◆Online◆
Hiện tại, mỗi thành viên trong guild chúng tôi đều đang chuẩn bị đương đầu với quest khó khăn.
Chuẩn bị cái gì à...?
Như Ricotta thì đang ngồi trong guild house, ra sức chế tạo thật nhiều Hi-Potion cho tất cả các thành viên này. Để mua được item phục hồi nhiều thể lực như Hi-Potion thì phải tốn chi phí rất lớn. Thân là nhà giả kim, nhỏ có thể dùng nguyên liệu thu thập được để tự chế tạo.
Mashu thì đi kiếm tiền để mua các món trang sức tăng cường HP như dây chuyền, vòng tay cho tất cả các thành viên.
Nghe nói quái vật vệ binh bảo vệ pháo đài có khả năng rớt item giá trị cao, đó cũng là địa điểm mà những người chơi solo dùng thích khách hay đi săn.
Tiện thể nói luôn, muốn đánh được ở bãi săn đó thì kỹ năng độc quyền của thích khách là điều cần thiết, còn đối với các nghề nghiệp khác thì hiệu suất không cao lắm.
Vì vậy chúng tôi đã giao việc đó cho cô ấy. Nếu cộng nó với số tiền bán những lọ Hi-Potion mà Ricotta chế tạo dư thì chúng tôi sẽ thu được nguồn tài chính không nhỏ.
Còn về phần tôi, tôi cùng Shizuku hiện đang đáp xuống lục địa phía đông sau khi đã rời khỏi vương đô [Firmus] bằng [Tàu bay].
Nơi đây là thị trấn trung tâm [Viride] của quốc gia [Silva], nơi tộc yêu tinh cai trị.
Vừa bước xuống tàu bay, thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt chính là cảnh quan của thành phố.
Do văn hóa ở đây không giống so với Firmus, nơi con người cai trị nên bầu không khí của thành phố có rất nhiều nét khác biệt.
Tỷ lệ màu xanh lá chiếm áp đảo, hài hòa cùng những tòa nhà hiện đại. Nếu phải nêu lên cảm nghĩ thì trông nó ấn tượng như một nền văn minh hiện đại nằm giữa thiên nhiên vậy.
Chắc do đây là quê hương của tộc yêu tinh nên loại nhân vật này chiếm đa số trong những người qua đường.
Nếu bạn thắc mắc tại sao chúng tôi lại đến nơi này thì xin thưa là để tìm item [Vòng tay gia hộ] chuyên dùng cho tu sĩ.
Nghe nói sau khi trang bị item đó thì thời gian duy trì phép thuật hỗ trợ cho đồng đội sẽ tăng lên.
Ví dụ như khi buff phép thuật tăng cường sức phòng thủ [Protection], thời gian hiệu quả sẽ kéo dài hơn, quả thật rất có ích.
Do đó vòng tay gia hộ là một món item không thể thiếu khi chinh phục quest khó khăn.
Vốn dĩ tôi định đi một mình nhưng Shizuku lại nói muốn giúp đỡ này kia nên rốt cuộc thì chúng tôi đã đi cùng nhau.
“Nè nè, ta ăn bentou ở đâu đây—?”
Ở bên cạnh, Shizuku đột nhiên hỏi tôi bằng giọng điệu ngọt ngào. Từ cửa sổ vật dụng cá nhân, cô ấy lấy ra item thức ăn là sandwich và thịt còn xương.
“Sao cứ như đi picnic thế!? Còn nữa, giọng điệu nghe chẳng bình thường chút nào!”
Nghe tôi công kích, cô ấy thu hồi item và biểu hiện điềm tĩnh trở lại như như mọi khi.
“Tôi có cho rằng đây là đi picnic gì đâu? Tôi chỉ nghĩ đây là hẹn hò thôi.”
“Càng không được.”
“Ra ngoài chỉ với 2 người. Đó không phải hẹn hò thì là gì?”
“Cũng phải nhỉ...?”
“Tiếp theo, ta chỉ việc tìm một nhà nghỉ rồi tình tứ thôi.”
“Làm ơn đừng có tỉnh queo khi nói một chuyện khó nghe như vậy—!!”
“Tuy hơi tiếc rằng đây không phải là hình dạng Hiệp sĩ-sama nhưng ta cứ bắt đầu bằng quan hệ yuri trước cũng được.”
“Không cần! Không cần! Đây không cần cái loại quan hệ đó! Hơn nữa, chẳng phải cậu nói là đi theo để hỗ trợ tớ sao?”
“Không sai, nhưng ít nhiều gì cũng phải có chút tư tưởng của con gái chứ.”
“Kiểu tư tưởng con gái nào vậy!”
“Thế, địa điểm cần đến ở đâu vậy?”
Cuối cùng cũng chịu trở lại vấn đề chính sao...
Tôi thở dài một cái.
Trước mặt chúng tôi hiện giờ là một nghĩa địa nằm ở ngoại ô.
Đây là nơi có thể tiếp nhận minigame event [Dọn dẹp nghĩa trang].
Dọn dẹp ở đây không phải là quét dọn theo nghĩa đen, mà là tiêu diệt ác linh thỉnh thoảng xuất hiện trong nghĩa địa. Nói cho đơn giản thì nó như trò chơi đập chuột chũi vậy.
Trong thời gian giới hạn, nếu bạn có thể tiêu diệt được đủ số lượng ác linh theo yêu cầu thì sẽ nhận được một item box, khi mở ra thì có khả năng đạt được vòng tay gia hộ.
Tôi nhanh chóng bắt đầu khiêu chiến. Tuy game rất đơn giản nhưng item mục tiêu thì rất khó xuất hiện.
Mặc dù nghề nghiệp không liên quan, Shizuku cũng tham gia khiêu chiến, thế nhưng 2 người chúng tôi đã hoàn thành 30 lần mà vẫn chưa có được item ấy, bộ nó khó ra đến như vậy sao? Tôi bắt đầu sốt ruột.
Cả đống item thuộc loại nguyên liệu kiếm được nãy giờ đáng giá cũng chưa tới 10G.
“Này, ta nghỉ ngơi chút đi.”
“Ờ...”
Có vẻ như Shizuku cũng đã thấm mệt. Ở bên cạnh, Suama cũng biểu hiện trạng thái mệt mõi mà kêu “fukyuuu...”.
Cơ thể rã rời, chúng tôi đến bên một tấm bia mộ gần đó. Sau đấy thì Shizuku lấy ra phần sandwich và thịt còn xương lúc nãy.
Tuy ăn những thứ này là để tăng điểm khéo léo (DEX) và nhanh nhẹn (AGI) nhưng nó khiến tôi cảm thấy thật khuây khỏa.
Khi liếc sang bên cạnh, tôi thấy Shizuku chân đang thả lỏng, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía bầu trời xa xa.
Vóc người cân đối và nét mặt duyên dáng, hoàn toàn khác với cơ thể nhỏ nhắn ngoài đời thực, khiến tôi không khỏi bị thu hút.
Aa... quả nhiên SWO vẫn là nhất.
Ngoài đời thực, nếu gặp trường hợp một cô gái ngồi bên cạnh, chắc chắn nhịp tim tôi sẽ đập mạnh. Về điểm ấy, tôi không cần phải lo khi ở trong thế giới ảo.
Tốt nhất là tôi nên giữ im lặng và ngắm nhìn thêm một chút.
Khi tôi nghĩ như thế thì,
“Cậu đang nhìn cái gì vậy?”
“Oái!?”
Đột nhiên bị hỏi, tôi giật bắn cả mình.
Người hỏi không phải là Shizuku. Bởi vì cô ấy đang tròn xoe đôi mắt một cách lạ thường với đôi má ửng đỏ.
Cô ấy đâu có nhận ra cái nhìn của tôi.
Hơn nữa, giọng nói đó phát ra từ đâu đó dưới chân.
Shizuku vội vã chặn mép váy lại.
Khi tôi cúi xuống thì thấy một gương mặt đang nằm lăn ra đất nhìn chân của tôi và Shizuku. Đó là một gã có gương mặt điểm trai, mái tóc vàng xoăn xít và ăn mặc trông như quý tộc.
“Xin chào, là Carl Oji đâ— HỰ!”
Khi hắn vừa mở miệng, tôi theo phản xạ mà đạp cho hắn một cái. Thế nhưng hắn lại...
“Aa! Bàn chân nhỏ bé của Riel-tan... haa... haa... đang dẫm lên khuôn mặt của mình!”
Phát ra câu kinh tởm như vậy khiến tôi cảm thấy rùng mình mà rút chân về.
“Đ... đừng có nói bằng cái giọng kì quái đó!!”
Tên của gã đang biểu cảm sung sướng đó là Carl Friedrich O... thôi mệt, dài quá đi! Cứ gọi là [Carl] cho gọn, Carl!
Người điều khiển bên trong thì không cần phải nói cũng biết, là thằng bạn cùng lớp của tôi, Kamogawa Kyouya.
