“Quý cô này, tên cô là gì? Tôi đã quan sát cô được một lúc rồi và hình như cô không có một chút hứng thú nào với công tước cả. Sao thế nhỉ? Cô là người duy nhất đó, cô biết không, người duy nhất không bị công tước Magnaria quyến rũ đấy.”
A… tôi được chú ý rồi.
“Thì, đó là vì tôi không có hứng thú nào với tên Công tước đó hết.”
“Còn có loại phụ nữ như vậy nữa à? Tôi đã nghĩ rằng tất cả phụ nữ nơi đây đều nhắm tới công tước hết chứ. Anh ta rất là điển trai. Anh ta cũng rất là giàu có và quyền quý nữa.”
“Tôi muốn một người đàn ông sẽ yêu tôi vì chính tôi. Tôi muốn một người đàn ông chân thành và sẽ không bao giờ nói dối hết cả.”
Anh ta cười lên, “Cô đúng là thú vị thật đấy. Tôi có thể khiêu vũ một điệu với cô chứ? Tôi muốn tiếp tục nói chuyện với cô.”
Anh ta đưa tay ra về phía tôi. Vì tôi không có lý do nào để từ chối cho nên tôi đặt tay mình vào tay của anh ta. Có lẽ anh ta là người mà tôi đang tìm kiếm. Khi chúng tôi tới sàn khiêu vũ, chúng tôi cùng nhau nhảy một điệu Waltz. Điều bất ngờ là anh ta nhảy rất là tốt và cũng là một người dẫn dắt rất tốt. Chân của anh ta di chuyển một cách nhẹ nhàng.
“Có vẻ như Công tước Magnaria đã chọn ra ba quý cô trẻ để cùng nhảy với ngài ấy vào tối hôm nay,” anh ta tiếp tục nói, “Isablle Bourbon, Muriel Hilsalm và Helmina Quesel. Cho dù giữa ba quý cô này và công tước vẫn chưa có tin đồn gì hết, cô nghĩ công tước sẽ cưới ai trong số họ?”
“Lạ thật đấy…”
Tôi trả lời một cách mơ hồ, thứ mà tôi thấy lạ là cách chọn lựa này. Tôi đã từng tham dự một bữa tiệc trà của cô Muriel sau khi tôi đến vương quốc. Tôi không có quá thân với cô ấy nhưng tôi biết là cô ấy rất là ngăn nắp và sạch sẽ. Cô ấy và Isabelle thì rất là thân với nhau, nhưng những người ngưỡng một bọn họ thì được chia ra thành hai phe vì địa vị của bọn họ đều như nhau. Ngược lại, nhà Quesel thì không có nổi tiếng cho lắm, đúng hơn thì gia đình bọn họ là một gia đình quý tộc thấp kém giống nhà của tôi vậy. Tôi không biết cô Helmina nhìn như thế nào nhưng việc cô ấy được chọn thì không phải là một lựa chọn liền mạch cho lắm. Hơn nữa, việc một người đàn ông ưu tú như vậy, người được đồn là biết cách hành xử quanh phụ nữ lại chọn hôn thê của mình bằng cách này.
Nhưng ba quý cô này lại rất là khác nhau. Cho dù tôi có nghĩ đi nghĩ lại tới mức nào đi nữa thì tôi không thể nào hiểu được lựa chọn của hắn ta
“Cái gì lạ cơ?” quý ông trước mặt tôi hỏi. Tôi nhìn về phía anh ta, ánh mắt màu biển khơi ấy rất là giống với ánh mắt của tôi. Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn mất rồi. Tôi đã hoàn toàn quên mất là tôi đang khiêu vũ cùng với một quý ông mà tôi chưa từng gặp và vẫn chưa biết tên. Dù rằng anh ta rất là điển trai đi chăng nữa, trong một khắc thì tôi cảm thấy rất là khó chịu.
