Ore no Isekai Shimai ga Jichou Shinai!

chương 01 ~ phần 02

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiệm Maid Cafe Ngâm chân "Alice"

◇◆◇◆◇

Một vài ngày sau khi quay trở về lãnh thổ nhà Grances.

Tôi đã tận hưởng lễ hội ở Rizelheim, nó thực sự gợi nhớ cho tôi về kiếp trước của mình - Bởi điều đó, tôi đang nói đến đồ ngọt.

Nói cách khác, tôi thực sự muốn ăn vài đồ ngọt ngay bây giờ đấy.

Tôi có thể để Alice làm ra một chút, song... tôi đã được bảo về một cửa hàng đang mở cửa tại Muhle. Đó là tại sao Alice và tôi hiện đang hướng đến đó.

"Wow, thị trấn này đã thực sự phát triển lên rồi đấy."

Tôi liền nói điều này khi nhìn ra cảnh quan thành phố.

Vài cửa hàng trông như được làm bằng gạch, nhưng thực ra được làm bằng bê tông cốt thép, xếp dọc các con đường. Có hoàng loạt những tiệm cafe, cửa hàng tạp hóa và nhiều thứ khác nữa.

Con đường chính được làm bằng đá cuội với vỉa hè ở cả hai bên. Vỉa hè thực sự làm giảm đi nguy cơ tai nạn xảy ra với những chiếc xe chở hàng đang chạy dọc theo con đường chính.

Có rất nhiều học viên đang đi bộ dọc theo vỉa hè cũng như nhiều người khác đang mặc trang phục hiện đại hơn. Thành thật mà nói, tôi có thể dễ dàng lầm tưởng cảnh tượng này như thể đang ở Nhật Bản hiện đại vậy.

"...... Chúng ta đã bắt đầu sản xuất hàng loạt trang phục đó khi nào vậy? Anh tưởng rằng chúng ta chưa thể sản xuất hàng loạt vải len(cashmere) và vải lụa mà."

"Đó là một phiên bản khác được làm ra bằng vải bông và vải lanh đấy."

"Oh, anh thậm chí còn không thể nhận ra sự khác biệt luôn."

Vải lanh thực sự rẻ đến thế sao? Có lẽ nó khá là rẻ ở thế giới này, song là một vật liệu tự nhiên, nó hẳn phải là một thứ xa xỉ hơn mới đúng.

Khi tôi nhìn sang bên cạnh mình, tôi nhận thấy rằng Alice không còn bước đi kế bên tôi nữa. Ngoảnh lại, tôi có thể trông thấy cô ấy đã dừng lại để nhìn vào thứ gì đó.

"... Alice?"

Tôi bèn lần theo hướng nhìn của cô ấy để trông thấy..... một tiệm cafe nhỏ dọc theo bên đường. Không, cô ấy đang nhìn các học viên đang nói chuyện bên trong tiệm cafe sao?

"Ah, xin lỗi nha."

Alice để ý thấy tôi đang nhìn chằm chằm và liền nhanh chóng bắt kịp tôi.

"Có chuyện gì vậy?"

"Không có chuyện gì anh cần phải lo lắng đâu. Vậy, hôm nay anh muốn đi mua sắm ở đâu thế?"

Cô ấy chỉ đang nói dối mà thôi... đúng không nhỉ? Mặc dù điều đó ổn thôi. Tôi có thể đoán rõ được những gì mà cô ấy đang nghĩ, song có lẽ sẽ là tốt nhất nếu tôi không ép cô ấy phải nói với tôi đấy.

"Đây chính là nơi mà Claire đã nói với anh. Nó là một tiệm cà phê ngâm chân." (Trans: Lên Google search 'Footbath Cafe' để biết thêm thông tin nhé.)

"Anh thực sự thích bồn ngâm chân lắm nhỉ."

"Cảm giác tuyệt vời nhất vào mùa đông chính là ăn đồ ngọt với chân của mình vùi dưới kotatsu đấy. Anh nghĩ điều này sẽ gần tương tự như anh có thể cảm nhận được thứ đó trong thế giới này vậy."