“Đột nhiên dẫm lên mặt người khác là không được đâu nhé, Riel-shi. Nhưng với cá nhân tôi thì đúng thật là sảng khoái. *Choeng*.”
“Lần sau thì tớ sẽ đạp cậu cho tới chết luôn đấy?”
“Cậu cứ đùa mãi.”
“Với cậu thì đây chẳng bao giờ đùa nhé!”
“A—, coi kìa, tính cách của Riel-shi lại bị phá vỡ nữa rồi!”
“Ể? À à, n-nếu là Carl thì tớ chẳng bao giờ đùa đâu nhé!”
“Good!!”
Tôi vừa dứt lời, Carl liền giơ ngón tay cái lên.
Good cái éo!!
“Thôi tạm gác chuyện đó sang một bên, cậu đang làm gì ở đây vậy?”
“Ể? À, thôi nào, thì cũng có cùng mục đích như Riel-shi thôi. Thế cho nên tớ mới làm cái minigame event này. Gahaha.”
Giọng điệu cậu ta có chút đáng ngờ.
“Mục đích của Carl cũng là vòng tay gia hộ á? Nhưng người hát rong (Bard) như cậu đâu có cần nó?”
“A— hỏng bét hỏng bét. Tự dưng quên béng mất công việc của mình.”
Carl đột nhiên độc thoại, sau đó bỗng dưng móc ra một item trước mắt tôi, khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
“Chààà? Đây chẳng phải là vòng tay gia hộ sao? Chắc lúc nãy mở box ra được mà mình không hay. Nhưng nghề nghiệp của mình lại không dùng được. Rầu thật, đúng là rầu thật. Nó chỉ giới hạn mỗi nghề nghiệp tu sĩ mà thôi.”
Cái giọng điệu cố ý đó, nghe mà phát ghét.
Ngay lúc tôi kiềm chế không nổi nữa, chỉ muốn đập cho cậu ta một trận thì giọng điệu của Carl đột nhiên trở lại bình thường.
“Chính vì vậy, đành phải đem nó cho Riel-shi thôi.”
“Ể? N-n-này!?”
Vừa nói xong, cậu ta ấn nó vào tay tôi, sau đó quay đầu lại vội vã bỏ đi.
Rốt cuộc là sao? Tôi hoàn toàn không hiểu cậu ta muốn gì.
Tôi và Shizuku cùng nhau nhìn chiếc vòng tay trong chốc lát—
Đành phải nhận thôi chứ biết làm sao.
Thế là chúng tôi đã có nó một cách dễ dàng.
X X X
Tuy đơn giản hơn dự tính nhưng do đã có được món đồ mục tiêu rồi, chúng tôi trở lại phi trường của thành phố để đón tàu bay.
Tàu bay ở đây là phương tiện chuyên chở bao gồm những chiếc ghế được gắn trên lưng một con wyvern khổng lồ, cảm giác chẳng khác gì xe buýt ở ngoài thế giới thực.
Ngồi trên nó một lúc là đến được guild house ở Firmus ngay. Lúc đi chúng tôi cũng đã sử dụng nó.
Do rất có triển vọng nên ở đây được chọn làm nơi lắp đặt nhiều các cầu thang mà ta hay gọi là cầu tàu để dẫn lên tàu bay. Bạn phải đứng xếp hàng trước cầu thang của tàu bay mà mình cần đi, bởi vì mỗi tàu bay đều có một điểm đến khác nhau.
Thật may vì bên chúng tôi không có ai đứng xếp hàng, giờ thì chỉ cần chờ tàu đáp xuống là bước lên thôi.
Vài phút trước khi tàu bay hạ cánh.
Sau lưng chúng tôi xuất hiện thêm hành khách thứ 3.
Tuy nhiên, vị hành khách đó trông rất quen.
Mái tóc màu hồng buộc thành 2 viên dango ở hai bên. Hơn nữa, nhìn sơ qua đã biết ngay là tân thủ chưa có nghề nghiệp.
Phải, đó chính là người từ trước đến giờ vẫn luôn luẩn quẩn quanh chúng tôi, [Mario].
Trước đây, nhìn vào các thao tác vụng về của cô ấy, tôi hoài nghi rằng cô ấy chỉ mới bắt đầu chơi SWO, hay thậm chí có thể đây là lần đầu tiên cô ấy chơi game nữa. Nhưng mà bây giờ đã quen rồi sao? Bởi vì cô ấy đang đứng xếp hàng một cách rất bình thường—
Trong lúc tôi đang nghĩ như thế thì một chuyện ngoài dự tính xảy ra!
Đôi má của Mario đột nhiên dán chặt vào đầu tôi.
“A—n, cuối cùng thì cũng cử động bình thường lại được rồi úii—”
“G-g-g-gì vậy!?”
Bởi vì so với vóc dáng của avatar Riel thì cô ấy cao hơn một chút, vốn tôi cũng đã cảm giác được là trên đầu mình có gì đó nhưng do bất ngờ quá nên tôi không kịp chuẩn bị tâm lý.
Kết quả là hội chứng FEDS của tôi lại phản ứng ngay trong online.
Vẫn dán chặt, mắt cô ấy lướt qua toàn thân tôi, sau đó đột nhiên giở mép váy của tôi lên.
“Mồ, ăn mặc kiểu gì thế này? Chẳng phù hợp với hình hài của một cô bé chút nào cả.”
“N-này!?”
Tuy là con trai nhưng tôi vẫn cảm thấy xấu hổ và vô thức chặn mép váy lại.
Cơ mà, tại sao cô gái này lại biết tôi là một nekama??
Hơn nữa, cái cảm giác đặc biệt thân mật, dễ dàng xen vào không gian riêng tư của người khác này, hình như gần đây tôi có gặp qua ở đâu rồi thì phải.
Là ai nhỉ?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ như thế thì Mario tự nhiên lắc lư cơ thể và nói một cách ngượng ngùng.
“Ehehe, phải rồi, cậu vẫn còn đang giữ cuốn sổ tay của tớ mà nhỉ? Vậy là lần này tớ đã có lý do chính đáng để đường hoàng bước vào bằng cửa chính rồi—”
Sổ tay? Giữ?
Có vẻ như tôi đã biết cô gái này là ai rồi...
Nhất định Mario chính là Misaki-san.
Cô ấy bắt đầu chơi SWO từ bao giờ vậy?
Mà thôi, chắc không nên biết thì tốt hơn...
“Cơ mà, cậu đang làm gì thế hả? Đừng có sờ soạng lung tung như vậy. Kh-không được, không được mààà...”
Mario hăng hái chọt chọt ngón tay vào má tôi, vuốt tóc và ôm chằm lấy chân tôi.
Biểu hiện của cô ấy đầy khoái cảm, gương mặt trông cũng hơi ửng đỏ.
“Fufu, tại việc này thú vị quá mà. Có ai ngờ rằng thế giới ảo lại tuyệt đến như vậy. Hơn nữa, được xoa mông của Sagimiya-kun như thế này oááá!?”
Đột nhiên Mario biến mất ngay trước mặt tôi, kèm theo đó là một tiếng hét đau đớn.
Nói chính xác hơn thì không phải là biến mất, mà là bị cái gì đó đánh bay.
Cơ thể của Mario, như quả bóng bowling, lăn quay lên cầu thang được một đoạn thì mới dừng lại.
Sau đó, từ trên cầu thang lăn xuống một quả bóng lông màu trắng.
Quả bóng lông phóng lướt qua tôi đến an tọa trên vai chủ nhân của nó và kêu lên một tiếng.
“Fukyu!”
Vừa hoàn thành nhiệm vụ và quay trở lại vai của Shizuku với gương mặt thỏa mãn là chú quái vật phục dịch của cô ấy, Suama.
Shizuku dịu dàng xoa cái đầu mềm mại của Suama.
“Tuyệt, thi triển chiêu [Suama Special Super Nova Vortex Final Illusion Attack Way Phiên Bản Cải Tiến] tốt lắm!”
“Tên gì dài dòng quá vậy...”
Trong lúc tôi chán nản lên tiếng như thế thì—
Mario lảo đảo đứng dậy, sau đó ngay lập tức đối mặt với Shizuku mà hét toáng lên.
“Tự nhiên làm gì vậy hả!? Đau lắm đấy có biết không!?”
“Hứm, bình thường thì ra vẻ, thế mà chỉ nhiêu đó cũng không tránh được.”
“Chuyện đó có liên quan gì đâu chứ!? Vả lại, tôi không có ra vẻ! Cô là...ờm...cô là đồ... đồ con hến! Đồ chibi! Đồ ngực lép!”
“Hả? Không ngờ một con bitch secondhand mà cũng nói được như vậy đấy!”
“T-tôi không phải là hàng secondhand! Mà kiểu gì cũng đỡ hơn một nhỏ tự kỷ với cái bảng trắng như cô! Nếu thích, tôi có thể giúp cô đặt nó vào quan tài cùng mình đấy?”
