◆Online◆
Sau khi đăng nhập SWO, tôi đã đứng trước guild house một khoảng thời gian dài.
Do vụ chinh phục quest vừa rồi mà đa số thời gian tôi toàn đứng trên mấy nơi đồng không mông quạnh nên khi trở về đây không khỏi khiến tôi cảm thấy hoài niệm. Mặc dù thực tế là chỉ mới có vài ngày thôi.
Sau đó, tôi mở cửa guild house ra và bước vào trong.
“A...”
“Ơ...”
Ngay khi vừa bước vào phòng, tôi bắt gặp ánh mắt một người khiến bầu không khí rơi vào im lặng.
Người đó chính là Hime.
Hơn nữa, trong phòng ngoài cô ấy ra thì không còn ai khác.
Do đã làm chuyện như vậy trong thế giới thực cách đây vài ngày trước (sau đó chắc không cần nói thì bạn cũng biết, tôi ngất đi trong công viên) nên bây giờ chúng tôi không biết phải đối mặt với nhau thế nào, thật sự rất xấu hổ.
Nên làm gì đây... suy nghĩ không bao lâu, tôi nhanh chóng tìm ra chủ đề.
“U-ủa? C-cậu đã có thể đăng nhập lại rồi sao??”
“Ể!? A, àà, lúc ấy tôi đã quay lại xin lỗi quản lý và mọi người nên công việc của tôi vẫn được tiếp tục. Sau đó, tôi đã được nhận lương cách đây vài ngày.”
“Vậy thì tốt rồi nhỉ?”
“Tôi biết tỏng hết rồi! Cậu làm cho tôi cảm thấy mắc nợ cậu để có thể yêu cầu tôi trao trinh tiết bất cứ lúc nào chứ gì?”
“Không có không có! Không có chuyện đó!”
“Ai biết được? Chẳng phải lúc mới bước vào guild house, cậu vừa nhìn tôi không ngớt vừa liếm môi đó sao?”
“Ơ không, tại trong đây có mỗi mình Hime thôi mà, phải không!? Hơn nữa, tớ không có liếm môi nhé!”
“Có liếm!”
“Không có mà!”
Thế là cuộc trò chuyện đã trở thành cuộc đấu khẩu không biết tự bao giờ.
Dù sao thì lúc đầu tôi còn cảm thấy hơi lo lắng, nhưng sau khi thấy cách ăn nói của Hime vẫn không có gì thay đổi thì tôi thật yên tâm.
Vào lúc đó, đột nhiên có ba hiệu ứng ánh sáng đăng nhập xuất hiện trong phòng.
Đứng trong ba vùng ánh sáng ấy là Shizuku, Mashu và Ricotta. Ngay khi thấy bóng dáng của Hime, tất cả bọn họ đều ngạc nhiên.
Người đầu tiên lên tiếng là Shizuku.
“Gì chứ, con thỏ cô độc đây mà. Ra là vẫn còn sống sao?”
“Đừng có tự tiện gán cho tôi là bị giết! Nhưng tôi sớm biết là cô sẽ nói như thế mà!”
“Ồ, vậy thì chắc mẻm là nằm ở nhà ôm s*x doll lăn lông lốc rồi.”
“Hảảảảảảảảả!? Mặc dù tôi đã vắng mặt khá lâu nhưng sao cô dám nói thế hả!? Muốn chết phải không?”
“Nếu được thì tôi cũng muốn thử lắm.”
“Cô thích thì tôi chiều.”
“Maa, quan hệ của Shizuku-chan và Hime-chan vẫn tốt như mọi khi nhỉ—”
““Nhìn thế nào mà bảo tốt hả!?””
Hai người họ cùng quay sang Mashu và đồng thanh nói.
Lâu rồi mình không nhìn thấy cảnh cãi nhau của hai người này...
Trong lúc tôi đang xúc động, Shizuku bước đến cái ghế và ngồi xuống. Sau đó bắt đầu nói.
“Nói tóm lại, công việc của chúng ta hôm nay là họp kiểm điểm về quest chiến dịch tuyên truyền lần trước.”
