Rizelheim
◇◆◇◆◇
Rizelheim - Một vương quốc đáng kính với một lịch sử giàu có xuyên suốt hơn 400 năm qua. Đây cũng chính là đất nước mà tôi cư trú với tư cách một thành viên của gia đình Grances.
Trong năm ngày qua, tôi đã bắt một chuyến xe ngựa rời đi theo hướng bắc từ lãnh thổ nhà Grances đến thành phố thủ đô của Rizelheim. Thành phố thủ đô đã được xây dựng kế bên một dòng sông, tại một vùng đồng bằng rộng lớn.
Chúng tôi nghe nói rằng sẽ có một lễ hội rất lớn ở đó vào đầu mỗi năm - Đó là tại sao mà Alice, Claire, Sophia, và tôi đang du hành đến đó, cùng với một vài hầu gái.
Ngay cả khi tôi nói vậy, đó không phải là lý do duy nhất khiến chúng tôi du hành đến đây. Chúng tôi đang tiến hành nghiên cứu về lễ hội và cách bố trí của thành phố với hy vọng cải thiện hơn nữa lãnh thổ nhà Grances.
Và chúng tôi hiện giờ đã tiếp cận được giới hạn bên ngoài của vương quốc.
Đa số các con đường đều chỉ được đắp lên và san phẳng đất mà thôi, những ngôi nhà bằng đá được xây dựng khắp mọi nơi, và cảnh quan thành phố thì tương tự như của một thành phố Châu Âu thời đầu trung cổ vậy.
Những con đường bị nhồi nhét bởi hàng trăm người. Tôi đã từng thấy các lễ hội quốc gia trước đây, nhưng thế này có vẻ hơi quá hào nhoáng rồi đấy.
"Có rất nhiều người ở đây. Nó luôn như thế này mỗi năm sao?"
"Năm nay còn là lễ kỷ niệm sinh nhật thứ mười hai của Liselotte-sama nữa đấy."
Điều đó chẳng cho tôi biết bất cứ điều gì cả...... Cô ấy là ai vậy?
"Liselotte von Rizelheim, em không biết đó là ai sao otouto-kun?"
"Rizelheim... đó chính là tên của vương quốc mà. Vậy ra, cô ấy là một nàng công chúa hay gì đó sao?"
"Con gái út của Đức Vua. Cô ấy rất xinh đẹp với một tính cách dịu dàng. Có tin đồn rằng cô ấy có chất giọng hay nhất trong cả đất nước đấy. Cô ấy được chiều chuộng bởi Đức Vua và Hoàng Tử, và cũng được yêu mến bởi mọi người ở thủ đô lắm đấy."
"Em hiểu rồi. Vậy ra cô ấy cũng sẽ bước sang tuổi mười hai vào hôm nay."
Tại thế giới này, tuổi trưởng thành của trẻ con hẳn phải đến nhanh hơn so với trên Trái Đất. Đó là tại sao khi một đứa trẻ bước sang tuổi mười hai, chúng sẽ được coi là trưởng thành lúc bấy giờ. Bởi vì lễ hội trùng khớp với sinh nhật của một cô công chúa nổi tiếng, quy mô của lễ hội thậm chí còn lớn hơn so với bình thường nữa.
Nhân tiện, bởi vì đã được hai năm kể từ vấn đề với Hầu tước Gramp, Sophia sẽ bước sang tuổi mười hai vào cuối năm nay, song cô ấy đã được sinh ra khoảng cùng thời điểm với Công Chúa.
Tôi nghĩ là mình đã quen dần với quan niệm rằng ở độ tuổi trẻ như vậy thì người của thế giới này sẽ coi bạn là một người lớn, song ai đó trẻ tuổi như thế vẫn trông rất trẻ đối với tôi. Rõ ràng, ai đó ở độ tuổi mười hai sẽ gần giống như một học sinh sơ trung hoặc cao trung tại Nhật Bản vậy, song hầu hết mọi người ở độ tuổi đó vẫn được đối xử như là trẻ con mà thôi.
"Hiển nhiên, Công Chúa sẽ hát tại quảng trường thành phố vào hôm nay đấy."