“Sao tự nhiên đề cập đến việc cái chết của tôi thế? Mà cho dù cô không chết thì sự tồn tại của cô cũng như người SteMa thôi nhỉ?”
“Là gì hả?”
“Viết tắt của Stealth Marketing. Ngay cả chữ đó mà cũng không biết à?”
“Tôi muốn hỏi là cô có ý gì cơ!”
“[Là gì hả?], vừa rồi cô đã hỏi như thế kia mà. Luôn lấp ló xung quanh để tình cờ lọt vào tâm trí của đối phương, như thế không phải SteMa thì còn là gì?”
“Hảả!? Tất nhiên là không có chuyện tình cờ rồi!”
Phải rồi. Đường hoàng luôn mà ha.
Mà, để ý thì nội dung của cuộc đấu khẩu này chẳng phải toàn đề cập đến các vấn đề ở ngoài đời thực sao?
Thế là thế nào?
Trong quán karaoke và ở trước cổng trường, coi như họ đã từng gặp nhau đi... nhưng cũng chỉ có như thế thôi mà?
Tôi thì do chuyện cuốn sổ tay nên mới nhận ra người bên trong Mario chính là Kudou Misaki, nhưng còn Shizuku thì làm gì có manh mối nào để nhận biết.
Mặt khác, tân thủ Mario cũng không thể biết người đang đứng trước mặt mình là bạn học cùng trường, Ayahane Shizuku được.
Vì lý do đó, tôi hỏi hai người họ một câu đơn giản.
“Ủa? Hai người quen nhau à?”
“Tôi không biết con nhỏ này.”
“Tớ không biết con người này.”
Cả hai đều đáp lại rất nhanh chóng.
Rõ ràng là nói dối!
Cơ mà, chẳng phải phong cách nói chuyện của con người bên trong giữa ảo và thực cũng chả mấy khác biệt sao?
Vừa rồi Mario-san đã gọi tôi là “Sagimiya-kun” một cách bình thường còn gì.
Chỉ là, trông họ đối diện với nhau như đang đứng trước kẻ thù vậy.
Quả nhiên là quen biết nhau sao?
Nhớ lại thì lúc gặp nhau ở trước cổng trường, họ đã im lặng nhìn nhau một lúc mà nhỉ.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ như thế, hai người họ vẫn chưa manh động gì cả.
“Cơ mà, cô xuất hiện ở đây làm gì?”
Shizuku nhìn lên cầu tàu bằng gương mặt không chút cảm xúc.
Mario cũng không nhún nhường mà lườm lại Shizuku.
“Tất nhiên là để cứu Sagimiya-kun thoát ra khỏi cái thế giới thế ảo rồi. Cứ tưởng SWO chỉ là một game thông thường nhưng không ngờ lại nguy hiểm đến như vậy. Sớm biết thế này thì tôi đã vào đây từ lâ—...ơ không phải, giờ không phải lúc để nói chuyện đó! Nếu cứ tiếp tục ở trong thế giới này, Sagimiya-kun sẽ không muốn trở về thế giới thực nữa, đúng chứ? Như thế thì sẽ rất phiền phức. Cậu ấy sẽ không thể kết hôn với Misaki được nữa.”
“Ơ không, nguyên nhân là do ngoài đời thực, cơ thể của tớ... cơ mà khoan khoan khoan!! Tại sao lại có vụ kết hôn ở đây!?”
Lại thêm một người ăn nói kỳ quái. À mà không, từ đầu đã kỳ quái sẵn rồi.
“Đợi một chút nhé, bây giờ tớ sẽ giải thoát cậu khỏi bùa mê của cô ta.”
“Không không, tâm trí tớ vẫn ở đây kia mà?”
Mario đột nhiên ngẩn người ra.
“Không lẽ đã bị tẩy não rồi sao!?”
“Không phải bị tẩy não, không phải!”
“Nói chung là bây giờ cứ đăng xuất trước đã. Nào, chúng ta cùng nhau trở về thế giới thực thôi hựựự!?”
Đang bước xuống cầu thang để dắt tôi đi thì mặt Mario ăn ngay quả bóng lông màu trắng khiến cô ấy lăn ngược trở lên.
Lại nữa rồi, chiêu Suama special gì gì đó (lược bỏ đoạn sau).
Không biết tàu bay (wyvern) đã đáp xuống tự khi nào, cơ thể Mario lăn thẳng một mạch lên ấy. Hơn nữa, có vẻ như thời gian cất cánh đã đến, đôi cánh của con wyvern bắt đầu xòe rộng.
“A? Ể? Thế này là sao!? Ueeeeeeeee!?”
Cô ấy bối rối trên chiếc tàu bay đang bay đến nơi khác.
Cứ thế, con tàu dần dần mất hút trên bầu trời xanh.
Ngay sau đó, Shizuku liền nhìn sang tấm bảng hướng dẫn bên cạnh cầu thang.
“A, nhầm tàu rồi, tàu này đi [Middle Region].”
Middle Region, đó là khu vực trung tâm của 6 lục địa, cũng là đích đến cuối cùng của game.
Do nơi đó vẫn chưa được release trên hệ thống nên ta chỉ có thể đến được sa mạc nằm ở cực nam của Middle Region.
Và tất nhiên, quái vật ở đó mạnh khủng khiếp...
“Ra vậy, hèn gì không có ai đứng xếp hàng cả.”
Shizuku nói một cách vô trách nhiệm.
Tôi nghĩ đến Mario đang đứng trên con tàu xa xa.
Cô ấy chết chắc rồi...
X X X
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, ngày chinh phục quest cuối cùng cũng đã đến.
Mang theo trang bị và item, hiện giờ chúng tôi đang trên đường đến núi Actos.
Hàng ngũ bao gồm Shizuku, Mashu, Ricotta và tôi.
Theo lời Shizuku thực hiện kế hoạch tác chiến lâu dài, chúng tôi đã bỏ ra nhiều ngày để chuẩn bị, song việc đó khiến tôi có chút lo lắng.
“Này, chúng ta đã bỏ ra thời gian chuẩn bị lâu như vậy liệu có ổn không?
“Chuyện gì?”
Đi đằng trước, Shizuku hỏi.
“Phần thưởng thành công chẳng phải theo nguyên tắc ‘ai đến trước được trước’ sao? Có khi nào bị ai đó giành được trước rồi không?”
“Fu, rõ ngốc. Chẳng phải do nó quá khó nên từ trước đến giờ chỉ có một party hoàn thành thôi đấy sao? Dù cho lần này có chiến dịch tuyên truyền thì cũng chả ai quan tâm đâu. Tuyên truyền cho có thế thôi.”
“Nghe cậu nói mà tớ mất hết nghị lực để hoàn thành nó rồi. Maa, mặc dù vốn tớ cũng đã nghĩ như thế.”
“Vậy thì thôi bỏ đi, ta chuyển sang đi tắm suối nước nóng mà lần trước bỏ lỡ, thấy thế nào?”
Vừa nói, Shizuku vừa chỉ sang bên trái của con đường lên núi.
“Vụ đó thì dẹp! Đi thôi, đi thôi! Dù quest khó cỡ nào cũng đi!”
Để tránh sự kiện trở thành nạn nhân của vụ giết người tại suối nước nóng, tôi hướng thẳng lối bên phải dẫn đến nơi làm quest.
Chúng tôi đến được đó trong khoảng 10 phút.
Xung quanh là mấy tảng đá quen thuộc, một nơi hiu quạnh, chỉ có mấy hòn đá xám lăn long lóc.
Đã đến đây nhiều lần nên tôi nhớ nó rất rõ.
Có hai party đã đến trước đó. Ít hơn tôi nghĩ.
Tuy họ đang chuẩn bị đi về nhưng trông bộ dạng thất thiểu thì chắc chẳng thu hoạch được gì.
Mấy người đó chắc vừa thử một lần thì thấy kết quả không khả quan nên từ bỏ đây mà.
Vì lẽ đó nên chẳng mấy chốc thì đến lượt chúng tôi.
“Nào, ta đi thôi.”
Khi tôi lên tiếng, Ricotta và Mashu hưởng ứng.
“Đi thôi nya—”
“Vâng—”
Nhưng riêng Shizuku thì lại có vẻ khó chịu một chút,
“Đó là câu nói của leader như tôi.”
Và cộc cằn nói như vậy.
Bốn người chúng tôi cùng một con thú bước vào khu vực làm quest.
Cảm giác có chút thiếu thoải mái so với lần cuối do không có Hime.
Quả nhiên thiếu cô ấy thì hơi buồn.
Xung quanh tĩnh lặng đến nổi da gà. Nhưng tôi biết là chỉ cần tiến về trước ba bốn bước nữa thôi thì tình huống sẽ đột ngột thay đổi.
