Ore no Isekai Shimai ga Jichou Shinai!

chương 01 ~ phần 01

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khủng hoảng Tâm lý

◇◆◇◆◇

Trang phục thương hiệu Alice. Đó chính là trang phục được tạo ra bằng cách sử dụng bản thiết kế đến từ một thế giới khác, được chế tạo với công nghệ mà không hề tồn tại trong thế giới này và sử dụng loại chỉ may tốt nhất của thế giới này luôn.

Bộ áo váy hiện đang được mặc bởi Sophia sẽ được đánh giá như là một vật phẩm sang trọng thậm chí ở cả Nhật Bản. Thế giới này có lẽ phải tiến thêm hơn một trăm năm nữa mới có thể tạo ra được một bộ áo váy có chất lượng như thế này đấy.

Sophia, trong khi mặc chiếc áo váy này, đang nhìn chằm chằm, với đôi mắt lấp lánh, vào cửa hàng trang phục hãng Wells...... À thì, tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nhỉ.

"Leon onii-chan, em không thể vào bên trong sao ạ?"

"À-À thì, đó là..."

"Nó không ổn sao ạ? Em đang gây ra rắc rối cho anh sao, Leon onii-chan?"

Cô ấy liền hạ thấp đầu xống rồi ngước lên nhìn tôi. Làm thế nào mà tôi có thể nói không với cô ấy bây giờ cơ chứ?

"N-Nếu đó là thứ mà em muốn Sophia, nó sẽ ổn thôi mà."

"Yay! Vậy thì, hãy đi xem quần áo với Leon onii-chan nào!"

"C-Chắc chắn rồi."

Eh, làm thế nào mà nó lại trở thành như thế này vậy!? Chúng tôi liền bước vào cửa hàng cùng với nhau. Nhân tiện, Alice và Claire sẽ đợi chúng tôi ở bên ngoài cửa hàng.

"Xin chào ~"

Sophia bước vào cửa hàng với một giọng nói rạng rỡ. Cảnh tượng mái tóc vàng óng của cô ấy đang rung rinh qua lại quả là dễ thương, nhưng đối với tôi, cô ấy trông giống như một con quỷ nhỏ trong tình huống này vậy.

"Chào mừng đã đến với Cửa hàng Trang phục Wells. Trang phục của chúng tôi là tốt nhất trong cả nước. Chúng tôi thậm chí còn cung cấp tranh phục cho gia đình hoàng gia -"

Sau khi người nhân viên nhìn thấy chúng tôi, anh ta dường như đã đông cứng lại. Sophia chẳng hề để ý và chạy về phía nhân viên bán hàng với một nụ cười rạng rỡ.

"Làm ơn, cho em xem quần áo của các anh đi ~"

"........."

"Anh nhân viên ơi?"

"Eh, phải rồi, thứ lỗi cho tôi! Vậy ra quý cô muốn xem quần áo của chúng tôi sao!?"

Người nhân viên liền nhìn lướt qua bộ áo váy của Sophia. Tôi có một cảm giác rằng mình biết được những gì mà anh ta đang nghĩ.

"Tôi muốn anh hãy chọn ra bộ trang phục nào đó rằng sẽ hợp với Sophia."

"Trang phục rằng sẽ hợp với...... ojou-sama này sao?"

"Phải. Tôi đã nghe nói rằng trang phục có ở đây là tốt nhất trong cả nước đấy!"

"Chúng tôi đã từng là thế ở trong quá khứ. Cửa hàng của chúng tôi từng rất tự hào về danh tiếng của mình, nhưng...... không còn như vậy nữa rồi!"

Tại sao anh ta lại đang nói bằng thì quá khứ vậy nhỉ?

Tôi tự hỏi liệu anh ta sẽ ổn không vậy...... Có lẽ anh ta nghĩ rằng chúng tôi đã đến để khiêu chiến. Có lẽ sẽ tốt hơn khi mang theo Sophia và rời đi ngay đấy.

Trước khi tôi có thể nói bất cứ điều gì với người nhân viên, anh ta đã chạy ra phía sau cửa hàng.