"Oh...... hát à. Điều đó hẳn sẽ thú vị lắm đây."
"Nó có lẽ không đáng để đi đâu. Cô ấy rất có khả năng sẽ hát từ một ban công tầng hai của tòa lâu đài. Trên hết, chúng ta sẽ ở trong một đám đông chật ních người. May ra mới cố gắng nghe thấy được giọng hát của cô ấy trong toàn bộ đám người đó đấy."
"Điều đó có nghĩa là sao cơ chứ?"
"Nó không giống như là cô ấy đang hát trong một sảnh hòa nhạc đâu. Em thậm chí sẽ không thể nhận ra rằng cô ấy đang hát từ rất xa đâu đấy."
... Tôi hiểu rồi. Cô ấy sẽ biểu diễn ngoài trời.
Tôi khá là hứng thú với việc nghe giọng hát của cô ấy, song có vẻ như sẽ khá là vô nghĩa khi đi trong khi biết điều đó. Hãy từ bỏ ý tưởng về việc nghe cô ấy hát đi và thay vào đó chúng tôi có thể đi thăm các cửa hàng và quầy hàng của thủ đô mà. (Trans: Có mùi flag đâu đó...)
Chúng tôi liền tiếp tục men theo con đường chính rằng sẽ dẫn đến cung điện hoàng gia ở trung tâm của thành phố.
"Fuaaaa, thật tuyệt vời! Thật là tuyệt vời quá đi, Leon onii-chan! Các quầy bán hàng được dựng lên khắp tầm mắt của em kìa!"
"Em có thể nhìn ngắm xung quanh mà, chỉ là đừng để bị lạc đấy nhé ~"
Sophia liền chạy đi với hai tay của mình đang vung vẩy trong không khí và Milli nhanh chóng theo sau cô ấy. Tôi bèn nở một nụ cười gượng gạo khi trông thấy cảnh tượng này.
Sophia vừa mới bước sang tuổi mười một vào vài ngày cuối năm. Trong khoảng thời gian ở tại trường, cô ấy xem ra đã trở nên hạnh phúc hơn rất nhiều rồi.
Cô ấy thậm chí còn không sợ việc gặp gỡ những người mới nữa, song tôi đoán rằng đó là một điều tốt.
"Sophia chắc phải năng động lắm nhỉ."
"Cô ấy thì... Alice, đó là gì vậy?"
Alice hiện đang cầm vài xiên thịt nướng trong tay của mình. Tôi có thể nhận ra rằng miếng thịt rất mọng nước và có mùi khá là tuyệt đấy.
"Ah, cái này ư? Đó là thịt giác thố(thỏ có sừng). Em đã mua chúng tại một trong những quầy hàng đấy."
"Giác thố?"
"Nó là một loại quái vật sinh sống quanh đây."
"...... Liệu có an toàn khi ăn thịt của một con quái vật không vậy?"
Tôi e rằng thứ đó sẽ gây ra vài vấn đề về dạ dày mất.
"Quái vật của thế giới này bị đột biến bởi mana trong không khí. Nó làm cho chúng thậm chí còn ngon hơn so với một con vật bình thường nữa."
"Nghiêm túc đấy chứ? Đây là lần đầu tiên anh từng nghe thấy điều đó đấy."
"Đó là những gì mà em đã nghe được từ mọi người. Ma năng mà bọn chúng hấp thụ vào trong cơ thể của mình khiến chúng trở nên cực kỳ ngon luôn."
Điều đó khá là ngạc nhiên khi nghe, nhưng nếu Alice nói vậy thì điều đó hẳn là đúng rồi.
Có một vài loại quái vật khác nhau sống trong khu vực nhà Grances song tôi không hề biết điều này chút nào cả.
"Chúng sản sinh ra rất nhiều và rất dễ săn do khả năng chiến đấu thấp. Bởi vì thịt quá ngon, em đã nghe nói rằng nó cực kì nổi tiếng. Có vài thợ săn rằng chuyên về giác thố luôn đấy."
"À thì... nó trông ngon thật đấy nhỉ."
"Anh có muốn một miếng không nào?"
Tôi liền lặng lẽ nắm lấy tay của Alice và kéo nó lại gần để cắn một miếng.
