đó có bao gồm việc phải chiến đấu với Erica cùng những người khác, thì cậu ấy cũng đã làm được.
【”Dù sao thì, họ cũng nói rằng là họ muốn gửi lời xin lỗi tới Liner.”】
【”Vì việc đả thương cha và mẹ của cậu ấy sao?”】
【”Đúng, hẳn rồi, họ không hề có chủ ý làm vậy, nhưng họ vẫn có thể nhớ được chuyện đó.”】
Chúng ta đều có thể tưởng tượng ra việc phải làm đau người khác trong khi điều đó trái với ý muốn của bản thân nó khó chịu đến mức nào.
Kể cả là vậy, thì họ chịu trách nhiệm và nhận lỗi về mình.
【”Vấn đề duy nhất đó là liệu Liner có giữ được bình tĩnh khi gặp họ hay không…”】
【”Việc đó có lẽ sẽ hơi khó. Cậu ấy là một người tốt bụng, nhưng Liner còn rất yêu thương gia đình của mình nữa, tớ nghĩ cậu ấy sẽ khó lòng mà tha thứ cho 2 người bọn họ.”】
【”Cậu nghĩ vậy sao? Mà, nó cũng giống những gì tớ nghĩ, có lẽ sẽ tốt hơn nếu như để cho họ chút thời gian.”】
【”Không, chúng ta sẽ tạo cơ hội để cho họ có thể giảng hoà.”】[note40685]
Erica sẽ tôn trọng ý muốn của họ. Sau cùng thì, Harold chắc chắn cũng sẽ làm vậy.
Nhưng quan trọng hơn nữa là, cô cũng ngưỡng mộ Lilium và Ventos. Hai người đó có được thứ sức mạnh mà cô không bao giờ có. Họ không giống cô, người chỉ biết chạy trốn khỏi sự thật là bản thân không thể hỗ trợ Harold.
(Dù cho bản thân mình có vô dụng đi chăng nữa, thì những người như Lifa và hai người đó có lẽ sẽ giúp đỡ được cho ngài Harold vào một ngày nào đấy.)
Cô biết là suy nghĩ của cô đang đi sai hướng. Cô cũng biết là cô chỉ đang đùn đẩy trách nghiệm cho người khác một cách ích kỷ.
Tuy nhiên, dù cho bản thân cô không thể làm được bất cứ thứ gì, thì ít nhất cô vẫn muốn xoá đi sự đơn độc trên con đường mà Harold đang bước đi.
Đây là khát vọng duy nhất còn tồn tại trong cái vỏ rỗng của Erica.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Ôi Erica ơi là Erica (/ˍ・、)