“Tôi nghĩ rằng Công tước Magnaria sẽ không chọn bất cứ ai trong số bọn họ đâu. Ngài ấy hẳn không muốn bị trói buộc bởi một người phụ nữ.”
“Thú vị thật đấy. Anh nghĩ rằng Công tước sẽ chống lại lý do bữa tiệc này được tổ chức và không chọn hôn thê cho mình à? Bữa tiệc này được chính tay Bệ hạ tổ chức đấy, nếu như hắn ta không có chọn một hôn thê cho mình, hắn ta không muốn làm mất lòng bệ hạ đâu nhỉ.”
“Đó là lý do taị sao mà lại có tới ba người. Công tước Magnaria là một kẻ đầy mưu tính đấy. Tin đồn mà ngài ấy làm việc dưới trướng đức vua như một chỉ huy là thật. Ngoài ra thì, tôi chưa biết tên cô đấy.”
Quý ông trước mặt tôi muốn nói cái gì đó nhưng bất chợt dừng lại, tôi nghĩ là do bản hoà tấu này đã kết thúc rồi. Ban nhạc chuẩn bị chơi bản hoà tấu tiếp theo và anh ta lấy đưa tay về phía tôi, cho nên tôi lại chấp nhận. Khi ban nhạc bắt đầu chơi nhạc thì chúng tôi lại tiếp tục khiêu vũ với nhau. Nhưng anh ta kéo tôi lại gần, nắm lấy eo tôi và thủ thỉ bên tai tôi.
“Tên tôi là James Nascaria. Cô tên gì?”
Vì tôi được anh ta kéo lại gần như vậy, tim tôi kêu thụp một cái trong lồng ngực. Tôi trả lời một cách bình tĩnh cho dù tôi không cảm thấy bình tĩnh đi chăng nữa. Tôi giận chính mình vì tôi thiếu sự kháng cự trước mấy tên đàn ông điển trai.
“Tôi tên Julia Hermiata, con gái của Tử tước Hermiata.”
Nascaria không phải là một cái tên mà tôi thường được nghe, anh ta là một quý tộc à? Tay của anh ta rất là sạch sẽ và trơn láng cho nên anh ta không phải là một người lính. Một thương nhân sao? Nhưng tay của anh ta không có vết mực nào cả. Nếu như anh ta là một thương nhân giàu tới mức được mời tới bữa tiệc này thì chắc chắn tôi phải biết tên anh ta. Vậy ra nó là một cái tên giả? Có lẽ là anh ta có ý định lừa gạt mấy thiếu nữ dễ tin hay sao, tôi cần phải cẩn thận.
“Cô rất là thú vị luôn đấy Julia. Tôi thích cô. Tôi có thể yêu vì cô chính là cô, Julia.” James nói.
Wow, kì quặc thật đấy. Tôi không ngờ rằng anh ta sẽ nói như vậy một cách nghiêm túc với người mà anh ta mới gặp luôn đấy.
“Xin lỗi anh, nhưng anh quên mất phần ‘một người đàn ông chân thành và không bao giờ nói dối’ rồi. Cho nên sau điệu nhảy này thì tôi xin phép được rời đi. Tôi không muốn phí thêm thời gian.”
Nhưng vì bản hoà tấu đã bắt đầu, và điệu nhảy cũng sẽ bắt đầu nhưng tôi sẽ không còn cơ hội thứ ba. Dành khoảng thời gian hạn hẹp của tôi cho một tên đàn ông lạ mặt, người không phải là người mà tôi đang tìm kiếm thì sẽ rất là phiền phức. Ngay lúc mà bản nhạc kết thúc thì tôi cố chạy đi, nhưng tay tôi bị kéo lại. Tôi mở miệng ra và chuẩn bị nhắc anh ta về lễ nghi mà một quý ông nên biết, nhưng James đã nói trước.