“Họp kiểm điểm á...? Không lẽ định tiếp tục chinh phục nữa sao?”
“Riel đúng là vô tư mà. Thế mà còn không chịu chấp nhận tình yêu của tôi nữa?”
“Chuyện này có liên quan gì đến tình yêu đâu cơ chứ?”
Gương mặt Shizuku trông thất vọng, nhưng ngay sau đó liền bắt đầu vào vấn đề.
“Cái quest chiến dịch tuyên truyền đó tuy nghe nói là chỉ nhận được có một lần nhưng khi trở về thành quest bình thường thì có thể nhận vô hạn như thường lệ. Trong lần chinh phục trước, chúng ta đã nắm được bí quyết. Không lẽ giờ lại từ bỏ?”
“Đích thực là vậy—. Lần này chỉ cần cố gắng hơn chút nữa là được, hơn nữa trong lần chinh phục kế tiếp, ta còn có thêm Hime mà—”
Mashu nói đúng, nếu như lần này có thêm Hime thì sức mạnh của đội ngũ sẽ càng trở nên vững vàng. Nhưng giờ hết nhận được quest chiến dịch tuyên truyền rồi nên tôi cũng chẳng còn lý do gì để tham gia nữa.
“Nào, giờ ta sẽ vạch lại kế hoạch tác chiến. Mọi người hãy mang hết những điểm thiếu sót liệt kê ra đi. Let’s kết hôn!”
Sau tiếng hét của Shizuku, mọi người đều đến ngồi xung quanh cái bàn tròn.
Trong tình huống này, nếu chỉ mình tôi lên tiếng phản đối thì sẽ bị phớt lờ thôi nên tôi chẳng còn cách nào khác ngoài làm theo họ.
Maa, dù sao thì kiếm đủ 30 member để guild đạt rank C coi bộ không khả thi lắm. Cứ cái đà này xem ra tôi có thể yên tâm được rồi.
Và thế là cuộc họp do Shizuku chủ trì bắt đầu.
Tuy nhiên, tôi cảm giác rằng có gì đó bên cạnh mình. Khi tôi liếc mắt sang thì thấy Hime đã kéo ghế ngồi sát mình không biết tự bao giờ.
“Oái!?”
Nghe thấy tiếng hét của tôi, Shizuku chỉ tay trách cứ.
“Ê, đằng kia! Ngồi như thế chẳng phải là gần quá sao?”
“Thế à? Tôi thấy bình thường mà.”
Hime giả ngây nói.
“Trong khoảng thời gian không đăng nhập, cô có chút thay đổi thì phải?”
“Thay đổi gì?”
“Khoảng cách giữa cô và Riel có vẻ gần hơn so với thường lệ. Con thỏ cô độc xấc láo.”
“Hả!? L-làm gì có chuyện đó!”
Thấy Hime đột nhiên hốt hoảng, Shizuku nhìn bằng ánh mắt hoài nghi.
Đúng lúc ấy, Mashu nhảy vào,
“Nếu vậy thì tớ cũng muốn ngồi cạnh Riel-chan nữa—”
Nói như vậy và bắt đầu kéo ghế xích lại.
Đến nước này, Shizuku không còn khoanh tay đứng nhìn được nữa mà bắt đầu dùng đến vũ lực.
“Ê, đằng kia! Ngồi bên cạnh Riel phải là leader như tôi mới đúng. Tránh ra! Còn cô, Hime, mau xê ra chỗ khác đi!”
“Úi da! Gì vậy!? Có gì đó vừa va trúng tôi.”
“A, đó là Kukri Knife của tớ đấy—. Nhưng không phải tớ cố ý đâu—. Tớ định nhắm Shizuku-chan cơ—”
“Nói-cái-gì-hả?”
Coi bộ vụ cãi lộn này rơi vào trạng thái mất kiểm soát rồi...
Nhắc mới nhớ, trong lần họp mặt offline đầu tiên, chẳng phải mọi người cũng ngồi như thế này sao? Từ lúc đó đến giờ vẫn chẳng thay đổi chút nào nhỉ...
Ơ khoan? Hình như còn thiếu một người thì phải?
