Ore no Real to Netgame ga Love Comedy ni Shinshokusare Hajimete Yabai (1-5)

#03: không ổn, chiến dịch quá hào phóng mới chết.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

◆Online◆

Tối hôm đó, khi tôi đăng nhập vào thì guild house rất vắng vẻ.

Chỉ có mỗi Ricotta đang luyện kỹ năng chạm khắc bằng item kim loại ở trên bàn.

Nhưng chắc mọi người cũng sẽ đăng nhập ngay thôi, tôi nghĩ.

Để chờ các thành viên khác, tôi đến ngồi xuống cái ghế đối diện với Ricotta.

Cảm giác có gì đó là lạ.

Bình thường, ngay khi vừa nhìn thấy tôi thì,

“Nãy giờ cứ trông chờ Riel mãi nya~n!”

Nhỏ sẽ nói như thế và nhảy bổ vào tôi, thế nhưng hôm nay nhỏ chỉ nhìn chằm chằm item mà không phát ra tiếng nào.

À mà nhớ lại thì ở ngoài đời thực nhỏ đã bỏ nhà đi, đến giờ vẫn chưa chịu về nữa.

Tôi biết là nó có mang theo ESG nhưng rốt cuộc thì nó đã đăng nhập ở đâu cơ chứ? Lại ở nhà bạn nữa sao?

Cảm thấy hơi lo lắng, tôi lên tiếng.

“Nè, Rio, hiện giờ em đang truy cập ở đâu vậy? Trước hết cứ về nhà đi đã...”

“Không phải Rio nyan. Là Ricotta nya.”

Cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhỏ giận dỗi nói như vậy.

“Ể, à, ph-phải nhỉ. Thế còn chuyện về nhà...”

“Không cần phải lo nyan.”

“Ể?”

“Trước Ricotta đã nói là sẽ không sao rồi kia mà nyan. Chỉ là có chút việc muốn làm, sau khi hoàn thành thì sẽ tự động quay về thôi nyan.”

“Th...thế à?”

Chút việc muốn làm là việc gì? Tôi không có cơ hội để hỏi chuyện đó. Bởi vì,

“Có chuyện quan trọng hơn đây, Ricotta muốn Riel xem đuôi của Ricotta nyan.”

Nhỏ nói như thế và quay mông về phía tôi.

Từ bên dưới chiếc áo khoác dài của nhà giả kim, một chiếc đuôi màu trắng chìa ra. Ở đỉnh đuôi có một cái ghim hoa hình con bướm trông rất đáng yêu.

“Có dễ thương không nya? Ricotta đã làm trong lúc đang luyện kỹ năng chạm khắc đấy nya.”

“He— đẹp thật đấy.”

“Fufu—♪ Nhân tiện, khi trang bị nó vào thì sẽ tăng thêm 2 điểm mị lực (CHR) đấy nyan.”

Ricotta lắc lư cơ thể, tỏ ra rất vui vẻ.

Nhìn dáng vẻ đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Mà phải công nhận là cái thông số giá trị CHR+2 kia thật chẳng cần thiết. Trên thực tế, chỉ cần ngắm nhìn chiếc đuôi ve vẩy vì hạnh phúc của nhỏ là đã khiến tôi bấn muốn ch—

“Ớ, uoeee!?”

Tôi phát ra âm thanh quái lạ là bởi vì trong lúc đang nhìn chiếc đuôi ve vẩy, tôi thấy có gì đó trắng trắng... đ-đ-đó là một chiếc quần lót thoắt ẩn thoắt hiện!

“N-này, tớ thấy đấy! Tớ có thể thấy đấy!!”

“Thấy gì cơ nyan?”

“Thấy gì á... th-thì là... q-q-quần lót!”

“Ể? Thế à nya? Nhưng chắc là không có chuyện đó đâu nya—”

“Không không không! Đừng có phỏng đoán ‘chắc là’ mà phải kiểm tra lại chứ—!”

“Nhưng mà, bởi vì ở đây không phải là đời thực nên đâu có sao nya?”

“Nhưng đây thì có!”

“Nói huỵch toẹt ra thì tớ đã cố tình để lộ pantsu nhằm mục đích gần như trả thù ấy mà nya—”

“Xấu xa! Đúng là xấu xa!”