"... Có chuyện gì với anh nhân viên đó vậy?"

"Anh tự hỏi...... Có lẽ anh ta đang có một chút khủng hoảng tâm lí chăng?"

"...... Khủng hoảng tâm lý?"

"Em không cần phải lo lắng về nó đâu, Sophia."

Có vẻ sẽ tốt hơn khi không giải thích những từ ngữ đến từ một thế giới khác với cô ấy. Nhân tiện, nó có nghĩa là thứ gì đó kiểu như tự mình đánh mất hoặc cảm thấy bấp bênh về tâm lý của một người.

Nhưng, Sophia hẳn có thể đọc được cảm xúc của người nhân viên đó. À thì, cô ấy có lẽ sẽ có thể hiểu được anh ta đang cảm thấy như thế nào, nhưng không cần thiết phải biết lý do tại sao anh ta lại cảm thấy như vậy đâu.

"Wells-sama! Làm ơn, mau đi ra cửa hàng Wells đi ạ!"

"Thôi ngay việc làm ầm lên đi!"

Từ phía sau cửa hàng, tôi có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa người nhân viên và ai đó có giọng giống như là một người đàn ông trung niên vậy. Người đàn ông trung niên đó có cùng cái tên với cửa hàng.

"—Cậu không thể trông coi cửa hàng một mình sao?"

"Không, không phải như vậy đâu—"

Giọng nói của người nhân viên bán hàng tiến đến càng lúc càng gần hơn khi anh ta đang giải thích những gì đang xảy ra với ông chú kia.

"Cậu đang nói rằng một khách hàng đã bước vào cửa hàng của ta trong khi đang mặc trang phục có chất lượng cao hơn của ta sao? Đừng có ngu ngốc chứ. Trang phục có chất lượng đến thế không hề tồn tại trong thế giới này đâu."

Một người đàn ông trung niên vạm vỡ liền xuất hiện trước mặt chúng tôi.

"Tôi xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ đợi. Tôi rất lấy làm tiếc vì sự kém cỏi thuộc về nhân viên của mình - Uwaaa!?... Ojou-sama, quý cô đây chính là người muốn trang phục sao...!?"

Chủ cửa hàng, Wells, bỗng trở nên sững sờ khi ông ta nhìn thấy trang phục của cô ấy. Tuy nhiên, không giống như nhân viên người đã trở nên nhợt nhạt trước cảnh thượng về bộ áo váy của cô ấy, ông chủ liền - ngước nhìn lên bầu trời.

Và đã có một khoảnh khắc im lặng.

"... Tôi rất xin lỗi, thưa quý khách hàng. Tuy nhiên, Cửa hàng Trang phục Wells đã quyết định sẽ đóng cửa sau ngày hôm nay." (Trans: Sập tiệm cmnr :v.)

Sau khi Wells nói điều này, ông ta bèn ngoảnh sang người nhân viên và nói, "Ta xin lỗi, song cậu đã là một nhân viên rất trung thành cho đến tận bây giờ đấy.".

"Đợi chút đã! Ông không nghĩ rằng có hơi đột ngột khi đóng ngay cửa hàng của mình sao!?"

Tôi liền nhanh chóng cố gắng ngăn ông chủ lại. Tôi rõ ràng không có ý định để điều này xảy ra đâu. Tôi sẽ cảm thấy rất tệ nếu khiến ai đó phải đóng cửa hàng của mình đấy.

"Thưa quý khách hàng, tôi rất xin lỗi song chúng tôi không thể cung cấp cho ngài bộ trang phục mà ngài mong muốn. Trang phục mà chúng tôi làm ra tại đây không sánh nổi chất lượng của bộ áo váy mà quý cô đây đang mặc đâu ạ."

"Là vậy sao..."

Sophia có vẻ đã hiểu ra bây giờ.

Được rồi, có vẻ như sẽ bất khả thi để đánh thể lừa cô ấy thêm nữa. Tôi sẽ cần phải dạy cho cô ấy giá trị thực sự về bộ trang phục của cô ấy sau này mới được.

"Bạn của cháu đã kể cho cháu về cửa hàng này nhưng cháu chưa bao giờ nhìn thấy quần áo đến từ đây cả."