Đang ở trung tâm trận khắc khẩu của các guild member, tôi hướng mắt về phía Ricotta đang ngồi một mình ở đối diện.
Khác với vẻ năng nổ như mọi khi, hôm nay nhỏ chỉ cúi đầu buồn bã.
Tôi cảm thấy hơi lo lắng nên hỏi thăm.
“Cậu sao vậy? Cảm thấy trong người không ổn chỗ nào à?”
“Hưm ưm, đâu có gì đâu nya? Tớ ổn mà nyan.”
Ricotta mỉm cười.
Chắc là nhỏ tưởng mình đã qua mắt được tôi nhưng theo tôi thấy thì có gì đó không ổn chút nào.
Nhớ lại thì từ hôm nhỏ bỏ nhà đi ở ngoài đời thực, đến giờ vẫn còn chưa chịu về nữa.
Không lẽ ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi?
Ngay lúc tôi vì lo lắng mà định mở miệng hỏi thêm thì...
“A— mọi người đừng cãi cọ nữa nyan. Theo vòng tròn thì người ngồi cạnh Riel là Ricotta cơ nyan.”
Nói xong, nhỏ cũng lao vào tham chiến, lảm tôi không thể hỏi thêm được gì nữa.
Sau đó thì mọi thứ lại diễn ra như thường lệ.
Họp kiểm điểm? Đó là cái quái gì vậy?
X X X
◇Offline◇
Mấy ngày sau đó, Rio vẫn chưa về nhà.
Nhắn tin thì vẫn trả lời đàng hoàng, chắc nhỏ lại đang ở nhờ nhà bạn nên có lẽ không cần phải lo lắng nhưng khó khăn lắm thì nó mới chịu về, giờ lại bỏ đi nữa sao? Nghĩ đến chuyện đó mà tôi thấy trong lòng không yên. Dù gì tôi cũng là anh trai của nó mà.
Tôi suy nghĩ như thế trong lúc rời khỏi trường để về nhà. Xe đạp dừng lại trước lối vào, cửa nhà không khóa.
Ơ? Không khóa?
Không lẽ Rio về rồi sao?
Khi mở cửa ra với vẻ tràn đầy hi vọng, tôi thấy một chiếc túi lớn đặt ngay trước lối đi.
Chiếc túi màu hồng to bằng vòng tay của tôi được quấn ribbon đỏ tươi xung quanh và thắt nút hình cái nơ.
Maa, nhìn sơ qua thì trông có vẻ giống một gói quà.
“Cái quái gì thế này... ai đặt nó ở đây thế nhỉ?”
Tôi đến gần chiếc túi. Sau đó, tôi thấy một tấm message card, nội dung trong đó thế này.
[Ăn nhanh khi nó còn tươi nhé♥
Misaki]
“Còn tươi?”
Có thứ đồ ăn tươi to đến thế này à...
Trong lúc nghĩ như thế, tôi nhìn xuống chiếc túi lần nữa, khi ấy bỗng dưng tôi thấy nó rục rịch!?
Hơn nữa, tôi có thể thấy được hình dáng bên trong chiếc túi.
Tuy đã cuộn tròn lại nhưng tôi vẫn có thể thấy được đôi chân tay mềm dẻo ở hai bên hông, còn phần ngực thì độn lên một cục.
“Thì ra là vậy...”
Đã hiểu ra, tôi chậm chầm cúi đầu xuống chiếc túi và—
“Hây!!”
Ném nó ra ngoài cửa như ném búa tạ.
“Gyaa!? Đau quá! Cậu làm cái gì vậy!? Sagimiya-kun?? U-ủa??”
Tôi không quan tâm đến tiếng sột soạt bên trong chiếc túi đang nằm ngoài cửa.
Cứ thế, tôi đóng cửa lại.
Rốt cuộc thì cô ấy mở bằng cách nào nhỉ!? Sau lần bị trộm account, tôi đã tăng cường hệ thống bảo mật rồi kia mà. Kiểu này không thay ổ khóa khác là không xong đây.