Đáng buồn thay, không hề có kotatsu trong thế giới này, nhưng một chiếc bồn ngâm chân hẳn sẽ đủ sánh ngang thôi.

"Không phải sẽ khá là xấu hổ khi cởi đôi giày và tất của mình ra ở nơi công cộng và ngâm chân của mình trong nước sao?"

"Em nghĩ vậy đấy ư? Nó xấu hổ đến thế khi mọi người khác đều đang thực hiện nó sao?"

Tôi nhớ lại khi mà chúng tôi còn bận rộn xây dựng thành phố lúc đầu. Khi mọi người mệt mỏi với công việc thì Claire, Sophia, Alice, và mọi người khác đều sẽ ngâm chân của mình trong bồn ngâm chân và trò chuyện.

"Trong thế giới này, sẽ không phải là hiếm khi mà đàn ông và phụ nữ tắm chung với nhau, song nó xem ra không phổ biến trong giới quý tộc. Tuy nhiên, em nghĩ rằng mình không bận tâm nhiều lắm khi mọi người đều làm việc đó đâu."

"Hmm, vậy ra Alice thực sự đang xấu hổ nhỉ..."

Điều đó sẽ rất tuyệt khi xem đấy.

Tôi thực sự muốn đi đến quán cafe ngâm chân, nhưng trông thấy Alice như thế này, tôi đoán là không còn lựa chọn nào nữa. Nhưng rồi, Alice liền thở dài một hơi.

"...... Không thể khác rồi. Đây là một dịp đặc biệt thôi đấy, được chưa? Em cũng không muốn bất kỳ người đàn ông nào khác ở đây đâu đấy."

Alice trông quả là dễ thương với đôi má nhuộm đỏ ửng.

Trái tim của tôi bắt đầu đập nhanh hơn khi cô ấy nói rằng đây là một dịp đặc biệt. Tôi bèn bắt đầu tiến lên phía trước để thanh tấy tâm trí của mình. (Trans: Main quá đen tối!?)

Tiệm cafe ngâm chân này sẽ sớm được ra mắt. Vì lý do nào đó, người mà đang làm việc ở phía trước lại đang mặc một bộ trang phục hầu gái. Cô ấy liền đón chào chúng tôi với một câu, "Chào mừng đã về nhà, thưa Chủ Nhân và Phu Nhân."

Nó chính là một tiệm maid cafe mà!

Đây là một tiệm maid cafe ngoài đời thực luôn.

Nhân tiện, mỗi căn phòng đều được ngăn cách(với bên ngoài) bởi tường và một cánh cửa. Alice trông hoàn toàn thư giãn khi ngâm chân của mình vào trong bồn ngâm chân.

Và cô ấy đã từng rất phản đối việc đến đây nữa cơ đấy.

"Wafu ~...... Bồn ngâm chân có cảm giác tuyệt vời thật đấy..."

"Vậy, cái gì đã xảy ra với việc xấu hổ thế?"

"Hn ~? Em có hơi xấu hổ một chút thậm chí ngay bây giờ mà."

"Làm sao mà em lại cảm thấy xấu hổ chút nào được cơ chứ?"

"À thì, mặc dù đây là một chiếc bồn ngâm chân, nó vẫn là một cái bồn tắm mà."

"Đúng vậy, nhưng em vẫn đang mặc quần áo của mình đấy thôi."

Tôi cần phải hoặc xắn ống quần của mình lên hoặc cởi chúng ra hoàn toàn. Alice đang mặc một chiếc váy ngắn cho nên cô ấy chỉ cần cởi đôi tất gối và giày ra mà thôi. Tôi không biết tại sao cô ấy lại thấy xấu hổ được.

"Ngay cả khi em đang mặc quần áo của mình, thế này tương tự như một phòng tắm chung vậy. Nó khiến em cảm thấy thư giãn và không được bảo vệ cho nên có hơi xấu hổ một chút đấy."