“Sao chúng ta không đi gặp công tước Maganaria nhỉ? Tôi muốn biết liệu mọi chuyện sẽ diễn ra như những gì như Julia đoán hay không. Đó là nếu như ngài ấy có thể— vì ngài ấy cực kì ghét phụ nữ mà.”
Hử…? Tôi từng nghe anh ta nói hắn ta là một tên trai bao mà.
James thấy vẻ mặt nghi ngờ của tôi và cười lên.
“Thì ngài ấy đúng là một tên trai bao nhưng đồng thời thì ngài ấy cũng rất là không tin tưởng phụ nữ, đặc biệt khi nói tới việc kết hôn. Có thể nói là ngài ấy ghét tất cả phụ nữ. Lần này thì… tôi nghĩ rằng ngài ấy có một kế hoạch nào đó.”
Thật ư? Dù sao, ngay cả khi hắn ta ghét phụ nữ thì có vẻ như hắn là loại người đó, loại người sẽ là nô lệ trước dục vọng của bản thân mình, loại đàn ông đáng kinh tởm nhất. Tôi mừng vì tôi không được hắn ta chọn trúng.
“Anh biết Công tước à?” Tôi hỏi James.
“Tôi sẽ trả lời câu hỏi đó của cô với ‘miễn bình luận’, bởi vì trực giác của cô rất là sắc bén.”
[Đáng ghét thật]… nó sẽ rất là phiền phức nếu như tôi nói rằng tôi không muốn đi nhỉ? Đúng là tôi sẽ mất đi một quý ông đích thực nếu như tôi rời đi, nhưng tôi muốn đi tìm người đàn ông của mình, và làm thân với anh ta hơn. Nhưng tôi cũng rất muốn biết thân phận thật của người đàn ông tên James Nascaria này.
Cho nên tôi đi khắp bữa tiệc trong lúc nắm tay với James. Anh ta tìm kiếm nhiều phòng khác nhau không một chút lo lắng, tôi tự hỏi rằng có phải anh ta đã quen thuộc với lâu đài rồi hay không. Tôi càng thấy bối rối hơn nữa. Một thương nhân thì không thể nào biết rõ lâu đài đến mức này được, và có vẻ như anh ta cũng gặp Công tước Magnaria luôn rồi. Người này là ai vậy chứ?
Cho dù những câu hỏi như vậy che lấp đầu tôi, chúng tôi vẫn không thể tìm thấy công tước.
“Công tước đi đâu rồi nhỉ? Bây giờ thì ngài ấy chắc hẳn đã nhảy cùng với những quý cô mà mình chọn rồi mà. Ngài ấy có lẽ là đang trốn trong một căn phòng nào đó với một cô gái nào đó, nhưng chỉ có một người phụ nữ được chọn mà thôi.
Có lẽ vậy. Nhưng mối nghi hoặc lớn nhất của tôi là công tước sẽ trốn đâu đó và chờ thời điểm thích hợp.
“Ngài Nascaria, tôi sẽ đi tìm Helmina. nếu như mọi chuyện xảy ra giống như những gì tôi đang dự tính thì cô ấy có thể đang gặp rắc rối lớn…” Tôi mạnh bạo kéo tay mình ra khỏi tay anh ta và chạy vào một ngã rẽ. Tôi đang trốn đằng sau một cái cột lớn để anh ta không đuổi theo tôi. Tôi có một cảm giác xấu về người đàn ông này. Có lẽ đó là vì những gì mà tôi kì vọng hơi bị sai đi một chút.
Tôi không thể khiến cái dự cảm xấu này mất đi được. Sau khi rời James, thì tôi đi tìm nơi có thể xảy ra nhất. Đương nhiên là nó không phải là nhà vệ sinh mà mọi người có thể đi vào bất cứ lúc nào, nó hẳn phải là một khu vực nghỉ ngơi hay một khu đất vắng người gần một khu vườn.
-----------------
Trai bao :v