Trong lúc suy nghĩ như vậy, tôi cũng có cảm thấy chút lo lắng nên mới hé cửa nhìn ra ngoài...
“A♪ Mau ăn đi!”
*Rầm*
Chiếc túi vẫn nói chuyện trong lúc còn đóng gói nguyên si.
Cứ để đó một hồi thì lát cũng có người hốt rác đến mang đi đốt thôi.
Cứ như vậy, người đó sẽ thay tôi dọn dẹp, còn tôi thì hướng đến phòng mình ở tầng hai.
Lúc đi ngang qua phòng của Rio, tôi khẽ liếc mắt.
Tôi vẫn hay vào phòng em gái mình hồi nó còn là học sinh tiểu học. Cũng lâu lắm rồi không vào nên giờ chắc ấn tượng thay đổi nhiều lắm.
Khi tôi mở cửa, một không gian đậm phong cách của một nữ sinh cấp hai hiện ra trước mắt.
Màn cửa diềm xếp, căn phòng tràn ngập màu hồng, ngoài ra còn có thể ngửi thấy hương hoa.
Hoàn toàn khác với căn phòng vô vị của Shizuku hay căn phòng cũ kĩ nhưng ngăn nắp sạch sẽ của Hime.
Đây mới là một căn phòng đúng nghĩa của con gái.
Ớ, tuy nói vậy nhưng tôi không có ý đồ đen tối hay gì khác đâu nhé? Thật đấy.
Tôi chỉ là nghĩ nếu nhỏ cứ tiếp tục ở nhà bạn như thế thì sẽ gây phiền hà cho gia đình bên đó. Rồi thì, sẽ tốt hơn nếu tôi nắm bắt được vị trí của nó, chỉ như vậy thôi.
Vì vậy cho nên tôi đành mạn phép một chút.
Tôi nhẹ nhàng bước vào căn phòng.
Khi nhìn bao quát căn phòng, tôi cho rằng có thể mình sẽ tìm được manh mối trên kệ sách.
Ánh mắt tôi hướng đến quyển album lớp tiểu học đầu tiên.
Trong đó sẽ có đầy đủ bạn bè của Rio. Lại còn có địa chỉ của họ ở phía sau nữa.
Nghĩ vậy, tôi giở quyển album ra và xem qua từng trang một.
Đầu tiên là hình ảnh chụp chung của cả lớp.
Tuy có thể sẽ có vài người quên đi Rio nhưng nếu đi gặp từng người thì hẳn cũng phải có một người biết chứ. Gì chứ tôi vẫn nhớ khuôn mặt của nó lúc còn học tiểu học đấy thôi.
Thế nhưng, sau khi dùng ngón tay rà xét từ đầu đến cuối bức ảnh, tôi không thấy Rio đâu cả.
“Kì lạ thật...”
Khi nghĩ đến chuyện bắt đầu rà xét lại một lần nữa thì tôi chợt lưu ý.
Trên góc phải của tấm ảnh có cái khung vuông nhỏ. Đó là cái khung dùng để lồng hình những ai vắng mặt vì lý do đặc biệt.
Và rồi tôi thấy gương mặt vô hồn của Rio lúc còn nhỏ trên đó.
Tất nhiên, mái tóc bạc không có gắn đôi tai mèo. Trông nhỏ nhợt nhạt, lại còn ủ rủ.
“Gì chứ? Lúc chụp ảnh lớp thì lại vắng mặt sao?”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng tôi lại nảy sinh cảm giác bất an. Sau đó tôi lật sang những trang album tiếp theo.
Dù là ảnh chụp trong lớp học, đại hội thể thao hay chuyến đi tham quan của trường, tấm nào tôi cũng xem qua nhưng chẳng thấy tâm hơi của Rio đâu cả.
À không, cũng có đấy chứ.
Đó là bức ảnh trong chuyến đi tham quan của trường. Trong bức ảnh là một căn phòng trọ kiểu Nhật với năm, sáu nữ sinh đang tươi cười. Phía sau bọn họ, tuy không rõ ràng lắm nhưng chắc chắn là vóc dáng của một cô gái.
Là Rio.