Cho dù là online nhưng kích thích vẫn quá mãnh liệt. Nếu như đây là hiện thực thì chắc là giờ này tôi đã bất tỉnh rồi.

“Thôi đủ rồi mau chỉnh đốn trang phục lại đi! Nào nào.”

Tôi chồm qua bàn, đưa tay đến định kéo mép váy dưới lớp áo khoác của Ricotta xuống. Thế nhưng lại bắt nhầm cái đuôi—

“Nyahannn♥”

“Úi!? Đừng có phát ra âm thanh kỳ quái như thế chứ!”

“A-ai bảo... Riel-chan sờ mó vào chỗ kỳ cục ấy làm gì...”

“Ch-chỗ kỳ cục!? T-tớ có sờ mó gì đâu! Đ-đây chỉ là cái đuôi thôi mà!”

“Annn—”

“Hyoo!?”

“Đ-đừng......nắm chặt như vậy.........aa......”

Cảm thấy nóng sao, hay bị gì khác? Không biết vì lý do gì nhưng mặt Ricotta đang đỏ bừng, nhỏ phát ra tiết rên thất thần và nằm úp xuống mặt bàn. Nếu phải so sánh thì trông giống như chú mèo vừa ăn phải cây nho bạc.

*Chú thích: Actinidia polygama (còn được biết đến như cây nho bạc hay cây phấn mèo) – thông tin chi tiết xin vui lòng đọc tại ĐÂY. Chỉ cần biết là nó có tác dụng kích thích với loài mèo. Sau khi ăn phải, chúng thường có các hành vi như lăn lộn, gãi cằm và má, chảy nước dãi, liếm (giống như bị say xỉn vậy).

Uầy, cái tình huống gì thế này?

Cơ mà, nếu bị các thành viên khác chứng kiến cảnh này thì thật không ổn chút nào.

Trước tiên cứ giúp Ricotta chỉnh đốn lại trang phục đã. Ngay khi tôi vừa nghĩ như thế thì,

“Cậu đang làm gì vậy—...?”

“Oái!?”

Nghe giọng nói từ hướng khác, tôi thả cái đuôi ra, đồng thời nhảy dựng lên.

Giọng nói phát ra từ sâu trong guild house.

Tại đó, Mashu đang ngồi dựa vào đống thùng gỗ chất chồng lên nhau.

Có vẻ như vừa rồi cô ấy đang ngủ. Hiện tại đang nhìn bên này bằng ánh mắt lim dim.

“C-cậu ở đó từ khi nào vậy!?”

“Hơ... từ khi nào ấy à—? Lúc nãy sau khi gặp nhau ở ngoài đời thực, vừa về đến nhà là tớ đăng nhập luôn, có lẽ là suốt khoảng thời gian sau đó— hehe.”

Suốt á? Thế sao không có một chút động tĩnh nào vậy! Tôi hoàn toàn không hay biết luôn!

“Còn vụ kia thì sao? Riel-chan đã nói là chừng nào đăng nhập sẽ lập tức nhắn tin cho tớ kia mà, thế nhưng lại toàn hoàn không thấy gì cả...”

“Ể, a...... tớ có định gửi đấy chứ? Nhưng vừa đăng nhập vào thì lại có chuyện xảy ra ngay lập tức... như cậu thấy đấy.”

“Thế chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“À, không, không có gì! Chuyện này thì không có gì, nhưng có nhiều chuyện khác!”

Bản thân mày muốn nhắc lại chuyện cái đuôi đó à!?

“Vậy sao—, Riel-chan bận bịu nhiều việc quá nhỉ. Thế mà vẫn còn định chi ra một ít thời gian cho tớ nữa...... *oáp*.”

Mashu mơ màng đứng dậy, đến ngồi xuống cái ghế gần đó.

Trông cô ấy thế kia, hẳn là vừa rồi vẫn chưa nhìn thấy sự việc diễn ra giữa tôi và Ricotta.

Haa— thật là may mắn.

“Tớ vui lắm—. Nhưng Riel-chan bận bịu như vầy, tớ không muốn làm tăng thêm gánh nặng cho cậu. Tuy rất tiếc nuối nhưng ta chấm dứt việc nhắn tin khi đăng nhập đi.”

“Ể? À, v-vậy sao?”