"Là vậy sao."

Sophia liền cúi đầu một cách hối lỗi và điều này khiến cho người bán hàng hoảng loạn.

"Cháu xin lỗi. Chỉ là cháu đã nghe nói rằng trang phục hãng Wells rất tuyệt vời thôi ạ."

"Không, chúng tôi mới là những người có lỗi ở đây. Không có lý do gì để phải xin lỗi đâu mà."

"Nhưng...... hey, Leon onii-chan."

Sophia liền nhìn vào tôi với đôi mắt đầy ắp sự thất vọng.

Tất nhiên, tôi chưa bao giờ có ý định khiến cho cửa hàng này phải đóng cửa cả. Do đó, chỉ là lẽ tự nhiên rằng tôi sẽ cố gắng nói điều gì đó với họ.

Dẫu vậy... Họ có niềm tự hào về trang phục mà mình làm ra, song họ có thể thừa nhận khi ai đó đã tạo ra trang phục có chất lượng cao hơn họ. Nơi này chính là cửa hàng quần áo tốt nhất ở thế giới này và tôi cũng cần cách nào đó để bắt đầu bán quần áo của chúng tôi nữa. Tôi tự hỏi liệu chúng tôi sẽ hợp tác tốt không nhỉ.

"Wells-san, ông biết về lãnh thổ nhà Grances chứ?"

"Tất nhiên rồi... Bá tước Grances phụ trách ở đó và tôi đã nghe được những tin đồn về việc họ đang tạo ra rất nhiều công nghệ mới. Ngài không có ý là -"

"À thì, tôi đã nghe được những tin đồn, nhưng bản thân không hoàn toàn tin vào chúng... đây quả đúng là cơ hội mà."

Wells bèn hít một hơi thật sâu.

"Ông nghĩ vậy sao? Hiện tại, chúng tôi chỉ có thể sản xuất một số lượng nhỏ quần áo và giá thành thì quá cao, nhưng nếu ông phải làm ra bộ trang phục này, ông có nghĩ rằng mình sẽ có thể sản xuất chúng nhanh hơn không vậy?"

"Không, tôi có thể nhận ra chỉ bằng việc nhìn thấy chất lượng của bộ trang phục đó. Nó sẽ khiến chúng tôi mất 5 năm để đạt được cấp độ tay nghề đó... Không, có lẽ phải đến mười năm đấy chứ."

"Ngay cả khi chúng tôi cung cấp cho ông công nghệ sao?"

"Ý ngài là...... Ý ngài là cho chúng tôi công nghệ để làm ra những bộ áo váy này ư?"

"Công nghệ để tạo ra bộ trang phục đó, công nghệ để tạo ra vải sợi, và những nguyên vật liệu cần thiết nữa. Tất cả các loại công nghệ luôn."

"Ngài là ai vậy(What are you)..."

Wells liền bắt đầu tỏ ra thận trọng.

"Tôi là Leon Grances, một con người rằng đã phát triển những công nghệ này."

"... Ngài đang nói rằng mình chính là Bá tước Grances sao?"

"Tôi không có cách nào để chứng minh điều đó cả, song tôi vẫn muốn ông lắng nghe những gì mà tôi cần phải nói. Ông thực sự chẳng có gì để mất chỉ bởi việc lắng nghe đâu."

"Những gì ngài cần phải nói?"

"Phải. Thực ra -"

Tôi bèn cho ông ta một cái nhìn tổng quát về những gì mà mình đã lên kế hoạch. Tôi mở một ngôi trường, giảng dạy những công nghệ khác nhau cho học viên tại đó, và, sau năm nay, tôi có kế hoạch sẽ tiếp nhận học viên từ khắp nơi trên đất nước.

"... Ngài dạy cho học viên những kỹ thuật kia tại ngôi trường này sao?"

"Phải. Tôi có thể để họ làm việc với tư cách người học việc trong khi họ đang ở trong lãnh thổ nhà Grances, song tôi cũng muốn họ trở thành học viên tại trường nữa."