Nhưng cũng chỉ mờ nhạt như thế. Các tấm khác thì không tấm nào có Rio nữa cả.
Đến đây tôi sực phát giác.
Đó là Rio không có người bạn nào cả.
Nhớ lại thì trong mấy lần chiêu mộ thành viên trước đây, nhỏ hoàn toàn không mở lời được gì, hồi tiểu học thì chuyện dẫn bạn về nhà chơi một lần cũng không có.
E rằng ở trường hiện tại nhỏ vẫn cô độc đây.
Tại sao tôi lại biết á?
Vì tôi cũng cô độc mà. Người cô độc thì rất hiểu cảm giác của người cô độc.
Nếu không có Kyouya thì chắc hiện tại ở lớp tôi không còn người bạn nào khác để trò chuyện.
Ớ, sao tự nhiên lái sang chuyện của tôi rồi!? Mà nếu như vậy thì lúc này Rio đang ở đâu cơ chứ??
Ở nhờ nhà bạn thì là việc không thể rồi.
Sau khi hiểu ra sự tình, tôi càng lo lắng hơn.
Có cái gì cho biết là nó đã đi đâu không nhỉ? Tôi tìm kiếm trong phòng.
Khi lưu ý thì tôi thấy có một cuốn sách nhỏ được mở sẵn trên bàn.
Thứ này thì làm sao chứ manh mối gì được cơ chứ? Mặc dù nghĩ vậy nhưng tôi vẫn cầm nó lên.
Xem nào, gì đây... [Vị trí lắp đặt cổng kết nối miễn phí mạng LAN không dây]??
Đây là danh sách những cơ sở vật chất có thể miễn phí kết nối internet.
Nghĩ lại mới nhớ... Hime cũng từng dùng internet trong thư viện của trường.
Lúc đó đầu óc tôi sáng tỏ.
Ngay lập tức, tôi giở sang trang tiếp theo. Trong trang này liệt kê đúng ngay những địa điểm gần đây.
Nào là quán cà phê, nhà ga, thư viện, cơ sở vật chất công cộng v.v...
Trong đó có một nơi được dùng bút đỏ khoanh tròn.
Đó là nhà văn hóa công cộng có tên là Community Center.
Vẫn mặc đồng phục, tôi ném cuốn sách nhỏ lại trên bàn và phóng khỏi nhà.
X X X
Lúc tôi mới rời khỏi nhà, chiếc túi biết động đậy trước cửa vẫn còn đó. Nhưng tôi không màng đến mà chạy thẳng một mạch tới Community Center, nơi được nêu trong cuốn sách nhỏ.
Không như cái tên hiện đại của nó, đó là một kiến trúc cổ xưa, chỉ khi nào có cuộc hội nghị nhân dân nào thì mới dùng đến. Nếu không có việc gì cần đến thì nó hầu như vắng vẻ.
Loại địa điểm như thế này, cho dù có lắp đặt cổng kết nối miễn phí thì cũng có ai thèm đến để sử dụng chứ? Trong lòng tôi không khỏi nghi ngờ.
Tuy nghĩ vậy nhưng rất có thể Rio đã đến đây.
Lý do nó mang theo ESG là để kết nối đến SWO từ nơi này đây mà.
Nhưng bây giờ đã là hoàng hôn. Cơ sở vật chất cũng đang trong trạng thái đóng cửa.
Chắc nó đã rời khỏi đây rồi chăng?
Tuy nghĩ vậy nhưng để chắc ăn, tôi đi một vòng quanh kiến trúc.
Diện tích kiến trúc cũng không quá lớn.
Và rồi tôi phát hiện một đống thùng các tông đáng ngờ phía sau kiến trúc.
Bởi vì nó được ghép từ nhiều thùng các tông lại với nhau nên có thể tạm gọi đó là ngôi nhà các tông.
Ngôi nhà các tông đó nằm dính với cửa sổ của kiến trúc.
Hơn nữa, nó còn có dấu hiệu của người ở, bởi vì từ bên trong...
“Nyan nyan♪ Nyan nyan♪”
Tôi nghe được tiếng ngâm nga như vậy.