Đã bao nhiêu lần chinh phục, đã bao nhiêu lần ngã xuống nên tôi quá quen rồi.
Dãy đá gập ghềnh đằng kia chính là vạch ngăn cách khu vực tiến hành quest. Ngay khi vừa bước qua thì lượng slime khổng lồ sẽ xuất hiện từ khắp mọi hướng.
Trước khi xông vào, Shizuku nói.
“Sẵn sàng cả rồi chứ? Ngay khi tôi vừa ra hiệu thì tất cả cùng đồng loạt xông vào. Sau đó thì chúng ta sẽ tiến hành đánh lâu dài như đã bàn. Khi nắm được cơ hội thì hãy đột nhập vào trung tâm và leo lên vách đá. Để hoàn thành quest này, ta nên nhắm đến vật thể mục tiêu. Bởi vì đánh hết đám slime này là chuyện không thể.”
“Rõ—”
“OK nya—”
“Mọi người cùng cố lên nào—”
Tôi buff phép thuật Protection cho tất cả các thành viên.
Sau đó thì chờ đợi chỉ thị của leader.
Shizuku hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
“Được rồi, ta đi thôi. Vì hôn lễ với Hiệp sĩ-sama!”
““Vì hôn lễ!””
“Ớ này...!?”
Tôi suýt ngã oạch về phía trước như bị trúng đạn.
Thiệt tình...
Nhưng đây không phải là lúc để nói đến chuyện đó.
Đám Ugly Slime đen đúa đồng loạt tràn ra từ các tảng đá và mặt đất. Xung quanh trong nháy mắt như một cơn sóng slime cuốn đến.
Đến rồi, chính là chúng.
Bọn chúng không mạnh mẽ gì, chỉ là do số lượng quá đông nên không cách nào xoay xở được, hồi ức ấy tràn về trong tôi.
Cơn sóng Ugly Slime lao đến chúng tôi.
Đầu tiên, Mashu rút [Poison Needle] ra và ném xung quanh.
Tuy thiệt hại không cao nhưng có thể khiến năm sáu con slime ngừng di chuyển.
Sau đó, Mashu lại tiếp tục tấn công. Lần này là khuếch nhĩ khách song đao.
Trong lúc ấy, Ricotta đang tạo ra sinh mạng nhân tạo hình mèo.
Hai chú mèo trắng dễ thương cùng nhau lao đến đám slime. Chiêu miêu trảo của chúng khá lợi hại, giúp ích được rất nhiều.
Shizuku thổi cây sáo đặc trưng của người thuần hóa thú để điều khiển Suama.
Suama nhảy ra chắn trước mặt Ricotta và Mashu, hút không khí vào người khiến cơ thể căng phồng lên.
Đó chính là kỹ năng [Heat Breath], khi thổi ra thì ngay cả núi đá cũng phải tan chảy.
Đám slime trước mặt đều đồng loạt bốc hơi.
Tôi thì đứng xa xa làm nhiệm vụ hậu phương, không ngừng quan sát để heal và buff cho mọi người.
Công việc của tôi đòi hỏi phải có tính phán đoán chính xác và trách nhiệm hết sức quan trọng. Chỉ cần lơ là một chút thôi là có thể sẽ khiến cho party bị thất thế và tan rã. Hơn nữa, tính mạng của bản thân cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Tất cả chúng tôi đều chuyên tâm chiến đấu. Do thể lực đã được đặc hóa nên so với lần trước thì chúng tôi đánh tốt hơn.
Dù vậy nhưng không biết sẽ cầm cự được bao lâu đây.
Quả nhiên là lực lượng của địch quá lớn. Giờ đừng nói là xông pha, thậm chí chúng tôi còn đang bị đàn áp dần dần.
“Kư, lại là cái khoảnh khắc khó chịu ấy...”
Vẫn đang chiến đấu, Shizuku thì thầm qua khóe miệng.
Như cô ấy nói, nếu cứ tiếp tục thế này thì chúng tôi sẽ lại bị tiêu diệt sạch như lần trước.
Tuy vấn đề vốn là không thể tiêu diệt hết kẻ địch, nhưng giờ lại có thêm tình trạng động tác bị chậm. Vì lý do nào đó mà cơ thể trở nên nặng nề, trước đây chúng tôi cũng có đề cập đến. Lúc đầu cứ nghĩ đó là do kẻ địch quá đông nên đâm ra lag nhưng xem ra không phải như vậy.
Bình thường vốn đã khó khăn rồi, gặp thêm tình trạng này đúng là họa vô đơn chí.
Tôi bất ngờ thấy một cái bóng trắng giữa đám slime đen.
“Đó là...”
Bộ xương người biết đi.
Là Skeleton.
Nhớ lại thì mấy lần trước cũng xuất hiện một tên đứng đằng sau mà nhỉ.
Nhưng mà tự dưng có mỗi mình nó lẻ loi như thế, cảm thấy lạc loài sao sao ấy.
Khi nhìn kĩ thì trong tay bộ xương cầm một thanh trượng, chắc lúc còn sống người đó từng là một pháp sư (Wizard).
Pháp sư?
“A...”
Một tia sáng lóe qua đầu tôi. Cơ mà, sao tôi lại quên được nhỉ!
Skeleton hệ pháp sư có thể sử dụng phép thuật [Slow].
Tôi lập tức sử dụng phép thuật Anti-Spell cho cả party.
“Ơ? Đột nhiên linh hoạt lại rồi nyan.”
“Đúng vậy thật—”
“Làm tốt lắm, Riel.”
Trước phản ứng của các thành viên, tôi làm tư thế guts pose và khẽ lẩm bẩm “Tuyệt!”.
Tiện tay, tôi công kích Skeleton bằng phép thuật [Punishment].
Nếu quái vật thuộc hệ tử hồn thì tốt nhất là cứ giao cho tu sĩ.
Sau hai ba phát phép thuật của tôi, nó thăng thiên.
Sau đó thì mọi chuyện lại diễn biến tốt đẹp, tôi cho là vậy... Tình huống không có thay đổi bất ngờ nào.
À mà không... cũng không suôn sẻ lắm.
Quả nhiên đối với số lượng áp đảo trước mặt thì chỉ có thể miễn cưỡng duy trì trận đánh mà thôi.
Sau khi cơ thể đã nhẹ đi, thỉnh thoảng đám Shizuku lại tung ra được một đại kỹ.
Nó được gọi là là [Skill Burst].
Nó xuất hiện khi hai người chơi canh thời cơ phát động kỹ năng công kích liên tiếp nhau, thiệt hại của nó gây ra lớn hơn nhiều so với bình thường.
Nhưng không phải kỹ năng nào thì cũng được mà phải tuân thủ theo trình tự nhất định.
Vì lẽ đó, trình tự hiện tại của họ là Mashu → Ricotta → Shizuku.
Đầu tiên Mashu sẽ dùng kỹ năng của thích khách, [Tẩm thủ ám sát].
Kế đến, Ricotta sẽ dùng kỹ năng của nhà giả kim, [Luyện đan phát dược].
Cuối cùng, Shizuku sẽ dùng kỹ năng của người thuần hóa thú, [Ma thú bạo tẩu].
Đại khái như vậy.
Khi skill burst xuất hiện, hiệu ứng ánh sáng phát ra chói lóa, kẻ địch gần đó cũng biến mất theo.
Tuy rất uy lực... nhưng không đủ để một đòn kết thúc tất cả.
Tôi thì phải tập trung vào việc heal cho mọi người nên không thể tham gia được. Hơn nữa, item mà mọi người mang theo càng lúc càng ít.
Dù vậy, các cô gái vẫn không chịu bỏ cuộc,
“Mashu sẽ đánh trước. Hây!”
“Hoy nya!”
“Tốt lắm!”
Mà thay phiên thông báo cho nhau để canh thời cơ xuất chiêu.
Bình thường họ luôn gây gổ, trông hoàn toàn chẳng hợp nhau chút nào nhưng hôm nay thì lại phối hợp với nhau thi triển skill burst rất hoàn mỹ.
“Hây!”
“Hoy nya!”
“Tốt!”
Sao hét cứ như đang giã bánh dày thế nhỉ...?
Mà nhìn kỹ lại thì kẻ địch cũng giống bánh dày ra phết đấy chứ?
“Hây!”
“Hoy nya!”
“Tốt!”
“Hây!”
“Hoy nya!”
“Tốt!”
Quanh đi quẩn lại chỉ có nhiêu đó âm thanh vang vọng khắp ngọn núi.
Ờm... các cô gái nãy giờ thực hiện thành công skill burst bao nhiêu lần rồi nhỉ? Việc canh thời gian cũng không phải dễ dàng gì nhưng nãy giờ sao không thấy thất bại lần nào ta...
Không lẽ ngay từ đầu đã chẳng thất bại lần nào sao?
Tôi đã quan sát rất kỹ. Cho đến bây giờ thì đã liên lục 40 lần.
Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy chuyện như vầy. Đây không còn là sức tập trung bình thường nữa.
“Kết hôn với...”
“Hiệp sĩ-sama...”
“Waffu—”
“Kết hôn với...”
“Hiệp sĩ-sama...”
“Waffu—”
Giọng hét thay đổi rồi!
“Waffu—” gì chứ nghe chẳng thích hợp với biểu hiện tập trung của Shizuku trầm tĩnh chút nào!
Nhưng ít nhất thì tôi cũng đã hiểu được nguồn động lực khiến các cô ấy tập trung!
Đáng sợ vãi!
Họ vẫn tiếp tục thực hiện skill burst.
Mỗi lần như thế, tôi có thể thấy được một khe hở giữa đám slime đông đúc, tuy nhỏ nhưng chắc đủ cho một người đi qua.
Nếu tôi tiến lên thì chắc có thể qua được.
“Riel! Mọi chuyện ở đây cứ để bọn này lo, mau đi đi!”
Shizuku hét lên trong lúc vẫn đang phối hợp với mọi người.
Hình như mình nghe câu này ở đâu đó rồi thì phải.
“Đợi đã, Shizuku, câu nói đó là death flag đấy nyan!”
“Đằng nào thì cả đám chẳng bị tiêu diệt. Cho dù phải hy sinh nhưng chỉ cần có một người đạt mục tiêu là được. Có khi đây chính là mấu chốt của quest này đấy!”
Shizuku gạt bỏ lời nói của Ricotta.
Đúng như cô ấy nói, trong điều kiện hoàn thành của quest không có ghi rằng “tiêu diệt toàn bộ slime”. Có khi chúng sẽ xuất hiện vô hạn cũng không chừng.
Mục tiêu đang nằm ở phía trước cơ.
Tuy không đành lòng nhưng hiện tại tôi đang nắm trong tay một sứ mệnh quan trọng.
“Trong lần skill burst tiếp theo hãy nhân cơ hội mà chạy tới nhé!”
Shizuku nói bằng gương mặt nghiêm túc làm tôi cũng hạ quyết tâm.
“Tớ hiểu rồi. Hẹn gặp lại mọi người. Nhớ bảo trọng nhé.”
Xác nhận xong sự đồng ý của tôi, các cô gái trao đổi ánh mắt để xác định thời cơ.
Sau vài giây thì thời điểm chín mùi.
“Moi!”
Shizuku ra hiệu ngắn gọn.
Cơ mà, “moi” là cái quái gì vậy? :LOL:
*Chú thích: Moi – có lẽ là lời chào bằng tiếng Phần Lan, xuất hiện cũng nhiều trên internet Nhật, đặc biệt là trên TwitCasting, giới trẻ Nhật Bản khá thích dùng từ này.
Giọng hét đột ngột và quái lạ khiến tôi nhất thời không kịp phản ứng.
Ít nhất thì cũng nên hét “Đến lúc rồi!” hay “Lên!” chứ.
Báo hại tôi suýt chút nữa không chạy qua kịp cái hở giữa đám slime vừa được mở.
Nói gì thì nói, lúc này tôi không có thời gian để quay đầu lại xem xét tình hình. Nếu làm vậy thì trong chớp mắt sẽ bị đám slime tóm gọn. Cho nên tôi chỉ còn biết dốc hết sức chạy về phía trước.
Đến bức tường phía trước, tôi len theo con đường mòn nhỏ hẹp để leo lên vách đá.
Đám slime có vẻ không thể lên được đây, chỉ có thể đứng ở đầu con đường mòn mà nhún nhảy.
Từ trên đây nhìn xuống có thể thấy cả biển slime đen chen chúc lúc nhúc. Tiện thể, tôi nhìn sang vị trí lúc nãy của đám Shizuku nhưng không còn thấy họ nữa.
Đã bị tiêu diệt hết rồi sao?
Cũng đành chịu thôi, mất đi healer là tôi thì họ đâu thể nào cầm cự lâu được.
Tuy cảm thấy thật áy náy nhưng đã đến nước này thì tôi nhất định phải hoàn thành quest để không phải phụ lòng tin của họ.
Nhưng mà, bình thường các cô gái ngay cả một chút teamwork còn không có thế mà vì một động cơ không trong sạch lại có thể hợp tác với nhau nhuần nhuyễn như vậy, hồi tưởng lại cảnh ấy, tôi không khỏi ấn tượng.
Thật sự nếu chịu phối hợp với nhau thì chúng tôi cũng ra dáng một party có thực lực đấy chứ?
A? Phải rồi, chẳng phải Melluna-chan đã nói là để hoàn thành quest thì teamwork là nhân tố quan trọng sao?
Nhưng mà, đó mà gọi là teamwork thì tôi có hơi nghi ngờ đấy...
“Thôi, tiếp tục nào.”
Sau khi đã điều chỉnh lại nội tâm, tôi bước về phía trước.
Trong lúc xem xét thượng nguồn của con sông slime, tôi thấy có cơn sóng thỉnh thoảng lại tràn ra tại một vị trí nhất định. Tôi nghĩ chắc có lẽ đám slime chui ra từ đó.
Một cái hang không ngừng nhả ra slime.
Phía trên cái hang có một vách đá nhô ra.
Tôi đi vòng xuống vách đá ấy.
“Lạ thật... đáng lẽ nó phải ở đâu đó gần đây chứ. Hay là phải vào trong hang nhỉ?”
Tôi nhìn xung quanh trong lúc đang băn khoăn.
Đúng lúc ấy, một cơn địa chấn bất ngờ diễn ra ngay dưới chân tôi.
“Động đất à!?”
Không thể, trong SWO làm gì có động đất.
Vách đá dưới chân tôi bắt đầu dịch chuyển.
Không, không chỉ như vậy. Từ mặt đất nhú lên thứ gì đó trông như đôi cánh và cái đầu dài phía trước. Trên cái đầu ấy là cặp mắt vàng khè với hàm răng nhọn hoắc.
Tuy từ góc độ này không thể nhìn thấy được nhưng tôi có thể hình dung ra đôi chân của nó đang cắm xuống đất để đứng dậy.
*Gàoooooooooo*
Cơn chấn động như xuyên qua tâm can tôi.
Thứ vừa phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc đó có da màu đen.
Là một con Dark Dragon.
“Thiệt hả trời!?”
Nơi mà tôi tưởng là vách đá, không ngờ chính là lưng của con rồng.
Hơn nữa, có vẻ như chính nó là thủ phạm khiến bọn Ugly Slime xuất hiện.
SWO là một thế giới mất đi hòa bình do chịu sự ảnh hưởng từ sự hồi sinh của ma vương tại Middle Region và đám ma thú, có thể nói là một RPG chính thống.
Ngay tại thời điểm ma vương hồi sinh, những con thú xung quanh đều chịu sự ảnh hưởng ma lực của hắn mà biến thành quái vật.
Có thể con rồng này cũng được hình thành từ sự tác động của ma lực. Bởi vì trên cánh của nó có dấu hiệu ma thuật rành rành đấy thôi.
Hãy nhìn chỗ này mà xem, đây chính là điểm yếu – tôi chỉ muốn nói như vậy.
Đó là vị trí trung tâm của mỗi cái cánh. Tổng cộng có hai.
Có khi nào việc này liên quan đến câu nói “cần phải lấy sức mạnh tương đương để phong ấn bóng tối” của Melluna-chan không nhỉ?
Có thể nếu dùng thanh kiếm đâm vào dấu hiệu ma thuật ấy thì ma lực kiểm soát con rồng sẽ được phóng thích.
Nhưng còn phần “sức mạnh tương đương” tức là sao? Nếu như hàm ý là phải đâm cả hai bên cùng một lúc thì khó mà làm được. Bởi vì tôi chỉ có một mình mà thôi.
Hơn nữa, con rồng này quá lớn để làm đối thủ. Với một tu sĩ mảnh mai như tôi thì chỉ cần một vuốt của nó thôi là chết ngay lập tức.
...Nhưng không làm thì lại không được.
Tôi nhìn thanh trượng trong tay.
Từ đầu đã đứng trên lưng con rồng, tính ra thì đúng là may mắn.
Cánh của nó đang nằm ngay trước mắt.
“Chỉ một chút nữa là mọi chuyện sẽ kết thúc thôi mà.”
Tôi chạy đến cánh phải.
Bỗng dưng, dưới chân tôi bắt đầu chao đảo.
Con rồng đang quằn quại cơ thể, nó muốn hất tôi rơi xuống đất.
“Oáiii!?”
Trong lúc bị ngã, tôi xoay xở kịp bám tay vào cái cánh.
Ng-nguy hiểm quá...
Tuy nhiên, tôi đang ở một vị trí rất tốt.
Ngẩng đầu lên là thấy ngay dấu hiệu ma thuật.
Tôi chỉ cần vươn tay đến một chút nữa là tới.
“Tốt, làm thôi nào.”