Và thế là tôi thoát nạn.

Nhưng tôi lo là cô ấy sẽ lại đăng nhập liên tục nữa.

Còn nói về đuôi của Ricotta, không lẽ đó là sự cố của hệ thống dẫn truyền xung thần kinh sao? Như thay vì truyền cảm giác đến bộ phận cơ thể tương ứng, nó truyền nhầm đến một bộ phận nhạy cảm nào đó chẳng hạn?

Nguy hiểm vãi!

Maa, mặc kệ nguyên nhân là gì, chỉ cần biết là không được đụng cái đuôi của nhỏ. Vì lợi ích của tôi.

Bản thân nhỏ đang cố gắng gượng dậy, tuy có chút run rẩy nhưng vẫn chậm rãi ngồi vào ghế.

“U......ủa? Mashu?? Đến rồi sao nya?”

Con bé có vẻ vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn. Thế nhưng có một chi tiết nhỏ không chịu bỏ qua.

“Khoan, hai người đã gặp nhau ở đâu khác sao nya? Dám hẹn hò mà không có sự cho phép của Ricotta sao nya?”

“Bọn này không có hẹn hò! Chỉ là lúc đi mua sắm trong siêu thị thì tình cờ gặp sau thôi.”

“Ehehe. Cũng tại Riel-chan nói muốn gặp mặt để kiểm chứng tình yêu của nhau ấy mà—”

“Không có! Nói hồi nào!! Đừng nghe lời Mashu nói! Cơ mà nếu quả thật như thế thì ai lại đi chọn siêu thị làm địa điểm cơ chứ, tớ nói có phải không?”

Ricotta, gương mặt thắc mắc, hỏi Mashu.

“Vậy siêu thị đó ở đâu nyan?”

“Là Takekura Store ở gần trạm trung tâm Uraga—”

“Tại sao phải đến một nơi xa nhà đến như vậy nya? Hơn nữa, hôm qua Ricotta đã mua nguyên liệu về cho vào tủ lạnh hết rồi kia mà nya? Vốn đâu có cần mua cái gì đâu nya—”

“Ờ...ờm... đó là vì...”

Tôi ấp úng.

Rắc rối rồi đây. Phải nghĩ ra một lý do hợp lý mới được. Vì muốn mua cái gì đó nên mới đến một cái siêu thị cách nhà xa lắc xa lơ, lý do đó chẳng minh bạch tí nào.

Vì nó liên quan đến bí mật của Hime nên tôi chỉ muốn tránh xa cái chủ đề này.

Khi tôi bắt đầu lo lắng trả lời thì Mashu lại nói tiếp.

“À phải rồi, trong lúc đang đi siêu thị, tớ có gặp Hime-chan nữa—”

Ricotta nhìn tôi bằng ánh mắt càng thêm hoài nghi.

“Tại sao Hime lại ở đó??”

“Ricotta-chan, lúc đó tớ cũng thấy đáng nghi lắm—”

“Hừm, cực kì đáng nghi nyan.”

“Đã vậy chị còn thấy trong con hẻm nhỏ tối tăm, cậu ấy đã hét lên gì đó đại loại như ‘Tôi không thể kiềm chế được nữa, đến giới hạn mất rồi!’ sau đó lao vào tấn công Hime-chan nữa—”

“Hảảả!? Sao phóng đại quá vậy!?”

“Chuyện này không thể ngoảnh mặt làm ngơ được nyan—!”

“Phải đấy—”

Không ổn rồi. Thôi, để tránh tình trạng câu chuyện đi lệch hướng quái đản, mình đành khai ra chuyện đi gặp Hime trước vậy.

“Chuyện là, chẳng phải từ ngày hôm đó, Hime đã không đăng nhập dù chỉ một lần sao? Vì lo lắng cho nên tớ mới đến nhà tìm. Sau đó tiện thể đi mua sắm với cô ấy. Chỉ có thế thôi.”

Ricotta ánh mắt hoài nghi nhìn tôi.

“He~ nhưng tại sao cậu lại biết nhà của Hime nya?”

“Ể!? Ch-chuyện đó... nói sao đây nhỉ... chỉ là ngẫu nhiên thôi...”

“Ngẫu nhiên?”