Mặc dù tôi có linh cảm chẳng lành nhưng chắc không phải vậy đâu nhỉ?
Tôi chầm chậm lại gần đống thùng các tông, sau đó lén nhìn qua khe hở.
Bên trong rất âm u, chỉ có một nguồn sáng màu trắng xanh.
Đó là ánh sáng phát ra từ chiếc laptop, hơn nữa nhờ ánh sáng lờ mờ ấy mà tôi có thể thấy được mái tóc bạc và đôi tai mèo quen thuộc.
“Rio!?”
Tôi hét lên thành tiếng.
Mặc dù Rio đã giật bắn cả người do đột nhiên có người gọi tên mình nhưng vấn đề ở đây là bộ dạng lúc này của nhỏ.
Bởi nhỏ đột ngột xoay người lại nên chấn động khiến mấy thùng các tông yếu đuối đổ vỡ, do đó cơ thể của nhỏ bị ánh hoàng hôn chiếu vào.
Hai tay của nhỏ đang giữ áo thun đã kéo lên tới cổ, trông bộ dạng thì rõ ràng nhỏ đang cởi áo để thay đồ.
Tại sao lúc nào cũng như thế này hết vậy!?
Rio lúc đầu chỉ biết trợn mắt ra mà nhìn, nhưng có vẻ nhỏ nắm bắt tình huống khá nhanh nên ngay sau đó gương mặt liền biểu hiện phức tạp, không nói nên lời.
“Hí—.....!? Hínyáááááááááááááááááááá!!”
Tiếng hét của nhỏ vọng khắp xung quanh.
Tôi bị dọa cho mất thăng bằng, ngã oạch về phía sau.
Một lúc sau—
Sau khi đã bình tĩnh lại, tôi bắt đầu nói.
“Tại sao em lại thay đồ ở một nơi như thế này?”
“Tại nya vì, n-nó... bắt đầu bốc mùi rồi...”
Nhỏ thẹn thùng đáp như vậy. Lúc này đó đã thay xong bộ đồ mới, trong tay đang cầm laptop và ESG có dán sticker hình mèo.
“Em đã liên tục tiêu phí thời gian ở đây sao?”
“Chỗ này là nơi thu sóng tốt nhất nyan. Đăng nhập vào SWO cũng load rất mượt.”
“Thu sóng á...? Không lẽ em đang nói đến mạng LAN không dây của kiến trúc này?”
“Đúng là thế nya.”
Sở dĩ lần trước Hime phải dựa vào nó là do gặp khó khăn, giờ cả em cũng bắt chước à! Cơ mà, sử dụng như thế này thì cũng rất vả lắm đây.
“Ơ, nhưng em vào trong và sử dụng bình thường chẳng phải tốt hơn sao?”
“Như thế thì sau giờ đóng cửa sẽ không dùng được nyan. Hơn nữa, em cũng muốn được online đến khuya như mọi người nya. Nhưng không như trước, em không về nhà thường xuyên để thay đồ và ăn uống, vì lẽ đó nên mới có ấy ngày thôi mà tiền chi tiêu của em đã cạn kiệt nya... Pin dự phòng của PC cũng rất nhanh hết. Tuy muốn lần đầu thử sống hoàn toàn tách biệt với nhà nhưng quả nhiên là quá khó khăn nyan. Bụng em đói cồn cào cả nên rồi nya.”
“Không như trước á...? Chẳng lẽ trước khi về nhà dạo gần đây, em đều sinh hoạt ở đây sao!?”
“Nó thoải mái hơn so với vẻ bề ngoài đấy, anh đâu cần phải hốt hoảng như vậy nya?”
“Không cần phải hốt hoảng á...? Tại sao em lại phải làm ra những chuyện như thế này? Mau dừng lại và về nhà với anh chẳng phải tốt hơn không?”
Khi tôi nói như vậy, biểu hiện của Rio có chút buồn bã.
“Cái này, cũng là tại nii chứ bộ... ai bảo nii quên hết chuyện lúc đó làm gì nya.”
“Lúc đó?”
Lúc đó là lúc nào? Tôi không thể nhớ ra.