Tôi bám những phần lồi trên cái cánh để tiến đến vị trí vừa đủ khoảng cách chìa tay tới.
Sau đó, tôi cố định lại vị trí của mình rồi dùng đầu thanh trượng—
Đâm vào dấu hiệu ma thuật.
*Gàoooooooooooo*
Trong nháy mắt, một tiếng gào lớn vang lên, còn tầm nhìn của tôi bị lay động dữ dội.
Cả hai cánh của con rồng đều đang quạt liên hồi.
“Ốiiiiiiiiiiiii!?”
Tôi cố bám thanh trượng thật chặt để không bị hất văng khỏi đó.
Đầu tôi quay cuồng, tôi không còn biết thứ gì là gì nữa.
Mặt khác, bị ngã xuống thì nguy.
Nếu bị ngã xuống thì sẽ rơi ngay giữa bầy slime. Cảm giác ấy thật khó chịu, tôi chỉ muốn tránh xa.
Nhìn lại mới để ý, cái dấu hiệu ma thuật từ lúc tôi đâm đến giờ cứ chơm chớp ánh sáng. Trông giống như khoảng thời gian thúc giục tôi làm cái gì đó.
Cảm giác cứ như nó đang nói rằng “Làm mau lên, nếu không mọi chuyện sẽ kết thúc đấy?”. [Cần phải lấy sức mạnh tương đương để phong ấn bóng tối.]
Tôi nhớ lại câu nói đó một lần nữa.
Không lẽ... tôi phải đâm được dấu hiệu bên cánh trái trước khi ánh sáng chơm chớp dập tắt sao?
Nhưng giả sử cứ cho là thế nhưng trong trường hợp này thì phải làm sao cơ chứ?
Cánh của con rồng lúc này đang quạt như trận cuồng phong, chỉ cần lơ là một chút thôi thì đủ để nó hất văng đi mất hút rồi.
Cứ thế, thời gian giới hạn đang gần kề.
Có cách nào không nhỉ?
Cách để giúp tôi nhảy sang cánh trái................ a!
Trong đầu tôi chợt xuất hiện một thứ.
Đó là Daybreak Key.
Nếu tôi biến thành Hiệp sĩ-sama ở đây rồi sử dụng kỹ năng [Accel] thì sẽ có thể vượt qua.
Nhảy lên theo tiếng gió rít và *phập!*, chỉ cần như thế là xong.
Tôi dùng một tay mở màn hình trạng thái lên.
Thế nhưng, ngón tay tôi đã ngừng lại ngay lại thời điểm mở tab item.
Tôi chợt nhớ lại rằng đã quyết định là sẽ không sử dụng nó thêm lần nào nữa.
Dấu hiệu ma thuật nhấp nháy nhanh hơn, như thể nó đang cười nhạo tôi.
“A— mồồồ, chẳng còn cách nào khác!”
Tôi vừa bực dọc vừa đóng cửa sổ trạng thái lại và chờ đợi cơ hội khác.
Trong khoảnh khắc cánh con rồng ngừng chuyển động một chút, tôi hành động ngay.
Dùng hết sức mình phóng đến cái lưng đen thui, tôi chạy đến cánh trái.
Cái cánh đã ở ngay trước mặt.
“Làm thôi!”
Với vẻ đầy tự tin, tôi đạp mạnh hai chân và nhảy lên không trung.
Kế tiếp chỉ cần cắm thanh trượng xuống cái cánh nữa là được.
Nhưng trước khi tôi có thể chạm vào nó, tầm nhìn của tôi đã bị bao phủ bởi bóng tối.
X X X
◇Offline◇
Ngồi trên dãy ghế đá dưới bóng cây, tôi ngước mặt nhìn bầu trời.
Những tia nắng chói chang của mùa hè chiếu xuyên qua các khe lá.
Dù là ngồi dưới bóng cây nhưng cũng chẳng mát mẻ gì.
Mới gần đến kì nghỉ hè thôi mà đã nóng như thế này thì đến tháng Tám còn nóng cỡ nào nữa nhỉ? Tôi rã rượi suy nghĩ.
Trở lại thực tại, hiện tôi đang ở trong công viên gần trạm trung tâm Uraga.
Nếu bạn thắc mắc tại sao thì xin thưa là để báo cáo kết quả chinh phục quest chiến dịch tuyên truyền của guild.
Thật sự thì tôi cũng chẳng muốn gặp mặt chút nào do cái hội chứng của mình, nhắn tin qua email coi bộ tốt hơn nhiều.
Tuy nhiên, phải thông báo một kết quả xấu ngoài mong đợi, lại còn đã hứa hẹn trước đó... việc ấy khiến tôi cảm thấy thật áy náy. Không biết do lòng tự trọng hay gì nhưng tôi nghĩ tốt hơn là mình nên mặt đối mặt với cô ấy.
À, quên mất, tôi chưa nói về kết quả của lần chinh phục quest vừa rồi nhỉ? Thất bại rồi.
Lúc đó, vốn tôi đã nhảy lên và chuẩn bị dứt điểm rồi nhưng không ngờ lại bị cánh kia của con rồng vồ phải. Trông cứ như ta quơ tay đập muỗi khi nó vo ve bên mình ấy.
HP tôi lập tức tụt xuống 0.
Không hổ danh là Dark Dragon. Nếu phải đánh trực diện thì chắc tôi vài giây cũng không trụ nổi.
Vì lẽ đó, phần thưởng cũng không có.
Tuy kế hoạch miễn phí mọi thứ đã đi tong nhưng nghe Hime nói rằng cô ấy đã bắt đầu công việc làm thêm mới nên chắc là tôi đã lo lắng hơi quá rồi.
Với số lương trong một khoảng thời gian ngắn là đủ để cô ấy trở lại với SWO.
Hiện tại Hime đang làm thêm ở một tiệm thức ăn nhanh gần đó. Vì chúng tôi đã hẹn nhau sau khi cô ấy làm việc xong thì sẽ gặp mặt nói chuyện nên tôi đã chờ ở công viên này.
Không biết là do quá khẩn trương hay gì nhưng hình như tôi đến sớm quá thì phải.
Từ giờ đến lúc thời gian làm việc của Hime kết thúc còn tới hai tiếng nữa à? Hơi bị lâu đấy.
Giờ làm gì đây ta? Trong lúc tôi đang suy nghĩ như thế thì...
“Ôi không, giữa ban ngày ban mặt mà lại gặp một tên biến thái ở đây sao!?”
“Vâng vâng, hình như người bị ám chỉ là tôi, ớ nói ai biến thái hả!?”
Ngay khi ngước mặt lên hằn học, tôi bắt gặp Hime.
“Bởi vì, gọi tôi ra một hơi vắng vẻ như thế này thì chỉ có muốn... muốn làm chuyện không thể nói ra chứ gì?”
“Không không, cậu không thể nghĩ ra được gì khác sao? Làm ơn mở rộng tầm nhìn của mình một chút đi!”
Cô ấy vẫn ăn nói khó nghe như thường lệ.
Dù vậy, có một thứ ngay lập tức lôi cuốn sự chú ý của tôi. Đó là bộ đồng phục của Hime.
Cô ấy mặc một chiếc culotte skirt, bên trên là một chiếc áo thun, ngoài ra trên nón còn có đính logo là ký tự M.
Dù nhìn kiểu nào thì tôi cũng chắc mẻm đó là đồng phục của Miku Donalds.
Phải rồi, thời gian làm việc của cô ấy vẫn còn cơ mà. Hay là đang giờ nghỉ giải lao?
“Mà bộ dạng này là sao? Giờ làm việc kết thúc rồi?”
“Rất hợp phải không? Bộ đồ này. Tôi mà đã mặc thì dù đồ giản dị thế nào cũng trở nên đẹp hết.”
Hime xoay một vòng và tạo dáng như người mẫu.
“Không, ý tôi không phải như thế...”
“Quan trọng hơn, tại sao giờ này Keita lại ở đây? Vẫn chưa đến giờ hẹn kia mà?”
“À... tôi cũng không biết nữa. Tự nhiên muốn rời khỏi nhà sớm vậy thôi.”
“Tuy vẫn không rõ lắm nhưng kiểu gì thì cũng sớm quá đấy. Thế, cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì?”
Tuy rất muốn né tránh chủ đề này nhưng đã lỡ rồi thì đành phải nói thôi.
“À à, phải rồi. Là thế này. Trước tôi có nói về chuyện được miễn khi nhiều thứ khi hoàn thành quest chiến dịch tuyên truyền ấy, nhưng mà lần chinh phục mới đây... thất bại rồi. Tôi cảm thấy rất có lỗi nên muốn gặp mặt cậu để xin lỗi.”
“Ôi dào, từ đầu tôi đã không đặt chút kỳ vọng nào vào chuyện đó rồi nên cậu đâu cần phải cắn rứt làm gì.”
“Hể?”