"Tôi xin lỗi, nhưng...... câu chuyện đó chỉ là quá bất khả thi để tin nổi."

"Tôi hiểu mà. Vì vậy, xin hãy tự mình đi đến lãnh thổ nhà Grances đi. Bằng cách đó ông mới có thể nhìn thấy nó bằng chính đôi mắt của mình."

"... Tôi sẽ làm vậy. Giờ thì, giả sử mọi thứ mà ngài đã nói là sự thật, sẽ tốn bao nhiêu để ghi danh vào ngôi trường này vậy?"

Chi phí ghi danh à? Bởi vì tôi đã lên kế hoạch thuê các học viên(làm việc) vào một ngày về sau, tôi thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến việc tính tiền. Tôi thậm chí còn không biết một khoản chi phí hợp lý sẽ là bao nhiêu nữa đấy...

Tôi sẽ cần phải nói chuyện với Claire để quyết định một khoản chi phí sau này mới được.

"Khi ghi danh vào trường, sẽ có một mức giá nhất định được yêu cầu tại thời điểm đó,"

Và rồi tôi liền giơ ba ngón tay lên.

"... Ba mươi đồng vàng ư?"

Wells ngập ngừng đáp lại cử chỉ của tôi. Tôi bèn lắc đầu mình để trả lời.

"... Dĩ nhiên rồi, nó hẳn phải là ba trăm đồng vàng. Như thế mới hợp lý. Để có thể học về những công nghệ tiên tiến đến như vậy thì nhiêu đó phải được liệu trước rồi..."

Một câu trả lời khá là ảm đạm. Dẫu vậy, có vẻ như ông ta chưa từ bỏ ý định thậm chí ở cái giá ba trăm đồng vàng. Tất nhiên, tôi thực ra sẽ không tính phí nhiều đến thế đâu. Tôi liền lắc đầu mình một lần nữa.

"Chỉ ba đồng vàng thôi."

".................. ha?"

"Nhiêu đó sẽ trang trải chi phí ăn uống, tiền thuê nhà và học phí của họ trong năm học. Thêm vào đó, có nhiều cách để giảm chi phí bằng việc cho các học viên làm việc trong năm học hoặc sau khi tốt nghiệp đấy."

Tôi cũng có kế hoạch tạo ra một chương trình học bổng loại nào đó. Với điều đó thay thế, học viên sẽ hy vọng có thể hoàn toàn trả hết chi phí ghi danh trong vòng dưới hai năm. Tất nhiên, những học bổng này sẽ không dành cho các thương gia giàu có hay quý tộc; chúng sẽ chỉ dành riêng cho nông dân mà thôi.

"... Ngài đang nói rằng mọi thứ sẽ được trang trải chỉ với ba đồng vàng thôi sao?"

"Nếu học sinh ở lại trường trong hơn hai năm thì sẽ có chi phí tính thêm. Tuy nhiên, sẽ không có thêm bất kỳ khoản phí nào trong năm đầu tiên đâu."

"... Thành thật mà nói, tôi không hiểu nổi điều này sẽ mang lại lợi nhuận cho ngài như thế nào cả."

"À thì, tôi có thể hiểu điều đó mà."

Chúng tôi đã bắt đầu sản xuất nhiều đồng phục hơn, song giá thành chỉ mới giảm đi một chút mà thôi.

Nếu chúng tôi tính gộp cả chi phí của đồng phục vào ba đồng vàng đó, chúng tôi sẽ mất đi một lượng tiền khá lớn rồi. Ngay cả khi chúng tôi không gộp chỗ đó vào, chi phí thức ăn, tiền thuê ký túc xá, thiết bị học tập và chi phí quản lý sẽ tốn gần hết ba đồng vàng. Chúng tôi chỉ vừa sát đủ để kiếm được lợi nhuận mà thôi.

"Nếu ngài không mong đợi sẽ kiếm được lợi nhuận, vậy thì ngài sẽ nhận được gì từ việc này cơ chứ?"

"... À thì, tôi không muốn nói ra đâu."