"Đợi-, Leon?"
... Nó thực sự khá là tuyệt đấy chứ. Nó rất mọng nước, song lại không hề béo. Có lẽ là bởi vì thịt này rất tươi, song tôi nghĩ rằng đây có lẽ là loại thịt ngon nhất mà tôi đã từng ăn từ khi đến thế giới này đấy.
"Mo ~ u... Anh có lối xử sự xấu thật đấy. Anh đáng nhẽ ra phải nói 'Ah ~' vào một thời điểm như thế này cơ chứ."
"Anh đã nghĩ rằng đó sẽ là kế hoạch của em. Vì vậy, anh đã ra tay trước khi em có thể đấy. Mặc dù nó rất là ngon."
"Nó là đặc sản của Rizelheim mà."
"Hee ~... Giác thố, huh? Em có nghĩ rằng sẽ khả thi khi nuôi chúng trong lãnh thổ của chúng ta không vậy?"
"Em không nghĩ rằng sẽ khả thi đâu. Lãnh thổ nhà Grances quá ấm và thứ cỏ mà lũ thỏ ăn cũng không hề mọc ở đó đâu."
"Hmm...... Vậy thì, chúng ta có thể nhập chúng từ thủ đô được không..."
"Em nghĩ rằng điều đó cũng sẽ bất khả thi thôi."
"Huh, tại sao vậy?"
"Bởi vì sẽ mất khoảng năm ngày trên một chuyến xe ngựa để đến được nhà chúng ta. Nó có lẽ sẽ ổn vào mùa đông, nhưng vào mùa hè thì nó chắc chắn sẽ bị thối rữa đấy."
"Chết tiệt thật..."
Khi mà tôi từng nghĩ rằng không có thứ thịt thơm ngon nào trong thế giới này cả, tôi có thể chịu đựng được. Giờ thì tôi biết rằng một loại thịt ngon đến như vậy tồn tại, tôi phải có được nó. Tôi có thể làm gì đây?
"—Hah, đúng rồi! Hãy xây dựng lại thành phố ở một khu vực nơi mà giác thố sinh sống đi!"
"Em thực sự thích nó nhiều đến thế sao? Những gì mà em đang nói thật là nực cười; em đang cố khiến chị nổi giận đấy à?"
"Tất nhiên là không rồi, Claire. Hãy thử vài que xiên nướng này đi. Em có lẽ đang nói đùa về việc rời thành phố, song món thịt này ngon lắm đấy."
"Chỉ là thịt giác thố thôi mà, đúng không? Nó chắc hẳn rất ngon, nhưng có vài loại thịt khác cũng có chất lượng không thua kém gì đấy."
"Eh, nghiêm túc đấy chứ?"
"Ít nhất thì đó là những gì em đã nghe được. Khi nói đến quái thú dạng động vật, có vài con thực sự ngon lắm đấy."
...... Huh? Alice cũng biết điều đó sao? Hay tôi là người duy nhất không biết đây?
Nó hợp lí rằng Alice sẽ biết; sau tất cả, cô ấy đã du hành khắp nơi trên thế giới trước khi tôi gặp cô ấy. Còn với Claire, tôi đoán là cô ấy đã thử vài món thịt quái vật khi đang đi sang một lãnh thổ khác rồi.
Không hề có tủ lạnh tại thế giới này cho nên cách duy nhất để trải nghiệm món ngon của một vùng lãnh thổ là ăn nó ngay tại chỗ đó mà thôi.
Và chẳng có quái vật nào có thịt ngon ở trong lãnh thổ nhà Grances cả, cho nên tôi đã sống hết toàn bộ quãng thời gian này mà không hề biết về nó.
Quả là một sự hối tiếc khổng lồ mà!
"Alice, hãy sẽ phát triển một chiếc tủ lạnh khi trở về lãnh thổ của chúng ta nhé."
"Được thôi, song điều đó thực sự khả thi sao?"
"Eeeehhhh!? Cô nàng Alice cheat đã có thể đưa một hệ thống kiểm soát nhiệt độ vào những bộ đồng phục, song lại không nghĩ rằng sẽ khả thi khi tạo ra một chiếc tủ lạnh sao!?"