“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi sẽ không nhận bất kỳ sự bố thí nào cả. Tôi vừa tìm được một công việc mới và làm rất tốt đấy thôi? Bởi vì tôi đã chọn một cửa hàng mà chẳng có ma nào trong trường của tôi lui tới cả. Tuy khách hàng có giận dữ nhưng tôi vẫn cố thích ứng, tuy quản lý có giận dữ nhưng tôi vẫn cố thích ứng, tuy chủ tiệm có giận dữ nhưng tôi vẫn cố thích ứng.”
“Nhiều người giận dữ quá vậy! Cơ mà, có thật là cậu ổn đấy chứ?”
“T-tất nhiên là ổn! Cậu đang nói cái gì vậy? Hoàn toàn ổn vì tôi đã quen với nó rồi. Đã rất quen...ưư...hức...”
Trong khoảnh khắc, tôi không còn hiểu việc gì đang diễn ra trước mắt.
Bởi vì mới đó cô ấy còn dứt khoát mà giờ đột nhiên lại bẻ cong cảm xúc mà khóc nức lên.
“Ể? Ơ? C-c-cậu sao vậy??”
“Không có gì, không có gì hết!”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng cô ấy chẳng thể nào che giấu được.
Ngay cả khi cô ấy quay mặt đi, tôi cũng có thể thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Đ-để xem nào... khăn tay, phải rồi khăn tay... ớ, mình không có mang! Mày đúng là tệ lậu mà, Keita!
Tôi kiểm tra trong túi mình xem còn gì khác có thể thay thế không.
“A, phải rồi.”
Vừa rồi trước khi đến đây, tôi có ghé cửa hàng anime để mua DVD [Rolise Blade] mới phát hành và tôi nhớ rằng nó có tặng một chiếc khăn tay đi kèm.
Tuy sau khi mở niêm phong ra thì sẽ không còn giá trị nữa nhưng giờ không phải là lúc để nghĩ đến chuyện đó.
Tôi xé lớp vỏ nilon và đưa chiếc khăn tay cho cô ấy.
“Đây, cậu dùng đi...”
“C-cảm ơn...”
Cô ấy cộc lốc nhận lấy và lau viền mắt.
Chắc là cô ấy đã bình tĩnh lại vì bây giờ cô ấy không phát ra tiếng nấc nữa.
Nếu chỉ dừng ở đó thôi thì đỡ quá, khổ nổi sau khi lau xong, Hime lại lơ đãng vạch chiếc khăn tay ra.
“......!?”
Mặt cô ấy bùng nổ và đỏ lên như gấc.
Chuyện đó cũng là lẽ dĩ nhiên thôi.
Bởi vì trên chiếc khăn tay tặng kèm DVD mà tôi vừa mua ấy có in hình heroine của bộ, [Công chúa sắt đá Mirumiru] trong bộ dạng hơi ecchi một chút.
“T-t-tại sao cậu lại đưa thứ này cho tôi lau hả!? Cơ mà, trước giờ tôi đã luôn nghĩ rằng Keita thích mấy thứ như thế này rồi. Quả nhiên giác quan thứ sáu của tôi không sai!”
“Không, đ-đây là... hiểu lầm! Hiểu lầm thôi!”
“Hiểu lầm cái gì? Chứng cứ rành rành ra đấy thôi!”
“Ơ ơ...”
“Ơ ơ cái gì? Mau thành thật khai báo đi, cậu thích mấy thứ này có phải không?”
“Ờ-ờ thì... phải.”
“Thiệt tình, đúng là một tên lolicon hết thuốc chữa mà... so với cơ thể của mình thì thật khác biệt. Phải làm sao đây? Lấy băng vải quấn (ngực) lại chăng?”
“Ể? Cậu đang nói cái gì vậy?”
“T-tôi chỉ nói với bản thân thôi! Nói chung là tôi sẽ giữ chiếc khăn này để học tập... à không, để giặt sạch rồi trả lại cậu sau. Như thế được chứ?”
“Khỏi cần cũng được mà. Cậu đâu phải mất công như thế làm gì.”
“Nói cái gì cơ? Nếu tôi cứ để thế này mà trả lại thì cậu sẽ ‘Haa haa... mình có thể ngửi thấy mùi của Hime-tan...hít hà...aa, Hime-tan!’ chứ gì?”
“Không có nhé!”
Nếu làm như thế thì tôi sẽ ngất xỉu là cái chắc! Tôi chỉ là muốn Mirumiru-chan trở về càng sớm càng tốt thôi.
“Thế, trở lại chuyện lúc nãy xem nào... cậu sao thế? Bộ công việc có vấn đề gì à?”
Mặc dù cô ấy có vẻ muốn trốn tránh chủ đề này nhưng tôi vẫn không cho qua. Bởi vì tôi cũng có chút lo lắng.
Hime im lặng trong một lúc.
“Có thể kể cho tôi nghe được không?”
Khi tôi hỏi như vậy, cô ấy bắt đầu mở miệng.
“Như cậu thấy đấy. Cậu cũng biết rồi mà phải không? Kh-không được trôi chảy cho lắm. Hôm nay tôi đã hai lần làm khách nổi giận, công việc thì mắc phải một đống lỗi lầm, ngay cả xin lỗi cũng làm không xong...cảm thấy khó khăn quá...tôi muốn trốn khỏi đó...thế cho nên tôi đã bỏ đến đây mà không xin phép...rồi tôi sẽ lại gặp thêm phiền phức nữa thôi.”
Đôi mắt Hime lại bắt đầu ướt át.
“Tôi tệ quá phải không? Dù làm thế nào thì tính cách này vẫn không thay đổi được! Bởi vì tôi đã quen sống như thế. Sau khi papa mất thì mọi chuyện càng trở nên tệ hại. Thân là con gái của Kujou, tôi phải thật hoàn hảo. Thất bại của tôi cũng chính là thất bại của papa. Vì vậy cho nên mỗi ngày đầu óc tôi đều cảm thấy căng thẳng. Tuy nhiên, tôi không giống như papa, một người kiên cường và đầy bản lĩnh. Tôi chỉ là một đứa bất tài. Vì vậy, tôi luôn trút cơn giận lên đầu người khác và dần dần nó đã trở thành tính cách của tôi. Tôi ghét bản thân mình!”
“Thật ấn tượng!”
“Ể...?”
Cậu đang nói cái gì thế? Hime nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy.
“Tôi nói là cậu thật ấn tượng. Có thể hiểu rõ bản thân mình như vậy. Điểm mạnh, điểm yếu của bản thân là gì, con người có mấy ai hiểu rõ được như vậy đâu? Hơn nữa, cậu cứ như thế này là được rồi. Bởi vì cậu là Hime (công chúa) cơ mà. Vả lại, chỉ cần nói chuyện như vừa rồi thì sẽ có người thấy được dáng vẻ thật sự của Hime thôi. Cho nên không sao đâu.”
Tuy không bằng lúc nãy nhưng gương mặt của Hime lại mếu máo.
Nước mắt cô đọng đầy trên khóe mắt và sẵn sàng vỡ ra bất cứ lúc nào.
Và sau đó, cơ thể tôi đột nhiên trở nên nặng trĩu.
Phải, Hime đã tựa vào nó.
“Uee!? G-gì vậy, n-này!?”
Đôi tay mỏng manh của Hime vòng ra phía sau ôm lấy lưng của tôi. Gương mặt Hime úp vào ngực tôi khiến tôi cảm thấy chột dạ. Bụng tôi thì lại có cái gì đó mềm nhũn dán vào!
Thế này quả thật không ổn! Cực kỳ không ổn!!
Trong lúc nhận thức của tôi dần dần mờ nhạt, Hime, vẫn còn tựa vào lòng tôi, thì thầm.
“...Quả nhiên, cậu vẫn luôn như vậy.”
“Hể?”
“Cậu luôn tự tiện cởi hết vỏ bọc và bước vào con tim của tôi.”
“C-cởi hết vỏ bọc!?”
*Chú thích: động từ ở đây cũng có nghĩa là cởi/lột hết đồ của người khác.
“Tôi không bao giờ qua mắt được Keita, cậu luôn làm tôi phải bộc lộ con người thật của mình.”
“R-ra là nói chuyện đó sao...”
“Trước khi gặp Keita, tôi không phải như thế này đâu. Tôi bắt đầu SWO cũng là vì muốn trốn tránh hiện thực. Nhưng dù là trong online thì tính cách của tôi vẫn chẳng thay đổi gì cả, phải không? Tôi vẫn luôn ra vẻ chanh chua với mọi người xung quanh. Và rồi lúc đó tôi gặp Riel. Cô ấy là người luôn thể hiện cảm xúc thật của mình ra ngoài. Có thể nói là rất thẳng thắn. Còn tôi thì ngược lại, luôn che giấu cảm xúc của mình bên trong. Dù vậy, mỗi khi đứng trước Riel, tôi có thể bộc lộ con người thật của mình, cảm giác thật thoải mái........ À phải rồi, cậu còn nhớ ‘lời hứa’ lúc đó chứ?”