Vẫn nhìn chằm chằm, miệng nhỏ cong hình dấu ^.

Nói như thế nghe chẳng thuyết phục tí nào nhỉ. Tôi cũng cho là vậy.

“Thôi, tớ nhượng bộ 2 vạn bước mà cho phép cậu khỏi phải giải thích chuyện địa chỉ của Hime đấy nyan.”

“Phù...”

“Vừa mới ‘phù’ kìa nyan! Vừa mới thở phào nhẹ nhõm kìa nyan!”

“Uee!? Không phải không phải!”

“Quả nhiên là hai người đã lén lút hẹn gặp mặt nhau, sau đó còn làm chuyện đáng xấu hổ ở nhà của Hime chứ gì nya!?”

“Không có không có! Không có mà!! Thật sự là chỉ đến và nhìn thôi!!”

“Thế có dám thề không nya?”

“Xin thề!”

“Thật chứ nya?”

“Thật, thật mà, siêu thật luôn.”

“Tạm tin 4% vậy nya.”

“Ít vãi! Chỉ nhiêu đó thôi á!? Nói quá trời chỉ được nhiêu đó thôi á!? Lại còn là một con số chưa hoàn thiện nữa!”

*Chú thích: 4 thiếu 1 nữa thì bằng 5. Chẹp, con số khá đông sinh viên rất hiểu.

“Ít ra thì cũng được tin tưởng, cậu nên tỏ ra vui mừng mới phải chứ nyan.”

“Vâng vâng...”

Chỉ vì muốn giải thích mà phải hao tốn chừng này sức lực sao?

Trong lúc tôi đang bất lực như thế, Ricotta và Mashu đột nhiên hỏi một cách nghiêm túc.

“Thế, Hime đã nói gì nya?”

“Hime-chan hình như ngoài đời thực vẫn không có gì thay đổi, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy—?”

Tuy bình thường vì quyền lợi kết hôn với Hiệp Sĩ-sama mà có chút không hòa thuận, nhưng chung quy họ vẫn là bạn bè nên không thể không lo lắng.

Nhưng tôi không thể nói tình trạng hiện tại của Hime ra được. Phải tìm ra cách bảo vệ bí mật này. Một tia sáng chợt lóe qua dòng suy nghĩ, tôi liền nói.

“Thì do vấn đề đường truyền thôi? Dường như nhà cung cấp mạng mà cô ấy đang dùng và SWO không tương thích với nhau cho lắm. Trước kia đã xảy ra tình trạng rớt mạng còn gì, hơn nữa SWO chẳng phải vừa cập nhật phiên bản mới sao? Kể từ lúc đó bỗng dưng trở nên không ổn định. Vì vậy cho nên hiện tại cô ấy muốn đổi nhà cung cấp mạng khác, thế nhưng vẫn còn chưa kiên định.”

Đúng là gặp cái khó ló cái khôn, khi không lại bịa ra được một câu chuyện hay đến như vậy, trong lòng tôi tự cảm phục bản thân.

Sau đó, Mashu, tựa như đang suy nghĩ cái gì đó, nói.

“Nếu là như vậy thì đúng lúc thật đấy—?”

“Đúng lúc?”

“Lúc nãy tớ có xem qua trang chủ, hình như hiện tại SWO và OCZ đang cùng nhau hợp tác vận động chiến dịch—. Sau khi hoàn thành một số điều kiện nhất định, người chơi sẽ đạt được vé xổ số miễn phí SWO + mạng internet trong vòng 1 năm đấy—”

Nói đến OCZ, đó nhà cung cấp mạng được SWO khuyến khích sử dụng. Những 1 năm sử dụng miễn phí á!? Lại còn khuyến mãi thêm phí sử dụng SWO hàng tháng nữa, quả thật là quá hào phóng.

Có điều sau này hết hạn rồi thì lại phải bỏ tiền ra để tiếp tục gia hạn, chắc có lẽ đây là chủ ý của họ.

“Cho tớ hỏi cái, vé xổ số có thể chuyển nhượng được không?”

“Chuyện đó, hình như nếu trong cùng một guild thì có thể—”

Cái chiến dịch này, đối với tình trạng hiện tại của Hime chẳng phải là quá đúng lúc sao?

