Tôi chạy dọc hành lang lạ lẫm cho tới khi tôi đến một nơi giống với nơi mà tôi đang tìm nhất. Thềm đất được xây sao cho giống một khu vườn ở một góc yên ắng của lâu đài, tại đây thì tôi có thể nghe giọng của các quý cô.
“Cưng này, cưng chỉ là một con gái của một quý tộc nghèo nát thôi mà, sao ngài Công tước lại chú ý tới cưng nhỉ?”
“Chẳng phải là nó bảo ngài ấy rằng nó bị đau chân và bắt ngài ấy cởi giày ra cho mình mà không cần khiêu vũ hay sao! Ta rất là ấn tượng trước cách nó quyết định dùng cơ thể của mình bởi vì nó chả tự tin với khuôn mặt của mình tí nào cả.”
“Như…nhưng, ngài ấy đã nói với tôi rằng tôi rất là dễ thương và ngài ấy rất là thích khuôn mặt của tôi mà. Ngài ấy bảo rằng ngài ấy thấy rất là thoải mái khi ngài ấy ở cùng tôi. Ngài ấy nói rằng đôi mắt của cô nhìn đỏ ngầu và rất là đáng sợ!”
“Cái gì cơ chứ!? Công tước đã nói rằng ta mới là người đẹp nhất, ngài ấy thích một người phụ nữ duyên dáng và khiêm tốn như ta. Cô nên nhìn lại bản thân đi, cô nhìn như một con heo nái ấy!”
Đúng như tôi dự đoán, để chơi đùa với suy nghĩ của các quý cô như thế này, hắn ta đúng là loại người tồi tệ nhất, tất cả chỉ vì hắn ta muốn ngừng việc kết hôn của mình lại mà thôi.
“Chờ một chút! Ngài ấy nói rằng ta là người gợi cảm nhất và trái tim của ta thì rộng lượng nhất! Ngài ấy nói rằng ngài ấy muốn ngắm nhìn ta mỗi ngày, khác với mấy người, một con ngực phẳng và một con heo nái. Ta sẽ không thua loại phụ nữ như mấy người đâu!”
Chát!
Có một tiếng va chạm lớn từ tay vào mặt. Tôi nghĩ ai đó vừa mới bị tát. Cái gì đây chứ? Việc này đã trở thành một cuộc chiến giành lấy công tước Magnaria rồi à?!
“Dừng lại nào!”
Tôi nhảy ra để che chở Helmina. Cô ấy bị mười quý cô khác bao quanh. Một bên má của Isabelle thì đỏ lên và Muriel thì đang đứng đối diện cô ấy. Mắt của Isabelle đang tràn ngập sự giận dữ.
“Cô đừng có dừng tôi lại, Julia! Con heo nái này vừa mới tát mặt tôi đấy! Một quý tộc nghèo nát như nó mà dám đánh Bá tước nhà Bourbon sao? Được rồi, quý cô như ta đây sẽ cho cô thấy!”
“Isabelle, cô dám gọi ta là một con ngực phẳng ư! Ta và cô không còn là bạn nữa. Cô với cặp ngực bò sữa của mình đó.”
Isabelle và Muriel giơ tay mình lên. Isabelle thì hướng về phía Helmina. Muriel thì hướng về phía Isabelle. Tôi có thể thấy Muriel dùng nhiều lực tới mức nào với cái tát này. Cơ thể tôi tự phản ứng. Ngay sau đó thì tôi có thể cảm thấy được hai bên má mình bị tát và tôi ngã xuống đất.
“Dừng lại nào!” Tôi nói lại một lần nữa.
Mọi người bất ngờ và đứng ngây người tại chỗ khi nhìn thấy tôi ngã xuống. Bằng cách nào đó tôi gượng dậy và nói một cách chậm rãi như thể tôi đang dạy bảo trẻ nhỏ vậy.
“Công tước đang do dự giữa một người phụ nữ thú vị như tiểu thư Isabelle, một người duyên dáng như tiểu thư Muriel, và một người phụ nữ dễ gần như tiểu thư Helmina. Cho nên ngay cả khi mấy cô có cãi nhau đi chăng nữa thì chẳng ai sẽ được lợi hết đâu. Ngay lúc mà Công tước ở cùng với mấy cô thì, chắc hẳn ngài ấy đã nghĩ rằng mấy cô đúng là những người phụ nữ tuyệt vời.”
Đúng rồi đấy, cứ như vậy… chúng ta không thể để tên công tước Magnaria lì lợm đó đạt được thứ mình muốn! Chúng ta nên giải quyết nó một cách hoà bình.
“Tôi tự hỏi rằng liệu Công tước có đang ở một mình hay không. Lỡ như có ai đó tiếp cận và làm bạn với ngài ấy trong lúc ngài ấy đang cô đơn thì sao? Có lẽ cô ta sẽ cướp lấy trái tim của ngài ấy mất.”
Ba người phụ nữ được nhắc đó tới giật mình, và họ lần lượt rời đi để tìm Công tước. Chắc bọn họ đều đang nghĩ rằng tên Công tước đó đang đi tìm mình.
Sau đó thì các quý cô khác cũng đuổi theo, để tôi lại một mình tại nơi này.
Tôi thở dài một hơi, “May là nó kết thúc khá yên ổn. Cơ mà bọn họ đáng ra phải là những tiểu thư ‘liễu yếu đào tơ’, mà ‘liễu yếu đào tơ’ chỗ nào cơ chứ.”
Tôi nhìn lại tình trạng cơ thể của mình, khuỷu tay tôi bị trầy và máu đang dần chảy ra. Ngay lúc thấy vết thương thì tôi cảm thấy đau hơn và tôi trở nên buồn bã. Ngay tại lúc đó thì, một giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau tôi,
“Cô là ai mà dám can thiệp vào kế hoạch của ta?”