Ore no Real to Netgame ga Love Comedy ni Shinshokusare Hajimete Yabai (1-5)

#02: hành vi của tiểu thư rất không ổn.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

◇Offline◇

Ngày nghỉ, tại nhà tôi.

Đáng lí ra hôm nay tôi phải đi làm thêm nhưng sáng nay tôi đột nhiên nhận được liên lạc của Master,

“Bởi vì hôm nay tôi không có cảm hứng nên tiệm sẽ đóng cửa.”

Chị ta nói như vậy.

Tự dưng không có cảm hứng cái đóng cửa tiệm là sao!?

Tuy tôi rất ức chế nhưng vẫn phải đành chịu. Bởi chị ta là chủ cơ mà.

Nghĩ lại thì coi vậy mà hay, đã lâu rồi tôi mới có một ngày nghỉ. Do đêm nào cũng onl SWO tới khuya nên tôi ngủ rất ít. Thừa dịp này có lẽ tôi nên ngủ bù một chút.

Có điều cuộc đời đúng là oái oăm, lúc phải rời khỏi giường thì tôi lại muốn ngủ nữa, giờ thì được ngủ thoải mái nhưng lại không ngủ được là sao?

Không quá sâu trong tâm thức, tôi chợt nghĩ đến chuyện tối qua vẫn không có tin tức gì của Hime.

Dù vậy, tôi vẫn mơ màng mà thiếp đi. Khi tôi từ từ tỉnh dậy thì trời đã trưa.

Sau khi thay đồ xong trong phòng của mình ở tầng 2, tôi bước xuống tầng 1. Ngay lúc đó, tôi ngửi thấy mùi thơm bay ra từ nhà bếp.

Khi mở cửa ra theo lời gọi mời của mùi thơm, tôi thấy một dĩa thức ăn trông có vẻ rất ngon đang nằm trên bàn.

Nguồn gốc thật sự của mùi thơm đó là món pasta.

“A, nii♪ Chào buổi sáng nyan.”

Trong lúc tôi đang nhìn món pasta, một giọng nói vang lên trong nhà bếp. Đứng ở đó là hình dáng của Ricotta đang đeo chiếc tạp dề... à không, là Rio mới phải. Hai tay cầm bát salad, em ấy mỉm cười.

Tôi đứng đờ ra trong phút chốc.

Do ngay cả ở ngoài đời thực em ấy cũng để tóc trắng và đeo tai mèo nên thỉnh thoảng tôi lại nhầm lẫn giữa thế giới thực và game.

Riết rồi cũng quen thôi mà...

Trong khi tôi đang tự nhủ thầm thì Rio đặt bát salad lên bàn, sau đó thì nhìn tôi bằng ánh mắt hạnh phúc.

“Nghĩ rằng nii sắp dậy nên em đã làm bữa trưa cho anh đấy nyan♪”

“Ể? G-gì cơ? Món này do Rio làm á?”

“Thế thì sao nào nya? Tại sao nii lại nhìn em bằng ánh mắt ngạc nhiên như vậy nya?”

“Kh-không có gì, chỉ tại đây là lần đầu tiên anh thấy em nấu nướng. Không ngờ là em cũng giỏi giang trong chuyện này— anh chỉ nghĩ vậy thôi.”

“Anh nói hơi quá rồi nya. Nhưng ít nhất thì em có biết nấu nướng nyan.”

“Nhưng sao tự nhiên bất ngờ vậy? Có lý do nào không?”

“Fufun, bởi vì sau này em phải chịu trách nhiệm việc nhà như một người vợ đảm đang của nii mà nya, cho nên cần phải luyện tập ngay từ bây giờ chứ nyan.”

“Hả? Ai là vợ của ai?”

“Tất nhiên Ricotta là vợ của nii nyan.”

“......”

“Ủa? Nii đang suy nghĩ địa điểm cho tuần trăng mật đó à nya?”

“Làm gì có!”

Cô em gái này không được, thật sự không được rồi.

“Thôi thôi, cứ dùng bữa với nhau trước rồi từ từ tính chuyện đó sau nyan.”

“Anh không có tính toán gì cả!”

“Nhưng cũng phải dùng bữa chứ nya? Để lâu thức ăn nguội hết đấy nya.”

“C-cái này thì em nói đúng...”

“Coi nào, anh ngồi đi nyan.”

“Ê, này...”

Tôi bị em ấy ép ngồi từ phía sau.

Trước mắt tôi là dĩa pasta được chan nước sốt cà chua chứa đầy các loại rau củ mùa hè và trang trí thêm vài cọng salad xanh lá. Quả thật là mới nhìn đã thèm.

*Ực*, tôi nuốt nước bọt.

Nghĩ lại thì từ sau bữa chiều hôm qua đến giờ tôi vẫn chưa ăn gì mà.

Bị cái đói hạ gục, tôi quyết định với tay đến. Một bữa ăn thôi mà, đâu có vấn đề gì. Vả lại, nếu tôi dùng bữa thì Rio sẽ không có cơ hội để nói đến chuyện tuần trăng mật. Chỉ cần em ấy nhắc đến chữ “tuần” trong “tuần trăng mật” thôi thì cứ phớt lờ là được.

“Vậy... anh không khách sáo nữa.”

“Cứ tự nhiên nyan.”

“Ăn thì cũng được thôi nhưng... tại sao em lại ngồi ở đó?”

Rio kéo ghế đến sát bên cạnh và nhìn chằm chằm điệu bộ sắp sửa ăn của tôi.

“Bởi vì... coi nào, không ngồi ở đây thì làm sao có thể giúp nii được chứ nya.”