Lại cái từ đó.
Nhưng hứa gì nhỉ?
Thấy tôi không trả lời, cô ấy mở miệng.
“Là chuyện trong cái ngày cậu mời tôi vào guild ấy. Khi đó tôi đã hỏi rằng ‘chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi không?’. Và Keita đã trả lời là ‘được chứ’.”
Nhờ lời gợi ý của cô ấy mà tôi đã nhớ ra.
Tôi gặp Hime lần đầu tiên trong SWO là ở [Rừng khởi đầu].
Trong lúc đi ngang qua đấy, thấy cô ấy bị một nhóm PK quấy rầy nên tôi đã lao vào giúp đỡ. Tuy đã có công giúp đỡ nhưng sau khi xong việc thì tôi rút ngay.
Lúc đó level của tôi còn rất thấp, guild member chỉ có mỗi mình Shizuku nên đa phần tôi đi solo là chủ yếu. Vài ngày sau khi gặp Hime, tôi có solo đi luyện level ở bãi quái Killer Mushroom.
Trong lúc đánh ở bãi quái đơn giản, hiệu suất kinh nghiệm không cao ấy, tôi bắt gặp một cô gái đạo chích yêu tinh cũng solo đánh Killer Mushroom như mình.
Tôi nhận ra cô ấy ngay lập tức.
Dù vậy, tôi lại không dám lên tiếng chào hỏi vì quá nhát gan.
Thế nhưng rồi ngày hôm sau, hôm sau, hôm sau nữa, tôi cứ thấy cô ấy luyện level ở cùng bãi quái với mình. Hơn nữa, những lúc ấy tôi không hề thấy bóng dáng của bất cứ người chơi nào khác. Thế nên tôi thầm nghĩ rằng hẳn cô ấy cũng chú ý đến sự tồn tại của mình nên đã trút hết dũng khí đến chào hỏi.
Sau đây là dòng hồi tưởng của tôi về lúc đó.
X X X
“Chào buổi tối... ơ...ờm... cậu là người bị tấn công ở Rừng khởi đầu lúc trước phải không nhỉ?”
“Hả? Cậu nói gì thế?”
Phản ứng ngoài dự tính! Coi bộ chỉ có mình là người còn nhớ! Thật là xấu hổ quá đi!
“X-xin lỗi, thật sự xin lỗi! Tôi nhận lầm người thôi, xin đừng bận tâm! Tạm biệt.”
“Kh-khoan!? Đợi một chút đã!!”
“Hể?”
Đột nhiên bị kéo lại làm tôi bất ngờ.
Khi tôi quay đầu lại thì thấy cô ấy đang đỏ mặt.
“Tại sao lại bỏ chạy hả!?”
“Ơ, tớ đâu có bỏ chạy gì đâu... chỉ là nhận lầm người thôi mà.”
“Kh-không có lầm đâu!”
“Ể, vậy ra cậu vẫn còn nhớ.”
“T-tất nhiên không phải là tôi luôn khắc ghi trong lòng hay gì đâu nhé! Đ-đừng có hiểu lầm đấy! M-mà cậu tìm tôi có việc gì?”
Lúc mới gặp mình cũng thấy nghi rồi nhưng quả nhiên đây là một con người rắc rối... Có khi lúc nãy không đến chào hỏi còn tốt hơn...
Trong lúc nghĩ như thế, tôi trả lời cô gái có gương mặt khó chịu đang đứng trước mắt.
“Không có gì, tớ chỉ muốn hỏi là cậu có muốn lập party với tớ hay không thôi. Cậu thấy đấy, chúng ta đang đánh cũng một loại quái, nếu làm thế thì hiệu suất sẽ cao hơn... chỉ thế thôi.”
Khi tôi nói như vậy, cô ấy ngó ngang ngó dọc xung quanh, vẻ mặt cô ấy đỏ lên,
“P-p-p-p-p-p-p-p-party?? Với tôi á? Lập tổ đội với tôi á?”
Và hỏi như thế không biết bao nhiêu lần.
“Ch-chuyện đó bình thường thôi mà...?”
“Hứm, đành vậy. Mặc dù tôi đang rất bận nhưng thấy cậu năn nỉ như thế thì chẳng còn cách nào khác.”
“Nếu cậu bận thì thôi, không cần đâu.”
“Ớ, kh-không phải như thế!? M-mau mời đi! Cậu nói là muốn lập tổ đội với tôi mà phải không?”
Thái độ đột nhiên thay đổi 180 độ, quả thật là một con người rắc rối mà.
“Vâng vâng, mời quý cô lập party với tôi.”
“Đ-được thôi...”
“Thế tớ gửi lời mời qua nhé.”
“Ể!? À ờ, làm đi.”
Trả lời như vậy, cô ấy bắt đầu mở màn hình trạng thái lên. Tuy nhiên, vài phút đã trôi qua thế nhưng party vẫn chưa được lập.
Có khi nào...
“Này, không lẽ cậu chưa lập party bao giờ à?”
“S-sao cậu biết!? ....A! I-im đi! Như thế có gì sai hả?”
“Không, không có gì sai nhưng nếu cậu cứ nói ra thì tớ sẽ chỉ mà.”
“Vậy, mau chỉ đi.”
“......”
Phải, cứ như thế, tôi đã lập party với Hime. Nhưng vài ngày sau, số level tôi cần đã đủ nên tôi đã lên tiếng bảo rằng muốn giải tán party.
Vào lúc ấy, Hime, người chơi lúc nào cũng tỏ ra vẻ cao ngạo đột nhiên biểu hiện một gương mặt cô đơn, thấy vậy, tôi đã mời cô ấy gia nhập guild mà mình đã tạo chưa được bao lâu.
“A...”
Tôi nhớ tới rồi.
‘Chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi không?’
Biểu hiện của Hime lúc hỏi câu đó vẫn còn đọng lại trong đầu tôi.
Bình thường luôn tỏ ra ngạo mạn nhưng lúc đó trông cô ấy khiến tôi thật cảm động.
Nhưng mà, tôi cứ tưởng chung guild thì tức là đã ở bên nhau mãi mãi rồi chứ, bộ không phải sao?
X X X
Bỗng dưng có tiếng chim chíp trên cái cây bênh cạch, sau đó phóng lên bầu trời, khiến tâm trí của tôi trở về với thực tại.
Thấy tôi trầm tư một lúc mới trở lại với thực tại, Hime biểu hiện dịu dàng trước mắt tôi,
“Fufu, nhớ ra rồi chứ gì?”
Và nói như vậy, kèm theo một nụ cười trong lúc vẫn còn tựa đầu vào lòng tôi.
Mặt cô ấy ửng đỏ. Hơn nữa, tôi hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí ngạo mạn như mọi khi, thay vào đó là vẻ cực kì đáng yêu.
“Bất luận là online hay offline, chúng ta cũng sẽ mãi ở bên nhau. Vì thế cho nên tôi nghĩ đó là một việc tốt.”
“Việc gì cơ?”
“Kết hôn ngoài đời thực.”
“!?”
‘Ở bên nhau mãi mãi’ là ý đó á!?
Tuy do hội chứng công chúa mà các guild member mới bày ra chuyện kết hôn trong game nhưng sao bây giờ lại hoàn toàn lẫn lộn giữa thực và ảo luôn rồi?
Cơ mà như vậy tức là, người đã gửi những tin nhắn dưới cái tên Hugues...
Chính là Hime sao!?
Tôi dao động trong lúc suy nghĩ.
Kết hôn trong game thì còn miễn cưỡng chấp nhận chứ ngoài đời thực thì cuộc sống của tôi kể như chấm hết.
Thử tưởng tượng xem, mỗi ngày phải sinh hoạt với một cô gái bên cạnh thì thằng mắc hội chứng FEDS như tôi làm sao sống nổi? Có khi chết thật luôn ấy.
Tôi vẫn còn rất nhiều game và anime chưa đụng đến. Do đó tôi không thể chết ở một nơi như thế này được! Hơn nữa, waifu của tôi chỉ có một và đó chính là Konoha-chan.
Tìm cách bỏ trốn, đúng vậy, phải tìm cách bỏ trốn!
Nếu là vậy, tôi phải cố gắng xử lý đôi tay của Hime đang ôm chặt lấy cơ thể mình. Để thực hiện kế hoạch đó, tôi bắt lấy cánh tay của Hime, nhưng...
Đôi tay ấy không biết đã dịch chuyển lên cổ tôi tự bao giờ... Trước mắt tôi là mái tóc vàng dâu tây xinh đẹp kèm theo một nụ cười dịu dàng.
Đôi môi trông như quả mọng nhỏ thì thầm.
“—thích cậu.”
Và rồi sau đó, quả mọng ấy khóa môi của tôi lại.