"Em đã bảo anh ngừng việc gọi em là cheat lại rồi mà... Vậy thì, vấn đề đầu tiên sẽ là việc sử dụng ma thuật ghi khắc để tạo ra chiếc tủ lạnh. Ma thuật ghi khắc sử dụng một lượng rất nhỏ ma năng rằng tồn tại trong mọi sinh vật sống. Hiệu ứng đến từ ma thuật ghi khắc thường thì sẽ nhỏ bé mà thôi."
"Ah, anh hiểu rồi..."
Điều đó hợp lý đấy. Việc điều chỉnh nhiệt độ cho những bộ đồng phục chỉ là vài ba độ. Hơn nữa, việc điều chỉnh nhiệt độ này chỉ ảnh hưởng đến phần đồng phục chạm vào da mà thôi.
"Nó sẽ khả thi với tinh linh thuật chứ?"
"Người sử dụng sẽ cần phải liên tục tập trung vào chiếc tủ lạnh để giữ cho nó lạnh đi đấy."
"Ma thuật sư sẽ không thể rời đi sau khi tạo ra hiệu ứng mong muốn sao?"
"Nghĩ về nó như thế này đi, hắc ma thuật sử dụng ma năng được biến đổi tương ứng, cho nên hiệu ứng thường là tức thời. Tinh linh thuật cung cấp ma năng cho một tinh linh và yêu cầu một nhiệm vụ cụ thể cho họ. Loại ma thuật này có thời gian kéo dài ngắn, song thường thì, nó sẽ không kéo dài hơn một vài giây đâu."
"Đó cũng là trường hợp của em sao?"
"Yeah. Em nghĩ rằng hiệu ứng sẽ kết thúc trong vòng vài giây sau khi em ngừng việc sử dụng ma thuật lại đấy."
"Anh hiểu rồi..."
Tôi đã nghĩ rằng nó có lẽ sẽ khả thi đối với Alice, song tôi đoán là mình đã sai. Không thể khác được rồi, tôi sẽ cần phải suy nghĩ về điều này thêm một chút trên chuyến xe ngựa về nhà mới được.
Có lẽ tôi sẽ cố gắng tìm kiếm một loại quái vật rằng có thể được nuôi bên trong lãnh thổ của chúng tôi. Tôi tiếp tục nghĩ về việc này trong khi chúng tôi đi dạo quanh lễ hội thêm một vài giờ nữa.
Có thêm vài quầy bán đồ ăn được xếp dọc theo các con đường và thậm chí còn có một vài quầy hàng đang bày bán các loại hàng thủ công dân gian khác nhau nữa.
Tôi đã nghĩ về việc giao dịch với ai đó nếu có gì đó bắt mắt tôi, song chẳng có gì cho đến giờ cả.
Đó là lúc, khi mà tôi đang cân nhắc đến thời gian chúng tôi rời đi để về nhà, Sophia liền dừng lại đằng trước cửa hàng của một thợ may.
"Leon onii-chan, em muốn vào cửa hàng này ạ!"
"Eh, em muốn vào...... cửa hàng đó sao?"
"Không phải Anh thấy cái tên Wells trên cửa hàng đấy sao? Em đã được bảo bởi các bạn nữ trong lớp rằng trang phục hãng Wells là tốt nhất trong toàn bộ lục địa này đấy!" (Trans: Nhầm rồi em ơi... Thằng anh trai 'mưa' của em đã cho em mặc bộ trang phục đẹp nhất, chất lượng tốt nhất và mắc nhất hành tinh rồi đấy!)
"Fumu..."
Tôi đoán rằng một cô gái từng nghe những tin đồn đến từ vương quốc đã kể cho Sophia về nơi này.
Đồ hãng Wells được cho là trang phục đẹp nhất trong khu vực, song Sophia hiện đang mặc một bộ áo váy rằng có chất lượng cao hơn rất nhiều so với bất cứ thứ gì khác sẽ có mặt trên thế giới này đấy...
Tôi nên làm gì đây? Khi tôi quay sang Alice và Claire để xin lời khuyên, cả hai người họ đều chỉ ngoảnh đi mà thôi. (Trans: Rip tiệm quần áo :v.)