“Giúp gì cơ?”

“Chẳng hạn như đút cho anh ăn này, lau miệng cho anh này, nhiều thứ lắm nyan.”

“Không cần đâu! Anh tự ăn được rồi!”

“Tất nhiên em biết là anh không cần nya. Đây chỉ là cách thể hiện tình yêu thôi mà nyan.”

“Thế thì lại càng không!! Cơ mà, thức ăn nguội hết rồi kìa? Coi nào, em về chỗ của mình đi.”

Tôi vừa nói vừa liếc mắt vị trí đối diện, em ấy miễn cưỡng ngồi xuống đó.

“Đành chịu thôi nya. Bởi nii là người hay xấu hổ mà, nyufufufufu.”

“Gưư...”

Cổ họng như muốn nói gì đó nhưng tôi cố sức chịu đựng và nuốt ực phần pasta đang cầm trên tay.

“Ng........ ngon quá!?”

“Vậy sao nya? Anh khéo nịnh thật nyan.”

“Không, món này thật sự rất ngon mà? Anh rất bất ngờ đấy.”

“Có gì đâu, chỉ là luộc mì ống lên sau đó cho sốt đóng bịch mua ở ngoài chợ vào thôi mà.”

“Phụt!?”

Trời ơi, sao tôi thật thà quá vậy nè?

“Nhưng salad này là em tự làm phải không? Để thử xem, *chóp chép*, cách nêm nếm này, *chóp chép*, hương vị giản dị của gia đình đây mà...”

“Tất nhiên món đó thì Ricotta tự làm nya. Nhưng cũng chỉ là lựa rau tốt rồi trộn giấm vào thôi.”

“Nè, em có rửa rau chưa đấy!? Rửa chưa đấy!?”

Bởi vì miệng nhiệt tình nói là muốn trở thành một người vợ đảm đang nên cứ nghĩ là em ấy đã thực hiện công phu lắm, nhưng té ra chỉ là do tôi suy diễn!

Ngưng bữa ăn, tôi thở dài.

“Cái tính cẩu thả đó của em, vẫn chẳng thay đổi chút nào. Bộ bạn bè em không nói gì sao?”

Tôi đưa ra một đề tài khác trong giao tiếp hàng ngày.

Đột nhiên gương mặt của Rio tối sầm lại.

“Sao vậy? Anh vừa nói điều gì không nên à?”

*Cạch*

Rio đặt chiếc nĩa xuống.

“Nii quên rồi sao nya?”

“Qu... quên gì cơ?”

Một sự im lặng khó xử.

Tôi đã vô tình chạm vào một điều tồi tệ nào rồi sao? Nhưng cố nhớ lại cũng chả nghĩ ra được gì.

“...nya...đây...”

Em ấy đột nhiên nói cái gì đó. Nhưng do nói nhỏ quá nên tôi không thể nghe rõ.

“Ể, em vừa nói gì vậy?”

Tôi hỏi lại.

Rio đứng dậy trong lúc cúi mặt xuống để che giấu cảm xúc của mình. Nhưng tôi có thể cảm nhận được là em ấy đang buồn. Và hình như tôi thoáng thấy được mắt em ấy đang đọng lệ.

Em ấy rời khỏi chỗ ngồi, khi vừa bước chân ra khỏi ghế thì,

Bịch!

Rio té oạch một cái, nhưng không đợi tôi lo lắng, em ấy lập tức đứng lên ngay.

Và sau đó,

“Em về hành tinh Nyanya đây!”

Bỏ lại câu nói, em ấy chạy khỏi phòng.

Tôi nghe được tiếng bước chân chạy rầm rập ở trên tầng hai.

“Hành tinh Nyanya á... này!”

Tuy không biết hành tinh đó ở đâu nhưng tôi không thể bỏ mặc con bé thế này được.

Đứng dưới cầu thang, tôi gọi vọng lên.

“Này, Rio? Nếu anh đã nói điều gì khiến em buồn thì cho anh xin lỗi— o...oái!?”

Tôi vô ý ngã người ra sau. Bởi vì—

Hình ảnh một chiếc quần lót vừa đang đập vào mắt tôi.

Hơn nữa, nó còn là màu trắng. phía trước có in hình một chú mèo nhỏ đang cười.

Ớ... chuyện đó đâu có liên quan!

Trở lại từ tầng hai, Rio không màng đến tôi, người đang không dám đối mặt trực tiếp với em ấy, mà đi thẳng ra cửa.

Trên tay em ấy là một tiếc túi xách lớn đựng gì đó trông như ESG... Em ấy định mang thứ ấy đi đâu thế nhỉ?

À, tới hành tinh Nyanya sao?

Ớ không, thế quái nào như vậy được!

Tôi vội đuổi theo sau Rio.

Nhưng khi tôi vừa ra đến trước nhà thì bóng dáng em ấy đã biến đâu mất tiêu rồi.

......nhanh chân vãi.

Tuy đã nhìn xung quanh nhưng tôi không thể đoán được là em ấy đã đi đâu.

Nghĩ đến ánh mắt rưng rưng ấy là tôi lại cảm thấy lo lắng. Hơn nữa, con bé còn có tiền án bỏ nhà đi 2 năm mới về nên càng khiến tôi thêm lo lắng.

Không biết là nó có đi luôn hay gì không nữa.

Thôi cứ đến trước nhà ga tìm đã.

Quyết định xong, vừa bước chân đi thì điện thoại của tôi reo lên.

[Tiêu đề] Xin lỗi <(_ _)>

[Người gửi] Ricotta [[email protected]]

[Người nhận] Keita [[email protected]]

Truyện Chữ Hay