"Hmm..."

Khi cô ấy cho rằng như vậy, việc bước vào một chiếc bồn ngâm chân cùng với nhau có vẻ hơi trái đạo đức một chút đấy. Hơn nữa, trông thấy khuôn mặt của Alice bị nhuộm đỏ ửng bởi nước nóng(truyền nhiệt lên) quả là có một chút gợi cảm.

Trên hết, bộ ngực phát triển đầy đặn của cô ấy bị ép vào chiếc bàn khi cô ấy ngả người về phía trước. Chúng liền thay đổi hình dáng mỗi lầm cô ấy cử động.

...... Tôi cảm thấy thật xấu hổ chỉ bởi việc nhìn vào cô ấy.

"Dẫu vậy, nếu Leon cảm thấy hứng lên khi trông thấy em như thế này, có lẽ nó sẽ không tệ lắm đâu nha."

- Cô ấy nhìn thấu tôi mất rrrồồồiiiii! Chết tiệt, tôi một lần nữa lại bị chơi đùa bởi Alice... Thật là bực mình quá đi mất.

"Fufu ~, Leon vẫn là một đứa trẻ mà thôi."

Anh đã bước qua tuổi dậy thì ở thời điểm này rồi đấy. Và em nghĩ rằng lỗi tại ai khiến anh ý thức đến như thế về cơ thể của một người phụ nữ cơ chứ? Tất nhiên, tôi không thể nói điều đó với cô ấy được đâu.

Nhân tiện, nói rằng tôi bây giờ mới ý thức về phụ nữ là không hoàn toàn chính xác. Suốt từ khi được sinh ra, tôi đã có tâm trí của một thanh thiếu niên rồi.

Tuy nhiên, trước khi cơ thể này đạt đến tuổi dậy thì, tôi chưa bao giờ nghĩ về phụ nữ như thế. Nhưng giờ đây, đầu của tôi liền trở nên nóng bừng bất cứ khi nào tôi nghĩ về cơ thể của một người phụ nữ...

Tôi có lẽ cần phải cho Alice một câu trả lời sớm thôi, nhưng - Khi tôi đang nghĩ như vậy, tôi bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc gần đây.

"He ~ y, Aisha. Đừng có nô đùa nhiều quá nữa; em đang làm phiền những khách hàng khác đấy."

"Nhưng mà Senpai, đây là một tiệm maid cafe mà, đúng không? Chúng ta có thể trải nghiệm một thế giới mà những người dân bình thường như chúng ta sẽ không bao giờ được sống đâu đấy."

"Đúng vậy, nhưng... chị đã được đến dinh thự của Leon-sama vài lần rồi."

"Ku ~ em ghen tị với chị đấy. Tất cả những đàn chị đều thật lén lút làm sao."

Tôi không nhận ra nổi giọng nói của cô gái có tên là Aisha, song tôi đã nhận ra được giọng nói của người đàn chị kia.

"Hey, Lyanna. Thật là lạ lùng khi trông thấy cô ở một nơi như thế này đấy."

Sau khi hoàn thành năm thứ hai của mình tại trường, Lyanna hiện đang giảng dạy tại đây.

Cô ấy được mười bảy tuổi vào năm nay. Mặc dù cô ấy vốn đã rất dễ thương khi mới bước vào trường, cô ấy bây giờ trưởng thành hơn và thậm chí còn dễ thương hơn nữa.

Tôi cũng đã được bảo bởi Claire rằng cô ấy đã được tỏ tình bởi vài chàng trai đã nhập học tại trường - Hẳn phải khó khăn cho cô ấy lắm đây.

"Huh? Em hề không biết là ngài đã trở về Muhle đấy."

"Ah, yeah chúng tôi đã quay trở về cách đây vài ngày. Cô ra sao rồi, Lyanna?"

"Em vẫn ổn ạ."