Trong lúc tôi cố hồi tưởng lại nhưng vẫn không thể nhớ được, biểu hiện của Rio, lúc này còn đang cúi mặt xuống, đột nhiên trở nên tươi rói.
“Nhưng nếu anh đã biết đến đây đón em về thì tức là anh vẫn còn nhớ nhỉ nya, về ‘lời hứa’ đó.”
“Ể, ểể!?”
‘Lời hứa’.
Việc cụm từ ấy phát ra từ miệng một người khác ngoài Hime khiến tôi ngạc nhiên.
Trong lúc tôi đang dao động, Rio thẹn thùng đưa bờ vai bé nhỏ của mình xích sát lại.
“Lúc Ricotta còn học tiểu học, em và nii đã lập lời hứa ấy. Lúc đó nii đã nói với Ricotta rằng ‘anh sẽ bảo vệ em mãi mãi’ nya. Kyahá—♪”
Sao tự nhiên lại xấu hổ và vặn vẹo cơ thế vậy...?
Theo phản xạ, tôi lùi xa khỏi nhỏ.
Hồi tiểu học à? Có thể đúng là tôi đã nói như thế... mà cũng có thể là không. Chịu, hoàn toàn không nhớ ra. Cơ mà, giả sử cứ cho là tôi có nói như thế thật đi, vậy thì sao cơ chứ?
Vốn đã không biết gì, giờ nghĩ đến tình huống này tôi cũng mù tịt.
“Bảo vệ mãi mãi á...?”
“Phải, mãi mãi. Suốt đời, mãi cho đến lúc chết. Vì vậy cho nên em nghĩ cũng đã đến lúc rồi nyan.”
“Đến lúc?”
Lúc đó, Rio nhìn tôi không chớp mắt.
“Phải....... đã đến lúc chúng ta kết hôn rồi nya. Tất nhiên là ở ngoài đời thực.”
“Phụttt!?”
Tuy vẫn không hiểu đó là loại lời hứa nào nhưng theo cách Rio suy diễn,
Bảo vệ mãi mãi → Sống bên nhau → Kết hôn
Thì rõ ràng là nó đã bị bóp méo.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì đây chắc lại là do hội chứng công chúa.
Trong lòng tôi đã nhận định Hugues chính là Hime, bởi vì chỉ có cô ấy mới thúc ép tôi kết hôn ngoài đời thực. Cứ nghĩ rằng chỉ cần cảnh giác tốt một chút thì sẽ không sao nhưng tự nhiên giờ lại lòi ra thêm vụ này.
Riết rồi họ khiến tôi không còn phân biệt được đâu là kết hôn ảo, đâu là kết hôn thật nữa.
Nhưng dù là cái nào thì tôi cũng chẳng muốn dính líu đến.
Đến nước này, chỉ còn cách là hoàn toàn cách li với hiện thực thì mới xong quá.
Tôi xoay người hướng về nhà.
“Rồi rồi, ta cứ gác chuyện đó sang một bên và về nhà trước đã.”
“Kh-khoan, chuyện kết hôn vẫn còn chưa nói xong kia mà nya—?”
“Chẳng phải pháp luật cấm kết hôn với em gái ruột của mình sao?”
“Ch-chuyện đó thì... tình yêu có thể vượt qua mà nyan.”
“Tình yêu? Nó là thứ gì? Nó có thể lấy được giấy đăng kí kết hôn không?”
“V-việc đó thì không nhưng... t-ta có thể nghĩ ra biện pháp mà!”
“Cho cái biện pháp cụ thể xem?”
“Gưnưưưư....”
Cuộc đối thoại cứ kéo dài liên tục cho đến khi tôi và Rio về tới nhà.
Tiếp theo mình nên làm thế nào đây...
Tôi cảm thấy bất an.
X X X
[Tiêu đề] Tin tưởng
[Người gửi] Hugues [[email protected]]
[Người nhận] Keita [[email protected]]
<Đến bao giờ chúng ta mới có thể kết hôn đây—?
Nhưng cậu sẽ giữ đúng lời hứa, tôi tin là như vậy.>