Tuy nói là muốn tự mình tìm ra biện pháp giải quyết so với miễn phí thì chẳng phải tốt hơn cho cô ấy sao?

“Nghe hấp dẫn thật đấy. Có lẽ ta cũng nên tham gia. Thế điều kiện cần hoàn thành là gì vậy?”

“Đó là... chinh phục thành công cái quest khó khăn mà lúc trước chúng ta đã thất bại cả chục lần—”

“L-là nó sao...”

Hồi tưởng lại mấy trận lúc đó, tôi cảm giác rằng chúng tôi không thể hoàn thành nổi. Huống hồ lúc này lại đang thiếu Hime, khiến đội ngũ bị chia năm xẻ bảy.

“Chuyện này chẳng phải là siêu có lợi sao nya—! Miễn phí + tăng danh vọng của guild, đồng thời còn tiến gần đến chuyện kết hôn với Hiệp Sĩ-sama nữa nyan.”

Ricotta ơi, sao em lạc quan quá vậy? Làm gì mà tỏ vẻ như đã nắm chắc phần thắng trong tay vậy?

Nhưng được cái là có lòng nhiệt huyết nhỉ.

Tuy không thấy có gì đáng hi vọng nhưng nếu có thất bại cũng không mất mát gì, vậy thì tội gì mà không tham gia, tôi bắt đầu suy nghĩ như vậy.

Suy cho cùng thì dù không có chiến dịch này thì chúng tôi vẫn phải cố gắng chinh phục quest ấy kia mà.

“Vậy, chúng ta thử cố gắng xem.”

“Cùng nhau nỗ lực nyan.”

“Vậy là mọi người đều đồng ý tham gia à? Nhưng chúng ta vẫn còn chưa nghe ý kiến của leader—”

Nghe Mashu nói, tôi mới để ý.

“Ủa? Nhắc mới nhớ, Shizuku đâu rồi nhỉ?”

Không chỉ trong guild house, ngay cả trên cửa sổ trạng thái cũng không có vết tích gì cho thấy Shizuku đăng nhập. Nếu là bình thường thì vào giờ này cô ấy phải đăng nhập được một lúc rồi mới phải... cô ấy bận chuyện gì sao?

“Hiếm thấy thật đấy— Giờ này mà Shizuku-chan vẫn chưa xuất hiện. Nhưng biết đâu nếu đợi thêm một lúc nữa thì cậu ấy sẽ vào thì sao—?”

“Cũng được nya—. Trong lúc đó Ricotta lại tiếp tục luyện kỹ năng chạm khắc vậy nyan.”

Nói thế, hai người họ bắt đầu làm việc riêng, thế nhưng rốt cuộc thì đêm hôm đó Shizuku vẫn không đăng nhập.

Tình trạng của Hime thì tôi biết rồi, nhưng còn Shizuku rốt cuộc là tại sao cơ chứ?

Tôi kết thúc ngày hôm đó với cảm giác như vậy.

X X X

[Tiêu đề] (không có)

[Người gửi] Hime [[email protected]]

[Người nhận] Keita [[email protected]]

[Tiêu đề] Re:

[Người gửi] Keita [[email protected]]

[Người nhận] Hime [[email protected]]

<Ơ... gì vậy? Ủa mà? Gì thế kia? Điện thoại cậu kết nối lại rồi à? Cơ mà, sao chỉ nhắn có mỗi từ ‘A’ vậy!”

[Tiêu đề] Re:Re:

[Người gửi] Hime [[email protected]]

[Người nhận] Keita [[email protected]]

[Tiêu đề] Re:Re:Re:

[Người gửi] Keita [[email protected]]

[Người nhận] Hime [[email protected]]

<Đúng là trường Seijo có khác, thiết bị đầy đủ thật đấy.

À, phải rồi, tôi có chuyện muốn nói với cậu đây, hình như đang có một cuộc vận động chiến dịch, phần thưởng là 1 năm miễn phí cung cấp dịch vụ cả mạng lẫn SWO. Tôi thấy đây đúng là một cơ hội cho tình trạng hiện tại của Hime nên quyết định sẽ cùng các thành viên khác tham gia.>

[Tiêu đề] Re:Re:Re:Re:

[Người gửi] Hime [[email protected]]

[Người nhận] Keita [[email protected]]

Truyện Chữ Hay