"—Senpai, se-n-pa-i ~ Cậu nhóc đáng ghét này là ai vậy?"

Cô gái tên Aisha liền vỗ nhẹ vào đỉnh đầu của tôi. Khuôn mặt của Lyanna đã trở nên cực kỳ nhợt nhạt sau khi chứng kiến điều này. Aisha không để ý và nhìn vào khuôn mặt của tôi.

Nhìn cô ấy gần thế này... cô ấy có lẽ nhỏ hơn một tuổi so với Lyanna. Cô ấy có mái tóc màu xanh lục dị thường và đôi mắt màu nâu. Cô ấy rõ ràng là một cô gái năng động với mái tóc ngắn.

Cô ấy đang gọi Lyanna là "Senpai" cho nên cô ấy hẳn phải là một trong những học viên khóa ba. Chẳng lấy làm ngạc nhiên khi cô ấy không nhận ra tôi bởi vì tôi đã không đến trường gần đây rồi.

Tôi chỉ từng tham dự lễ tốt nghiệp năm thứ ba mà thôi. Nếu cô ấy thậm chí nhìn thấy tôi ở đó đi nữa, cô ấy có lẽ sẽ nghĩ rằng tôi là một học viên giống như cô ấy.

"Fumufumu. Khuôn mặt của em khá là bảnh đấy, nhưng ngay cả khi em nhìn chằm chằm vào Lyanna senpai như thế, em vẫn sẽ không bao giờ đánh cắp được trái tim của chị ấy đâu."

Cô ấy là kiểu con gái sẽ nói bất cứ điều gì mà mình muốn.

À thì, nếu Aisha là đàn em của Lyanna, cô ấy thực ra sẽ lớn tuổi hơn tôi đấy.

"Tại sao em lại đang giữ im lặng vậy? Chị bắn trúng đích rồi chứ gì? Bây giờ em chỉ không nói nên lời thôi à *uri* *uri*"

Đừng véo má tôi nữa mà - chuyện này có cảm giác tựa như một cảnh trong một bộ phim hài lãng mạn(rom-com) vậy.

"A-Aisha, dừng lại mau! Người đó là-"

"...... Có chuyện gì vậy ạ?"

Lyanna đã chuẩn bị tiết lộ thân phận của tôi trước khi đột nhiên ngừng lại.

Aisha đã ngoảnh lại về phía Lyanna và tôi hiện đang đặt ngón tay trên môi của mình để giữ cho cô ấy im lặng.

Vì một lý do nào đó, tôi đã chờ đợi cho đến khi hầu hết các học viên biết rằng Alice có quan hệ với tôi đã tốt nghiệp.

Tôi thực sự sẽ chẳng bận tâm nếu Aisha phát hiện ra, nhưng hiện có rất nhiều học viên khác xung quanh chúng tôi đang chú ý đến cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Tính đến nay, tất cả các học viên biết về Alice đều đã tốt nghiệp rồi. Tôi không muốn để cho tất cả các học viên mới ở đây trông thấy cô ấy cùng với tôi đâu.

"Cậu nhóc này là... umm..."

"Tên của em là Leo. Lyanna đã giúp đỡ em vào một ngày nọ khi mà em gặp phải rắc rối."

"Đ-Đúng vậy. Mình đã giúp đỡ Leo-kun. Fueh!? Mình đã giúp đỡ bạn á!?"

"Eh, không phải sao?"

"Mình cảm thấy dường như nó phải ngược lại cơ..."

"Chị đang nói về cái gì vậy? Dĩ nhiên, Lyanna chính là người đã giúp đỡ em rồi."

"M-Mình đoán vậy."

À thì, đúng là Lyanna đã giúp tôi giải quyết tình trạng thiếu thực phẩm bên trong lãnh thổ. Cho nên, tôi đang không nói dối khi nói rằng cô ấy đã giúp đỡ mình.

"Hee ~, ra là thế à. Vậy ra, Leo-kun thích Lyanna senpai sao?"