"Thành thật mà nói, tất cả điều này dường như quá tốt để là sự thật. Ngay bây giờ tôi chưa thể tin ngài được, vậy tại sao lại không nói với tôi để thuyết phục tôi cơ chứ?"

Ông ta nghĩ rằng tôi đáng ngờ bởi vì nó nghe có vẻ quá tốt sao? Tôi đã không liệu trước điều đó đấy... À thì, tôi không muốn kể việc này với quá nhiều người, song tôi chính là người đã bắt đầu cuộc trò chuyện này. Nó không thể khác được nữa rồi.

"Tôi sẽ cung cấp những công nghệ này cho mọi người, bởi vì tôi muốn người nào đó phải thật hạnh phúc."

"Người nào đó ư? Tại sao vậy?"

"Không, lý do đó là dành cho tôi mà thôi."

Để sống một cuộc sống hạnh phúc với tất cả những người bạn của mình, tôi sẽ cần một môi trường thật tốt. Tuy nhiên, nếu tôi chỉ cải thiện lãnh thổ của chúng tôi mà thôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng biến những người xung quanh thành kẻ thù mất.

Ngay cả khi chúng tôi có rất nhiều tiền, chúng tôi không thể tiêu hết chúng được, hay dù những công nghệ mà chúng tôi có là tốt nhất trên thế giới, chúng tôi cũng không thể hạnh phúc được nếu bị bao quanh bởi kẻ thù.

Đó là tại sao tất cả số tiền mà chúng tôi kiếm được sẽ tạo ra các hệ thống hỗ trợ trên khắp lãnh thổ của chúng tôi. Sau khi đảm bảo đủ số tiền để cải thiện lãnh thổ của mình, phần còn lại sẽ đi cải thiện các khu vực xung quanh.

Nó có lẽ không may, song chúng tôi không thể có cái này mà không có cái kia được.

"Tôi không mong ông có thể hiểu được đâu mà."

"... Không, tôi đã làm công việc này trong suốt khoảng thời gian mà mình có bởi vì những người đã mặc trang phục của tôi đều luôn luôn hạnh phúc với bộ trang phục mà tôi cung cấp cho họ. Tôi nghĩ rằng mình có thể hiểu được những cảm xúc của ngài khá là rõ đấy."

... À thì, đó không chính xác là cùng lý do đâu, song chẳng có lý do gì cho tôi để nói với ông ta rằng nó khác biệt cả.

"Dù sao đi nữa, điều này đã đủ cho ông để bị thuyết phục chưa vậy?"

"Vâng. Làm ơn, hãy cho phép con gái của tôi ghi danh vào ngôi trường của ngài đi ạ."

"Tôi rất mừng khi nghe thấy nó đấy... Ông chỉ cần trả phí ghi danh vào cái ngày đó(ngày ghi danh) mà thôi. Trong khoảng thời gian chờ đợi, làm ơn hãy gửi bất kỳ tài liệu nào cần thiết cho Claire Ridill tại lãnh thổ nhà Grances nhé."

À thì, với điều này, tôi đã có được một học viên mới. Mặc dù nói vậy, tôi chỉ mới biết cái tên họ của cô ấy mà thôi. Tất cả các thủ tục có thể được giải quyết vào ngày ghi danh.

"Oh, đúng rôi. Ngôi trường của chúng tôi dự định sẽ giảng dạy những kỹ năng khác nhau ngoài việc chế tạo quần áo nữa đấy. Vì vậy nếu ông biết bất cứ ai rằng sẽ có hứng thú tham gia, ông sẽ nói với họ về chúng tôi chứ?"

"Nếu đó là những gì mà ngài muốn. Tôi sẽ đảm bảo kể cho tất cả mọi người mà mình biết về ngôi trường của ngài."

"Cảm ơn ông rất nhiều."

- Tôi đã tình cờ yêu cầu ông ta quảng bá về ngôi trường của chúng tôi. Vào thời điểm đó, tôi thực sự chỉ mong đợi được thêm tầm khoảng năm học viên nữa mà thôi. Tôi chưa bao giờ liệu trước được những gì sẽ thực sự xảy ra... (Trans: Lại flag nữa...)

Truyện Chữ Hay