"À thì, em tự hỏi liệu nó là thứ gì đó như thế chăng."

"Fueeh!? Leo-sa — kun thích mình ư?"

Lyanna bắt đầu hoảng loạn và gần như đã sử dụng kính ngữ thích hợp.

"Chị hiểu rồi. À thì, chị sẽ nỗ lực hết mình để hỗ trợ em, nhưng Lyanna senpai thích vị Bá tước của lãnh thổ này cơ. Chị không chắc liệu đó có phải là một rào cản mà em có thể vượt qua được hay không đâu." (Trans: Lộ cmnr!!! :v)

"Aaaissshaaa!! E-E-E-Em đang nói cái gì thế hả!?"

"À thì, đó là sự thật mà. Lyanna senpai, nếu chị không nói với cậu ta, đứa trẻ này sẽ bị tổn thương về sau đấy."

"Đó không phải là vấn đề! À thì, điều đó là đúng, nhưng nó cũng không đúng!"

"Umm... thế bên nào mới là đúng đây?"

...... Dù sao đi nữa, Aisha xem ra khá là lo lắng về việc tôi thích Lyanna. Cô ấy có hơi lỗ mãng một chút song tôi nghĩ rằng cô ấy là một người tốt đấy.

Những gì cô ấy đã nói về Lyanna...... Phải rồi, tôi hẳn là đã nghe lầm cô ấy. Tôi chắc chắn rằng Lyanna đang cảm thấy rất xấu hổ, tôi sẽ cho cô ấy một cơ hội để làm sáng tỏ mọi thứ vậy.

"Đây là lần đầu tiên em từng nghe về việc chị thích Bá tước Leon đấy."

"Fueh!? À-À thì, đó là bởi vì Aisha đã nói gì đó."

"Dĩ nhiên, cô ấy đã nói dối, đúng không? Chẳng có lý do gì khiến chị sẽ thích Bá tước Leon cả mà."

"Tất nhiên là có chứ! Ngài ấy quả là tuyệt vời và cực kỳ dịu dàng. Ngài ấy cũng rất quả quyết và đó là tại sao Leon-sama đối với mình -" (Trans: Rõ rành rành luôn kìa!)

"...... Đối với mình?"

"K-Không có gì cả đâu!"

Toàn bộ khuôn mặt của Lyanna giờ đang đỏ bừng và cô ấy bắt đầu nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

......Eh? Chẳng phải cô ấy đáng nhẽ ra sẽ phải làm sáng tỏ mọi thứ hay sao? Nhưng, thấy Lyanna hoảng loạn như thế này cũng tuyệt đấy chứ.

Quả là một cảnh tượng hiếm hoi khi trông thấy cô ấy cư xử như thế này cho nên tôi phần nào muốn quan sát chuyện này thêm.

Nhưng, tôi không thể làm điều đó với cô ấy được. Tôi sẽ cố gắng thay đổi chủ đề vậy.

"Lyanna, em xin lỗi vì đã làm phiền chị. Chị đã đến đây để dùng vài đồ ngọt với bạn của mình, phải không?"

"Ah, đúng thế. Vậy thì, Aisha, hãy đi tìm một chỗ ngồi thôi nào!"

"Eh, nhưng mà, em muốn ngồi ở đây và nói chuyện với Leo-kun thêm nữa cơ."

"Nhanh-lên-nào! Đi thôi!"

"Đợi-, Senpai!? Đừng đẩy em chứ! Đừng có đẩy nữa mà!"

"Vậy thì, Leo-kun, mình sẽ gặp bạn vào lúc nào đó khác nhé!"

Nói cách khác, Lyanna đã đẩy Aisha tới một bàn khác cách thật xa chúng tôi. Tôi bèn vẫy chào tạm biệt với họ và quay trở lại bên trong căn phòng riêng.

- Và đôi mắt của tôi đã bị bắt gặp với cái nhìn chằm chằm đầy lạnh lùng của Alice. (Trans: Thôi xong...)

Truyện Chữ Hay